Trời ơi,hôm nay đi học thêm,lén mami viết story nên đầu óc tâm tối dễ sợ luôn
Mà cái Chap này t/g đọc mà nó xàm xàm sao ý.
Chắc tại có âm mưu trong đầu....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap 1
Hè rồi hè rồi,gió mùa hè chưa đến mức nóng lắm nhưng là cực kì nóng[Nóng nực quá].
Những bước chân của 1cậu nhóc nhỏ hướng về phía ngôi trường già nua rộng lớn.
* Rì rào rì rào *
1cô bé đang ngồi dưới góc cây bang trong sân ngẩm nghĩ về ngày cuối lớp năm xưa cùng những giọt nước mắt cay đắng.
* Phạch *
1Tấm áp phích rơi vào mặt cô nàng có vẻ mặt chán đời.
_______________________________________________________
HOT HOT HOT
Bạn đang chán ?
Hãy đến với chúng tôi !
Chúng tôi sẽ truyền cảm hứng về cuộc sống than yêu của các bạn .
Tại khu Ruby Đường Cổ Thụ căn nhà Funny.
_______________________________________________________
Cô vo tấm áp phích rồi nhếch môi cười :
”Đúng là nhảm nhí.”
Quay về với cậu nhóc khi nảy…
”Cái quái gì đây?”
Cậu cầm tờ áp phích đang lượn vòng trong gió trên mặt đất rồi đọc nó.
Cậu nhíu mày :
”Nghe cũng vui vui,tới đó xem sao”
Cơn gió mùa hè nóng nực kinh khủng nhưng lại gơi nhớ về năm học cũ cho cô bé Bảo Bình nhà ta.Thiên Bình đứng sau lưng Bảo từ hồi nào :
”Chị à…,cứ như vậy thì chả khác gì là con ngu,hay chị tới chỗ đó đi”
Bình nhi khuyến khích Bảo tới chỗ Funny nơi tấm áp phích đề cập.
”Đi thì đi,em cũng đi chung với chị chứ ?”
Bảo hỏi trong khuôn mặt buồn bã,Bình nhi vì muốn tốt cho chị mình nên cũng đi.
Đến khu Ruby,cùng lúc đó,Song Ngư cũng tới,cậu cúi đầu chào lễ phép :
”Chào hai dì.”
~Bộ nhìn tụi này già lắm ư?!!~.Bảo nghĩ thầm,hình như cô em út của Bảo đọc được suy nghĩ đó thì phải.Cô tiến tới,túm lấy cổ áo Ngư,ánh mắt Bình bây giờ hiện lên 2viên đạn cùng bùng nổ 1lúc :
”Mày nghĩ tụi này già lắm sao,nếu khôn hồn thì cứ biến khỏi đây trước khi tao nổi cáu”
Bình nhi đe dọa Ngư y như Sói và thỏ [Bình nhi : Sói;Ngư : Thỏ]
”Thôi nào,chúng ta đi thôi.”
Bảo kéo tay Bình đi vào căn nhà Funny ghê rợn đó.Họ không biết Ngư cũng đến đó chung.Họ khẽ đẩy cửa,1luồng sáng hút họ vào,cả đám cố tránh nhưng không được,đành chấp nhận số phận thôi.
”Chị ơi!!!!!!!!”
Bình nhi hét trong tuyệt vọng khi thấy chị mình bị hút vào tâm của ánh sáng đó.
{Ối dzời ơi,sao mà nó xàm thế t/g}
[Ta cất công lén viết rồi nhớ,đ/g mà kể là…*mài dao…mài kéo*]
To Be Continued…..
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nản nản nản......