Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Icon_minitimeFri Jun 13, 2014 5:26 pm

Chap 3




Kết cấu ngôi biệt thư rất giống như một resort nhỏ. Mỗi thành viên trong gia đình đều có một khu riêng của mình. Nơi có diện tích to nhất gồm năm tầng. Tại đây mỗi tầng đều có chức năng khác nhau, tầng một là nơi tiếp khách, không gian sinh hoạt chung còn có cả một bar mini với đủ loại rượu mắc tiền lâu năm. Khi đi qua đây, Trần Tử Băng đang thầm định giá từng chai rượu trên quầy thì dì Hạ đi phía trước bỗng quay lại nói: “Vì Tam thiếu gia vừa xuất viện nên phiền tiểu thư chờ ở đây một lát. Sau khi thiếu gia về nghỉ, tôi sẽ trở lại đưa tiểu thư đến phòng của cô.”

Trần Tử Băng mỉm cười gật đầu. Định gỡ tay của Trần Tôn Duệ ra thì anh đã siết chặt hơn, cau mày nhìn dì Hạ: “Không cần! Cháu chờ cùng với mẹ.” Nói xong anh ôm cô xoay người tiến về chiếc ghế sofa trắng, nghênh ngang ngồi xuống.

Dì Hạ: “…”

Trần Tử Băng đơ người từ nảy giờ. Cô mạnh mẽ nghi ngờ, chẳng lẽ anh ta muốn ở cùng phòng với cô sao?! Trước giờ cô rất ngại đụng chạm da thịt với mọi người, đặc biệt là người khác phái. Vì vậy đến lão cha cô còn không thể chạm vào. Nhưng từ hôm qua đến giờ, Trần Tôn Duệ đã rất xuất sắc phá vỡ hết những quy tắc của cô. Nay còn muốn ngủ chung với cô nữa ư?! Triệt! Bổn cung không giỏi kiềm chế. ( [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 3134469725 )

Trần Tử Băng lắc người né khỏi cánh tay của anh, cô nghiêm túc nói: “Từ đây về sau, tôi hứa tôi sẽ không rời khỏi anh nữa. Vì vậy anh không cần phải dính với tôi như thế. Dù sao chúng ta cũng sống chung một căn nhà. Nên bây giờ anh ngoan ngoãn theo dì Hạ trở về phòng đi.”

Trần Tôn Duệ lắc đầu nguầy nguậy, thút thít nói: “Nếu mẹ không thích bị Tiểu Duệ dính lấy. Tiểu Duệ sẽ không dính lấy mẹ nữa. Nhưng mẹ chỉ cần cho con ôm lúc đi ngủ thôi, được không?”


….


 …Trần Tử Băng rất muốn khóc, cái logic của anh là gì thế…Chỉ cho anh ôm lúc ngủ….vậy có khác gì ở cùng phòng chứ?!

Cô chưa kịp lên tiếng phản bác, dì Hạ im lặng bên kia bỗng lên tiếng: “Vậy sáng mai đồ dùng của tiểu thư sẽ được chuyển đến phòng Tam thiếu gia sau. Chúng ta đi thôi. Chắc hai người cũng mệt mỏi lắm rồi.”

Một câu quyết định tất cả. Dì Hạ không chờ cô ưng thuận đã nhanh chóng bước đi. Trần Tử Băng thắc mắc, có phải ai ở nhà họ Trần đều tự cho mình cái quyền định đoạt thay người khác không nhỉ?! Trần Tử Băng thở dài thất thểu bước đi, còn tên bên cạnh thì hớn ha hớn hở theo ngay sau cô.

Theo bước chân của dì Hạ, Trần Tử Băng và Trần Tôn Duệ đến được khu phòng riêng của anh. Dì Hạ mở cửa cung kính nói: “Mời thiếu gia và tiểu thư.”

Chờ hai người bọn họ bước vào, dì Hạ định đóng cửa thì chợt nghe tiếng Trần Tử Băng gọi: “Dì Hạ, không biết đồ đạc của cháu khi nào mới đến ạ?”

