Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 37)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSat May 24, 2014 8:25 am

Review: Anh họ của Ma Kết–Nigel–người có mối quan hệ đặc biệt với Xử Nữ. Khi Nigel bắt gặp Xử Nữ nhìn mình trong lúc ngủ, anh liền gọi cô lại để hỏi về chuyện của họ trong quá khứ. Xử Nữ đề nghị rằng cả hai nên duy trì mối quan hệ hiện tại: Xem nhau như người lạ.


Chapter 37

Xử Nữ chạy đi, nhanh đến nổi cảnh vật trước mắt chỉ còn là một cơn gió thoáng qua. Đã có lần cô hành động như vậy: Bỏ chạy.

Mùa thu năm ngoái, Xử Nữ chạy về kí túc xá, khóa chặt cửa rồi ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô nín thở, tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh. Vài giây sau, Xử Nữ nức nở dù chỉ có cô nghe thấy tiếng khóc của mình.

Ngày hôm ấy, Xử Nữ suýt mất đi thứ quan trọng của đời mình, và cô rất sợ.

Mùi của kẻ đó thoang thoảng quanh mũi khiến Xử Nữ rùng mình. Cô bước vào nhà tắm, để cơ thể có nhiều vết bầm–quanh cổ, hai tay, ngay eo và vai của mình–ngâm trong nước ấm. Thứ mùi kinh tởm đó cần phải biến mất càng nhanh càng tốt, nhưng khi nhìn vào những chỗ bầm, Xử Nữ nhớ lại việc người đàn ông đã làm với mình.

Vài tiếng trước, người mà cô từng gọi là thầy, và những cái đụng chạm của ông ta khiến Xử Nữ sợ hãi. Cô vùng vẫy, cầu cứu dù không hy vọng sẽ có ai nghe thấy mình. Ngày học kết thúc, mọi người trở về phòng của họ. Một mình Xử Nữ chống chọi với loài cầm thú. Tòa nhà này cách kí túc xá khá xa, nhưng Xử Nữ vẫn không muốn bỏ cuộc. Cô gào lên, giữa những lần nín thở còn có tiếng nấc, tiếng van xin. Người đàn ông nào chịu tha cho cô. Một lần chống cự là một lần cô chịu đau.

Bỗng, có tiếng bàn ghế bị đạp ngã, một chàng trai nhìn về phía họ đầy giận dữ, ánh mắt 'ăn tươi nuốt sống' chủ yếu là dành cho thầy. Khi Xử Nữ mở mắt ra, Nigel đã đánh người đó gần hấp hối. Anh còn dùng một chiếc ghế đập điên cuồng vào lưng người đàn ông. Xử Nữ bàng hoàng nhìn vào vũng máu–không biết là của Nigel, hay là của ông ta. Cô chạy đến, ngăn bạn trai (cũ) của mình lại trước khi anh đánh chết thầy của họ. Nigel không ngừng nguyền rủa, nước mắt của anh rơi từ khi nào. Anh bị Xử Nữ ôm chặt, nhưng vẫn quay lại đạp túi bụi vào người đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới sàn.

“Thôi đi. DỪNG LẠI!” Cô hét lên, cố lôi anh ra ngoài. “Em không sao...không sao,” giọng cô run rẩy, nước mắt đã ngừng rơi từ khi nào, giờ chỉ còn lại cặp mắt đầy sợ hãi khi nhìn Nigel tự đập đầu mình vào tường.

“ANH PHẢI GIẾT HẮN! ĐỂ CHO ANH GIẾT HẮN!” Nigel gào vào mặt Xử Nữ, hai bên má ướt đẫm, rồi anh liên tục tự làm đau chính mình bằng cách đập đầu vào tường.

Xử Nữ chịu hết nổi, cô chen vào vị trí giữa anh và bức tường. Đầu họ đập mạnh và hiện lên vết bầm. Xử Nữ nhìn Nigel đầy mệt mỏi. Không chỉ một lần, hai lần mà còn rất nhiều lần. Nhìn anh nổi điên và đánh người không cần biết hậu quả, Xử Nữ lại muốn khóc. Cô thương anh, không muốn anh vì mình mà hành hạ bản thân.

“Anh đã hứa là sẽ không động tay với ai nữa, sẽ kiềm chế, suy nghĩ trước khi hành động. Anh quên rồi sao?”

