Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
YoshiiXD
Học sinh nhà Đất
YoshiiXD
Giới tính : Nam
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 177
Birthday : 06/09/2000
Join date : 02/11/2013
[Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ? Empty
Bài gửiTiêu đề: [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ?   [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ? Icon_minitimeSun Mar 09, 2014 9:20 pm

Mọi người đọc rồi góp ý giùm mình nha , xem có lỗi ct nào không . Mixer này mình viết dài một chút để bù cho cái mixer ngắn ngủi kia . Mời mọi người :

_ Thành phố
dâu màu lam _


~ Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ? ~
 
Chiều hôm ấy ,sau khi khóc lóc đã đời xong , thì thằng Nhân lăn đùng ra ngủ . Tội nghiệp nó ! Đi đường xa đã mệt , nó còn phải kể cho tôi nghe chuyện tình cảm “ đau thương , bi đát” của nó , xong lại còn khóc hết nước mắt nữa. Mã Nhân đó, nó luôn vui cười thế chứ ai mà biết được bên trong nó là một con người ngày nào cũng phải đau khổ vì tình yêu.Nhưng mà nghĩ lại , tôi còn đau hơn nó nhiều .Trong lúc bù lu bù loa , nó có biết là nó làm cái màng nhĩ của tôi bị thủng hay không ? Nó có biết nó có cái tật rất lớn là vừa khóc vừa đánh hay không ? KHÔNG ! Nhưng tôi là bạn nó , mà bạn bè thì phải quan tâm và giúp đỡ nhau …
  

   Tầm năm giờ chiều, nó ngồi dậy , ngơ ngác :
- Ơ , tui đang ở đâu vậy trời ?



- Mày đang ở nhà tao đấy , thằng khỉ ! - Tôi lớn giọng , tằng hắng - Mày ngủ ngon quá ha , ngáy muốn nát cái nhà!



- Đúng là ngon thiệt ! - Nó gãi đầu , miệng cười khúc khích - Công nhận cái sàn nhà của mày nó mát quá , lại còn êm nữa chứ , làm tao chả muốn dậy , mà cứ chà muốn dậy là tao ngáy !



- Thằng khỉ ! Mày ngủ như ngủ ở nhà vậy , chả có ý tứ gì hết ! Định ngủ thay cơm luôn à ?


- Chật , giờ tao mới thấy đói . Mày ăn chưa ? Có gì cho tao ăn không vậy ?



- Ăn ăn cái đầu mày ! Tao no rồi ( ăn mấy cái đập mớ của nó mà không “no” sao được ) - Tôi nổi đóa với nó - Suốt ngày chỉ biết có ăn với ngủ ! ( Vậy mà nó chả mập , hay thật ! )



- Ơ hay , mày mới hỏi tao đói không mà ? - Nó ngơ ngác.



- Tao hỏi hồi nào ? - Tôi gắt gỏng - Có mày tự bịa ra thì có !



Bỗng , mặt nó xụi lơ . Nó cười trừ :
- Chứ giờ tao biết làm gì đây ?



Tôi hạ cơn giận. Nó buồn cái chuyện yêu đương của nó lắm . Thật tình thì tôi thấy nó cũng tội tội , nên tôi bèn xuống bếp lấy cho nó chén cơm với ít thịt kho mà tôi vừa làm . Thấy cơm , mặt nó tươi hẳn lên. Rồi nó ăn ngấu nghiến, như chưa bao giờ được ăn . Tôi nhìn về phía bàn học , sực nhớ ra một chuyện :



- Ê , vậy còn chuyện học hành sao mày ? Mấy ngày nữa là lại vào học rồi đó !



- Mày khỏi lo , tao tính hết rồi - Thằng Nhân vừa nhai vừa nói - Tao đã nhờ *nhóp nhép* ông anh họ trên đây chuyển học bạ *nhóp nhép* lên rồi . Còn tập sách thì tao coi chung với mày . Mấy bữa nữa anh Bạch lên , tao nhờ ảnh xách giùm mấy cuốn sách tập lên luôn .

_________oOo________
  

   Anh Dương Bạch là hai của nó . Ảnh thương tôi lắm, lúc nhỏ thì cứ mua hết bánh rồi đến kẹo cho tôi làm thằng Nhân “gato” hoài . Lớn thì tới nhà ảnh ảnh cho tôi mấy cuốn sách hay , vì tôi thích đọc sách , và cũng vì ảnh là nhà văn mà. Ảnh là sinh viên năm hai , tức là hơn chị hai tôi một năm . Nhưng vì ảnh học xa nhà nên từ năm đầu đại học ảnh đã phải ở trong kí túc xá của trường .



- Anh Bạch lại lên hả mày ? - Tôi hỏi nó một câu ngây ngô ,như để chắc chắn lời thằng Nhân nói là sự thật  - Vậy khi nào ảnh lên mày kêu ảnh tới nhà tao nha !



