Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 9)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitimeThu May 09, 2013 9:02 am

Năm phút cuối giờ ra chơi, trên hành lang là một cô nàng "nhảy tưng" (như khỉ).

Hừm...tình yêu quả thật có sức mạnh ghê gớm. Cái cảm giác "lên xuống dốc" làm con người ta nhức cả đầu. Chỉ vì chàng nhận món quà của mình mà nàng giờ như trên mây. Giá mà mọi chuyện đều suôn sẻ thế này thì nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ...mãi mãi...luôn đọng lại trên môi Nhân Mã...

"Bốp!" Ngay lúc đi như bay, cô vô tình đụng phải một người.

Cả hai té lăn ra đất, người đó nổi cáu:

_Ui da...là tên nào có mắt như mù vậy hả?!! - Bạch Dương–với tính cách nóng nảy của mình thì bạn bè cũng "chửi" nốt - ...Hả, Mã Nhi phải không?? - Nói bằng giọng không chắc chắn.

...Lạ...Nhân Mã nhìn lạ quá...

Có gì đó hối thúc cô phải cảm giác nghi ngờ khi nhìn bạn mình bị té mà miệng vẫn cười cười với cặp mắt hình trái tim.

_Dương Nhi hả? - Nhân Mã đáp bằng một giọng ngọt xớt làm cô nổi cả da gà.

“Nhìn mặt chẳng khác gì phản ứng của mình khi nghe tin Call Of Duty ra bản mới!”

_Đứng dậy đi, Mã Nhi! Chuyện gì mà cậu vui thế? - Cô đứng lên trước rồi đưa tay kéo Nhân Mã dậy.

_Ờ, "anh í" nhận cơm hộp của tớ rồi! - Mã nhà ta reo lên mừng rỡ. Giờ cô nàng còn hạnh phúc đến nỗi sẵn sàng bỏ qua cho bất cứ ai xúc phạm đến mình.

_Thật hả?! - Bạch Dương nghe vậy thì hớn hở không kém.

Có thể nói vì mình và Nhân Mã là bạn thân nên việc vui buồn có nhau là không thể thiếu. Tuy vậy, cũng mỗi mình mình là hiểu nổi người bạn này, mình mình nhìn ra một khuôn mặt u sầu...một góc tối trong tâm hồn đằng sau thứ ánh sáng ấy...ánh hào quang che đậy một Nhân Mã tội nghiệp.

Thoáng tìm được chút đồng cảm, cô lại tiếp:

_Chúc mừng Mã Mã có bạn trai nhá!! "Anh í" là ai vậy? - Cố hỏi bằng một giọng hóm hỉnh nhất, Bạch Dương thì có khác gì người kia...những thiên thần biết cười?

_SONG TỬ!! - Nhân Mã nói như hét lên, hai tay ôm mặt hạnh phúc. Lời nói như đã chắc chắn muôn phần. Vì lý nào, một kẻ có tội với mình lại trở thành động lực thúc đẩy tình yêu cho chính bản thân cô?

Trở lai với người đối diện...vừa nghe tên đã ..."rớt đài".

_Cái Giề??!! - Bạch Dương hét toáng lên, máu nóng như trổi dậy - Có đùa không hả??!! Tên đó hắn có gì tốt đẹp? Không nhớ ngày đầu hắn đã đối xử với cậu ra sao sao? Có chết tớ cũng không chấp nhận hai người!!! Mã Nhi, sao cậu dám... - Cô nàng bĩu môi và rưng rưng nước mắt -...phản bội tớ?!!

Một vì nguyên nhân trên, hai là vì cô đang muốn quên đi hai từ "Song Tử" để tập trung vào trận đấu quyết liệt sau khi tan học với cái tên...(gì đó)–Bạch Dương đã hỏi tên chàng ta đâu mà nhớ.

_Hả, đâu có đâu! Có phản bội gì Dương Nhi đâu? - Nhân Mã trả lời nhưng tâm trí vẫn nghĩ về "ai đó". Tự hỏi không biết Bạch Dương nói gì cô có nghe không?

_Cậu đem cơm cho cái đồ tồi tệ đó ăn, trong khi con bạn thân chí cốt này chưa bao giờ được cái vinh hạnh đó?!! - Dí sát mặt vào Nhân Mã, trợn "mắt mèo" nhìn cô.

RENGGGGGGGGGGGGGGGG.......

Hồi chuông "không mời mà đến" cuối cùng cũng vang lên, nhờ vậy cô gái mới "thoát nạn".

