Cự Giải bật tung cửa chạy ra
Một tin nhắn mới
“ Mau đến phòng y tế, Bình nhi có chuyện”
Khựng lại
Ánh sáng yếu ớt từ căn phòng hắt ra. Giải nhi bước chầm chậm mở cửa. Một cái bóng đen ngồi đó, siết chặt tay Bình nhi. Còn Bình nhi thì nằm trên giường mắt nhằm nghiền, hơi thở yếu ớt đều đặn.
Cự Giải chưa kịp lên tiếng thì cái bóng đen đứng lên, tiến sát lại, ấn vai cô xuống, rồi thì thầm vào tai cô gì đó, làm cô khẽ giật mình.
Nhưng họ không biết rằng bên ngoài cũng có một người khác đang đứng đó từ lâu, lặng lẽ quan sát vào
= = = = = = = = = = = =
Kim Ngưu khó khăn lắm mới chạy đến lớp học gần đó để trú mưa. Cô bị ướt áo, ướt cả tóc, run cầm cập, môi tái mép. Ngưu nhi cố thu mình vào một góc nhỏ của lớp, nhưng cũng không làm cho mình ấm hơn
Gâu… gâu … gâu
Tiếng chó sủa vang
Kim Ngưu giật mình. Tim cô bỗng đập loạn xạ cả lên. Một cảm giác ớn lạnh, run sợ chạy dọc lên sóng lưng, nhanh chóng lan nhanh ra từng tế bào trong cơ thể.
---------- Kí ức -------------
- Bố ơi ! Mẹ ơi ! Hai người đâu rồi
Cô bé nhỏ nhắn tay ôm một chú cún con chạy hoảng loạn trong vườn. Cô bé thắt bím, mặc một chiếc đầm hồng xinh xắn, khuôn mặt tuy lấm lem đất nhưng vẫn rạng rỡ, tinh anh, trông có vẻ là con nhà giàu
Cô bé cứ chạy mãi , chạy mãi cho đến khi trời sụp tối, ánh mặt trời le lói chỉ đủ soi sáng cho những đám mây tìm đường quay về. Trời càng lúc càng lạnh. Sương đêm buông xuống. Khu rừng trở nên rùng rợn và đáng sợ hơn bao giờ hết
Chú cún nhỏ trong tay bé Ngưu tuột xuống. Chư xoay vòng vòng mấy cái, ánh mắt đáng yêu nhìn chủ nhân mình.
- ta xin lỗi Luna, chúng ta không có đồ ăn và ta cũng đói lắm rồi đây – Cô bé xoa đầu chú cún, buồn bã trả lời
- ẳng … ẳng … grừuuuuuuuuu
Luna đang ngoan ngoãn vẫy đuôi bỗng nhiên trở nên tức giận. Chú chó quay lại phía lùm cây, ánh mắt tức giận nhìn vào, lông trên người xù hết cả lên.
- Luna, có chuyện gì vậy – Bé Ngưu chạy lại, xoa dầu chú cún
- ẳng ẳng ẳng – Luna bỗng sủa vang
- Hú hú. Gâu gâu Gâu
Từ bụi rậm, một con chó sói bước ra. Nó bước đến một cách chầm chậm, ánh mắt dán vào người cô bé đang run rẩy, liếm mép thèm muốn
Luna bỗng nhiên nhảy nhào đến, cắn xối xả vào con vật hung ác. Con sói có vẻ bực tức, quên ngay miếng mồi ngon trước mắt, tấn công lại Luna. Kim Ngưu thì sợ quá, đôi chân run rẩy cả lên. Lúc này cô bé thấy đầu óc choáng váng, thấy bầu trời tối dần. Trước lúc nhắm mắt, cô nghe thấy tiếng chú cún nhỏ la lên một tiếng, một dòng máu bắn ra. Và con sói từ từ bước đến cô…
------------Hiện tại ----------------
- Ham ăn ! Ham ăn !
Kim Ngưu giật mình tỉnh dậy. Cô xoa xoa đầu, mồ hôi đổ ra như tắm. Nhéo mình một cái, may quá, chỉ là giấc mơ, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô đảo mắt qua trái thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Sư Tử, còn mình thì nằm gọn trong vòng tay tên đó tự bao giờ. Như một thói quen, Kim Ngưu đấm vào vai Sư Tử một cái rõ đau, hét lên
- aaaaa, sao anh lại ở đây !!!
- nè – Sư Tử tức giận – con Trâu kia, tôi thấy cô nằm xỉu dưới đất nên có lòng tốt đỡ cô dậy thôi
- Tôi xỉu ư – Kim Ngưu nghe xong thì ngơ ngác hỏi lại
Gâu … gâu … gâu
Kim Ngưu nhìn dưới chân Sư Tử thì thấy một cái vật mềm mềm, dễ thương bước ra. Một chú chó. Một chú chó Nhật tuyệt đẹp với bộ lông màu cà phê sữa, vẫy vẫy đuôi như chào Kim Ngưu
1s
2s
3s
4s
5s
Đứng hình
- aaaaaaa, cứu tôi
Kim Ngưu hoảng hốt, bổ nhào đến, ôm chặt cổ Sư Tử
- Oái Trâu điên, bỏ tôi ra, cô làm gì vậy
- Con… con… chó - Kim Ngưu lắp bắp
- Thì sao
- Đuổi… đuổi nó đi – Kim Ngưu run rẩy
Sư Tử nhìn Kim Ngưu khó hiểu, lát sau anh mới phì cười, khó nhọc nói
- cô làm ơn nới lỏng tay chút được không… ặc
- không buông, có chết cũng không buông ! – Kim Ngưu hét lên, càng siết chặt tay mình vào cổ Sư Tử, làm Sư nhà ta mặt nóng ran cả lên. Không biết vì bị siết chặt quá hay vì mắc cỡ nữa
- Hai người chơi trò gì vậy – Vừa lúc ấy Song Ngư va Song Tử từ đâu bước đến
Kim Ngưu ló đầu ra thì thấy Ngư nhi, cô trỏ tay vào chú chó
- Ngư… chó….
Ngư nhi nhẹ nhàng bước đến, bế chú chó sang phòng khác
- Bây giờ cô xuống được chưa Ngưu Ngưu – Song Tử cười nham hiểm nhìn tên bạn bị siết cổ mặt mày tái mép
Kim Ngưu hoàn hồn trở lại. Thì ra nãy giờ cô đang ôm tên mèo đáng ghét, cô vội nhảy xuống, ấp úng trả lời
- ơ, xin lỗi…
- không ngờ Ham ăn cô nương không sợ trời sợ đất lại sợ một chú chó – Sư Tử vừa vuốt cổ, vừa nhìn Kim Ngưu , cười lớn
- cái gì, người nói ta là…
- là Ham ăn cô nương , hahaha
- Tên mèo kia !
Kim Ngưu rượt Sư Tử chạy vòng vòng khắp phòng, làm cho Song Tử và Song Ngư ôm bụng cười ngặt nghẽo
Mưa vẫn rơi…
Trời lạnh
Nhưng sao
Tôi lại thấy ấm áp thế