Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Nhịp Sống Chương 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:44 pm

Chương 2: Những bài ca…
Chap 1: Ngẫm….
 


Nhân Mã ngồi trên thành cửa sổ, mặc cho nước mưa tạt vào khiến cô lạnh run lên. Màn đêm bao trọn lấy cô, che đi khuôn mặt sầu thảm.
“Cô buồn vì cái gì?”
 
Có lẽ tình cảm là thứ dễ qua đi chóng vánh. Thà đau một lần rồi thôi, còn hơn là mang nỗi đau trong tim mãi mãi không thể chữa lành.
Ngày hôm đó, chẳng phải chính cô là người rời bỏ anh trước sao? Cô hoàn toàn có thể ở bên anh như một người em gái. Nhưng tình yêu ích kỉ lắm. Cô không muốn nhìn thấy ngày mà anh với Xử Nữ trao cuộc sống của mình cho nhau. Cô không làm được!
Anh từng hỏi cô tại sao lại đi theo chủ nghĩa độc thân. Cô cười vang và chỉ trả lời lại…
 
“Vì em là gió. Gió yêu tự do.”
 
Nhưng cô đã trói buộc tình cảm của mình vào anh. Chẳng biết tự lúc nào anh đã bước vào cuộc sống của cô, lún sâu vào nó, chiếm lấy nó.
Cô không dễ yêu. Nhưng cô dễ dàng thích một ai đó. Giống như với Thiên Yết kia, cô từng ngộ nhận tình cảm của chính bản thân mình.
Và đổi lại cái giá của sự mập mờ trong tình cảm là đây. Cô không tìm kiếm được sự thanh thản như lúc trước.
 
Màn đêm lạnh giá bao trùm tất cả, chẳng còn gì ngoài đêm đen. Nó khiến Nhân Mã cảm giác yên bình nhưng cô độc.
Về đêm, dường như con người ta suy ngẫm về cuộc sống nhiều hơn, nghiệm ra được nhiều điều hơn. Cô là một cô gái nhạy cảm. Cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài cô thể hiện. Nhưng cô có thể đứng lên bằng đôi chân của mình, quật cường và không dễ dàng gục ngã. Đó là cô, Nhân Mã.
Nhiều lúc cô luôn tự hỏi
 
Cô là ai dưới những lớp mặt nạ kia?
Cô là ai trong xã hội đầy lớp mặt nạ kia?
Cô là ai giữa dòng đời này?
Cô là ai?
Có bao giờ cô đã lại về với những cảm xúc thật kia chưa?
Cô là ai trong chính mình?
 
Dường như cô không tìm được câu trả lời. Rốt cuộc đâu mới thực sự là cô? Một con người hòa đồng vui vẻ hay là một con người trầm lặng như màn đêm này? Cô là ai?
Cái đầu đau nhức nhối, ong ong lên loạn xạ. Cô buồn, và gặm nhấm nỗi buồn một mình. Thở dài khe khẽ…
Nước mắt..
Đã cạn rồi…
 
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Bảo Bình nhớ lại lời Nhân mã nói với anh, những chuyện cô kể với anh.
 
“Anh đúng là một kẻ độc thân thực sự với mối tình chẳng thể nào tiến được…”
 
Ngoài người con gái đó, anh không yêu ai, anh không thể yêu được một ai. Và khi anh biết mình sẽ không bao giờ có được người con gái ấy, trái tim anh se lại, băng giá, tựa như không thể nào mở ra được nữa…
Anh đóng cửa…
..trái tim anh…
Anh không nhớ mình đã yêu người con gái đó từ lúc nào. Anh cũng không biết mình đã quên mất tình cảm này từ lúc nào. Nhưng giờ, anh thanh thản, với niềm vui của một gã độc thân.
Anh…
Tự do!
 
*~*~*~*~*~*~*_________________________________________________*~*~*~*~*~*~*~*
 
 
Ma Kết vẫn lặng lẽ bên giá sách như ngày nào, mong mỏi tiếng bước chân cùng tiếng cười vang quen thuộc.
Hai năm! Đó không phải là khoảng thời gian dài nhưng cũng chẳng quá ngắn cho một nỗi nhớ!
Cô có hối hận không?
Cô đã tự hỏi mình như thế rất nhiều lần…
 
Nhắm mắt…và những giọt nước thuần khiết rơi xuống…
 
 
*~*~*~**
 
Song Tử ước rằng anh có thể đủ can đảm để bước vào nơi kia. Nhưng anh không làm được!
Anh tự trách mình. Có phải vì quá yếu đuối như vậy nên anh đã đánh mất cô một lần rồi không???
Anh không muốn điều đó xảy ra lần nữa…………
 
Thực sự không muốn…
 
*~*~*~*~*~*
 
Thiên Yết tu nguyên chai rượu, người anh đã say mềm. Những cái chai rượu lăn lóc trên bàn, còn nguyên một thùng toàn lon bia trống rỗng bên cạnh.
Những  kỉ niệm ùa về như những thước phim quay chậm.
Đau đớn…
…và dằn vặt…
Anh không thể quên người con gái ấy…
 
*~*~*~*~*~*
 
Cự Giải lặng lẽ ngắm nhìn thiên thần đang say ngủ kia…xót thương cho chính bản thân mình…
Ai bảo anh lại yêu cô ấy chứ?
Anh cười khờ dại….
Đau…
Anh không biết Xử Nữ vẫn chưa ngủ……
Giọt nước mắt lăn dài trên má…
Xin lỗi anh….
 
*~*~*~*~*~*~*~*
 
 
Khi quay thời gian đến thời điểm Nam Dương gặp Sư Tử…
Anh chỉ ở bên Sư Tử, lặng thầm và nhẹ nhàng. Không một câu nói, không một lời an ủi hay bờ vai vững chãi. Nhưng Sư Tử thấy nhẹ lòng. Cô…không cô đơn!
Nam Dương nhìn Sư Tử. Cô ấy giống với người con gái anh yêu. Trong tâm động lòng. Anh cũng muốn bảo vệ người con gái này.
 
Phải hay không anh đã quên rằng anh yêu Nhân Mã nhiều thế nào?
Tình yêu có dễ dàng đổi thay không?
 
*~*~*~*~*~*~*


Thiên Bình lúc đó cũng đang tự vấn lương tâm. Vì sao ư? Anh lỡ khiến cô ấy tổn thương rồi. Nhưng hối hận thì được gì đây?
Anh biết! Giờ anh đã trở thành một gã tồi tệ mất rồi. Cực kì tồi tệ!
 
Anh sẽ rời xa nơi này…
Mãi mãi…
 
~**~*~**~*~
Bạch Dương vẫn lủi thủi trên các con phố, tìm kiếm bóng dáng người chị của mình. Cô sai. Cô biết rằng mình đã sai.
Không thể trách cô. Chỉ có thể trách tình yêu của cô. Yêu là ích kỉ!
 
Tình yêu lúc nào cũng đầy ích kỉ và chiếm hữu…
Nó khiến ta mù quáng và mất hết lí trí..
 
*~*~*~*
Kim Ngưu vẫn trầm ngâm bên chiếc bàn ở quán. Trời cũng đã đủ tối để khách vắng bớt.
Song Ngư không tài nào hiểu được, một ngày nào đó, khi cô gái kia không còn ở đây, em trai cô, sẽ ra sao???
 
Nếu một ngày không còn tình yêu nữa…con người sẽ ra sao?
 
*~*~*~*
 
Rei & Sora : Neh~ đi bắt chước các tác giả khác a~
Cái này có vẻ chẳng liên kết gì, nhưng nó đúng mạch cảm xúc….
 
 
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi xuống đường, xuyên qua từng kẽ lá. Nói là ấm áp cũng chẳng phải vì trong cái tiết trời mùa hè này thì thật chẳng dễ chịu gì.
Với tay lấy cốc nước cam đã vắt được để sẵn trong tủ lạnh, nhấp từng ngụm.
Cuộc sống tuyệt vời là đây.
Bật bài nhạc với giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc. Có thể không hay và không hiểu nhưng âm thanh dịu dàng và tràn đầy cảm xúc.
Ordinary….Every Little Thing…
 
-Êh~ làm sao đây làm sao đây….mất hết cảm hứng rou~ Cảm hứng của tôi~
Những câu lầm bầm nhàm chán phát ra khe khẽ từ cổ họng. Mệt mỏi…Chán chường….Niềm vui chưa bao giờ là đủ…
Hạnh phúc có thuộc về tôi?
Hình như không…
Giơ tay lên trước mặt che ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào, nhíu mày lại, mê man trong giấc ngủ không trọn vẹn, giọt nước mắt lại bắt đầu lăn dài…
Tôi không còn muốn mở cửa trái tim mình ra bất cứ lần nào nữa….
Không thể yêu được nữa…
Và…
sẽ trở lại là cơn gió như ngày xưa…
Gió mỏng manh…cô độc…
Tự do!
Sẽ thế nào khi một ngày nào đó cánh chim bị đứt không thể bay? Sẽ thế nào khi một chiếc lá không còn có thể bám víu lấy cây mẹ nữa? Sẽ thế nào khi yêu thương và hi vọng ngày càng mong manh? Sẽ thế nào khi niềm vui nỗi buồn chẳng còn rõ rệt?
A~ thì ra đây chính là nỗi đau! Có gì đau hơn khi chim không thể bay, lá không còn ở trên cành và niềm hi vọng chẳng còn, yêu thương thì phai nhạt theo năm tháng? Khi mà giờ đây con người ngày càng ích kỉ và tình yêu chẳng còn là thật, thì ta sẽ chẳng còn tin tưởng được bất cứ cái gì trên đời này nữa. Chúng ta sẽ trượt dốc không phanh trong sự hỗn độn của những suy nghĩ tiêu cực.
Vậy sao chúng ta không thử yêu thương đúng cách?
Yêu thương và hi vọng….hãy mở lòng mình một chút, hãy thân thiện hơn một chút…đời tươi đẹp hơn!
 
