Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 32)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitimeFri Jan 03, 2014 11:46 am

_Này, Xử Nữ có kể với cậu chuyện gì xảy ra hồi năm ngoái không? 

Câu hỏi bất chợt vang lên, Song Ngư quay qua nhìn Thiên Bình đang ngồi cắn bút. Nhớ không lầm thì vài phút trước cô còn bảo cậu im lặng để cho mình làm bài. Mỗi lần có cậu ở bên cạnh là y như lần nào cô cũng bị xao lãng, hỏi tùm lum chuyện từ thời ông cố nội đến tận giờ. 

Haizz...Song Ngư thở dài, cuốn Divergent đang đọc hay lại phải bỏ xuống. 

_Không - Trả lời xong, cậu cầm ngay quyển sách lên, ra hiệu cho cô biết là mình đang bận. 

_Đầu năm thì học trường khác, cuối năm thì chuyển về? - Thiên Bình miệng cắn bút bi, tay cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên mặt giấy - Bảo chuyển về do công việc của ba mình, nhưng mà...

_Sao? - Song Ngư ráng dỏng tai lên nghe dù đang rất buồn ngủ. Cậu nằm dài trên giường. Chỗ làm thêm của cậu gần nhà cô nên vừa được nghỉ liền ghé sang đây ăn chực. Ăn xong thì ở lại chơi tí. Giờ nhìn thấy chiếc giường chỉ muốn đánh một giấc, khỏi phải về.

_Cách cư xử của cậu ấy có vẻ lạ... - Thiên Bình lấp lửng - Cậu hơi khác.

_Chỗ nào? - Song Ngư tiếp, mắt vẫn dán vào quyển sách. Để cô nói chuyện một mình chi bằng hỏi qua loa cho cô hết ý mà tập trung làm bài.

_Ai biết -Thiên Bình trề môi rồi chăm chút vừa vẽ vừa giải thích - Xử Nữ hay đánh trống lảng. Không biết trường nội trú đó thế nào? Nhân tài đổ xô vào đó học cả. 

_Bọn nhà giàu ấy. Mắc chết được! - Song Ngư tỏ ra không hứng thú. Cũng tại Thiên Bình gợi chuyện làm cậu nhớ lại lần đi chơi xui xẻo. Cả nhóm đi bộ lên núi, đường dốc và Xử Nữ mém ngã. Cậu chụp được tay cô, nhưng do dùng lực mạnh quá hay sao mà cô giật phắt tay mình lại rồi bật thét. Xử Nữ ngồi thụp xuống và gục đầu lên gối, ai hỏi gì cũng không nói. Phản ứng hơi bị ”thái quá” thì phải? Lúc đó, Thiên Bình đã chạy đến, Xử Nữ liền hét lên khi thấy cô chạm tay vào người mình.Thiên Bình được một phen hoảng sợ còn Xử Nữ thì liên tục lầm bầm “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi...”. Vẻ mặt lại như người mất hồn, nhợt nhạt không còn chút thần thái. Không ai rõ là cô sợ cái gì nữa, có hỏi cũng chỉ nhận được nhiều phản ứng kì lạ từ Xử Nữ. Cả ngày hôm ấy, cô tránh mặt Song Ngư. Mỗi lần cậu đi cùng thì cô lại núp sau lưng một bạn nữ. Nhất định phải là một bạn nữ! Hầu hết mọi hành động kì quặc là khi có mặt của đàn ông. Cứ như cô bị dị ứng vậy?

_Cậu ấy thét làm giật cả mình...- Thiên Bình trầm ngâm bảo. Cô nghĩ ngợi. Sau chuyến đi, Xử Nữ bắt đầu có thái độ lẩn tránh với mọi người. Suốt mấy tháng hè, Thiên Bình gọi điện cũng không bắt máy, cứ tưởng cô lại chuyển nhà. Đến cuối tháng bảy, Xử Nữ chủ động gọi cho cô. Họ trò chuyện bình thường. Thiên Bình làm ngơ, không hỏi lại chuyện cũ. Cô nghi Xử Nữ đang cố giấu mình gì đó. Giờ nhớ lại...tự dưng cô cũng muốn biết chuyện đó là chuyện gì. 

