Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Một người bạn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitimeTue Jul 08, 2014 3:14 pm

Một người bạn
 
   Một ngày mùa đông lạnh cóng, tiết trời giá lạnh và hiu quạnh. Bầu trời u ám và mang hơi thở nhuốm lạnh của cơn gió se se lạnh. Tuệ Nhi bước trên dãy hành lang khối 10, trên sàn gỗ lạnh lẽo, tay gõ nhịp nhịp trên bức tường bên cạnh. Đứng trước cửa lớp, cô đẩy nhẹ cánh cửa lớp ra rồi bước vào. Hôm nay cô đến rất sớm, là lần đầu tiên trong suốt năm học lớp mười của cô, nên lớp học chẳng nhiều người. Nói chẳng nhiều người thì cũng không phải, mà đúng hơn là rất ít người. Tính thêm cô thì chỉ có hai người mà thôi, và người đầu tiên vào lớp chính là cô bạn mới vào lớp cô vài hôm trước.
 
Nói đến cô bạn này cũng lạ lắm! Cô ấy tên Vi Diệu, một cái tên rất dịu dàng thanh thoát và cởi mở. Nhưng cô thì khác, lúc nào cô cũng chỉ ngồi một mình trong góc lớp và chẳng làm gì, đôi lúc thì ôm quyển sách màu đen tối vô cùng bí ẩn và ma quái, nhưng cũng chẳng đọc nhiều, chỉ lật lật vài trang rồi lại thôi. Có những lúc vào giờ ra chơi, mọi người cũng thường bảo cô chơi cùng, nhưng cô không nói gì, chỉ ngoảnh mặt bước đi chẳng nói một lời. Khi đi học, cô chẳng mặc đồng phục trường mà chỉ mặc một chiếc váy trắng tinh ngang gối, vậy mà chẳng bị bắt bẻ hay phạt gì cả. thật là bất công a~ .Và còn những điều lạ lùng khác nữa! Cũng chính vì thế nên mọi người mới xa lánh và cô lập Vi Diệu, chẳng ai dám nói chuyện hay tiếp xúc với cô vì họ cho rằng cô ta rất lập dị và khó gần
 
Khẽ lắc đầu để xóa đi những suy xấu về người bạn mà mình chưa từng tiếp xúc dù chỉ 1 lần, cô mới về chỗ ngồi và cất cặp. Cô cứ ngồi đó, cùng cô bạn kiệm lời kia, và hi vọng rằng cô ấy sẽ mở lời nhưng tất cả chỉ là một sự im lặng bao trùm cả không gian. Vốn ghét cái bầu không khí nặng nề và lăng thinh như thế, Tuệ Nhi bèn đến bắt chuyện với cô bạn nọ.
 
“ Chào Diệu, mình là Nhi. Từ khi bạn vào lớp chẳng thấy bạn nói chuyện với ai cả! Mình muốn làm quen với bạn” – Cô nói và chìa bàn tay trắng trẻo thon nhỏ của mình trước mặt cô bạn kia
 
Vi Diệu chẳng nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn và buồn thảm. Cô trả lời rất ngắn gọn và lạnh lùng. Trong giọng nói pha lẫn một chút sự ghê rợn và lạnh tanh khiền Tuệ Nhi thoáng giật mình, định rút tay lại
 
“Tôi chẳng thích nói. Và cảm ơn bạn đã làm quen và tôi sẽ xem xét việc đó”
 
“ Thế cũng được, nhưng nhớ xem xét nhanh nha!” – Cô liền rút tay lại ngay, cười xòa và bước đi luôn!
 
