Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Hội đồng ABYS chap 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
Hội đồng ABYS chap 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Hội đồng ABYS chap 9   Hội đồng ABYS chap 9 Icon_minitimeSun Jul 14, 2013 5:21 pm

Hội đồng ABYS chap 9

T[b style="color: rgb(4, 0, 8); font-family: Tahoma, Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 12px; line-height: 18px; background-color: rgb(255, 255, 255);"]ác giả: Icetranngoc97[/b]

Lời t/g: Xong!~ Từ giờ sẽ trở lại sự nghiệp cắt chap ra từng khúc hành reader:))


CHAP 9:


Òa òa òa… Vùùù….


Tiếng phi cơ xé nát bầu trời yên tĩnh của Thái Bình Dương. Ba đội bay, mỗi đội có 10 chiếc F-22 Raptor và 10 chiếc F-117. Đây là những loại máy bay tàng hình mới nhất của NATO, đặc biệt hơn dòng phi cơ F-22 Raptor đã có mặt trong cuộc xô xát với máy bay ném bom và 1 đội bay tuần tra của Nga vài tháng gần đây, F-117 thì không cần nói cũng biết, nó đã quá nổi tiếng tại chiến tranh vùng Vịnh trong trận “Bão táp sa mạc” vào năm 1999 và dường như là bất khả chiến bại. Giờ đây 2 dòng phi cơ lẫy lừng đó tiếp tục làm kinh hãi bầu trời Thái Bình Dương với đội hình tam giác như những mũi tên.


-ALO!!! KAMIKAZE NGHE RÕ TRẢ LỜI, NGHE RÕ TRẢ LỜI!! – Trên 1 chiếc phi cơ dẫn đầu đội bay có tên Kamikaze (Thần Phong), một cậu thanh niên chừng 18 tuổi nói như hét vào cái máy bộ đàm dù bên trong máy bay rất êm và không có một tiếng ồn nào lan vào được.


-Cậu muốn làm bể màng nhĩ cã lũ à? – Ký hiệu số 3 nhấp nháy, phía đội ba đang trả lời, một đội bay với chữ in ngoài là Eagle. – Hét lớn như thế có ngày hư bộ đàm đấy. Mà nói cái giọng như hết hơi đó… cậu không mang mũ dưỡng khí à? – Một giọng Anh đặc sệt vang lên từ trong bộ đàm, giọng điệu uy nghi, nghiêm khắc.


-Bạch Dương! Mang mũ vào ngay, nếu không tôi sẽ giết cậu khi vừa xuống sân bay đấy! – Từ đội bay còn lại mang tên Hawks, một cô gái…ý lại lộn nữa, một cậu con trai với khuôn mặt lừa tình của con gái lên tiếng, giọng vừa đe dọa, vừa đùa cợt.


-2 người đang hù tôi à? Ha ha… mà tới nơi rồi kìa Edward, good luck~. Tôi với Nhân Mã sẽ tới Napoli, bye. – Bạch Dương cười cười nói rồi sau đó cùng với Nhân Mã rẽ thẳng lên Châu Âu, bọn họ đang làm gì trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này?


~~oOo~~


Xẹt…xẹt….


Từng lọn tóc mang một màu xanh biếc của biển rơi xuống sàn, trước tấm gương là một chàng trai với đôi mắt đỏ rực nhưng chỉ có mắt phải của cậu có thể di chuyển như bao người khác nhưng cái còn lại thì không… nó toát ra một vẻ lạnh lùng, và vô hồn.


-Sir! Đội bay Eagle đã đến! – Từ ngoài cửa, người lính dập gót nghiêm trang thông báo cho chỉ huy mới của mình.


Khẽ chỉnh lại carvat, cậu nhìn lại lần cuối bộ dạng mới của mình. Vẫn thân hình nhỏ bé mọi ngày, đôi mắt đỏ cam dìu dịu nhưng vẫn nghiêm nghị và một mái tóc đã cắt ngắn gọn gàng thay cho bộ đầu tóc bù xù mọi khi mà sensei vẫn cằn nhằn, cậu thích thú nhìn ngắm nó và tự hỏi không biết người đó nếu gặp lại có nhìn ra được mình không.