Bà cứng nhắc trả lời: “Sớm nhất có lẽ trưa nay thưa tiểu thư.”

Trần Tử Băng ngó thấy chiếc đồng hồ treo trên tường, đã 6 giờ sáng…chờ đến trưa cũng phải rất lâu. Cô suy nghĩ một chút rồi lễ phép: “Vậy dì xem có nơi nào để cháu tiện tắm rửa không ạ?”

Dì Hạ tinh ý hiểu được suy nghĩ của cô. Một cô gái phải ngủ với một người đàn ông, mặc dù Tam thiếu nhà bà tâm trí không khác gì đứa trẻ năm sáu tuổi nhưng cũng quá ủy khuất cho cô rồi. Việc tắm rửa càng không thể dùng chung một phòng. Bà thầm nghĩ, có lẽ cô gái này cũng không đến nỗi tệ hại như những người khác. Nhưng chợt nhớ lại lời dặn của Đại thiếu gia, sau đó nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Tam thiếu gia lúc nãy, bà kiên quyết trả lời: “Tiểu thư cứ trở lại ngã rẽ lúc nãy, men theo con đường tận cùng bên phải sẽ có một khu nhà như thế này. Đây là thẻ khóa phòng. Tiểu thư có thể tạm thời dùng phòng tắm ở đó. Tôi sẽ bảo người mang đến cho tiểu thư một bộ trang phục.”

Trần Tử Băng chú ý thấy sự khác thường trong thái độ của dì Hạ, cô chỉ cười khách sáo, gật đầu cám ơn. Nhận lấy chiếc chìa khóa của dì Hạ xong, cô xoay người đi vào trong.




๑๑๑๑​



Diện tích khu phòng còn to hơn cả ngôi nhà bình thường của một người có thu nhập khá giả. Từ cửa lớn bước vào là một sân vườn nhỏ. Con đường được trải bằng sỏi nằm trên thảm cỏ xanh mướt, chia ra làm nhiều hướng khác nhau, dẫn đến những căn phòng riêng. Đi thẳng sẽ dẫn đến một căn phòng làm việc đầy đủ thiết bị, với cả bộ sofa y hệt văn phòng của giám đốc. Rẽ trái là phòng ngủ, còn phòng tắm cùng phòng thay đồ nằm bên phải.

Hầu hết kiến trúc ở đây đều được lắp kính nên ánh sáng tự nhiên rất đầy đủ, có thể khuếch tán khắp các ngỏ ngách. Vì vậy buổi sáng không phải bật đèn tốn kém như những ngôi biệt thự cổ kính khác. Trừ sắc vàng của sàn nhà làm bằng gỗ, cả khu đều lấy màu đen và đỏ đô làm màu chủ đạo nên nhìn tổng thể có cảm giác nơi đây khá lãnh đạm. Trần Tử Băng dựa cách bày trí, cô có thể đoán được Trần Tôn Duệ trước đây hẳn là một người cực kỳ lạnh lùng trong lớp vỏ nhiệt tình. Những người như thế thường là những kẻ mưu mô, gian mãnh và cực kỳ vô tình. Trần Tử Băng không biết có nên cảm thấy may mắn hay không đây!

Trần Tôn Duệ dường như rất quen thuộc nơi đây, chạy tọt đến phòng ngủ, leo lên giường lăn qua lăn lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn cô. Bộ dạng cực kỳ giống kỹ nữ hiến thân. (T/g: Anh vẫn chưa rút kinh nghiệm đợt trước!)

Câu dẫn….Rõ ràng là anh đang câu dẫn cô mà…Mẹ kiếp! Mắt Trần Tử Băng lóe lên ánh nhìn thèm muốn, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cô chậm rãi nói với Trần Tôn Duệ: “Tôi đi tắm. Anh cứ ngủ trước đi.”

