Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 31)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 31) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 31)   That Moment, We Met...(Chapter 31) Icon_minitimeFri Dec 13, 2013 10:00 am

That Moment, We Met...(Chapter 31) Large



Cự Giải lấy tay vạch ra một lối đi giữa những bãi cỏ quá khổ. Bỗng, chân cô đạp phải một vũng nước, Cự Giải dừng bước và nhìn lại sau lưng mình. Tim đập thình thịch, rồi cô đi tiếp. Càng vào sâu trong rừng, cảnh vật như tối dần. Song, Cự Giải vẫn còn rất bình tĩnh.

Lộp độp. Lộp độp...

Âm thanh phát ra từ một hướng không xác định. Là tiếng của những giọt chất lỏng rơi vội xuống đất. Mùi tanh xộc lên khứu giác, Cự Giải cảm thấy khó chịu và bịt mũi mình lại. Tự dưng, linh cảm của cô mách bảo có gì đó không được bình thường sắp xảy ra. Rồi sương mù từ đâu bay tới và vây lấy Cự Giải. Bên trong làn sương dày đặc là thứ khói xám mang theo mùi tử thi làm cay mắt người. Cự Giải ho khù khụ nhưng vẫn cố giương đôi ngươi ra nhìn thật rõ. Cô thấy được một thứ chất lỏng màu đỏ lan trải khắp mặt đất. Từng vệt máu bê bết như của người vừa được lôi đi vậy. Khi cố gắng tìm đường ra khỏi làn sương mù thì...trước mắt cô là ánh sáng rực rỡ giữa ban ngày. Cự Giải một thân một mình chứng kiến cảnh người đàn ông quằn quại cùng ngọn lửa giữa khu rừng chết. Phần đầu ông ta cháy đen, ngọn lửa dữ dội như ăn mòn ăn dần toàn thân. Máu từ đôi bàn tay rơi rải rác khắp nơi, vấy bẩn lên khuôn mặt của một kẻ đứng sau lưng ông ta. 
Quác quác...

Thứ âm thanh chết chóc vang vọng khắp khu rừng, cả tiếng lá cây đập vào nhau. Khi gió nổi lên thì cảm giác quen thuộc tràn về, chỉ có điều Cự Giải không nhớ được chuyện gì đã xảy ra lúc ấy. Vài vạt tro thổi về phía Cự Giải như muốn che mắt cô. Bảo cô đừng nhìn thẳng. Rey với khuôn mặt đẫm máu, tay cầm con dao nhọn, ánh mắt tối hướng về phía cô. Những tia nhìn vô hồn như thiêu đốt sự dũng cảm nơi Cự Giải. Con dao trong tay anh ta khẽ giơ lên. Một tiếng xoẹt sắc lẻm xé tan bầu không gian. Cự Giải giật bắn người, chạy thục mạng ra khỏi chỗ đầm lầy. Cô chạy mà không biết mình chạy đi đâu. Nước mắt cứ úa ra vì làn khói ngột ngạt ấy. Cô không thấy đường nhưng không cho phép bản thân mình ngoảnh lại, hay chỉ thở lấy một nhịp. Mạng sống cô đang bị đe dọa. Chạy càng xa càng tốt. Đây là lần thứ hai cô trở vào Red Flame, và cả hai lần, người làm cho cô bàng hoàng đều là anh ta.

Rey, anh là một con quỷ! Đừng đuổi theo tôi! - Cự Giải van xin và thoát ra khỏi khu rừng. 
.
.
.
“Cự Giải, con để quên đồ, cần ta mang đến nhà giùm không?”

“Không...không sao...con sẽ đi lấy”, giọng nói cất lên đầy sợ hãi. Cô gái ngồi thụp xuống cạnh bàn và khóc nức nở.

.
.
.

_Cha về rồi. Hôm nay con gái cưng làm món gì ăn vậy? - Từ ngoài cửa, một giọng nam trung niên vọng vào. Tiếp theo đó là tiếng đôi giày được đặt lên kệ.

