Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 30)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 30) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 30)   That Moment, We Met...(Chapter 30) Icon_minitimeMon Dec 09, 2013 7:29 am

Xột xoạt.

Kim Ngưu ngồi trên một chiếc giường trắng. Thật lặng lẽ, anh kiểm tra vật dụng trong ba lô. Đôi mắt lim dim pha lẫn mệt mỏi. Đêm vừa rồi thật khó ngủ, hai người ở cùng còn chưa tỉnh dậy. Một trong hai thì vờ nhắm mắt. Kim Ngưu biết điều đó. Thỉnh thoảng, anh thấy cô gái trở mình liên hồi, không giấu nổi sự căng thẳng trên khuôn mặt. Kim Ngưu thở dài, nhìn cô ta đôi lát, rồi anh hỏi trong lúc dọn dẹp: 

_Sao cô giấu tôi? - Giọng nói mang ý trách móc nhưng không hề giận dỗi, vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh. 

Người con gái vờ ngủ từ từ mở mắt. Cô ta suy ngẫm. Đôi mắt hướng thẳng lên trần nhà, tâm trạng như đặt nơi đâu. Cô đáp:

_Xin lỗi.

_Bảo Bảo...không còn cách nào à? - Anh lại hỏi như muốn một câu trả lời khác từ cô.

_Không...xin lỗi - Cô chỉ đáp ngắn gọn.

_Bảo Bảo, tôi tưởng cô xem tôi là...bạn - Đấu tranh tư tưởng rất nhiều, anh mới dám nói ra câu này.

_Bạn bè? - Cô cười cay đắng - Phiền toái! Tôi không giỏi việc đó. Thêm người biết về mình, thêm cảm giác nhún nhường. Lợi gì đâu?

_Bảo Bảo...

_THÔI ĐI! - Bảo Bình gắt và bật dậy lườm anh ta - Đừng gọi tôi bằng cái tên đó! 

_Tên... - Kim Ngưu định lên tiếng nhưng lại thôi. Anh nhìn cô. Cái nhìn từ anh là thứ Bảo Bình luôn muốn khước từ. Cô sợ nhìn vào đôi mắt biết nói ấy, sợ nghe thêm một lời nào từ anh. Vì anh nói nhiều thứ rất đúng còn cô thì không. Sợ phải nhìn vào hình ảnh của bản thân, một Bảo Bình nhu nhược, không biết mình muốn gì. 

Cả hai yên lặng hồi lâu, rồi anh cũng mở miệng, nhắn với cô vài lời: 

_Là cách tôi gọi người mình xem là bạn...Hồi còn nhỏ, tôi rất sợ phải nói chuyện với người khác, không giỏi giao tiếp và mọi người cho là tôi trầm cảm. Tôi cũng không biết mình có thật như họ nói không. Giống như cô lúc này, nhưng... - Anh dừng lại, hy vọng cô nhìn mình một chút, nhưng Bảo Bình vẫn lặng thinh, không hề nhìn anh. Kim Ngưu thở dài và tiếp - Tôi khác cô vì tôi sợ cô đơn. Tôi sợ nếu mình vấp ngã sẽ không ai bên cạnh giúp đỡ, sợ phải ôm nỗi lòng một mình - Anh ngừng lại lần nữa và chờ đợi chút phản ứng từ cô - Mở lòng...có lẽ sẽ đem lại hạnh phúc cho bản thân - Lần này anh đứng dậy, khoác ba lô lên vai rồi bước đến cửa. Anh nhìn cô, không quên nở nụ cười - Tạm biệt, Bảo Bình.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại. Bảo Bình choàng dậy và nhìn về hướng đó. Đôi mắt cô mơ hồ khi nhận ra ảo giác của chính mình. Một đứa trẻ ngồi ngay góc phòng, hai tay ôm lấy bản thân. Tất cả đã bỏ đi, chẳng còn ai bên cạnh. Cánh cửa khép dần. Ánh sáng cũng quay lưng lại với nó. Một cảm giác cô đơn, trống trải.


