Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bactereum
Lớp phó nhà Lửa
Bactereum
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 21/12/1913
Join date : 24/05/2013
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Icon_minitimeThu Mar 13, 2014 7:03 pm

Tác giả: Repontoni




Chap 14 : Lòng tin là gì ?
----------
Lòng tin là gì ?
…Là hy vọng được xây dựng bằng tình cảm, kí ức về một ai đó…
Vậy đối với bạn, lòng tin là gì ?

----------
Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường bong lên một tiếng, báo hiệu bây giờ đã quá nửa đêm. Mà dù có là đêm hay ngày đi nữa thì cái vùng đất Ecentro này vẫn mãi giữ nguyên mình cái vẻ trầm mặc, u uất thuở nào. Hơi lạnh đến thấu xương đọng lại trên những lát cỏ thưa chết, xơ xát. Giọt sương trắng ẩm chảy nhẹ trên len tóc của một người…
Song Tử đang ngồi ôm chân trên gác mái của ngôi nhà, viên ngọc trai sắc men mang khí sắc buồn cứ mãi hướng về cái bầu trời tím nghét. Ánh mắt vô định, chỉ có tầm trí là đầy khắc khoảng, lo âu... Sự kiện vừa rồi khiến Song Tử không tài nào ngủ nổi, cũng như… những lời nói vô tình của Bảo Bình như lưỡi dao bén ngọt cứa vào tim nàng. Nghĩ lại mới thấy lạ, nhớ đến khoảng thời gian 2 năm về trước, là lúc hai người gặp nhau, Bảo Bình đã muốn giết chết nàng, lúc đó nàng rất hận, hận hắn lắm cơ… Nhưng sao giờ, trước mặt người con trai đó, nàng chỉ sự có tận tâm và yêu quý. Nỗi hận thù đã biến mất đâu rồi....Giờ…sao chỉ còn lại một cảm giác thân thương…Nó có vị chát nhưng cũng rất dịu, rất thanh…

“Đó là tình yêu sao ?”
-Chị Song Tử, chị làm gì mà giờ này còn ngồi thẫn thờ ở đây ? - Cô bé Rica xuất hiện qua cánh cửa nhỏ trên tầng mái. Nàng cười mỉm…vui…
“Đúng rồi, là nhờ cô bé này, nếu lúc đó không có em ấy thì…”

-----flashback -----
-Chị là Song Tử đúng không ạ ?
Một cô bé có mái tóc màu mận đang chống tay lên gối, khom người nhìn cô chăm chú, đôi mắt mở tròn có ánh xanh. Cô bé đang cười. Cười rất tươi. Lại còn trong trẻo và không hề vấn đục. Một nụ cười mà lần đầu tiên trong đời Song Tử mới được thấy qua… Mà sao cô bé giống Song Tử dữ vậy… Tóc mận nè…mắt xanh men nè…tuy hơi lùn thôi…nhưng trông chả khác gì nàng… Không lẽ…

-YÊU QUÁI !!!!
Song Tử trợn mắt lên rồi hét lớn như gặp phải ma. Đúng thôi, đối với nàng cảnh tượng trước mắt còn đáng sợ hơn ma nữa.
-Yêu quái đội lốt người.
-Cái gì ? Bộ em giống yêu quái lắm sao ?
Bao nhiêu bước chân của bé gái tiến lại gần thì cũng là bấy nhiêu cái “lết” lùi về của Song Tử. Như tất cả gân máu đều tuột lại hết trên đường thoái lui, khuôn mặt trắng bệch của nàng gắng gượng gạo, gào lên lần cuối trước khi chết.
-Sao lại không giống ? Tránh xa tôi ra nha, không tôi cắn đó nha yêu quái lùn tịt !!
-CÁI GÌ ? Lùn tịt !! Em mà lùn tịt, em không có lùn tịt, em không có lùn mà !!!!!!
Cô bé “yêu quái” liên tục vừa nói vừa giãy giụa đôi chân ngắn, tay thì chốc lắc qua bên trái, hồi lắc qua bên phải đồng điệu với cái đuôi mèo trắng phía sau. Nhìn thấy cảnh tượng giãy nảy trước mắt, Song Tử biết mình lỡ lời bèn “lết” lại xin lỗi.