Tuệ Nhi về chỗ ngồi của mình, đôi lúc lại nhìn xuống Vi Diệu và thấy đôi mắt trợn tròn của cô bạn kia đang nhìn mình một chăm chăm. Cô cảm thấy mình nóng ran, có một thứ gì đó rờn rợn len lỏi trong cô. Cố gắng lờ đi ánh mắt ấy, cô vội lấy quyển truyện mang theo ra xem. Ít phút sau thì các học sinh khác cũng vào, khu lớp yên ắng nay đã tấp nập tiếng nói cười và bước chân nhộn nhịp của mọi người. Tuệ Nhi cũng cảm thấy đỡ sợ hơn khi nhiều học sinh khác vào lớp và hai cô bạn thân Nguyệt Lang và Song Thư đến lớp. Tụi nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tuệ Nhi đã vào lớp tự khi nào.
 
“ Hôm nay mày đến sớm ghê, chắc là lần đầu cũng như lần cuối nhể? “ – Nguyệt Lang hỏi giọng chọc ghẹo cô
 
“ Ân, chắc tại mày ngủ không được nên mới đi sớm đến vậy đúng không? “ – Song Thư cũng hùa theo rồi cả hai phá lên cười
 
“ Chắc là vậy, chắc là vui đó ha! “ – Cô nói, ra chiều giận dỗi
 
“ Thôi má ơi, mới nói chút xíu hà! Với lại tụi này cũng chỉ giỡn thôi mà! – Nguyệt Lang nói rồi bĩu môi
 
“ Ờ, đúng rồi! Người đâu mà giận dai nhách à! – Các cô gái đang nói chuyện với nhau, một tên mặt “mốc” không biết từ đâu quay xuống rồi xen ngang cuộc trò chuyện một cách trắng trợn, và đó chính là người bạn thân là nam duy nhất của Tuệ Nhi – Mọt Sách
 
“ Thôi đi ông ơi, quay lên giùm cái! “ – Song Thư la lên, đuổi thẳng cổ tên vô duyên kia làm hắn thất thểu về bàn ngồi rồi gắn tai nghe nghe nhạc
 
Tuệ Nhi chỉ cười trừ, cô chẳng nói gì cả. Ngay lúc đó, tiếng chuông vào giờ học vang lên. Mọi người đều về chỗ ngồi, soạn tập sách cho tiết học đầu tiên vào ngày đầu tuần.
 
Mấy ngày sau đó, cô bạn quái dị kia có vẻ cởi mở hơn, nhưng chỉ đối với Tuệ Nhi. Tuệ Nhi xem cô như là bạn, chưa đủ gắn bó để gọi là bạn thân nhưng cũng đủ để trò chuyện, mượn đồ hay hỏi bài. Nhưng, có lẽ người duy nhất nói chuyện và xem trọng cô chỉ có mình Tuệ Nhi. Bạn bè khi thấy Nhi nói chuyện với cô đều cố tình xen ngang, hay lảng đi một cách lạnh lùng và thờ ơ trước mọi câu chữ ít ỏi góp ý của cô mỗi khi làm việc nhóm.
 
Thái độ của mọi người đối Vi Diệu, Tuệ Nhi cũng không thích lắm, nhưng mỗi lần đề cặp đến vấn đề đó thì mọi người đều tảng lờ và đổi sang một chủ đề khác chẳng liên quan. Cô cũng bó tay, chẳng biết phải làm gì ngoài việc an ủi cô bạn kia.
 
Hôm ấy là một ngày mùa xuân cực kì mát mẻ và thoải mái. Bầu không khí trong lành, dịu nhẹ như chính lớp áo nhẹ nhàng mà mùa xuân đang khoác trên người. Buổi trưa hôm ấy, khi ngôi trường còn vắng vẻ chẳng có ai ngoài bác bảo vệ vì mọi người đã về nhà để chuẩn bị cho những tiết học buổi chiều. Mà mặc dù có muốn vào trường sớm để  làm học sinh ngoan, là tấm gương tốt thì cũng chẳng được vì cổng trường sẽ chẳng mở nếu chưa tới giờ.
 
