Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Icon_minitimeSun Jun 29, 2014 9:51 pm

Chương 8
 
Hiện tại đã là xế chiều, ánh nắng khuất dần sau núi, từng làn gió mát nhè nhẹ thổi qua như mang lại chút yên tĩnh cho chốn đô thị náo nhiệt vội vã.  Trước cửa đồn công an, một dàn mỹ nhân thu hút mọi ánh nhìn của người qua đường. Trần Tôn Khải mặc bộ trang phục được thiết kế riêng, trông anh cực kỳ lịch lãm lại có vẻ năng động. Khuôn mặt yêu nghiệt luôn tươi cười mang theo xuân tình phấp phới, điện bắn khắp nơi, như vô tình cố ý làm rụng tim biết bao thiếu nữ. Du Uyển Lan kế bên hiển nhiên tâm tình không tốt lắm, bất kỳ cô gái nào nhìn Trần Tôn Khải đều bị tia lazer của cô dọa cho chạy mất dép. Trần Tử Băng thì từ khi diễn ra sự kiện hoành tráng “nụ hôn tàu hỏa” tâm trí của cô như bị cuốn đi đâu mất, cứ ngu ngu ngơ ngơ như một cái xác không hồn. Duy chỉ có Trần Tôn Duệ là sung sướng, vui vẻ toàn diện nhất, miệng lúc nào cũng nhếch lên, cười đến xán lạn, đôi mắt đen láy càng lấp lánh ánh sao khiến ai nhìn vào đều được tắm trong gió xuân. Cứ thế càng lúc càng nhiều người đến ngắm mỹ nhân làm cả đồn công an đều bị bao vây kín kẽ.


Còn về lý do vì sao họ ở đây thì phải quay thời gian lúc sáng, một thuộc hạ của Trần Tôn Duệ ép buộc nhân viên ở đấy phải dừng tàu lượn khi nó đến đỉnh cao nhất, tuy việc này không gây thiệt hại về người nhưng cũng dọa cho khách đến vui chơi hoảng sợ không ít. Quản lý ở đấy cũng phải đau đầu vì danh tiếng của công viên bị tổn hại nghiêm trọng, ông ta liền báo công an đem nhưng kẻ quấy rối này về đồn.


Sau khi luật sư giải quyết mọi chuyện êm xui, con nhà ai lại về nhà nấy. Du Uyển Lan được người đến đón, Trần Tử Băng cùng hai anh em Tôn Duệ cũng trở về biệt thự của Trần gia. Chiếc Bugatti đen bóng theo con đường dẫn ra khỏi ngoại thành, một lát sau thì cùng hai chiếc Jeep trước sau, hộ tống chạy vòng lên núi. Hoàng hôn mùa thu đặc biệt rực rỡ, từng tia nắng lấp ló sau tán cây, lấp lánh chiếu rọi lên con đường nhựa vắng vẻ,  sắc trời cũng dần thay áo, chỉ có ngọn núi vẫn sừng sững lặng yên.


Về đến biệt thự, Trần Tử Băng mở cửa xe, không nói không rằng, phóng thẳng vào phòng, Trần Tôn Duệ cũng vội vã chạy theo. Hai người một trước một sau chạy biến đi để lại Trần Tôn Khải ngơ ngác nhìn.


Trần Tử Băng đến bồn rửa mặt, súc miệng thật sạch sẽ, đánh răng ba lần rồi lặp lại hành động đó đến khi răng tê buốt, kem đánh răng cũng hết nhẵn rồi mới ngừng. Trần Tôn Duệ đứng cạnh vô tội hỏi: Mẹ sao vậy? Mẹ nuốt trúng cái gì độc hại sao?”


Trần Tử Băng lườm nguýt anh, sau đó nghiến răng trả lời: “Đúng vậy. Tôi nuốt phải nước bọt độc hại của anh đấy.”


Trần Tôn Duệ nghiêng đầu, thuần khiết phản bác: “Nào có. Con đâu có nhổ nước bọt vào thức ăn của mẹ. Vả lại nước bọt của con không hề có độc nha.”


Trần Tử Băng nghiến đến tê răng: “Vậy lúc tàu lượn ngừng lại anh đã làm gì?”


Trần Tôn Duệ cười ý nhị, ánh mắt như muốn nói ‘việc đó mà mẹ cũng không biết”, anh vui vẻ đáp: “Hôn mẹ.”