“Blue is color of FAITH” (Xanh là màu của đức tin) cậu lầm bầm những chữ đó rồi nhấn mạnh chữ “faith”. “Đức tin” gì đây? Vào Chúa à? Đùa ư, cậu là vampire, là một loài phản bội với Chúa, vậy thì ý gì đây?


-Edward-sama! Chào mừng ngài tới đây. – Cậu bước ra chào người đang ngồi trên cái sofa, tự nhiên trong lòng cậu lại có 1 cảm giác khó tả, lần nào cũng thế.


-Ư…Umh. Chào cậu, Xà Phu. Mới cắt tóc à? – Edward khẽ nhướng mày lên nhìn Xà Phu rồi tiếp tục cắm cúi xuống đọc bản báo cáo nhưng bây giờ thì không thể nào đọc được nữa, chỉ là hình ảnh Xà Phu “mới” hiện lên trong bản báo cáo, chữ cứ nhoè đi mãi. Bối rối anh gỡ chiếc mũ màu lục ra để lên ghế, dẹp bản báo cáo qua một bên và rồi nhìn thẳng lên mặt Xà Phu làm mặt cậu bất chợt ửng đỏ, mấy người lính đứng cạnh thấy tình thế như vậy thì…rút êm xuôi ra khỏi phòng và…khóa cửa lại.


-Mời cậu ngồi, đây là phòng làm việc của cậu mà cậu không dám ngồi à? – Edward khẽ bật cười rồi nhịp tay lên thành ghế, ra hiệu đầy thanh nhã nhưng điệu bộ lại như mời gọi, đơi giản là phòng không còn cái ghế nào khác, vài tuần trước khi nhận công tác, Xà Phu đã cho dọn sạch sẽ cái chỗ này, vẫn chưa xong hết nên bây giờ chỉ còn 1 cái sofa loại 1 người ngồi, cái này là…tự xử ép mình (=))).


-Nhưng…còn chỗ đâu mà ngồi Edward-sama…. – Khuôn mặt thành viên nhỏ thứ nhì Zodiacs từ từ tối sầm lại, mồ hôi túa ra ướt đẫm thái dương dù gió biển đang thổi vào rất mát…lạnh, những cơn gió của buổi tối mang theo mây đen ùn ùn, báo hiệu 1 đêm bão lớn ở Bermuda.


-Anywhere… ha ha ha ha, nếu không thì tôi sẽ sửa đại bản báo cáo của cậu rồi nộp lại nhé ha ha ha. – Edward bật cười lớn khi thấy cái bộ dạng đó của Xà Phu, thật tức cười,… và thật dễ thương làm cậu nhóc (nhỏ hơn cả ngàn tuổi đấy) càng thêm bối rối, cuối cùng nói thì nói, Xà Phu vẫn đi đến và ngồi trên tay ghế, chồm người qua để xem, còn Edward thì nở một nụ cười nham nhở không kém 1 người, đúng là chủ nào tớ nấy.


ẦM ẦM!!


Tiếng sấm vang dội lóe sáng cả một vùng trời tối đen như mực để hù dọa những người thủy thủ gan lì nhưng dĩ nhiên là vô ích, những người lính vẫn vững tay gác vì họ đã quá quen với việc này nhưng một người.


-Ed…Edward-sama, xin…xin thả tôi ra…. – Tiếng năn nỉ yếu ớt gần như rên vang lên trong phòng. Xà Phu bây giờ đang nằm trong lòng Edward, còn “thủ phạm” vẫn điềm nhiên đọc tiếp bản báo cáo


Lúc tiếng sấm vang lên


-Oái! – Xà Phu bị giật mình, mất đà ngã nhào và người của cấp trên, và người đó nhanh chóng vòng tay quanh eo, giữ chặt cậu lại. Đương nhiên là sẽ có giẫy giụa nhưng nếu so sức của một nhà nghiên cứu với một sĩ quan bộ binh thì cả đứa trẻ năm tuổi cũng trả lời được và đã dẫn ra tình trạng mất sức từ từ tới…bất lực.