_Cậu ta nói đúng - Có tiếng nói phát ra từ chiếc giường bên cạnh. Sư Tử trở mình, nằm đối diện bờ tường, xoay lưng lại với cô và bảo - Sống quá khép kín chỉ tự làm tổn thương mình. 

Một nụ cười khẽ nở trên môi Bảo Bình, nhưng cảm xúc lại trống rỗng. Cô biết mình vốn dĩ luôn lẻ loi từ trước tới giờ. Ngày hoàng hậu–mẹ ruột của cô qua đời vì căn bệnh oan nghiệt–cô đã luôn thiếu vắng tình thương từ bà. Cha cô tái hôn với người đàn bà khác và hoàng tử nhỏ ra đời, cô như bị bỏ rơi. Đến ngày anh cô lên làm vua, Bảo Bình chỉ là một cái tên vô hình. Cô không có lấy một người bạn vì hiếm khi được ra khỏi phòng. Trầm tính và ít nói, con người cô lạnh lùng, vấp ngã cũng tự mình đứng dậy, tự mình an ủi. Cô không biết phải làm gì hay thậm chí nên nghĩ gì cho bản thân. Cô chỉ biết mình là Bảo Bình. Một con người đơn độc. 

.

.

.
Chiều thứ bảy, Sư Tử và Bảo Bình xuất viện. Họ trở về căn hộ thân thương sau hai ngày xa cách. Sự thật là họ bị triệu về để mà nhận hình phạt. Cả hai ngồi trên sô-pha, mặt mày lấm lét không dám nói tiếng nào. Người quản gia đi qua đi lại và lườm họ. Ông tỏ thái độ không hài lòng rồi dõng dạc tuyên bố.

_Không cần biết cậu là hoàng tử hay cô là công chúa. Hai người, đã đến dịp tổng vệ sinh rồi! - Giọng quản gia vang lên khí thế. Ông hùng hồn nhìn vào đống bừa bộn xung quanh nhà mà kìm nén cơn giận.

Sư Tử và Bảo Bình như bị sét đánh ngang tai. Đường đường là người mang danh phận cao quý, đó giờ chưa hề nghe qua từ “cây chổi” hay “khăn lau nhà”. Nhìn trên tay quản gia là hai thứ đó, nghĩ đến việc phải cặm cụi lau chùi, bụi bẩn bám đầy mặt, Bảo Bình chỉ muốn mửa tại chỗ. Sư Tử thì thấp thỏm. Quản gia vừa nói sẽ vứt hết những thứ trên sàn trong khi đống video games của anh còn nằm đó...Ực. Anh nuốt nước bọt rồi ba chân bốn cẳng chạy lẹ vào phòng. Bảo Bình mượn cớ chuồn theo. Vừa bước đến cửa, cô đã muốn té ngửa. Đúng là phòng con trai, EW!!! Quần áo vứt tứ tung, đống video games do xếp vội mà nằm bừa trên kệ, còn có cả đồ ăn, thức uống mỗi thứ một chỗ. Để ý trong đống quần áo còn có cả đồ lót của Sư Tử.

_Áááááá! Ta không ngờ là mi biến thái dữ vậy! - Bảo Bình la toáng lên trong khi miệng thì cười khoái chí. Cô thích thú chỉ chỏ cho hai người bên ngoài cùng xem.

_IM NGAY! - Mặt Sư Tử đỏ như khỉ ăn ớt, anh xấu hổ chạy đi gom đống đồ của mình lại - Mi mới là đứa biến thái! Ra khỏi phòng ta mau!

_Há há há há! - Cô cười phá cả lên, mặc cho người trong phòng đang tức lồng lộng.

Quản gia chỉ biết thở dài với họ. Một lần nữa, ông phải cố vuốt giận không thì bị hai đứa trẻ này làm cho tức hộc máu. Ông quay qua nhìn người vệ sĩ và nói với vẻ có lỗi.

_Như cậu thấy...- Người vệ sĩ không trả lời nhưng cũng hiểu ông đang nói gì. Quản gia đặt tay lên trán và bảo - Hoàng tử và công chúa, họ không được...- Ông lắc đầu. Lần này người vệ sĩ gật gù ra vẻ đồng tình - Phiền cậu theo dõi họ. Sắp tới giờ đi rồi.