Trần Tử Băng trợn mắt: “Anh học đâu ra cái trò đó. Tôi nhớ là tôi đâu có dạy anh như thế.”


Trần Tôn Duệ cụp mắt, cuối đầu, giọng nói mũi đầy ủy khuất trả lời: “Con đọc từ trong cuốn ‘Cua gái đại cương, Tán gái đại pháp’ của anh ba.”


Trần Tử Băng há hốc mồm: “Cái gì????”


Trần Tôn Duệ ủ rũ nói tiếp: “Trong ấy có mục truyền thuyết tình yêu. Nó nói rằng chỉ cần hôn thật sâu người mình thích nhất vào 12:00:00 ở một nơi khó đến nhất có thể mãi mãi ở bên người đó.”

Trần Tử Băng: “…”


Trần Tôn Duệ bắt đầu thút thít, mày kiếm sắc sảo chau lại, bờ môi mím chặt, đôi mắt cuốn hút rưng rưng ánh nước, đáng thương nói: “Con chỉ muốn ở bên mẹ mãi mãi thôi…Mẹ…mẹ không muốn như thế sao??”


Trần Tử Băng lắc đầu, cô thở dài, giơ tay xoa đầu Trần Tôn Duệ: “Đồ ngốc này…Nếu muốn người mình yêu thương mãi mãi bên cạnh thì hãy làm mọi cách để giam giữ trái tim họ. Đến lúc đó họ sẽ tự động ở bên anh, không cần phải làm những việc nhảm nhí như vậy.”


Đáy mắt Trần Tôn Duệ bỗng xẹt qua tia quỷ dị, anh gật đầu, nắm lấu tay Trần Tử Băng chân thành nói: “Con nhớ rồi…Sau này con sẽ không làm những việc như thế nữa.”


Trần Tử Băng ôn nhu nở nụ cười.


 
Và kết quả tối hôm ấy, Trần Tử Băng phải bỏ cả bàn thức ăn hấp dẫn để húp cháo vì bị viêm nứu răng.




-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-Phân cách tuyến-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-




Khoảng một giờ sáng, chiếc điện thoại trên bàn trang điểm rung lên, đánh thức Trần Tử Băng đang yên giấc trong lòng Trần Tôn Duệ. Cô với tay chụp chiếc điện thoại, dụi dụi mắt thì thấy hàng chữ hiện lên màn hình. Trần Tử Băng híp mắt, cô khẽ bật người dậy, cố bước chân thật nhẹ nhàng ra khỏi phòng.


Khắp nơi đều một màu tối đen như mực, chỉ có ánh sao thưa thớt chớp nháy trên trên bầu trời. Trần gia không giống các gia tộc giàu có khác, họ không thích quá phung phí nên vào buổi tối, khi cần thiết thì họ mới bật đèn. Nhờ vào ánh sáng từ điện thoại, Trần Tử Băng chậm rãi men theo con đường trải bằng sỏi đến phòng khách.


Căn phòng to lớn tràn ngập ánh đèn, bên trong mang theo sự im lặng kỳ dị. Trần Tử Băng bước vào thì thấy Trần Tôn Hoàng đang nghiêm chỉnh ngồi đọc tài liệu trên ghế sofa. Anh mặc một bộ vest màu đen bạc, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Còn bên kia, Trần Tôn Khải đang ngồi bên bàn bar mini, tao nhã nhấc cốc Chivas 50 đặt bên môi nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn Trần Tử Băng cười dụ hoặc: “Hi!”


Trần Tôn Hoàng ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, anh ngồi thẳng người, gác tay phải lên thành ghế: “Mời Trần tiểu thư ngồi.”


Trần Tử Băng nhìn lướt qua cả căn phòng, cô nhếch miệng cười, bước đến ngồi đối diện với Trần Tôn Hoàng và Trần Tôn Khải. Không khí chợt trở nên căng thẳng, Trần Tử Băng tự rót cho mình một tách trà, thuần thục nâng lên miệng, thổi một hơi nhẹ, cô cụp mắt, nhấp môi vài cái rồi nói: “Không biết Đại thiếu gia gọi tôi ra đây là có việc gì? Lẽ nào là uống trà tâm sự đêm khuya?”