Nhìn vết thương mình vừa gây ra cho cô, Nigel nói không nên lời. Còn Xử Nữ chỉ biết nhìn sang chỗ khác, cổ họng cảm thấy đắng khi mở miệng. “Em...mệt mỏi khi luôn là người lãnh hậu quả cho mọi hành động ngu ngốc của anh...” Xử Nữ quay mặt đi, câu cuối cùng cô nhắn lại là hai từ Xin lỗi. Nigel lặng lẽ nhìn theo bóng của cô, rồi chạy về hướng ngược lại.

Lần cuối họ được nhìn thấy nhau, và ngày hôm sau, Xử Nữ biến mất, để lại Nigel một nửa trái tim tan vỡ của mình.  

Một năm sau, họ gặp lại. Nigel vẫn không đuổi theo cô. Anh tôn trọng quyết định của cô. Nigel để cho Xử Nữ chạy dưới cơn mưa tầm tã. Anh muốn mình từ từ rời khỏi vị trí trong lòng của người con gái này, nhưng cuộc đời, sao xô họ lại gần?  


Ngày hôm sau, Ma Kết ngồi trên bậc thang, lắng nghe cuộc đối thoại của cha mẹ mình trong phòng khách. Nhìn mặt họ như không hài lòng. Hai người trao đổi cái nhíu mày và cùng thở dài. Ma Kết biết rõ họ đang nói về ai nên đành lắc đầu và đứng dậy. Thật tình thì anh không quan tâm, nhưng cuộc đối thoại đó càng ngày càng khó nghe. Họ đang nói về anh, và lời lẽ họ dùng thật sự rất nặng.

Ma Kết ra ngoài nhằm tìm cho mình chút không khí để thở. Không khí trong nhà này thật ngột ngạt, vậy mà anh đã phải chịu đựng nó suốt mười bảy năm.  

“Lại đem mình đi so sánh với người khác.” Ma Kết thở dài trước sự thật là anh lại làm cha mẹ mình thất vọng, và càng buồn hơn khi biết sự thất vọng đó lớn thế nào.

Anh lắc đầu lần nữa. Muốn thoát khỏi buồn bực thì chỉ còn cách tìm đến những nơi sôi nổi, mà người như anh lại chẳng biết địa điểm nào. Kết rút điện thoại ra, nhắn một dòng tin.

  Gặp nhau được không?

Người bên kia hồi âm ngay lập tức.


Khi Ma Kết qua đến phố bên thì trời bắt đầu tối. Đèn từ những ô cửa lần lượt được thắp sáng, âm nhạc rộn rã phát ra từ hai bên đường. Mọi thứ vừa được sống lại. Con phố trở về với quỹ đạo nhộn nhịp của nó. Ma Kết nhìn quanh như người bị lạc, đôi mắt của anh trông ngạc nhiên. Mới bảy giờ đã có kẻ loạng choạng bước đi trên vỉa hè, tay cầm chai bia, thỉnh thoảng dừng chân để hút điếu thuốc. Khi đi ngang một xưởng cơ khí, Ma Kết nghe thấy tiếng động cơ ầm ỉ, những người thợ buôn chuyện mà như hét vào mặt nhau. Khi thấy Kết nhìn mình, họ chỉ hừ một cái rồi quay sang tán gẫu. Một đứa trẻ lướt tấm ván thật nhanh trên lề đường, đụng trúng anh, nó không thèm xin lỗi mà còn trách cứ. Ma Kết đứng ngẩn ngơ giữa con phố, sau một hồi quan sát, anh nhận ra người nơi này thật phóng túng. Tại đây, mọi hoạt động tốt/xấu đều không bị cấm cản, dù nguy hiểm nhưng thật tự do, và anh thích vậy.

Ma Kết đi tới chỗ hẹn–một tòa nhà cao tầng có nhiều cửa sổ. Trước lối vào là một hàng dài. Anh kiên nhẫn đứng sau lưng một người đàn ông, và xếp hàng. Gần mười phút mà không thấy bóng dáng người mình hẹn, có khi nào anh bị cho leo cây? Ý nghĩ đó khiến Ma Kết lo lắng.

Chợt, có hai cánh tay mảnh mai choàng quanh cổ và ghì người anh xuống. Ma Kết gần như đứng bằng đầu gối của mình. Anh ngẩng mặt lên thì nhận ra Mya đang nhìn mình không vừa ý.

