Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Icon_minitimeThu Jun 12, 2014 11:46 am

Chap 2




Trần Tôn Hoàng…Một cái tên thật đẹp, rất có khí khái và cao quý, Trần Tử Băng tán thưởng, bất giác nhìn anh ta thêm vài lần nữa. Tên vệ sĩ gần đó vác một cái ghế đến mời anh ta ngồi. Trần Tôn Hoàng thong thả ngồi xuống, bắt chéo chân, lưng tựa vào ghế, thoáng hiện vẻ mệt mỏi, rất nhanh sau anh lấy lại phong độ, nhìn Trần Tôn Duệ.


Trần Tôn Duệ đang im lặng bỗng lên tiếng phản bác: “Chú nói nhảm. Đến tên chú mẹ còn không biết thì sao là anh trai của tôi được?!”


Trần Tôn Hoàng nhướng mày, hắc mâu chuyển sang Trần Tử Băng, bắn vào cô vô vàn tia lazer như muốn đem cô thọt thành cái rổ, khiến cô phải quay đầu né ánh nhìn đầy nóng bỏng của anh ta. Cô cười khổ rồi giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần Tôn Duệ. Hành động của đó của cô làm mọi không khí trong phòng đều ngưng trệ, mọi người cũng hóa đá, Trái Đất lập tức ngừng quay.


Nhưng không thể xem thường độ mặt dày của Trần Tử Băng, cô mặc kệ phản ứng của chúng nhân, cô nhìn thẳng vào mắt Trần Tôn Duệ, nhẹ nhàng nói: “Người này quả thật là anh trai của anh đấy. Anh trai ruột.”


Ánh mắt của Trần Tôn Hoàng bỗng xoẹt qua một tia quỷ dị.


Riêng Trần Tôn Duệ sau khi nghe xong, vẫn đầy nghi ngờ nhìn Trần Tôn Hoàng, lắc lắc tay Trần Tử Băng, e dè hỏi: “Thật không? Vậy sao mẹ lại không nhớ tên của anh ta? Anh trai Tiểu Duệ thì phải là con của mẹ chứ…”


Trần Tử Băng vỗ trán, cười mỉa mai, không biết xấu hổ mà ân cần giải thích: "Có hai đứa con trai lớn thế này. Tôi cũng mắc chứng hồ đồ, hay quên thôi."


Trần Tôn Hoàng hắng giọng, âm lượng của anh trầm xuống: "Tôn Duệ? Đừng giả vờ nữa, ngay cả tôi mà cậu cũng không nhận ra sao?"


Trần Tôn Duệ ánh mắt phỉ nhổ nhìn Trần Tôn Hoàng, bất mãn nói: "Sao tôi phải nhận ra chú? Nếu chú là con của mẹ, vậy sao mẹ chỉ nhớ mỗi tên của tôi mà không nhớ được chú?"


Trần Tôn Hoàng nhướng mày liếc Trần Tử Băng một cái.


Miệng nhếch lên một nụ cười, Trần Tử Băng nói với Trần Tôn Duệ: "Anh có thể ngưng chất vấn về việc tôi không biết tên của Trần Tôn Hoàng được hay không? Điều đó không thay đổi được sự thật rằng anh là em trai của Trần Tôn Hoàng."


Trần Tôn Hoàng híp mắt đánh giá Trần Tử Băng hồi lâu, anh ta lạnh lùng nói: "Sao cũng được, Trần Tôn Duệ có lẽ giờ không nhớ tôi. Và phiền vị tiểu thư này, cô có thể lập tức rời khỏi đây được không?"


Trần Tử Băng mờ mịt nghe được sự đe dọa trong câu nói của anh, cô vẫn bình tĩnh. Theo lời anh ta, lập tứng đứng lên, định bước đi.


