Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

  Định mệnh ( chap 7 )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Chuối ~ Cute
Học sinh nhà Lửa
Chuối ~ Cute
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 669
Birthday : 25/11/2000
Join date : 11/06/2013
 Định mệnh ( chap 7 )	 Empty
Bài gửiTiêu đề: Định mệnh ( chap 7 )     Định mệnh ( chap 7 )	 Icon_minitimeFri Jul 19, 2013 7:27 pm

Tên tác giả tieungu

- Reng...reng...reng..._ từng hồi chuông dài vang lên trong đêm tối nhưng ánh mắt Thiên Bình vẫn nhìn xa xăm về phía ô cửa sổ. Ngoài trời, sấm sét thét gào dữ dội như muốn xé toạc cả bầu trời, từng giọt từng giọt mưa bắt đầu rơi cũng giống như những giọt nước mắt đang rơi rớt trên gương mặt cô bây giờ. Chuông reo, reo mãi rồi cũng tắt, cô vẫn không nghe máy.
...............................................................................................................................................................
- Sao cậu không nghe máy chứ_ lòng Cự Giải như thiếu đốt theo từng hồi chuông vang reo mà không nghe thấy giọng của Thiên bình trả lời. Cô chẳng biết phải làm gì bây giờ, lỡ như Thiên Bình có chuyện gì thì biết làm sao, biết làm sao.
- Cô em có muốn đi chơi cùng bọn anh không?_ Bỗng một tên từ đâu bước đến, theo sau hắn là mấy tên đàn em, hắn vừa nói vừa nhìn Cự Giải với ánh mắt gian xảo. (tg: bọn này cũng chính là bọn đã chọc ghẹo Thiên Bình nha mọi người)
- Tôi không muốn, anh đi đi_ Cự Giải
- Làm giá hả? Gái ngoan thì đâu có ở ngoài đường vào giờ này, ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi_ Hắn ta nói rồi bước từng bước đến gần cô hơn.
- Mấy người, mấy người đừng bước đến, tôi la lên đó_ Giọng Cự Giải run run vì sợ.
- La đi, có la cũng chẳng có ai đến cứu đâu_ Hắn bất chợt nắm lấy tay cô rồi kéo về phía mình, Cự giải sợ hãi chống cự, miệng không ngừng la hét kêu cứu.
- Làm gì vậy?_ ngay lúc ấy có mấy chú công an đi tuần ngang qua đó nhìn thấy liền hét lện rồi chạy đến chỗ bọn chúng, tên ôm Cự giải vì bất ngờ mà buông cô ra, ngay lập tức cô dùng hết sức bình sinh xô ngã tên đó rồi bỏ chạy trong màn mưa lạnh buốt. Cô chạy vào một nhà vệ sinh công cộng rồi đóng cửa ngồi trong đó. Bàn tay cô run run bấm số, cô cần có người bên cạnh lúc này...
................................................................................................................................................................
Nhà Bảo Bình:
- Reng....reng....reng..._ tiếng chuông điện thoại vang lên giữa lúc anh đang say giấc. Hiện trên màn hình là số di động của Cự Giải, hôm khai giảng anh và cô có trao đổi số di động với nhau để thuận tiện liên lạc. Mặc dù vẫn không biểt sao giờ này Cự Giải lại gọi cho mình nhưng anh vẫn nhấc máy.
- Alô_ Bảo Bình
- Anh ơi, em...sợ lắm,em..._ Giọng Cự Giải vang lên, mặc dù không có ở đó, nhưng anh có thể đoán chắc rằng cô đang khóc và rất sợ hãi.
- Em đang ở đâu?_ Ngay lập tức Bảo Bình bật dậy như một cái máy, một tay cầm điện thoại tay kia vội vã khoác áo lên người.
- Em..không biết, em không biết em đang ở đâu nữa, hức hức... em sợ mình không thể về nhà nữa_ Giọng Cự Giải ngày càng có phần sợ hãi và hoảng loạn.
- Em sẽ không sao cả, anh sẽ đưa em về nhà, được chứ? Bây giờ em nói cho anh nghe, nơi em đang ở trông như thế nào?_ Bảo Bình bình tĩnh trấn an cô, cùng lúc đó anh lấy dù rồi mở cửa bước ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa rất lớn nên việc nghe Cự Giải nói sẽ khá khó khăn.