Trần Tôn Khải bên kia phì cười, xoay người bắt chéo chân nhìn cô như đang nhìn một món đồ chơi thú vị. Trần Tôn Hoàng thì khẽ chau mày, anh lắc đầu: “Trần tiểu thư, cô đến đây là đang có âm mưu gì?"                                                                                                                                                                                         
Trần Tử Băng nhướng mày, hạ tách trà xuống nhẹ nhàng đặt lên bàn, thản nhiên chống mắt với Trần Tôn Hoàng: “Âm mưu thì tôi không có. Chỉ có dự định cho tương lai thôi.”


Ánh mắt Trần Tôn Hoàng càng trở nên sắc bén: “Trần tiểu thư. Mong cô thành thật.”


Trần Tử Băng cười thành tiếng: “Đó là câu trả lời thành thật. Nếu các người không có việc gì nữa, tôi xin phép quay về ngủ.”


Nói xong Trần Tử Băng lập tức đứng dậy định bước đi, Trần Tôn Hoàng phía sau ra hiệu, lập tức cả đám người thân hình to lớn, mặc đồ đen mang theo tầng tầng lớp lớp sát khí lạnh lùng, bước ra bao vây lối đi của cô. Trần Tử Băng nắm tay chuẩn bị chiến đấu, miệng buông lời tán dương: “Thật không thể xem thường gia tộc của các anh. Chuyện cơ mật của quân đôi cũng tra ra được.”


Trần Tôn Hoàng đứng dậy, ánh mắt lãnh đạm nhìn thân nhìn mảnh mai giữa những gã to xác, anh cũng không muốn tin lý lịch thật sự của cô. Anh chậm rãi mở miệng: “Thượng Tá Trần Diên Phong, có một người con gái từ nhỏ đã là một thiên tài quân sự, được phong làm đặc viên bí mật của Quốc gia từ năm 14 tuổi. Đến năm 19 tuổi lập không ít công lao lớn, được mệnh danh là ‘Python”. Nhưng bỗng dưng bị cách chức trở về công tác tại đơn vị Hình sự. Vài tháng sau, lại phải rời khỏi đấy về làm một công dân bình thường. Sau đó chuyển sang học hai năm tại trường Y trở thành Y tá điều dưỡng. Đúng không? Trần tiểu thư?”


Trần Tử Băng bình tĩnh nhìn Trần Tôn Hoàng, cô gật đầu: “Chính xác. Vậy anh có biết vì sao tôi lập nhiều công lao nhưng lại bị cách chức đến hai lần như thế không?”


Trần Tôn Hoàng thở hắt ra một hơi nhìn Trần Tôn Khải đang thoải mái uống rượu bên kia. Trần Tôn Khải thấy mình bị lôi ra điểm danh, anh giơ ly rượu sóng sánh màu vàng hổ phách lộng lẫy, nhìn hình bóng cô trong đó, anh cảm giác như giam giữ được cô trong tay, hài lòng nói: “Là do chỉ số bạo lực của Trần tiểu thư quá cao!” 


Trần Tôn Khải đặt ly rượu xuống bàn, đôi chân thon dài sải bước đến gần cô, anh mỉm cười: “Từ năm 16, em luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ và vượt mức yêu cầu, kẻ thù của em đảm bảo chết 100% trong đau đớn hành hạ dã man và tàn bạo nhất có thể. Nói cách khác em có sở thích chơi đùa trên da thịt của kẻ thù.”


Trần Tử Băng nhìn thẳng vào mắt Trần Tôn Khải, gật đầu: “Tiếp đi.”


Trần Tôn Khải thản nhiên: “Những lão già gan thỏ luôn phải sợ hãi em và giao cho em rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, tiện tay giết em nhưng em lại đáp lại họ là những chiến tích huy hoàng. Cuối cùng họ đành phải từ từ cách chức em.”


Trần Tôn Khải nói xong nhìn Trần Tử Băng chăm chú như muốn tìm ra điểm giao đông nơi cô nhưng cô chỉ cụp mắt, hàng lông mi dài như cánh bướm khẽ lay động: “Vậy hiện giờ đến các người sợ tôi sao?”


Trần Tôn Hoàng bên kia lắc đầu: “Không hề. Tuy tiểu thư là một trong 3 sát thủ hàng đầu Việt Nam. Chúng tôi cũng có những sát thủ hàng đầu thế giới.”


Trần Tử Băng nghẹn họng hồi lâu, cô bỗng cười lạnh: “Bây giờ thì không còn nữa. Những thông tin đó chỉ có giá trị ở bốn năm trước. Hai anh quả thật không cần sợ tôi. Nhưng bên cạnh tôi lại là người cả thế giới Hắc đạo đều phải kính nể, đó mới là điều các anh lo lắng.”