~*~*~*~**~
 
Những cơn mưa phiêu lãng…
Ngồi mệt mỏi trước màn hình laptop với cái đầu đau nhức nhối, thở dài một tiếng khe khẽ và suy nghĩ mông lung.
Cơn mưa rào đổ xuống bất chợt, mang theo mùi tươi mát cùng cảm giác dễ chịu. A~ những bài ca cứ vang vọng đâu đây, cùng tiếng mưa rơi rả rích tạo nên một bản hợp xướng. Cảm giác như mình vừa được hồi sinh sau những phút giây mệt mỏi. Cười…
Tháng Sáu, mùa hè đã đi qua được một chặng đường dài, thời tiết nóng nực mang theo sự u ám. Một cơn mưa, chỉ một cơn mưa thôi, cũng đủ để ta cảm thấy yên bình hơn một chút, vui vẻ hơn một chút. Mát lạnh…
Mưa đến, lại mang theo những nỗi nhớ dai dẳng không tên, những kỉ niệm khi xưa ta còn bé, khi xưa ta vẫn còn bên nhau, cùng những hoài niệm….
Chẳng phải yêu thương vẫn là chưa đủ…chỉ là đôi khi, ta chợt thấy sợ khi không biết giữ lấy nó, để rồi mất đi khi trong lòng vẫn còn nhiều hối tiếc.
Ây da! Thực sự là buồn mà. Cứ nghĩ là sẽ dễ dàng quên thôi, sẽ quên nhanh thôi, vậy mà vẫn cứ đau tim xót lòng lắm. Phải hay không tình yêu quá mãnh liệt? Hay vì ta còn vấn vương vì mình không thể đoạt lấy, thứ mà mình không thể giữ lại?
Nghe thì thật hại não nhưng hình như con người vốn là như thế. Trong guồng quay thời gian bất tận, hạnh phúc là gì? A! hình như là cái gì đó mà ta chẳng thể nào với tới hay tìm được. Dù nó là do mình tạo ra, nhưng sao khó nắm bắt quá, cảm tưởng như nó không hề tồn tại, tưởng chừng như nó chỉ là hư vô mà thôi….
Mưa rơi..rơi mãi như thể nước mắt của trời vậy…
A~ nước mưa tinh khiết thấm đẫm vào từng thớ thịt, truyền cảm giác lạnh lẽo vào tận tim gan, nước mắt hòa quyện cùng nước mưa, làm tan biến…
 
*~*~*~**~*~*~*
 
Người đó rất yêu mưa, song không hề biết mình yêu mưa đến mức nào.
Người con trai ấy luôn u sầu và buồn bã, anh chẳng mấy khi chịu nói chuyện. Anh chỉ lắng nghe, và gật gù, đôi khi lại nhìn xa xăm vô định. Nhưng đủ để khiến nỗi buồn trong cô gái chợt vơi bớt, và tan biến…
Cô cũng rất yêu mưa. Mưa đến, mang theo bao kỉ niệm ùa về. Dù đôi khi chợt chạnh lòng, như xát muối vào vết thương tưởng chừng đã lành. Nhưng không, chỉ là nỗi đau đã hằn sâu đến nỗi dường như mất cảm giác. Tuy nhiên, chỉ cần chạm nhẹ, cũng đủ để nó lại rỉ máu.
 
*~*~*~*
Một buổi chiều mưa vào một ngày hè oi bức, nhấm nháp ly nước chanh trong lành, chợt bừng tỉnh cảm xúc. Những cơn mưa mùa hạ ngày càng nhiều dần, tâm tư cũng chẳng ổn định như trước, đượm buồn….
Và…bắt đầu một câu chuyện tình đầy đau đớn.
 
 
 
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:45 pm

Chap 2: Paradise – Thiên Yết _ Xử Nữ 
 
 
Because it’s my heart that’s not woking
I can’t send you like this. Why?
 
 
“Xin lỗi, em đã yêu người khác. Hãy quên em đi…”
 
Cô thật tàn nhẫn khi đâm nhát dao ấy vào tim anh. Đau lắm! Cảm tưởng như cả thế giới đã sụp đổ, anh lê từng bước nặng nhọc trên con đường hoang vắng.
“Red Bar!”
Anh đi vào quán bar, nơi ồn ào náo nhiệt với những cô vũ nữ uốn éo  mặc váy ngắn cũn cỡn, những cặp đôi bồ bịch quấn lấy nhau dưới tiếng nhạc xập xình.
 
“Cô ấy nói cô ấy ghét nơi này…mình nên đi thôi….nhưng, cô ấy đã đi rồi mà???”
 
Mâu thuẫn trong anh càng lên tới đỉnh điểm, anh mệt mỏi gọi một một chai rượu vang hạng nặng, uống vội vã cho vơi bớt nỗi lòng.
Có một bàn tay uốn éo đưa lên người anh, vuốt má anh.
Ngẩng đầu lên, một ả đàn bà đậm mùi son phấn, không hơn, không kém.
Anh cười khinh bỉ. Với anh, loại đàn bà như thế này không xứng để anh đếm xỉa đến. Hất mạnh tay cô ta ra, anh tiếp tục uống rượu.
“Uống rượu không tốt!”
“Trái tim em, nó đã vỡ ra như thế! Tình yêu của anh là cái gì? Anh nghĩ một mình anh phải chịu đựng ư? Hãy học cách tự đứng lên”
 
A! Có ai đó đã từng nói với anh như thế? Anh cầm chai rượu tu ừng ực, tay lần mò đến chiếc điện thoại đời mới đẹp đẽ.
“Nhân Mã…”
Now is calling…
Không bắt máy!
Giờ thì ai cũng bỏ anh rồi. Anh cười khùng khục đúng với cái vẻ mặt mình bây giờ, đỏ ửng lên giống một gã say rượu. Anh say rồi, say rượu, say tình, say….
Đau đớn thay cho tình yêu của anh, trái tim anh rỉ máu..Đây là cái giá của một kẻ đã phản bội người luôn bên cạnh mình, quan tâm mình để chạy theo một tình yêu bất chợt, bị hấp dẫn ngay cái nhìn đầu tiên???
 
Ngày đầu tiên anh gặp cô gái ấy, trong sáng, thanh khiết tựa bông tuyết trắng không nhuốm bẩn. Cô đẹp, một nét đẹp tự nhiên kiềm diễm mà ở người yêu hiện tại của anh không có. Anh bị thu hút bởi cái nụ cười trong lành tựa nắng mai và khi cô cất tiếng, trong trẻo như làn sương mát. Anh bị cô cuốn hút, kéo tình yêu lên tận cao mãnh liệt, khiến anh từ bỏ người con gái luôn quan tâm anh, ở bên anh là Nhân Mã.
Nhân Mã nói cô không hận anh, không thù ghét anh, chỉ muốn làm một người em gái của anh thôi. Anh chấp nhận, không lo lắng điều gì và bắt đầu lao vào cuộc tình điên cuồng với Xử Nữ.
Anh không biết rằng, đằng sau vẻ mặt thiên thần đó, chợt khinh bỉ anh biết bao..
 
“Những gã đàn ông ngu ngốc và đáng khinh, luôn tự cho mình là nhất, bỏ mặc người luôn bên mình để đi theo những bóng hồng khác.”
 
Xử Nữ cười điên dại khi nghĩ đến điều đó, cô tự thưởng cho mình một chiếc bánh kem dâu yêu thích, cảm nhận vị ngọt của nó. Tình yêu, liệu có ngọt như bánh không?
Sự hiện diện của Xử Nữ mỗi ngày khiến Thiên Yết cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Anh khẽ khàng vuốt nhẹ bờ má cô, hít hà hương thơm trên người cô, trên mái tóc cô. Cô khiến cuộc đời hắn bỗng chốc trở thành chốn thiên đường.
You need to be here for it to be paradise …
 
Nhưng giờ khi cô đi rồi. Thiên đường ấy không khác gì địa ngục. Thiên Yết siết mạnh đôi bàn tay. Anh nhất định phải giữa cô lại, anh nhất định bắt cô trở về bên anh. Anh sẽ khiến cô không bao giờ có thể thốt lên những lời tàn nhẫn với anh nữa. Anh sẽ giữ chặt cô lại, sẽ mãi mãi ép cô ở bên mình.
This is paradise where I locked you up against your will
A sad paradise where you can’t leave even when you wake up
A paradise where we can be together forever…
 
Nhưng anh có giữ được cô lại không?
Cô là người kiên quyết, tàn nhẫn rời xa anh như thế, với một lí do đủ khiến anh quay cuồng trọng bóng đêm, liệu cô có quay lại, và chịu giam giữ trong thiên đường khổ đau nơi anh?
 