_Nhân Mã đứng lại! - Bạch Dương la lên khi Nhân Mã bỏ chạy - Tức thật, chân dài chuồn nhanh ghê!!!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Suy nghĩ về một người] *Ngôi thứ nhất*

Tôi gặp em trong một hoàn cảnh đặc biệt, dẫn đến cuộc tái ngộ lần thứ hai-ngày hôm nay.

Em–một cô gái lắm lời và vô cùng phiền phức, nhưng riêng tôi lại thấy em buồn cười thì đúng hơn. Cụ thể là trưa nay, trên sân thượng, em phá hỏng cái phút thảnh thơi nhất của tôi. Em đứng đó, tay vịn tấm lưới, hét lên vài câu trách đời khó hiểu. Tôi nằm đây, trên chiếc ghế gỗ, thề rằng nếu đôi tay mình có thể co giãn được, tôi đã bịt chặt cái miệng ồn ào của em. Nghe chuyện đời của người khác là điều tối kỵ đối với tôi, và chẳng có lý do gì khiến tôi trở thành nơi em trút giận.

Nhưng...hình như tính khí thất thường của em không có giới hạn thì phải? La hét một hồi, có thể em đã mệt, hai dòng nước lăn dài trên khuôn mặt, rồi em lại..."than thân trách phận". Dường như em không hề để ý (đúng hơn là không biết) tới sự hiện diện của tôi hay của đám cây xanh xung quanh?

Tôi vốn thích những nơi có gió lớn, trên sân thượng này còn là một nhà kính, đầy ắp cây xanh...yên tĩnh...một sự lựa chọn đúng đắn khi được gần gũi với thiên nhiên thay nhân loại.

"Cứ lớn lên đi, như một cái cây vững chãi, yên phận một chỗ, không hiểu được thứ tình cảm của con người, không phải đau khổ, không phải vướng bận đến thứ cảm xúc rắc rối mà trái tim mang lại cho ta".

Và ngay lúc tôi được là chính mình nhất, em phá hỏng sự dịu dàng vốn có trong tôi, để những cảm xúc đang êm dịu nay trở nên gắt gỏng...và tôi...lại chui vào vỏ bọc của mình.

_Hức...hức, sao không ai hiểu mình hết vậy? - Cái "vòi nước di động" như em, không biết khi nào mới ngưng chảy.

"Cạch"

Tôi cố tình đóng mạnh quyển sách mình dùng để che mặt từ nãy đến giờ lại.

Em giật mình, quay đầu sang phải, nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt em ửng hồng, tôi chỉ liếc nhẹ một cái cũng thấy buồn cười.

_Oái, anh...ở đây nãy giờ sao? - Có thể nói bây giờ em đã ngưng khóc nhưng khuôn mặt vẫn đẫm nước, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi ngồi dậy, gật nhẹ một cái. Em lại nhìn tôi bằng ánh mắt khác, như đang thăm dò gì đó. Nhìn tôi một lượt, chợt, ánh mắt hai ta chạm nhau...

_Anh...là người hôm đó?... - Em hỏi một câu vô cùng mơ hồ đối với tôi -...Vết thương của anh...đã lành chưa? - Giọng em nhỏ nhẹ nhưng đủ làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, cái đoạn ký ức mà tôi không muốn nhớ đến lại tràn về...

..........................FLASHBACK.........................

Vào một đêm không trăng...nếu quả thật vậy, thì đó, là mùa hè...


...Và rát bỏng...tôi ôm cánh tay nặng trịch của mình, lang thang trong đêm tối. Vết máu đọng lại theo từng bước chân ngày một lớn.

Tôi tự hỏi một kẻ vô cảm như mình sao lại biết đau?

Sau khi thất bại với nhiệm vụ ám sát nạn nhân của mình, cũng một tên tội phạm như tôi. Cuộc rượt đuổi tại khu ổ chuột được tiến hành nhanh chóng. Viên đạn từ nòng súng sượt ngay vai, nếu phản xạ chậm một giây, có thể trái tim này giờ đã ngưng đập. Rồi phát súng thứ hai trong lúc sơ suất, hậu quả để lại là cánh tay gần như không còn cảm giác này. Đầu tôi nặng trịch, tưởng tượng lại thấy chính dòng máu của mình tuôn xả ngày một nhiều. Bất giác nhìn lên nhằm đề phòng xem hung khí tiếp theo sẽ là thứ gì, cũng như vết súng liền sau đó...liệu có lấy được cái mạng này...Nhưng cũng vì vậy mà tôi thấy mình quá bất cẩn đã để thứ ánh sáng chói lòa ấy rọi vào mắt. Theo phản xạ, tôi giơ bàn tay còn lại lên che mắt. Thứ tiếng động vang lên ngay màng nhĩ...inh ỏi!