Quản gia nhìn lại đồng hồ rồi quay sang hai kẻ đang cãi nhau. Sư Tử ra khỏi phòng và đóng cửa cái rầm chỉ để cốc đầu cô. Còn Bảo Bình muốn tỏ ra mình ngầu nên không chấp. Ông hằn giọng với họ.

_Hừm. Đây là Rey, đừng làm gì quá đáng với cậu ấy. Dù gì cậu ấy cũng hơn hai người một tuổi - Quản gia dặn cả hai mà như chỉ nói với Bảo Bình. 

_Làm như tôi ác lắm vậy - Bảo Bình bắt bẻ, tay đặt ra sau đầu rồi săm soi chàng trai thật kĩ.

_Tới giờ bay rồi. Công chúa, hoàng tử bảo trọng - Quản gia gập người chào họ. Rey tiễn ông.

Hai người vừa đi khỏi, Bảo Bình từ vẻ hớn hở khi nãy giờ không còn cảm xúc. Khuôn mặt cô đanh lại và nụ cười tắt ngụm.

_Hoàng hậu cử người đến “bảo vệ” ta? - Cô nói ra hai từ châm biếm rồi cười ngặt nghẽo.

.
.
.

Một ngày đẹp trời và chỉ mới tám giờ sáng, Cự Giải lật đật chạy đến chỗ hẹn. Ngày chủ nhật thảnh thơi, cô lại phải tất bật như vậy. Kế hoạch vào bệnh viện đã thay đổi và giờ cô cần đi gặp một người. Cự Giải không thích đến trễ nên đã tới rất sớm, cô cũng ghét phải chờ đợi. Người hẹn cô ra đây vẫn chưa xuất hiện. Cự Giải nhìn xung quanh và không ngừng cằn nhằn. Thời tiết này mà bắt cô đứng đợi? Gió lạnh cũng đã thổi bay gần mấy chiếc lá từ thân cây kia. Chờ và đợi, thật mòn mỏi. 

Năm phút sau, từ phía bên kia đường, một bóng người trong chiếc áo khoác da và quần bò bước tới. Tay ung dung đút túi và lặng thinh trước vẻ cau có của người trước mặt. Chàng thanh niên dửng dưng, không màng lấy một câu xin lỗi. Cự Giải nhướn mày nhưng anh ta không để ý, cô chỉ còn cách lườm lại. 

_Đi thôi! - Rey bảo rồi bỏ đi một mạch không kịp cho cô lên tiếng. Lý do thức sớm khiến cô không đủ sức để cãi lại. Cự Giải đành cho qua. 

Họ đi dọc con đường chính vào Downtown, đến ngã tư và cùng nhau chờ đèn. Cự Giải cầm trên tay bó hoa kẹo vừa mua được tại cửa tiệm. Tâm trạng lại trầm ngâm, suốt đêm qua cô không ngừng suy nghĩ. Sau khi nhận được cú điện thoại từ Kim Ngưu, cô trằn trọc và cảm thấy khó hiểu. Có nhiều chuyện ấp ủ trong lòng cần giải đáp, Rey lại không cho cô câu trả lời. Khi nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng đó, cô bỗng thấy sợ, bao nhiêu can đảm tự nhiên tan biến. 

_Anh biết Kim Ngưu sẽ trở về? - Cô nói vội vì sợ mình sẽ hối hận và rút lại lời vừa rồi.

Rey không đáp, đúng như Cự Giải dự đoán, anh chỉ nhìn cô vài giây rồi ngẩng mặt lên. Anh ta không muốn Cự Giải biết về bí mật mình đang giấu nên hạn chế tiếp chuyện với cô. 

_Đi thôi - Rey lại bảo, đôi mắt hướng về ánh đèn. 