Stay here, I will keep requesting it, I will do better. I will give you more….more and  more…
 
Anh đã ước, hàng ngàn, hàng vạn lần chỉ cần cô không rời bỏ anh, anh sẽ trao cho cô tất cả. Trái tim của anh, mạng sống của anh, cuộc đời của anh, tất cả, anh đều trao cho cô…
Nhưng em vẫn rời xa anh…
 
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
 
Xử Nữ vẫn chẳng quan tâm đến kẻ mới cách đây vài tiếng van xin cô hãy ở lại. Cô chỉ mỉm cười mãn nguyện khi đã hoàn thành mục đích của mình. Nhưng…cô có thật sự bình thản như vẻ ngoài của mình hiện giờ không? Hay cô chỉ cố gắng che giấu nỗi đau đi, để tiếp tục công việc còn dang dở?
Nếu cô nói chưa từng yêu anh, thì trái tim cô có quá lạnh giá không?
Nếu cô nói cô chưa từng yêu anh, thì liệu đó có phải là sự thât?
Nếu cô nói cô chưa từng yêu anh, thì có quá tàn nhẫn và bất công với anh không?
Khi mà anh luôn yêu cô…
Nhưng Xử Nữ cười như điên dại, tại sao cô vì một gã đàn ông sẵn sàng đá người con gái khác chỉ vì vẻ hấp hẫn của cô  thu hút mà suy nghĩ chứ???
Cô khinh thường, khinh thường tất thảy đàn ông trên đời này, nhất là ông ta, ông ta đã khiến cô rơi vào bi kịch này.
Tuy nhiên, có một người mà cô không thể hận, người đem lại cho cô ánh sáng và nụ cười.
Đáng tiếc, người anh yêu không phải là cô!
Nhân Mã! Cái tên đáng ghét, cái tên gợi lên bao sự hận thù!
Cô căm phẫn, cô muốn phá tan tất cả.
Cô…rơi vào hố sâu của tội lỗi, của bùn đen, mãi mãi không thể thoát ra được
Tựa như một thiên thần sa ngã…..Một thiên thần bị nhuốm bẩn bởi hận thù…bởi bi kịch!
 
*~*~*~*~*~*~*~*~*~
 
Yêu và hận
Hận và yêu
Rốt cuộc cũng chỉ là vòng luẩn quẩn không lối thoát
Phải làm sao để có thể ngắm nhìn nụ cười của em như ngày xưa?
Phải làm sao để em không còn đau lòng vì quá khứ?
Con người chỉ sống để hướng tới hiện tại và tương lại …
Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, hoài niệm vẫn chỉ là hoài niệm
Đắng cay làm sao, xót thương làm sao cho một tâm hồn trong trắng, đã bị vẩn đục bởi hoàn cảnh dơ bẩn xưa cũ.
Đau đớn làm sao, xót thương làm sao cho một mối tình đã kết thúc chóng vánh, dù có thể, nó chưa từng thực sự bắt đầu…
Đôi khi…con người ta cần một mình, một mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào.
Hạnh phúc hay nỗi đau…đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt…
 
*~*~*~*~*
 
Bài ca ấy, cứ vang vọng mãi
Vang vọng vang vọng và hằn sâu trong trái tim
Và rằng, anh nhận ra
Anh đã mất em rồi…
Đã mất…
Em có thể quay lại được không?
Xin em…
Anh có thể trao cho em tất cả, trao cho em mọi thứ…
…của anh…
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:45 pm

Chap 3: Nhân Mã _ Cự Giải - My Will
 


Cuộc sống của con người có hạn nhưng nội tâm lại mênh mông như vũ trụ…
Muốn tiếp xúc với nội tâm của ai đó là một điều ngu xuẩn?
Và tôi đã từng ngu xuẩn như thế đấy….
 
Mỗi sáng thức dậy, người em nghĩ đến đầu tiên là anh, người em nhớ nhất cũng là anh, nhưng đối với anh, em là gì?
 
 
Một ngày đầy nắng và gió, khát vọng của em, ước mơ của em, em đã mong muốn….
 
“Đừng bao giờ lạnh lùng với anh có được không?”
“Trời giờ này lạnh lắm, em không thương anh sao?”
“Anh thích cười lắm. Chỉ khi cười thực sự, con người ta mới không khóc”
Vì anh thích cười, nên em đã cố gắng cười thật vui vẻ khi bên anh.
Vì anh sợ lạnh, nên em chẳng bao giờ rủ anh đi chơi cùng vào những ngày đông lạnh giá, chỉ ở nhà với chiếc chăn ấm áp ngồi chat với anh, bỏ ra rất nhiều thời gian có thể đi chơi đùa ngoài phố.
Vì anh không muốn em lạnh lùng với anh, em chẳng bao giờ dám giận anh một lần nào nữa.
Để rồi em nhận được gì hở anh?
Tình yêu anh trao cho người khác, quan tâm anh trao cho người khác, nụ cười anh trao cho người khác và thời gian anh cũng để dành cho người khác mất rồi.
Nhân Mã, cô không thể khóc. Tâm tư dồn nén, ai có thể tâm sự với cô? Chỉ có bóng tối bao trùm tất cả, cùng những cơn mưa lặng lẽ bất chợt. Lạnh giá!
Ước vọng của cô, khát khao của cô đơn giản lắm, nhỏ nhoi lắm, là có thể được ở bên anh mà thôi. Không cần yêu, không cần phải ở bên nhau mãi mãi. Chỉ cần có thể nhìn nhau một chút, vài câu hỏi quan tâm một chút, có phải bớt đau hơn không?
Anh là người đầu tiên bắt chuyện với cô trong một đám đâu lạ hoắc khi cô bị đi lạc. Đầu óc cô, nó cao xa lắm, chẳng bao giờ ở dưới đất. Anh đã từng cười cô vì trong cái thành phố bé xíu này, cô lại bị lạc đường. Nụ cười của anh dễ thương lắm, nó khiến cô cảm thấy vui vẻ và an lòng. Rất…
 
*~*~*~*~*~*~*
 
Và những nốt nhạc vang vọng.
Vang…
Em nhớ những bài ca khi xưa anh từng hát, em nhớ những giai điệu khi xưa anh từng đàn.
Và…nhớ cả những giây phút ở bên anh.
Giờ xa rồi, xa mãi rồi…
Có phải hay không tiếc thương và hối hận, khi chưa từng nói yêu anh…
 
“Em có thể ở bên anh, mãi như thế này thôi được không?”
Anh nhìn cô, đau lòng.
“Xin lỗi em, người anh yêu là Xử Nữ. Và cô ấy không muốn…”
“Đủ rồi. Em đã biết câu trả lời rồi. Vậy là quá đủ.”
 
Cô xoay người bước đi, nhẹ tênh.
Thì ra thích một người, yêu một người, và đau vì một người là như thế đấy. Là thế đấy!
Tạm biệt anh!
 
Mưa, mưa lắm, mưa như trút nước, mưa không ngừng rơi
Mưa mang theo nỗi đau và hoài niệm của một mối tình không bao giờ đến từ hai phía.
Mãi mãi…
 
Cô nhớ những con phố vắng mà anh đã từng cùng cô đi quá, ngắm nhìn những hàng cây. Những chiếc lá lao xao nhẹ nhàng trên mặt đất, dưới những tán cây xanh xanh, dưới những ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều lộng gió.
Êm dịu và du dương đến lạ kì!
Những kỉ niệm, giờ đã xa mãi rồi.
 