Nói đến đây , tôi sực nhớ ra thêm một chuyện :



- Vậy , bây giờ mày tính làm sao ?



- Sao là sao , ai biết là sao ? Mày hỏi kiểu đó có thánh mới trả lời được !



- Nhưng không phải mày tự xưng là thánh này thánh nọ trên “phây” đó sao ?! Tao thấy hoài mày ơi !



Tôi cười phá lên , còn nó thì cuối gầm mặt , cố gắng nuốt hết mấy miếng cơm . Nó tức ấy mà !



- Ý tao hỏi là mày định ở đâu đây ?



Buông muỗng xuống , nó thản nhiên :



-Đây chứ đâu nữa mày !



- Nhà tao ! - Tôi hoảng hốt - Nhưng mày đã xin mẹ tao chưa ? Mày mà cứ tự tiện thế nào cũng bị mẹ tao mắng vốn mẹ mày cho coi !



- Yên tâm , tao xin cô rồi !Cô nói tao cứ tự nhiên , còn nói cho tao ngủ cái phòng còn dư trên lầu ba !



-Vậy thì tốt ! - Tôi thở phào nhẹ nhõm , rồi nhìn đồng hồ , tôi giật mình , thúc nó - ăn nhanh lên coi , nhơi gì mà lâu quá vậy ! Nhanh đi tao còn dẫn mày đi may đồng phục .



  Thường thì đồng phục sẽ được trường bán trong những ngày đầu năm , nhưng nó là trường hợp đặc biệt nên phải đi may cho nó bộ đồ .



- Nhưng tối rồi , ai mà may cho mình nữa ? -  Nó cắm cúi ăn nhưng vẫn cố gặng hỏi



- Mày quên mẹ tao là ai rồi à ? Thợ may nổi tiếng khắp vùng đấy . - Tôi bắt đầu huênh hang - còn cả chị hai xì tai của tao nữa . “ Phát sờn Đì-dzai-nờ “ tương lai đó
                                  __________oOo__________                                      


  Nói huênh hang có khi lại sai . Vì tôi nói đúng sự thật . Thử hỏi xem cả khu này không ai là không biết đến tiệm may “Sao Băng” . Đó là tiệm may của mẹ tôi , nhưng lại do mẹ và dì cùng hung vốn . Dì tôi thì làm việc ở Pháp , ngành thời trang. Mười ba năm trước , nhà tôi gặp khó khăn . Công ty ba tôi phá sản . Mẹ tôi thì bị đuổi việc . Vậy đó , nên thu nhập gia đình không đủ để nuôi cả hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học . Thế là chị tôi được đưa sang cho dì nuôi , nhờ vậy mà chị ấy mới muốn làm nhà thiết kế thời trang .

   

       Mấy năm sau , dì giành học bổng du học ở Pháp , rồi sau đó đốn luôn trái tim của chàng công tử xứ Paris ( Phục dì thật , mà công nhận là dì quá trời đẹp luôn ) Cộng thêm việc những mẫu thiết kế của dì ngày càng được nhiều người biết đến . Vậy là dì trở nên nổi tiếng , và có thật nhiều tiền. Được thêm mấy năm , dì và cậu mở luôn một thương hiệu thời trang mang tên thằng nhóc của dì . Biết gia đình tôi ở đây khó khăn , dì mới gợi ý cho mẹ tôi làm tiệm may thời trang . Lúc đầu , mẹ tôi chả đồng ý vì vốn liếu đâu mà mở . Sau , dì nói sẽ góp một nữa số tiền , còn lại để mẹ lo.Mẹ cũng không chịu nốt , thế nên dì phải nói là cho mẹ mượn mà không lấy lời . Bây giờ , không còn cách nào khác , mẹ- một người không bao giờ thích dựa vào người khác-đã phải trông chờ vào sự giúp đỡ của dì . Từ đó , tiệm may “ Sao Băng” ra đời , và ngày càng đông khách . Gia đình tôi trở lại như xưa , và ngày một khá giả hơn . Đến năm tôi mười lăm thì mẹ cho sửa lại nhà và tiệm may.Tiền vốn mẹ cũng gom đủ để trả dì , nhưng dì không chịu nhận . Thế là mẹ giận dì đến bây giờ ( chuyện phụ nữ rắc rối quá ! ).