Bỗng từ cổng sau của trường, bốn bóng người, ba nữ một nam, rón rén bước vào và chạy vù vào sân trường. Đúng vậy, không ai khác chính là bốn người được nhắc tên trong truyện này đây: Tuệ Nhi, Nguyệt Lang, Song Thư và Mọt Sách. Tại sao họ lại đến sớm như vậy, để làm gì cơ chứ? Có thể bạn sẽ hỏi như vậy?! Rất đơn giản, họ muốn vào trường sớm để vừa được mang tiếng con ngoan trò giỏi, vừa được vào lớp đầu tiên, đã vậy còn được chơi trò trốn tìm nữa chứ! Một mũi tên trúng 3 con nhạn, một kế hoạch tuyệt quá còn gì!  
 
Đang đứng trong sân trường rộng lớn, cạnh cây cổ thụ to nhất trường, thì trước mặt họ bỗng xuất hiện cô gái trẻ trong chiếc váy đầm trắng tinh, là cô bạn kì dị mang tên Vi Diệu. Cả đám sửng sốt, họ tưởng rằng chẳng có ai vào trường giờ này, ngờ đâu lại có, mà đã vậy còn là cô gái kia. Mà họ cũng không biết rằng, làm sao mà Vi Diệu có thể vào được khi mà bức tường ở cửa sau vừa cao vừa dày lại không có chỗ vịn? Cứ cho là cô ấy vào giống như cách của họ, dùng chìa khóa là xong tất, nhưng chỉ có nhóm của họ mới có được chiếc chìa khóa ấy thôi.
 
Đang suy nghĩ cật lực, bỗng dưng cô gái ấy hỏi bằng một chất giọng nhẹ mà mỏng tựa như cơn gió làm cả bọn giật mình:
 
“ Mọi người đang nghĩ gì vậy? “
 
Còn “đơ” vài phút, Tuệ Nhi cười xòa, rủ Vi Diệu chơi cùng để cho cô đừng suy nghĩ và tò mò nhiều
 
“ Không có gì đâu! Mà dù sao bạn cũng đến hay là chơi chung với tụi này đi ha! Tụi mình định chơi trốn tìm “
 
“ Ờm, cũng được nhưng mà mày phải làm người bị đếm, có được không? Không được thì càng tốt, khỏi chơi – Mọt Sách ra dáng dân anh chị nói một cách hàm hồ
 
“ Đúng rồi, không thì nghỉ! – Song Thư và Nguyệt Lang cũng hùa theo, một phần là muốn chọc tức Vi Diệu, một phần là muốn cho cô khỏi chơi cùng
 
“ Thôi khỏi, để tao thay chỗ cho Diệu! – Tuệ Nhi tặc lưỡi, nói khi thấy đám bạn cứ liên tục lấn át Vi Diệu
 
“ Tùy mày à nha! Đừng có hối tiếc đó! – Nguyệt Lang bỉu môi
 
Thế rồi, Tuệ Nhi chạy đến bức tường gần đó, úp mặt và đếm từ một đến một trăm. Đang đếm đến 35, cô bỗng thấy sau gáy lạnh ngắt và rờn rợn liền quay người lại thì thấy Vi Diệu đang đứng sau lưng mình và nhìn chăm chăm chẳng nói một lời. Tuệ Nhi liền hỏi:
 
“ Bạn đừng đó làm gì thế? Bạn đi trốn đi, để mình cho bạn đi trốn nhé! – Nói rồi cô lại quay sang đếm tiếp cho tới một trăm, khi quay lại chẳng thấy Vi Diệu đâu cô thở hắt ra
 
“ Ê, theo tao có trò này vui lắm nè! – Mọt Sách dẫn đường cho Nguyệt Lang và Tuệ Nhi, vừa đi vừa háo hức nói
 
Đến lớp, cậu bảo cả hai cất cặp rồi lôi từ chiếc ba lô màu xanh đen ra ba chiếc mặt nạ ma quỷ nhìn rất kinh tởm và quái đản. Mặc dù chỉ là mặt nạ, nhưng những chi tiết vẽ rất thật và rất đáng sợ. Nguyệt Lang nhìn Song Thư, rồi cả hai cùng nhìn Mọt Sách ra chiều hiểu được những gì Mọt Sách muốn nói. Cả ba nhìn nhau cười gian, mỗi người đeo lên một chiếc mặt nạ rồi lại cười một cách … sở khanh.
 
