Chương 11: Mai đỏ tuyết trắng
Giữa một khung cảnh tuyết rơi trắng xoá đầy trời, có một màu đỏ thương tâm.
Nhưng cũng chỉ có một người nhớ đến.
~ oOo ~
Hàng vạn binh sĩ khí thế hừng hực, cờ Nam Phương quốc bay trong gió, nổi bật một màu đỏ. Chiến mã đứng theo hàng, tướng sĩ ai cũng hăng hái chuẩn bị ra trận. Khung cảnh này là ngàn năm có một, bởi lẽ lần này Hoàng đế đích thân ra trận.
Hiên Viên Vũ vận khôi giáp, khoác áo choàng màu đỏ thêu chỉ vàng hình rồng, tay cầm bảo kiếm. Đứng bên cạnh hắn chính là Thuỵ Ân Thiên vận khôi giáp cùng áo choàng màu lam thêu chỉ bạc, tay cầm thanh đao quen thuộc. Đối với Thuỵ Ân Thiên, đây là một việc rất bình thường trong đời hắn, duy nhất chỉ có lần này là bất thường.
Thuỵ Ân Thiên thật không ngờ Hoàng thượng lại có thể để Hạ Băng cùng ra sa trường, thậm chí còn để Duy Tuệ đi theo phò tá. Vốn dĩ xưa nay Hiên Viên Vũ đích thân ra trận khi hắn còn là Thái tử, Duy Tuệ phải ở lại hậu cung. Hắn lấy làm lạ, có lẽ Hoàng thượng muốn Duy Tuệ đi theo để bảo vệ sự an toàn cho Hạ Băng.
Sau những nghi lễ, bọn họ tất cả cùng lên đường đến bản doanh tại biên giới tiếp giáp giữa Tây Diện và Nam Phương quốc. Nơi biên giới khổ cực khắc nghiệt, nữ nhân chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi, ngoài Duy Tuệ.
Tử Thanh cho dù cũng là một tay sai dưới trướng Hoàng đế, nhưng nàng vốn dĩ chưa từng đến nơi phải chịu khổ như vậy. Còn Duy Tuệ ngay từ nhỏ đã phải làm quen với sự khắc nghiệt ở nơi tàn nhẫn này.
Trên đường đi ai cũng phải chịu đựng cái khó khăn của quân đội, chỉ có Hạ Băng và cung nữ thân cận được hưởng sự sung sướng. Tử Thanh rất khó chịu khi nhìn thấy chủ tử của mình phải ở lều bạt tầm thường, còn người kia chỉ là một Chiêu nghi nhưng lại được ở cùng lều với Hoàng thượng, rất không bằng.
Vậy mà Duy Tuệ cũng chẳng nói năng gì, nàng chỉ nhàn nhạt cười, bình thản chấp nhận. Nàng mỗi đêm đều ngủ ít, thường hay ra ngoài ngắm trời đêm.
"Hoàng hậu, người dạo này không ngủ rất nhiều, chúng ta còn chưa đến nơi, người phải giữ gìn thân thể." Tử Thanh tay cầm áo choàng lông màu trắng, mấy ngày nay chủ tử của nàng không chịu ngủ, cứ ngủ được một chút lại tỉnh. Nếu người không muốn ngủ nàng cũng không làm được gì, nhưng ít ra cũng nên khoác thêm áo choàng, đêm đông lạnh như vậy mà.
Duy Tuệ không nói không rằng, chỉ mỉm cười đưa tay đón lấy áo choàng trong tay Tử Thanh.
Trong đêm đông nàng đợi, đợi tuyết rơi.
---
Nơi biên giới khắc nghiệt, cuối cùng cũng đến.
Trong giá lạnh của mùa đông là sự khô khốc, bi thương. Nơi này vốn dĩ không phải để sống. Mật báo Nam Phương quốc cho hay, phía Tây Diện hiện đang đóng cửa thành, rất cẩn trọng không để lộ.