- Hình như em đang ở trong một nhà vệ sinh_ Cự Giải
- Nó như thế nào?_Bảo Bình vẫn hỏi
- Nó bẩn và lạnh lắm_ Cự Giải nhìn quanh rồi nói
- Bẩn thì có thề là nhà vệ sinh công cộng_ Bảo Bình nghĩ thầm. Anh vẫn không ngừng chạy trong cái lạnh của cơn mưa.
- Sao em lại ở đó?_ Bảo Bình
- Em gặp một bọn côn đồ, bọn chúng..._ bất chợt màn hình điện thoại cô tối đen vì hết pin, bây giờ thì ngay cả cách liên lạc với Bảo Bình cũng không còn, gương mặt cô toát lên vẻ hoảng sợ tột độ. Đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ toàn một màu trắng, một sự lạnh lẽo đến rợn người. Về phía Bảo Bình, đột nhiên Cự Giải cắt ngang điện thoại chắc là có chuyện gì đó không hay xảy ra mà anh thì lại không biết cô ấy đang ở đâu. Anh đi mãi đi mãi, phía trước mặt anh là đồn công an, không do dự anh bước vào.
- Chuyện gì vậy?_Một chú mặc quân phục hỏi anh
- Cho cháu hỏi, chú có thấy..._ Chưa kịp nói dứt câu thì đập vào mắt cậu là hình ảnh một đám thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế gỗ với những bộ quần áo sũng nước.
- Chú có thấy cô gái tầm 16 tuổi nào đi cùng bọn họ không?_ Bảo Bình hỏi rồi chỉ vào bọn chúng.Nếu đây là bọn người mà Cự Giải đã nhắc đến trong điện thoại thì chắc chắn là Cự Giải đang ở gần đây.
- Lúc tóm bọn chúng chú có thấy cô bé đó nhưng hiện giờ cô bé không có ở đây.
- Vậy ở đây có nhà vệ sinh công cộng nào không ạ?_ Bảo Bình
- Có, ở phía cuối con đường đó_ Vừa dứt câu bảo Bình đã chạy mất khiến những người còn lại ai cũng ngơ ngác nhìn theo anh. Anh chạy nhanh nhất có thề trong màn mưa, cuối cùng thì cũng nhìn thấy cái nhà vệ sinh công cộng đó.
- Cự Giải_ Bảo Bình lên tiếng, cả người anh ướt sũng nước mưa nhìn Cự giải đang co ro một góc với chiếc điện thoại đã hết pin. Đôi mắt cô ướt đẫm nước cố gắng nhìn rõ gương mặt của người con trai đứng trước mặt cô. Cô chạy đến ôm chầm lấy anh trong nước mắt.
- Không sao đâu, đã qua cả rồi, không sao đâu_ Cự Giải run lên cầm cập vì lạnh và sợ, cô vẫn khóc không ngừng, Bảo Bình nhẹ nhàng vỗ dành rồi cởi áo khoác của mình ra choàng cho Cự Giải. Cự Giải bấy giờ mới buông anh ra, cô ngẩn mặt lên nhìn anh để chắc rằng mình không nằm mơ.
- Em bình tĩnh rồi chứ? Lên đi, anh cõng em về_ BảoBình vừa nói vừa quay lưng lại cho Cự Giải trèo lên nhưng cô vẫn không làm gì mà chỉ đứng nhìn anh.
- Em không sao chứ?_ Bảo Bình lo lắng hỏi
- Bảo Bình, là Bảo Bình. Sẽ không...sao...nữa...rồi_ Cự Giải nói rồi ngất đi.Cô ngã vào người Bảo Bình, anh vội vàng dùng tay đỡ lấy cô.
- Cự Giải, Cự Giải_ Bảo Bình lay lay người cô nhưng cô đã chìm sâu vào giấc ngủ vì mệt mỏi. Anh không nói gì nữa mà chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng cõng cô trên lưng, một tay thì giữ cô, tay còn lại thì cầm dù che mưa cho cô suốt đường đi về nhà cô
...............................................................................................................................................................
Buổi sáng nhà Song Ngư:
- Reng...reng...reng...._ Tiếng chuông điện thoại vang khắp căn phòng rộng lớn của Ngư. Hiển thị trên màn hình là số điện thoại của Thiên Yết.