Họ bước đi không ai nói với ai lời nào. Trên con đường đầy hoa, Cự Giải mải lo ngắm nhìn. Lâu rồi cô mới đến thăm mọi người–gia đình thứ hai của cô. Gia đình của những đứa trẻ tội nghiệp. Bước vào cổng cô nhi viện, trên sân là một nhóm trẻ nhỏ với tiếng cười ríu rít đang mải mê vui đùa. Hai vị tu sĩ đứng cạnh nhìn bọn trẻ trìu mến. Một người đã có tuổi với nụ cười phúc hậu và cái nhìn âu yếm, còn một tu sĩ trẻ với đôi mắt tinh tường và khuôn mặt của thiếu nữ đôi mươi. Cả hai đứng chắp tay cùng theo dõi bọn trẻ. 

Một chút vui mừng thấp thỏm bên trong Cự Giải khi cô gặp được họ.

_Sơ trưởng! - Cự Giải gọi, sự mừng rỡ hiện trên khuôn mặt. Cô chạy lại. Bao nhiêu cảm xúc như dâng trào và cô ôm chầm lấy vị tu sĩ.

_Cự Giải? - Nữ tu quay đầu lại nhìn cô gái và vô cùng ngỡ ngàng. 

Được gặp lại sơ trưởng, Cự Giải không giấu nổi vui mừng. Đối với cô mà nói, cô thương sơ còn hơn cả gia đình mình. Những phút bất trắc cô cũng tìm đến người, bao nhiêu chuyện buồn vui đều cùng sơ chia sẻ. Ngay từ nhỏ, mẹ cô đã ít khi về nhà vì công việc bù đầu của một thạc sĩ. Cha cô–người hành nghề cảnh sát hiếm hoi lắm mới có được một ngày dành riêng cho gia đình. Sơ trưởng là người đã cưu mang cha cô từ hồi ông còn nhỏ đến khi lập gia đình. Mỗi lần cha mẹ cô vắng nhà vì công việc, hai người lại gửi gắm Cự Giải cho sơ trông nom. Cự Giải xem sơ như một người bà, một người mẹ, người bảo mẫu và còn là một người bạn. Thỉnh thoảng cô gọi vị tu sĩ là sơ, nhưng cũng có lúc lầm nhận là mẹ–một người giàu tình thương và lòng nhân ái. Cô kính trọng bà vì đã giành dụm hơn nửa cuộc đời chăm lo cho nơi này. Viện trẻ, đối với Cự Giải, như một chiếc nôi cưu mang những mảnh đời bất hạnh. Được lớn lên và gần gũi với những đứa trẻ ở đây, cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn.

_Hôm nay con đến thăm ta, có chuyện gì à? - Vị tu sĩ dịu dàng vén lọn tóc che đi khuôn mặt cô gái sang một bên.

_Bình thường con cũng đến thăm sơ mà. Nhớ người quá đi! - Cự Giải vùi đầu lên vai sơ, giọng nũng nịu. Hai cánh tay cô siết chặt lấy người. 

_Hô hô, con bé này, ngộp thở ta mất! - Sơ trưởng dùng tay vỗ vỗ vào vai cô. 

_Con còn dẫn theo một người nữa, sơ không phiền nếu con giới thiệu anh ta - Giọng Cự Giải líu ríu không ngừng, vẻ mặt hớn hở, cô vẫy tay - Rey! Anh đâu rồi? Rey?

Cô quay lại mà không thấy anh đâu, chỉ thấy bọn trẻ chạy ùa tới, trên tay cầm con diều. Cự Giải nhìn về hướng bãi cỏ bên cạnh. Rey đứng đó, quay lưng lại với cô, trước mặt anh là một đứa trẻ. Bé gái với khuôn mặt lanh lợi, đôi mắt sáng và cặp bím tóc được thắt vụng về. Ngồi lủi thủi một mình như nó không thèm ra chơi cùng bọn nhỏ ngoài kia. 

_Con bé mới vào đây vài ngày - Sơ trưởng dõi theo hướng Cự Giải đang nhìn và hiền từ giải thích - Tiểu Ngư là một đứa trẻ tốt và trầm tính. Con bé có vẻ tự cô lập mình với mọi người. 

