Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
thypham
Học sinh chưa nhận lớp
avatar
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 43
Birthday : 11/05/1998
Join date : 18/04/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Icon_minitimeTue Jul 01, 2014 12:01 am

Chương 9
Bước chân khẽ khàng di chuyển, Trần Tử Băng tìm hộp cấp cứu mang vào phòng tắm, bắt đầu rửa vết thương. Nhìn dòng máu màu đỏ thẫm vẫn chưa đông lại, cô cười tự giễu. Mới bốn năm không làm nhiệm vụ thôi mà giờ chỉ bị một đám sát thủ hạng 5 bao vây đã phải dùng đến bom để uy hiếp bọn chúng. Trần Tử Băng cắn răng nhìn miệng vết cứa vừa sâu vừa kéo dài cả bàn tay, cô run run nhỏ thêm từng giọt Povidine. Cảm giác đau rát tột cùng truyền đến khiến từng tế bào cơ thể cô căng ra, đôi mắt dần nhòa nước. Nhớ lúc trước bao lần suýt tan xác vì bom nổ, da thịt nhầy nhụa thậm chí thấy được cả từng khớp xương trắng bên trong mà cô vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Nhưng bây giờ chỉ mới bị một vết thương nho nhỏ lại đau đớn không chịu được. Trần Tử Băng không khỏi thở dài.


Sau khi băng bó vết thương, cô dọn dẹp đống băng gạc dính máu rồi di chuyển nhẹ chân qua phòng ngủ. Vừa nằm xuống, chiếc nệm mềm mại trũng xuống, Trần Tôn Duệ bên cạnh chợt chuyển người, hai hàng lông mi khẽ rung rồi hé lộ đôi mắt phượng sâu cuốn hút. Tim Trần Tử Băng chợt dừng một nhịp, cô đối mắt với anh, mấp máy môi: “Tỉnh…tỉnh rồi ư?”


Trần Tôn Duệ không trả lời, anh chỉ chăm chăm nhìn cô, môi anh cong lên một nụ cười quyến rũ. Trần Tử Băng cảm thấy lòng nhộn nhạo, tim bất chợt đập nhanh, đầu óc trì trệ, hai má bắt đầu nóng ran, đến hơi thở cũng dồn dập.


Khuôn mặt hồng hồng mỹ lệ của cô hiện rõ bên trong đôi ngươi đen láy của Trần Tôn Duệ, anh cảm thấy phản ứng này của cô vô cùng đáng yêu, nhịn không được kéo cô vào lòng hôn phớt qua cái trán trơn nhẵn của cô.


Trần Tử Băng giật mình, Trần Tôn Duệ như trở thành một người khác. Ánh nhìn của anh đột nhiên toát lên vẻ hấp dẫn, chững chạc, điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành. Lẽ nào Trần Tôn Duệ đã bình phục? Cô lập tức chuyển mình đẩy anh ra nhưng lại bị anh ghì chặt trong người. Trần Tử Băng hoảng hốt: “Này, Trần Tôn Duệ…Anh…Anh hồi phục rồi ư?”


Trả lời cô vẫn là một mảng im lặng, sau đó tiếng hít thở đều đều vang bên tai. Trần Tử Băng dở khóc dở cườui, muốn ngồi dậy không được, Trần Tôn Duệ cũng đã ngủ, cô đành phải nằm bất động trong lòng anh. Qua lát sau, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Trần Tôn Duệ truyền đến cùng mùi hương nam tính tự nhiên của anh dần đưa cô chìm vào giấc ngủ.




๑๑๑๑




Cả ngọn núi dần dần được bao trọn trong ánh nắng buổi bình minh, từng ngọn cỏ lá cây xanh tươi đều giơ tay chào đón tia sáng hiền lành từ trời. Chim chích trong rừng đồng loạt thức giấc, líu lo hót lên khúc nhạc chào ngày mới.