Một bàn tay khẽ chạm vào mắt trái của cậu, một sự mơn trớn đến nhẹ nhàng và khẽ đùa nghịch những lọn tóc ngang tai.


-Bằng sứ à? Sao em không ghép cái khác? – Edward thì thầm vào tai cậu những lời nói dịu ngọt nhưng khiến cậu hơi lạnh sống lưng. – Em… vẫn không nhận ra ta à?


-Edward-sama, ngài đang nói gì vậy,… tôi không hiểu. – Xà Phu lắc đầu nguầy nguậy, vẫn tiếp tục đẩy tay Edward ra. Bất chợt, anh buông cậu ra.


-Green is colour of HOPE. (lục là màu của hy vọng) – Bằng giọng Anh đặc sệt đó, anh thốt lên lời nói như để đối lại câu nói của cậu lúc trong nhà tắm, vẫn nhấn mạnh chữ cuối. Từ từ buông cậu ra, anh khẽ đứng dậy rồi đi ra ngoài bỏ lại Xà Phu trong căn phòng trống rỗng đó.


Là người ư?


Một câu nói bỏ nhỏ trong không gian lạnh lẽo, gió vẫn ùa vào từng cơn đập mạnh cửa sổ. Xà Phu thẫn thờ trên chiếc ghế.


~oOo~


Khói thuốc bay lên hòa vào không khí, Edward rít từng hơi dài nhìn mông lung vào biển, giông tố đang kéo đến với những đợt gió lạnh buốt và cả sấm sét “ không biết em ấy đóng cửa lại chưa” trời lạnh thế mà. Đôi mày khẽ nhíu lại, anh tiếp tục châm thuốc, điếu thứ 4 rồi.


Ta có nên hy vọng không nhỉ? Khi em hoàn toàn không nhận ra ta?


Từ xa Xà Phu vẫn nhìn làn khói ấy, tại sao lại là thuần chủng? Tại sao người cậu yêu lại là một vampire thuần chủng? Ông trời quá trớ trêu mà.


Từ phía, cơn mưa ào xuống như bất chợt, che mất làn khói và bộ quân phục bộ binh xanh lục đó, để lại một mái đầu xanh biếc tựa vào cửa sổ.


Trong lúc đó, ở một căn phòng khá rộng phía Tây pháo đài, đó là nơi nghỉ ngơi giữa các ca gác.


-Oài… kiểu này thì Tử tước thất tình dài dài. – Một vampire có đôi ngươi dị màu đỏ – vàng ngồi tắc lưỡi bình luận. Người này khoác một chiếc áo choàng đen quen thuộc của trung đội VK, mái tóc vàng sáng buộc lại bằng chiếc ruy băng đỏ và mang một dải băng tùy tùng, loại cũ của các tùy tùng Anh thời Victoria.


-Haizz… thật tội nghiệp chủ nhân của chúng ta, đẹp trai, tài giỏi, đại gia mà không kiểm soát được. Tôi cứ tưởng là có chuyện cho cả đám hóng hớt – Vampire khác lên tiếng, dường như bây giờ là cuộc bình loạn về tình hình “hot” nhất hiện nay của trung đội VK, bây giờ trong đầu tên nào cũng hiện lên những hình ảnh tối thui về cuộc “nói chuyện riêng” ban nãy trong phòng.


-Tên nhóc Xà Phu đó,… cái này gọi là tsundere như theo Đệ Nhất nói à? – Cuộc bàn luận vẫn tiếp tục sôi nổi đến mức thuật ngữ fangirl/fanboy đã được đem ra sử dụng, thật… không hổ danh là cánh tay phải đắc lực của Đệ Nhất, quân bài chủ chốt của Hội đồng.