Trần Tử Băng xoay người rời đi, và như thường lệ, Trần Tôn Duệ lập tức bật dậy, định kéo cô ôm vào lòng nhưng nhớ đến lời hứa lúc sáng, anh chỉ dám níu cánh tay cô.

Trần Tử Băng định nói gì đó, chợt nhớ thái độ của dì Hạ khi chỉ đường cho cô có chút kỳ lạ. Cô nghi ngờ, liệu bà ấy chỉ cho cô đến một căn phòng có ma hay có cái gì đó bất thường? Trần Tử Băng suy tư một chút rồi nghĩ ra một cách rất hay. Cô hài lòng gọi: “Trần Tôn Duệ à…!”

Trần Tôn Duệ dường như rất vui vẻ, ánh mắt chan chứa nụ cười: “Mẹ, đây là lần đầu mẹ gọi tên con…”

Trần Tử Băng nhón chân, xoa đầu anh: “Ừm…con có thể giúp mẹ một việc không?”

Trần Tôn Duệ gật đầu như gà mổ thóc, anh chờ mong nhìn cô, trông anh không khác gì con chó nhỏ háo hức chờ mệnh lệnh của chủ. Trần Tử Băng mỉm cười, nắm tay anh kéo đi.

Y lời dì Hạ, theo con đường tận cùng bên phải quả nhiên có một khu phòng. Trần Tử Băng đưa chiếc thẻ khóa màu xanh lam vào khe trước cửa. Chiếc thẻ khóa tự động rút vào trong như hệ thống máy ATM. Sau khi nghe ‘Tạch’ một tiếng, cô mở cửa bước vào.

Trần Tử Băng cứ nghĩ cảnh tượng bên trong sẽ rất đìu hiu, hoang vắng nhưng nó hoàn toàn ngược lại, khu phòng được dọn dẹp sạch sẽ, đồ vật trang trí còn nhiều hơn phòng Trần Tôn Duệ. Kết cấu bên trong cũng y hệt phòng Tôn Duệ nhưng màu chủ đạo của nơi này là lam nhạt.

Trần Tử Băng nhanh chóng bước đến phòng tắm, rồi bảo Trần Tôn Duệ đứng canh gác ở ngoài cửa. Biết anh sẽ không vâng lời nên cô còn giải thích đó là một việc làm hiếu thảo với mẹ, nếu anh hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ cộng thêm cho anh một điểm trong thang tình cảm của mình. Trần Tôn Duệ nghe xong lại cho rằng, đứng canh bên ngoài được cộng một điểm, vậy thì đứng canh bên trong sẽ được cộng cao điểm hơn nên anh vui vẻ nhận lời, sau đó nghênh ngang cùng cô đi vào. Trần Tử Băng tức điên đầu, không cho anh vào. Anh mếu máo nói lý do, cô mới nghiến răng quy định nếu anh vào bên trong ngược lại sẽ bị âm điểm. Thế nên anh mới đồng ý đứng bên ngoài canh gác.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Tử Băng cùng Trần Tôn Duệ về phòng.

Vừa đến phòng ngủ, cô tung cánh bay lên giường. Chiếc giường king size mềm mại khiến cô hài lòng, lăn một vòng. Sau đó cô giật mình mở mắt. Quả nhiên, Trần Tôn Duệ cũng đã nhanh chóng leo lên giường nằm dài ra. Hai người bọn họ mắt chạm mắt. Trần Tôn Duệ nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo cả ánh sao lấp lánh trên bầu trời, ý cười đong đầy, anh lấy đầu cụng nhẹ vào đầu Trần Tử Băng.

Trần Tử Băng nổi da gà đầy mình, cười trừ, lùi về sau, Trần Tôn Duệ lại nhích tới. Hai người cứ thế anh lùi, tôi tiến. Đến khi Trần Tử Băng cảm giác sau lưng là một khoảng trống, cô giơ tay chặn trước ngực anh, gấp gáp nói: “Thôi được rồi, đừng tiến nữa. Bây giờ thế này nhé, tôi đồng ý cùng anh ngủ một giường nhưng anh chỉ nằm ở một bên, tôi nằm một bên. Không được lấn chiếm, xâm phạm bất hợp pháp. Được chứ?”