- Alô_ Ngư vội vàng nhấc máy trả lời.
- Hôm nay tôi đưa cô đi học, xuống nhanh đó_ Giọng nói của Thiên Yết vang lên một cách lạnh lùng và nhanh gọn đến mức chính cô còn không tin vào tai mình. Cậu nói xong rồi tắt máy mà chẳng để Ngư có cơ hội nói lấy một lời.
- Mình nói như vậy có đường đột quá không ta?_ suốt đêm hôm qua trong đầu cậu cứ có cảm giác thấy nhớ cô, mỗi lần nghĩ đến thì cậu lại không thể nhịn cười nổi.Nghĩ rồi cậu mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này.
- Đón mình sao?_ Ngư ngơ ngác nhìn cái điện thoại mà lại chẳng có can đảm gọi lại cho cậu, tính tình cậu lạnh lùng như vậy lỡ mà chọc giận cậu thì có đến 10 cái mạng cũng chẳng đủ để sống. Cô không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng ôm cặp sách bước xuống cầu thang.
- Lạ vậy, sao bữa nay lại đi xe màu đỏ_ cô nghĩ thầm rồi đi từng bước về phía chiếc xe, chủ nhân của chiếc xe ấy không ai ngoài kẻ thù không đội trời chung của Sư: Bạch Dương. Cậu mở cửa xe bước ra với nụ cười tươi trên gương mặt nhìn Ngư đang còn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì.
- Bữa sáng tốt lành nhé_ Bạch Dương nói một cách dịu dàng, Ngư chưa kịp nói gì thì ở phía đối diện, chiếc xe màu cam của Sư tiến đến.
- Đến đây làm gì?_ Vừa nhìn thấy hình dáng của Bạch Dương thì máu nóng của Sư đã nghẹn đến tận cổ họng rồi. Cô bực tức mở cửa xe ra nói chuyện với cậu một cách bực bội. Nhưng thái độ của Bạch Dương lại khác hoàn toàn, cậu chỉ im lặng nhìn cô mà không nói gì cả.
- Àh! tôi hiểu rồi, hay là tại chiếc xe bị tôi phá tan nát tức quá nên mặt cậu bị biến dạng luôn rồi phải không?_ Sư nói bằng chất giọng ngạo mạn nhìn cậu nhưng cậu vẫn không nói gì, gương mặt vẫn bình thản, khác xa với những lần trước. Những lần trước nếu bị cô nói như vậy chắc chắn cậu sẽ ăn miếng trả miếng với cô ngay nhưng tại sao bây giờ lại chì im lặng mà không nói gì. Bất chợt cậu quay đầu nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn cô.
- Chắc là cô đi nhầm rồi, ở đây đâu có cái nhà thương điên nào đâu_ Bạch Dương nói với vẻ mặt thắc mắc khiến gương mặt Sư đỏ lên vì tức giận
- Cậu..._ Chưa kịp nói hết câu thì cậu đã đưa tay lên ra dấu im lặng
- Tôi quên mất, nếu mà gần đây có nhà thương điên thì chắc họ cũng chẳng dại gì mà chứa cô đâu nhỉ_ Cậu vừa nói vừa nhìn cô với vẻ mặt đầy sự thương hại, không tả cũng biết gương mặt bây giờ của Sư như thế nào.
- Cậu, lại đây, tôi với cậu tay đôi, có ngon thì lại đây cho tôi, bước lại đây_ Sư nói một cách bực tức
- Chậc chậc chậc, chưa gì thiếu thuốc muốn *cắn* người rồi hả? Sợ quá, phải làm sao đây?_ Vừa nói cậu vừa giả vờ tỏ vẻ sợ hãi nhìn cô rồi cười một cách thích thú. Chưa bao giờ, chưa bao giờ trong cuộc đời cô lại ghét một người đến vậy, dám đem sự kiêu hãnh và tiểu sử sức khỏe hoàn toàn bình thường của cô ra làm trò đùa như vậy.
- Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đến đón Ngư đi học, cô đừng có mà phá đám_ Bạch Dương nói với vẻ mặt cao ngạo.