Em yêu anh
Thực sự đã từng rất yêu.
Nhưng giờ đây, chỉ còn lại những nỗi nhớ lặng thầm.
Tiếng nhạc cứ vang xa, xa mãi, mang theo khát vọng của em.
Và có lẽ, chẳng bao giờ đến được bên anh.
Dưới bầu trời xanh cao rộng kia, em luôn muốn được là chính mình, trở về là mình như ngày xưa.
Vô tư, cười đùa dưới ánh mặt trời xinh đẹp.
Em luôn cầu xin một điều, một điều có thể khiến em thanh thản hơn.
Tìm lại một chút bình yên trong tâm hồn.
 
~~~o0o~~~
 
Cự Giải tưởng chừng như không còn gì đau hơn nữa. Ngày anh đính hôn với cô, cũng là ngày cô nói yêu người khác. Nhưng cô vẫn chấp nhận bên anh. Và rồi, anh nhớ đến người con gái luôn cố tỏ ra mạnh mẽ kia…
Lần cuối cùng anh gặp Nhân Mã là một ngày đông lạnh giá, trước sinh nhật cô hai ngày.
 
-Đã lâu không gặp em.
Nhân Mã ngước mắt nhìn người con trai xuất hiện trong công viên gần nhà, khẽ chào
 
-Khi anh đi, em đã tưởng chừng sẽ chẳng còn gặp lại anh nữa.
-Anh xin lỗi. Và cũng cảm ơn em về tất cả mọi thứ.
-Anh vốn không có lỗi. Và người cần cảm ơn là em mới đúng. Có điều, lời xin lỗi thì em không thể nói ra được. Hoặc do lòng tự trọng của em quá cao, hoặc do em đã muốn quên đi tất cả. Suy cho cùng, thật mệt mỏi khi cứ lằng nhằng vậy.
-Em vẫn thích tư duy logic như mọi khi?
-Chắc thế!
-Nhưng tình cảm không phải thứ có thể tư duy logic.
-Tuy vậy nhưng nó cũng cần lí trí, và lí trí thì cần tư duy logic!
-Thật hại não.
-Nó luôn thể hiện qua từng câu nói của em.
 
Và hai người vẫn nói chuyện như thế, nhẹ nhàng thôi, nhưng tuyệt nhiên không còn những cử chỉ ấm áp, hay bày tỏ tình cảm nữa.
Nếu nói đến quá khứ…
 
Em không thích cái cách anh quan tâm đến mọi người. Em không thích cái cách anh đùa giỡn. Cảm tưởng, tất cả mọi người thật giống nhau, không có chút gì đặc biệt.
Từ người anh ghét đến người anh yêu quý, đều một cách đối xử. Tình cảm của anh mập mờ đến thế sao?
Và em luôn thích nói thẳng. Anh nói em nghĩ vẩn vơ, anh nói em sao lại khó chịu với những thứ nhỏ nhặt như thế.
Em không phải người yêu anh, người anh yêu cũng không phải là em. Vậy nên em không có quyền, cũng chẳng thể khiến anh nghe theo lời em.
Rốt cuộc em có sai không?
Em đã hỏi mình như thế rất nhiều. Em tự thấy mình chẳng có gì sai cả. Vì em ghét sự mập mờ, hay vì anh không phải là con người ưa sự rõ ràng đến quá mức như em?
Chẳng có thể phán xét được ai đúng ai sai, chẳng có thể quy kết một cách vồn vã.
Thế nhưng, nó đẩy em với anh về hai thái cực, giống như trong toán học vậy. Em và anh, chẳng khác gì âm vô cực và dương vô cực, dấu trừ và dấu cộng, luôn luôn trái chiều.
 
Em không hiểu, tại sao chúng ta đã từng thân thiết được vậy. Phải chăng những gì trái ngược đều hút nhau?
Nhưng trái dấu vẫn là trái dấu, mãi mãi chẳng thể hòa hợp được nữa.
Và rồi...đối nghịch!
Mãi mãi, sẽ chẳng thể quay đầu lại được.
Những kí ức…tan!
Đi hết rồi.
 
Nghĩ lại thì thật trẻ con. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh thật nhiều vì em đã cho em một khoảng thời gian thật sự hạnh phúc.
Giờ đây, nỗi đau đã phai nhạt theo năm tháng, chỉ còn vết sẹo không tên chẳng bao giờ biến mất được.
Hằn sâu vào trong trái tim, vĩnh viễn…
 
Em đã nói, em muốn trở về là chính em như ngày xưa, em muốn trở lại làm chính con người mình như lúc trước.
Trước khi gặp anh…
Không cần biết đến tình yêu, như một cơn gió tự do tự tại.
Cô độc và u sầu.
Nhưng…
…không hề đau đớn.
 
Còn hơn mỗi khi ngồi trầm lặng, nước mắt lại chảy và rồi một ngày nào đó, sẽ chẳng bao giờ khóc được nữa, chỉ còn lại những nụ cười cay đắng.
Thật giả dối! Giả dối đến cùng cực.
Và em nhận ra…
…tình yêu không thuộc về em.
Em là gió, gió cô độc, mỏng manh, nhưng gió sẽ mãi, mãi thổi về một phương trời xa xôi nào đó, nơi mà gió không còn đau đớn, nơi mà gió tìm được tự do…
Tự do vĩnh hằng là không bao giờ bị trói buộc…
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:45 pm

Chap 4: Bảo Bình _ Nam Dương - Why did I fall in love with you
 
Tại một quán café quen thuộc, nhưng không phải đối với mình, Bảo Bình ngắm nhìn đường phố đông đúc và nghĩ. Phải chăng cô bé ấy cũng có cảm giác giống anh lúc này?
 
-Tôi có thể ngồi tại đây không?
-Không phải là chỗ của riêng tôi. Vậy nên tùy anh!
-Cảm ơn.
 
Hai con người ngồi đối diện, cùng một xúc cảm, cùng một hoàn cảnh. Nhưng thật khó để so sánh một mối tình chẳng bao giờ có hi vọng và một mấy tình luôn luôn có thể hi vọng được
 
-Cậu có vẻ rất thân thiết với cô ấy?
-Ý anh là Nhân Mã sao?
-…
-Đừng lo về những thứ không bao giờ xảy ra. Giữa tôi và cô ấy, khó có thể nói chỉ là bạn bè bình thường, cũng không phải là người yêu. Nhưng nếu nói là anh em thì lại càng không phải. Ở cô ấy và tôi có cái gì đó phù hợp với nhau, có thể hiểu được trong câm lặng. Một mối quan hệ không tên, không ràng buộc như thế này chẳng phải rất thú vị hay sao?
Người con trai ngồi ghế đối diện bật cười, nhìn thẳng vào Bảo Bình và lắc đầu.
-Có lẽ cậu với cô ấy hợp nhau thật. Nói chuyện thật sự rất giống nhau. Giống đến nỗi tôi tưởng hai người được đào tạo từ cùng một lò đấy.
-Nói chuyện với cô ta nhiều, tự dưng sẽ bị lây nhiễm thôi. Chẳng phải anh cũng thế sao.
-Ừ.
 
Có lẽ cùng là đàn ông, nói chuyện cũng dễ dàng hơn vài phần. Họ nói rất nhiều, rất nhiều.
Thật khó để tìm được một người có thể cùng tâm sự, có thể coi là tri kỉ.
Trong thế giới mục nát đầy rẫy sự xấu xa này, điều gì mới đáng tin đây?
 
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
 
Và bắt đầu câu chuyện tạo nên tình yêu
Loading…
 
~~~*~~~*~~~
 
-Bảo Bảo, hức hức, có đứa chê chị xấu kìa
-Được rồi nè, không khóc nữa. Kết đâu có xấu đâu – Bảo Bình cười nhẹ, khe khẽ xoa đầu Ma Kết. Dưới tán cây xanh, gió thổi vi vu trong không gian tuổi thơ ngày ấy, thật đẹp và thật dễ thương.
-Aaaaaaaa, nhỡ sau này ế chồng như cô hàng xóm thì sao? – Ma Kết cứ khóc um lên, không nể nang gì cả.
-Thì sau này Bảo Bảo lấy Kết Kết được không?
-Được không? – Ma Kết ngưng khóc hẳn, cười cười hỏi lại Bảo Bình
-Ừ - Bảo Bình cũng cười, nhẹ ôm lấy cô gái nhỏ
-Ngoắc tay nào
-Trời ạ!
-Đi mà

 
Tình yêu trẻ con, nhưng mãi khắc cốt ghi tâm.
Dường như chẳng ai dạy trẻ nhỏ, anh chị em cùng huyết thống, mãi mãi chẳng thể yêu nhau.
Và có lẽ Ma Kết chẳng còn nhớ câu nói năm xưa, trong khi Bảo Bình thì nhớ rất rõ.
Anh nhớ những ngày ấu thơ khi cùng Ma Kết chơi đùa, cùng cô học bài, cùng cô nghịch phá. Anh có lẽ đã thích cô từ rất lâu rồi, từ rất lâu rồi…
Tại sao anh lại yêu em?
Anh và em hòa vào làm một như một điều tất yếu của cuộc sống.
Chúng ta lớn lên bên nhau
Nhưng em lại chọn cho mình một con đường khác
Tại sao anh lại yêu em?
 