-Bậy, là kuudere!


-Không, là tsun!! Nhìn nó uke thế mà!


-Bộ uke là kuudere hết à? Tôi dạy cậu bao nhiêu lần rồi? Hả?


Cuộc cãi vã đến 12h đêm, cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt.




Tíc tắc tíc tắc.


Cái đồng hồ treo trên tường ngõ từng nhịp đều đều, kim dài và kim ngắn chỉ đúng 12h đêm.


-“ Ngươi là đồ ngoại tộc”


-“ Ngươi không xứng đáng ở trong gia tộc này, hãy đi đi!”


-“ Đến với ta, ta sẽ giúp cậu. Bỏ qua tất cả đi…Kim Ngưu”


Kim Ngưu bừng tỉnh sau cơn ác mộng, trán ướt đẫm mồ hôi. Cố gắng gượng dậy nhưng không thể, vì cơ thể anh đã bị dính chặt với mớ dây nhợ truyền dịch, máy đo nhịp tim…. Đôi mắt tím khẽ lướt quanh phòng bệnh, anh bắt gặp một dáng người quen quen. Đôi mắt hổ phách đó đang nhìn anh buồn bã.


-Thiên… Bình. – Khẽ gọi tên người đó, tay Kim Ngưu yếu ớt đưa lên không trung. Một cậu con trai với mái tóc đỏ rực, cái sóng mũi không cao cho lắm nhưng vẫn hợp với khuôn mặt trắng hồng đó, cậu vội cầm lấy bàn tay băng chằng chịt đó, khẽ áp vào má mình.


Kim Ngưu khẽ cảm nhận khuôn mặt mịn màng đó qua từng ngón tay, trông anh bây giờ thật yếu ớt. Người anh yêu còn hơn cả đồ ăn, người mà duy nhất đem lại cho anh sự bình yên đến nhẹ nhàng. Một phong cách phương Đông thanh thoát quyến rũ dịu dàng.


-Ngủ tiếp đi đồ ngốc. – Thiên Bình khẽ cười áp mặt xuống thì thầm vào tai anh, trông cậu có vẻ khá mệt mỏi vì thức đêm khá nhiều, Song Tử bên kia chắc cũng không hơn.


Kim Ngưu lại tiếp tục thiếp đi như một đứa trẻ, một nụ cười nở trên đôi môi khô cứng. Bất chợt một làn môi khác khẽ chạm lên. Nó mềm mại và pha chút mặn đắng, dường như chủ nhân của nó muốn xóa đi sự khô nẻ của môi đối phương nhưng không khá lên chút nào.


-Lần đầu cậu hôn tôi kéo dài gần nửa tiếng đấy tên ngốc. – Bình-chan lầm bầm nói ra vẻ tức tối đến đáng yêu. Khẽ kéo chăn ngay ngắn lại, cậu bước ra khỏi phòng và bước thẳng lên thư phòng riêng ở Hội đồng, nơi lưu trữ hàng ngàn tài liệu về luật pháp cũng như về lịch sử các trận đánh. Một đống giấy từ ngổn ngang đầy những phân tích và cả những ý tưởng hùng biện. Dường như sắp có một vụ kiện lớn xảy ra mọi chuyện bắt đầu vẫn chưa đến đâu.


~~oOo~~


Ma Kết ngồi tay chống trán trong thư phòng riêng, từ ngày Nhà chính bị tấn công, nơi đó đã bị phong tỏa, các thành viên trong nhà phải chuyển đến ở tạm nhà khách của Hội đồng.


-Ufufufu~ Kết nhi lại mệt mỏi vì chuyện đó à? – Đôi mắt đỏ, bộ quân phục trắng nổi bật lên trong cảnh tranh sáng tranh tối. Một người con trai đẹp như một thiên thần bước ra, hay là một ác quỷ?