Hiên Viên Vũ và Thuỵ Ân Thiên bận chuyện chính sự, thường xuyên thức khuya cùng các tướng lĩnh bàn chiến sự. Hạ Băng thì lại vô cùng có hứng thú với nơi này, còn Duy Tuệ vẫn như cũ, thâm tàng bất lộ.
Tử Thanh vốn chịu lạnh kém, ban đêm lại càng khổ hơn. Vậy mà chủ tử của nàng vẫn không ngủ, cho dù có khoác thêm áo lông, nhưng đôi môi người lại càng lúc càng khô, khuôn mặt càng lúc càng xanh xao. Tử Thanh là người nóng tính, khi nhìn thấy nơi Hạ Băng ở có lò sưởi, cho dù không ở cùng Hoàng thượng, nàng vẫn rất tức giận.
Đôi lúc nàng thật muốn đứng trước mặt Hoàng thượng mà mắng, chủ tử của nàng chịu khổ như vậy để đổi lại sự lạnh nhạt không bao giờ đổi. Đáng không? Không đáng.
"Hoàng hậu, sao người lại có thể bình thản như vậy. Nơi này không phải chỗ cho người ở, vậy mà người vẫn không than vãn gì." Tử Thanh cuộn tròn người trong chăn ấm, sụt sịt hỏi.
"Ta đã quen rồi." Duy Tuệ vẫn chỉ mỉm cười, quay mặt đi ngắm nhìn qua cửa lều nhỏ những bông tuyết nhẹ nhàng rơi phủ.
Tử Thanh không nói nữa, nàng biết chủ tử của nàng tùng chịu đựng những thứ gì. Nàng dù cũng là thủ hạ được huấn luyện, nhưng những người được chọn phò tá ngay từ nhỏ như Duy Tuệ rất ít. Nàng nghe Cao Dung kể lại rằng, năm xưa Duy Tuệ đã phải chịu khổ không ít. Ngay khi còn là một đứa trẻ, đã bị đem đến nơi này nuôi dạy. Trong khi các vị tiểu thư khác được chăm sóc, được mặc gấm vóc lụa là, được trang điểm xinh đẹp, được sở hữu những cây trâm cài lộng lẫy. Thì Duy Tuệ phải ở đây học cầm kì thi hoạ, học võ, luyện tập trong gian nan, thậm chí còn phải học lễ tiết trong cung đến thành thục, mục đích cuối cùng là để phò tá Thái tử.
Cao Dung nói rằng, khi hắn được Tiên đế giao cho việc ở bên cạnh chăm sóc và ở bên cạnh Duy Tuệ khi nàng mới vào cung, điều khiến hắn thương tâm nhất, chính là khi hắn trang điểm cho Duy Tuệ, nàng hỏi hắn một câu.
"Cái này là son à?"
Chỉ một câu hỏi ấy thôi, đã khiến hắn đau lòng đến tận bây giờ. Một nữ nhi trẻ như vậy, đến son cũng không biết.
Duy Tuệ không sợ chịu khổ, lúc mới làm Thái tử phi, không ít lần nàng bị Thái tử đem vào nhốt trong Lãnh cung. Vậy mà khi Cao Dung hắn lén đem thức ăn ngon đến cho nàng, nàng vẫn mỉm cười như không có chuyện gì. Nơi lãnh cung cô độc tối tăm, vậy mà nàng vẫn chịu đựng, nằm trên sàn gạch lót đống rơm khô, bốn bề là những bức tường khô lạnh.
Tử Thanh biết rằng Hoàng hậu là một người tốt, nhưng phải giả làm một Hoàng hậu nhẫn tâm. Bên cạnh chủ tử nhiều năm, Hoàng hậu cũng không bắt nàng câu nệ lễ tiết, thậm chí còn gọi nàng là muội muội. Ban đầu khi Tử Thanh được chọn để làm người hầu bên cạnh Duy Tuệ, nàng cũng không biết tại sao mình được chọn. Xét về võ công, nàng không giỏi xuất chúng, xét về trí tuệ, nàng cũng chỉ thuộc dạng tầm thường, nhan sắc cũng không nổi bật, lại nóng tính, nói tóm lại là Hoàng hậu không có lý do gì để chọn nàng.