“Là ở tầng hai mà, tên mù hướng này!” Cô la lớn, gây sự chú ý cho xung quanh.

Hai người đi vòng ra phía sau tòa nhà, nơi có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên tầng hai. Mya mở cánh cửa khi họ đã tới đúng chỗ. Ma Kết giật mình khi bước vào bên trong. Tiệc tùng...lần đầu tiên anh được nhìn thấy một bữa tiệc hoang dã như thế này. Chủ đề của buổi tiệc có liên quan đến bãi biển, và y như rằng mọi người ở đây đều vận trang phục tắm của mình. Trừ một số ít, những khách lạ đến chung vui như anh và Mya là mặc thường phục. Thấy Ma Kết hoang mang và không biết phải làm gì, cô nâng hai tay của anh lên và lắc lư theo điệu nhạc. Khởi đầu còn ngượng ngùng, nhưng dần dần, anh theo kịp đám đông. Hai người họ hòa vào biển người, chỉ có âm nhạc và những điệu nhảy cho đêm nay.    

Tiếng cười vang lên đầy sảng khoái, Ma Kết và Mya ngồi đằng sau cầu thang–nơi mà họ cho là yên tĩnh nhất.

“Anh ổn chứ?” Mya hỏi, và đưa cho anh ly nước. Ma Kết hớp một ngụm rồi ho sặc sụa.

“Đắng quá!”

“Bia mà,” Mya cười phá lên vì anh đã phản ứng đúng như cô mong đợi. “Nhưng mà, anh ổn chứ?”

“Chuyện cha mẹ tôi hả?” Ma Kết lấy giấy lau đi vệt bia đổ trên áo, rồi trả lời thờ ơ, “Họ gọi nhưng tôi không bắt máy.” Anh gượng cười khi nhìn vào màn hình điện thoại vừa hiện lên nhiều cuộc gọi nhỡ. Khi về nhà, thế nào anh cũng bị mắng.

Trong lúc tâm trạng không được ổn, Ma Kết nghe có tiếng động lạ ở bên phải của mình, là tiếng một nam một nữ thì thầm với nhau...và hơn thế nữa. Ma Kết quay sang, tập trung nhìn vào hai cái bóng đen. Chừng vài giây sau, anh liền hối hận vì sự tò mò của mình. Mya thấy anh hành động lạ liền nhìn theo. Cô đã phải nhịn cười khi nhận ra lý do Kết đỏ mặt và ngồi run. Mya kéo anh đứng dậy trước khi quá muộn.

Cô dẫn anh rời khỏi buổi tiệc, không quên quay lại và cười. “Chào mừng anh đến với thế giới người lớn, hội trưởng ạ”.


Mya chạy đằng trước và nắm tay Ma Kết thật chặt. Cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy. Giống như lần đầu họ gặp nhau, Mya kéo tay anh, đòi dẫn mình về nhà, bắt anh ngồi cùng chuyến tàu để cô có thể mượn vai mà ngủ, giả say xỉn rồi hôn anh muốn ngộp thở. Ma Kết cảm thấy mình thật thiếu kinh nghiệm. Phần nào đó trong anh chưa sống hợp với tuổi của mình (vì Kết trông rất chững chạc so với nhiều người bằng tuổi), nên đôi khi, anh cũng muốn nổi loạn, và thoát khỏi hình tượng cũ mình đã mang theo suốt mười bảy năm nay. Sống, và tận hưởng như một thiếu niên không lo nghĩ, rằng ngày mai có thể sẽ không tới, chỉ biết sống trọn từng giây mà thôi. Việc nhận lời làm bạn trai (giả) của Mya–đối với Ma Kết–là một trải nghiệm mới mẻ, nhưng đồng thời cũng thật xấu hổ, vì anh đang bị một đứa con nít dắt mũi, và chỉ dạy cho mọi thú vui trên đời.

Mya thả tay anh ra và ngồi lên chiếc xích đu ngay giữa thảm cỏ. Ma Kết ngồi vào chiếc đu bên cạnh. Sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng cười lớn.

“Không ngờ...anh chưa bao giờ...xem người ta làm 'chuyện đó',” Mya vừa nói vừa ôm bụng.

“Tôi hay bị hồi hộp khi nghĩ về mấy thứ đó.” Ma Kết giải thích trong khi đỏ mặt.