Trần Tôn Duệ chậm rãi đảo tròng mắt một vòng, gật đầu rồi nhanh chóng lùi về phía sau, nhường một khoảng trống cho cô. Trần Tử Băng tuy mừng rỡ nhưng vẫn cảm thấy là lạ. Nhưng vì đã quá mệt mỏi nên không thể nào suy nghĩ thêm gì được nữa. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.




๑๑๑๑​




Đánh một giấc đến tận trưa, Trần Tử Băng trở mình định ngồi dậy bỗng thấy là lạ. Cô choàng tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Trần Tôn Duệ. Cô há hốc mồm. Thảo nào lúc nãy anh ta dễ thỏa thuận như vậy. Ra là tính kế cô, nhân lúc cô không phòng thủ thì giở trò đánh úp. Cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi cánh tay của anh. Nhưng vẫn không tác dụng, ngược lại, Trần Tôn Duệ còn mạnh mẽ kéo cô lại khóa chặt vào trong lòng, tiếp tục ngủ.

Tay Trần Tử Băng đặt giữa khung ngực rắn chắc của anh, cô cố sức đẩy anh nhưng vẫn không nhích ra thêm 1 mm nào. Từ trong tuyệt vọng, cô nghĩ ra một cách. Tay phải phía trên quờ quạng sờ lên mặt Trần Tôn Duệ, một lúc sau sờ đến chiếc mũi cao hoàn hảo của anh. Cô nhếch miệng cười đểu, bóp chặt một lúc, vừa thỏa mãn vì đã trả được thù hôm qua. (Chị thù dai quá!)

Cảm nhận được Trần Tôn Duệ nới lỏng vòng ôm, Trần Tử Băng mới vừa cảm thụ vinh quang chiến thắng thì máu lại muốn dồn lên não.

Từng luồn gió nhân tạo được Trần Tôn Duệ đều đặn thổi trên đỉnh đầu cô. Trần Tử Băng tức giận đến mất hết lý trí, chuyển bàn tay từ mũi xuống đôi môi mỏng của anh. Cô dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp miệng anh lại, âm mưu biến anh thành một chàng Donald đẹp trai. Cô nghĩ nếu anh còn dám đùa dai, cô lập tức dùng đến sát chiêu ‘tuyệt tử tuyệt tôn cước’ với ‘tiểu Trần’ nhà anh ngay.

Trần Tôn Duệ như hiểu được dự định của cô, anh mở mắt, đôi môi bị kẹp cong cong lên thành nụ cười. Trần Tử Băng biết anh không còn vờ ngủ nữa, cô buông thả môi anh, định rút tay về. Nhưng được nửa đường, ngón trỏ của cô lại bị anh ngậm vào, mút mút. Trần Tử Băng cứng người một lúc rõ lâu. Anh ta nghĩ anh ta là chó hay sao mà dám mút tay cô?! Hồi sau lấy lại được tinh thần, cô không kiềm được giận dữ, mắng to: “Trần Tôn Duệ…TMD nhà anh. Nhả tay lão nương ra ngay lập tức!”

Trần Tôn Duệ rất nghe lời liền mở miệng cho cô rút tay ra. Xong anh thản nhiên buông Trần Tử Băng, bật dậy ngồi trên giường, mỉm cười rất chi là sán lạn với cô: “Mẹ…chào buổi trưa.”

Trần Tử Băng: “…”

Trong vòng mấy giờ đồng hồ mà tên ranh này lại có thể khiến cho cô nổi nóng còn nhiều hơn số lần 10 năm cộng lại, quả là nhân tài hiếm có của đất nước mình. Cô nhất định sẽ ghi nhớ, nhất định phải thay trời hành đạo, trừ họa cho dân, nhất định sẽ phục thù. Nghĩ đến thời gian còn dài sắp tới, Trần Tử Băng bình tĩnh, hồi phục lại trạng thái bất cần đời của mình, không trả lời anh, xoay người xuống giường.