Cha Cự Giải bước vào phòng khách, trên người là bộ đồng phục cảnh sát. Ông đặt chiếc mũ xuống bàn và quan sát con mình. Hành động của nó có vẻ lạ, nó không trả lời mình cũng không chạy ra đón mình như thường ngày. Nay, nó chỉ biết dán mắt vào bản tin thời sự.

“Một người đàn ông 37 tuổi vừa mất tích vào trưa ngày 24/9, lúc 11:20...”

_Cha mới về? - Cự Giải hỏi nhưng không nhìn ông, đôi mắt cô như có lực hút với màn hình.

_Ừ - Ông đáp, giọng ngờ vực.

Cô im lặng và ngồi thừ ra một chỗ. Bình thường, cô phải đứng dậy và dọn cơm cho cha mình, nhưng sao bây giờ đôi chân lại không nhấc nổi. Cha cô với tay lấy cái điều khiển, ông cầm lên và nhấn nút tắt. Ông bảo:

_Cha đang đau đầu vì những vụ mất tích như vậy! - Rồi ông bước xuống bếp.

Nghe cha mình nói vậy, Cự Giải sực tỉnh. Cô nghĩ ra điều gì đó rồi bước vội theo ông.

_Hồ sơ...hồ sơ của những vụ mất tích, cha cho con mượn - Cô xòe tay về phía ông.

_Để làm gì? - Cha cô hỏi, tay cầm hộp bánh lắc lắc, vẻ không để ý mấy.

_Vì...- Cô suy nghĩ ra một lý do nào đó - tự dưng con thấy hứng thú.

Ông quay sang nhìn Cự Giải nghi ngờ, nhưng lại bước tới xoa đầu cô.

_Hứng thú với mấy việc này, mẹ con biết sẽ giết cha mất. Hồ sơ ở trên bàn làm việc.

Cha con họ nháy mắt với nhau. Cô mừng rỡ, ôm siết lấy cha mình rồi vội vã chạy lên lầu. Cô ngồi vào bàn làm việc, bên trên là vô vàn giấy tờ và sổ sách. Cô không ngờ cha mình lại bê bối thế này. Cự Giải có thể chạy xuống, hỏi ông xem xấp hồ sơ nằm ở đâu, nhưng cô không làm vậy. Lục lạo đống tài liệu ngay góc bàn, cô cũng tìm thấy chúng.

Cự Giải lật vội từng trang giấy. Cô bỏ qua những cái tên, chỉ xem lại ngày tháng và địa điểm mất tích. Có những nạn nhân trước khi biến mất họ còn liên lạc với người xung quanh. Một số cho biết điểm dừng cuối cùng, còn lại là nghi vấn. Không một thi thể nào được tìm thấy. Vụ mất tích bí ẩn. Tất cả đều cho hay là đã vào khu rừng.

_Một, hai, ba...- Cự Giải đếm số người -...hai mươi mốt...- Cô thốt lên rồi lấy tay vịn miệng, không khỏi hoảng sợ - Đó là chưa kể nhân viên điều tra, đội tìm kiếm...và người đàn ông hồi chiều...

Cự Giải rùng mình. Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy. Hai mươi mốt bó hoa Artena, chính anh ta đã mua chúng. Rey mua hoa dành cho người chết sau khi đã giết họ à? Một kẻ giết người làm sao có thể...chạm vào một loài hoa thanh cao như vậy?

Trong lúc tâm trạng rối bời thì cha cô gọi. Cự Giải đóng xấp hồ sơ lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Cô như người thất thần và cần được bảo vệ. Rất sợ. Nhất là khi hay tin đêm nay cô phải ở nhà một mình.

.
.
.

Cự Giải tạm biệt cha mình. Những vụ án đau đầu liên tục làm ông phải vắng nhà. Ông đi rồi, cô càng phải cảnh giác. Sợ gì chứ...cô tự nhủ. Như cô vẫn còn nhớ thì anh ta đã từng đến nhà mình một lần. Nhưng cớ gì Rey phải làm hại mình? Cự Giải tự hỏi. Có phải vì mình đã nhìn thấy tất cả...cô đoán. Anh ta cứu mình một lần không có nghĩa anh ta là người tốt. 