Bên nhau từ nhỏ, cứ ngỡ rằng hiểu nhau đến tận cùng, nhưng không…
Ánh mắt dịu dàng và tìm kiếm luôn luôn hướng về người con gái đó. Trong thâm tâm, anh đã yêu cô biết bao. Mong ước ấy, lời hứa ấy cũng như gió thoảng mấy trôi, chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
Và đau…
Khi anh nhận ra rằng hình bóng của cô gái ấy dần xa anh mãi, thì anh đã biết cô yêu người khác, sâu đậm.
Tình yêu mười lăm năm, không phải là một tình yêu bất chợt thoáng qua. Khoảng thời gian đó quá dài để có thể quên được.
Anh vẫn mong muốn, người con gái ấy nhìn về phía anh một lần, dù chỉ là một lần thôi. Thế nhưng, ánh mắt cô ấy nhìn anh, chỉ là một dứa em trai thân thiết, không hơn không kém. Dù rằng, cô nhỏ tuổi hơn anh.
Họ hàng thì vẫn là họ hàng, và tất nhiên chẳng thể yêu nhau được. Đó là lí do, anh đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình. Nhưng dường như không được nữa rồi.
Anh từng kể chuyện của bản thân mình cho một người con gái. Người đó hiểu và thông cảm với anh.
Nhưng…
Có thực sự hiểu hết nỗi đau của anh không, khi mà cô ấy nói với anh rằng, hãy quên tình yêu đó đi?
Một tình yêu tha thiết và trải qua nhiều năm như thế, có thể bỏ dễ dàng được ư?
“Nhưng anh phải đối mặt với sự thật rằng hai người sẽ chẳng đến được với nhau.”
Lời nói thẳng, thật xót lòng.
 
~~~o0o~~~
 
Nam Dương vẫn lặng lẽ quan sát người con trai kia. Anh tự hỏi có phải hay không Nhân Mã và chàng trai ấy có sự đồng cảm.
Anh nhớ ngày đầu tiên anh gặp cô, một ngày đẹp trời của mùa thu, khi anh đang ở bên những cô gái xinh đẹp, sống kiếp của một công tử bột thừa hưởng gia sản kếch sù của gia đình.
Và khi đó, anh nhớ anh còn được cô tặng cho một cái tát, chỉ vì lỡ trêu ghẹo người bạn của cô
Một cô gái có cá tính mạnh mẽ và luôn luôn vui vẻ.
Nhưng giờ Nhân Mã của ngà xưa đã chết rồi.
Anh thở dài, tình yêu của anh, đối với Nhân Mã có lẽ là tội lỗi chăng?
Anh không muốn nhớ lại những tháng ngày khi mới bắt đầu làm việc cùng Nhân Mã, nó khá là khó khăn đối với anh. Đơn giản bởi khoảng thời gian đó chẳng có gì vui vẻ.
Anh chỉ muốn nhớ những khoảng thời gian ngắn được ở cùng cô, ngắm nhìn cô theo một góc riêng của mình.
Anh luôn tự hỏi mình thật nhiều lần “tại sao anh lại yêu cô?”
Một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Có lẽ vì cô không yêu anh chăng?
Không! Nếu như thế thì nó thật tầm thường giống như những bộ phim tình cảm Hàn Quốc, thậm chí có phần giả tạo nữa kìa.
Có lẽ do nụ cười của cô, cái tính thẳng thắn không nể nang bất cứ ai của cô đã thu hút anh, ngay từ ngày đầu gặp gỡ.
Thật bình thường.
Ngay cả khi cô không có ở đây, anh vẫn muốn tưởng tượng ra nụ cười tựa nắng mai ấy, để xua đi cuộc đời đen tối của anh.
Ánh sáng, mà anh luôn muốn nắm giữ.
 
*~*~*~*~*~*~
 
-Cậu, hiểu cô ấy như thế nào?
Bảo Bình  lúc này đang cắm cúi đọc sách, nghe câu hỏi của Nam Dương bèn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hiếm thấy, tuy rằng nó có hơi nhạt nhẽo.
-Anh muốn biết như thế nào?
-Hửm?
-Mối quan hệ giữa chúng tôi rất dễ gây hiểu nhầm đó
-Tôi không phải người nhỏ nhen và hay ghen tị đâu. Hơn nữa, cô ấy không phải là của riêng tôi.
Nam Dương nhấm một ngụp nhỏ tách trà dang dở, cười cười nói
-Nếu tôi nói tôi hiểu cô ấy hơn chính cô ấy, anh có tin không?
-Tôi nghĩ cậu là một người sâu sắc. Cậu khá trầm tính, dù có vẻ chẳng hợp với Nhân Mã sôi nổi
-Nếu anh nghĩ cô ấy thật sự sôi nổi thì nhầm rồi! Tôi có một người chị gái, rất tĩnh lặng. Chị ấy luôn tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra lại là con người vô cùng sôi nổi và cũng nhắng nhít lắm, trái ngược hoàn toàn với Nhân Mã, luôn cười như thế nhưng thật ra trong tâm lại không như vậy.
Nam Dương trầm ngâm lắng nghe. Có lẽ so với chàng trai này, anh chẳng biết gì về người con gái anh yêu cả.
-Đừng cố gắng hiểu cô ấy, chỉ cần ở bên cô ấy, vậy là đủ.
 
Tách trà đã nguội ngắt, nhưng trong tâm lại cháy bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Tình yêu chăng?
 
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:46 pm

Chap 5: On rainy days – Bảo Bình_Nhân Mã
 


Khi thế giới này trở nên tăm tối
Và mưa rơi thật nhẹ nhàng
Mọi thứ vẫn y như thế
Giờ đây
Anh xóa nhòa hình bóng của em
Anh sẽ không còn vương vấn gì về em nữa
Mưa cứ mãi rơi tí tách và sẽ không lặp lại
Và đến khi mưa có thể tạnh, anh cũng sẽ phải dừng lại thôi
(On rainy days ~ Beast)
 
Mưa rồi này!!!
Mưa thật to, mưa như muốn gột rửa mọi thứ...
...
Xa xăm...
...
Trắng xóa...
...
....... Ở đâu đó có một trái tim cũng mang sắc trắng, bởi màu đỏ.......
...
Của nó...
...Đã biến mất theo làn mưa...
......
...

 
Mưa là kỉ niệm
Mưa là nhớ thương
Mưa là khúc hát…
 
 
Bảo Bình vẫn lặng lẽ ngồi trên thành cửa sổ, hướng ra cái ao nhỏ sau nhà. Từng giọt mưa rơi xuống, loang lổ.
Nhân Mã ngồi cạnh không nói lời nào, vẫn ánh mắt vô định xa xăm, thỉnh thoảng khẽ liếc Bảo Bình thở dài vài tiếng, tỏ ý muốn hỏi, nhưng cũng không hẳn là muốn biết.
Bảo Bình chỉ nhắm mắt hờ hững, thỉnh thoảng vươn tay như muốn đỡ lấy những giọt nước nhỏ bé li ti, nhưng vô ích.
Quá xa…
 
-Tình yêu là gì?
-Sao lại hỏi vậy?
-Vì muốn biết.
 
Giọng nói nhẹ tênh, như tan vào hư không, chẳng rõ được ý định liệu có muốn tỏ.
 
-Có lẽ là gì đó khiến người ta rất đau đớn
-Vậy, độc thân là tốt?
-Cũng chẳng hẳn. Nhưng không phải đau.
-Ừm…
 
Từng giọt mưa cứ rơi mãi, rơi mãi. Bầu trời trong đục vần vũ những đám mây u tối, cứ như lòng người đang dần rơi vào tuyệt vọng.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng,…
Và đầy những đau đớn.
 
Đưa cánh tay lên giữa khoảng không, những giọt nước tinh khiết ấy vẫn cứ rơi, chẳng hề làm ướt đôi bàn tay.
Nhân Mã nhảy khỏi cửa sổ, xuống đến ban công, ló đầu ra khỏi mái che.
Nước mưa bắn vào mặt cô, lạnh giá.
 
-Không tắm mưa nhưng đưa mặt ra như thế thì khác gì? Bị cảm nữa thì sao hả, nhóc ngố?
-Từ khi nào tôi thành nhóc ngố thế? – Nhân Mã quay phắt lại, liếc Bảo Bình một cái.
-Không biết
-Hử?
-Vào đi, ốm là đây không chịu trách nhiệm nhé!
-Nói chuyện muốn đấm ghê gớm.
-Ha ha. Ngon thì nhào vô
-Anh…Hừ, không chấp.
-Đùa thôi, vào nhà đi, cảm đấy. – nói rồi Bảo Bình vẫy vẫy Nhân Mã lại, kéo cô lên thành cửa sổ.
 
Nhân Mã ngồi yên vị cạnh Bảo Bình, vẫn hướng mắt ra ngoài.
Bình yên.
 
-Chỉ tình yêu và tình bạn mới có thể khỏa lấp nỗi cô đơn của đời người. Không phải ai cũng có quyền hưởng hạnh phúc, đó là một cuộc chiến thường nhật. Tôi tin rằng phải nắm bắt lấy hạnh phúc một khi nó ở trong tầm tay.
-Gì đấy?
-Câu nói của Orson Welles.
-Nếu vậy có lẽ tôi nên đi tìm một tình yêu mới nhỉ?
-Đừng tìm ai đó để thay thế một người không yêu lại anh.
-Vậy sao?
 
Bảo Bình cười nhẹ, vẫn nhắm mắt lim dim nghe nhạc qua chiếc tai nghe.
Nhân Mã lại tiếp tục suy nghĩ. Có lẽ cô còn muốn nói điều gì đó chăng?
 
-Có lẽ anh ấy đã tìm gặp chị Ma Kết rồi. Hoặc họ sẽ quay lại với nhau, hoặc sẽ làm bạn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không còn đau đớn. Anh cũng vậy. Hoặc muốn Ma Kết hạnh phúc, hoặc chính bản thân mình hạnh phúc. Cuối cùng, anh bảo vệ chị ấy, bằng chính tình cảm của mình. Có lẽ tình yêu đến từ một phía rất cao cả như vậy, nhưng cũng đều bi thương.
-…
-Anh rất u tịch. Tôi cảm thấy vậy. Con người luôn có một mảng xám bao quanh và một thế giới đơn sắc thì không thể thoát khỏi được những suy nghĩ tiêu cực.
 
Nhân Mã dừng hẳn khi nói đến đấy. Cô ngước lên nhìn Bảo Bình đang mở mắt theo dõi cô, với lấy chiếc tai nghe của anh.
 
-On rainy days, dù rằng anh và chị ấy không gặp nhau vào một ngày mưa, và sẽ chẳng chia tay nhau vì huyết thống bắt buộc chúng ta gặp nhau mỗi ngày như vậy. Nhưng bài hát này thực sự hay, theo tôi là thế. Có thể mưa mang cho ta bao kỉ niệm buồn về, nhưng chính nó cũng sẽ rửa trôi những hoài niệm ấy.
 
Nhân Mã nghiêng đầu ngắm nhìn những giọt nước mưa bay bay, cô đã ngừng nói hẳn. Không gian lặng im giờ chỉ còn tiếng mưa lộp bộp và những tiếng thở nhè nhẹ.
Mọi thứ tan vào làn mưa…
Mát lạnh, nhưng cơn mưa xuân nhẹ nhàng.
 
Có lẽ những mối quan hệ hằng ngày trong cuộc sống khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi. Những quan hệ có thể chỉ là xã giao, cũng có thể thân thiết, nhưng thật khó có thể trao tin tưởng cho một ai đó hoàn toàn.
Bảo Bình đã từng nghĩ rất nhiều.
Anh quen Nhân Mã từ bao giờ?
Ba năm trước!
Anh thân thiết với cô được bao lâu?
Mới một năm trở lại đây!
Để tìm ra một người có thể bên mình, cùng chia sẻ mọi thứ, không phải yêu, chẳng phải bạn hay quan hệ máu mủ, rất khó. Có thể họ đã xuất hiện trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không hề hay biết, để rồi một lúc nào đó chợt nhận ra mình không hề cô đơn.
Vốn dĩ với guồng quay của thời gian, tốc độ nhanh chóng như vậy, đi chậm lại một chút cũng đủ để ta thụt lùi về phía sau rất nhiều.
Tranh đấu, bất hòa, thiếu tin tưởng, phản bội dường như đã trở thành phần nhiều. Và Bảo Bình sợ hãi những điều đó.
Anh không muốn mở lòng với bất cứ ai. Có lẽ chỉ Ma Kết ở bên anh những ngày ấu thơ như thế. Anh yêu cô là lẽ tự nhiên.
Tình yêu có thể khiến cho con người ta hạnh phúc, khiến cho ta không còn cảm giác đơn lẻ. Nhưng tình yêu cũng là thứ độc giết chết tâm hồn con người một khi không được đáp lại.
Bảo Bình từng rất tuyệt vọng, và anh cần một người ở bên.
Giờ đã có rồi.
Vậy nên, anh sẽ giữ lấy người đó, thật chặt.
Anh cười khẽ, ánh nhìn hướng ra xa, khung trời xám xịt của anh, đã dần trở nên xanh biếc.
 
 
Nhân Mã nhắm mắt, cảm nhận hơi nước, mùi của mưa.
Không ngọt, không đắng, rất trong mát.
Liệu trong cuộc sống này, còn tâm hồn nào trong trắng như vậy nữa không?
Luôn như thế, cô cảm thấy cuộc sống này vô nghĩa biết bao. Có thể tìm kiếm một tri kỷ thật khó khăn biết chừng nào.
Thế nên, cô sẽ giữ gìn mối quan hệ này.
Không ràng buộc, và rất yên bình.
 
 
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:47 pm

Chap 6: Winter story~ all
 


Câu chuyện mùa đông…về mùa đông…
Như ngày xưa em vẫn nhớ…tất cả mọi thứ…
Câu chuyện của đôi ta…
 
Những giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng, êm dịu đến đơn côi của Winter Story vang lên, mang theo bao da diết và những nỗi đau thầm lặng.
-Ngày trước anh từng nói em nghe bài nhạc này, nhưng em đã từ chối. Nghĩ lại quả là sai lầm – giọng nói thanh thoát, nhẹ bâng phát ra, kì lạ.
-Ừ. Và giờ em lại thích nó.
-Không phải rất trùng hợp sao? Những câu chuyện mùa đông.
- Em nghĩ gì về nó?
-Rất đau đớn và tha thiết.
-Vậy…bắt đầu được chưa?
 
Câu chuyện mùa đông
~~~o0o~~~
 