Người thì nhún, kẻ thì nói. Thời gian cũng cứ thế mà trôi qua. Cuối cùng sau hơn 2 tiếng ngồi dỗ dành, nàng cuối cùng cũng ngả người đại ra nền cát nâu bám bụi, thở hồng hộc, môi mắt ướt đẫm mồ hôi do phải nói liên tục câu “Xin lỗi, xin lỗi, chị xin lỗi mà”. Còn về phần cô bé bây giờ đã ngồi phịch xuống bên cạnh nàng. Đôi má phúng phính vẫn căng phồng như còn đang giận dỗi. “Trông con quái vật này cũng dễ thương chán”.
-Chị nè, em có cái này cho chị.
Cô bé loi nhoi cố gắng lôi ra một cái khăn trắng, viền xanh, được xếp nếp gọn gàng rồi đưa cho Song Tử.
-Cái này anh Bảo Bình dặn em đưa cho chị.
Song Tử chỉ khựng lại chứ không dám đưa tay ra nhận. Không bao giờ nàng nghĩ sẽ được nhận bất cứ thứ gì từ một ai, đặc biệt là lại từ tên pháp sư coi tính mạng người như trò đùa mua vui cho hắn.
-Em đừng có đùa. Tên đó đâu tốt dữ vậy. - Song Tử nhăn nhó.
-Không đâu ! Anh Bảo Bình là người tốt, là người tốt thật đó chị tin em đi.
Cô bé lay lấy cánh tay thon dài của nàng. Không phải để phản biện như cái vụ “lùn” hồi nãy, lần này có chút khẳng định và…cầu xin…Nàng biết rõ vì nàng luôn luôn nhìn thấy ánh mắt van nài ấy ở mọi nơi, đặc biệt là của lũ côn đồ lẫn lũ trộm cướp xóm làng, và… cả của nàng nữa…

-Thôi được rồi, chị nhận, được chưa ? Nhưng phải nói cho chị biết em tên gì và là gì của hắn ?
-Cảm ơn chị. Em là Rica. Là em gái của anh Bảo Bình.
-Hả ? Tên đó mà cũng có em gái sao ? 
-Chị à, anh Bảo Bình là người tốt, chị đừng có “tên” này “tên” nọ em nghe không quen.
Trông Rica thật sự rất coi trọng người anh này. Thật lạ, bộ cô bé không được chứng kiến những gì mà người anh của cô đã làm hay sao ?
-Rica à, chị không biết có nên nói hay không nhưng thật sự…
-Thật sự thì anh em rất tàn nhẫn, hay giết người và vô cùng vô cảm trước những cảnh tượng đó đúng không ? Em biết, em biết tất cả. Nhưng em tin anh của em sẽ có lúc trở lại như ban đầu. - Rica nhắm chặt mắt nói hết ra, đủ biết lòng cô bé đã quặn đau đến cỡ nào…
-Như ban đầu sao ? - Song Tử ngở ngàng.

*-----flashback -----* 

-Anh Bảo Bình, cẩn thận coi chừng té đó anh. - Một cô bé tóc vàng, thả ngang lưng cố nói vọng lên cho cậu nhóc đang leo tuốt trên cành cây cao, cố với tay ra xa hơn để lấy con diều cho cô.
-Rica, không sao đâu. Anh liệu được mà.
-Anh à… - Âm giọng trầm xuống, đôi mắt to tròn ngước nhìn theo chiếc bóng ẩn khuất sau tán lá đầy lo lắng.

Rồi… Vụt… 
Một tia sáng lóe lên từ phía một góc tối của hành lang. Tia chớp chói lòa lao nhanh như tên bắn, nhắm thẳng vào vị trí của cô bé.
-RICA, TRÁNH RA NGUY HIỂM LẮM !
Cậu nhóc tóc bạch kim hốt hoảng nhảy từ trên cây cao xuống, định lấy thân chắn cho em. Ma Kết từ xa kịp phát hiện liền đọc thần chú, chiếc nhẫn trên tay sáng lên một luồng sáng rồi nó cũng bay thẳng tới chỗ hai anh em Bảo Bình.
Ngay trong khoảng khắc chỉ cách nhau chưa tới nửa giây, luồng sáng của Ma Kết đã tới kịp và tạo thành bức tường xanh chắn cho cả hai anh em nhưng do chưa sử dụng thuần thục chiếc nhẫn mà cha chàng đã trao cho, tấm khiên phút cuối vỡ nát ra dưới sức mạnh của tia chớp. Rồi nó tuân theo phương hướng ban đầu giáng mạnh vào lưng của Bảo Bình. Tiếng hét đau đớn của cậu gền vang giữa khoảng đất trống trong khi tay cố vẫn bấu chặt lấy đứa em gái đang hoảng sợ của mình. Rồi luồng sáng lịm tắt dần theo thân người bắt đầu khuỵu xuống. Vụt mất. Như không phải vào bầu không khí ngập nắng của khu vườn mà là vào thể xác của Bảo Bình. Đôi tay thả lỏng, Bảo Bình thả người vịn chặt lên mặt đất, nhịp thở khắc khoảng hiện ra sau đôi mắt thất thần.