Trần Tôn Duệ thấy hành đó của cô, anh mím môi, hoảng hốt níu tay rồi kéo cả người cô vào trong lòng, ôm lấy thật chặt. Gục đầu vào hõm vai của cô, mắt anh lại ngân ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ…"


Thân thể bị Trần Tôn Duệ bao trọn trong lòng, Trần Tử Băng ngạc nhiên đến đơ cả người, tuy cô biết trước Trần Tôn Duệ sẽ giữ mình lại nhưng lại không ngờ anh ta lại phản ứng mạnh như thế. Cô động đậy muốn thoát ra khỏi vòng ôm này nhưng cánh tay sắt thép của Trần Tôn Duệ cứ giữ chặt cô không buông. Trần Tôn Duệ chợt ngẩng phắt đầu, đầy phẫn nộ nhìn Trần Tôn Hoàng: "Sao chú lại chia rẽ mối quan hệ mẹ con chúng tôi hả? Sao chú lại đuổi mẹ đi?"


Trần Tôn Hoàng hít sâu một hơi, câm nín nói không nên lời. Anh trầm tư hồi lâu, đôi ngươi đen huyền của anh chậm rãi đảo một vòng, nhìn Trần Tử Băng trong lòng Trần Tôn Duệ, giọng nói chứa đầy vẻ nhẫn nhịn: "Xin hỏi tiểu thư, cô có thể tạm thời từ chức ở đây được không?"


Vùng vẫy không xong, Trần Tử Băng bất lực ngồi trong lòng Trần Tôn Duệ suy nghĩ. Cô hiểu được ý của Trần Tôn Hoàng, anh ta là muốn cô tạm thời ngừng làm việc ở đây để sang chăm sóc đặc biệt cho em trai của anh ta. Cô thở dài, bất đắc dĩ trả lời: "Nếu anh có cách tốt hơn."


Dừng một lát cô lại nói: "Nhưng hãy đảm bảo trước cho tôi hai điều."


Trần Tôn Hoàng đắc ý, như anh biết trước cô sẽ ra một số điều kiện nào đó, khinh thường nhìn Trần Tử Băng, miễn cưỡng lắng nghe, nhướng mày biểu thị đồng ý. Trần Tử Băng không quan tâm anh ta, chỉ nhoẻn miệng cười: "Một, sau khi Trần Tôn Duệ hồi phục, tôi hy vọng mình vẫn có thể trở về làm việc ở đây. Hai, tôi muốn anh chắc chắn tuyệt đối phải đảm bảo tính mạng của tôi kể cả khi tôi không còn làm việc cho anh nữa. Được chứ?"


Trần Tôn Hoàng thoáng im lặng, anh thầm đánh giá Trần Tử Băng lần nữa rồi gật đầu, anh đứng lên nhìn lướt qua hai người: "Còn về tiền lương, về sau chúng ta sẽ bàn kỹ hơn. Tôn Duệ sẽ lập tức xuất viện. Mời tiểu thư đi cùng chúng tôi." Nói xong anh xoay người bước đi.


Trần Tử Băng thương lượng: "Tôi có thể đến vào sáng mai hay không? Hiện tôi rất mệt mỏi."


Trần Tôn Hoàng dừng bước chân, quay đầu nhìn Trần Tử Băng: "Tiểu thư tạm thời sẽ ở cùng Tôn Duệ. Không cần về nhà. Đồ đạc của cô sẽ nhanh chóng được chuyển đến."


Trần Tử Băng giật mình, nghĩ đến việc phải ở chung với nhưng người xa lạ, cô cảm thấy buồn bực, cô mạnh mẽ nói: "Tôi từ chối !"


Trần Tôn Hoàng cao ngạo nhìn cô, cười nhếch miệng, quanh thân anh bỗng tản ra một loại khí chất chèn áp người khác, thản nhiên trả lời: "Từ chối? Tôi có cho cô lựa chọn sao?"


Trần Tử Băng nghẹn họng. Không đợi cô nói thêm gì nữa, Trần Tôn Hoàng mất kiên nhẫn lên giọng: "Tôi đã đồng ý thỏa thuận điều hai của cô, vì vậy phải đảm bảo an toàn cho cô. Nhưng nếu cô không trong tầm quản lý của tôi thì điều đó không thể thực hiện được. Phải chăng cô đánh giá quá cao Trần gia của chúng tôi? Tôi rất vinh hạnh, nhưng những chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra. Vì vậy, tôi cũng mới ở đây để thương lượng với cô."