Vẽ vời một hồi, Thiên Bình mới bắt tay vào làm bài. Bầu không khí rất đỗi im lặng, lác đác được vài tiếng lật sách. Nửa giờ sau, Thiên Bình buông bút xuống. Cô vươn vai nhằm giãn xương giãn cốt, ngồi một chỗ thật uể oải. Cầm xấp bài tập trên tay, cô xoay ghế lại, giọng mừng rỡ:

_Woohoo DONE! Copy không tên k...? - Thiên Bình ngớ người nhìn cái kẻ đang nằm chắp tay lên bụng, quyển sách úp trên mặt, tư thế rất ư là thoải mái. Hèn gì nãy giờ căn phòng im bặt, không có lấy một tiếng động phát ra từ phía cậu. 

Cô xụ mặt ngay lập tức. Trong khi mình vò đầu bức tóc làm cho xong đống bài tập, cậu lại thảnh thơi nằm đó. Tật ngủ mọi lúc mọi nơi như sắp trở thành tài lẻ của Song Ngư. Sướng thật...Thiên Bình tặc lưỡi, ngủ cả ngày vẫn có người đưa bài cho chép. Tính cô khó từ chối, ai nhờ gì cũng giúp. Đây có thể là cái “giá” của việc biết nhau quá lâu, tận dụng tính dễ dãi của cô mà cậu làm tới. 

Thiên Bình lại gần, ngồi ngay cạnh giường và ngắm người ta một cách công khai. Ngủ mà cũng khép nép nữa, điệu thật...cô chép miệng. Nhìn thì chỉ muốn đấm cho một phát, Thiên Bình cười gian. Cô đưa tay nhấc nhẹ mép quyển sách trên mặt cậu. Nhân lúc cậu ngủ mà làm chuyện “mờ ám” thế này khiến cô bật cười. Song Ngư chết thật rồi! Ngủ kiểu này, Thiên Bình có giở trò gì cũng không biết. Haizz...nhưng sao nhìn cậu ngủ trông bình yên quá, cô lại không nỡ quậy cho cậu dậy như bình thường mình vẫn làm. Cô đặt quyển sách lại như cũ và đứng lên. Để cho cậu chiếc đèn bàn rồi tắt công tắc điện và rời khỏi phòng.

Xuống dưới nhà không có việc gì để làm. Tuy căn hộ này do mình sở hữu, Thiên Bình hầu như chỉ ở miệt trong phòng. Cô ít khi xem ti vi nên việc sử dụng phòng khách được hạn chế. Ăn uống cũng diễn ra tại hai chỗ: nhà bếp và phòng ngủ. Mỗi lần như vậy, Thiên Bình lại kè theo chiếc laptop bên mình. Cô ngồi vào bàn ăn, ngẫm nghĩ. Laptop của cô để quên trên phòng giờ lại lười đi lấy. Chán nản, rồi tự dưng cái ý nghĩ quậy phá nào đó nhảy vô đầu. Cô nhìn vào đống trái cây trên bàn. Thiên Bình để máy xay ở mức độ cao, tiếng động ầm ĩ vang cùng nhà. Cô cười nham hiểm, chắc người trên kia nghe ồn chịu không nổi nên dậy rồi. Có tiếng bước chân từ phía cầu thang, Thiên Bình cảm thấy khoái chí sau khi phá giấc ngủ của ai đó. Cô quay lại, chỉ chỏ vào mặt người kia.

_Cuối cùng cũng chịu dậy à... - Cô nhe răng ra cười, nhưng khi nhìn lên thì biểu cảm thay đổi 180 độ. Thiên Bình tròn mắt, miệng lăn dài xuống đất - What the heck? - Ngạc nhiên như vừa gặp ma vậy. 

_Tôi còn tưởng mình vào nhầm nhà chứ - Song Tử từ trên cầu thang bước xuống, đi ngang bếp và tiện tay cướp luôn ly nước cô vừa làm - Thanks babe! - Rồi đứng uống ngon lành trước phản ứng hóa đá của người kia. 

_WHAT THE HECK?! - Thiên Bình lặp lại, vẻ ngạc nhiên hơn khi nãy - Anh từ dưới đất chui lên à? - Song Tử lại xuất hiện bất thình lình trong nhà và lần nào cũng khiến cô ngỡ ngàng. 