Tên động thủ đã chạy mất. Bỏ lại Ma Kết đang chạy ào tới bên hai anh em, hỏi thăm Bảo Bình lẫn chăm lo cho Rica. Nhưng cậu trai sau khi như lấy lại được sự sống, thì lại nghiễm nhiên đứng dậy, chớp mắt vài cái nhìn xung quanh một cách lạ lẫm. Sờ lên ngực. Có gì đó không ổn trong cậu…nhưng quan tâm làm gì…phì cười…cậu bước đi….
-Bảo Bình, cậu không ở lại chăm sóc cho em gái cậu mà còn đi đâu đó ?
Cậu nhóc tóc bạch kim quay nhẹ đầu, vẫn đôi mắt đỏ gạch đó, nhưng bóng nắng đã khiến nó sậm đen, vô hồn, không thể nhìn thấy gì trong cặp mắt đó nữa…
-Nó không chết đâu, cứ mặc nó !
-Bảo Bình ! Cậu có biết cậu đang nói cái gì không ? Này, đứng lại, mau đứng lại nói cho rõ đi !!
Chẳng còn gì cả, cậu trai điềm đạm bước đi, nụ cười lạnh vang lên buộc Ma Kết câm lặng, sững người, không còn tin vào mắt mình nữa rồi… Bảo Bình thật sự biến đâu mất rồi…Người trước mặt cậu giờ chỉ là một người hoàn toàn khác, một linh hồn vô tình được niêm trong thân xác của cậu trai tóc bạch…

Tên pháp sư sau đó đã bị bắt. Bản án tử hình là thích đáng cho những gì hắn làm. Nhưng đến ngày ra giàn thiêu ngoài pháp trường, hắn không hề run sợ mà còn cười sảng khoái mặc cho ngọn lửa vô tình ngấu nghiến xác thịt. Vì hắn biết. Hắn đã mang được một thứ quý giá cùng theo đến cõi chết. Là trái tim ấm nóng của Bảo Bình…Hắn đã mãn nguyện…mãn nguyện lắm rồi…

Giọng cười khanh khách vẫn vang giữa biển lửa cùng tàn tro…
Gió mang bụi mù tiến vào khoảng trời vô định… 
Cũng như mang Bảo Bình biến mất…
…vĩnh viễn…

*-----End flashback -----*

-Anh em sẽ quay về, chắc chắc sẽ quay về. Em phải sống để nhìn thấy anh Bảo Bình thật sự của em quay về…
Gục hẳn vào người của Song Tử. Cô bé Rica nghẹn ngào nói trong nước mắt, cô bé nhớ anh mình lắm… rất nhớ…Như lời khẩn xin phát ra giữa những âm nấc :
-Chị có thể giúp em một điều không ? Chiếc khăn là của anh Bảo Bình nhờ em đưa dùm chị, tức là anh ấy đã có cảm tình với chị. Vậy chỉ có mình chị mới có khả năng giúp em đưa anh ấy quay về.
Song Tử thoáng giật mình. Một người chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhận “trọng trách” này. “Anh ta thực sự có cảm tình với mình sao”. Thật sự không dám mơ tưởng đến, không lẽ điều ước của nàng đã thành sự thật. Một cảm giác ấm áp của sự quan tâm như nung nấu trái tim đã gạn vỡ từ lâu của cô gái trẻ…Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nàng…
-Chị ơi xin hãy giúp em !
“Nếu đây là sự thật, sao mình lại không chịu nắm bắt”. Song Tử chỉ nhẹ cười mỉm, nhưng đây có thể là nụ cười đẹp nhất của nàng.
-Chị đồng ý !
Chí ít, đó cũng là một tia sáng nhỏ hừng lên giữa cuộc đời đầy rẫy âm u, mịt mù của nàng.
-----End flashback -----
-Chị Song Tử à…
-Không sao đâu Rica. Thôi tối rồi, vào ngủ thôi em.
Song Tử bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Giấc mộng mà hằng đêm nàng luôn mơ thấy. Hai năm rồi. Hai năm tuy ngắn ngủi đối với nhiều người nhưng là cả khoảng thời gian ròng rã của nàng. Niềm tin của nàng về người vẫn không hề vơi bớt. 
Tự nghĩ sao cái niềm tin của mình nó vô vọng và mong manh quá. Nhưng như vậy thì sao chứ ?

“Vì em đã lỡ yêu anh mất rồi”
Và cảm xúc này sẽ được giữ kín…
…mãi mãi…
----------
Lòng tin là gì ?
…Là cho đi, cho đi tất cả, tất cả những gì, những gì mình có…

----------
…Hay…
…Chỉ đơn giản là tin, tin mọi thứ, mọi thứ ta biết… về người…
----------
…Ốc đảo Divin…

Ánh trăng khuyết vành phản chiếu màu son của nó xuống mặt hồ tĩnh lặng, rực cháy lên đôi mắt oải hương đang ngắm nhìn những hạt nắng phảng phất, lăn tăn trên thảm cỏ xanh mướt. Mọi thứ dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở nhịp nhàng, đều đặn của lá cây khiến cho côn trùng cũng không buồn cất tiếng gáy. Yên tĩnh. Nơi này lúc nào cũng vậy, thanh bình đến lắng lòng… Nhưng chỉ đến khi người đó đến…