Trần Tôn Duệ bị ai đó đánh thức, anh khó chịu mở mắt. Thoang thoảng bên mũi một mùi hương thảo dược dễ chịu, anh luồng năm ngón tay vào làn tóc mượt mà của Trần Tử Băng, dịu dàng vuốt ve rồi đưa lên mũi hít sâu vài cái. Cuối đầu thấy cô vẫn còn đang say ngủ, đôi mắt anh hiện lên vẻ hài lòng, môi cũng bất giấc mỉm cười. Chợt anh lại có cảm giác có người thứ ba đang hiện diện trong phòng. Trần Tôn Duệ nhẹ nhàng buông Trần Tử Băng, kéo chăn kín người cô, quay người bước xuống giường.


Một người đàn ông đứng đối diện với Trần Tôn Duệ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên thân hình to lớn của anh ta, khuôn mặt tuấn tú không thua gì anh em nhà họ Trần, đặc biệt ở anh ta còn tản sự điềm tĩnh chững chạc như một viên đá tỏa sáng sau những chuỗi ngày rèn giũa.


Nhìn lướt qua cô gái đang ngủ say trên giường, anh ta đưa tay làm động tác mời với Trần Tôn Duệ.
Trần Tôn Duệ chau mày, do dự bước ra bên ngoài, người đàn ông lạ cũng thận trọng theo sau anh.


๑๑๑๑


Vì tối hôm qua phải thức giấc giữa khuya nên hôm nay Trần Tử Băng ngủ nướng đến tận trưa mới trở mình ngồi dậy.


Ánh nắng giữa trưa rọi sáng từng ngóc ngách trong khu phòng, gió cũng mang theo cảm giác ấm nóng lướt qua từng ngọn cỏ bên ngoài sân. Trần Tử Băng vệ sinh cá nhân xong liền đi tắm, thay một bộ váy màu màu tím dài tay. Nhìn qua đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ ăn, cô rẽ sang phòng làm việc, lựa một cuốn sách sau đó yên vị tại sofa, bắt đầu giở trang đầu tiên. Mắt Trần Tử Băng luôn nhìn chằm chằm vào trang sách nhưng đầu óc của cô đã bay đi tận đâu.


Khi cô thức dậy, vị trí bên cạnh đã trống không. Nếu chưa bình phục, Trần Tôn Duệ nhất định sẽ không rời khỏi cô nửa bước. Nhưng hiện tại anh đã đi đâu đó mà không có cô, khẳng định là anh đã bình phục. Có lẽ sắp có việc cho cô làm rồi. Ánh mắt lãnh đạm của Trần Tử Băng chợt trở nên  đen tối kèm theo vẻ hưng phấn quỷ dị, xung quanh cô một tầng hàn khí tản ra.


Tiếng chuông ‘ting tang’ vang lên, Trần Tử Băng nhanh chóng buông quyển sách xuống, bước ra mở cửa. Người trợ lý của Trần Tôn Hoàng đứng trước cửa, cuối người chào cô: “Trần tiểu thư. Tôi là Nhiệm Vân Lý, trợ lý của Đại thiếu gia. Mời tiểu thư đi theo tôi.”


Trần Tử Băng gật đầu, bước theo sau Trợ lý Nhiệm.


Đúng mười hai giờ, cũng là giờ dùng bửa ở Trần gia. Hôm nay địa điểm ăn trưa là ở trong một khu đình cạnh hồ. Trần Tử Băng vừa đến đấy thì thấy ba anh em Trần gia cùng một người đàn ông lạ đều đã ổn định chỗ ngồi. Nhìn bóng lưng vững chắc của Trần Tôn Duệ từ xa, Trần Tử Băng không khỏi hít vào một hơi sâu, bước chân có chút ngập ngừng.