Song Ngư nằm yên trên chiếc giường thoải mái, và nghĩ.
Các tác phẩm của cô đều rất được ưa chuộng. Tuy nhiên, nó không hề tạo ra được bước đột phá nào. Thậm chí, mỗi khi đọc lại, cô như nhận ra, các tác phẩm của cô đều thiếu một thứ, gọi là “thực tế.”
Thực tế vốn không hề tươi đẹp, thậm chí không phải câu chuyện tình nào cũng kết thúc có hậu. Đôi khi, kết thúc buồn chưa hẳn là đã đau hay như kết thúc mở cũng có thể coi là hạnh phúc. Chẳng có điều gì mỹ mãn cả.
Vậy cái cô cần là gì?
Cô vẫn quan sát và biết câu chuyện về Nhân Mã, Cự Giải hay Xử Nữ, Thiên Yết, Nam Dương.
Thậm chí cô còn biết về việc em gái mình với Song Tử, hay từ lâu đã nhận ra Bảo Bình, chẳng bao giờ nhìn Ma Kết như một người chị gái.
Cô biết Kim Ngưu yêu Bạch Dương như thế nào. Biết về câu chuyện tình đau đớn của Thiên Bình và Sư Tử.
Cô biết tất cả những điều đó, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Những câu chuyện tình buồn đều rơi vào tháng mười hai.
Cô nhận ra vẻ mặt buồn bã và những giọt nước mắt của Nhân Mã đêm sinh nhật, đó là ngày con bé không còn gặp lại người nó yêu.
Cô biết Xử Nữ và Nhân Mã đã từng là bạn thân, Thiên Yết và Cự Giải đều yêu Xử Nữ, trong khi Xử Nữ lại yêu Nam Dương, còn anh yêu Nhân Mã. Tình yêu như một vòng luẩn quẩn, như một thứ công cụ để trả thù tuổi thơ.
Điều đó khiến Song Ngư thấy buồn.
Lại về Ma Kết, đứa em gái quá sức lí trí của cô đã từng để tình yêu, niềm hạnh phúc và hi vọng của nó tuột khỏi tầm tay, hay như chàng trai nó yêu cũng vậy. Cả hai người dường như vẫn còn ngăn cách.
Cô thầm trách đứa em trai cô bao nhiêu người không yêu, lại trúng tiếng sét ái tình với Bạch Dương, đã yêu người khác.
Cô lại suy nghĩ về Thiên Bình và Sư Tử, phải chăng là tình yêu của họ chưa đủ sâu sắc, hoặc rằng nó đã nguội lạnh từ lâu rồi.
Xử Nữ chỉ vì trả thù mà lôi tất cả vào đau khổ, để rồi có lẽ cô mới chính là người đau nhất.
Nam Dương yêu Nhân Mã, vô tình anh khiến Xử Nữ càng căm hận hơn, để Thiên Yết sống như không sống, Cự Giải mãi mang nỗi đau và mặc cảm.
Nhưng có thể trách ai đây?
Trong tình yêu, ích kỉ và chiếm hữu là không thể thiếu. Có điều, đã mù quáng quá rồi.
 
Cô vội vàng bật dậy khỏi giường, cô muốn viết một câu chuyện, câu chuyện về tất cả mọi người, câu chuyện mà không còn thiếu đi thực tế nữa.
Nhấc chiếc điện thoại và ấn số, cô sẽ rời khỏi thành phố một thời gian, để bản thân mình cảm thấy an nhiên, và để có thể trở lại với một tác phẩm tuyệt vời.
Vì cô là một tiểu thuyết gia, nhiệm vụ của cô là viết nên những câu chuyện…
 
~~~o0o~~~
 
Nam Dương đã đưa Sư Tử về trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thiên Bình và Bạch Dương
Ánh mắt Sư Tử không chút ấm áp, nó thật lạnh lẽo và trong suốt, tựa như người ở đây nhưng tâm đang ở nơi xa xôi nào đó.
Rất xa…
 
Nam Dương chỉ còn biết lắc đầu, Sư Tử thì cứ bám lấy anh, chẳng rời bỏ.
Thiên Bình suy sụp nhìn Sư Tử, Bạch Dương chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Tuy nhiên, cánh tay nhẹ nhàng đã nâng mặt cô lên, khẽ thốt vài lời.
 
-Chị không trách em, em có quyền yêu anh ấy.
 
Giọng nói vang khắp…quay cuồng
 
-…và Thiên Bình, chúng ta nên chia tay nhau thôi.
 
Rơi
Tất cả đã kết thúc rồi…kết thúc rồi…
Kết thúc, và tan biến vào hư không…
Tạm biệt, chia li
Đó chẳng phải là điều hiếm gặp.
Tan hợp, hợp tan.
Chi bằng đau một lần rồi thôi, còn hơn đau mãi mãi.
 
~~~o0o~~~
 
Luôn ảo mộng về một tình yêu đẹp
Ảo tưởng đắm chìm trong hạnh phúc
Người ta gọi đó là bệnh hoang tưởng của tình yêu.
 
Điều khiến em khóc là phải nói lời chia tay với anh
Đừng nói những lời đau đớn ấy
Chỉ cần anh và em thôi, ta có thể sống mãi trong tình yêu tuyệt đẹp này
Trong thế giới ấy, ngày là của anh và đêm là của em
Đón chờ một hồi kết viên mãn
Người yêu ơi, chúng ta hãy cùng nhau nhắm mắt lại
…..
Vì sao khi anh khép đôi mắt mình nhưng anh vẫn nhìn thấy mọi thứ?
Anh tự hỏi rằng phải chăng ngày tháng sau của em…
…vẫn sẽ giữ nét xinh đẹp dù vắng anh chứ?
(Romeo and Juliet~Dream High)
 
 
Vẫn là bao cảm xúc hỗn độn trong em, và cả anh.
Ngày anh ra đi, con tim đã tan nát mất rồi.
Anh xin lỗi. Đừng hỏi anh những lời như thế, nó làm anh đau, và cảm thấy tội lỗi khi nhìn những giọt nước mắt của em rơi xuống.
Anh muốn vươn cánh tay ra và lau đi những giọt nước mắt đang chảy trên đôi bờ má em nhưng vô ích. Bàn tay nhỏ bé của em đẩy anh ra, dường như chối bỏ tất cả.
 
~*~*~**~~**~*~*~
 
Anh biết rằng mình đã sai.
Mùa đông thật lạnh giá làm sao, lạnh đến cắt da cắt thịt.
Và khô héo cả tâm hồn.
Anh xin lỗi em, người anh yêu
Vẫn ánh mắt yêu thương, nhưng sao băng giá quá.
Cảm xúc của em, về anh, liệu còn lại là gì?
Em, người mà anh luôn yêu, đã từng muốn bên nhau mãi mãi…
 
~*~*~**~**~*~*~
 
Phải chăng tình yêu của anh chỉ là dại khờ, và phải chăng em không hề có chút tình cảm nào với anh?
Tất cả mọi thứ anh đều có, vậy tại sao chỉ có trái tim em là không thuộc về anh?
Xin em, hãy nhìn về phía anh dù chỉ một lần.
Mùi hương của em vẫn còn đọng lại nơi đây, ám ảnh anh.
Xin em…
 
~*~*~*~**~**~*~*~*~
Guồng quay thời gian vô tận không chờ đợi bất cứ ai cả, vội vã, luôn luôn vội vã và trôi qua nhanh chóng.
 