-----Flashback -----

-Này anh kia, anh làm cái gì ở đây vậy ?
Nàng bước nhanh ra khỏi những tán cây cao ngút, chiếc váy trắng liền thân phất phơ theo mầm cỏ và những chiếc lá non tơ nằm rũ rượi giữa khoảng đất rừng nay đã bị người con trai trước mặt san bằng. Đôi tay trắng ngần nắm chặt lại cùng mi mắt cong lên đầy giận dữ. Khu rừng này như nhà của nàng và nàng không thể làm ngơ khi có kẻ muốn làm hại đến nó.
Từ những thân gỗ cao vững chắc đến những cây con mọc nương chung giờ đã nằm xóng xoài trên thảm cỏ héo hắt, lụi tàn. Dấu chân của bầy đàn Letle nhỏ chạy trốn in đầy trên mặt đất. Một số con còn lại đứng núp sau những vụn cây gãy vỡ, rống lên từng tiếng về hướng người con trai tóc đen huyết nọ.

Người con trai đó cầm trên tay một thanh thương dài với phần lưỡi là hai miếng thép sắt nhọn, tỏa hơi nhiệt nóng rát. Nụ cười nửa miệng nhếch lên, thích thú với vật sống đang giật nảy cố giành giựt lấy từng giọt sống đang bị bàn tay còn lại của chàng vắt kiệt dần. Máu đỏ đục ngầu rỉ ra từ khóe miệng, lân la trên da thịt mang sắc xanh biếc của lá cây, rơi tỏng từng mảng lên mặt đá rêu xanh. Đôi mắt màu tía. Đọng.

-Mau thả Letli của tôi ra ! Nếu không thì đứng trách tôi. - Thiếu nữ lần nữa hét lên.
-… - Im lặng, chỉ có ánh nhìn đã chuyển hướng. Tay lại thiết chặt.
-Mau bỏ tay ra !
Cô gái nhào người tới, đôi tay vịn chặt vào đoạn nối giữa con rồng và chàng. Đưa răng cắn mạnh. Người con trai nhăn mặt, dùng lực ném người nàng ra xa. Tấm lưng trắng lê dài lên mặt đất, xơ xát nhưng khóe môi vương lại một giọt máu. Vết cắn sưng tấy, đỏ ngây. Cô gái nào chịu thua. Lần thứ hai lao tới dùng cả hai tay húc mạnh người chàng, rồi lợi dụng lúc đó đưa tay lên lấy lại con rồng. Chàng buông vũ khí, tay kia thì giơ cao ra xa khỏi tầm với của nàng, tay còn lại nắm chặt lên phần da hồng kéo trượt ra xa. Ra vẻ phấn khích với hành động dại dột của cô gái :
-Lại đây mà lấy lại. - Đưa tay khiêu khích.
-Mau trả lại Letli cho tôi. Trả đây ! - Lại trượt.
-Vụng về quá đấy !
-Đáng ghét ! Mau trả lại cho tôi !

Tức giận trước cái vẻ mặt khinh khỉnh của anh chàng phía trước. Nàng cung chặt tay. Chiếc lắc tay bạc ngọc tỏa sáng, màu trắng của tuyết. Nhịp chuông tự động rung lắc liên hồi trong khoảng khắc mặt đất chuyển mình dữ dội. Con ngươi trái màu oải hương của nàng biến sắc. Khối đỏ loang đậm dần. Đỏ máu. Sôi sục. Nàng hét lớn ra lệnh cho hàng chục lõi cây bên dưới chồi lên, bủa vây người con trai tóc đen đỏ. Bị bất ngờ. Chàng chỉ kịp cúi người suốt nhặt cây thương rồi vung tay chém sạch ngọt đám rễ vướng víu. Tay kia nới lỏng, con rồng vùng mạnh thoát ra, cố thêm phần sức chạy về hướng của nàng. Nằm gọn mình trong vòng tay ấm áp của cô gái trẻ.

“Phụt”. Ngọn lửa đen lại vụt lên thiêu trụi tất cả. Mặt chàng đanh lại. Bước chân dẫn lối cho dòng lửa, thanh thương lại được ưm nóng và tỏa khói, người con trai lăm lăm tiến lại.
Thấy nguy hiểm trước mắt, nàng choàng người phóng thẳng vào những tán cây rậm rạp. “ Ít nhất phải để các bạn chạy kịp về nơi an toàn đã “. Bóng người phía sau cũng vụt bắn theo. Sát khí bám trên khuôn mặt người con trai máu lạnh ngùn ngụt. Khoảng khắc như chỉ cần nàng chậm lại dù chỉ một bước chân cũng đủ để ngọn giáo cắt ngang người nàng. Niệm chú. Lửa đen nhanh như ánh chớp đánh võng vòng quanh, từ chúng tua tủa lên những cọc sắt dài, lực đâm mạnh phá nát cả hàng cây cổ thụ khổng lồ hai bên. Lửa dài liếm sạch mọi ngã rẽ mà nó băng qua.