Tiếng chuông ‘đính đông’ đột ngột vang lên làm Trần Tử Băng ngạc nhiên. Cô ra khỏi phòng ngủ, bước nhanh đến cửa lớn, dựa theo âm thanh thì phát hiện ra một chiếc Video doorphones đen bóng được lắp đặt trên tường.

Ghê thật! Đến phòng riêng mà cũng có hẳn một cái Video doorphones như thế…đúng là phun phí mà. Cô chạm vào một biểu tượng trên màn hình, ngay lập tức khuôn mặt nghiêm trang của dì Hạ hiện lên. Bà cúi đầu chào rồi nói: “Chào buổi trưa, Trần tiểu thư. Đồ dùng của cô đã được đưa đến.”

Cô gật đầu, vội mở cửa. Dì Hạ liền chỉ đạo người hầu đằng sau khiên từng cái vali cỡ lớn đi vào. Dì Hạ thấy Trần Tôn Duệ mới vừa đi từ phòng ngủ ra, cái mũi có vệt đo đỏ, bà liền kín đáo liếc Trần Tử Băng. Trần Tử Băng kịp thời thấy được ánh liếc đó, cô nhìn sang cái mũi của Trần Tôn Duệ rồi cười gượng một cái: “À…Cám ơn dì Hạ.”

Dì Hạ không trả lời cô mà chỉ hướng Trần Tôn Duệ cung kính: “Tam thiếu gia, chào buổi trưa.”

Trần Tôn Duệ bĩu môi, ánh mắt không hài lòng nhìn dì Hạ: “Mẹ cháu cám ơn bà mà bà cũng không trả lời một tiếng. Thật là bất lịch sự.”

Trần Tử Băng: “…”

Dì Hạ: “…”

TMD! Dì Hạ đã không có thiện cảm với cô rồi mà hắn ta còn cố làm nó diễn biến tệ hơn ư? Nghĩ xem, sống ở một ngôi nhà xa lạ mà gây thù chuốc oán với quản gia, khác nào tự mình đem mình đi chôn?! Trần Tôn Duệ hắn rõ ràng là muốn cô sống không yên ổn đây mà! Trần Tử Băng tức giận cụp mắt để che giấu suy nghĩ của mình.

Dì Hạ hắng giọng, cúi đầu: “Tôi nhớ rồi thưa thiếu gia.” Quay sang Trần Tử Băng, bà thận trọng nói: “Mong Trần tiểu thư bỏ qua cho sự thất lễ của tôi.”

Trần Tử Băng ngại ngùng: “Được ạ. À dì Hạ…khi vận chuyển đồ dùng…mọi người có thấy con mèo của cháu không?”

Dì Hạ khẽ nhíu mày: “Là sai sót của chúng tôi. Tôi sẽ mau cho người đến đưa nó đến đây, thưa tiểu thư.”

Trần Tử Băng khó xử cảm ơn: “Vậy làm phiền dì.”

Đợi những người hầu lui ra, dì Hạ nhìn Trần Tôn Duệ sang Trần Tử Băng, lát sau bà thở dài một tiếng rồi dứt khoát hỏi ý cô: “Tiểu thư, cô muốn cùng Tam thiếu gia ‘nhà tôi’ dùng bữa ở đây hay là sang phòng ăn?” – Dĩ nhiên hai từ ‘nhà tôi’ được bà đặc biệt nhấn mạnh.

Trần Tử Băng cười khổ, chưa kịp trả lời thì Trần Tôn Duệ đã cáu gắt lên tiếng trước: “Không phải nhà bà. Tôi chỉ là của riêng mẹ tôi thôi.”

Nói xong anh còn quăng ánh mắt khinh khi nhìn dì Hạ, phùng hai bên má, sán lại gần Trần Tử Băng.