    

      Những bộ trang phục của tiệm rất đẹp, cùng với chất liệu tốt được dì gửi về làm cho khách rất hài lòng. Mỗi khi ai nhắc đến thời trang , tôi luôn tự hào vì mình có một gia đình rất thời trang . Vậy mà tôi chả hưởng được cái phước của họ chút nào . Tõ vẽ xấu hoắc ,tự phối dồ thì sẽ nên quái dị , lại không có khiếu thẩm mỹ . Cho nên , từ đó , đồ tôi mặc đều được mẹ và chị hai chuyển bị sẵn . Còn tôi thì chỉ lo ngồi viết truyện thôi .
__________oOo___________

- Mày nói thật chứ ? - Nhân hỏi , giọng e dè , ấp úng - Tao thấy làm phiền cô với chị Kim quá à !



- Không sao ! Mày đừng lo !



- Thiệt hả ! - Mắt nó long lanh- Trời ơi ! Cảm ơn mày nhiều nha bạn tốt của tao !



- Ừ rồi , ăn nhanh lên rồi còn đi nữa !



Nói xong , nó vội vàng ăn cho hết chén cơm. Tôi nhấc điện thoại lên , gọi cho chị hai để báo trước:



- Hai ơi ! Hai với mẹ còn ở tiệm không ?



- Còn ! Nhóc ra đi !



- À không , em định dẫn thằng Nhân đi may đồng phục .



- Mã Nhân hả ! - Chị hai thốt lên .Nghe thế , tiếng mẹ vọng ra



- Ngưu Kim ! Có chuyện gì vậy con ?



- Mẹ ơi , Mã Nhân nó lên đây đó mẹ !



- Hả !!! - Mẹ hốt hoảng , còn tôi … dập máy. Vì cứ hai mẹ con cứ có chuyện gì giật gân thì lại như họp chợ , có khi còn hơn cả cái chợ . Ba không có ở đây thôi , chứ còn tôi là phải nhiều lần họp “chợ” bất đắc dĩ . Bạn đừng nghĩ tôi vô duyên , vì tôi  biêt tôi có nói thì cũng chả ai nghe đâu . Tốt nhất là dập máy , cho cái màng nhĩ nó nghỉ ngơi với để đỡ tốn tiền điện thoại .



- Xongggg ! - Nó hét lên vui mừng - Vậy đi được chưa ?



- Ố kề ! - Tôi phì cười , nhìn chén cơm sạch bách không còn một hột .



    Tiệm may của mẹ tôi nằm ở trên một con phố nhỏ , ấy thế mà lúc nào cũng có khách . Tôi chở nó trên chiếc xe đạp màu xanh , băng qua ngã tư , rẽ trái , quẹo phái . Tôi vào đường lớn , ra đường bé , chui hầm , vượt hẻm . Tôi chạy như thế chừng nửa tiếng thì thằng Nhân sốt sắn :



-Ê , sao xa vậy mày ?



Tôi cười khúc khích :

- Mấy khi mày lên đây , tao cho đi một vòng . Đã không ?



Thằng Nhân đỏ mặt , nó nóng lên , đập cho tôi một phát vào lưng :

- Đã đã cái đầu mày đó ! - Nó hét lên - Mày có tin là tao đập mày giữa đường không ?



Biết bạn giận , tôi mới quay xe lại , đi đường xưa lối cũ .Tôi lại vượt hẻm,chui hầm , vào đường bé , ra đường lớn . Lại rẽ phải , quẹo trái , băng ngã tư .



- Mày giỡn với tao đó hả ! - Nhân nói , như muốn gào lên .  Tuy không nhìn thấy mặt nó nhưng tôi cảm nhận một luồn sát khí sau lưng mình , như thể tôi mà lên tiếng là nó giết tôi ngay - Mày đi đã rồi về là sao ! Mày định quịt đồng phục của tao hả thằng khỉ ?



- Nhưng lúc trước mày vẫn nói là khi nào lên đây tao phải chở mày đi một vòng mà ?



   Nghe thế , nó hạ hỏa . Mặt nó chẳng hầm hầm như trước , nhưng giọng điệu thì vẫn rất hách . Nó giận tôi ghê gớm luôn . Tôi không ngờ là nó lại háo hứng muốn đi học như vậy ! Nó bị điên chăng ?



- Nhưng rốt cuộc thì mày cũng chở tao về nhà ! Mày định chơi tao à !



- Nhìn sang bên phải đi !



   Nó liền quay mặt sang bên phải . Đập vào mắt nó là dòng chữ : may Sao Băng.  Thấy thế , nó bèn thu nắm đấm:

- Mày chết với tao !



  Còn tôi thì đứng đó , mặt nửa cười nửa mếu . Nó đẩy cửa , bước vào. Đón chào nó là một người phụ nữ trung niên đang ôm xấp vải . Cô mặc một chiếc đầm xanh, vừa nữ tính lại vừa chững chạc . Và người phụ nữ xinh đẹp kia không ai khác chính là mẹ tôi .