I want to be with you forever…
 
 
 
 
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:47 pm

Chap 7: Đã từng là bạn tốt – Xử Nữ - Nhân Mã
 
 
Một ngày xuân ấm áp, tuy những cơn mưa vẫn còn rơi, lớt phớt. Từng giọt mưa phùn nhỏ li ti, vương trên mái tóc mềm mượt.
Best friend forever~
Đã từng thế đấy!
Và thất hứa
Giao ước bị xóa bỏ.
Vỡ tan…
 
“Nếu một ngày nào đó cậu phải lựa chọn giữa người bạn thân nhất và tình yêu cậu coi trọng hơn hầu hết mọi thứ, cậu sẽ chọn ai, hả Nhân Mã?”
“Ý cậu nói là người bạn tốt nhất và người mình yêu nhất ư?”
“Ừm.” – Xử Nữ nhìn Nhân Mã dò hỏi.
“Cậu nghĩ mình sẽ chọn ai?”
“Đối với cậu, tình bạn quan trọng hơn tất cả.”
“Lần này cậu sai rồi, Xử Nữ…”
 
Và cậu chẳng bao giờ cho tôi biết câu trả lời của mình.
Ngày hôm nay, khi cậu và tôi lại đối diện với nhau, cậu vẫn vậy, tự do và phóng khoáng. Còn dưới con mắt của cậu, tôi như thế nào?
Vẫn vẻ bề ngoài trong trắng ngây thơ như xưa ư?
Dường như tôi đọc được điều đó trong ánh mắt của cậu
Không! Không thể nào!
Một con người đã trở nên phức tạp như cậu, không hề dễ đoán định như thế!
Luôn luôn nghi ngờ…
 
Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, vạn vật bừng bừng sức sống. Đường phố thật tấp nập, đông đúc và vui tươi. Vậy mà có hai con người đang đứng đối diện nhau, cảm giác u ám đến cùng cực.
Tình bạn, tình yêu và tội lỗi…
 
-Bây giờ, cậu có thể cho tôi câu trả lời của câu hỏi ấy chứ?
 
Nhân Mã mỉm cười nhẹ, tuy nhiên nụ cười mang chút giả tạo
Cô quay ra nhìn phố xá đông đúc, lại ngẩng lên nhìn bầu trời cao, đưa tay khẽ đón lấy giọt nước mưa nhỏ bé trong lành.
 
-Thật tinh khiết!
 
Xử Nữ kiên nhẫn chờ đợi
 
-Cậu từng giống như thế! – Và cô lại cười, quay ra nhìn Xử Nữ - Vẫn muốn biết câu trả lời sao?
 
Xử Nữ dịu dàng gật đầu.
 
-Cậu phải biết câu trả lời từ một năm trước rồi chứ? Ngày Cự Giải cùng cậu…và tôi ra đi.
-…
-Muốn ôn lại một chút kỉ niệm không? Cùng nhấm nháp một cái gì đó?
 
Một mái tóc dài tung bay, một mái tóc ngắn phất phơ theo chiều gió.
Trái ngược nhau, đối nghịch nhau
…đến tận cùng…
 
Những câu hát trong bài Best Friend của Kana Nishino lại vang lên, vang lên…
Cảm ơn bạn
Tôi rất vui khi bạn đang ở nơi đây
Thời gian chẳng là gì cả
Tôi luôn luôn có thể mỉm cười
Cho dù chúng ta có xa nhau bao năm cũng chẳng hề gì
Sẽ chẳng có gì đổi thay.
……
 
Vì chúng ta đã từng là bạn thật tốt.
Câu trả lời của bản thân tôi…
Đối với tôi, tình bạn vô cùng quan trọng, nhưng tình yêu lại là một phạm trù khác.
Thật khó để khiến bản thân mình tránh khỏi sự ghen tị.
Và…tôi chọn cách ra đi, để có thể giữ cho bản thân trong sạch.
Không phải tôi yếu đuối, mà là tôi mạnh mẽ để có thể đối diện với thực tại
Là…tôi không hề trốn tránh.
Tôi từ bỏ tất cả mọi thứ, để có thể bắt đầu lại từ đầu. Cậu biết không, một người bạn không mấy thân thiết nhưng lại rất dễ chịu của tôi từng nói rằng “có lẽ trong cậu đến 60% là nỗi buồn.”
Tôi chỉ cười cho qua vì nỗi đau của tôi, nó lớn lắm và chẳng thể xác định được. Nỗi buồn thì luôn vô tận. Tuy nhiên tôi không khóc, và cũng chẳng tỏ ra mình yếu đuối. Bởi vì, tôi vẫn nhớ câu nói của một nhà văn người Mỹ, thầy giáo tôi từng giảng:
“Tôi đã khóc vì không có giày để đi, cho đến khi nhìn thấy một người không có chân để đi giày.”
 
Cậu hiểu câu nói đó không? Tôi luôn tin rằng, mình không phải là người đau khổ nhất.
Cậu có đang đau không, Xử Nữ? Tôi nhìn thấy nỗi buồn sâu sắc nơi cậu, cùng ý nghĩ muốn quay về. Trả thù rồi, cậu sẽ được cái gì đây?
 
-Tôi ghét sự thù hận, và ghét phải thừa nhận việc tôi đã từng ghen tị với cậu, rất nhiều.
Cốc cacao nóng được đưa lên miệng, vị ngọt đọng lại trên đầu môi. Tuy nhiên, nó lại tạo một hương vị đắng ngắt trong khoang miệng.
-Ai cũng từng ghen tị với một người nào đó, vì một chuyện hay một lí do nào đó, đôi khi rất buồn cười, nhưng đôi khi cũng khá nghiêm trọng. Và tôi chắc rằng, cậu cũng đã từng ghen tị với tôi, trong quá khứ. Mà không, có lẽ, bây giờ cũng vậy.
Xử Nữ nhìn thẳng vào mắt Nhân Mã, nhưng cô không để ý, tiếp tục nhấm nháp tách cacao ưa thích, và tiếp tục nói.
-Cậu vẫn thích nước ép dâu đúng không? Tôi và cậu đối lập nhau hoàn toàn. Trong khi cậu ghét café và những thứ tương tự như vậy, thì tôi lại dị ứng với dâu.
-Cậu chỉ muốn nói những điều này thôi ư?
-Tất nhiên là không rồi! Tôi đâu phải người thích phí phạm thời gian như thế? Cậu biết điều này rất rõ mà.
-Hừm…
Nhân Mã cười nhạt, tiếp tục cuộc nói chuyện
-Tôi vẫn thích nói nhiều như thế! Nghe tiếp chứ? À, tôi nghĩ là thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng tôi bị chính bố đẻ của mình bỏ rơi suốt sáu năm đầu đời. Và trong khoảng thời gian ấy, cậu lại vô cùng hạnh phúc. Tuổi thơ cậu thực sự vui vẻ hơn tôi. Mẹ tôi lúc ấy gần như đã phát điên! Bà lạnh lùng hơn, độc ác hơn. Lời nói của bà những khi ấy như con dao sắc lẻm cứa vào tôi, vỡ vụn thành từng mảnh. Nó rất đau. Bà ấy dần dần cũng kiệt sức và nổi nóng cũng ngày càng nhiều. Cho đến khi bà ấy phát hiện mẹ cậu không chỉ có mình bố tôi. Dù rằng ngày đó tôi còn rất nhỏ, và tưởng như chưa hiểu chuyện. Nhưng lời nói của những người xung quanh, thực sự là rất ác.
-Cậu muốn nói gì nữa? – Xử Nữ đập bàn, nhìn thẳng mặt người bạn thuở xưa.
-Muốn ôn lại chút quá khứ thôi mà. Tôi tự hỏi, tại sao trước mặt tôi cậu không thể dịu dàng và thuần khiết như trước mặt anh ấy?
-Cậu…
-Dù gì tôi giờ tình bạn không còn mà tình yêu cũng chẳng có. Cậu không thể cướp gì được của tôi nữa đâu. Cậu trả thù đủ chưa? Khi tất cả là do mẹ cậu và ông bố trân quý của chúng ta làm nên? Mẹ tôi, bà ấy đã qua đời được hai năm rồi. Còn bố, ông ấy cũng đã qua đời khi được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư. Chỉ còn tôi với cậu, những thế hệ tiếp theo. Cậu yêu Nam Dương, sao không cố gắng giành lấy anh ấy, mà cứ cố giành lấy những người cậu không thực sự yêu?
Xử Nữ như lặng người, khi những giọt nước mắt của Nhân Mã thực sự rơi xuống
-Tôi không cầu xin cậu điều gì hơn ngoài việc, hãy để tất cả mọi người cùng được thanh thản.
-…
-Có lẽ nên kết thúc cuộc nói chuyện tại đây thôi. Cậu nên về đi, Cự Giải sẽ lo lắng lắm đấy.
-Cậu còn yêu anh ấy không?
-Có lẽ…hết rồi. – Gạt đi những giọt nước mắt và mỉm cười
Tôi sẽ không đau đớn và buồn bã vì chuyện này nữa. Vì tôi đã hứa với một người, sẽ không bao giờ khóc, không bao giờ đi dưới mưa, và không bao giờ nở nụ cười gượng gạo.  Người đó, thực sự quan tâm tôi rất nhiều. Tôi không còn cô độc nữa. Nhưng cậu thì sao, hả Xử Nữ?
Cậu, đừng thù hận nữa, nó chỉ khiến cậu rơi vào hố sâu của tội lỗi mà thôi. Cậu, có thể quay trở về như ngày xưa không?
 
-Hãy để những kỉ niệm bị quá khứ chôn vùi đi. – Xử Nữ lạnh băng nhìn Nhân Mã.
-Có lẽ, chúng ta phải đi trên hai con đường khác nhau rồi.
 
Nhân Mã đứng dậy, đến quầy thanh toán
-Hãy để tôi đãi cậu lần cuối.
Và cô bước đi, để lại Xử Nữ ngồi đó, thẫn thờ
-Cho đến cuối cùng, cậu vẫn là người tốt với tôi nhất, Nhân Mã…nhưng đáng tiếc, muộn rồi!
 