Nói xong anh giao phó cho người đàn ông bên cạnh: "Anh hãy theo đó mà lo liệu mọi việc."


Người đàn ông kia cúi đầu, thận trong: "Vâng."


Trong lòng Trần Tử Băng không khỏi bùng lên cơn tức. Cô thầm tốt bụng cầu chúc cho anh, cầu cho anh lông mọc đầy mặt, tóc rụng trọc đầu. Để người nhìn vào không biết đâu là mặt đâu là tóc. Cầu cho cái "em trai" anh mỗi ngày teo đi 1 mm, ngắn đi 1cm. Tốt nhất nên teo đến khi triệt để biến mất luôn đi. Để cô xem anh ta sẽ mất bao nhiêu ngày để hoàn toàn thăng chức Trần công công.


Sau khi rủa thống khoái, cô lại tự cốc đầu mình. Nếu những điều ước trên của cô có thể thành sự thật thì tội gì mà cô không tự cầu cho mình mà lại nguyền rủa người ta như vậy chứ?! Thật phí phạm nha. Hoặc là dứt khoát cầu cho giàn khoan HD-981 của Trung Quốc bị tập thể thiên  tai hãm hiếp hội đồng đi! Như vậy mới là một công dân tốt, biết vì nước quên thân vì dân lo nghĩ. Trở thành tấm gương sáng tận trung báo quốc. Không phụ lòng Đảng và nhà nước Việt Nam!


Trần Tử Băng chỉ hận không thể lập tức trao cho mình một tấm bằng khen danh dự “Công dân gương mẫu” với ý nghĩ trên, cô tự bật cười vui vẻ.


Trần Tôn Duệ bấy giờ mới buông cô ra, khuôn mặt kề sát má cô, vô tội chớp mắt hỏi: “Mẹ, sao mẹ vui thế?”


Trần Tôn Hoàng bước ra đến cửa, nghe thấy câu hỏi của Trần Tôn Duệ, anh dừng lại nhìn cô ý nhị, ánh mắt anh tỏ rõ sợ khinh miệt, gần như ghê tởm. Trần Tử Băng liền biết ngay suy nghĩ của anh ta. Hẳn là anh ta đang nghĩ cô là loại phụ nữ chỉ biết tư lợi không biết xấu hổ, nắm được cơ hội thì lập tức đắc ý lại tự cho là thông minh. Trần Tử Băng cũng lười giải thích, chỉ quay sang Trần Tôn Duệ trả lời bừa: “Vì con sắp được xuất biện nên mẹ vui thế thôi!”


Trần Tôn Duệ hài lòng nhào đến, lại ôm cô không ngừng dụi dụi. Trần Tôn Hoàng thì dửng dưng xoay người rời đi trước.


 
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-Phân cách tuyến-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-


 
Nhờ vào quyền lực của Trần gia, mọi thủ tục xuất viện và giấy tờ từ chức của cô đều được xử lý một cách nhanh chóng. Trần Tử Băng theo bước bọn vệ sĩ, bước ra khỏi bệnh viện, còn Trần Tôn Duệ luôn một bên ôm chặt cánh tay cô như chú nai con sợ lạc mẹ. Một chiếc limousine Royal đen bóng ở giữa hai chiếc Jeep đang đỗ trước cửa bênh bệnh to lớn. Trần Tử Băng thấy ba chiếc xe này lập tức cười đểu một cái - - Thanh cao thật đấy. Chắc Trần gia bọn họ lo kẻ thù không biết chủ nhân ngồi ở chiếc limousine ở giữa nên mới makecolor đến thế. Đúng là lũ nhà giàu!


Một tên khổng lồ đen lù đù từ đâu bước đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, mở cửa xe, làm động tác mời hai người.


Trần Tôn Duệ dù sao cũng là ông chủ nên cô định chờ anh lên trước. Nhưng anh cứ đứng đó mãi, đôi tay ôm cô càng chặt, do dự không chịu bước vào. Anh lo lắng nhìn chằm chằm Trần Tử Băng cứ như chỉ cần anh quay lưng một cái cô liền biến mất vậy. Trần Tử Băng lắc đầu, cô đành phải bước vào trước, quả nhiên Trần Tôn Duệ cũng nhanh chóng nhảy tỏm theo phía sau. Thật hết cách…Trần Tử Băng bất giác mỉm cười.


