Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Takitori_cancer
Học sinh nhà Nước
Takitori_cancer
Giới tính : Nữ
Zodiac : Cancer
Tổng số bài gửi : 275
Birthday : 26/06/1999
Join date : 04/01/2014
12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22   12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Icon_minitimeSat Aug 02, 2014 9:08 pm

Chap 22: Nụ cười của em:
 
Tách….tách…..tách…….Khung cảnh xung quanh thật là vắng lặng, như một không gian vô tận, 1 hố sâu đen ngòm không chút sự sống…..
 
Lơ lửng…lơ lửng……một cô gái xinh đẹp với mái tóc anh đào quen thuộc đang nằm trên không trung, dường như cô đang ngủ, một giấc ngủ vô thức….
 
-Đây là đâu?......
 
Cô khẽ mở mắt, đôi mắt tím biếc mở to nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt, cô khẽ ngồi dậy, đặt đôi chân trần xuống rồi bước đi trong vô thức, từng bước đi cứ nhẹ bẫng như không chút trọng lượng, chiếc váy trắng mà cô không hề mặc trước khi vào đây đang bay bổng nhẹ nhàng trên không trung, cô cứ đi, cứ đi mãi về phía trước một cách đầy vô thức cho đến khi một thứ ánh sáng chói lòa xuất hiện ở cuối của đường hầm, thứ ánh sáng đó làm cô chói mắt và nhắm tịt mắt lại theo bản năng……và tới khi mở mắt ra, cô đang thấy mình đang ở một bãi cỏ xanh mơn mởn, từng làn gió, từng cảnh vật ở nơi này đều rất thân thuộc nhưng vẫn rất lạ lẫm……
 
-Hihihi…..hi…..hi…..hi
 
Một tiếng cười nhẹ nhàng và thanh thoát, mang chút gì đó có vẻ tinh nghịch vang lên trong không gian, một cô bé tầm 5 tuổi đang chạy tới, khuôn mặt ngây thơ ngộ nghĩnh với mái tóc hồng nhạt đang tung bay trong gió, cô bé chạy vượt qua cô, cứ như cơ thể cô đang vô hình vậy. Theo sau cô bé đó là một cô nhóc khác nhỏ hơn tầm 3 tuổi đang chạy theo, luôn miệng gọi cô bé kia:
 
-Onee-chan….đợi em với!
 
Rồi cô nhóc cũng đã đuổi kịp, cô nhóc ngã lên người chị của mình, 2 người cứ lăn dài theo dốc đê nhỏ…..rồi bật tiếng cười tinh nghịch:
 
-Em bắt được one-chan rồi nhé!-Cô nhóc mỉm cười toe toét
 
-Ừm…em giỏi lắm! Hiromi…..-cô bé kia mỉm cười dịu dàng rồi xoa đầu đứa em bé bỏng
 
Bất chợt một cơn gió nổi lên khiến đám cỏ 4 lá xung quanh bay khắp không gian, tạo ra một màn trời xanh lá tuyệt đẹp, 2 chị em ngơ ngẩn nhìn khung cảnh tuyệt diệu ấy, rồi cô bé lớn hơn khẽ đón lấy một lá cỏ và quay sang hỏi em gái mình:
 
-Em có thích chúng không? - Tay cô bé vẫn cầm lá cỏ, xoay nhẹ nó
 
-Dạ…..em thích chúng lắm! Chúng thật đẹp phải không Onee….?
 
-Có 1 truyền thuyết nói rằng nếu như ta tìm được lá cỏ có 4 cánh, khi đó, ta sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian….-Cô chị mỉm cười kể, tay vẫn mân mê lá cỏ
 
Còn cô nhóc kia thì tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, 2 cái má phúng phính đỏ ửng lên trông vô cùng dễ thương:
 
-Nhất định em sẽ tìm ra nó, và 2 ta sẽ được hạnh phúc!-Cô bé nói
 
-Ồ! Thật sao?-Cô chị ngạc nhiên
 
-Vâng, đương nhiên rồi!-Cô nhóc nói giọng chắc nịch
 
-Hì….vậy chúc ta cùng hứa nhé! Móc tay nào!-Cô chị giơ ngón tay út ra, mỉm cười
 
-Vâng…Onee-chan!
 
“ Phải…lời hứa vĩnh hằng….Chúng ta…sẽ không bao giờ rời xa nhau…mãi mãi..”
 