Song Tử nhún vai rồi đặt ly nước xuống. Anh nhảy phốc lên sô-pha, tự tiện cầm điều khiển bật ti vi. Dáng ngồi dựa lưng vào ghế, chân thì gác lên bàn trông thấy mà ghét! Người ngoài nhìn vào lại tưởng anh là chủ nhà. 

_Ti vi nhà tôi hư - Song Tử cười vô tội rồi chuyển đề tài - Nhà cô đi vắng à? - đoạn tay cầm remote chỉnh tới chỉnh lui, tay còn lại đặt sau đầu.

_Tôi sống một mình - Thiên Bình bực dọc đáp. Song Tử ngạc nhiên, nhìn cô thắc mắc. Cô giải thích - Có không gian riêng không sướng hơn à? - Còn chưa hết ấm ức, một người vào nhà ăn chực ngủ chùa, một kẻ làm cô tốn điện. Muốn đuổi cả hai nhưng không nỡ. Nhờ hai kẻ này cô mới chịu bước ra khỏi phòng. 

_Ờ - Song Tử đáp nhẹ, nghĩ cũng thấy cô nói phải nhưng vẫn thiếu thiếu gì đó. 

Thiên Bình loay hoay làm thêm ly nước cho mình. Cô nhấn máy xay ở mức độ cao–một lần nữa. Song Tử nhíu mày trước tiếng động đinh tai. Thiên Bình rủa, tên chết giẫm ấy còn ngủ được?! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Thiên Bình e hèm, định ngước lên mắng ai kia một trận, ngặt nỗi lại cười bò ra sàn. Mặt Song Ngư lem luốc toàn là mực. Ai chơi ác vẽ đầy lên mặt cậu. 

_Nhà tắm ở đâu vậy? - Song Ngư đứng dụi mắt không hiểu gì cả. 

Thiên Bình bụm miệng và chỉ tay về phía bên phải. Cậu đi rồi, cô quay lại nhìn Song Tử đang giơ tay cho cô. Thiên Bình đập tay với anh ta, vẻ khoái chí. Cô nghe được tiếng chửi rủa trong phòng tắm, ắt tên đó đã phát hiện ra rồi, cho chừa tật ngủ ngày. 

Song Ngư bước ra với một cục “quê” trên mặt và đòi về cho bằng được. Cậu loay hoay ngồi xỏ giày, hai mắt lườm lườm Thiên Bình đang đứng đó cười mình. Song Tử cũng vậy, họ cười cậu đến thúi ruột. Bạn thân chỉ để làm bẽ mặt nhau.

_Aish, không chấp! - Song Ngư lầm bầm với bản thân nhưng hình như đang ám chỉ hai người kia.

_Tsk...Snapchat cho tôi tấm đó nữa - Thiên Bình thì thầm với Song Tử, tay chỉ vào tấm hình trong điện thoại. 

_Đập nát cái điện thoại đó cho tôi, Song Tử! - Cậu quay ngoắt lại đe dọa, tức tưởi vì không ai đứng về phía mình.

_Vậy thì đi với tôi một chuyến - Song Tử cười cười như vừa vớt được cá - Kèo này ngon, 50-50? - Anh bước tới và ngồi xuống, ném cho cậu chiếc điện thoại. 

_Đi đâu vậy? Cho tôi theo với - Thiên Bình giọng chán chường, nhìn vào đồng hồ. Bảy giờ ba mươi, còn “sớm” chán.

_Nơi này cấm trẻ vị thành niên - Song Tử nháy mắt, cười an ủi. Bản mặt Thiên Bình chằm dằm trông thật khó coi. Cô càm ràm về chuyện sinh nhật, phải chi nó mau đến. Muốn bước vào thế giới người lớn để được trải nghiệm mà sao thời gian cứ bắt cô chờ đợi. Nghĩ đến việc còn mỗi một tuần làm cô nhớ lại gì đó nên thắc mắc. 

_Vậy sao tên này theo được? - Cô chỉ vào Song Ngư–bạn học cùng khối của mình, với ánh mắt khó hiểu nhìn cậu. Cậu khựng bước sau khi nghe cô hỏi. 

_Cậu ta già hơn tôi thì cũng già hơn cô - Song Tử đáp như đó là chuyện hiển nhiên. Rồi quay sang thì thầm với Song Ngư - Chuyện này cũng giấu à? Được không vậy?