“ Hú hú, tụi bay đâu rồi! Ra đây mau coi đi kiếm mệt thấy cha luôn hà! – Tuệ Nhi vừa thất thểu bước lên cầu thang vừa la lên
 
Chẳng có một âm thanh hay tiếng động gì, rất tĩnh lặng và yên ắng. Cô cứ bước một cách chậm rãi như thế, cho đến khi lên hết cầu thang. Cô ngó nghiêng ngó dọc, đảo đôi mắt to tròn ra xem, để tìm kiếm mấy đứa bạn. Nhưng cô chẳng thấy bất kì ai, chỉ nghe thấy lục đục đâu đó nơi cuối dãy hành lang lớp 11. Cơn tò mò dấy lên trong cô, vừa đi cô vừa nhìn xung quanh. Đến nơi, cô dừng lại, chẳng nhúc nhích dù nửa bước. Đơn giản là cô sợ, sợ rằng thứ mà cô sắp nhìn thấy rất ghê rợn, nên cô mới chẳng dám đi tiếp.
 
Đang đứng chần chừ, chẳng biết có nên đi tiếp nữa hay không, thì bỗng dưng từ sau bức tường, xuất hiện ba thân ảnh xiên vẹo với những gương mặt rướm máu và kinh tởm. Mùi hôi thối chẳng biết tử đâu xộc vào mũi cô. Đã sợ nay càng sợ hơn, cô la toáng lên, che mặt và chạy như chưa từng được chạy. Giây phút này đây cô cảm thấy rất sợ hãi, sợ mọi thứ, chỉ do một “bất ngờ” nho nhỏ từ những con người mà cô chưa từng nghĩ sẽ tặng cô “bất ngờ” ấy! Đúng vậy! Cô không hề biết rằng những con người kia chính là ba người bạn thân của cô, mà nếu có được suy nghĩ và phán đoán, cô cũng chẳng nghĩ rằng thủ phạm chính là họ.
 
Đang trong cơn hoang mang và sợ hãi, cô chạy xuống cầu thang và không may bị ngã xuống do bất cẩn trượt chân. Cô nằm sóng soài trên mặt đất, đôi mắt lim dim rồi nhắm hẳn. Thứ cuối cùng mà cô nhìn thấy mờ ảo là bóng một cô gái trong bộ đầm trắng đang nhìn cô và mỉm cười một cách ghê rợn, mang chút vô cảm và giả tạo.
 
xxxxIoIxxxx
 
“ Không nhận con Nhi nhát thiệt, mới có chút xíu mà đã sợ rồi – Song Thư vừa nói vừa xoay xoay chiếc mặt nạ trên tay
 
“ Ờm, thêm chút nữa chắc nó xỉu tại chỗ. Mà mấy kiếm đâu ra mấy cái mùi hôi của xác đang phân hủy mà thật giữ vậy hả Mọt Sách? – Nguyệt Lang tặc lưỡi hỏi
 
“ Tao mà, có gì mà làm không được chứ - Mọt Sách dương dương tự đắc, vỗ ngực ra vẻ ta đây hiến cho Nguyệt Lang và Song Thư phải thở dài
 
Đang cười nói vui vẻ, trò chuyện rôm rả, bỗng nhiên cô bạn kì lạ Vi Diệu xuất hiện, sắc mặt giận dữ và cực kì lạnh lùng. Ánh mắt vô cảm, trợn tròn nhìn họ đầy kì dị. Cả ba nuốt ừng ực, liền đeo mặt nạ vào và ra vẻ hù dọa. Nhưng chẳng thành công dù chỉ một nửa, vì cô ta vẫn cứ bước đến, ngày một nhanh rồi lại chậm rãi như thể mọi thứ hết sức bình thường. Đến trước mặt ba người họ, cô nhếch môi cười rồi phất tay khiến cả ba bay thẳng vào bên trong lớp học rồi khóa cửa lại. Tất cả, tất cả chìm trong nỗi sợ hãi vô hình.
 