“Đáng ghét”. Chiếc vòng chuông lại rung nhịp bước. Rễ cây mọc lên chi chít tạo nên những hàng rào chắn dọc xuôi theo dấu chân nàng. Lá cây rơi lả chả trong độ phá hoại của hàng cọc sắt bỗng khép mình, duỗi thẳng và lao tới chàng trai như các miếng phi tiêu. Tà áo khoác bị cứa nát.

Màn rượt đuổi của hai người chỉ trong vòng nửa tiếng đã khiến cho một mảng lớn của khu rừng trở nên tan hoang, cây xanh đổ sầm, trơ ra cả bộ rễ kết thành từng chùm của mình. Chợt nghĩ đàn Letle đã an toàn nên nàng dừng chạy bên một hồ nước. Đôi chân trần đứng ngập trong màu xanh trước mặt. Nhắm mắt lại. Và giây tiếp theo là hơi sắc như tuôn vào sống mũi, hương khói có pha chút máu, pha chút cô độc…
-Sao cô không chạy nữa ? - Âm giọng trầm.
-Không cần thiết nữa. - Thảnh thơi, nhẹ dịu.
-Tại sao lại “không cần thiết” ?
-Đàn letle đã đến được một nơi rất an toàn, một nơi vĩnh viễn không bao giờ bị xâm phạm, không bao giờ bị phá hủy. Nhiệm vụ của tôi đã hết.
Bất ngờ lẫn ngán ngẫm, người con trai thu thương lại, nói :
-Nhiệm vụ, cuộc đời con người sống chỉ vì cái nhiệm vụ đơn giản thế thôi sao ? Vô dụng quá !
-Thế còn anh, anh đang sống vì cái gì ? - Mở mắt, nhưng không buồn ngoảnh lại.
-Không phải chuyện của cô.
Quay phắc người đi, chàng không thích giết những kẻ yếu mềm, buông xuôi sự sống một cách quá dễ dàng như vậy. Đối với họ, chàng chỉ có sự khinh ghét. Giết chỉ bẩn tay.
-Cảm ơn. - Cười nhẹ đáp trả.
Khựng lại.
-Gì thế ?
-Cảm ơn đã không giết tôi.
-Cô rảnh nhỉ ? - Thầm nghĩ thật phí thời gian khi đứng lại.

Đất đai lại có sự biến chuyển, lần này không mãnh liệt và dữ dội như lúc đầu. Nó ẩn chứa một sự nhịp nhàng nhưng dai dẵng, dạt dào, tràn đầy sức sống. Những khe nứt ra từ đất bắt đầu đâm chồi lên mầm cây, rồi nó phát triển, vươn tấm thân nâu rì của mình lên cao hứng lấy ánh nắng mặt trời. Lá hoa đâm chồi, dây leo bua bám, phút chốc một cây xanh mới, tươi tốt được sinh ra ngay trên mảnh đất trống trơn, tàn trụi.
-Cô đang làm cái trò gì vậy ?
-Cứu sống cây cỏ. Anh không thấy sao ? - Ngơ ngác hỏi.
-Mạng sống thì không màng đến mà còn đi lo cho mấy cái cây vô dụng đó.
Liếc mắt về phía cô gái, lời nói phát ra đầy chất khinh thường.
-Anh nghĩ gì mà nói các bạn ấy vô dụng. Hồi nãy chính họ đã hy sinh bảo vệ cho tôi và cả đàn Letle.
-Mạnh được yếu thua. Bộ cô không hiểu sao. Những thứ quá dễ chết như chúng chẳng khác gì những kẻ yếu kém trên đời này. Cái chết là quá nhẹ đối với chúng. - Khinh khỉnh.
-Tại sao phải là “mạnh được yếu thua”. Không phải những người mạnh điều xuất thân từ kẻ yếu sao ? Có những người vì gia đình mà họ cố trở nên mạnh mẽ, vậy đối với anh, họ đáng chết lắm sao ?
Đôi mắt màu oải hương thoáng co lại, đầy vẻ quyết tâm. Người con trai không nói gì thêm nữa, cây thương bắt đầu rả ra thành làn khói đen kịt rồi quặn mình tan vào tầng không khí trắng. Bước lại gần :
-Cô nói vậy tức là cô nói cô chính là kẻ mạnh đúng không ? - “Con người này, sao lúc nào cũng mang cái nụ cười miệt thị người khác như thế ”. Nàng thoáng nghĩ.
-Tôi không phải là kẻ mạnh, nhưng tôi muốn mình trở nên thật mạnh mẽ.
-Nếu muốn thì đưa tôi chiếc lắc tay của cô. - Đưa tay ra.