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy-rưỡi,” Kết trả lời.

Mya định nói thêm câu nữa nhưng bụng bắt đầu đau, và giờ cô lại muốn cười. “Tôi đã thử khi mình mười bốn rưỡi”.  


Ma Kết nhìn sang hướng khác nhằm giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình, mặt khác, anh cảm thấy khó chịu khi nghe cô nói về kinh nghiệm 'chuyện đó' của bản thân.  

“Không tệ...” Mya lên tiếng sau một hồi im lặng. “Tôi nói anh đó, thật ra ban đầu tôi rất ghét loại người như anh. Vô vị, nhàm chán, có học thức”.

Ma Kết ho sặc sụa khi nghe ba từ cuối, rồi nhăn mặt. “Ấn tượng của cô về tôi hả?”

“Ừm, một tên khốn có trí tuệ. Tôi nghĩ vậy.” Ma Kết đổ mồ hôi hột khi nghe Mya phát ngôn tùy tiện. Cô tiếp, giọng nhẹ nhàng hơn khi nãy. “Còn đỡ hơn tôi”.

Kết quay sang nhìn Mya, nhưng ánh mắt của cô lạc vào khoảng không vô tận ở trước mặt. Tự dưng, anh muốn an ủi cô. Ma Kết đặt một tay mình lên vai Mya.

“Tôi là gái hư đấy,” lần này cô nhìn vào mắt anh và trả lời.

Ma Kết nhún vai, “Vẫn không thay đổi suy nghĩ của tôi về cô.” Sau câu nói đó, họ im lặng. Im lặng khiến cảm xúc dễ chịu hơn nhiều, nhưng Mya lại lên tiếng.

“Lạ thật,” cô cắn môi dưới của mình và cau mày như không hiểu. “Cha mẹ anh không dặn phải tránh xa hạng người này ra sao?”

“Không thay đổi cách tôi nhìn người khác.” Câu nói của anh làm cho Mya cười, không phải vì câu nói đó buồn cười mà vì nó thẳng thắn đến lạ, và vẻ mặt của anh trông rất nghiêm túc.

“'Mèo con lại không cần anh thương hại',” cô nhắc, và lần này cả hai cùng cười.

“Thật là lạ...” Cô lẩm nhẩm và nhìn anh bằng đôi mắt sáng. “Không biết anh nghĩ gì về tôi, nhưng tôi nghĩ mình khác với những loại gái hư khác. 'Gái hư' mà tôi đang nói đến, anh hiểu chứ?”

Ma Kết gật đầu. “Tôi có sự tôn trọng của mình dành cho họ. Đừng lấy đó làm lạ, tôi cũng khác với những người có học thức khác”.    

Mya tiếp, nụ cười hiện trên môi. “Không hiểu vì sao mọi người kỳ thị, xem những người như vậy là lỗ hỏng của xã hội. Cuộc đời của họ, ai mà biết chứ? Đâu phải họ muốn như vậy,” cô hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn sang hướng khác. “Đâu phải tôi muốn như vậy. Ai muốn chọn cho mình cách kiếm tiền mà cả bản thân cũng phải khinh bỉ? Là tại họ mà tôi–” Mya ngưng lại, lấy một tay quẹt ngang mắt.

Ma Kết quan sát cô từ nãy giờ, thấy cô im lặng, anh cũng hiểu đó là chuyện rất khó nói. Đợi khi cô bình tâm lại, Kết mới bảo, “Mya, kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi,” rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi.

Mya nhận ra quyết định của mình. Cô chậm rãi gật đầu.

Mya kể cho anh nghe về một người mà cô quen, sự ảnh hưởng của người đó đến tính cách của mình, và vì sao cô vẫn chưa dứt bỏ mối ràng buộc giữa hai người họ. Sự ràng buộc của huyết thống, nó khiến cô không thể làm ngơ khi người kia gặp nạn, không thể từ chối khi người đó cần giúp đỡ, và không khỏi căm hận khi bị họ bỏ lại. Tất cả diễn ra như một giấc mơ vậy. Cái ngày mà cô về đến nhà, mẹ không có ở đó, chỉ để lại một tấm giấy trên bàn. Cô thu dọn hành lý và tìm đến đúng địa chỉ ghi trong giấy. Căn biệt thự lộng lẫy hiện ra trước mặt, người đàn ông có địa vị rất cao là chủ của nó, nhưng ông ta lại từ chối một yêu cầu nhỏ, và thậm chí không muốn cô nhắc đến tên người đàn bà đó.