Nghe thấy tiếng động từ xa, mọi người đều quay đầu. Riêng Trần Tôn Duệ thì vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, chậm rãi đặt chiếc tách xuống, anh là người cuối cùng xoay lưng, đôi mắt phượng che dấu mọi cảm xúc, âm trầm hướng đến Trần Tử Băng.


Thấy ánh mắt xa cách lãnh đạm của Trần Tôn Duệ, Trần Tử Băng không rõ trong lòng cô xuất hiện cảm giác gì, thân hình cô khựng lại giữa đường, đôi mắt đục ngầu nhìn người đàn ông xa lạ đã từng ngủ cùng mình bên trong mái đình kia.


Không gian như ngưng đọng, Trần Tôn Duệ và Trần Tử Băng phức tạp nhìn nhau. Qua một lúc sau, Trần Tôn Duệ bỗng tươi cười, đáy mắt lại trở nên trong veo, tinh khiết, miệng gọi cô: “Mẹ. Mau đến đây cùng ăn trưa với con.”


Vừa dứt lời, Trần Tử Băng lảo đảo vài bước, ngước đầu nhìn Trần Tôn Duệ ngây thơ trong sáng kia, đầu óc rối thành một nùi. Mẹ…gọi mẹ là sao chứ?! Anh ta chưa bình phục ư?! Vậy cái thái độ lúc nãy là sao??


Trần Tôn Duệ thấy cô chực ngã, anh vội vàng đứng dậy đến cạnh giữ cô đứng vững, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng: “Mẹ…mẹ có chỗ nào không khỏe sao? Bị say nắng sao? Có cần con bảo người mời bác sĩ không?”


Trần Tử Băng lắc đầu nguầy nguậy, nghi ngờ nhìn Trần Tôn Duệ: “Anh…anh…chưa bình phục sao?”


Trần Tôn Duệ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu: “Bình phục gì cơ? Con đâu có bệnh gì đâu?!”


Trợ lý Nhiệm bên cạnh bỗng lên tiếng: “Tiểu thư cùng Tâm thiếu gia, mời hai người vào dùng bữa.”


Trần Tử Băng gật đầu rồi cùng Trần Tôn Duệ đi đến bàn ăn. Ngồi vào chỗ của mình, Trần Tôn Duệ không quên kéo cái ghế bên cạnh cho Trần Tử Băng. Mọi người đã dần quen với hành động này của anh, duy chỉ có người đàn ông lạ ngồi đối diện là tỏ vẻ không hài lòng, nhìn chằm chằm Trần Tử Băng.


Sau khi yên vị, Trần Tử Băng cũng ngẩng mặt nhìn lại người đàn ông lạ: “Vị này là…?”


Anh ta âm lãnh trả lời: “Tôi là Huỳnh Đan Hy, hiện đang là Giám Đốc Bộ phận Phát triển Chiến lược của tập đoàn Trần Tôn. Chào tiểu thư.”


Trần Tử Băng lịch sự gật đầu, cô không nói gì nữa mà tao nhã bắt đầu ăn trưa. Những người còn lại cũng cùng nâng thìa dùng bữa.


Cuối bữa ăn là món bánh pudding, Trần Tử Băng chậm rãi cầm chiếc thìa chuyên ăn bánh ngọt, cô đột ngột lên tiếng: “Nếu bản hợp đồng đã chuẩn bị xong hãy nhanh chóng đưa cho tôi.”


Trần Tôn Hoàng lập tức trả lời: “Cô không cần phải hấp tấp như thế.”


Trần Tử Băng mỉm cười: “Liên quan đến tương lai của tôi, đương nhiên phải gấp gáp rồi. Hơn nữa, tối hôm qua Tôn Duệ có biểu hiện bình phục, vì vậy việc đó cũng cần đốc thúc nhanh chóng, đúng không?”


