Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeWed Jun 18, 2014 10:38 pm

Chap 7
 


Đúng năm giờ rưỡi sáng, theo đồng hồ sinh học của bản thân, Trần Tử Băng bắt đầu cựa quậy chuẩn bị thức giấc. Cô khó khăn mở mắt, quả nhiên lưng cô đang áp vào lòng ngực rắn chắc, an toàn của Trần Tôn Duệ, điều này cũng không có gì là lạ. Cô cũng sớm quen được anh ôm vào lòng khi ngủ rồi….nhưng…còn cái tên trước mắt này là sao? Cô trợn to mắt, nghiến răng nhìn Trần Tôn Khải đang ung dung ngủ trên giường của bọn họ. (Bọn họ nga :3….là chị và Duệ ca đó mà :v)


Giọng cô khỏe khoắn cất lên trong buổi sớm: “TRẦN TÔN KHẢI!!!!!”


Tức thì, cả hai tên đàn ông đều đồng loạt tỉnh giấc. Người đầu tiên phản ứng là Trần Tôn Duệ, anh cũng cùng một biểu cảm trợn tròn mắt ngạc nhiên như Trần Tử Băng. Riêng tên thủ phạm thì lại thản nhiên trở người, dụi dụi mắt: “Ai nha…mẹ à có cần nhớ con đến mức sáng ra đã thiết tha gọi tên con đến thế không?


Lần đầu tiên Trần Tử Băng tức giận đến nỗi chửi thẳng ra miệng: “Đồ hỗn đản! TMD anh làm gì ở đây?”


Trần Tôn Khải vẻ mặt hiển nhiên đáp: “Ngủ với mẹ.”


Trần Tử Băng chộp ngay cái gối gần đó đập vào đầu Trần Tôn Khải, tiếp theo Trần Tôn Duệ ôm cô đặt sau lưng, với hẳn cái đèn ngủ kế bên cầm trên tay. Trần Tôn Khải thấy tình hình diễn biến phức tạp, anh vội nhảy xuống giường vờ ấm ức: “Mẹ…xem Tôn Duệ định tổn thương con kìa!”


Trần Tử Băng liếc tên gia hỏa kia một cái, vỗ vai Tôn Duệ: “Đập chết anh ta, mẹ hôn con mỗi ngày 5 cái.”


Trần Tôn Duệ nghe phần thưởng 'hấp dẫn', lập tức hăng hái cầm cái đèn rượt Trần Tôn Khải chạy khắp khu phòng. Rõ ràng là khi hành sự bất kể việc gì, chỉ cần có phần thưởng làm động lực, hiệu suất sẽ cao hơn hẳn. Trần Tôn Khải lúc này thì bị động lực to lớn ‘5 cái hôn’ của Trần Tôn Duệ rượt chạy muốn vỡ mạch động, anh đau khổ gào thét: “Mẹ, mẹ thật bất công…mẹ thiên vị Tôn Duệ nha!!!”


Trần Tử Băng ngồi nhàn nhã trên giường nhìn những pha hành động đuổi bắt giật gân, miệng cười đểu, nói lớn với Trần Tôn Duệ: “Tôn Duệ…tăng phần thưởng. Mỗi ngày 10 cái…”


Và thế là phạm vi màn rượt đuổi được mở rộng tối đa. Trần Tôn Khải tóc rối bù mặc bộ pyjama màu lam điên cuồng chạy khắp nơi, ngay phía sau anh ta là Trần Tôn Duệ cầm cái đèn ngủ nhiệt tình đuổi theo. Còn tên đầu xỏ thì ung dung tự tại bước lên chỗ cao, nhìn hai người một trước một sau xa xa, không khỏi cảm thán. Cái gọi là tình cảm anh em thân thiết gắn bó là đây. Sáng sớm thức giấc đã cùng nhau chạy bộ. Thật TMD lãng mạn. Sau khi nhìn đến chán, cô kêu Trần Tôn Duệ quay lại, rồi cùng anh đi vệ sinh cá nhân buổi sáng, thản nhiên xem như không có chuyện gì.