Cự Giải thẫn thờ nhìn Rey tiến lại gần con bé. Hành động của anh khiến cô kinh ngạc. Như vẽ lên một bức tranh thật đẹp, người con trai quỳ xuống, ôm đứa trẻ vào lòng. Đứa trẻ gác đầu lên vai chàng trai với cặp mắt mơ màng. Ánh nắng chiếu vào, trong chốc lát cô thấy họ như tỏa sáng. Không một tiếng nói nào xen vào giữa họ, chỉ có cảm nhận. Tiểu Ngư nghiêng đầu, tay nó vẫn bám chặt vào lưng áo Rey. Nó không muốn phải xa anh. Rey lại trầm ngâm, hôm anh đi không tạm biệt Tiểu Ngư, giờ anh nhớ nó vô cùng. Tưởng như thiếu vắng con bé là điều duy nhất anh không chịu được. Rey có thể hỏi địa chỉ rồi vờ như mình đi ngang đây và liếc vào, lặng lẽ theo dõi tình hình của Tiểu Ngư nhưng anh không làm được. Vì vậy anh dẫn theo Cự Giải, để anh được gặp Tiểu Ngư và hỏi nó có khỏe không, còn nhớ anh là ai không. Anh muốn con bé biết rằng mình tồn tại và chưa hề bỏ rơi nó, rằng mình vẫn bên cạnh nó. Rey xem con bé như người nhà vậy. 

_Cậu trai đó là bạn con? - Sơ trưởng hỏi và nhìn Cự Giải. 

_Vâng...- Cự Giải trả lời trong lúc ngỡ ngàng, đôi mắt không rời khỏi anh - Một người khó hiểu, ương ngạnh và xa cách - Bao nhiêu suy nghĩ tự dưng được nói ra. 

Sơ trưởng mỉm cười rồi đưa mắt về phía chàng trai. 

_Xa cách ư? Không phải là một người rất ấm áp sao? 

Nghe sơ nói vậy, Cự Giải tự hỏi là có nghĩa gì. Người con trai ở trước mặt cô với cử chỉ ấm áp hơn cả nắng xuân đang nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt. Rey như một quyển sách chưa được mở ra, bao nhiêu bất ngờ còn ẩn giấu trong đó. Lúc thì lạnh như băng, lúc lại cố để người khác xa lánh mình, nhưng có khi lại vô cùng thánh thiện. Rey ở đây thật khác với lúc cô gặp anh trên sân thượng. Một Rey lãnh đạm và kiệm lời hay một người chịu để yên cho cô ngủ trên chân mình, một người dùng sáo thổi ra những âm điệu về cuộc đời hay một người chỉ mở lòng với trẻ nhỏ...Anh là một ẩn số và có lẽ thời gian là thứ cô cần để giải đáp được mọi điều về anh. 

.

.

.
Chia tay sơ trưởng và bọn trẻ, Cự Giải ngậm ngùi vẫy tay họ. Tiểu Ngư đứng vịn cánh cổng, Rey nhìn nó không nói tiếng nào rồi lạnh lùng quay lưng đi. Trên đường cũng chỉ mình Cự Giải độc diễn, còn Rey với vẻ mặt vô cảm. Đến khi nhận ra việc gì, anh ta lên tiếng:

_Còn tính theo tôi tới bao giờ? - Anh dừng lại ngay đầu hẻm, trước khi cô kịp tiến thêm bước nào nữa.

_Ờ ha...- Cự Giải sực nhớ - Nhà tôi hướng này - Nhờ có anh nhắc không thì cái miệng lại hại cô đi lạc. Cô vẫy tay với anh, hành động không lấy làm lạ, bản tính Cự Giải vốn thân thiện và với ai cô cũng kết bạn được. Chỉ có điều, người lợi dụng làm bạn với cô lại rất nhiều. 

Nhà Cự Giải nằm ở hướng ngược lại, vừa rẽ vào con hẻm, cô tính rút điện thoại ra xem. Cự Giải giật mình, vai phải của cô trống trơn, không thấy cái giỏ xách đâu cả. Cô chạy vội ra khỏi con hẻm thì thấy Rey đang tiến về hướng khác. Không phải nhà anh ở con hẻm khi nãy à? Ngả anh đi, nếu cô nhớ không lầm thì xung quanh đầy biển cảnh báo. “Danger in front”. “Don't go in”. “Turn back”.