Trần Tôn Hoàng đẩy cặp kính nặng nề giữa mũi, anh quay lưng, lập tức cả đám đàn ông đồng loạt tiến lên bắt Trần Tử Băng. Cô bình tĩnh lùi vài bước sau đó nâng cái bàn to lớn giữa phòng đạp về phía những người mặc áo đen. Mặt bàn thủy tinh bị vỡ ra nhiều mảnh, Trần Tử Băng nhanh chóng cầm mảnh dài và bén nhất làm vũ khí đánh trả. Cuộc ẩu đả trải qua hồi lâu, Trần Tôn Hoàng và Trần Tôn Khải yên vị ở một bên nhìn cô gái dùng mảnh thủy tinh đánh với 25 tên sát thủ người Thái. Nhưng rồi Trần Tử Băng cũng dần mất sức, bị dồn vào ở thế hạ phong. Mảnh thủy tinh bén nhọn cũng cứa vào cô những vết sâu khiến máu từ tay chảy không ngừng, hòa cùng máu của những tên sát thủ, từng giọt từng giọt đỏ thẫm tí tách nhỏ xuống sàn nhà. Trần Tử Băng bình tĩnh, nhanh chóng nhảy lên tầng hai, phóng mảnh thủy tinh vào cổ họng một tên sát thủ gần đó khiến hắn chết không kịp dẫy dụa sau đó cô cầm một công tắt màu đen giơ lên: “Nếu các không ngừng tay, tôi sẽ cùng Trần Tôn Duệ đồng quy vu tận.”


Cả Trần Tôn Khải và Trần Tôn Hoàng đều thất kinh, không ngờ cô lại dùng đến bom, đặt bên người Tôn Duệ, Trần Tôn Hoàng liền giơ tay bảo bọn sát thủ ngừng ẩu đả. Còn Trần Tôn Khải bước lên một bước: “Em không cần phải đem tính mạng của mình ra để uy hiếp như thế. Chẳng phải tôi đã nói dù chuyện xảy ra tôi cũng nhất định giữ em lại bên cạnh rồi hay sao?!” Anh chợt ngừng, khóe môi cong lên một cách quyến rũ, giọng trầm ấm vang khắp căn phòng rộng lớn: “Em hãy ngoan ngoãn theo tôi đi!”


Trần Tử Băng quăng cho anh một ánh mắt phỉ nhổ, lớn giọng trả lời: “Nếu có theo, tôi cũng chỉ theo Trần Tôn Duệ chứ nhất quyết không làm người của kẻ như anh.”


Trong bóng tối bên ngoài cửa sổ, một bóng người to lớn lặng lẽ vụt qua.


Bên trong, một mảng im lặng, sau đó là tiếng cười của Trần Tôn Khải vang lên. Trần Tôn Hoàng bên cạnh hắng giọng: “Trần tiểu thư. Xin cô hãy thận trọng, chúng tôi chỉ muốn thượng lượng thôi.”
Trần Tử Băng khinh thường nói: “Thương lượng với một đứa con gái mà cần đến 25 tên sát thủ thế này sao?”


Trần Tôn Hoàng: “Vì Trần tiểu thư, cô không phải một cô gái bình thường. Và chúng ta cũng không cần động tay động chân nếu cô thật thà nói ra kế hoạch của mình.”


Trần Tử Băng nhướng mày, hai tay chống vào lang cang tầng hai, lạnh lùng nhìn cả bọn đàn ông từ trên cao: “Thật là nực cười. Bản thân tôi bị em trai các người kéo vào đây. Tôi chẳng có kế hoạch hay âm mưu gì với các người cả. Việc tôi từng là đặc viên đã là của mấy năm trước rồi, chính các người bới móc nó lên đấy thôi.”


Trần Tôn Hoàng khó chịu khi phải ngẩng đầu nói chuyện với một người phụ nữ, âm thanh anh lạnh hẳn đi: “Nếu theo lời tiểu thư nói, vậy thì tại sao cô lại đến đúng lúc Trần Tôn Duệ tỉnh như thế?”
Trần Tử Băng cười lớn: “Các người nghĩ ai cũng như mình, sống luôn phải giở thủ đoạn, âm mưu này nọ sao? Cái tính quơ nắm cả đũa đó đúng là bệnh không thể trị của những tên nhà giàu mà. Nếu các người đã suy bụng ta ra bụng người như thế rồi thì cần gì phải hỏi kế hoạch của tôi nữa?!”