Người đàn ông–cha cô–không muốn dính dáng đến mẹ ruột của cô, nhưng ông vẫn phải có trách nhiệm. Để trẻ chưa thành niên sống một mình khi cha mẹ còn quyền nuôi dưỡng là phạm pháp.

(Mya ước gì họ mất đi quyền nuôi dưỡng, thà để cô làm trẻ mồ côi còn hơn có loại người nhà tệ bạc như vậy. Một người đuổi cô đi, một người không muốn nhận lại).

Về sau, người đàn ông dù gọi cô là 'con gái', vẫn không muốn cô gọi mình là 'cha'. Ông xấu hổ với người vợ hiện tại và đứa con gái khác của mình. Mọi sự đối đãi sau đó thật giả tạo, khiến cho Mya chưa bao giờ xem mình là một phần của gia đình đó. Người trong nhà cho cô là đứa con gái tự tung tự tác nên họ để mặc, mà cô cũng có cần sự quan tâm của họ? Dù gì thì cô vẫn còn một người nhà thật sự khác–người mẹ đang sống vất vưởng ở bên ngoài. Thật tình, cô cũng chẳng để tâm. Bà ta bỏ cô đi thì có lẽ sẽ không quay lại.

“Vậy, bà ấy hiện đang ở đâu?” Ma Kết hỏi trong lúc cô ngừng lại.

“Bệnh viện,” Mya sụt sịt. “Tôi vẫn không ngừng tìm kiếm sau khi về sống ở nhà đó. Tôi biết thói quen của mẹ mình mà, hỏi những người ở bar thì rõ. Tình trạng của bà ấy kém lắm,” cô cố gắng hít thở, cảm thấy tức ngực. “Bà ta vẫn dây dưa với người đàn ông đó. Người mà tôi từng gặp trong phòng khách, lúc họ đang quan hệ tình dục.” Cô suy nghĩ một hồi lâu rồi quay sang hỏi. “Bảy vết cắt ở đầu, thương tích đầy người, bị nguyền cho đừng tỉnh lại, anh nghĩ bà ấy có dám mở mắt ra không? Mở mắt ra để biết sự trù dập đó vẫn chưa chấm dứt, rằng bà vẫn phải sống để nghe miệt thị, để bị người ta căm ghét.” Ma Kết để cho cô nói hết.

“Không ai muốn bà ấy sống cả, vậy thì, mẹ tôi có nên tỉnh lại để nghe được câu: 'vì sao bà ta vẫn chưa chết?' hay 'loại người như vậy sống chỉ chật đất'?” Mya xúc động, cô gần như hét lên và nước mắt không ngừng rơi. “Người ta chỉ nhìn vào cách kiếm tiến mà khinh thường, còn cái tên hay quá khứ của bà ấy thì không cần biết...Tôi cũng không, nên tôi cảm thấy bà thật đáng thương.” Mya lấy tay lau đi nước mắt, không ngờ lại có ngày cô khóc vì người mà mình căm hận.

Ma Kết im lặng, thỉnh thoảng, đưa mắt nhìn cô gái và suy nghĩ. Mya khác anh ở chỗ cô cần sự bảo bọc, còn anh chỉ muốn phá vỡ hàng rào cản mà cha mẹ đã đặt quanh mình. Sự tù túng, che chở đến nghẹt thở, quá nhiều quan tâm nhưng anh không cảm thấy mình may mắn. Một đứa trẻ bị giữ chặt trong vòng tay của cha mẹ, mất đi sự tự do, và một đứa trẻ bị đưa ngoài đời quá sớm, chịu sự ghẻ lạnh của xã hội. Cuộc sống đó không do chúng lựa chọn nên không thể gọi là may mắn.

“Đúng là...hoàn cảnh,” Ma Kết chậm rãi lên tiếng, rồi anh đứng dậy. “Cần thời gian để sửa chữa,” Kết nhìn xung quanh mình, nhận ra thời gian trôi qua nhanh, anh còn phải nghĩ cách xin lỗi trước khi quay về. “Ngồi ở đây chúng ta sẽ bị cảm lạnh.” Anh cười hiền và giúp cô đứng dậy. Mya quan sát anh thật kĩ như đang ghi nhớ gì đó. Hình ảnh của người khác trong cô rất dễ bị lãng quên còn của anh thì không. Cô muốn nhớ mãi về cuộc nói chuyện này, Kết cũng vậy. Cả hai nắm tay nhau và bước đi. Cho đến khi một trong hai phát giác, họ thả tay nhau ra dù đường về còn dài.