Nghĩ rồi, cô khóa cửa nhà cẩn thận và bước lên lầu. Dù lo lắng nhưng Cự Giải vẫn tự trấn an bản thân. Chỉ đêm nay thôi...đêm nay nếu không có gì xảy ra thì nó chỉ là một giấc mộng.

Cự Giải trở về phòng. Cô muốn ngủ để xua tan đi sợ hãi. Khẽ nhắm mắt, cô mơ thấy..

Tại viện trẻ, Cự Giải ngồi một mình trên thảm cỏ. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối và không ngừng run rẫy. Nhìn sang bên kia đường, chuông nhà thờ lại rung, hình ảnh của chúa hiện lên trên đỉnh tháp. Cự Giải chắp tay cầu nguyện. Đôi môi cô run lên từng đợt, liên tục xin người che chở cho mình. Từ đằng sau, vị tu sĩ bước tới và thấy cô vẫn ngồi đây. Nhìn sắc mặt không ổn của cô, vị tu sĩ liền hỏi:

_Giải Nhi, con sao thế? - Bà nhìn cô lo lắng. 

_Sơ... - Khuôn mặt cô nhợt nhạt, cả người lạnh toát. Cô ngập ngừng, nói không thành lời - sơ...con sợ...con không muốn về...ở lại đây con mới an toàn...

Sơ ngồi xuống để cô tựa đầu lên vai mình. Bà vỗ lưng cô an ủi rồi lấy khăn lau nước mắt cho cô. Cự Giải vẫn chưa hết thẫn thờ, cô ước gì tất cả không phải là sự thật.

_Người con gặp...là ác quỷ...- Cô nức nở - Sơ à, ác quỷ liệu có thật? - Cô ngẩng mặt lên nhìn bà như chờ đợi một câu trả lời.

Sơ khẽ vuốt mái tóc của cô rồi mỉm cười hiền hậu.

_Mỗi lần con gặp ác mộng lại hỏi ta câu này. Cự Giải à, là mơ thôi.

Mơ thôi...

Mơ...phải rồi.

Cự Giải khẽ nhắm mắt và tự nhủ với bản thân. Cô thu mình, nằm vào lòng sơ. Gió lay nhè nhẹ khiến hàng mi cô nặng trĩu. Cự Giải lim dim đến khi không còn cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mình.

_Sơ - Cô gọi.

Không có tiếng trả lời.

_Sơ? - Cự Giải choàng dậy.

Khi nhìn về phía bà, sóng lưng cô trở lạnh, tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường. Một loạt tín hiệu nguy hiểm chạy dọc khắp cơ thể, khuôn mặt Cự Giải trắng bệch, cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt của kẻ đó–như muốn nuốt chửng luôn cả cô. Sự sợ hãi khuấy động trong tâm hồn, cả người cô run lên từng đợt. Và cô khóc khi nhìn vị tu sĩ trước mặt mình đang cháy rụi. Còn hắn ở phía sau, nhìn cô bằng ánh mắt đó. Khuôn mặt hắn vô cảm trong khi cô lại đang nôn thốc nôn tháo, rồi gào lên bảo hắn tránh xa mình. Cự Giải hoảng hồn và hét lên trong điên dại khi hắn tiến tới. Đôi môi hắn khẽ mấp máy nói với cô một từ. Cô nhìn theo rồi nhái lại.

_Mơ?

Cự Giải mở to đôi mắt đẫm nước của mình ra, bật dậy và thở gấp. Bóng tối. Cô đang ở trong phòng, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Cô vuốt ngực và thở phào. Mồ hôi ướt cả gối, cô nghĩ là mình sắp điên thật rồi. Trưa nay, gặp Rey ở Red Flame, thấy anh ta đâm chết người đàn ông đó rồi phóng hỏa. Cô như bị ám ảnh bởi lúc anh ta nhìn mình. Cự Giải tự nhủ là cô phải quên đi, không khéo đêm nay sẽ thức trắng. Cô ngã người trở lại rồi nhắm mắt. Chìm vào giấc ngủ.


.
.
.

Năm phút sau...