Trần Tôn Hoàng định nói thêm câu gì đó thì Trần Tôn Khải đã đưa tay ngăn lại, anh nhìn Trần Tử Băng, ngả ngớn nói: “Thôi được. Vậy chúng ta cùng thỏa thuận.”


Trần Tử Băng nghiêng đầu: “Tôi cứ tưởng chúng ta đã thỏa thuận và ký kết hợp đồng luôn rồi chứ.”


Trần Tôn Khải cười nhẹ: “Đúng vậy nhưng đó chỉ có hiệu lực với một cô gái bình thường. Nhưng em thì không phải.”


Trần Tử Băng ngồi trên lang cang, bắt chéo chân, khoanh tay nhìn Trần Tôn Khải: “Đừng dài dòng.”
Trần Tôn Khải cũng nhảy lên tầng hai, đứng cạnh Trần Tử Băng, chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp tựa thiên thần sa đọa của cô, anh dịu dàng nói: “Đơn giản. Em chỉ cần gia nhập tập đoàn Trần thị của chúng tôi thôi.”


Trần Tử Băng không quay đầu, chỉ có tròng mắt đen huyền liếc nhìn Trần Tôn Khải: “Tôi có tài cán gì?”


Trần Tôn Khải được dịp liền sán lại gần cô, tạo một tư thế mờ ám, đặt hai tay bên hông bao cô vào lòng: “Những kỹ năng đặc viên chuyên nghiệp của em. Tôi cũng vừa được chứng kiến, em có giá trị hơn lũ vô dụng dưới kia nhiều.”


Trần Tử Băng chán ghét mùi hương nước hoa nam tính của Trần Tôn Khải, cô thả người nhảy xuống lầu, vững bước đi về phía cửa, không quay đầu lớn giọng: “Bán nghề không bán thân. Thời gian không hạn định. Tiền lương và chế độ có thể dựa trên quân đội. Ngày mai nhanh chóng đưa bản hợp đồng mới cho tôi.”


Nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Trần Tử Băng, Trần Tôn Hoàng híp mắt cũng tiến đến thang máy đi mất. Trần Tôn Khải vẫn còn giữ tư thế chống hai tay trên lang cang, nhìn khoản không trong lòng, anh lắc đầu cười. Trần Tử Băng, em thật khiến tôi ngày càng say đắm rồi. Trong đầu bỗng dưng xoẹt qua hình ảnh một cô gái ngọt ngào đáng yêu, anh vội vàng đuổi theo Trần Tử Băng.


Tốc độ của Trần Tử Băng quả tật đáng ngạc nhiên, thoắt cái cô đã đi được nửa đường. Trần Tôn Khải chạy theo sau, đưa tay kéo cô lại định ôm vào lòng trêu chọc thì Trần Tử Băng đã kịp thời chuyển người tránh khỏi vòng ôm đó tuy nhiên tay vẫn bị anh nắm lấy. Cô cảm thán, hình như anh em nhà họ Trần này thích cái hành động ôm ấp người khác phái vào lòng hay sao ấy?! Cô bị Trần Tôn Duệ ôm mãi rồi cũng cảm thấy quen nhưng mình anh đã quá đủ rồi, lẽ nào lại để tên Tôn Khải này lợi dụng được nữa?! Trần Tử Băng khó chịu lên tiếng: “Gì vậy?”


Trần Tôn Khải nhìn khoảng cách giữ hai người, mỉm cười: “Cô gái đáng yêu tên Du Uyển Lan lúc sáng hình như có ý với tôi. Em thấy sao?”


Trần Tử Băng nhăn mày: “Uyển Lan có ý với anh chứ có phải với tôi đâu? Sao lại hỏi cảm nghĩ của tôi?”


Trần Tôn Khải vờ đau đớn: “Em thật vô tâm.”


Trần Tử Băng chán ghét: “Với cô ấy hay với anh?”


Trần Tôn Khải dở khóc dở cười, buông cô ra, khoanh tay trước ngực dựa vào một gốc cây gần đó, yêu nghiệt nhìn cô: “Em thật sự không cảm thấy gì nếu tôi làm cô gái nhỏ bé ấy tổn thương à? Em nên biết điều đó em là nguyên nhân chính.”