    Nhân Mã (22:17): Không ngờ Mya lại nghĩ vậy, và giờ tôi giống như một người chị vô tâm ):
  Ma Kết (22:20): Mừng là tôi biết trước cô (:
                  Ps: Lúc trước tôi không biết >> tôi cũng vô tâm?
  Nhân Mã (22:22): Ừ...giờ phải cư xử thế nào với con bé?
  Ma Kết (22:23): Như bình thường (?)
  Nhân Mã (22:27): Wow, anh thật là vô dụng D:



  Ma Kết (22:50): Vừa bị thuyết giáo...whatsoever...mà tùy cô. Tôi đi ngủ.
  Nhân Mã (23:00): Con một có khác, rất 'có học thức'.
                   Ps 1: Sweet seductive dreams.
                   Ps 2: Tiếng anh của tôi cũng không tệ.
  Ma Kết (23:02): Vô dụng nghe hay hơn.
                  Ps 1: Too much seduction for today.
                  Ps 2: Ừ.


...

  Nhân Mã (1:36): Kết, anh trông chừng Mya giúp tôi. Dạo này Mya không về nhà nữa. Tôi lo lắm, nhưng làm chị như tôi thật vô dụng. Anh không có vô dụng, lúc nãy là nói đùa! Tôi không ghét Mya, người tôi ghét là cha mình, nhưng lại giận lây sang con bé. Tôi cũng không biết nữa!!! Tôi không còn thiện cảm với ai trong nhà, nếu ép mình thông cảm cho họ là quá khó.
Kết, Mya tin tưởng anh. Anh thích hợp để giúp con bé hơn tôi.
                  Ps: Tôi có đang làm phiền giấc mơ gợi cảm của anh?
  Ma Kết (1:40): Ừm.
                 Ps: Cô làm mất hết cảm giác của tôi rồi. Ngủ đi!




Thiên Bình đứng trước gương, chăm chút lại vẻ bề ngoài. Cô hôm nay trông thật hoàn hảo, từ bộ trang phục đến lớp trang điểm, cả mái tóc không quá hoang dại cũng không thật hiền lành của mình. Mọi thứ đã sẵn sàng, và chừng vài phút nữa, Song Tử sẽ xuất hiện đầy lịch lãm trước nhà cô.

Thiên Bình ra mở cửa và mỉm cười, nhìn người đứng sau đó. Song Tử bận loại quần áo mà anh ta hay bận–quần jean, áo thun đen và sơ mi dài tay ở bên ngoài. Phần tóc phía trước được anh ta dựng lên, để lộ đôi mắt xanh thật đẹp, trông Song Tử quyến rũ và nam tính hơn thường ngày. Thiên Bình ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc, liền làm ra vẻ bị choáng ngợp. “Anh dùng nước hoa hơi nhiều,” cô bảo, chắp một tay lên trán, đầu hơi dựa về phía cửa.

“Thật sao?” Song Tử kéo cổ áo của mình lên ngửi, rồi một cành hoa hồng từ đâu hiện trên tay. Anh tặng nó cho cô. “Tận hưởng đi trước khi chúng bị lẫn vào mùi rượu”.  

“Cám ơn,” Thiên Bình nhận cành hoa và ôm anh ta. “Nhưng anh có thể làm tốt hơn thế nữa,” Song Tử nghiêng đầu không hiểu. Thiên Bình giải thích. “Dạy tôi làm ảo thuật”.

Anh chỉ cười và lắc đầu. “Không phải là ảo thuật, mà là cách tôi cưa cẩm”.  

Họ ngồi vào xe và cài dây an toàn. Song Tử lùi xe mình lại, cùng lúc anh hỏi cô.

“Hồi hộp?”

“Hồi hộp.” Thiên Bình đáp, phần nào trong cô lo lắng. Vì đã gần nửa đêm nên cô sợ nếu không thức được tới sáng thì Song Tử sẽ phải vác cô về nhà (với điều kiện anh cũng phải tỉnh táo). Mặt khác, cô háo hức, chờ có mỗi đêm nay–đêm mà cô chính thức trở thành người lớn.  

