Lucky star
Chương 1: Sáng sớm mà gặp chuyện không vào đâu hết
(Vì là mem mới nên mình viết truyện hơi tệ 1 chút)
-Này mau dậy đi! Sắp trễ giờ học rồi đấy!Mau dậy đi
Tiếng gọi của 1 người đang đánh thức cô bạn nằm trên giường mình miệng thì nói còn tay thì đang lôi kéo chiếc mền của cô.Sau cuối cùng cô đã chịu thua với bạn mình nên cô đã bỏ đi trước không nói 1 tiếng với bạn mình chỉ vì 1 lí do là cô đã thua con bạn mình.Trước khi đi cô cũng không quên nói với mẹ cô ấy,cô bước nhanh ra khỏi nhà và bước nhanh về trường còn cô con gái nằm ngủ thì...
-AAAAAA! Sao không ai đánh thức mình dậy
Cô đã dậy khi cô bạn của mình đã bước tới trường 1 mình,cô nhìn xung quanh mặt cô vẫn còn ngái ngủ vì chưa ngủ đủ giấc lấy cái đồng hồ bên cạnh mà cô đã chỉnh từ trước cô nhìn vào đồng hồ xong cô ngủ tiếp chưa đầy 0,1s cô đã ngồi lên và nhìn lại cái đồng hồ của mình đã 7:40 gần 8h mà không ai chịu đánh thức mình dậy cô hét lên 1 cách tuyệt vọng,cô chạy nhanh lấy sách vở bước xuống dưới nhà khi đang đi giữa chừng trên cầu thang cô mới sựt nhớ ra là mình chưa làm vệ sinh cá nhân cô quanh lên lại cô tiến thẳng vào nhà vệ sinh đang rửa mặt cô mới sự nhớ ra nữa là chưa có đồ để thay vì hôm qua trời mưa nên cô đã phơi nó ra ngoài mà giờ chưa khô cô suy nghĩ hoài mà vẫn không biết mình sẽ bận gì đi học,cô bước qua bước lại tại phòng của mình cô nhìn lên đồng hồ đã quá 8h cô thui thủi 1 mình cô quyết định là sẽ lấy bộ đồ thể dục thầm nghĩ : "Thôi cứ lấy đồ này thay cho bội đồ của mình lên đó tính tiếp"
Xong!Cô bước nhanh xuống dưới ngắm nhìn lại đồng hồ xem giờ đã 8:15 cô hoảng hốt mở cửa ra chạy thật nhanh đến trường từ nhà cô đã mất 20 phút đến rồi nếu sức cô chạy được trong 15 phút thì đã đở rồi trên đường chạy tới trường cô nguyền rủa đứa bạn của mình vừa nói xong ngôi trường đã hiện ra trước mặt,cô vui mừng thoát nạn nhưng không trước mặt cô là bà la sát hay còn gọi là cô giám thị đang ỏ trước cùng với đám học sinh đi trễ nếu những ai đi trễ mà gặp bà cô này thì hôm nay sẽ tiêu đời.Bà la sát nói với cô
-Em hôm nay đi trễ nữa tôi thật không biết nói với em làm sao mau xếp hàng đứng vô kia cho tôi
Hôm nay đúng là số xui của cô sáng ngủ trễ,tới trường thì gặp bà cô la sát cô cũng đâu có muốn chỉ do là cái đồng hồ quái quỷ của cô không chịu reo lên đấy chứ,cô khóc thầm
-Hôm nay những em ở đây sẽ chạy quanh sân trường này 40 lần còn riêng em Bạch dương thì đi lên phòng tôi nói chuyện
Đang khóc thầm trong lòng khi nghe tên mình cô rất sợ bà la sát sẽ gọi điện nói cho bô cô biết mẹ cô thì không sao chứ nói cho bà cô thì chỉ có lúc tiêu đời,cô bước chầm chậm lên phòng giám thị,cô ngồi tại ghế salông cô ngồi ngay đối diện với bà la sát,bả rót ly nước đưa cho cô uống bà cô cầm ly nước uống chầm chậm đúng là giáo viên có khác ăn uống vẫn phải từ tốn bả để ly nước xuống và ngẩng mạt lên nói chuyện với cô nói nhỏ nhẹ
-Bạch dương tôi biết lúc nào cũng đi trễ nhưng mà em hãy ý thức giùm tôi chứ lúc nào em cũng đi trễ nhu vậy thì tôi không có cách nào nói nổi em nữa.Em hiểu chứ?
-Vâng em hiểu-Cô trả lời 1 cách ngắn gọn
-Tôi biết em là học sinh xuất sắc của trường nhưng không phải vì vậy mà em sẽ tạm dụng quyền đó mà đi trễ,người ta sẽ nói em là người tạm dụng đó.Em biết không?
-Dạ em biết
-Thôi cô không nói nhiều với em nữa mau trở lại lớp học đi
-Vâng em xin phép cô
Cô bước dậy đi ra khỏi căn phòng cô thở dài,cui mừng vì sẽ tưởng có 1 trận linh đình ai dè chỉ nói những lời khuyên,cô chạy nhanh vào lớp học của mình,mở cửa ra ai cũng nhìn cô chăm chú cô cũng không biết là tại sao cô đi đến chỗ ngồi của mình,vùa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì con bạn thân của cô-Nhân mã đã đến ôm chầm lấy cô
-Này cậu có bị làm sao không bạch dương làm cho tụi này lo lắng cho cậu quá
Cô quay lại nói cho con bạn thân mình biết cô vừa cười vừa nói bằng nụ cười gian xảo
-Mình không sao hết mình tưởng sẽ tiêu ai dè lên đó chỉ nghe bài ca thôi mình vẫn còn rất hận về 1 người mà mình luôn tốt cho người ấy
Biết ám chỉ là mình nên Nhân mã đã nói để giải oan cho mình
-Đâu phải là mình đây do cậu chứ bộ ai biểu mình qua kêu cậu rất sớm vậy mà cậu không chịu dậy chứ mấy?
-Cậu nói thật đấy chứ Nhân mã?
-Thiệt nếu cậu không tin thì nói vói mẹ cậu đi
-Rồi mình sẽ hỏi còn vụ này nữa sao cậu không nói cho mẹ mình biết để đánh thức mình dậy
-Vì lúc đó mình thấy cậu ngủ say quá nên không dám kêu cậu dậy đánh mất giấc ngủ đẹp của cậu
-Cậu đúng là...thật tốt khi có con bạn như cậu
Tiết đầu tiên của buổi học bắt đầu,cô giáo bước vào giảng đạo cô không muốn nghe nên đã quay mặt qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật trong sân trường
-Hôm nay thật là yên tĩnh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong lòng mình có cái gì đó không bình thường tí nào
Cô thầm nghĩ vừa để tay đặt lên ngực mình cô không biết nãy giờ ai đó đã nhìn cô chằm chằm,cô quay lại tiếp tục trở lại bài học thì đột nhiên 1 tờ giấy nhỏ ở trước mặt cô,cô mở ra thì
(Xin lỗi các bạn truyện mình viết thật ra là dài như mà mới đến đây mình đã lở xóa nên các bạn cho mình xin lỗi)