Riêng Trần Tôn Khải tội nghiệp, chạy tận hai vòng khắp nơi trong biệt thự, hơi thở dồn dập, lảo đảo trở về ổ. Lòng khổ sở thầm thề độc, không bao giờ dám ngủ chung giường với Tôn Duệ thêm lần nào nữa…


Nhưng còn Trần Tử Băng? Đôi mắt hồ ly quyến rũ đen nhánh trở nên sáng rực…Anh thầm nghĩ, chuyện này rất khó nói, chờ sau khi Trần Tôn Duệ bình phục mới biết được, cô thuộc về ai?! Anh nhếch môi cười, xuân ý tràn trề, phong tình dào dạt… ngẩng đầu hiên ngang đi…bệ cửa cao cao đón bước chân anh……‘bịch’ một tiếng thanh thúy……Cây cỏ u buồn, gió mây đều biến sắc…


Vì lúc sáng Trần Tôn Duệ và Trần Tôn Khải cùng nhau siêng năng rèn luyện nên sau khi tắm rửa cả hai xong đều tràn đầy sinh khí. Duy chỉ có Trần Tử Băng là còn bộ dạng u ám đầy trời. Mãi đến khi ăn sáng xong, tình trạng táo bón của cô vẫn không ngui. Trần Tôn Khải thấy vậy, cười sán lạn sán lại gần: “Sáng nay mẹ có tâm sự không thể giải bày sao? Cứ nói với con. Con sẵn sàng chia sẻ cùng mẹ.”


Trần Tôn Duệ thấy vậy, rất vô tư duyên dáng, chen mông đặt vào giữa, thản nhiên tựa đầu vào người Trần Tử Băng. Còn cô thì nương người nhích qua cho Trần Tôn Duệ, sau đó hừ mũi rồi im lặng. Bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, cô liền quay sang tên hỗn đản đang cười toe tóe kia: “Nhị thiếu gia. Tôi có một yêu cầu.”


Trần Tôn Khải nhướng mày, nghiêng đầu nghe cô nói. Trần Tử Băng tiếp lời: “Tôi muốn đi thăm bạn của tôi. Nếu không thì cô ấy có thể đến đây hay không?”


“Đã có tôi bảo vệ, cô có thể đi đâu tùy thích nhưng chỉ trong phạm vi thành phố T. Tôi thấy tốt nhất vẫn nên mời bạn cô đến đây. Như thế sẽ dễ dàng quản lý hơn.”


“Ồ cám ơn lời đề nghị của anh. Tôn Duệ, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài chơi.”


Trần Tôn Khải dở khóc dở cười nhìn cô rời đi, đúng là cô gái này thích làm ngược ý anh mà. Trần Tôn Khải dựa lưng vào sofa đưa ngón cái vệt qua môi mình, cười yêu nghiệt… Nhưng anh thích.


Trần Tử Băng cùng Trần Tôn Duệ về phòng chuẩn bị. Sau khi hoàn tất, hai người đứng trước cửa chờ xe đến. Cô lấy điện thoại báo tin cho Du Uyển Lan. Cô nàng vui đến mức reo hò um sùm, hô vạn tuế không ngừng.


Rất nhanh, ba chiếc xe y như khi cô đến đây nối đuôi chạy đến. Chỉ có khác một thú là chiếc limousine hôm trước nay lại là một chiếc Bugatti đen bóng. Trần Tôn Khải gác một tay lên thành xe, nhìn cô cười dụ hoặc. Trần Tử Băng nổi da gà, nắm tay Trần Tôn Duệ kéo đến ngồi phía sau.


Chạy xuống núi, 2 chiếc Jeep phía trước và phía sau tản ra rẽ vào một con đường khác. Chiếc siêu xe tăng tốc nhập vào làn đường tấp nập, đông đúc thu hút hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tỵ dõi theo. Trần Tôn Khải có một khuôn mặt đẹp tựa yêu tinh, cộng thêm hiệu ứng của chiếc xe sang chảnh khiến mọi chị em phụ nữ bên đường đều phải đỏ mặt, không ngừng mê màng trông theo. Trần Tôn Khải đắc ý với bản thân, anh qua lớp kính nhìn biểu hiện của Trần Tử Băng. Nụ cười tự tin của anh liền tắt ngấm. Trần Tử Băng không thèm để ý đến anh, một bộ dáng không màn nhân sự, thong thả dựa đầu vào vai Trần Tôn Duệ ngủ ngon lành.


Trần Tôn Khải đen mặt, hắng giọng gọi to: “Mẹ!!”