“Cần lời khuyên của tôi không?” Song Tử tiếp. “Cô vào đó, lượn một vòng, đếm xem bao nhiêu người đi theo mình,” anh đặt một ngón tay lên môi, nhẩm xem mình còn thiếu gì. “Đừng uống quá say. Đừng uống khi không có tôi!”

Thiên Bình cười lại, nhưng mắt của cô nhìn vào điện thoại.

Ngay bả vai phải của Song Tử có dán miếng băng trắng–một vết cắt dài đến tận khuỷu tay đã được anh ta cẩn thận che lại. Thiên Bình nhìn ra nhưng lặng thinh. Điện thoại của cô vẫn không nhận được tin nhắn nào.  

“Còn xem tôi là con nít sao?” Cô thở dài.

Song Tử im lặng, rồi thay vì trả lời, anh nhìn vẻ mặt của Thiên Bình và bảo. “Cậu ta không nhắn lại?”

“Chắc là bận rồi,” Cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tiệc sinh nhật đầu tiên ở bar, đừng để tôi uống say. Có gì nhờ vào anh”.  


Chiếc xe bạc của Song Tử đậu trái phép bên lề đường. Hai người họ bước xuống, Song Tử đẩy cửa, và Thiên Bình ngỡ ngàng–có cả một thế giới ở đằng sau cánh cửa. Song Tử đã khá quen nơi này nên quyết định làm người dẫn đường. Anh dẫn cô tới bàn phục vụ, mời cô ngồi, rồi thì thầm vào tai một nhân viên. Nhân viên đó mỉm cười, gật đầu và rời đi. Khi người đó quay lại, trên tay còn cầm một chai rượu gắn chiếc nơ đỏ.

“Chúc mừng sinh nhật, Thiên Bình. Đây là quà của bạn”.

“Miễn phí chứ?” Song Tử vờ hỏi, trong khi giúp cô khui chai rượu. 

“Tất nhiên,” Người nhân viên lịch sự trả lời trước khi quay đi.

“Cô uống hết chứ?” Song Tử đưa cả chai rượu mà không rót ra ly cho Thiên Bình.

Cô đặt một tay lên thành chai và bảo. “Khoan đã, tôi muốn đi xem chỗ kia,” Thiên Bình cầm chai rượu, và bước đến gần sàn nhảy. Cô đưa chai rượu cho Song Tử để anh ta mang đi. Song Tử ngồi vào một chiếc bàn gần đó, để cho Thiên Bình có không gian riêng mà tận hưởng bữa tiệc của mình. Anh quan sát vẻ mặt của cô–hớn hở, lúng túng, và do dự. Lần đầu được vào hộp đêm nên không trách sao Thiên Bình bỗng trở nên ngớ ngẩn. Dường như cô đã quên lời anh dặn, nếu cứ đứng như trời trồng thì người ta sẽ nhận ra cô là một món thịt béo mỡ, và chó sói thì rất thích ăn thịt. Thiên Bình chỉ biết đứng yên, dõi theo từng nhịp điệu trên sàn, lắng nghe mọi người la hét lời bài hát 'Good girls go bad'. Mọi thứ trước mắt cô vô cùng hỗn loạn, ai nấy đều có bạn nhảy, còn riêng lẻ thì phải biết tự hòa nhập, mà cô thì không thực hiện được cả hai. Thiên Bình nhìn lại chiếc bàn–nơi Song Tử đang ngồi cùng một cô gái lạ. Cô muốn anh giúp mình nhưng như vậy lại quá phụ thuộc. Người lớn như cô phải biết tự mình vượt qua sự rụt rè của bản thân.

Thiên Bình hít một hơi thật sâu rồi di chuyển lên phía trước. Cô lắc lư theo điệu nhạc. Không gian ở đây chật chội, chỉ một cử động nhẹ là đụng phải vai người bên cạnh. Mọi người đùn đẩy nhau, làm Thiên Bình dù tràn trề năng lượng cũng nhanh chóng bị nghẹt thở. Dòng người trên sàn nhảy như một cơn sóng vỗ bờ, và tùy vào loại nhạc mà dồn dập hay nhẹ nhàng. Thiên Bình để ý rằng có vài cô gái đã lội lên trên sân khấu–nơi tạo ra tiếng nhạc.