Song Ngư lườm lại ngay lập tức. 

_Vì cậu ta không có hỏi - Nói với giọng lạnh tanh, cậu nhìn cô rồi đẩy chiếc điện thoại về phía Song Tử và bỏ ra ngoài không lời từ biệt. 

Cả hai đã đi khỏi, Thiên Bình liền thở dài, chán nản. Vừa bước ra khóa cửa thì điện thoại trong nhà lại reng. Cô nhấc máy. Giọng Papa bên kia đầu dây yểu xìu, không được hăng hái như ông thường dùng để nói chuyện với con gái mình. Thiên Bình lo ngại, Papa bảo cô đón Taxi đến bệnh viện? Giữa đêm hôm thế này, chuyện gì đã xảy ra?

.

.

.
Cách tốt nhất để giấu con bé...hung thủ sẽ còn quay lại nếu anh để con bé trở về nhà”

Vậy sao? Con bé còn rất sốc, tuy đã uống thuốc an thần rồi. Tôi thật không muốn làm phiền”

Yên tâm đi, để Cự Giải ở tạm nhà của Thiên Bình”

.

.

.
Midheaven–đến đây để hưởng thụ những bữa tiệc có một không hai tại con phố đèn mờ. Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ ảm đạm, vào bên trong mới thấy được sự khác biệt. 

Song Ngư đứng trước lối vào, bàn tay đặt trên tấm cửa kính lưỡng lự. Những ngón tay giơ ra rồi nhanh chóng rút lại. Nhớ không lầm thì ba năm trước, mảnh đất này từng thuộc về một ngôi nhà. Sau trận hỏa hoạn, người dân di tản sang thị trấn khác sinh sống để sau này con phố một chiều mọc lên. Hộp đêm Midheaven thì chiếm dụng vị trí nhà cũ của cậu. 

_Cũng lâu rồi nhỉ? - Song Tử đẩy cánh cửa, tay đút túi và ung dung bước vào. 

Âm nhạc từ trong phòng trào ra, vang dội. Những tiếng hò hét làm náo nhiệt bầu không khí tiệc tùng. Người tiếp tân đứng ngay cửa chờ họ trình thẻ căn cước, nhưng của Song Tử thì anh ta không kiểm mà còn chào hỏi tất bật như gặp lại khách quen. Họ tán gẫu một hồi, Song Tử giới thiệu cậu với anh ta. Trò chuyện xong thì họ cáo từ, cả hai sau đó bước đến một quầy bar. Song tử nhấm nháp ly rượu người phục vụ vừa đem tới rồi lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi đưa cho cậu. Song Ngư mở ra xem thì thấy những nét bút nguệch ngoạc. 

_Gì đây? - Cậu thản nhiên hỏi như biết chắc Song Tử viết cái này trong lúc say xỉn.

_Tôi đã làm-một việc-dại dột - Song Tử vừa uống vừa trả lời nên câu chữ đứt quãng, giọng điệu không nghiêm túc không giỡn cợt. Anh đặt ly rượu trên bàn rồi tì cằm lên thành ly, nghĩ xem hôm đó mình đã làm gì. 

_Mất “...” rồi à? - Song Ngư hỏi.

_Còn! - Song Tử đáp lại như cá táp mồi rồi à lên một tiếng và bảo - Mật khẩu của cái “mỏ vàng” nào đó, đem về mà giải. Đọc đéo hiểu! 

Song Ngư nhìn anh như người từ cõi trên mới xuống rồi cầm tờ giấy lên đọc, thoáng nghi ngờ. 

_”Mỏ vàng” ấy đã xác nhận là cái gì chưa? 

_Chưa - Song Tử bảo, kèm theo bản mặt tỉnh queo như không hiểu vấn đề, tay lại cầm ly rượu lên hớp một ngụm. 

_Dẹp ** nó đi! Không biết hàng thật hay giả cũng đem về “tham khảo” - Song Ngư tỏ thái độ trước vẻ tỉnh rụi ấy, cậu hằn học đặt tờ giấy xuống bàn - Dù là người trong nghề cũng không khờ đến nổi vác những thông tin không rõ về phân tích, tốn thời gian! Nếu không vì vụ 50-50 kia, tôi cũng chẳng rỗi mà ngồi đây tán dóc với anh. 