Trần Tử Băng mặc dù rất thích cái câu ‘tôi là của riêng mẹ’ mà anh nói nhưng cô không thể bỏ qua thái độ vô lễ của anh được. Cô liếc sang Trần Tôn Duệ, nghiêm giọng bảo: “Lần thứ nhất có thể tha. Lần hai thì nhắc nhở. Tôi hy vọng sẽ không có lần thứ ba anh vô lễ với người lớn. Cho dù anh là vì tôi đi chăng nữa. Rõ chứ?”

Dì Hạ nghe cô nói xong, trong lòng tăng thêm một chút hảo cảm đối với cô.

Trần Tôn Duệ ngoan ngoãn gật đầu. Anh còn rất nghe lời quay sang dì Hạ, cúi người: “Cháu xin lỗi bà.”

Dì Hạ thất kinh, ánh mắt tức giận chiếu vào người Trần Tử Băng. Tuy bà đồng ý với cách dạy dỗ của cô. Nhưng đây là Trần Tôn Duệ – Tam thiếu gia của Trần gia, nào có thể hạ thấp người với một kẻ tôi tớ như bà? Thế là một chút xíu hảo cảm của đối với cô cũng bay đi mất theo câu xin lỗi của Trần Tôn Duệ.

Trần Tử Băng lập tức hiểu ra khi nhận thấy cái nhìn đầy bất mãn của dì Hạ. Cô thật hết cách với cái gia tộc họ Trần này, đành đánh trống lãng: “Phiền dì ạ, lát sau cháu cùng Tôn Duệ sẽ sang phòng ăn dùng bữa.”

Vừa nói xong Trần Tử Băng phát hiện một tia khinh miệt, đầy chán ghét xoẹt qua đáy mắt dì Hạ. Cô chợt nhận ra mình lỡ lời.

Hành động cùng thái độ của Trần Tôn Duệ với cô luôn rất gần gũi, làm cô bất giác gọi anh là ‘Tôn Duệ’ một cách thân mật mà quên mất mình biết anh ta vẫn chưa đầy 24 tiếng. Cô dám chắc dì Hạ xem cô như một người phụ nữ tư lợi xấu xa, tham tiền, y như Trần Tôn Hoàng từng nghĩ về cô trước kia.

Cô thật 囧. Im lặng không xong, giải thích lại càng rắc rối, lại khác nào mình thừa nhận. Cô khổ sở thở dài một hơi. Đúng là sống với đại gia thật là hại não, tốn bao nhiêu là nơron của cô. Mới thức dậy thôi đã xuất hiện cả đống chuyện. Trần Tử Băng thật sự có thể nhìn thấy được kết cục của mình không xa a….or2….

Dì Hạ gật đầu chào rồi bước ra ngoài. Trần Tử Băng khóa cửa đi vào, nhìn đống hành lý, cô không khỏi thán phục năng xuất làm việc của nhà họ Trần. Mọi thứ đều được phân chia rõ ràng, quần áo của cô trong mấy chiếc vali đặt ở phòng thay đồ, vật dụng cá nhân thì mang đến trước phòng ngủ, sách vở của cô thì được chất ngay ngắn trong phòng làm việc. Trần Tử Băng mau chóng tìm thấy vật dụng vệ sinh cá nhân của mình, chuẩn bị đi đánh răng.

Phòng vệ sinh ở đây cũng rất rộng lớn. Từng gian được ngăn cách với nhau rõ ràng. Trần Tử Băng vào nhà vệ sinh và tất nhiên Trần Tôn Duệ cũng lẽo đẽo theo sau. Cô quay đầu hỏi: “Anh theo tôi làm gì?”

Trần Tôn Duệ vô tội thưa: “Con muốn giúp mẹ đánh răng rửa mặt thôi mà.”