Suy nghĩ một hồi rồi nàng cũng quyết định tháo chiếc vòng, rồi đưa nó cho người con trai tóc đen đỏ. Mạnh mẽ hơn luôn là ước muốn của nàng bấy lâu nay. Tung hứng chiếc lắc trên tay, tiếng chuông liên tục rung lên những hồi nhẹ lách tách nghe rất vui tai. Chợt. Chàng trai nắm chặt nó, rồi vòng tay ném nó thật mạnh, thật xa. Âm thanh mỗi lúc một lịm dần rồi vụt biến vào trong khoảng lặng của mặt hồ xanh biếc.
Cô gái hoảng hốt, không suy nghĩ gì thêm nữa liền nhảy ào xuống hồ. Còn người con trai thì ngồi xuống trên một khúc gỗ cây vừa bị đốn ngã, ngắm nhìn thích thú cái viễn cảnh mình vừa dàn dựng. Mặt hồ bắt đầu xao động giữa những cơn ngụp lặn của cô gái, mái tóc nàng sũng ướt và tiếng thở yếu ớt dần. Đó là món quà của Mẹ tặng cho, nàng không thể để mất. Thời gian thấm thoáng trôi. Đã hơn 30 phút rồi.

Tiếng sấm rền vang giữa bầu trời chốc đã sậm tối.
Mưa rồi. Và nặng hạt nữa. Khí lạnh rét run chả thấm gì đối với người con trai này cả, nhưng lại là thử thách lớn đối với cô gái vẫn còn mãi lo tìm kiếm chiếc lắc tay bạc.

Đôi mắt tía nãy giờ vẫn chăm chú ngắm nhìn, nụ cười đã vụt biến đâu mất. Mặc cho mưa chảy dài lên ren tóc, chàng phà ra hơi khói trắng xóa. Lạnh. Tự nhủ sao trong lòng lại có cảm giác buốt rét như thế này. Chàng rất hay ngồi thừ người dưới những cơn mưa như trút nước, từ đó sinh ra niềm yêu thích kì lạ với nó. 
Cứ để cho hạt nước mơn man trên xác thịt, cảm giác giá lạnh từ nó có thể khiến chàng cảm thấy bớt phiền não. Việc mỗi ngày liên tục phải đối mặt với mưu kế từ bọn rồng và cả tên Facraf, liên tục phải nhúng tay mình vào vũng máu tươi nặc mùi, nỗi thù hằn nhiều lúc lại trổi dậy nhưng không thể xả hết lên người bọn chúng. Việc kiềm giữ mối thù này luôn là gánh nặng của chàng, nhiều lúc khiến chàng mệt mỏi và mưa là thứ duy nhất giúp chàng xua tan nó. Vì thế, chàng thích mưa. Cũng như cái lạnh mà nó mang đến. Nhưng sao hôm nay nó lại khiến chàng cảm thấy lạnh … dường như một cảm giác khác như đã vùi sâu trong kí ức giờ đã được thức tỉnh…nó có vị của sự cô độc…

Hình như nãy giờ đã quá năm phút mà chưa thấy bóng dáng cô gái trồi lên khỏi mặt nước. Chàng đứng dậy hướng mắt nhìn ra thật xa, từng giây trôi qua là thêm một nhịp vào trong cơn dốc của hơi thở. Dần, nó hóa thành đồng điệu với tiếng mưa…7 phút trôi qua rồi… “ Cô gái đó đâu rồi ? “

-TÌM RA RỒI !!!
Bóng hình nàng vương lên khỏi lớp nước trong xanh. Tiếng hét reo vui cùng dòng nước xóng xánh. Nhưng rồi…Lịm tắt…Một màu đen chen ngang đôi mắt trắng xóa của nàng…Nàng ngất đi… thể xác rơi tõm vào bóng đêm của đáy hồ…

-----End flashback-----

Cự Giải đã được cứu sống. Nhờ chàng. Nàng khẽ cười. Nghĩ đến hành động lần đó thật dại dột… nhưng nhờ vậy, nàng quen biết được người con trai đó…
Vuốt ve chú mèo trắng Teate mịn như tấm thảm bông đang lăn tròn trên vai nàng. Nheo đôi mắt to tròn có màu xanh nõn chuối lại, trườn mình sảng khoái dưới từng đốt ngón tay của nàng, hai chiếc đuôi dài lân la khắp tấm lưng trắng. Kí hiệu mang sắc thiên thanh trên trán chuyển màu dưới bóng sáng của trăng. Cự Giải lấy tay mở gói giấy thuốc ngả vàng ra, cầm lấy một viên thuốc đen, to tròn như quả banh tí hon lên nhâm nhi. Vị đắng lan tỏa khắp đầu lưỡi, nhưng sắc ngọt phía sau như làm dịu mát cơn đắng chát. Có một chút nồng ấm. Và nó khiến nàng say. Nó giống chàng…