_Hàng giả...- Song Tử ngẩn người, nói vậy thì kế hoạch đổ sông đổ biển rồi còn đâu. Anh liền bào chữa - Gì chứ nhìn mặt con nhỏ cũng sáng sủa. Tôi không nghĩ nó xăm dòng chữ để làm cảnh, còn gần “chỗ đó” nữa, hẳn không muốn ai thấy. 

_Anh qua đêm với nó à? - Cậu suy diễn.

_Không, hàng là nó tự show. Tôi chỉ...chuốc thuốc nó - Song Tử lại trả lời rất tỉnh. 

_Sao anh chưa chết? - Cậu tiếp, giọng ngờ vực, tay đung đưa ly rượu để trái anh đào trôi qua trôi lại - Con nhỏ không cho người theo trả thù cũng lạ. 

_Ả đâu phải loại tử tế gì, chuốc rượu tôi đã rồi làm trò đồi bại. May mà tôi còn tỉnh táo, chơi lại ả một vố...đau! - Song Tử cười đắc ý, uống nốt số rượu trong ly rồi đưa cho người phục vụ rót thêm. Nghĩ đến lúc được đại gia–người tình một ngày ấy vuốt ve mà rùng cả mình. Đã vậy còn bắt anh uống hết ly này đến ly nọ, say thật rồi thì quên đi nhiệm vụ “đào mỏ”, chẳng khác nào bị yêu nữ chơi lại? Đề phòng trước, anh bỏ thuốc mê vào ly rượu của ả, nhân lúc ả mất ý thức rồi chuồn lẹ khỏi bàn, cùng lúc lại nhìn thấy Nhân Mã. 

_Để chép lại mấy dòng này - Song Ngư đẩy mảnh giấy ra trước mặt anh, nói bằng giọng mỉa mai - mà suýt mất đời trai - Cậu cười nửa miệng, đưa ly rượu lên nhâm nhi rồi tiếp - Sao anh chắc là nó có giá trị?

_Lúc tôi đến nhà ả, bọn mặt ngựa cũng ở đó, hắn nữa - Nhắc đến hắn, vẻ mặt anh ranh mãnh hẳn ra. Song Tử đưa tay đấm nhẹ vào vai trái của cậu, nói với vẻ hào hứng - Bốc số lấy hẹn mà ngay con của hắn, quẻ này trúng mánh!

Song Ngư lắc đầu ngán ngẫm, không hiểu sao chui vào hang cọp lại khiến tên này vui đến vậy. Nhưng phải công nhận Song Tử cũng hên, từ một lần lên mạng mà gặp được đại gia, sau này mới biết là con gái của kẻ từng bị hai người chơi trước đó. Đại gia “yêu nữ” đưa ra điều kiện dẫn ả đi chơi, ả sẽ trả tiền. Nhưng Song Tử biết ả dư tiền đến vậy thì tội gì chỉ lấy một cái hẹn? Cuộc đi chơi bình thường giờ trở thành một âm mưu thú vị, cái kế hoạch trả thù chỉ hai người biết. 

Một cô gái tiến lại, tay cầm ly rượu với khuôn mặt đỏ ửng chen vào giữa họ. Hơi men từ cơ thể và bước đi loạng choạng như một người say mèm, cô gái đứng dựa lưng vào cạnh bàn, nhìn từng người và mỉm cười thân thiện. Song Ngư nhét vội mảnh giấy vào túi rồi quay mặt sang hướng khác. Vẻ ngượng ngùng đó khiến cô gái bật cười rồi nhìn chằm chằm như trêu chọc cậu. Cậu không để ý, tay vẫn đung đưa ly rượu để trái anh đào trôi qua lại.

Cô ta chép miệng, quay ngoắt sang Song Tử, đôi mắt mơ màng nhìn anh.

_Hai anh là Gay à? - Cô hỏi bằng chất giọng ngọt ngào, trong hơi thở lại sặc mùi rượu - Để ý rồi...nói chuyện suốt...đến gái đẹp cũng chả ngắm. 