Cự Giải vẫn đang im lặng theo dõi mọi chuyện, trái tim cô cứ nhảy múa liên hồi. Hình ảnh hồi nãy, sao mà quen thuộc, thân thương đến thế, cứ như…..chính cô đã từng tham gia vào nó vậy, tay trái Cự Giải khẽ đặt lên giữ trái tim, nó cứ đập nhanh liên hồi, báo hiệu một thứ gì đó không may….sẽ xảy đến….Rồi hình ảnh trước mặt Cự Giải bỗng nhòe đi, cô đang được đưa tới thời điểm khác, hình ảnh ngày một rõ hơn và trước mắt cô, vẫn là đồng cỏ đó nhưng lần này, trái tim cô lại đập khác, đồng cỏ đang bị bóng tối bao phủ, không còn bầu trời trong xanh như hồi nãy nữa mà là một bầu trời đêm với muôn vàn ánh sao lung linh, 1 cô bé nhỏ nhắn với mái tóc màu tím anh đào đang lùng sục tìm thứ gì đó, mặt cô lấm lem bùn đất. Nhưng rồi cái khuôn mặt đó bỗng sáng bừng lên như tìm thấy thứ gì quý giá, cô bé nhấc nó lên đặt vào trong lòng bàn tay và ôm lấy nó, rồi có tiếng gọi:
 
-Hiromi…em ở đâu, chúng ta về ăn tối thôi!-Cô chị đang đứng bên kia đường gọi
 
-A….onee-chan, xem Hiromi tìm được thứ này nè! Thứ này sẽ giúp chúng ta được hạnh phúc…..
 
Cô bé cười tươi rồi chạy qua đường, đến với chị mình mà không hề hay biết rằng….cô…sẽ không thể đến được…..
 
-Cẩn thận Hiromiiiii……..-Tiếng cô bé kia la thất thanh
 
Bim…bim….tiếng còi ô tô mỗi lúc một gần và ánh đèn pha sáng choang đang tiến đến…không còn kịp nữa…..RẦM…..một tiếng động lớn vang lên, 2 thân thể ấm áp cùng ngã xuống lòng đường, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất. Chiếc xe đã đâm phải 2 người, cô chị đã chạy ra nhưng không kịp, 2 chị em đều bị đâm. Tiếng người bắt đâu xôn xao rồi tiếng còi xe cấp cứu đang một lúc một rõ và trong khung cảnh hỗn loạn ấy….tay cô nhóc nhỏ nhắn…vẫn nắm chặt lấy 1 thứ…chính là cỏ 4 lá-thứ nhẽ ra phải đem tới hạnh phúc cho 2 người……..
 
Cảnh tượng trước mặt khiến Cự Giải bàng hoàng, cô lùi lại đằng sau vào bước, chân cô cứ run rẩy rồi cô khẽ tiến lên, từng bước đi nặng trịch và run rẩy, tiến tới gần 2 đứa trẻ đó, cô định đưa tay chạm vào chúng rồi đột nhiên, hình ảnh lại nhòe đi lần nữa, 2 đứa trẻ đó lần lượt biến mất, cảnh vật cũng trôi đi như dòng thời gian…lần này chúng đưa Cự Giải tới một nơi khác, sặc mùi thuốc sát trùng khó chịu, nó làm đầu cô choáng váng, thứ mùi này….gợi cô nhớ lại một trái tim bi thương và những ký ức đau khổ đã bị chôn vùi trong quá khứ…..
 
Trước mặt cô, một người phụ nữ vô cùng quý phái đang đẫm lệ, một người đàn ông cao lớn diện một bộ vest đen đang đứng hướng mặt ra cửa sổ, khuôn mặt đầy âu lo hướng vào cánh cửa bệnh trắng toát với tấm biển “cấp cứu” đang đỏ chót…
 
Tích tắc……tích tắc….tiếng chiếc đồng hồ quả lắc cứ vang lên chầm chậm như đang thử thách trái tim con người, đã 5 tiếng trôi qua và dường như chả có chút dấu hiệu nào, chiếc đèn báo vẫn đỏ như 5 tiếng trước, Cự Giải im lặng nhìn chiếc đồng hồ đung đưa theo nhịp tim cô…cô khẽ ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ đó, muốn lên tiếng, muốn an ủi nhưng sao khó quá, dường như bà không thấy cô, cô chỉ có thể ngồi đó và nhìn họ, cô thấy họ rất thân quen mà sao cô không tài nào nhớ ra được họ là ai, chỉ biết rằng, thấy họ như vậy, cô rất đau………
 
Cạch….đèn báo đã chuyển sang màu xanh, vị bác sĩ già với cặp kính cận mặc 1 chiếc áo trắng bước ra khỏi phòng cấp cứu, ngay lập tức, 2 người kia lao vội ra tóm lấy tay vị bác sĩ, khuôn mặt đầy hy vọng….
 