Bản tính tò mò trổi dậy bên trong Cự Giải. Hơn thế nữa, Rey đang ở gần khu rừng, cô muốn kéo anh ta lại. Nếu cô không rượt theo liền thì có lẽ sẽ như lúc đó–bị lạc và không nhớ được gì sau khi rời khỏi khu rừng. Trong lúc suy nghĩ và cúi mặt xuống đất, một đồng xu lấp lánh đập vào mắt Cự Giải. Cô nhặt nó lên và nhìn vào hai mặt: úp, ngửa. Úp thì cô đi, ngửa thì cô ở lại. Cự Giải búng đồng xu lên không trung, để nó rơi vào lòng bàn tay mình rồi nắm chặt. Nhìn những ngón tay từ từ hé mở, Cự Giải đánh liều và chạy theo hướng Rey vừa đi. Không thấy anh ta đâu cả. Quái lạ! Thấm thoắt mà anh ta biến mất. Cự Giải nhìn một dọc, cô đang đứng ngay mép rừng. Có tiếng bước chân giẫm đạp lên cỏ, chắc là của Rey. Tiếng động ngày một xa, cô tự nhủ mình phải rượt theo trước khi mất dấu. Thính giác của cô nhạy hơn nhiều so với lúc trước. Mỗi bước cô đi đều lần theo âm thanh Rey để lại. Cô cũng không dám bước mạnh vì sợ Rey sẽ phát hiện và lẩn đi trước khi cô tìm thấy anh. Cứ như trò rượt bắt vậy. Nhưng mãi theo đuôi thì sớm muộn gì anh ta cũng biết.

Tiếng bước chân ngày một xa dần rồi tắt hẳn, Cự Giải khựng người. Rey đã phát hiện, hay là anh ta gặp chuyện? Lấm tấm vài giọt mồ hôi lăn dài trên má, Cự Giải ngước đầu lên và nhìn xung quanh. Nơi này là đâu? Cô lơ đễnh tới mức chỉ biết bước theo mà quên cả việc ghi nhớ đường về. Kinh nghiệm lần trước cô vẫn chưa rút ra được. Xung quanh là những thân cây cao nhòng, che khuất ánh sáng. Trước mặt là đám cỏ quá khổ. Đường cùng. Cự Giải nhớ được chút gì về lối đi này, nếu không lầm thì vài phút nữa cô sẽ bị lạc. Lần trước cô đã đi sâu vào bãi cỏ, lần này không biết lặp lại sẽ như thế nào. 

Có tiếng động lạ khiến Cự Giải giật mình, cô dừng bước ngay lập tức. Như giẫm phải thứ gì đó, cô nhấc đế giày lên xem. Nước? 




Được sửa bởi yoohaney ngày Tue Dec 10, 2013 12:22 pm; sửa lần 6.
 
Ploy♥
Lớp trưởng nhà Lửa
Ploy♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 3026
Birthday : 10/12/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 30) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 30)   That Moment, We Met...(Chapter 30) Icon_minitimeMon Dec 09, 2013 11:03 am

Chị yêu dạo này năng đăng chap ghê á :))~
*Vỗ tay* *cổ vũ nồng nhiệt*
Đoạn cuối... :v 
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 30) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 30)   That Moment, We Met...(Chapter 30) Icon_minitimeMon Dec 09, 2013 11:07 am

Ploy♥ đã viết:
Chị yêu dạo này năng đăng chap ghê á :))~
*Vỗ tay* *cổ vũ nồng nhiệt*
Đoạn cuối... :v 
được nghỉ học 5 ngày + không btập ấy em êu
LOL đoạn cuối sao?? :-\"(đã sửa)
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 30) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 30)   That Moment, We Met...(Chapter 30) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 30)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 1)
» That Moment, We Met...(Chapter 14)
» That Moment, We Met...(Chapter 34)
» That Moment, We Met...(Chapter 42)
» That Moment, We Met...(Chapter 2)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-