Trần Tử Băng lắc đầu: “Không cần. Thay vì giúp tôi thì anh ra ngoài tự mình đánh răng trước đi. Tôi muốn đi tiểu. Mà công tác tiểu tiện thì không cần anh giúp, tôi có thể tự mình đi được.”
Anh hơi bất mãn nhưng vẫn ‘lưu luyến’ ở lại bên ngoài.

Trần Tử Băng cảm thấy phòng vệ sinh này sang trọng không kém gì các khách sạn năm sao, thậm chí còn tiện nghi và rộng rãi hơn, đặc biệt còn ngăn cách với phòng tắm và bồn rửa tay bên ngoài. Sàn làm bằng gạch men đắt tiền, tường quết vôi trắng tinh, sạch sẽ đến nỗi có thể năm ngủ luôn cũng được. Chỉ có cái nhà vệ sinh thôi mà cũng làm đến cỡ này, sợ dân chúng không biết mình giàu hay sao ấy!!

Đi vệ sinh xong, Trần Tử Băng phát hiện một bức mành trúc trên khung cửa sổ, tìm mãi không thấy sợi curoa của nó nhưng lại đụng phải cái nút màu đen. Cô nghi ngờ nhấn vào, quả nhiên bức mành chậm rãi cuộn lên để lộ cảnh sắc bên ngoài. Là một mảnh vườn rất đẹp, cây xanh đung đưa đón nắng, gió mát tản vào bên trong làm cô cảm thấy rất thoải mái. Nghe tiếng gõ e ngại của Trần Tôn Duệ, cô hồi hồn, mở cửa bước ra ngoài. Còn không quên tự giễu mình vì thú vui ‘tao nhã’ thưởng hoa trong cầu tiêu đến quên trời quên đất.

Nhìn anh vẫn bộ dáng mới ngủ dậy, cô thắc mắc: “Sao không đánh răng trước đi? Đợi tôi sao?”
Anh gật đầu, vừa cười vừa chớp chớp mắt. Trần Tử Băng như đã tiên đoán trước nên cũng không ngạc nhiên. Cô kéo anh đến chiếc bàn lavabo đôi, đưa nước súc miệng rồi tỉ mỉ nặng kem đánh răng giúp anh. Nhưng đến khi cô đánh răng xong rồi, Trần Tôn Duệ vẫn còn sững sờ, không chút nhúc nhích.

“Không nhớ cách đánh răng?”

Trần Tôn Duệ buồn bã gật đầu. Trần Tử Băng cau mày, cầm một cây bàn chải khác đưa lên miệng: “Làm giống tôi nhé.”

Cô nhe răng, làm mẫu cho Trần Tôn Duệ xem…tuy hành động mang tính chất khó coi nhưng khi đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Băng thì trông cô vẫn rất đáng yêu. Trần Tôn Duệ yên lặng, chăm chú nhìn cô, anh chợt thấy tim mình đập dồn dập, sợ hãi ôm ngực ngồi xuống, dọa Trần Tử Băng giật cả mình, cô cuối người lo lắng: “Anh sao thế? Cảm thấy có chỗ nào không khỏe sao?”

Trần Tử Băng lo lắng không thôi, vì cô chỉ mới nhận việc chăm sóc Trần Tôn Duệ, nhỡ anh có mệnh hệ gì chắc bọn ác bá nhà họ Trần giết cô mất. Hoặc giả dụ, anh ta hồi phục trí nhớ thì tiền lương chưa định mức của cô sẽ bay sạch!! 

Trần Tôn Duệ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh ánh nước, đáng thương ôm ngực nói với cô: “Con cảm thấy chỗ này bỗng dưng kỳ lạ lắm.” Trần Tử Băng đưa tay vuốt vuốt ngực cho anh. Trần Tôn Duệ như phải bỏng, anh lập tức lùi ra sau.

Trần Tử Băng cau mày nhìn con trai ‘bé bỏng của mình’, nghĩ anh đang giở chứng, cô không lưu tình nói: “Nếu anh không đến đây đánh răng tôi liền bỏ anh đi ăn trước. Tuyệt không chờ.”