“Tin! Tinnnnnn...” Nó cứ kéo dài, đủ để cắt đứt một trong năm giác quan quan trọng nhất của con người.


Nhìn qua khe hở của những ngón tay là một chiếc xe tải từ xa chạy tới. Cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc, thần kinh phản xạ của mình tự nhủ rằng tôi phải mau chóng rời khỏi vị trí đó. Và tôi làm theo...mất cả dấu của bọn “hèn”–như hành động chúng phải làm–chạy trốn khi bị truy sát.

Trở về với thân thể “tàn tạ” này.

Cả người như ê ẩm, không phải chỉ vì một vết thương mà là "cái mới đánh thức cái cũ". Có thể nói thì đây là lần thứ hai tôi hiểu được cảm giác sắp chết là như thế nào...Còn lần thứ nhất, “kẻ đó”...là khi gặp hắn...Tôi đã cố giũ bỏ đi ý nghĩ này vì nó gợi lại một khoảnh khắc mà mình cố tình quên.


...Tự nhủ...mình không được dừng bước, yếu đuối chỉ là một thứ “xa xỉ” ngay lúc này...

.

.

.

Gió thổi mạnh như cắt sâu vào từng thớ thịt, đôi mắt nhòa đi, cơn chóng mặt làm toàn thân ngã xuống. Tôi tự nhủ mình không được thiếp đi.

Cũng chính lúc đó...

...Lúc tôi đang đứng giữa sự sống và cái chết, giọng nói của em như ánh sáng dẫn đường...dẫn tôi quay lại với hiện thực...



Tuy nhiên, mọi chuyện diễn ra không được nhẹ nhàng cho lắm.

"RẦM!!" Một thứ gì đó như vừa ngã xuống, đè lên cái chân “quèn”, nằm lăn lóc giữa đường của mình. Người chết thì sẽ không cảm thấy đau, nhưng vì sao cả người tôi lại nhức nhói như thế này?

"AAAAAAAAA!!! Có xác chết ngay trước nhà mình!!!".


Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, tôi cảm nhận được giọng cao thánh thót của em...đến chói tai.

"Ưm...ư..." Tôi rên lên trong vô thức.

"Anh...anh còn sống?..."

Bàn tay em chạm vào vết thương tôi, có thể trong đêm tối, em không biết rằng tay mình đã dính đầy máu, chỉ cảm thấy nhớt nháp, mùi hăng của thứ dịch đỏ làm em hoảng sợ.

"Trời ơi! Máu!!.." Giọng em run rẩy "...Anh gì ơi...tỉnh lại, đừng làm tôi sợ...Ai đó giúp? Trời ơi, làm sao đây?...Không có ai ở nhà...tối thế này..."


Tôi chỉ ngồi yên nghe em độc thoại, chợt, cánh tay lành lặn của mình như được nhấc lên...và...té xuống. Em khiêng tôi không nỗi nhưng vẫn cố hết sức đưa vào nhà, còn tôi...thiếp đi trên đôi vai bé nhỏ của em.

...........

Chói quá! Thứ ánh sáng màu vàng chiếu thẳng vào đôi mắt đang hé mở sau giấc ngủ của mình.

"Anh tỉnh rồi sao?" Trước mặt tôi, em–một cô gái với khuôn mặt thánh thiện, nhưng đẹp nhất có lẽ là đôi mắt...

Tôi ngây người ra trước vẻ đẹp đó nhưng cơn đau ở bờ vai, một lần nữa kéo trí não quay lại với hiện thực.

"Đừng cử động!"

Em đưa hai tay lên như muốn bảo tôi hãy ngồi yên, rồi thở phào.

"Ơn trời, anh không sao!"

Tôi khẽ liếc nhìn cánh tay đã được băng bó chỉnh chu rồi đảo mắt một vòng. Tường gỗ nâu?...khung cảnh này chứng tỏ đây không phải là nơi ở của mình!

"Anh là ai? Chuyện gì đã xảy ra? Sao tay anh chảy máu nhiều như vậy?"

Hàng loạt những câu hỏi từ em tuôn trào nhưng tôi không để ý cho lắm. Tôi quá bận để phân tích xem mình đang ở đâu và làm sao để thoát ra khỏi chỗ này.