Giám đốc Huỳnh bên này an nhiên nhận một tách trà từ người hầu, thoáng liếc sang Trần Tử Băng rồi cụp mắt thưởng thức vị trà thơm ngon. Lát sau anh ta nở nụ cười nghề nghiệp với Trần Tử Băng: “Vậy thì Trần tiểu thư có thể không cần vội. Tam thiếu gia chưa bình phục. Cậu ấy vẫn cần sự chăm sóc của tiểu thư. Việc tiểu thư gia nhập vào tập đoàn của chúng tôi, có lẽ nên cân nhắc kỹ càng hơn.”


Trần Tử Băng chất vấn: “Cân nhắc như thế nào?”


Huỳnh Đan Hy giọng trầm trầm nói một câu ngắn gọn: “Việc này sẽ do Tam thiếu gia quyết định.”


Trần Tôn Duệ bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn Trần Tử Băng: “Mọi người đang nhắc tới con?!”


Trần Tử Băng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh, nó không có vẻ cuốn hút phong tình giống đêm qua nữa, mà chỉ còn lại nét ngây thơ trong sáng vô ngần. Cô cười dịu dàng hỏi: “Sáng nay anh đi đâu thế?”


Trần Tôn Duệ chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút hối lỗi, thật thà trả lời: “Sáng nay con thức rất đúng giờ. Sau đó con được chú Hy đưa đi học với một vị giáo sư.”


Trần Tử Băng nhướng mày, không phải là học về giới tính nữa chứ?! Cô nghi ngờ hỏi: “Học? Học về cái gì?”


Trần Tôn Duệ nhìn Huỳnh Đan Hy, suy tư một chút rồi đáp: “Con học các lễ nghi, các cách cư xử để cùng đi party với mẹ.”


Trần Tử Băng ngạc nhiên, party gì chứ? Cô phóng tầm mắt sang Trần Tôn Hoàng.


“Tháng sau sẽ có một buổi lễ kỷ niệm lớn của tập đoàn Lý An, Tôn Duệ là một nhân vật quan trọng không thể vắng mặt. Vì vậy nó cần phải được học lại từ đầu những cách cử xử trong buổi tiệc. Cô cũng vậy. Hôm ấy cô sẽ cùng nó đi dự buổi lễ kỷ niệm đó. Tất nhiên là với vai trò người yêu của Tôn Duệ.” Trần Tôn Hoàng ung dung nói.


“Tại sao tôi cũng phải đi?” Trần Tử Băng thắc mắc.


Trần Tôn Khải ngồi cạnh Trần Tôn Hoàng, tranh nói trước: “Vì Tôn Duệ không muốn xa cô. Chúng tôi nói rất nhiều lời lẽ thuyết phục nó học các lễ nghi nhưng nó vẫn không đồng ý. Thế mà sau khi giám đốc Huỳnh bảo rằng nếu nó không học cô sẽ bỏ nó đi dự tiệc cùng với một người đàn ông khác thì nó lại răm rắp nghe theo.”


Trần Tử Băng xua tay: “Vậy nghĩa là tôi cũng phải học một số quy tắc cư xử của tầng lớp thượng lưu như các người?”


Trần Tôn Hoàng gật đầu: “Đúng. Chiều nay Tôn Duệ sẽ tiếp tục học bài học của nó. Còn cô thì sẽ do tôi chỉ dạy. Cô biết khiêu vũ chứ?”


Trần Tử Băng chống cằm suy nghĩ: “Bốn năm trước thì rất rành nhưng giờ thì không rõ. Tôi nghĩ vẫn nên ôn lại.”


Trần Tôn Khải bỗng dưng bước đến đứng sau lưng Trần Tử Băng, anh cuối người, khuôn mặt đặt gần bên tai cô: “Chi bằng để em cùng ôn với cô ấy. Dù sao phòng tập nhảy đó cũng là xây riêng cho em.”


Trần Tôn Hoàng liếc mắt nhìn Trần Tôn Khải, cùng Huỳnh Đan Hy cất bước rời khỏi đình ròi để lại hai chữ: “Tùy chú.”