Trần Tử Băng chậm rãi mở mắt: “Gì?”


Trần Tôn Khải gân xanh nổi lên trán, rít từng chữ qua kẽ răng: “Mẹ muốn đi đâu?”


Trần Tử Băng ‘à’ một tiếng, cô quay đầu nhìn Trần Tôn Duệ rồi trả lời: “Công viên giải trí SD.”


Trần Tôn Khải: “…”
 
Công viên giải trí SD là khu công trình rộng lớn hoành tráng nhất Đông Nam Á. Ở đây có đủ các hình thức giải trí hiện đại mới mẻ nhất. Vừa vào cổng, Trần Tử Băng bỗng dưng vui vẻ chạy khắp. Hôm nay cô mặc bộ váy trắng tinh đơn giản, phụ kiện duy nhất là chiếc nón rộng vành màu ngà, lại bỏ đi vẻ chững chạc hằng ngày trông cô như một cô bé vô tư tinh khiết. Cả Trần Tôn Duệ và Trần Tôn Khải như đều bị sét đánh cho ngu người, chỉ biết ngẩn ra nhìn cô.


Trần Tử Băng chạy được một lát, quay đầu lại nhìn hai tên kia, bĩu môi: “Này…có định đi chơi không đấy?”


Trần Tôn Duệ phản ứng rất nhanh, liền chạy đến nắm tay cô, ánh mắt hào hứng không thôi: “Mẹ muốn chơi trò gì?”


Trần Tử Băng suy nghĩ một lát, trả lời: “Chơi trò gì kích thích chút đi.”


Trần Tôn Khải đi đến cạnh hai người, gian tà cười: “Mẹ…con biết một trò đầy tính kích thích. Mẹ muốn thử không?”


Trần Tử Băng nghi ngờ lườm anh ta: “Im cái mồm thối của anh.”


Trần Tôn Khải tỏ vẻ ủy khuất: “Người ta nói thật lòng mà…” Anh chỉ vào một ngôi nhà ma rồi cười vô lại: “Hay là mẹ đang suy nghĩ đến trò chơi nào đó kích thích hơn làm trên giường?”


Trần Tử Băng hất cằm, không biết liêm sỉ: “Chuẩn đấy! Vì những thứ từ trong miệng anh phun ra thì không thể hiểu theo lẽ tầm thường được. Chỉ có thể hiểu theo lẽ tầm bậy mới đúng.”


Trần Tôn Khải : “…”


Trần Tôn Duệ nghe hai người nói, anh phát huy hết khả năng học hỏi: “Mẹ, trò chơi kích thích làm trên giường là trò gì vậy?”


Trần Tử Băng mỉm cười, lương tâm không cắn rứt, đầu độc đầu óc trẻ thơ: “Là mấy trò liên quan đến buổi học của vị chuyên gia họ Chung hôm trước con được học ấy.”


Trần Tôn Duệ suy tư…chuyên gia họ Chung…là cái người hôm qua đến dạy cho anh nào là tinh trùng kết hợp với trứng sẽ tạo thành phôi thai…rồi kinh nguyệt của phụ nữ là gì?! Rồi còn hiện tượng xuất tinh, còn cổ tử cung của phụ nữ, vân vân và vũ vũ…Trần Tôn Duệ một lượt ôn lại hết những kiến thức được dạy hôm qua. Sau đó khó hiểu nhìn Trần Tử Băng, anh nói ra hết những thông tin có liên quan đến từ khóa ‘giường’ và ‘kích thích’ được biết, miêu tả một lượt hết những hành động trong đó. Âm lượng của anh không lớn nhưng vừa đủ để mọi người nghe. Tức thì trong vòng bán kính 50m, mọi người đều màng con em họ tránh xa, không ai dám đến gần.


Riêng Trần Tử Băng không quan tâm thế sự, nghe Trần Tôn Duệ thuật lại sinh động những pha kích thích đó, mặt không chút xấu hổ ngược lại còn mỉm cười, xoa đầu anh: “Con thông minh lắm.”


Trần Tôn Khải cằm rơi mà quên mất cả nhặt, anh sợ hãi nhìn hai con cầm thú không biết sỉ diện, giữa thanh thiên bạch nhật, đem chuyện phòng the ra bàn luận ở nơi vui chơi trẻ em. Nếu ai đó báo công an thật, không chừng họ sẽ bị bắt và kết vào tội khủng bố đầu óc mầm non của Đất Nước.