Ba chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trời còn sớm nên sắc đen vẫn còn bao trùm khắp nơi. Ngồi trên chiếc limousine êm ái, Trần Tử Băng mở một ô cửa kính. Từng làn gió sớm mát lạnh lùa vào mang lại cảm giác tự nhiên, thanh thản cho cô. Trần Tử Băng nhìn ra ô cửa, mắt thấy tầng tầng lớp lớp kiến trúc to lớn, xa hoa đủ kiểu sừng sững nối tiếp nhau, cô khẽ chau mày, mất hứng, lại hạ kính xuống rồi kéo màn che ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.


Trần Tử Băng mệt mỏi dựa vào ghế, mắt nhắm suy tư. Thành phố này, liệu có đẹp như vẻ bề ngoài của nó? Những nơi phồn hoa nhất thường là những nơi dơ bẩn nhất. Cô nghĩ mình sẽ an an ổn ổn sống một cách bình dị tại đây, trên cái vỏ giả tạo mà đẹp đẽ. Nhưng cô càng không ngờ một ngày nào đó mình lại phải dính đến lớp dơ bẩn thật sự của nơi này.


Không cần những tin đồn bóng gió về mối quan hệ giữa Trần gia với giới Hắc đạo, cô cũng thừa biết. Bởi vì có lần, người ba Thượng Tá của cô khẳng định với cô một điều rằng, hầu như hoàn toàn các gia tộc hay tập đoàn giàu có đều phải có liên quan đến “thế giới ngầm tội lỗi”. Tuy cũng có một số hiếm tập đoàn hoàn toàn trong sạch, nhưng họ sẽ không bao giờ phát triển lớn mạnh hơn được nữa, thậm chí sớm hoặc muộn cũng bị đào thải và hoàn toàn phá sản.


Dưới đôi mắt nhắm nghiền, Trần Tử Băng vẫn đang thầm say đắm phát biểu cảm tưởng. Trần Tôn Duệ ngồi cạnh lấy tay chọc chọc vào mặt cô. Trần Tử Băng nổi da gà đầy người nhưng khuôn mặt vẫn không phản ứng, vẫn giữ bộ dáng ngủ say ấy.


Trần Tôn Duệ thấy Trần Tử Băng không để ý đến mình, có chút bất mãn, bĩu môi, lấy tay bóp mũi cô, không cho cô thở.


Trần Tử Băng bực bội mở mắt, nhìn chằm chằm Trần Tôn Duệ. Lúc này Trần Tôn Duệ mới hài lòng buông tay. Trần Tử Băng hít thở sâu, cáu gắt hỏi: “Anh rảnh quá nhỉ?”
Trần Tôn Duệ lại dùng sát chiêu, nước mắt lưng tròng, thút thít: “Mẹ, đừng mắng Tiểu Duệ. Con chỉ muốn mẹ chú ý tới con thôi mà…”


Trần Tử Băng tâm đã tu luyện đến cảnh giới “vô dục vô cầu”, không còn là thiếu nữ nhẹ dạ, dễ dàng động lòng phàm, sát chiêu của anh mà nói chả chút ảnh hưởng đến định lực cường hãn của cô. Híp mắt nhìn biểu hiện tội nghiệp của anh, cô nhếch miệng cười, khí tụ đang điền, dùng hết lực bẹo hai chiếc má mềm mịn của anh khiến làn da trắng nõn hiện lên hai vệt hồng hồng như đánh phấn. Nhưng hai vệt đó làm anh không những không xấu đi mà càng thêm xinh đẹp động lòng người. TMD! Thật khiến cô ghen tỵ.


Còn Trần Tôn Duệ bị bẹo đến là đau đớn, anh che hai má, cái miệng chu chu uất ức nhìn Trần Tử Băng.