Trần Tôn Khải hài lòng, thổi nhẹ bên tai Trần Tử Băng, mờ ám nói: “Vậy hẹn gặp người chiều nay. Ta sẽ cùng ôn lại từng vũ điệu.”


Da gà nổi sấp lớp khắp người, Trần Tử Băng đứng lên trợn mắt nhìn Trần Tôn Khải định bảo anh tránh xa thì Trần Tôn Duệ đã kéo cô ra sau lưng, đôi mắt bất mãn, giọng nói hàm chứa ý tứ bực bội: “Yêu cầu anh tránh xa mẹ ra. Anh không chú ý thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người anh làm mẹ khó chịu à?”


Trần Tử Băng thầm tán thưởng không thôi, quả nhiên sống cùng nhau lâu ngày dễ hiểu tính nhau. Chưa kể đến cử chỉ buồn nôn của Trần Tôn Khải, mùi nước hoa của anh ta đúng là làm cô chán ghét. Thế nhưng Trần Tôn Khải bên kia lại không chịu lùi bước, bướng bỉnh khiêu khích: “Mẹ có nói khó chịu đâu. Hơn nữa mẹ là của chung, chú lấy quyền gì mà yêu cầu tôi phải tránh xa mẹ chứ?”


Trần Tôn Duệ thản nhiên trả lời: “Tốt thôi! Anh không cần phải tránh xa mẹ. Chỉ cần tôi mang mẹ tránh xa anh là được.” Nói xong anh kéo tay Trần Tử Băng đi mất.


Trần Tôn Khải đứng im tại đình cảm thán, đúng là dùng chung bộ não của Tôn Duệ mà, bị mất trí nhớ mà cũng bá đạo như thế. Xem ra khi Trần Tôn Duệ anh càng khó có cơ hội tiếp xúc với Trần Tử Băng rồi! Trần Tôn Khải lắc đầu cũng rời bước khỏi đấy.

๑๑๑๑




Vì mới vừa thức không lâu, Trần Tử Băng không tài nào ngủ được nhưng Trần Tôn Duệ vẫn cứ một hai đòi nghỉ trưa, cô đành phải ngồi trên giường canh cho anh đánh một giấc. Trần Tử Băng chán chê, lôi laptop đặt trên đầu gối cách một lớp chăn dày. Trần Tôn Duệ vừa ngủ vừa giơ tay ôm chiếc eo thon nhỏ của cô. Trần Tử Băng tựa lưng vào đầu giường tìm một tư thế thoải mái nhất để ngồi vừa tiện cho Trần Tôn Duệ bên cạnh ôm. Nhìn cánh tay mạnh mẽ Trần Tôn Duệ đang quấn quanh eo mình, Trần Tử Băng buồn bã nghĩ, cô thật chẳng khác gì cái gối ôm cô anh cả, cứ đi ngủ là phải bị anh ôm ôm ắp ắp như thế.


Vừa đăng nhập vào mộtt trò game online quen thuộc, cô liền thấy nick của Du Uyển Lan gửi cho cô một tin nhắn.


Lan Lan Tiểu Nha Đầu: Tử Băng à, cậu sao rồi?


Bổn Tọa Lấy Vợ: Rất khỏe.

Lan Lan Tiểu Nha Đầu: Vậy khi nào cậu xuống đây đi chơi với tớ nữa? Tớ nhớ cậu lắm!


Bổn Tọa Lấy Vợ: Thôi cho xin. Nhớ ai…cậu nói lại xem…


Lan Lan Tiểu Nha Đầu: …


Bổn Tọa Lấy Vợ: Lan à…tớ biết cậu là đang có ý với cái tên Trần Tôn Khải. Nhưng hắn thực sự không phải là người tốt. Cậu nên cẩn thận.