Trần Tử Băng lắc đầu, cô lạnh lùng nhìn Trần Tôn Khải, trả lời: “Cho tôi xin đi. Chẳng lẽ anh muốn tôi làm người của anh để bảo vệ cô ấy? Tôi đâu có rảnh đi tạt máu chó như thế. Máu chó cũng mắc tiền lắm chứ! Vả lại nếu anh muốn thương tổn cô ấy thì cứ việc. Ít nhất một lần đau như thế Uyển Lan sẽ biết rút kinh cho bản thân để trưởng thành hơn. Nếu cố ấy cứ ngây thơ như bây giờ chưa hẳn là tốt.”


Trần Tôn Khải thấy trái tim mình khẽ rung động với câu trả lời của Trần Tử Băng, anh tiến đến gần cô, cuối người dịu dàng nhìn vào đôi mắt đầy vẻ phòng bị của cô: “Nếu em ngu ngốc một tý thì tôi sẽ không thích em đến vậy.”


Trần Tử Băng lùi một bước: “Anh muốn gì?”


Trần Tôn Khải đút tay vào túi quần, anh cười gian xảo: “Làm theo yêu cầu của em. Giúp Du Uyển Lan trưởng thành. Nhưng em không sợ cô ấy sẽ quay sang oán hận em ư?”


Trần Tử Băng khẽ cúi đầu, mím môi rồi trả lời: “Nếu thật sự như vậy thì cô ấy không xứng làm bạn tốt với tôi.” Rồi quay người trở về phòng.


Trần Tôn Khải lặng lẽ ngắm bóng dáng người con gái dần biến mất sau ngã rẽ, anh ngẩng đầu nhìn trời cao. Tôn Duệ à, chú thật có phúc đấy!




Hết chap 8.
 
 
 Câu chuyện nhỏ 1.

Đang đứng trước cửa phòng định quẹt thẻ thì bỗng dưng Trần Tôn Hoàng lù đù xuất hiện sau lưng dọa Trần Tôn Khải giật mình đánh rơi cả chùm chìa khóa. Anh vuốt vuốt ngực than thở: "Anh hai...anh định làm em thoát xác à?"


Trần Tôn Hoàng nghiêm nghị, đưa tay đẩy cặp kính giữa mũi, bình tĩnh hỏi: "Hình như lúc nãy chú uống Chivas50?"


Trần Tôn Khải chợt nhớ lại, anh cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi rơi đầy đầu ngập ngừng trả lời: "Hình như...thật..."


Trần Tôn Hoàng gật đầu, bắt đầu đọc bài diễn thuyết sâu sắc: "Từ khi Trần gia lớn mạnh, ông cha ta đã lập nên những quy định mà con cháu phải nghe theo. Trong đó tiết kiệm là gia sách hàng đầu. Các loại rượu có giá trị trưng bày trên quầy bar chỉ để cho khách uống. Nếu muốn uống phải xuống hầm rượu tư gia mà lấy. Sao cứ mỗi lần có gái xuất hiện trong nhà là chú lại vi phạm quy tắc đó?"


Trần Tôn Khải xum xuê xua nịnh: "Em đi xa nhà lâu ngày quên một vài quy tắc cơ bản là phải thôi. Anh hai nói như thế làm tâm hồn nhỏ bé của em tổn thương nha." Anh hít hít mũi, thu người như con dâu nhỏ nép vào Trần Tôn Hoàng, vờ đau lòng.


Trần Tôn Hoàng xanh mặt cách xa Trần Tôn Khải vào bước, miệng lưỡi khè khè phu khói nhả mây: " Được. Chú xa nhà quên quy tắc vậy thì tôi lập tức cho người mang sách gia quy đến cho chú. Sáng hôm sau bảy giờ đến gặp trợ lý Nhiệm kiểm tra." Nói rồi anh liền quay bước dứt khoát rời khỏi. 


Trần Tôn Khải với hai ánh mắt nước lừng tròng, khổ sở nhìn trời lần nữa than trách.
 

 


Được sửa bởi thypham ngày Thu Jul 03, 2014 11:06 am; sửa lần 2.
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Icon_minitimeSun Jun 29, 2014 10:01 pm

Chap dài nhắm :3
Truyện rất hay hay hay nha :v
My ghế VIP =))
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Icon_minitimeSun Jun 29, 2014 10:23 pm

Chị thypham ơi, chị viết hay quá, i love you!
 
Sponsored content
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8 Icon_minitime

 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 11
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-