“Tử Băng à…” – một giọng nói trong vắt vang lên cứu vớt thế giới tăm tối của nơi đây. Chủ nhân của giọng nói đó là một cô gái đáng yêu có đôi mắt bồ câu lúng liếc sóng nước. Mái tóc nâu xõa ngang vai ôm khuôn mặt bầu bỉnh tinh nghịch. Bộ đầm màu hông phấn giúp cô càng ngọt ngào nữ tính.


Du Uyển Lan vui vẻ chạy đến gần Trần Tử Băng nhưng chợt thấy bên cạnh có hai người lạ mặt nên cô hơi sượn bước chân. Trần Tử Băng vui vẻ, chủ động đến nắm tay Du Uyển Lan giới thiệu: “Đây là Trần Tôn Duệ. Lúc trước có từng là ở bệnh biện của chúng ta. Hiện là con của tớ.”


Cô vừa nói xong Du Uyển Lan liền trợn mắt há mồm. Đến Trần Tôn Khải cũng nguy hiểm nhìn cô. Trần Tử Băng vẫn bình tĩnh nói: “Cậu biết đấy. Anh ta hiện có chút không ổn nên mới nhận nhầm. Và thông tin này hoàn toàn tuyệt mật. Đến ba cậu cũng phải kín miệng. Nên cậu cần phải giữ bí mật nhé.”


Du Uyển Lan lắp bắp: “Cậu…cậu…đùa đúng không?”


Trần Tử Băng lắc đầu: “Không đùa. Là sự thật. Lần trước tớ nói phải giữ trẻ là nói dối. Nhưng tớ thấy chúng ta liên lạc thường xuyên, sớm muộn thì cậu cũng sẽ biết nên thà để tớ nói ra.”


Trần Tôn Khải cười nhẹ nhìn Trần Tử Băng. Đúng là cô gái này thật khó lường.


Trần Tôn Duệ lúc này đang đứng bên nhìn chằm chằm cái tay của Trần Tử Băng đang nắm Du Uyển Lan, anh giật tay cô ra, e dè hỏi: “Mẹ…ai vậy?”


Du Uyển Lan líu lưỡi: “Ôi trời….thật kìa!!!!”


Trần Tử Băng mỉm cười với Du Uyển Lan, rồi quay sang giới thiệu: “Đây là Du Uyển Lan. Bạn thân của mẹ.”


Trần Tôn Duệ nhíu mày, anh nhớ ra cái người bạn hôm ấy mà mẹ bảo ‘cô nương của tôi’, anh không hài lòng nhưng vẫn lịch sự cúi chào: “Chào cô. Cô chính là người bạn thân nhất thành phố T của mẹ tôi không?”


Du Uyển Lan anh hỏi, nhìn Trần Tử Băng bằng ánh mắt cảm động, gật đầu: “Phải.”


Nhưng bỗng dưng Trần Tôn Duệ lại phun ra thêm một câu thị uy làm cô lảo đảo: “Nhưng mẹ bảo, cô chưa từng ngủ cùng mẹ như tôi.”


Du Uyển Lan hoang mang nhìn Trần Tử Băng: “Cậu…cậu ngủ…ngủ cùng anh ta?”


Trần Tử Băng thật thà ‘ừ’ một tiếng khiến Du Uyển Lan lại suýt ngã.


Quan Âm Bồ Tát, Thánh Ala, Chúa Jesu, Phật Tổ, Thái thượng Thái Hoàng, Trời đất quỷ thần thiên địa ơi….xin hãy phù hộ cho tâm hồn yếu ớt của con.




Trần Tôn Khải đẹp trai rạng ngời bị bỏ sang một bên thì cảm thấy phẫn uất. Anh chen mỏ vào giành đất diễn: “Chào Du tiểu thư. Tôi là Trần Tôn Khải.”


Du Uyển Lan bị giọng nói nam tính của Trần Tôn Khải thu hút. Cô nhìn sang người con trai đứng cạnh mình. Bất giác tim cô chệch đi mấy nhịp, mặt dần đỏ lên, người cứng như bức tượng.


