Ai cũng nói cuộc sống có rất nhiều vấn đề liên tiếp xảy ra làm ta cảm thấy mệt mỏi,hụt hẫng.Cho rằng cuộc sống thật giả tạo,rồi tự ngẫm nghĩ lại bản thân mình cũng đâu thật thà gì cho cam,trong cuộc sống chúng ta luôn tự đòi hỏi cho mình một sự tự do,một quyền lợi đủ để chúng ta được lên tiếng,cho mọi người thấy được rằng chúng ta sẽ chỉ sống trong lý tưởng của mình thậm chí được quyền đặt ra quy luật của cuộc sống,luôn đòi hỏi mọi người đừng nên xen vào hay thậm chí tốt nhất là đừng nên có ý kiến gì hết.Mà chúng ta đâu biết rằng cuộc sống đâu đơn giản chỉ có vậy,chỉ mỗi người được có ý kiến được có tự do riêng của mình thì còn gì là quy luật,trật tự sống"núi cao còn có núi cao hơn,hay vỏ quýt dày có móng tay nhọn",trong một tập thể bạn đòi quyền tự do cá nhân có quyền không tuân theo sự sắp xếp của ngưởi lãnh đạo thì đâu còn là một tập thể nữa.Lấy ví dụ đơn giản là trong gia đình,bạn đang xem phim hoặc làm một công việc yêu thích thì bị bố mẹ sai vặt hay bắt bạn học bài thì chắc chắn ngoài miệng bạn vẫn vâng dạ làm theo nhưng sâu thẳm trong lòng mỗi chúng ta ai chẳng mang trong mình một chút nổi loạn thôi thúc bản thân hãy cự tuyệt.Nhưng bạn đâu biết hay ý thức được nhưng vẫn nghĩ rằng bạn đang bị ép buộc,đang làm công việc mình chả ưa thích đang tự lừa dối bản thân mình,đang sống thật giả tạo không mục đích,mà đâu hay rằng những người đang ra lệnh cho bạn,những người đang ép bạn làm theo lời họ thực chất là chỉ mong muốn một điều duy nhất và tốt nhất cho cuộc đời bạn.Thử đặt tình huống bạn cùng một cô bạn hay anh bạn thân họp lại đưa ra một ý kiến cho một bài toán,bạn thừa biết rằng bài toán đó bạn làm được và khi hai người đưa ra kết quả thì cô hay anh bạn đó lại nói bạn không nên làm như vậy,thầy đã bảo bạn phải trình bày như thế này,như thế kia thì khi đó bạn sẽ nghĩ gì?Tôi chắc rằng bạn đang thật sự bực mình và tự hỏi rằng tại sao tôi phải nghe theo lời thầy trong khi kết quả của tôi vẫn đúng đấy thôi,tính thế nào mà chả được.Rồi một ngày bạn đi thi Đại Học,cuộc thi quyết định tương lai của mỗi học sinh và trong bài cũng có câu hỏi y như vậy,bạn sẽ quyết định làm như thế nào?Khi đó trong óc của bạn sẽ chỉ nghĩ đến kết quả bạn sẽ đạt dược nhờ vào chính sự nỗ lực của bản thân thông qua cách giải mới đầy ngắn gọn tiết kiệm thời gian,đó chẳng phải là biện pháp thông minh sao chả bù với bài giảng của thầy quá nhiều chi tiết cần thu gọn lại.Và cuối cùng khi công bố kết quả thi thì bạn lại tụt hạng so với người bạn đã đưa ra lời khuyên cho bạn.Vậy thì tại sao?Tại sao tôi giải đúng,kết quả của tôi và nó đâu có khác nhau,tôi rõ cách làm này như nắm trong lòng bàn tay mà câu trả lời của tôi chỉ được nửa số điểm cơ chứ?Bạn cảm thấy mình như đang rơi xuống cái hố của vũ trụ vậy,bạn sẽ nghĩ như thế nào?buồn lắm phải không?thất vọng làm sao,bạn nuối tiếc sự việc đó và cũng như trong cuộc sống thực tế đang diễn ra vậy nhưng đến khi nuối tiếc bạn mới chợt nhận ra rằng lời dạy bảo,ra lệnh của bố mẹ hay lời khuyên can của bạn bè dành cho bạn chính là sự thành công lớn nhất đời bạn.Nhưng nó không có nghĩa rằng bạn sẽ chỉ nhu nhược làm theo quyết định của người khác,bạn có quyền đấu tranh cho lý tưởng của mình bạn có quyền đánh giá đưa ra nhận xét hay khuyên can,ra lệnh cho người khác và điều đó sẽ chỉ đúng khi bạn thật sự muốn tốt cho họ và khi bạn thật sự đủ khôn lớn,đủ tự tin để suy xét mệnh lệnh,việc làm của người khác.Nếu không bạn sẽ chỉ mãi là "con chim bị nhốt trong lồng và khi được thả ra trong sự vui sướng tự do bạn quên mất một điều bạn thật sự chưa biết bay"
Và đôi lúc trên bước đường đời người khác bắt bạn nghe theo lệnh họ dù là bạn không muốn đi nữa cũng hãy cố gắng thực hiện đó không phải là sự nhu nhược càng không phải là chút tự ti ở bản thân mà là cho chính bản thân chúng ta một cơ hội chứng minh sự thật rằng đó vốn là năng lực của bạn,ngay từ đầu điều đó hoàn toàn bất khả thi nhưng họ không nghe bạn.Sự chống đối sẽ chỉ đúng khi nó là sự thành công cho chính bản thân bạn.Tôi khuyên bạn hãy biết suy sét lại hành động của mình trước khi tiếp nhận mệnh lệnh của người khác và trên hết hãy suy sét kỹ mệnh lệnh đó.Đừng vội vàng mà hãy từ từ bước trên con đường bạn muốn một lần vấp ngã một lần thỏa hiệp sẽ là một kinh nghiệm quý báu.
Khi kiệt sức và cảm thấy buồn nhất thì một lời hỏi thăm chính là một viên thuốc bổ hữu ích cho bạn.Một lời động viên là một món quà tinh thần tuyệt vời còn một sự chia sẻ từ bạn là một món quà đền đáp vô giá.
"Hãy khóc trước khi bạn lau khô nước mắt"