-----Flashback -----

-Anh Thiên Yết nè, đây là cái gì vậy ?
Cự Giải chỉ tay vào đám bông màu đen đang cuộn tròn trên tay chàng. Người con trai đó đã dùng phép thuật tạo ra nó. Khối đen lắc người xoay chuyển về hướng của cô gái, chỉ có đôi mắt xanh nhăn nhó và dấu hiệu kì lạ trên mặt là nhận ra được.
-Cứ nhận đi.
Thiên Yết thảy nó vào tay Cự Giải. Con mèo tức giận vì bị chuyển tay cho người lạ liền cắn phập vào ngón trỏ của nàng. Cơn đau lan truyền nhanh đến dây thần kinh phản ứng. Nàng khẽ nhíu mày nhưng không kêu la. Quay người đi, như một phản ứng không cho ai biết cảm giác thật của mình. Máu rỉ thành dòng, một ít tan vào trong bộ hàm nhỏ bé nhưng chắc khỏe, một ít hóa màu trên thảm cỏ xanh. Đau đến ứa cả nước mắt, nhưng chỉ dừng lại ở khóe mi.

-Này có sao không vậy, sao cô không nói gì ?
-Dạ không, không có gì đâu. Em không sao đâu.
Lấy tay chùi nhanh vệt nước, đồng thời rút nhanh tay ra khỏi lớp sừng của con mèo nhỏ. Con vật thấy máu trông có vẻ đã dịu cơn, chịu nằm yên trên đôi tay mềm mại của Cự Giải. Trong lúc nàng mút sạch phần chất lỏng đang trút ra, Thiên Yết nghi ngờ bước tới phía trước nàng :
-Có thiệt là không sao không đó ?
-Không ! Không thiệt mà. 

Không kịp rồi. Đành giấu nhẹm nó ra sau lưng, nhưng giọt máu vẫn vô tình rơi xuống. Ánh đỏ lọt vào tròng mắt của Thiên Yết. Không nói gì, chỉ khép mắt nhìn chằm chằm vào cái thứ mình vừa tạo ra. Lông trên người con mèo dựng ngược, liền nhảy xuống, chui rúc ra phía sau chân Cự Giải. Lâu lâu chỉ dám đánh mắt lên nhìn người con trai một lần rồi quay phắc đi vì sát khí vẫn còn cư ngụ trong đáy mắt của Thiên Yết.

-Anh cho em con mèo này thiệt hả ? - Cự Giải hí hửng hỏi.
-Nếu thích thì cô cứ giữ đi. Sau này nó sẽ hữu dụng. Không thích thì giết nó đi.
Nói xong, Thiên Yết nắm chặt cây thương chém vào không trung một vệt dọc dài. Khe hở mở toanh thành một cánh cổng đen ngút. Chàng tiến vào rồi để bóng đêm ngốn trọn cả cơ thể. Vụt biến.

----- End flashback-----

Xem ra giờ con mèo Teate cũng đã khá thân thuộc với nàng rồi. Lông nó từ lâu cũng đổi sang trắng. Như nàng. Đôi lúc nó cứ ở lì với Cự Giải, trần trừ không muốn về với chủ nữa. Dạo này còn có tính hay bám sát người nàng mỗi khi Thiên Yết ghé thăm, làm đủ trò với Cự Giải rồi để chàng liếc mắt nhìn như muốn “ăn tươi nuốt sống” thì mới chịu rút về sau lưng cô gái. 
Gói thuốc này cũng là do Thiên Yết nhờ nó đem tới. Lạ thay, nhờ nó mà mấy cơn ác mộng cứ đeo bám dai dẳng nàng bấy lâu nay đều tan biến. Như chưa hề tồn tại. Viên thuốc màu đen cũng giúp nàng bớt nhớ nhung người con trai đó. Nó cho Cự Giải cảm giác như có chàng bên cạnh vậy.

-Con còn chưa chịu vứt gói thuốc đó đi sao ?
Con rồng xanh. Mẹ nàng. Bước dần ra từ vùng tối sậm của góc rừng. Con mèo nghe tiếng liền thoắt vọt lên cành cây cao. Nó không ưa bà, cũng như người có ác cảm đối với con người, đặc biệt là với Thiên Yết.
-Mẹ à, anh ấy rất tốt, không phải như Mẹ nghĩ đâu ? - Còn Cự Giải thì lại không muốn có mối bất hòa này giữa hai người, vì họ là những người thân duy nhất của nàng.
-Con đã hiểu được bao nhiêu về hắn mà dám nói hắn là người tốt.
-
Cự Giải im lặng. Nàng biết, nếu như nàng cứ tiếp tục nói thì cũng không thay đổi được gì. Người ta nói “ghét hay yêu thường không có lý do” mà. Phần con rồng cũng hiểu nàng vô cùng khó xử trong chuyện này. Nhưng bà đã sống ngần tuổi này, bà biết rõ về con người hơn nàng, đó cũng là lý do bà để nàng sống tách biệt với họ. Và… bà cũng không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa… để rồi… nó lại dìm chết trái tim nàng thêm lần nữa…