Ma Kết không thèm để ý tới hắn, anh tiếp tục suy nghĩ nhưng đã quá mệt mỏi. Chợt có cảm giác ai bế xốc anh lên, khi mở mắt ra thì Ma Kết đã nhận ra mình đang ngồi trên đùi tên đó và hắn đang ôm chặt lấy anh, khuôn mặt khẽ dụi dụi vào mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng của Kết làm nó rối bù lên.


-Thiên Yết, tôi không đùa. Tôi đang rất mệt. – Ma Kết bực dọc gắng sức đẩy hắn ra – việc mà anh thử cả trăm lần mà luôn không hiệu quả. Như đã nói, Thiên Yết là một tên mặt dày có hạng, lần này hắn càng ôm chặt người ta hơn. Nhịp thở đều đều của 2 người hòa vào nhau, Thiên Yết nãy giờ vẫn chưa nói câu nào còn Kết thì quá mệt nên gục vào vai áo cậu, dùng mặt đùa nghịch mấy cái cầu vai sáng loáng và dụi dụi.


-Vải may quân phục của cậu đã mềm hơn lúc cậu chỉ là 1 Trung sĩ, nó không cào vào má tôi nữa. – Ma Kết mơ màng nói, giờ anh đã kiệt sức tới nỗi không mở mắt ra được. Bàn tay đó nãy giờ vẫn còn đùa nghịch mấy lọn tóc trước trán anh.


-Và mồ hôi của cậu tiếp tục làm ướt vai áo tôi, những lần căng thẳng cậu đều ra nhiều mồ hôi thế à? – Thiên Yết mở giọng trầm lắng, cậu không mong câu trả lời chỉ mong Kết ngủ đi. Căn phòng từ từ bị những tia sáng ban mai đáng ghét chiếu qua khe cửa. Một buổi ban mai với bầu trời xám xịt giận dữ. Thiên Yết dùng phép kéo rèm cửa lại và tiếp tục dỗ dành cho Ma Kết ngủ.


~~oOo~~


Rè…rè… Alo! Bạch Dương, Nhân Mã. Chuyển hướng đến Sahara ngay lập tức, căn cứ ở Napoli không an toàn nữa. – Chiếc radio bộ đàm vang lên giọng Đệ Tam khiến Cừu và Ngựa muốn hét lên “ARE YOU TROLL ME??” trong khi cả 2 đã bay tới eo biển Địa Trung Hải. Đành ngậm ngùi quay đầu về Bắc Phi.


Cạch… Ầm Ầm. Lớp cát sa mạc bị hút vào trong để lộ ra một cánh cửa đủ để một chiếc chiến cơ loại nhỏ đáp xuống, phía dưới có các sĩ quan ra hiệu để máy bay đáp xuống an toàn. Toàn bộ vùng này bị phủ sóng từ trường để rada không thể dò được.


-Trung tá Nhân Mã, Đại tá Bạch Dương! Đệ Tam đang đợi các ngài ở phòng Scopion. – Một sĩ quan xuất hiện, chiếc cầu vai để ba vạch đỏ chứng tỏ là người của ban Tham mưu ABYS thuộc quyền Đệ Tam. Trông người sĩ quan đó khá đặc biệt với vóc người ốm, cao và giọng Anh pha âm ngữ ngoại quốc, còn khuôn mặt thì… vẫn lừa tình như bao thành viên khác trong Hội đồng: Tuổi tác tỉ lệ nghịch với nhan sắc.


Cậu sĩ quan đó dẫn Cừu và Ngựa đi vào một đường hầm nhỏ và khá tối, cả 2 tên đành bám víu vào nhau mà đi nhưng không qua được mắt cậu sĩ quan đi trước. Một nụ cười…nham nhở vẽ lên môi. Họ tiếp tục đi cho đến căn phòng âm sâu trong lòng cát, nhưng không thấy Đệ Tam đâu.