Sau này nàng mới biết, Hoàng hậu chọn nàng vì một lý do rất đơn giản.
"Vì muội có một nụ cười mà ta vĩnh viễn không thể có được."
Nụ cười mà một người như Thượng Quan Duy Tuệ vĩnh viễn không thể có được.
---
Tử Thanh thấy Hoàng hậu hay đến vườn trúc, nàng cứ ngỡ rằng Hoàng hậu thích trúc xanh. Đến một ngày kia nàng mới biết rằng Hoàng hậu thích nhất là mai đỏ nở trên nền tuyết trắng.
Nàng đã từng hỏi vì sao Hoàng hậu lại thích loài hoa này, lại còn phải nở trong tuyết trắng.
Hoàng hậu chỉ trả lời, vì đó là thứ kí ức mà chỉ có một mình người nhớ rõ.
---
Sau bảy ngày, Hoàng thượng quyết định xuất quân. Binh sĩ hăng hái, chiến lược thông minh, thắng trận dễ như trở bàn tay, dù quân địch rất đông, nhưng với tài mưu lược của kẻ làm Hoàng đế như Hiên Viên Vũ, thì có đông đến đâu vẫn có thể xử lý được.
Khi hắn trở về doanh trại, vốn dĩ là mở tiệc ăn mừng, cuối cùng lại là nhận được tin Hạ Băng và Duy Tuệ bị bắt đi, kẻ đáng ngờ nhất chính là bọn người Tây Diện.
---
"Á!!!" Tiếng thét của Hạ Băng khiến Duy Tuệ cùng Tử Thanh lo sợ, chạy thật nhanh đến lều của nàng ấy.
Trên đường chạy đến, hai người thấy binh sĩ nằm la liệt không cử động. Vốn dĩ hôm nay là ngày xuất quân đầu tiên, đa phần binh lính đều đi, chỉ còn lại một phần sáu người trong quân đội ở lại, dù sao nơi này cũng rất trắc trở khó đi, không lo sợ gì nhiều về Tây Diện.
Chẳng ngờ được bọn họ lại dùng đến độc, chẳng ngờ được bọn họ là muốn đến bắt người.
Khi hai người đến nơi, Hạ Băng đang bị bắt trói, các hộ vệ cũng bị chém chết. Một toán người mặc hắc y đeo mặt nạ, toan rời đi. Duy Tuệ không nói gì, chỉ rút kiếm ra chém.
Tử Thanh vốn định muốn nhảy vào giúp Hoàng hậu, nhưng Duy Tuệ lại la lớn không được lại gần, phải đứng đó để nhân cơ hội cứu Hạ Băng. Nhưng toán người đó võ công rất cao, lại dùng độc cùng ám khí, Duy Tuệ dù có là cao thủ, cũng không thể chống đỡ cùng lúc nhiều người như vậy. Tử Thanh không nhịn được, rút kiếm dùng khinh công nhảy vào.
Hai nữ nhân bạch y đánh nhau với toán nam nhân hắc y, Hạ Băng thì bị bắt trói, bịt mắt, nhét khăn vào miệng không cho nói. Đến cuối cùng, nam nhân đeo chiếc mặt nạ màu vàng, dùng đến độc ám khí, bắn vào người Duy Tuệ, khiến nàng ngã xuống không thể chống cự. Tử Thanh thấy Hoàng hậu như vậy, toan dừng đánh chạy lại đỡ, chẳng ngờ bị hạ ám khí, bắn vào trúng huyệt đạo khiến nàng tê liệt.
Đám người đó sau khi giải quyết xong, liền bắt cả Hạ Băng lẫn Duy Tuệ đi. Tử Thanh bị liệt nửa người không thể di chuyển, chỉ có thể nằm yên mà tự trách bản thân mình.
---
Thuỵ Ân Thiên khi biết rằng Duy Tuệ bị bắt đi, hắn chỉ có thể nói một câu.
"Ta lần này thật sự sợ rằng sẽ không được cùng ngươi ngắm trăng nơi tường thành nữa."