- Cậu nói sao? đón Ngư đi học_ Sư nói rồi nhìn Ngư mỉm cười
- Được thôi, vậy thì tôi với cậu cược đi, xem Ngư lên xe của ai_ Sư nói với chất giọng vô cùng tự tin
- Được thôi, sợ gì chứ_ Bạch Dương cũng ra vẻ tự tin đánh cược
- Kẻ thua sẽ phải làm osin cho người thắng, thấy sao_ Đương nhiên là không cần nghĩ ngợi nhiều cả hai đã nhanh chóng thông qua cái điều kiện ấy còn Ngư thì chỉ biết thở dài ngao ngán nhìn hai người, đang yên đang lành tự nhiên lại bi lôi kéo vào cái trò cá cược ngớ ngẩn này của hai người.
- Nhường cho cậu trước_ Sư nói ra vẻ ta đây là công bằng lắm, trong lòng Sư đã chắc chắn 1000% rằng Ngư thế nào cũng lên xe của mình nên mới nhường cho cậu trước.Bạch Dương bấy giờ mới quay sang nhìn Ngư
- Cậu nhận ra tớ không?_ lần đầu tiên trong cuộc đời Cừu biết thế nào là ngượng ngùng, cậu nói khá ấp úng khi đứng trước mặt cô và đây cũng là lần đầu tiên Sư nhìn thấy gương mặt ấy của cậu.
- Biết chứ_ Ngư trả lời một cách nhanh chóng khiến Cừu ta trong lòng vui mừng khôn siết.
- Biết ngay là cô ấy còn nhớ mình mà_ Bạch Dương vừa nghĩ vừa cười tươi roi rói.
- Thấy chưa, cô ấy nhận ra tôi kia kìa_ Bạch Dương nói một cách khoái chí, miệng thì liên tục cười tươi không sao tả được.
- Cậu là bạn của Sư và cũng là bạn chung lớp với tôi mà_ Câu nói của Ngư có tác dụng như một xô nước lạnh tạt vào mặt của cậu, cả cô thể cậu như bị đóng băng khi nghe câu nói ấy, tràn cười của cậu bị cắt ngang còn tràn cười của Sư thì lớn không sao tả được.
- Hahahaha, mắc cười chết tôi rồi, hahahahaha_ Sư ôm bụng cười lớn khiến Cừu ta mặt mày đỏ bừng vì tức giận.
- Ngư à, bọn mình đi học thôi!_ Sư nói một cách thích chí, cô vào xe nổ máy đợi Ngư nhưng đột nhiên chiếc xe lại tắt máy, có làm gì nó cũng không chịu hoạt động.
- Hahahahahahaha, cô lôi cái xe đó ra từ tiệm đồ cổ hả_ Bạch Dương được dịp phá lên cười một cách thích thú. Đúng lúc này thì chiếc xe của Thiên yết đến.
- Tớ đến trường trước đây, hai cậu cũng mau đến trường đi._ Ngư nói rồi bước đi
- Nhưng xe tớ đã hư mất tiêu rồi còn đâu_ Sư nhìn chiếc xe một cách bực bội rồi nói.
- Ngư à, để tớ đưa cậu đi_ Bạch Dương nói một cách vội vàng
- Nhưng hôm nay tôi đã lỡ có hẹn rồi, hay là cậu đưa Sư đến trường giúp nha, xe cậu ấy hỏng rồi còn đâu_ Ngư
- CÁI GÌ?????_ Cả Sư và Bạch đồng thanh hét lên trước câu nói của cô còn cô thì mỉm cười nhìn hai người.
- Tôi đi trước nha, bye bye_ cô vẫy tay nháy mắt nhìn hai người trước khi mở cửa xe ngồi vào chiếc ghế cạnh tài xế, chiếc xe dần dần rời đi trước sự ngơ ngác của Sư và Bạch.
- Lên xe đi_ Bạch Dương nói mà mắt cứ nhìn đi đâu đâu, không nhìn thẳng vào mắt của cô. Hai mắt Sư mở to trong kinh ngạc, cô còn không tin vào những gì mình đã nghe. Cô tròn hai mắt nhìn cậu, còn cậu thì cuối cùng cũng đã chịu ngước nhìn gương mặt cô.