-Này anh bạn, Đệ Tam chẳng phải đang đợi chúng tôi sao? – Bạch Dương thắc mắc, ánh mắt cậu bây giờ thấp thoáng vẻ nghi ngờ.


-HA HA HA HA…. Thật không hổ danh là thuộc cấp của tên trùm sò đó, đa nghi như Tào Tháo ha ha ha. – Người sĩ quan bật cười lớn, chất giọng lanh lảnh quen thuộc.


-Anh là….


Bụp. Nhân Mã chưa nói hết câu thì một làn khói bay ra, người sĩ quan đã biến mất, thay vào đó là Đệ Tam ngồi bắt chéo chân trên ghế xoay. Vẫn bộ quân phục nâu đất, cầu vai đỏ vàng gắn hoa mai, chiếc huy hiệu chữ S với ba dấu chấm và cái mũ calo đính huy hiệu ABYS. Trong 1 ngày ngài troll người ta hai lần.


-Ha ha… ê ê đừng có nóng Bạch Dương ha ha. – Đệ Tam quẹt nước mắt vội la lên khi thấy Bạch Dương và Nhân Mã mặt mày tối sầm, vũ khí lăm le trên tay. – Ta mà chết ai cho các cậu chỗ ăn ké ha ha ha. – Vẫn cái tính tưng tửng, nhưng bây giờ lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.


-Chuyện gì? Ngài nói đi! – Bạch Dương tức tối cất cái bật lửa vào. Ngay lập tức một tờ giấy được phóng ngay tới tay cậu.


L'empereur est mort dans les île loin
Le rêve d'empire puissant.
Il a été défait par W.
Pour ce, nous jouerons
Et le butin serait formidable.


(Vị Hoàng đế chết ở đảo xa
Với bao mơ mộng về Đế chế hùng mạnh.
W đánh bại ngài.
Vì điều đó, chúng ta sẽ chơi
Và chiến lợi phẩm sẽ rất tuyệt.)


-Đệ Nhị đã bị bọn chúng bắt, khi mà cậu ấy chắng có 1 tấc sắt trong người. – Đệ Tam nhíu mày nói, Đệ Nhị bị tấn công ngay sau khi ngài rời khỏi đó.


-Sao? – Cả Nhân Mã và Bạch Dương đều giật bắn người, rồi nhìn lại tờ giấy. Nó được viết bằng tiếng Pháp và mực là… máu.


-Nó như một dạng mật thư. – Nhân Mã nhíu mày


-Các cậu học Lịch sử kiểu gì thế? Trong đó nói rõ thế mà? – Đệ Tam lắc đầu ngao ngán, trước khi được công nhận là thành viên chính thức, thì tất cả tân binh đều phải học rất kỹ về Lịch sử thế giới và Địa lý.


2 tên nhóm Hỏa tiếp tục ngâm cứu tấm thư, rồi cả hai nhìn nhau như kiểu tư tưởng lớn gặp nhau.


-LÀ ÔNG ẤY!! – Cừu và Ngựa đồng thanh hét lên, Đệ Tam thì gật đầu, đôi mắt ngài trở nên đỏ rực


-Nào chúng ta cùng dàn trận. – Đệ Tam nở một nụ cười ma mãnh. Tay trái ngài kéo cái hộc tủ gần đó lấy ra vài khối gỗ, một tấm bản đồ Thế giới lớn và một cái mũ lụa 2 sừng của nhân vật được nhắc tới trong thư.
===================================================
Hình mới và chính thức của bé tsun Rắn=))

 
 
 

Hội đồng ABYS chap 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Hội đồng ABYS chap IIb
» Hội đồng ABYS chap 1,2,3,4
» Hội đồng ABYS chap 5,6,7,8
» Hội đồng ABYS chap 10a
» Hội đồng ABYS chap 10b
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian các truyện thuộc thể loại khác :: Đam mỹ :: Hội đồng ABYS-