Trần Tử Băng thấy biểu hiện lạ của Du Uyển Lan, cô lấy tay huơ huơ trước mặt cô nàng. Nhưng Du Uyển Lan lại thấy bàn tay trắng nõn trước mắt thật đáng hận, che mất tầm nhìn của cô. Vì vậy cô liền né đầu sang, tiếp tục nhìn Trần Tôn Khải không chớp mắt.


Bỗng dưng Du Uyển Lan cảm thấy, Trái đất như ngừng quay ở giây phút này, cả thế giới này chỉ còn lại mỗi Trần Tôn Khải và cô. Du Uyển Lan nghĩ, dù chỉ được người con trai này yêu cô một ngày thôi, cô đồng ý đánh đổi tất cả. Một cảm xúc lạ lẫm như dòng điện mạnh mẽ chạy khắp người khi cô nghĩ đến đấy.


Trần Tôn Khải thấy biểu hiện của Du Uyển Lan, anh mỉm cười như làn gió xuân, tao nhã cầm tay cô hôn nhẹ rồi nói: “Tôi cũng là anh trai của Trần Tôn Duệ. Hiện là con thứ hai của mẹ Băng.”


Du Uyển Lan bị anh hôn đến ngu ngơ nhưng chợt nhắc đến ‘mẹ Băng’ cô lập tức hoàn hồn. Quay lại tìm kiếm Tử Băng thì thấy cô nàng cùng Tôn Duệ tung tăng lên ngồi tàu hỏa tự lúc nào. Du Uyển Lan bối rối, rút tay lại, đỏ mặt chạy theo Trần Tử Băng.


Trần Tôn Khải nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, mỉm cười. Là bạn thận sao khác biệt đến vậy? Một người chững chạc, mặt dày nhưng thông minh sắc sảo. Một người ngây thơ, trong sáng lại đáng yêu như một cô công chúa. Thật đúng là ngược ngạo.


Chạy đến tận chỗ tàu lượn, mặt Du Uyển Lan vẫn còn nóng bừng, cô đem tay bưng kín mặt, ngại ngùng. Trần Tử Băng thấy vậy, lòng thầm than khổ. Nhất định cô công chúa nhỏ nhà mình dính yêu khí của tên Tôn Khải rồi. Trần Tử Băng thầm trách mình đáng ra không nên cho họ cơ hội gặp nhau. Theo cô đoán, Trần Tôn Khải chính là người trong giới Hắc đạo, hắn ta là một kẻ nguy hiểm, né được thì không nên đến gần. Thế mà giờ cô bạn thân đáng yêu của cô lại cảm nắng hắn. Đúng là bi kịch.


Trần Tử Băng thở dài: “Uyển Lan đến đây cùng chơi đi. Tàu sắp khởi hành rồi.”


Du Uyển Lan vội thảy chuyện vừa rồi ra sau đầu, cô định bước lên tàu thì nhớ ra: “Băng à, cậu ngồi với tớ được không?”


Trần Tử Băng nhìn thấy Trần Tôn Khải đang tiến đến đây, cô vội vàng đứng lên tính sang ngồi cùng Du Uyển Lan thì bị Trần Tôn Duệ bên cạnh kéo xuống, đôi mắt anh ngân ngấn nước mắt, đôi môi mỏng mím lại, trông đáng như một con thú nhỏ bị bỏ rơi vậy. Trần Tử Băng phân vân đứng lên rồi lại ngồi xuống mãi. Ruốt cuộc Trần Tôn Khải đến và ra đòn quyết định, anh thản nhiên bế Du Uyển Lan vào đặt một khoang còn mình thì ngồi bên cạnh.


Không cần nhìn cũng biết, mặt Du Uyển Lan bây giờ như một quả cà chua, cô nàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên trong khoang để chàng ‘hoàng tử’ bên cạnh gài dây an toàn giúp.
Trần Tử Băng nhìn cục diện trước mắt, thở dài không thôi. Chợt nhớ đến tên đồng phạm - Trần Tôn Duệ bên cạnh, cô trợn mắt nhìn anh nhưng không biết nói gì…Đành cắn răng im lặng. Thôi đi…chuyện đã lỡ rồi thì cô cũng không quản được. Trần Tử Băng nghĩ, chính cô giống như mụ dì ghẻ, gián tiếp hại Du Uyển Lan…tương lai của cô công chúa nhỏ khẳng định sẽ rất mờ mịt. Nghĩ xong rồi cô lơ đãng chạm ánh mắt mất mát của Trần Tôn Duệ, cô dịu giọng: “Con có chỗ nào không khỏe sao?”