_Cô em...Hì - Song Tử không ngăn nổi tiếng cười. Anh đưa mắt nhìn một dọc từng dường nét trên cơ thể cô gái đến bộ trang phục bên ngoài, một chiếc váy caro ngắn lên giữa đùi, áo sơ mi bị bung vài cái cúc áo ở gần ngực. Một cơ thể không chê vào đâu được mang chút gì đó nét đẹp của tuổi mới lớn. Song Tử dừng lại ở ngay đôi mắt và nở nụ cười quyến rũ - Không ủng hộ tình yêu đồng tính à? What a bad personality, tsk! - Anh ta lắc đầu.

Cô gái ngáp rồi gục gặc đầu ra vẻ đồng tình, ly rượu trong tay cũng muốn lắc lư theo chuyển động của cô ta. 

_Thôi thôi, không làm phiền hai “trụy” nhưng mà - Rút điện thoại từ trong túi ra - cho chụp hình...lần đầu gặp mặt Gay cái coi - Cô ta chu mỏ và giơ điện thoại lên cao, nhấn cái “tách” khiến ly rượu trong tay Song Tử muốn bể nát.

“Con đ*”

“Khốn thật!” Cả hai người đàn ông cùng rủa. 

.

.

.
_Mya! Mày đi lâu vậy? - Tiếng gọi từ một phía căn phòng vọng ra sàn nhảy.

Mya (Nhân Mã lai Ma Kết) vừa rời khỏi quầy rượu bằng những bước đi chập chững. Hai bên tai đầy ắp tiếng kêu réo mà không lầm thì là từ tụi bạn, đám đã hại cô uống say đến tận này. Thấy cô xuất hiện, chúng hớn ha hớn hở, hỏi không ngừng về chuyện mình nhờ cô thăm dò. 

_Gay cả tụi mày ơi! - Cô vung tay ra hiệu cho tụi nó biết là đã sai tuốt luốt. 

Đám đàn anh trong nhóm cười phá lên, vài em xinh tươi thì thở dài hụt hẫng. Mya ngồi phịch xuống, dựa đầu vào cánh tay rắn chắc đặt trên thành ghế. Cánh tay đó khẽ choàng quanh cổ, ve vãn khiến cô bực bội.

_Nóng quá! Xê ra! - Cô quát. 

_Đúng là uống say cái gì cũng dám làm. Lúc tỉnh thì sợ hỏi mấy câu tế nhị lắm mà - Chủ cánh tay trầm trồ khen ngợi rồi im bặt trước cái lườm sắc lẻm từ cô. 

_Về...”Chị Hai” tao hôm nay canh cửa. Về đây! - Nói rồi, cô đứng phựt dậy, loạng choạng bước ra khỏi chỗ.

Thấy Mya có ý muốn rời tiệc, tên bên cạnh lẻn vẻn theo sau. Hắn choàng vai cô ra tới cửa, lẽo nhẽo mấy câu mật ngọt nghe đến chán chường. Mya bỏ ngoài tai, cả người cô đang nóng phừng vì thứ chất cồn sôi sục trong bụng. Đã vậy tên đó còn cố tình đẩy thân nhiệt của mình sang cơ thể cô. Chẳng phải cô đã cảnh cáo hắn về trò ôm ấp gượng ép này hay sao? Đỉa cũng không bám dai như vậy. Cánh tay vòng ngang eo của hắn, cô chỉ muốn đẩy ra nhưng mà hắn lì thật, một mực kéo cô lại gần. Nhẹ nhàng không muốn, Mya định cho hắn một đấm thì tay còn lại bị giữ chặt. Aish, thật là phiền, ai đó kéo con sên này ra khỏi người giùm! 

Một chàng trai tình cờ đi ngang, thấy chuyện bất bình đành chạy vội tới cứu. Cô gái trẻ đang dùng mọi cách thoát để khỏi vòng tay thô bạo kia. Anh ta bước đến giúp cô bằng cách nắm lấy cổ tay kẻ đó và xiết mạnh khiến hắn phải thả cô ra. Kẻ bị chọc giận nghiến răng keng két, nạt nộ rồi chuẩn bị dạy cho anh một bài học vì tội can thiệp. Cô gái chạy lại khoác lấy tay chàng trai và hô to về phía đối diện.

_Đã bảo tôi có bạn trai rồi mà! Xéo đi! 