"Sao anh không trả lời? Có còn đau không?...Ơ, anh đi đâu vậy?"

Thấy tôi lê từng bước nặng nhọc ra khỏi giường và tiến về cánh cửa ngoài ban công, em cũng đứng dậy theo sau.

"Sao lại ra ngoài đây?"

Tôi đặt một chân lên thành lan can. Em tỏ ra hoảng hốt.

"Này, anh định...NÀY!!"

Tôi nhảy xuống và ẩn mình vào trong bóng tối...

-----------------------------------END-------------------------------------

_Này! Anh còn nhớ không vậy? Tôi đang hỏi anh đó! - Giọng nói pha chút khó chịu vì phải chờ quá lâu cho một câu trả lời.

Thấy chàng trai không cất tiếng nói, cô gái tiếp tục hỏi:

_Anh ngủ nãy giờ hả?! Sao không trả lời?! Còn nhận ra tôi không vậy?

Nhưng đáng tiếc, dù có cố đến mấy cũng không thể bắt anh "tiết lộ" thêm bất cứ điều gì về mình...”Em đã biết quá nhiều rồi”...

_Không! - Anh lạnh lùng đáp...”Đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau”...

*~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~*

Trong lớp học,

_Rey? - Giáo viên lên tiếng điểm danh, chàng trai vừa được gọi liền giơ tay lên một cách chán nản.

_Cự Giải?

_... - Cô gái ngồi trầm ngâm, hai tay chống cằm, không để ý đến mọi thứ xung quanh. Cô đang tập trung cao độ suy nghĩ về kẻ mình gặp khi nãy, có thể "cháy trường" cũng không hay.

_CỰ GIẢI! - Tiếng la "khủng bố" từ giáo viên làm cô gái tỉnh mộng.

_Hả?!...- Cự Giải giật mình, quay lại thì nhận được cái nhìn "súng đạn" từ người cô -...ơ dạ?

_Cô đang điểm danh, tới tên cậu! - Chàng trai ngồi cạnh lấy tay che miệng và thì thầm.

_CÓ MẶT!! - Ngay lập tức và bật đứng dậy theo phản xạ.

_Tôi thấy! - Giọng nói lạnh như băng của giáo viên làm cô gái lúng túng ngồi xuống.

_Hết hè rồi mà còn mơ với mộng! Haha...!! - Cả lớp bật cười.

Cự Giải ngượng ngùng vì vừa trở thành trò cười trước bàn dân thiên hạ, cô cúi gầm mặt, hai tay nắm chặt. Trong đám người đang cười nhạo cô, duy chỉ có anh chàng "láng giềng" cạnh mính là tỏ ra không có hứng thú và cái kẻ ngồi cuối lớp...quan sát cô từ đầu tới giờ với đôi mắt lạnh tanh.

*~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~**~oOo~*

Sau tiết thứ tư là giờ ăn trưa, mọi người cũng đói rã rời, trong khi đó còn nhiều nữ sinh vẫn tất bật, hì hục truy tìm "thần tượng" của mình. Còn cái kẻ mang danh "thần tượng"(dỏm) ấy, đang ngồi yên phận sau một bụi cây. Trên bãi cỏ non, xung quanh anh chàng toàn là đồ ăn...đồ ăn...chủ yếu là "đồ ăn chùa" từ mấy bạn gái. Tưởng đã được yên ổn, ai ngờ vẫn có một cái đuôi mang tên Nhân Mã bám theo. Cô gái đã bỏ cả bữa, trốn hai người bạn của mình để đi theo anh. Nếu nói theo quan điểm của cô lúc này thì "có công mài sắt, có ngày nên kim". Theo quan điểm người ngoài cuộc thì “mặt dày mà tiến”.

"Mình muốn ngồi ăn chung với anh ấy quá!"

Nhân Mã lấp ló sau thân cây, nhìn về phía Song Tử. Cô quan sát anh thật kĩ, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo, đẹp không tì vết. Nhân Mã chợt nhớ lại chuyện xưa, hồi cấp hai anh đã luôn nổi bật như vậy. Từ cái lần anh nhặt cây bút giúp cô, những gì trong kí ức, một cậu bé với nụ cười đẹp như hoa nở, ánh mắt vô cùng thân thiện. Nhân Mã đã bị "cảm nắng" trước một người như vậy.


...Chỉ có điều, Song Tử giờ đây đã thay đổi. Ánh mắt anh không còn ấm áp như ngày trước...Cô độc, một sự hiu quạnh hằn lên trong đôi mắt...