‘Xoẹt’….tim Trần Tử Băng bị xuyên một nhát. Này thì thật là thách thức sức chịu đựng của nhân loại mà…Cho dù là người có tâm hồn sắt đá nhất cũng đầu hàng…


Nhưng có điều, Trần Tôn Duệ đang phạm phải sai lầm khủng khiếp nhất.


Trần Tử Băng luôn có định lực rất cứng trước cái đẹp…..Nhưng sau bức tường sắt thép ấy hoàn toàn không phải một tâm hồn nhạy cảm, dễ mềm lòng mà là…… một con CẦM THÚ. Tường vỡ cầm thú sẽ thoát ra.


Hành động này của Trần Tôn Duệ quả thật thành công phóng thích cầm thú.


Thế nên, Trần Tử Băng hoàn toàn mất kiểm soát nhào đến Trần Tôn Duệ như hổ vồ mồi, dùng hết sức bình sinh bẹo má, sờ vai, ngắt tai, vuốt lưng, xoa đùi, vỗ mông, nhéo ngực,….…Làm những hành động vô nhân tính nhất theo bản năng, khiến Trần Tôn Duệ không chịu được khóc rống lên van xin. Nhưng cầm thú một khi mất kiểm soát nào có thể xin tha dễ dàng như vậy. Thế là hàng loạt hoạt động man rợ cứ thế tiếp tục được thực thi.


Cảnh tượng trong xe rùng rợn cực điểm. Bác tài phía trước nghe thấy tiếng động quái lạ phía sau, vội hạ màn che xuống định hỏi thăm sức khỏe của cậu chủ. Nhưng khi vừa chứng kiến cảnh tượng hãi hùng ấy, ông liền kinh hãi, run rẩy không ngừng, lại nhanh chóng bật màn che ngăn giữ thân xe và buồng lái. Tập trung lái xe, xem như không nghe không thấy, không biết gì.


Và đó cũng chính là bài học quý giá cho những ai có ý định chọc vào Trần Tử Băng nói riêng, những cô nàng Thiên Yết nói chung. Sẽ chết rất thê thảm nếu đụng vào.


 
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-Phân cách tuyến-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-


 
Sau một hồi hành hung Trần Tôn Duệ đến thỏa mãn, Trần Tử Băng dần lấy lại bình tĩnh, cô cũng mệt mỏi ngồi ngay ngắn lại.


Còn Trần Tôn Duệ vốn mặc một bộ pyjama màu trắng sạch sẽ….. Giờ thì, trông anh tàn tạ đến đáng thương.


Chiếc áo trắng thẳng thướm đã hoàn toàn bị lột sạch quẳng ra đằng sau. Cái quần dài thì bị xé từ dưới lên đến tận đùi, làn da trắng nõn chi chít những vệt màu hồng hoặc bầm tím. Nhìn anh không khác gì vừa mới trải qua cuộc hoan ái điên cuồng vậy.


Còn tên thủ phạm thì quần áo vẫn còn ngay ngắn, kín đáo. Khuôn mặt không lấy chút cắn rứt bình thản hạ cửa kính, nhìn ra ngoài ngắm cảnh.


Sau khi bị quần một trận, Trần Tôn Duệ cũng mệt lã người, e dè ngồi dựa vào Trần Tử Băng say giấc. Trần Tử Băng còn sót lại ít lương tâm lấy chiếc áo còn nguyên vẹn của Trần Tôn Duệ, nhẹ nhàng đắp lên người anh nhưng đôi mắt vẫn không ngừng quan sát cảnh vật trên đường. Lúc này cô mới phát hiện ra bọn họ đang ở ngoại thành…


Cô hắng giọng, cầm chiếc điện thoại lên, rất nhanh đã nối với máy của tài xế. Giọng tài xế bên kia bỗng rung rung vang lên: “Có việc gì căn dặn không thưa tiểu thư?”