Cự Giải mở toang đôi mắt. Hơi thở của cô...ĐÂU RỒI?...Như bị ai giật lấy vậy. Không thở được! Cổ họng lại nhức nhối vì bị bóp nghẹt. Cô quờ quạng cánh tay mình trong bóng tối. Là ai vậy?! Rồi vô tình, Cự Giải chụp được đôi bàn tay đang bóp lấy cổ mình. Từng ngón tay bấu chặt vào chiếc cổ nhỏ, cô cào lấy chúng, cố gỡ chúng ra, đòi lại tí hơi thở cho mình. Nhưng vô ích. Đôi tay kia nắm lấy cổ cô rất chặt và không hề lay chuyển. Cự Giải giãy giụa, cả cơ thể cô như bị ghì lại. Cô đạp chân nhưng chẳng tìm thấy một vật cản. Cô dùng chút sức lực kêu gào nhưng khó khăn, âm thanh phát ra như một cuộn băng bị trầy. Đôi mắt cô bắt đầu mờ dần...mờ dần. Vô vọng quá, không lẽ mình sẽ chết như vậy sao? Cổ họng cô rên rỉ. Cự Giải nhìn kẻ đối diện bằng cặp mắt van nài. Mờ quá. Tối quá, làm sao đây? Cánh tay cô buông dần và mò lên bàn. Cô không muốn bỏ cuộc. Cự Giải liên tục quờ quạng đến khi chạm phải một vật thật cứng và bền. Đúng lúc đó, toàn thân cô như co giật. Cứ ưỡng người lên hết cỡ rồi lại ngã xuống giường. Quằn quại, cổ họng cô gặng ra từng tiếng trong đau đớn. Hết cách rồi, làm sao để giải thoát mình khỏi bàn tay của quỷ dữ...


.
.
.

RẦM.

Cả thân hình người con gái đổ nhào xuống dưới sàn. Cô mò dậy, tay vịn lấy thành giường và hất người anh ta ra khỏi mình. Cây đèn ngủ bị đập vỡ, những mảnh thủy tinh văng khắp phòng. Mảnh vỡ ghim sâu vào da thịt. Cô nhăn mặt, nắm chặt lòng bàn tay mình lại một cách đau đớn, rên lên không nổi. Cả khi nước mắt liên tục trào ra, cô cũng không nấc lấy được một nhịp. Cô thở...như chưa bao giờ được thở.

Cự Giải lết ra khỏi phòng, khó khăn lắm mới xuống được cầu thang. Đôi chân cô đi không vững vì bị cắm đầy những mảnh vỡ. Khắp người không thiếu những vết máu lẫn nước mắt. Không ngờ được, kẻ vừa lẻn vào phòng cô...người suýt giết chết cô khi nãy...sao có thể là...Cô nhớ lại khuôn mặt mình nhìn thấy, trong lòng phẫn uất. Cự Giải cắn chặt môi để vị tanh của máu trào vào miệng.

_REY!!! - Cô gắng hết sức gào lên cái tên đó.

Cự Giải khuỵu xuống. Cô bò lại gần bàn điện thoại, nắm lấy mép bàn rồi chậm chạp đứng dậy. Ngón tay cô run run ấn số không nổi. Cuộc gọi vừa kết nối và một giọng đàn ông–không phải là cha cô lên tiếng. Người đó hỏi cô vài câu, nhận lại chỉ là tiếng thở gấp.

_Hức...- Chiếc điện thoại trong tay cô như muốn rớt xuống. Không còn trụ được nữa, cô chỉ kịp thốt lên vài từ - cứu...cứu tôi...

Cự Giải ngã quỵ.
 
pecankute
Học sinh nhà Khí
pecankute
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1369
Birthday : 07/10/2000
Join date : 27/05/2013
That Moment, We Met...(Chapter 31) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 31)   That Moment, We Met...(Chapter 31) Icon_minitimeFri Dec 13, 2013 10:49 am

chap của chị ra nhanh quá :3 hay nhắm. Nhưng ngắn hơn mấy chap trước thì phải :v . Dù sao e cũng hóng :3
 
 

That Moment, We Met...(Chapter 31)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 5)
» That Moment, We Met...(Chapter 22)
» That Moment, We Met...(Chapter 36)
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-