Song Thư đau ê ẩm, cô vội xuýt xoa cái mông đau nhức dữ dội. Nguyệt Lang và Mọt Sách cũng ngồi dậy, xoa xoa nhè nhẹ những chỗ đau nhức ê ẩm. Nhưng họ lại cảm thấy vui vui và may, là vì họ ở trong đây, chứ không ở ngoài kia với con người tàn át kia. Bỗng một giọng cười man rợ vang lên, đâu đó trên trần nhà. Họ suýt nữa bật ngửa, tim muốn rơi ra ngoài khi nhìn lên trần, cái mà họ thấy là một con quỷ đang bò với gương mặt kinh dị. Đôi mắt đen ngày nào giờ đây chỉ còn là đôi mắt trắng, con ngươi rớt ra ngoài, dính vào dây thần kinh nhớp nháp. Chiếc mũi trầy xước rướm máu, đôi gò má trũng sâu với đống thịt bầy nhầy đang phân hủy. Chiếc miệng dài đến tận mang tai, bị khâu lại với những đường chỉ chi chít. Mái tóc đen lòa xòa trước gương mặt đang bị phân hủy kinh tởm. Chiếc đầm trắng giờ đây ố vàng, thấm đẫm màu máu tươi. Cả ba người họ, khi thấy thứ kinh dị trước mắt, chẳng dám nhúc nhích, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
 
Một tiếng thét đầy sợ hãi và thất thanh phát ra từ lớp 10A8, hòa cùng tiếng cười man rợ trầm đục như vọng lên từ địa ngục khiến Tuệ Nhi xoay người, đôi mắt màu đen lay láy mở to. Cô nhìn xung quanh, chẳng thấy một bóng người, cũng chẳng nghe được tiếng động gì và cô cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí của cô chỉ là một tiếng la rất lớn, rất đáng sợ. Cô vội đứng dậy, do chân đau nên cô cũng chẳng di chuyển nhanh được. Bước từng bước lên cầu thang, cô chợt thấy moi. Thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí của cô chỉ là một tiếng la rất lớn, rất đáng sợ. Cô vội đứng dậy, do chân đau nên cô cũng chẳng di chuyển nhanh được. Bước từng bước lên cầu thang, cô chợt thấy máu, rất nhiều máu, ở khắp hành lang. Cô vội vã chạy vào lớp mình – lớp duy nhất mở cửa thì đập vào mắt cô là một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.
 
Cả lớp cô chỉ toàn là máu, bàn ghế bị gãy và bề bộn, trên sàn,  xác ba người bạn của cô đang nằm đó, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to và mồm há hốc cứ như vừa thấy một cái gì đó rất đỗi đáng sợ. Song Thư và Nguyệt Lang đang nắm chặt tay nhau, mái tóc rối xòa che phủ cả gương mặt đầy máu với chiếc mũi trủng sâu và nhơn nhớt. Đôi chân của họ bị chặt đi một nửa, máu cứ tuôn ra không ngừng. Mọt Sách bị treo cổ trên chiếc quạt đang quay chầm chậm trên trần, chiếc cổ như muốn lìa ra, hai con ngươi như bị moi ra vậy, đen ngòm và vấn đầy máu.
 