-Bác sĩ, 2 đứa con gái của chúng tôi ra sao rồi ạ? – người phụ nữ nhìn ông với ánh mắt đầy hy vọng
 
Vị bác sĩ nhìn bà khó xử rồi đưa cặp mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, ông nói:
 
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức nhưng chỉ cứu được cô chị, còn cô em do mất nhiều máu quá nên…chúng tôi hết sức xin lỗi….
 
Vị bác sĩ già lắc đầu rồi bước đi, người phụ nữ kia quỳ sụp xuống đất, nước mắt trào ra liên hồi, 2 tay bà đưa lên ôm lấy khuôn mặt đầy đau khổ, chỉ biết ngước mặt lên trời mà kêu:
 
-AAAAAAAAA…….Hiromi……Hiromi…….Không..ggggggggg
 
Cự Giải đứng đằng xa quan sát, cô khẽ đưa tay lên che miệng, nước mắt cũng đang trào ra từ đôi mắt tim biếc khiến cả khuôn mặt ướt đẫm, trái tim cô đang đau lắm, cái cảm giác hụt hẫng ấy đang dâng lên trong lòng cô, cô cũng không hiểu vì sao…tại sao lại như vậy…cô chỉ biết có gì đó…1 người quan trọng…vô cùng quan trọng trong lòng cô vừa ra đi, trái tim cô trở nên trống rỗng……đằng xa….góc phòng, 1 cô bé mặc bộ quần áo đẫm máu, tay cầm 2 lá cỏ 4 lá, thân thể cô bé đó trong suốt, đưa đôi mắt buồn rầu và lạnh lẽo nhìn về phía 2 vợ chồng đang đau khổ đằng kia, không một lời nói, không một chút cảm xúc trên khuôn mặt nhưng vẫn thấy được cô đang đau khổ, Cự Giải quay đầu lại nhìn cô bé và hình như cô bé cũng không thấy cô…nước mắt… lại tiếp tục rơi……..Cự Giải như mất hồn, lầm bầm khẽ…
 
-Mình…mình đã nhớ ra rồi…đây…đây chính là….Ký ức của mình…vậy cô bé Hiromi đó…chẳng lẽ lại là….AAAAAAA
 
Nhòe…Khung cảnh đau đớn trước mặt cô lại biến mất, trả lại cô màn không gian đen tối vô tận như lúc ban đầu, trái tim Cự Giải đan tan nát, cô quỳ xuống màn đêm ấy và úp mặt xuống khóc 1 cách lặng lẽ, bỗng một giọng hát nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện cùng với làn gió xuân cùng mùi hương anh đào nhẹ nhàng thoang thoảng, cô khẽ mở mắt, trước mắt cô không còn màn đêm u tối nữa mà là một màu hồng nhạt của cây hoa anh đào cùng với vô số cánh hoa đang bay tung tăng trong gió cùng với một giọng hát ngọt ngào quen thuộc vang lên…
 
-Bài hát này……-Cự Giải lầm bẩm rồi đi theo tiếng hát lên trên ngọn đồi
 
-Khung cảnh này đều rất quen…..đây là đâu….
 
Vù……1 cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên làm những cánh hoa đào bay khắp nơi, phủ kín toàn bộ ngọn đồi nhỏ, Cự Giải khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra cô trông thấy 1 cậu bé với mái tóc đen bí ẩn đang ngồi với một nét mặt buồn và lạnh lẽo, dường như cô thấy khuôn mặt đó…cô đã từng gặp rồi, tim cô đang đập nhanh hơn: “cảm giác hồi hộp này là gì?” Cự Giải thầm nghĩ….
 
Cậu bé đó đang ngồi cạnh 1 bé gái vô cùng dễ thương với mái tóc giống như những cánh hoa anh đào đang bay xung quanh kia, cô bé chính là chủ nhân của giọng hát đó….khi tiếng hát kết thúc, cậu bé bên cạnh cười tươi và nhìn cô bé, cô bé cũng cười và nhìn cậu….
 
-Nụ cười của cậu, tớ sẽ không cho nó biến mất đâu…..!-Cậu bé nói, mặt hơi đỏ ( iu quá đi)
 
Cô bé ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười lại và nói:
 
-Cậu muốn vậy thì cậu cũng hãy cười nhé! Cậu cười thì tớ cũng cười nha!
 
-Ừ…chắc chắn đấy…..!!!!-Cậu bé cũng cười đáp lại nhưng nụ cười có gì đó buồn và lạnh giá….
 
-Chúng ta…sẽ mãi là bạn…phải không…?
 
-Ừ…cùng ngoắc tay nhé!- Cô bé cười
 
-Ừ….-Cậu bé đưa tay lên
 
-Cậu có biết không? Hôm qua, tớ và em gái cũng đã làm như vậy đấy!-Cô bé nói
 
-Cô bé đã hứa gì với cậu vậy?-Cậu bé tò mò hỏi
 
-Ưm….cô bé hứa với tớ sẽ tặng tớ 1 cây cỏ 4 lá mang tới hạnh phúc!
 