Nghe cô nói thế, Trần Tôn Duệ nhanh chóng bật dậy, đưa mặt đến nhe răng ý muốn nhờ cô làm giúp. Trần Tử Băng thở mạnh, cố vươn tay đánh răng cho anh nhưng chiều cao của cô cùng Trần Tôn Duệ trên lệch không nhỏ nên vẫn có chút khó khăn. Trần Tôn Duệ thấy cô nhón nhón chân, anh liền bế cô đặt hẳn lên bồn lavabo, hai tay chống bên người cô, gần như bao cô vào lòng rồi tiếp tục kề mặt lại cho cô tùy ý hành sự.

Trần Tử Băng bị anh bế lên rồi đặt trên bồn rửa tay, người cô vẫn còn đông cứng. Đến khi khuôn mặt anh phóng to cực đại trước mắt, cô mới bừng tỉnh, cắn môi, chau mày nhìn anh. Trần Tôn Duệ ngây thơ vô tội giục cô: “Mẹ, giúp Tiểu Duệ đánh răng.”

Trần Tử Băng cầm lấy bàn chải, nhúng vào nước rồi nhắm thẳng cái miệng đẹp đẽ của anh, ra sức chà sát. Cô chà cô chà…chà cho tróc hết men răng của nhà anh luôn, đồ tiểu tử thối!

Sau khi đánh răng xong, cô nhảy xuống, hướng dẫn anh cách súc miệng cho sạch kem và cách rửa mặt, rồi lấy khăn lông lau cho anh. Trong lúc lau mặt cho Trần Tôn Duệ, Trần Tử Băng vô tình chạm vào làn da mịn màng trắng nõn, mang theo một chút lành lạnh man mát như làn gió buổi sớm của anh, mặc dù đã từng nhéo nó nhiều lần nhưng vẫn cô thích thú không thôi. Định tiếp tục bẹo thêm vài cái nhưng chợt nhớ đến dì Hạ, cô lại rụt tay về.

Trần Tử Băng sửa soạn xong cho Trần Tôn Duệ, cô mới bắt đầu kéo chiếc vali tìm một bồ đồ thích hợp. Gia đình cô khá giả nên trang phục của cô cũng được chăm chút không tệ. Trần Tử Băng chọn đơn giản một chiếc áo thân dài màu đỏ đô và cái quần đen bó bằng da mặc vào. Trần Tử Băng bỗng thấy đầu đau nhức nhớ đến một việc, anh ta đến cách đánh răng cũng không nhớ vậy còn tắm rửa thì sao? Quả là một vấn đề nan giải, cô chọn cách quên đi và không nghĩ nữa. Nhưng rất may sau tối hôm đó cô mới biết, anh ta vẫn còn chút tính người, không hoàn toàn quên sạch nên cô không cần ra tay trợ giúp.

 Trần Tử Băng mở cửa phòng thay đồ thì thấy Trần Tôn Duệ đang dựng lưng vào tường, mũi chân chuyển động vẽ đầy những vòng tròn trên cỏ. Nghe tiếng cửa anh lập tức đi đến cạnh cô, vui vẻ nói: “Mẹ, con đói quá.”

Cô đồng tình: “Ừm. Đi ăn thôi.” Rồi cùng Trần Tôn Duệ theo trí nhớ, tìm đến phòng ăn.


Hết chap 3


Được sửa bởi thypham ngày Tue Jul 29, 2014 8:52 am; sửa lần 2.
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Icon_minitimeFri Jun 13, 2014 10:21 pm

chap 4 ào chủ nhật nhé nàng
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Icon_minitimeSat Jun 14, 2014 10:28 am

chap nào nó cx dài @@
ta hóng chap sau nhá nag *nháy mắt*
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Icon_minitimeSat Jun 14, 2014 2:09 pm

Chap siêu dài :v
Ta hóng :e
 
Sponsored content
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3 Icon_minitime

 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-