- Nhìn cái gì, đừng hiểu lầm, vì Ngư đã nhờ nên tôi mới cho cô đi ké thôi_ Bạch nói rồi quay lưng đi thẳng về phía chiếc xe. Còn Sư thì cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường, cô biết chắc người như cậu sẽ chẳng tốt lành đến thế mà. Khi ngồi cạnh cậu, đột nhiên tim cô lại đập thình thịch. Đột nhiên mắt cô lại hướng về phía gương mặt cậu, khuôn mặt cậu toát lên một nét đẹp khó tả. Cảm thấy như có ai đang nhìn mình, cậu bất chợt quay qua thì nhìn thấy Sư đang nhìn chăm chăm vào mặt cậu, bị Bạch bắt gặp cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
- Cô bị gì vậy?_ Bạch Dương ngơ ngác
- Cậu bị gì thì có_ giọng nói của Sư có phần ấp úng, sao tự nhiên tim cô lại đập mạnh đến vậy.
- Tự nhiên lại nhìn chằm chằm người khác, cô lại lên cơn muốn cắn người à?_ Bạch Dương vừa nói vừa cười một cách thích thú khiến Sư mặt mày đỏ bừng vì tức giận, nếu không phải vì cậu đang lái xe thì cô đã cho cậu một trận nên thân rồi.
...............................................................................................................................................................
Về phần Yết và Ngư:
- Sao bữa nay anh lại đến đón tôi?_ hành động của yết khiến cô có phần thấy lạ, cả hai cũng chưa có thân thiết gì mà cậu lại đén đón cô đi học vả lại còn biết cả nhà của cô nữa chứ.
- À mà làm sao anh biết nhà tôi ở đâu?_ mặc cho Ngư có rất nhiều câu hỏi đặt ra nhưng gương mặt cậu lại chẳng có tí phản ứng nào cả, vẫn như vậy, lạnh lùng và đáng sợ.
- Không nói thì thôi_ Ngư nói một cách chán nản rồi quay mặt sang cửa sổ không nói gì nữa. Cậu cứ nghĩ chỉ cần một chút thì cô sẽ lại nói cười bình thường như mọi khi nhưng đã được một lúc rồi mà cô vẫn quay mặt về phía cửa mà không nói gì.
- Nè_ mặc dù cậu gọi nhưng cô vẫn không đáp trả. Cô vẫn quay đầu về hướng cửa sổ.
- Đúng là con gái, ai cũng như ai, vậy mà mình cứ nghĩ cô ấy khác những đứa con gái bình thường kia_ không biết sao cậu lại có một chút thất vọng khi thấy thái độ của cô như vậy. Xe đang chạy thì đột nhiên có một chiếc xe khác lấn đường chen ngang xe cậu, cậu nhanh chóng lèo tay lái sang một bên để né tránh chiếc xe. Cũng chính ngay lúc đó, do xe bị sốc nên đầu Ngư bất ngờ ngã về phía vai của Thiên Yết nhưng chỉ vì khoảng cách giữa hai chiếc ghế cách khá xa nhau nên thay vì đầu Ngư tựa vào vai Yết thì lại ngã chúi về phía trước.
- Cô sao vậy?_ Thiên Yết vội vã dừng xe bên đường rồi dùng tay đỡ người cô dựa vào ghế. Đột nhiên gương mặt cậu thay đổi từ trạng thái lạnh băng sang trạng thái ngơ ngác. Hai mắt cậu mở to nhìn gương mặt Ngư lúc này vẫn chưa có phản ứng gì cả, mắt vẫn còn đang nhắm chặt.
- hahahahahaha_ cậu phá lên cười một cách thích thú khi nhìn thấy gương mặt của cô. Lí do khiến cậu cười là vì lúc nãy khi ngủ, Ngư dựa đầu vào cửa kính của xe nên trên mặt in lên vết hằn đỏ trên mặt, nhìn ngố không sao chịu được. Đột nhiên cậu không cười nữa mà chuyển ánh mắt đến gương mặt cô. Thường ngày cậu cũng đã nói chuyện và gặp gỡ cô, cơ hội nhìn cô không phải là ít nhưng ngay lúc này đây, cậu mới có thể nhìn thật kĩ gương mặt cô, đôi môi đỏ, hai má hồng với làn da trắng mịn, lại thêm gương mặt say ngủ y hệt một đứa trẻ khiến trái tim cậu đập rộn ràng, đó là điều mà cậu chưa bao giờ biết đến.
- Hình như...trái tim tôi ...đã không còn nghe theo lời tôi nói nữa rồi_ Cậu nói rồi mỉm cười nhìn cô.
...............................................................................................................................................................