Chỉ là bi kịch một chút mà thôi…
Một chút u buồn, một chút đau đớn, một chút…
Chẳng thể quay trở lại những tháng ngày vui vẻ bên nhau như xưa kia nữa
Bạn và tôi, chúng ta đã cùng sánh bước bên nhau
Mùa xuân ấm áp, mùa hè nóng nực, mùa thu mát mẻ và mùa đông lạnh giá
Tôi nhớ những kỉ niệm khi xưa chúng ta cùng chơi đùa, thật thơ ngây, và thật trong lành.
Hãy giữ mãi những kỉ niệm trong tim, trong kí ức
Mãi mãi…
Dù rằng, giờ đây, chúng ta chia xa, chỉ còn lại những hoài niệm mỏng manh…
 
 
 
Caffeine
Học sinh chưa nhận lớp
Caffeine
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 188
Birthday : 02/11/1996
Join date : 12/05/2013
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitimeWed Jun 26, 2013 2:47 pm

Chap 8:  Ma Kết - Song Tử - The day you went away
 


Ngày anh ra đi
Em tự hỏi liệu có thể
Khi em đang mơ về anh, anh có đang mơ về em không?
 
Ma Kết tự biết bản thân mình nghĩ gì.
Đau đớn. Tuyệt vọng. Buồn bã. Cô đơn.
Nhưng cô không thể đi cùng anh, cũng không thể níu giữ anh.
Đừng trách sao cô lại tỏ ra lạnh lùng, nếu biết có một người luôn quyến luyến mình, thì liệu có đi nổi không?
Hai năm với nỗi nhớ dai dẳng, điều đó thật kinh khủng, kinh khủng biết chừng nào.
Liệu, những tháng năm đó, anh có nhớ đến cô hay không?
 
Có rất nhiều điều em muốn nói với anh
Rằng em rất cô đơn từ cái ngày đó
Ngày mà anh đã ra đi
Em đã khóc từ cái ngày đó
Ngày anh ra đi…
 
*~*~*~*~*~*
 
Song Tử không biết bao nhiêu lần muốn trở lại nơi anh đã sống suốt hơn hai mươi năm trời.
Nhưng nếu nói lí do anh yêu hay nhớ quê hương thì thật không phải.
Lý do duy nhất khiến anh muốn trở lại, chỉ đơn giản vì người con gái anh yêu.
Người con gái ấy có vẻ ngoài tĩnh lặng như nước, nhưng tận sâu bên trong con người mộc mạc là một trái tim ấm áp, và rất vui tươi. Nếu nói anh là người khai sáng cho cái sự vui tính hay nhõng nhẽo đến mức dễ thương của cô, thì thật chẳng sai chút nào.
Một kẻ lãng tử, một cơn gió tự do như anh được níu giữ lại bởi một thiên thần lặng lẽ.
Hay chính thiên thần luôn tạo cho mình một vỏ bọc khó gần ấy được anh giúp đỡ mở rộng trái tim?
Hoặc là cả hai.
Họ đến với nhau, như giúp nhau tìm về với sự bình an trong tâm khảm, để cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc, vị đắng của cuộc đời.
Giống như viên đường ngọt lịm tan dần trong tách café đắng.
Hòa vào làm một…
Giống như thế, giống như thế…
 
Tại sao chúng ta không bao giờ biết được những cái chúng ta đã có cho đến khi nó mất đi?
Ngày anh ra đi
Bởi vì em vẫn nhớ anh rất nhiều.
Em phải nói ra thôi
Em đã khóc từ cái ngày đó.
Ngày anh ra đi…
 
Nếu quay trở lại ngày đó một lần nữa, cô sẽ trả lời sao, hả Ma Kết, cô gái của tôi?
Có lẽ cô sẽ giữ anh lại.
Hoặc giả như cô sẽ từ bỏ mọi thứ để đi cùng anh.
Tuy nhiên, nếu là vậy, thì cô chẳng phải là Ma Kết nữa rồi.
Cô vẫn sẽ giữ nguyên quá khứ ngày đó đúng không?
Chắc là thế!
 
Còn anh thì sao, Song Tử?
Hoặc là ép buộc cô đi cùng, hoặc là cố gắng để không phải đặt chân đến miền đất xa xôi.
Nhưng, nếu làm vậy, liệu anh có biết được tình cảm của anh đối với cô lớn đến chừng nào, dai dẳng đến chừng nào?
 
Chính vì vậy, bản thân tôi cho rằng quyết định đó của hai người là đúng đắn. Vì hẳn những người yêu nhau sẽ quay trở về bên nhau, dù phải trải qua những nỗi nhớ triền miền, vì yêu là chấp nhận đau đớn.
Không sớm, cũng chẳng muộn.
Nó đủ cho những trái tim yêu thương.
 
~~~o0o~~~
 
Song Tử như muốn thu hết can đảm để bước vào tiệm sách kia, nơi đã bắt đầu cho anh một tình yêu tha thiết, đầy nụ cười và cũng biết bao nhớ nhung.
Người anh yêu, cô đang ở trong đó, thật gần mà cũng thật xa.
Xa…
Tình yêu là thứ có thể cho con người dũng cảm để đối diện với mọi thứ không?
Có thể có, hoặc có thể không?
Thật khó để nói ra tình yêu là gì. Nhưng chính xác thì nó là một thứ tình cảm cao cả, và khiến con người vượt qua sự nhỏ nhen ích kỉ của bản thân, sẵn sàng cho đi mà không mong nhận lại.
Thật lảm nhảm biết mấy.
 
Song Tử tự rủa thầm mình không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần bước vào được nơi đó thôi, anh sẽ được gặp lại cô, ngắm nhìn cô, được ôm trọn cô trong vòng tay mình.
Vậy tại sao anh không đủ quyết tâm để bước vào?
Nếu nói tình yêu của anh không đủ thì thật sai lầm.
Vậy lí do là gì đây? Chính bản thân anh còn không biết, như có rào cản vô hình nào đó chặn đứng anh lại.
 
~*~*~*~*~*~*~*~*~*
 
Ma Kết vẫn chăm chú đọc nốt cuốn sách trên tay. Cô rất thích đọc truyện trinh thám hay cái gì đó liên quan đến khoa học. Tuyệt nhiên cô không hề động vào những cuốn tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, cả trong khoảng thời gian yêu anh cũng vậy.
Vậy mà bây giờ trên tay cô lại là cuốn tiểu thuyết của chị gái cô sáng tác. Một câu chuyện có tựa đề vô cùng, vô cùng đậm chất sến súa “Em là người duy nhất níu giữ cơn gió đời anh.”
Khá giống trường hợp của cô!
Chẳng có gì ngạc nhiên, vì có lẽ chị cô đã lấy cô làm nhân vật chính.
Có điều, kết thúc của câu chuyện này quá mĩ mãn. Người con trai trở về bên cô gái anh yêu, và họ đã có quãng thời gian vui vẻ còn lại. Không biết sau này ra sao, chỉ biết rằng họ đã kết nối lại được hạnh phúc của bản thân.
Cô đang khao khát được như cô gái trong truyện?
Có thể lắm. Dù rằng cô nghĩ khả năng cô được như cô gái trong truyện là 10%
Tiểu thuyết thì vẫn là tiểu thuyết, không có thực thì vẫn là không có thực.
Nên cô cho rằng tốt nhất đừng nên hi vọng quá nhiều để rồi phải thất vọng thật nhiều.
 
*~*~*~*~**~**~*
Sau một hồi trăn trở suy nghĩ dưới gốc cây gần tiệm sách của Ma Kết, Song Tử đã quyết định sẽ trở vào gặp cô. Dù cô có còn yêu anh hay không, thì anh vẫn mãi yêu cô, một tình yêu vô bờ bến.
 
Và chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Cô sẽ vui mừng mà ôm chầm lấy anh? Hay rớt nước mắt vì xúc động? Cũng có thể mỉm cười chào đón anh, hoặc tệ hơn là không nhớ nổi anh là ai. Lạnh nhạt với anh, có thể lắm chứ?
Nhưng tất cả đều sai hoàn toàn!
 
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con trai mình yêu, Ma Kết tưởng chừng như cuốn tiểu thuyết của Song Ngư đang trở thành hiện thực. 10% nhỏ nhoi đã trở thành hiện thực.
Ngạc nhiên đến bình thản, cô đứng dậy và bước lại gần anh.
-Chào anh. Anh muốn thuê sách hay là mua sách đây?
Và cô khẽ mỉm cười.
-Nếu anh nói rằng anh muốn cướp đi chủ tiệm này thì sao?
Ngọt lịm…
Gặp lại, thật đơn giản.
Đơn giản đến thế ư?
 
*~*~*~*~*~*
 
-Em cứ nghĩ là anh sẽ đi khoảng chừng năm đến mười năm. Và lúc đó sẽ cưới một cô vợ Tây xinh đẹp nào đó.
-Còn anh tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại em nữa. Hoặc có thì chắc em cũng đã yêu người khác.
-Vậy à?
-Ừ. Vì em nói em chẳng thể đợi anh được.
-Chính anh là người đã khiến em ám ảnh suốt hai năm. Dường như, không phải đợi, chỉ là khó quên. Để rồi cuối cùng, chính là đợi.
-Anh không nghĩ Kết Kết lại lãng mạn như vậy
-Em rất khô khan sao?
-Không.
-hmm
-Kết…
Cô nhìn anh, tỏ ý muốn hỏi có chuyện gì.
-Cho anh yêu em lại một lần nữa được không?
Song Tử nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ma Kết, nhìn sâu vào mắt cô, dò hỏi
Ma Kết không tránh ánh nhìn của anh, chỉ khẽ cười và gật đầu.
Cô yêu người con trai này, và không muốn rời xa anh nữa.
 
 
Sponsored content
Nhịp Sống  Chương 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhịp Sống Chương 2   Nhịp Sống  Chương 2 Icon_minitime

 
 

Nhịp Sống Chương 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Nhịp Sống Chương 1
» Nhịp Sống Chương 3
» Nhịp Sống [tổng hợp Extra]
» [ Song Ngư - Thiên Yết ] Chuông gió
» [ Song Tử - Thiên Yết ] Chiếc chuông gió... ( The end )
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Nhịp Sống-