-Vậy sao? Vậy tớ sẽ tặng cậu cái này được không?-Cậu bé đưa tay nhặt một bông hoa đào dưới đất lên rồi cài vào mái tóc của cô bé
 
-Ơ…cậu tặng mình cái này ư?-Cô bé đỏ mặt và hơi ngạc nhiên
 
-Ừ…đẹp lắm!-Rồi cậu lại nhe răng cười
 
Cự Giải đứng đằng xa nhìn 2 đứa bé đó và im lặng, trái tim như ngừng đập, cô chỉ nhìn và lặng lẽ quay đi, có thứ gì đó đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, cảm giác lạnh lẽo, đau đớn, ấm áp, hạnh phúc….không biết…cô không biết nữa, cô chỉ biết quay người và chạy thật nhanh rồi vấp ngã và cô lại tiếp tục khóc….
 
Khung cảnh xung quanh lại đang dần biến đổi và quay lại cái màn đêm như điểm xuất phát, từ xa, 1 người đang tiến đến, bao quanh là một thứ ánh sáng ma mị, kì lạ, mái tóc hồng dài chạm đất cũng khẽ đung đưa theo nhịp chân đi, đôi mắt tím huyền ảo và vô hồn, trên tay ôm chặt một con thỏ bông màu trắng khẽ bước đến, cất tiếng nói khe khẽ:
 
-Cô đã thấy hết mọi thứ rồi đúng không?
 
Cự Giải giật mình ngước lên, ngạc nhiên nói:
 
-Ha…ha… ru …mi???
 
-Sao? Tận mắt thấy được quá khứ của mình?-Harumi vẫn không chút cảm xúc nhìn Cự Giải
 
-Đây là quá khứ của chị thật sao? Vậy tại sao chị không nhớ gì về nó!
 
-Đây chính là quá khứ của cô, chính vì bị tác động nên nó mới lộn xộn vậy! Đáng ra ký ức “hoa anh đào” phải xuất hiện trước “ký ức trắng” chứ nhỉ!
 
-Ký ức “hoa anh đào”? Ký ức “trắng”?-Cự Giải không hiểu Harumi đang nói gì
 
-Phải…cô thật đáng thương…đến ký ức của mình mà cũng không nhớ!-Harumi cười khẩy
 
-Tại sao? Tại sao Harumi lại ở đây? Nếu đây là ký ức của chị thì Harumi đâu thể xuất hiện ở đây được!
 
-Vì tôi là 1 phần ký ức của cô!- Harumi cười mỉm
 
-Một phần….ký ức…?-Giật mình, dường như Cự Giải đã nhận ra điều gì đó
 
-Hà hà…thật nực cười nhỉ? Đến tận lúc này, cô vẫn không nhận ra tôi là ai sao? Cái tên Harumi đâu phải tên thật của tôi, nó được đặt bởi nữ hoàng băng giá! -Harumi khẽ cười
 
-Chẳng lẽ…cô…cô là…-Giọng Cự Giải khẽ run
 
-PHẢI …tôi chính là em gái cô…….HIROMI!!!
 
                                  ……. “Hiromi……”…..
 
Mặt đối mặt, đối mặt với quá khứ và đối mặt với cô em gái đã chết 12 năm trước, Cự Giải sẽ phải làm thế nào? Người phụ nữ và người đàn ông xuất hiện trong “Ký ức trắng” là ai? Tại sao Cự Giải không biết họ? Và cả cậu bé bí ẩn ở “ký ức hoa anh đào”?.....Vòng xoáy này…sẽ đưa cô tới đâu? Đau khổ hay hạnh phúc……tất cả vẫn còn là một bức màn bí mật….Shuuuu…..
 
                                              ~ HẾT CHAP 22~
 

 
 
Yết ca
Học sinh nhà Nước
Yết ca
Giới tính : Nam
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 111
Birthday : 21/11/2001
Join date : 09/07/2014
12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22   12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Icon_minitimeTue Aug 05, 2014 4:44 pm

Chắc chắn cậu bé là yết yết rồi còn 2 người kia thì em đầu hàng
 
Takitori_cancer
Học sinh nhà Nước
Takitori_cancer
Giới tính : Nữ
Zodiac : Cancer
Tổng số bài gửi : 275
Birthday : 26/06/1999
Join date : 04/01/2014
12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22   12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Icon_minitimeSat Aug 09, 2014 9:00 pm

:3
 
Sponsored content
12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22   12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22 Icon_minitime

 
 

12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 22

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 10
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 32
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 4
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 19
» 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim chap 23
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và hành trình thử thách trái tim-