Buổi sáng nhà Kim Ngưu:
- Con ăn nhanh đi để Bảo Bình đợi tội nghiệp nó_ Mẹ Ngưu lên tiếng khi thấy cô cứ cắm đầu ăn mà chẳng bận tâm chút gì đến chuyện Bảo Bình có thể đang đứng đợi cô bên ngoài.
- Sao mẹ chỉ lo cho Bảo Bình mà không ngó ngàng đến cái bao tử của con vậy?_ cô trả lời bằng chất giọng có đôi chút ganh tỵ. Buổi sáng nào cũng vậy, cô cũng luôn vào vai một vị luật sư để bào chữa cho cái bao tử của mình.
- Con thiệt là, ăn như vậy sau này mập lên rồi trở thành trái bom nổ chậm trong nhà thì khổ_ Câu nói của mẹ cô khiến cô đột nhiên nhớ lại câu nói của Bảo Bình.
- Em ăn nhiều như vậy không sợ mập sao?_ Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô buông chiếc thìa đang cầm trên tay đặt nhẹ nhàng xuống bàn, ngẩn đầu khỏi đống thức ăn rồi lại một lần nữa nhẹ nhàng đứng lên cầm chiếc cặp.
- Con không ăn nữa sao?_ Ngưu nhìn đống thức ăn với vẻ mặt đau khổ, nhưng nghĩ đến câu nói của Bảo Bình nên cô quay đầu và nói một cách kiên quyết.
- Mẹ à, ba à, con đi học đây_ Nói rồi cô bước những bước chân mạnh mẽ ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của ba và mẹ cô.
- Lạ nha, con bé bữa nay nói không với đồ ăn sao_ ba cô nói với ánh mắt ngạc nhiên cùng cực nhìn mẹ cô cũng đang trong tình trạng mắt chữ A, mồm chữ O.
- Sao giờ này tên Bảo Bình này còn chưa qua ta,?_ Bình thường thì giờ này anh đã đến nhà cô rồi vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy đâu.
- Xin lỗi, anh đến muộn, Ách-xì_ Vừa nghĩ đến đây thì Bảo Bình đến, trông cậu bữa nay có vẻ không được khỏe, gương mặt có phần hơi xanh xao đã vậy còn liên tục ách-xì.
- Anh sao vậy? _ Ngưu lo lắng hỏi khi nhìn thấy bộ dạng của anh.
- Anh không sao, chắc vì đêm qua dầm mưa nên hôm nay hơi mệt_ anh nói một cách mệt mỏi
- Dầm mưa? Sao anh lại dầm mưa, hồi hôm qua hình như mưa lúc gần nửa đêm mà_ Cô ngơ ngác hỏi, câu hỏi của cô khiến anh đột nhiên trở nên lúng túng
- Không có gì đâu, mình đi học thôi_ Nói rồi anh mỉm cười bước đi, về phần cô mặc dù nhận thấy rõ rằng hành động của anh không bình thường nhưng vì lo cho sức khỏe của anh nên cô không muốn hỏi nhiều nữa mà chỉ lẳng lặng bước theo anh.
...............................................................................................................................................................
 
Little scorpion
Học sinh chưa nhận lớp
Little scorpion
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 285
Birthday : 10/11/2001
Join date : 01/08/2013
 Định mệnh ( chap 7 )	 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Định mệnh ( chap 7 )     Định mệnh ( chap 7 )	 Icon_minitimeFri Aug 09, 2013 6:51 pm

Hay,hóng chap 1
 
Thất Dương
Học sinh chưa nhận lớp
Thất Dương
Giới tính : Nam
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 73
Birthday : 16/02/1977
Join date : 18/06/2014
 Định mệnh ( chap 7 )	 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Định mệnh ( chap 7 )     Định mệnh ( chap 7 )	 Icon_minitimeWed Jun 18, 2014 11:45 pm

Lý do là fan cp Kết Xử nên hóng =="
 
Sponsored content
 Định mệnh ( chap 7 )	 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Định mệnh ( chap 7 )     Định mệnh ( chap 7 )	 Icon_minitime

 
 

Định mệnh ( chap 7 )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Định mệnh ( chap 6 )
» Định Mệnh(chap 1a)
»  Định Mệnh (chap 1b )
» Định Mệnh ( chap 2 )
» Định Mệnh ( chap 2b)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: Định mệnh-