Cô cũng không lấy làm lạ vì giọng nói của tài xế, cô thừa biết lúc nãy, khi cô mất kiểm soát, âm thanh “âu yếm” nhất định rất lớn. Bác tài sợ là phải, nhưng ông ta có thể hoàn toàn yên tâm. Vì chỉ có những thứ cực đáng yêu xinh đẹp mới khiến cô mất lý trí thôi. Còn nhan sắc như bác tài….chắc 10 kiếp sau cũng không có cơ hội cho cô khi dễ. Suy nghĩ đến đây, cô mỉm cười nhìn khuôn mặt đang say giấc trên vai, nhịn không được bèn bẹo nhẹ thêm một cái. Trần Tôn Duệ nhăn mày, khẽ rên ưm ưm hai tiếng rồi chẹp chẹp miệng, tiếp tục ngủ ngon lành. Tuyệt đối kích thích nga!


Trần Tử Băng thầm đắc ý. Nếu ông trời đã ban cho ta một mỹ nam để chơi đùa, việc gì không tận dụng mà bày tỏ hết những “ước mơ thầm kín” bấy lâu của mình? Nếu bỏ qua sẽ cực kỳ lãng phí a. (Ước mơ thầm kín của chị sao khó nói quá! :v )


Ở đầu dây bên kia, bác tài thấy cô im lặng hồi lâu, giọng nhỏ như con muỗi gọi cô: “Tiểu thư?.”


Trần Tử Băng giật mình, mới nhớ lại chuyện mình định hỏi. (Duệ ca quả là lam nhan họa thủy :3) Cô ho khẽ rồi từ tốn hỏi: “Cho tôi hỏi hiện chúng ta đang đi đâu ạ?”


Tài xế lấy lại bình tĩnh, thưa: “Chúng ta hiện đang đến biệt thự của Trần gia ở sườn núi ạ.”


Sườn núi? Lại còn biệt thự? Bỗng dưng trong đầu Trần Tử Băng hiện ra hàng loạt biệt thự ma được xây trong rừng núi, nào là rêu bám đầy tường, nào là âm khí tích tụ, tiếng dơi thét lại còn có tiếng quạ kêu,…Cô rùng mình, hy vọng mọi thứ sẽ không giông như cô nghĩ.


“Vậy nơi đó đi có tiện không?” Trần Tử Băng khéo léo dò hỏi.


Tài xế hiểu ý đáp lời: “Tuy chỉ có gia tộc nhà họ Trần sinh sống nhưng đó là một nơi giao thông thuận tiện. Trần gia thường xuyên có khách đến thăm nên cũng không hẳn vắng vẻ. Tuy nhiên sau này Tam thiếu gia bình phục, cậu ấy có thể về nhà riêng của cậu ấy.”


Ô ra còn có nhà riêng nữa đấy…Vậy thì căn biệt thư này sẽ chia cho ai? Nghĩ đến đây cô chợt giật mình, trách mắng bản thân. Chuyện nhà người ta tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều.
 


-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-Phân cách tuyến-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-


 
Hơn một giờ sau, xe chạy mãi mới thấy được từ xa căn biệt thự bên sườn núi của Trần gia. Xe của bọn họ men theo con đường nhựa rộng lớn quanh co ở chân núi, sau đó chạy đến trước một cánh cửa lớn. Cánh cổng sắt nặng nề mở ra, từng chiếc xe chạy vào.


Trần Tử Băng không khỏi ngạc nhiên, ngôi biệt thự này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô. (Tưởng tượng biến thái thế sao mà giống cho nổi  :v) Tuy nằm ở sườn núi nhưng tọa lạc ngay nơi có thể đón được ánh bình minh rõ nhất. Vốn là con nhà quân nhân, Trần Tử Băng không ít lần được đưa đến nơi sang trọng hay những biệt thự xa hoa nên cô cũng không ngạc nhiên, tò mò đến mức như nhà quê lên thành phố. Nhưng cô vẫn chăm chú nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài. Trong lòng khen ngợi không ngừng, nơi này quả thật rất đẹp.