Chàng trai giật mình, định quay sang phản bác. Thấy tên kia tức hùn hụt quay đi, anh mới hiểu ra vấn đề và làm thinh. Hắn ta đi rồi, Mya lè lưỡi nhưng tay vẫn bám chặt lấy anh chàng bên cạnh. Nhìn kĩ lại thì thấy anh ta đang ôm một con mèo nhỏ, trông bụi bặm như vừa nhặt được ở bên đường. Thấy cô cứ nhìn mình mãi, chàng trai chuyển sang vẻ khó xử rồi rút tay lại. Định quay mặt đi thì bị cô ta túm lấy mảnh áo.

_Dẫn tôi về nhà điiiiiii - Cô kéo giọng.

Chàng trai lúng túng, muộn thế này anh không muốn người nhà mình lo lắng. 

_Xin lỗi nhưng tôi đang gấp - Anh lịch sự từ chối và quay đi, đúng lúc ấy, mèo con trên tay nhảy phốc xuống đất. Con mèo bò lại gần và dụi đống lông xù của mình vào chân cô gái. Mya cúi xuống để bế nó lên.

_Mèo con - Cô vuốt ve bộ lông màu xám của nó - mày thật là xấu xí, tội nghiệp...- Giọng cô nhỏ dần. Mya đưa mắt nhìn về phía chàng trai, vẻ cứng nhắc của anh ta như không biết phải ứng xử thế nào. Cô tiếp - Nó là của anh hả?

_Không, tôi nhặt được nó ở đằng kia - Anh chỉ tay về cây cầu được dùng để nối hai con phố - Trông thật tội nghiệp, chủ của nó lại bỏ rơi nó thế này - Anh nói với ánh mắt u buồn.

_Mèo con lại không cần anh thương hại... - Mya dứt lời rồi ẳm con mèo chạy lên cây cầu. Anh không hiểu ý của cô là gì nhưng sao tâm trạng bất an, vội vàng chạy theo. 

_Cô làm gì vậy? - Giọng anh lo lắng, thấp thỏm khi thấy Mya đứng ngay thành cầu, cầm con mèo giơ ra phía trước. Dòng nước chảy mạnh ở bên dưới, con vật sợ hãi kêu lên vài tiếng yếu ớt như van xin khiến chàng trai hoảng hồn. Anh chạy lại - CÔ ĐIÊN RỒI À?! - Giật lấy con mèo rồi quát lớn, anh lườm cô bằng đôi mắt phẫn nộ. Không ngờ cô ta dám làm thế với một sinh mạng vô tội. 

Đúng ngay lúc toan bỏ đi, không muốn dây dưa với một người điên như cô nữa thì đôi mắt ấy lại ngoáy sâu vào tận tâm can. Ánh nhìn đầy ẩn khuất từ cô khiến anh ta chao đảo và phải khước từ.

_Đưa tôi về không tôi sẽ nhảy xuống đó - Mya không hề đùa giỡn, với cái vẻ say xỉn đó lại làm anh bất lực.

Không còn cách nào khác, anh đành dìu cô về. Trên đường, chàng trai có bắt một chiếc taxi nhưng tài xế bảo cô ấy say thế này, đến nơi còn phải đón một chuyến tàu, sợ cô tỉnh dậy không nổi. Anh đành ngồi vào xe dù đang rất nóng lòng mong được về nhà. 

Suốt đoạn đường, Mya mượn vai anh ngủ, mèo con nằm trong lòng cũng vậy. Đến trạm, anh gọi cô dậy và sau khi lên tàu thì cô lại ngủ. Khuôn mặt mệt mỏi khi chìm vào giấc ngủ bỗng trở nên thanh thản, chàng trai lặng thinh để yên bờ vai mình cho cô dựa. Không gian chỉ hai người và một con mèo, khoang tàu lặng yên. 

Đến được ngọn đồi, cả hai cùng bước xuống. Mya đứng không vững và chàng trai tiếp tục dìu cô đi. Khu biệt thự Wonderland hiện ra trước mặt họ. Một cô gái đứng sau cánh cổng, đứa em trời đánh đó giờ này vẫn chưa về? Người mà cô ghét cay ghét đắng nhưng khi đứng chờ lại sốt ruột đến vậy. Vừa có tiếng chuông báo, cô chạy thục mạng ra ngoài mở cổng thì thấy tới hai bóng người. 

