Tác giả: krystal-chan
Mọi ng' đóng box hộ mình nhé. Truyện gồm GTNV như đã post ở trên nhé
Chap 1:
Cô bước đi giữa con phố đông người, nước mắt lặng lẽ rơi.
Hắn đã phản bội cô. Hắn thề thốt, hứa hẹn để rồi khi chán hắn ném một đống tiền vào mặt cô = đôi mắt và nụ cười khinh bỉ. Cô hối hận, hối hận vì đã yêu hắn quá nhiều, hối hận vì đã dành quá nhiều t/g ở bên hắn để rồi h đây trái tim cô như tan vỡ, lòng tê tái. Nước mắt cô ko ngừng rơi.
" Bịch" - cô vấp chân vào một hòn đá, đầu gối cô bị trầy, máu chảy thành từng giọt. Đúng lúc này cô lại nghĩ tới hắn, lúc này thế nào hắn cũng đỡ cô dậy rồi bẹo má cô 1 cái vì cái tội đi đứng ko chịu chú ý, nhg sau đó hắn sẽ cười và mua cho cô một cây kem. Hắn đối xử với cô như con nít vậy, dễ giận mà cũng dễ quên. À mà có khi hắn nghĩ thế thật. Khoan! Tại sao cô lại nghĩ đến hắn. Ko dc! Phải quên hắn đi.... Nhg nước mắt cô cứ tuôn rơi. Ko dc cô yêu hắn quá rồi. Yêu đến nỗi cô càng muốn quên thì lại càng nhớ tới hắn. Cô cố gắng đứng dậy, đi một cách khập khiễng. "Bịch" cô lại ngã một lần nữa. Đau quá! Chóng mặt nữa! sao mọi thứ mờ thế này? Mí mắt cô trở nên nặng trĩu
- Nhân mã! Cậu sao thế? Sao lại ngồi đây?
Cô cố gắng mở mắt ra, nhg chỉ thấy một bóng ng lờ mờ.
-Cậu bị trầy rồi. Mà sao chán cậu nóng như bếp lò thế - bóng ng tiếp tục lên tiếng.
Chết tiệt! Cô chẳng nhìn thấy j cả. Thân mình thì nặng trĩu như bị một tảng đá đè nặng. Cô lịm dần, chỉ còn nghe thấy tiếng gọi "nhân mã! nhân mã!" vang lên mãi ko dứt......
~~~~~~~~
-Ê! Nhân mã ! Cô cũng chỉ giống bọn nó thôi đúng ko? Cô chỉ cần tiền của tôi thôi đúng ko? Tiền đây! Cô biến đi cho khuất mắt tôi con khốn!
"Aaaaaah!" - cô choàng tỉnh, hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tại sao cô cứ nhớ mãi về hắn cơ chứ? Đầu cô đau quá! Ơ nhg đây là đâu vậy? Cô đảo mắt nhìn quanh. Một căn phòng có màu hồng nhẹ nhàng, tươi tắn, tiếng chuông gió vang lên leng keng cùng những tia nắng vàng rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ. Thật bình yên!
"Bang!"- một âm thanh long trời lở đất vang lên, cánh cửa bật tung. Một cô bé dễ thương hoảng hốt chạy vào:
-có chuyện j vậy???
- ủa em là ai?
-a! Chị tỉnh dậy rồi à ? Anh ơi! Chị ấy dậy rồi nè!
Cô dg hoang mang, ko hiểu j thì một bóng ng xuất hiện.
-"Thiên bình!"- cô sửng sốt kêu lên. Thiên bình là bạn cùng lớp với cô. Cậu rất hài hước dc mọi ng yêu quý và là hot boy của lớp.
- ừ! Chuẩn ko cần chỉnh
- sao tớ lại ở nhà cậu?
- ủa cậu ko nhớ à? Tớ tìm thấy cậu dg nằm ngất giữa phố. Cho nên tớ đưa cậu về đấy
- tớ xl vì đã làm phiền. Tớ đi ngay đây. "Au!" - nhân mã vừa đứng dậy liền khuỵu xuống. Chân cô chẳng còn chút sức lực nào, đầu thì đau như búa bổ. Thiên bình vội vã dìu cô lên giường, nói:
- cậu sốt cao lắm đấy! Ko nên đi lại nhiều. Tạm thời cậu cứ ở lại đây đi.
- nhg tớ sẽ làm phiền cậu và g/đ mất
- nô nô nô! Ko phải lo, bố mẹ tớ đi công tác rồi. Chỉ có 2 anh em tớ và bà nội sống ở đây thôi.
- nhg.....
- này cậu ko ở lại là tớ giận đấy nhá.
-.....
- ôkê! Im lặng là đồng ý rồi nhá! Tớ đi nấu bữa tối đây. Song Ngư đi nào- Thiên bình cười toe toét rồi quay sang nói với cô bé đứng bên cạnh
- vâng ạ! Chị cứ tự nhiên nhé, em đi chuẩn bị cơm đây
- ừ! Cám ơn em nhé.
Khi cả hai đã đi khuất, cô thở dài,mỉm cười nói khẽ :"đồ ngốc!"