Ọt...ẹt...


Đang lúc "lãng mạn" như vậy thì cái bụng trống của cô reo lên một cách "lãng xẹt". Nhân Mã một tay đặt lên bụng và nhìn về phía anh.

"Cơm trưa của mình...đã cho anh ấy rồi! Mau ăn đi, Song Tử!" Ôm hy vọng cực lớn, chờ đợi người kia chú ý đến hộp cơm của mình.

Chợt...Song Tử đứng dậy, trong tay cầm hộp cơm của Nhân Mã.

Thoáng một chút vui mừng thì...cả người cô như đóng băng khi thấy anh...thẳng tay vứt vào thùng rác...hộp cơm, không nhầm vào đâu, của mình...lẫn những “thứ thừa thải”–hộp cơm của người khác.

Là anh nhưng không phải anh, một con người hoàn toàn khác...cứ như...nhân cách thứ hai vậy?

_DỪNG LẠI!! - Nhân Mã không kìm được nữa, cô chạy tới và hét lớn - Anh làm gì vậy?!! Tại sao...

Đôi mắt anh nhìn cô, rất lạnh, như thay một câu trả lời.

_Quá đáng! Sao anh có thể...

_Cô tiếc như vậy à? - Song Tử cắt lời, cười nửa miệng thể hiện chút hờ hững như bản thân không quan tâm - Nếu tiếc như vậy...không nên cho tôi mới phải...mà quên, đâu phải của cô làm ra, có gì phải tiếc chứ?!

Còn cô như không tin vào mắt mình, lắp bắp:

_Anh...thay đổi quá nhiều rồi...anh không phải là Song Tử mà tôi biết!

_Chuyện quá khứ...cứ để nó qua đi! - Song Tử dửng dưng trả lời với khuôn mặt vô cảm - Tôi vốn dĩ...không nhớ gì về cô!

Thoáng...cô lặng người đi...

_Nhưng...đâu thể vứt đi thức ăn tôi làm... - Khựng lại -...không phải tôi làm nhưng...

_Cô ấy cũng có lòng tặng cậu!

Giọng nói từ sau lưng Song Tử vang lên bất chợt khiến cả hai đưa mắt, tập trung nhìn người đang đứng cạnh thùng rác, tay cầm hộp cơm của Nhân Mã.

_Hội trưởng? - Cô gái ngạc nhiên, còn anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt không tí cảm xúc, đôi mày hơi nhíu lại.

_Nếu không thích cậu cũng có thể trả lại, đâu cần thiết phải đối xử với một cô gái như vậy? - Vị hội trưởng tiến lại phía hai người.

Ánh mắt anh và Song Tử vô tình chạm nhau...một cái lườm khó chịu.

_Hừ! - Song Tử cười khinh khỉnh, cằm hơi hất lên, tỏ vẻ xấc xược - Nếu thích, anh có thể ăn nó! - Vừa nói vừa liếc vào hộp cơm.

_Cậu...

Phải...Khó tin những lời như vậy lại phát ra từ miệng của kẻ mà mọi cô gái đều gọi là "thần tượng".

Cả Nhân Mã và hội trưởng Ma Kết đều rất sốc.

Anh phân vân nhìn hộp cơm, còn cô nhìn anh lắc đầu. Có một chút gì đó bí ẩn giữa mối quan hệ của hai người này. Phải nói là họ quen nhau, nhưng ở giữa, khoảng cách đó còn trên mức một người bạn bình thường.

Khi Ma Kết chuẩn bị mở nắp hộp, Nhân Mã liền giật lấy hộp cơm rồi chạy đi mất.
 
Ploy♥
Lớp trưởng nhà Lửa
Ploy♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 3026
Birthday : 10/12/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitimeThu May 09, 2013 11:26 am

Hây za, (lại phải) tem =))
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitimeThu May 09, 2013 11:33 am

Cứ tem kỉu nàh...làm seo c leo top ây hảh Ploy TT^TT
 
Ploy♥
Lớp trưởng nhà Lửa
Ploy♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 3026
Birthday : 10/12/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitimeThu May 09, 2013 12:12 pm

=]]] cách tốt nhất là tự viết tự tem chị ạ~
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitimeThu May 09, 2013 12:31 pm

thử roài...thất bại roài...=3=
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 9) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 9)   That Moment, We Met...(Chapter 9) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 9)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 5)
» That Moment, We Met...(Chapter 22)
» That Moment, We Met...(Chapter 36)
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-