Trần Tôn Duệ lắc đầu, rồi lại gật đầu, chân thành nói: “Sáng nay vì anh hai mà mẹ không hôn con ba cái. Tuy con không quá để ý vì ngày mai sẽ bắt mẹ hôn sáu cái bù lại, nhưng mà…”


Trần Tử Băng không nghe được vế ‘nhưng mà’ ở phía sau mà chỉ tập trung vào cái ý trước đó…Có vụ hôm nay quên hôn ngày mai hôn bù sao?! Ở đâu ra vậy?


Con tàu bắt đầu chuyển động chậm chạp, đáy mắt Trần Tôn Duệ bỗng lóe lên một tia gian xảo. Vụt một tiếng, con tàu không ngừng tăng tốc uốn lượn theo đường ray. Mọi người đều hét gào um sùm, duy chỉ có Trần Tử Băng là vẫn bình tĩnh ngắm cảnh như đi trên du thuyền.


Đến đoạn đường ray cao nhất, Trần Tử Băng cũng chuẩn bị tinh thần cho cú lướt giật gân…bỗng dưng chiếc tàu ngừng lại, mắc giữa không trung. Mọi người trên tàu đều hoảng sợ tột độ kêu cứu không thôi. Du Uyển Lan bật khóc, Trần Tôn Khải cũng khó hiểu, một bên thì an ủi tiểu mỹ nhân, một bên định tìm đường cứu chữa. Chỉ duy nhất Trần Tử Băng thần kinh thép biến thái là hào hứng, ngồi tưởng tượng đủ kiểu chết trên tàu.


Chợt Trần Tôn Duệ xoay người, tay anh cố định cổ Trần Tử Băng, đôi môi mỏng kề sát vào môi cô, dời toàn bộ sự chú ý của trên người cô vào đôi môi nóng bỏng của hai người. Trần Tôn Duệ thuần thục mút mút, Trần Tử Băng kinh ngạc, định kêu lên nhưng lại tạo cơ hội cho đầu lưỡi trơn bóng của anh trượt vào chiếm thành đoạt đất. Môi lưỡi cùng dây dưa không biết sau bao lâu, Trần Tôn Duệ bỗng buông Trần Tử Băng ra, anh giơ tay, lập tức con tàu trượt thẳng xuống tiếp tục hành trình. Mọi người được thêm lần hoảng sợ nữa. Và lần này cũng chỉ có Trần Tử Băng là đơ cả người không phản ứng được gì, cô cứ dại ra mãi. Chuyến đi hôm nay…thật TMD kích thích…


 
Hết chap 7.
 
 
 
 
 

 
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 6:21 am

Chap dài :v
Ra nhanh thiệt :D
Ta hóng :3
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 11:19 am

oh, hay quá nàng ơi, 1/7 nàng ra chap ms nhé, ta hóng!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 12:41 pm

chap dài :3 
hóng chap ms~
mà Rainy.... chị thấy em cứ ra hạn hoài à ==
để tác giả tự do đăng lúc nào thì kệ ng ta chớ em~
ko có ý j đâu
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 1:01 pm

@Rainy: Chẹp ... :v
Ta cũng thấy vậy :3
Nàng kêu t/g ra chap ms theo ngày bạn mún, nhưng lỡ hôm đó t/g bận thì sao? :v
Hoặc viết ko kịp? :3
Nàng cứ để t/g tự do 1 chút, nếu nói thẳng ra mà nghe nó quá đáng hơn là nàng đừng ràng buộc bắt bó t/g nữa :v Con người có quyền quyết định riêng :D
Có thể nàng và t/g là bạn thân hay cả hai thường inb để gợi ý truyện thì nàng vẫn ko nên hối thúc t/g thật :)
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 1:32 pm

vâng, ta mắc hội chứng này mấy năm rồi!
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeThu Jun 19, 2014 1:52 pm

Nếu thế ta thông cảm :v
Nhưng nàng đang trong 1 tập thể lớn khá là cầu toàn đấy nàng ạ :v
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitimeSat Jun 28, 2014 4:54 pm

@cuu: dạ, nhưng đa số là nữ!
 
Sponsored content
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7 Icon_minitime

 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 7

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-