- Mã Nhân ! - Bà hét lên



- Cô ! - Thằng Nhân cũng hét lên



- Mẹ ! - Tôi hét lên giọng giễu cợt



- Cha mày ! Con làm như chưa gặp mẹ bao giờ vậy con ! - Mẹ tôi cười



   Rồi mẹ tôi bắt đầu hỏi thăm thằng nhân đủ thứ chuyện , nào là “ ba mẹ con khỏe không ? “ hay “ bà ngoại con thế nào ? “ . Bỗng chị hai từ trong bước ra , với chiếc áo phông cực kỳ cá tính cùng chiến váy xòe thật điệu đà . Mà chị hai ra thì có nghĩa là



- Mã Nhân ! Nhân Nhân Nhân Nhân Nhân Nhân … !



- Chị Kim ! Chào chị! - Thằng Nhân hơi lung túng , nhưng rồi nó nở nụ cười thật tươi



- Em khỏe không ? Anh hai em thế nào rồi ? Chừng nào ảnh lên thành phố ? ( Mê trai thấy ớn )
    

  Rồi đến khi cả mẹ và chị hai nhảy vào tấn công thằng Nhân đến mức nó chỉ biết “ …Ơ … Dạ ! “ cho qua thì tôi mới lên tiếng :



- Chào mừng quý khách  !



Mẹ và chị giật mình , rã chợ …



- Con may đồng phục đúng không , để cô xem … - Mẹ lục trong tủ ra một cái catalog , trên có dán chữ “ Đồng phục học sinh “ , rồi mẹ lật ra mẫu đồng phục trường tôi . Nhưng tiếc thay mẹ lại không tìm thấy , mới nhìn tôi - Con ơi sao mẹ không thấy mẫu của trường con ?



   Tôi lắc đầu  :
- Mẹ ơi là mẹ - Tôi phì cười - Có cần phải lấy catalog ra xem không ? Mẹ quên con trai mẹ có bộ đồng phục đó à ?



- Trời ạ , mẹ đã già rồi ! - Mẹ cũng bật cười - Nhân ơi , con cho cô lấy số đo , đi !



- Dạ ! - Nó cười rạng rỡ



- Chị hai ! - Tôi gọi lớn - Chị thiết kế cho em cái áo phông mới đi !



- Em ơi là em , em nhiều áo rồi mà ! - Chị kể lể , nhưng vì thương em , nên - Chị đang vẽ . Lát xong chị cho coi .



- Hay chị cho em góp ý với !



  Mãi nói chuyện với chị hai , tôi không biết là công việc của mẹ đã xong . Thằng Nhân đi lòng vòng tiệm , xem .

__________oOo___________


   Bỗng , nó thấy ngoài cửa thoáng bóng dáng của một người con gái tóc vàng hoe đi ngang qua . Cô gái đeo băng đô màu đỏ ấy như có ma lực kéo thằng Nhân ra ngoài .Chắc chắn là thế , vì cô gái ấy trông như một thiên thần , hoặc có thể cô chính là một thiên thần lạc bước . Nó chạy thật nhanh , mở cửa ra , nhưng người con gái ấy đã biến đi đâu mất . Nghe động , tôi chạy ra xem có chuyện gì , thì thấy thằng Nhân đứng đó , thở hồng hộc , mặt không còn một giọt máu . Nó lắp bắp , hoảng hốt và hào hứng :



-Ng .. Ng … Ng … Ng …



- Mày nói cái gì ! - Thấy nó nói liên tục bốn chữ Ng , tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường ở đây - Mày nói rõ xem nào !



- Ng .. Ng…



- Cái gì mà ngờ hoài , tao bực rồi đó ! - Tôi bị mất bình tĩnh trước sự lúng túng của nó



- Ng .. Ng.. NGƯ SONGGG !!!

 

~ To be continued ~
 
Mong mọi người ủng hộ ợ
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
[Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ?   [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ? Icon_minitimeSun Mar 09, 2014 11:58 pm

truyện của e có ý tưởng, viết ngôi thứ nhất khá. Lời khuyên cho e là nên tìm một, hai người đọc trước + chỉnh sửa rồi post vì câu văn chưa cô đọng, thừa nhiều chữ không cần thiết + thêm sai chính tả nữa. Khắc phục mấy lỗi đó thì trn sẽ hoàn chỉnh hơn.^^
 
 

[Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 2 : Bây giờ mày tính làm sao ?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Thành phố,nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam] Mixer 1 : Thằng bạn tôi
» [Giới thiệu] Thành phố , nước ép dâu và chiếc chuông gió màu lam
» 12 chòm sao và chiếc bánh kem ngôi sao [ chap 3 : thành phố thẳng tiến ]
» [ Song Tử - Thiên Yết ] Chiếc chuông gió... ( The end )
» [ Song Tử - Thiên Yết ] Chiếc chuông gió... ( Part 1 )
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: ~ Thành phố , nước ép dâu tây và chiếc chuông gió màu lam ~-