Lan Lan Tiểu Nha Đầu: …


Bổn Tọa Lấy Vợ: Tớ không có ý can ngăn gì cả. Chỉ là tớ muốn nhắc nhở cậu thôi.


Lan Lan Tiểu Nha Đầu: Tớ biết rồi. Tớ sẽ tự cân nhắc. Nhưng tớ cũng thật sự nhớ cậu. Hôm nào cậu sắp xếp xuống đây đi shopping với tớ nha.


Bổn Tọa Lấy Vợ: Được. Khi nào có thể tớ lập tức thông báo. Thôi giờ mở phó bản ra đi. Tớ muốn đi đánh boss. Cậu giúp tớ.


Lan Lan Tiểu Nha Đầu: Um…


Trần Tử Băng cùng Du Uyển Lan cùng đi đánh boss, bỗng dưng có mọt nick lạ hiện lên xin gia nhập tổ đội.


Thanh Niên Công Lý: Chào hai mỹ nhân. Cho phép tôi được hộ tống hai người đi đánh boss nhé. *kèm theo mặt cười nháy mắt*


Trần Tử Băng tự nhiên có cảm giác phong cách này quen quen. Nhưng cũng không quan tâm lắm, liền add hắn vào tổ đội cùng nhau đi phó bản. Trần Tử Băng vô tình mở trang bị của hắn ra xem xét thì không khỏi há hốc mồm. Trang bị toàn bộ đều màu tím nâng cấp VIP, nhìn đến là lóa mắt. Cô liền nhanh nhảu gửi mọt lời mời kết bạn.


Thanh Niên Công Lý: *mặt cười đưa tình*


Trần Tử Băng bỗng dưng thấy hối hận. Cô định unfr nhưng lại thôi, bỏ qua cái mặt cười đê tiện tên kia liên tục gửi đến, ngậm ngùi cùng đi đánh boss. Trong vòng một tiếng đồng hồ sau, Trần Tử Băng nâng được không ít LV. Cô vui vẻ tạm biệt Du Uyển Lan, tắt mắt máy để sang một bên. Người cô hơi đau nhức, mắt cũng mệt mỏi, cô nằm xuống, lăn lăn vài cái lọt tõm vào lòng Trần Tôn Duệ. Thế là hai người cùng nhau đánh thêm một giấc tận 3 giờ chiều mới bắt đầu lê thân ngồi dậy.


Trần Tôn Duệ sau khi súc miệng, ánh mắt lưu luyến tạm biệt cô, đi gặp vj giáo sư để tiếp tục học nghi thức. Trần Tử Băng cũng tìm một bộ đồ vừa dễ chịu vừa kín đáo, xỏ vào chân giày pata và xách thêm một đôi cao gót lên đến tầng năm biệt thự. Cô đứng bên ngoài cánh cửa to lớn phòng tập nhảy thở dài. Trần Tử Băng thầm cổ vũ bản thân, quyết tâm phải học khiêu vũ thật nhanh trong vòng ba ngày. Sau đó cô sẽ đá tên Trần Tôn Khải qua một bên và cùng xuống thành phố đi hẹn hò với Du Uyển Lan. Nghĩ đến ngày đó, cô mỉm cười, tự tin tiến vào trong.




Hết chương 9.


P/s: sr nha...chap này ta làm hơi ẩu. Để đền bù chap sau nhất định chất lương hơn.

 
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Icon_minitimeTue Jul 01, 2014 12:17 pm

ghế V.I.P =)) 
ân~ chap này hảo hay :3 
ta hóng a~~~ 
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Icon_minitimeTue Jul 01, 2014 12:31 pm

Chap này hay
Ân, ta hảo hảo hóng
Mất ghế VIP *lườm Lib*
 
Sponsored content
[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9   [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9 Icon_minitime

 
 

[Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 9

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 3
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 4
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 10
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 5
» [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh - Chap 1
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: [Cự Giải - Thiên Yết] Ai là mẹ anh-