Tuệ Nhi dường như la không thành tiếng, chân lùi lại vài bước thì đụng phải một ai đó. Cô giật mình, vội quay người sang và bắt gặp một người, à không là một con … ma mới đúng. Nhưng có lẽ cô không nhận ra rằng đó là Vi Diệu, bởi lẽ nó kinh tởm và ghê rợn lắm. Mái tóc lòa xoà xõa dài, ánh mắt tàn nhẫn và vô cảm cùng đôi gò má trũng sâu rướm máu và chiếc miệng bị khâu lại một cách thậm tệ. Chiếc váy trắng tinh giờ đây nhuốm đầy máu. Trước mắt cô, là một thân ảnh chỉ toàn là máu, cùng với nỗi hận thù vây quanh. “Nó” nhoẻn miệng cười, những đường chỉ bắt đầu tưa ra, máu rỉ tong tỏng, và nói với giọng trầm đục:
 
“ Bây giờ chúng ta có thể chơi cùng rồi nhỉ? “ – Rồi “nó” rút cây dao ra
 
“ Phập phập phập phập …. ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
 
Bác bảo vệ giật mình, chẳng phải giờ này cổng trường còn đóng sao? Tại sao lại có tiếng la hét của học sinh chứ? Từ nãy giờ ông đã nghe tiếng thét nhiều lần, nhưng lại không đi xem vì nghĩ mình bị hoang tưởng. Lần này, có phần do quá sợ hãi nên ông đã mau chóng gọi cho thầy hiệu trưởng và các giáo viên khác.


Thông báo: Bốn em học sinh lớp 10A8 đã chết nhưng không biết được hung thủ là ai! Nhà trường và cơ quan cảnh sát vẫn đang điều tra. 
 
Họ sẽ không bao giờ tìm ra, không bao giờ
Vì tất cả …
Đã thành cát bụi và biến mất


Được sửa bởi cuulonton ngày Sat Jul 12, 2014 3:45 pm; sửa lần 1.
 
Ploy♥
Lớp trưởng nhà Lửa
Ploy♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 3026
Birthday : 10/12/2000
Join date : 19/04/2013
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitimeTue Jul 08, 2014 3:21 pm

Dạo này nhiều ng thích trn kinh dị ghê ha =)) 

Cái phần cuối, thông báo ý :3 nên để là nhà trường cùng cơ quan cảnh sát (hay đơn vị gì gì đó :v ) điều tra - tìm hiểu thì đúng hơn :3
 
R A I N Y x Mưa
Học sinh chưa nhận lớp
R A I N Y x Mưa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 725
Birthday : 31/10/2001
Join date : 26/02/2014
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitimeTue Jul 08, 2014 3:28 pm

@cuu: sao vi diệu chết thế? Mà 4 đứa kia đã làm gì?
 
Rain
Học sinh nhà Nước
Rain
Giới tính : Nam
Zodiac : Pisces
Tổng số bài gửi : 250
Birthday : 15/03/2000
Join date : 12/04/2014
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitimeTue Jul 08, 2014 4:35 pm

Truyện hay a ~
Trùng hợp làm sao, ta cũng có đứa bạn tên Tuệ Nhi  :)) 

Ủa mà sao Vi Diệu lại giết 4 đứa kia vậy?
 
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitimeTue Jul 08, 2014 4:52 pm

@All: Thanks for cmt :3 Chẳng phải ta đã tả con ma là VD sao :v
@Rain: Nó là ma mừ :v
@Ploy: Tại ta ko rõ lắm, để khi nào onl = lap thì ta sẽ edit sau
@Rainy: Nó là ma và biến mất chứ no chết :3 Nó chỉ thân vs TN khi thấy bạn bị té thì dĩ nhiên là nó phải trả thù 3 đứa kia rồi kéo TN theo xuống địa ngục làm bạn lun =))
 
Sponsored content
Một người bạn Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Một người bạn   Một người bạn Icon_minitime

 
 

Một người bạn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Không gặp "người ấy" thì nhớ da diết...nhưng gặp rồi thì toàn kiếm chuyện CHỌC ĐIÊN người ta]
» Sống tốt với mọi người nhưng lại hay bị người khác phản bội
» [Truyện ngắn] Người Không Là Người
» Tạm biệt mọi người ^^ ta yêu mọi người nhiều lắm
» Lời xin lỗi của Chuối đến tất cả mọi người đã tin tưởng Chuối mà Chuối lại làm nick clone lừa mọi người
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện kinh dị :: Truyện ngắn 12 chòm sao-