Chiếc xe chậm rãi chuyển động trên con đường nhựa rộng rãi giữa rừng cây xanh mướt. Những tia nắng bình minh e lệ, lấp ló quanh những tán lá rộng lớn. Bên trái là một cái hồ nhân tạo rộng lớn, từng gợn sóng lăn tăn khiến mặt nước càng trở nên lấp lánh trong ánh nắng buổi sớm. Quanh đó, những thân liễu xanh tươi rũ người, mềm mại đong đưa theo gió. Xen kẽ là những cây hoa anh đào thanh lệ xòe tán đón nhận những cái tinh túy của đất trời. Cánh hoa đào hồng nhuận, mỏng manh lác đác rơi, theo chân ngọn gió phủ khắp mặt hồ tạo nên một phong cảnh rất đỗi hữu tình.


Chiếc xe không ngừng châm chạp lăn bánh, sau đó dừng trước một căn biệt thự được xây dựng bằng gỗ quý. Trước cánh cửa kính rộng lớn, một người phụ nữ khoảng 40, mặc đồng phục ngay ngắn, nghiêm trang đứng chờ. Một người bảo vệ mở cửa cho bọn họ. Người phụ nữ mới bước lên trước, cúi chào: “Tam thiếu gia.”


Bà ta vừa ngẩng lên liền hoảng sợ, trân trối nhìn Trần Tôn Duệ với một thân hoa tàn bại liễu. Đáy mắt bà ta chợt trở nên đau lòng rồi lập tức bắn ánh mắt giận dữ sang Trần Tử Băng, đem cô một lượt đánh giá từ trên xuống dưới. Dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng dư sức biết Tam thiếu nhà bà bị thế này là do ai. Bà ta gằng giọng gật đầu: “Tiểu thư.”


Trong lòng cô bỗng trào lên dự cảm không lành, cô ngại ngùng gật đầu chào lại: “Tên cháu là Trần Tử Băng ạ.”


Bà ta thở mạnh một hơi, lấy lại thái độ cung kính: “Tôi là quản gia của Trần gia. Tiểu thư cứ gọi tôi là dì Hạ là được.”


Cô gật đầu: “Dì Hạ.”


Dì Hạ ánh mắt dịu đi một chút chán ghét, đáp lời: “Mời Tam thiếu gia cùng Trần tiểu thư vào nhà.”
Trần Tôn Duệ chẳng thèm nhìn dì Hạ lấy một cái, ánh mắt ủy khuất nhìn Trần Tử Băng, than thở: “Mẹ, Tiểu Duệ vẫn còn muốn ngủ…” Nói xong anh còn lấy tay dụi dụi khóe mắt.


Dì Hạ tuy đã nghe Đại thiếu gia nói qua tình trạng của Tam thiếu gia như bà vẫn không kìm được ngạc nhiên. Tuổi đời bà đã bự thành một bó mà lần đầu chứng kiến chuyện kỳ lạ như thế. 


Trần Tử Băng vỗ vỗ mặt Trần Tôn Duệ nói: “Định nằm ngoài đường ngủ à?”


Dì Hạ nghe cô nói, hắng giọng tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô. Trần Tử Băng biết mình lỡ lời, cô cười xòa nói lại: “Tốt nhất chúng ta nên vào nhà rồi hãy ngủ.” Rồi cô kéo Trần Tôn Duệ cũng đi vào trong với dì Hạ.



Hết Chap 2.


P/s trong nguyên bản, bà quản gia tên là dì Thu, ta vốn định đổi lại thành dì Đông nhưng thấy trong tên của mình nên lại thôi. Dứt khoát đổi thành dì Hạ  =))  =)) 


Được sửa bởi thypham ngày Thu Jun 12, 2014 3:02 pm; sửa lần 2.
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Icon_minitimeThu Jun 12, 2014 11:53 am

TMD >"<
ta thấy cái chữ trên muốn phụt hết sữa ra khỏi miệng ~~~
hảo hay :v 
ta hóng tiếp
mà nhà ng viết dài ghê -.-
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Icon_minitimeThu Jun 12, 2014 1:50 pm

Dài thật :v Đọc sướng cả mắt =))
Nàng viết truyện hay thật đấy :3
Ta hảo hảo hóng :d
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Icon_minitimeThu Jun 12, 2014 2:50 pm

ta hóng chap 3, nàng ơi, mai ra chap 3 nha, ta đợi
 
Sponsored content
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2 Icon_minitime

 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 2

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-