Hai đồng tử của Thiên Bình giãn to khi nhìn ra phía sau dàn âm thanh. Chàng DJ khóa môi ngọt ngào cùng một cô gái, hành động của họ nóng bỏng làm khuấy động cả khán phòng. Thiên Bình cảm giác tim mình chùng xuống, khuôn mặt DJ đó trông rất giống một người cô quen. Tay trái của anh ta giữ chiếc headphone, tay phải điều chỉnh DJM–rất điêu luyện đến nổi còn thời gian quay sang hôn cô gái khác.

Thiên Bình bị một lực đẩy làm ngã xuống sàn. Cô vội vã đứng dậy và nhìn lên sân khấu, hy vọng hình ảnh khi nãy là không thực.

Dưới ánh đèn, hành động hôn đó không ngừng lặp đi lặp lại, làm Thiên Bình chỉ muốn hét lên.


Được sửa bởi yoohaney ngày Tue May 27, 2014 3:20 pm; sửa lần 3.
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSat May 24, 2014 11:36 am

“Tôi đã thử khi mình mười bốn rưỡi”.  => Mya thật sự làm ta sốc đến từng sợi tóc =)) 
anyway ta hóng tiếp a~~~ :v tr hay quá
văn phong cx toẹt vời ^v^
p/s: Ghế V.I.P belong to me =)) ốh yeah~
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSat May 24, 2014 1:14 pm

Ừm :3
Truyện rất hay
Ta hóng~
p/s: Ta tưởng vụ ghế VIP đã tiêu :v
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSat May 24, 2014 11:40 pm

@libra: ta ko thấy sốc lắm, chắc có nàng thấy vậy :))
@Cuulonton: thanks nàng
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSun May 25, 2014 8:57 am

@Yoo :)) lạy hồn~ ta còn ngây thơ trong sáng ghớm~ =)) 
hắc hắc~
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeSun May 25, 2014 9:23 am

@Yooh: ờm :3
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeTue May 27, 2014 2:32 pm

:)))) em đang thắc mắc h bà CG và TY đaau mất r 
Mà càng ngày càng hay ~
Khúc cuối là SN?
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeWed May 28, 2014 12:49 am

reading đã viết:
:)))) em đang thắc mắc h bà CG và TY đaau mất r 
Mà càng ngày càng hay ~
Khúc cuối là SN?

 19 chị cho 2 đứa nó đi du lịch rồi, chapt sau sẽ quay lại
 
nhoc baby cute
Học sinh chưa nhận lớp
nhoc baby cute
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 11
Birthday : 28/08/1999
Join date : 21/05/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeWed May 28, 2014 8:45 am

ta không thích xử nữ với Nigel đâu :'(
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeWed May 28, 2014 9:02 am

nhoc baby cute đã viết:
ta không thích xử nữ với Nigel đâu :'(
truyện của ta ko phải ai cũng có cặp đâu  :-\"
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeWed May 28, 2014 3:16 pm

*ngất* nàng êu ~ 


Chapt dài quá :\ * ghen tị* 


Ta viết mãi mà chapt ta không dài được T^T 


Truyền bí kíp cho ta =)) 


:3, chapt này hay :3 =))) Tình huống này xây đc quá T^T 


Ta muốn chém cái gì đó nhưng mà :((((((( không chém được 


Ừm... Ra chapt nhanh nhé ;) 


Ta hóng đấy ;) 
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitimeThu May 29, 2014 12:59 am

♥Smile♥ đã viết:
*ngất* nàng êu ~ 


Chapt dài quá :\ * ghen tị* 


Ta viết mãi mà chapt ta không dài được T^T 


Truyền bí kíp cho ta =)) 


:3, chapt này hay :3 =))) Tình huống này xây đc quá T^T 


Ta muốn chém cái gì đó nhưng mà :((((((( không chém được 


Ừm... Ra chapt nhanh nhé ;) 


Ta hóng đấy ;) 
ta có thấy nàng viết chapt nữa đâu mà than :))
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 37) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 37)   That Moment, We Met...(Chapter 37) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 37)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
» That Moment, We Met...(Chapter 27)
» That Moment, We Met...(Chapter 19)
» That Moment, We Met...(Chapter 7)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-