Cô gái tròn mắt khi nhận ra chàng trai.

_Hội trưởng? - Cô hỏi. 

_Nhân Mã? - Ma Kết cũng không khỏi ngỡ ngàng khi biết cô là chị của Mya.

_Sao lại ở đây? - Nhân Mã định phụ anh đỡ lấy em gái mình thì Mya liền hất tay cô ra. Con nhỏ đã tỉnh rượu từ lúc xuống tàu và chỉ muốn đày đọa người kia đến phút chót. 

Như không còn biết đến sự hiện diện của chị nó, Mya quay sang chàng trai và cười ranh mãnh. 

_Như đã hứa nếu anh đưa tôi về sẽ có quà.

Ma Kết nhớ lại. Cô đã hứa vậy nhưng anh tưởng chỉ là một lời nói đùa thành ra không để ý mấy. Vả lại trời cũng tối, anh còn phải nhanh chóng xuống ga, bắt chuyến tàu cuối về nhà. Kết chỉ cười rồi mở miệng nói tạm biệt thì bị Mya nắm lấy cổ áo, kéo xuống và khóa môi thật chặt. Hành động bất ngờ của cô khiến anh không kịp phản bác, chỉ biết tròn mắt mà cảm nhận. Hai gò má chuyển đỏ, nhiệt độ cơ thể tăng dần, Ma Kết lâm vào thế bị động. Một nụ hôn táo bạo như trút hết hơi thở để anh không còn cơ hội trở mình. Trước giờ anh đã hôn ai đâu, khi được hôn thì không biết phải phản ứng ra sao. Nhân Mã há hốc mồm nhìn con nhỏ lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc anh bị “hụt hơi” rồi chạy một mạch vô nhà. Cuối cùng, anh cũng được thả. Ma Kết từ trạng thái đơ toàn tập chuyển sang choáng váng. Vị rượu nồng còn lảng vảng đâu đó trên môi. Sốc quá cũng không biết phải làm gì nên đứng trơ ra đó, chỉ thấy Nhân Mã huơ tay trước mặt rồi nói với mình vài câu. Khi quay qua thì cổng nhà đã đóng lại, Ma Kết ngồi thụp xuống cạnh đó.

_AAAAAAA...Xấu hổ thật! Tự nhiên lại bất lực - Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của mình và tự nguyền rủa bản thân.

Con mèo nhìn anh vò đầu bứt tóc như vậy liền lại gần, dụi đầu và kêu lên vài tiếng, kéo anh ra khỏi ảo tưởng. 

Nhận ra thời gian trôi qua rất mau, Kết tự nhủ mình phải lấy lại vẻ điềm tĩnh ngày nào. Khi nãy anh có nhặt được một tấm thẻ. Ma Kết đứng dậy cùng con mèo trên tay, lật mặt sau của tấm thẻ lên, đường môi cong thành hình bán nguyệt.
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitimeFri Jan 03, 2014 9:48 pm

=.=
Có vẻ... *ba trấm*
Hơ hơ, v là bt MK...
:3 nhưn mà khúc đầu chả bt do e đojc hay s nữa mà có 1 tẹo lủng củng và toàn bài thì còn lặp từ một vài lần
:3 chapt này dài :))) cơ mà s cảm thấy ngắn hơn chapt trc nhể?
 
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitimeSat Jan 04, 2014 9:36 am

Hay :3

Nhưng dài thế O.o

Nàng chăm kinh :v
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitimeSat Jan 04, 2014 11:10 am

Princess Lily Rose đã viết:
Hay :3

Nhưng dài thế O.o

Nàng chăm kinh :v
ta ngâm chapt cả tháng mà nàng :3
 
pecankute
Học sinh nhà Khí
pecankute
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1369
Birthday : 07/10/2000
Join date : 27/05/2013
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitimeSat Jan 04, 2014 9:21 pm

chap này dài hơn các chap trc :v
e hóng :3
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 32) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 32)   That Moment, We Met...(Chapter 32) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 32)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 2)
» That Moment, We Met...(Chapter 15)
» That Moment, We Met...(Chapter 24)
» That Moment, We Met...(Chapter 4)
» That Moment, We Met...(Chapter 16)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-