Quay người hướng lại về góc tối, thở một hơi dài như thất vọng, cất bước :
-Đừng tự che mắt mình nữa con à

Tấm thân dài xanh của bà lại biến mất. Chỉ để lại câu nói vẫn còn vang vọng…
Cự Giải dựa người vào thân cây êm ái. Đôi mắt oải hương ngước nhìn ánh trăng sáng qua tán cây rậm rạp. Tia nắng như thắp sáng, như len lỏi lên gò má hồng nhạt, lên bộ váy thướt tha, và cả lên tâm hồn của nàng nữa…

-Em biết gì về anh sao ? Em chỉ biết anh lúc nào cũng giữ bộ mặt trầm ngâm, ít cười, thích sự im lặng và bản thân lúc nào cũng đắm chìm trong suy tưởng, hận thù…Như vậy thôi… nhưng đã đủ cho một niềm tin chưa ?
Rồi nàng gục mặt xuống gối, nhắm mắt lại và suy nghĩ về câu nói của bà, suy nghĩ rất nhiều, đến nỗi, vô tình đã thiếp đi mà không hay biết. 
Vầng trăng rũ bóng…Gió thổi nhè nhẹ lên vạn vật…và hòa trong lời ru thánh thót của lá… tiếng nói của con rồng như thấm đẫm khắp nơi…

Đừng tự che mắt mình nữa.



Bóng đen của con mèo Teate ngả dần lên tán lá. Cơ thể nó hướng hoàn toàn về phía Cự Giải, bất động, nhịp thở đều đặn nhịp nhàng trong lồng ngực trắng xóa. Chốc, đôi mắt xanh từ từ nức nẻ dần, rạn vỡ như một tấm gương vỡ nát. Từng mảnh kính rơi ra khỏi tròng rồi hóa bụi trong không khí. Sắc tía huyền ảo xâm thực lấy ổ mắt. Khóe khẽ nhăn và bộ hàm… mở rộng…thỏ thẻ một lời nói…chỉ một người nghe và chỉ dành cho một người…

-Như thế đã đủ lắm rồi !

----------
...to be continue…
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] C56ec89cb85b8cbf36e40735f89bf149_48481226.images1
Con mèo Teate của mềnh nè 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 4

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 94667f4f052a3666384348184fa6e9e6_48481227.arrowleafdragon
Letle

Tính cách Thiên Yết hơi khác mong các Yết đừng chém tác giả nha T_T. Ai thấy sến cũng xin tha nha ^^!
Còn lại ném đá thoải mái 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 4 ( gạch tốt hơn => xây nhà )

Up xong mình out đi học rùi ^^, nên ghi lun cho đỡ thắc mắc. Cái vụ chiếc khăn là có “ẩn tình”. Thế thui 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 4

Tám riêng nhà Giải ( ai không phải giải coi cũng ko sao 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 4, mà coi thì không được bực bội hay nói xấu nha ==”)
Khảo sát : Cự Giải sẽ chọn ai :
1.con mèo Teate. 
2.Thiên Yết
Các giải chọn ai 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] 4 ??? 
 
FlorenceKailey
Học sinh chưa nhận lớp
FlorenceKailey
Giới tính : Nữ
Zodiac : Gemini
Tổng số bài gửi : 70
Birthday : 30/05/1998
Join date : 28/06/2014
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Icon_minitimeWed Aug 06, 2014 12:54 am

Song nhi nhà này bị M thật rầu >.< ôi thật là, sao lại dễ dàng yêu tên đại S kia chứ. Mà, Bảo Bình mới OOC hơn Yết đó
hóng hóng chap mới há
http://sauloveren303.wordpress.com/  
♥ Mon Nô ♥
Học sinh nhà Khí
♥ Mon Nô ♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 264
Birthday : 14/10/2000
Join date : 17/03/2014
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Icon_minitimeWed Aug 06, 2014 12:24 pm

hay  a~~ :3
2 hình cuối bị die thì phải
 
kaokuns1672000
Học sinh chưa nhận lớp
kaokuns1672000
Giới tính : Nữ
Zodiac : Cancer
Tổng số bài gửi : 1
Birthday : 16/07/2000
Join date : 18/10/2014
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Icon_minitimeSat Nov 29, 2014 4:05 pm

truyện tác giả hay quá nha  20    . Hóng chap  :x
 
Sponsored content
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14] Icon_minitime

 
 

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 10]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 1]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 3]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 11]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 12]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng-