Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Empty
Bài gửiTiêu đề: [Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương   [Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Icon_minitimeSat Aug 09, 2014 4:33 pm

Author: Capryl Janya (Gọi tắt là Ryl hoặc Jan)


Category: Tình cảm nhẹ nhàng, pha chút hài hước, cổ trang, huyền huyễn.


Rating: Mọi độ tuổi đều có thể đọc (Nhưng tốt nhất là những ai học cấp 1 hoặc lớp 6 nên cân nhắc khi đọc vì truyện CÓ THỂ dù KHÔNG NHIỀU gây ảnh hưởng cho các em: Yêu nhanh, yêu dễ. Và nếu học theo các em sẽ mắc phải yêu sớm nữa)


Casting:


1. Thiên Yết: Dương Y Thanh

[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Mlik39


2. Ma Kết: Bảo Khắc Minh


[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Or10fk  

Khi cải trang (nữ phẫn nam trang)

[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương 14jylgw

Couple:

[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương 2v9wth2


Hoa Tử Đinh Hương

Tương truyền tại Diệu Thành Quốc có ngọn núi Bách Hợp, được thiên hạ mệnh danh là "Đệ Nhất Giàu Sang". Bởi lẽ Bách Hợp Sơn sở hữu cả trăm nghìn loài hoa nên khi nào cũng có hoa khoe sắc. Nơi đây luôn thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là nữ nhân. Từ những nhi đồng cho tới những lão bà. Ai vô tình đi ngang qua, thì cũng không thể chối từ được sự quyến rũ của nét đẹp tuyệt mỹ và hương thơm ngạt ngào của hoa mà phải có ít nhất một lần dạo bước khắp núi mà thưởng hoa, đắm chìm trong vẻ thuần khiết, chiêm ngưỡng bức họa - tuyệt tác hoàn hảo của thiên nhiên.
 
Tiếng đồn vang xa, đến tận kinh thành. Vô tình lọt vào tai Khắc Minh - nàng công chúa độc nhất vô nhị của Hoàng Thượng. Nàng tài sắc vẹn toàn, thông minh hơn người, đặc biệt rất say mê thưởng hoa, tấu cầm. Nên khi nghe danh "Đệ Nhất Giàu Sang" của Bách Hợp Sơn, nàng không khỏi mộng ước được dạo chơi giữa cả rừng hoa như thế. Nghĩ mà thèm, nàng không sao kiềm chế nổi, bèn lân la đến Vườn Thượng Uyển, không quên mang theo Khắc Minh cầm. Nàng biết thế nào phụ hoàng cũng sẽ ra thưởng gió, ngắm hoa ở Vườn Thượng Uyển vào giờ này.
 
- Tiểu nữ tham kiến phụ hoàng.
 
Nàng từ tốn bước đến cạnh Hoàng Thượng, nghiêng mình kính cẩn ra mắt. Nàng thật sự không thích làm một hình mẫu yểu điệu thục nữ tí nào, nàng - Khắc Minh - như sắc thái của cái tên, nàng mạnh mẽ và có hơi nam tính một chút. Nhưng bởi phụ hoàng nàng chỉ muốn nàng là một nữ nhân dịu dàng, ra dáng hoàng tộc nên nàng mới phải cố gắng gồng mình để đạt được ý muốn của cha. Mà một khi đã đạt được rồi thì cha nàng sẽ vui lòng và lúc đó, thừa nước đục thả câu, nàng sẽ xin phép được đến Bách Hợp Sơn dạo chơi một chuyến cho khuây khỏa và thỏa mãn niềm mong ước.
 
- Miễn lễ. Con đến gặp ta có chuyện gì?
 
Hoàng Thượng thần thái điềm tĩnh, đôi đồng tử vừa nãy còn vương chút căng thẳng giờ đã giãn ra, còn thoảng nét hiền từ nữa. Ngài đáp lời con gái, nhưng mắt không rời khỏi chùm hoa tử đinh hương màu tím. Đây là loài hoa Ngài yêu nhất, bởi vì Hoàng Hậu, nương tử của Ngài thích loài này. Mỗi lần ngắm nhìn nó, Ngài lại nhớ đến Hoàng Hậu. Bà đã mất trong một cơn bạo bệnh ở tuổi ba mươi. Khi ấy, Khắc Minh chỉ mới tròn hai tuổi. Quả là niềm đau xót.
 
- Khắc Minh biết phụ hoàng đương sầu, nên mới đem đàn ra gảy, mong nỗi sầu đó chóng tan.
 
- Khắc Minh ngoan lắm.
 
Hoàng Thượng cười hiền, ra chiều ưng ý lắm. Ngài từ từ khép mi, chuẩn bị tận hưởng giai điệu mượt mà phát ra từ đôi bàn tay thon thả của con gái.
 
Khắc Minh khẽ cười thầm trong bụng, xem ra phụ hoàng sắp sập bẫy rồi. Nàng mà giở ngón đàn điêu luyện của mình ra thì khó ai cưỡng lại nổi tuyệt chiêu này.
 
Nàng bước lại một hòn đá to, ngồi xuống và đặt Khắc Minh cầm ngay ngắn trên chân. Thực ra Khắc Minh cầm nói hoa hòe thế thôi cũng chỉ là một chiếc đàn tranh được nàng biến tấu lại. Dây đàn được thay bằng những sợi tơ mỏng manh nhưng chắc chắn, bộ móng gảy cũng làm từ nguyên liệu thiên nhiên khác. Thêm cả những đường nét, hoa văn tinh xảo trên đàn do nàng họa làm cho nó dường như nổi bật, khác hẳn các loại đàn thông thường. Và ẩn sâu trong đó, là những cây kim nhỏ, sắc bén, mỏng manh tẩm độc dược. Chỉ cần chạm vào sợi dây được giấu kín, là hàng trăm những cây kim ấy sẽ phóng ra theo hướng chỉ dẫn của nàng.
 
Nở nụ cười mãn nguyện, khép mi, nàng nâng nhẹ bàn tay lên cao ngang ngực và thả cho rơi tự do, chạm vào dây đàn và gảy. Âm điệu du dương khi trầm khi bổng vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Gió như ngừng thổi, không còn một tiếng động nào ngoài tiếng đàn trong trẻo ẩn chút cay đắng, u sầu lâm ly.
 
Chợt tiếng đàn vụt tắt. Có thể hiểu điều này làm người nghe hụt hẫng đến mức nào, nhưng Hoàng Thượng thì không như vậy. Ngài là người chủ động đưa tay ra hiệu dừng lại. Ngài không muốn nghe nữa. Giai điệu này làm trong Ngài dâng trào một cảm xúc khó tả và có lẽ nó làm Ngài buồn hơn.
 
Riêng Khắc Minh, nàng bất ngờ trước hành động này. Chẳng lẽ Ngài không thích sao? Kế hoạch của nàng đang rung chuyển, có thể sẽ tan thành mây khói mất thôi. Đợi một lúc, không nghe tiếng phụ hoàng phân minh, nàng sốt ruột cất tiếng:
 
- Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?
 
- Chỉ là ta không muốn nghe nữa.
 
- Vậy à, vậy con sẽ không đàn nữa.
 
Nhìn gương mặt não nề tràn trề thất vọng của Khắc Minh, Hoàng Thượng cảm thấy hơi có lỗi nhưng không biết làm thế nào. Khắc Minh sớm mồ côi mẫu thân, còn Ngài là hoàng thượng một đại quốc, công việc chất cao như dãy Hoàng Liên Sơn, cả ngày cả đêm chỉ chăm lo việc triều chính, lo cho sự an bình của dân quốc thì lấy đâu thì giờ để quan tâm con trẻ. Dù là đương kim công chúa của Diệu Thành Quốc nhưng xem ra e là Khắc Minh còn thiệt thòi nhiều lắm. Thực tội a, nhưng Ngài đành phải làm như vậy thôi, vì sự nghiệp chăm dân lo nước còn đây, khi nào truyền lại ngôi báu cho người tài trí thì Ngài mới yên tâm mà an phận tuổi già. Nhắc đến việc truyền ngôi mới nhớ, Khắc Minh đã mười tám rồi mà vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, là do Ngài luôn ru rú giữ nàng trong hoàng cung, không cho đi đây đó hay là do nàng không có sức hút, nét gì đặc biệt? Ngài dù có bận bịu thế nào đi chăng nữa, chí ít Ngài còn nhớ ngày tháng năm sanh của nàng, và phải lo lắng việc lấy phò mã cho con nữa.
 
Vậy đầu tiên Ngài phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Chẳng nhẽ bảo nàng hãy ra khỏi hoàng cung? Không được, phàm làm việc gì tất yếu phải đề cao cảnh giác và đưa an toàn lên hàng đầu, Ngài không thể chỉ vì muốn con gái có chồng và Ngài có người để truyền ngôi báu mà liều mạng được. Sai một ly, đi một dặm. Phải cân nhắc kỹ càng. Thôi thì cứ tra khảo ý của Khắc Minh là hay nhất.
 
- Bảo Khắc Minh.
 
Giữa không gian bốn bề tĩnh mịch, chỉ còn tiếng chim ríu rít, âm thanh trầm ấm gọi tên nàng làm nàng dường như bừng tỉnh.
 
- Phụ hoàng gọi con có chuyện chi dạy bảo ạ?
 
Nàng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, điềm đạm đáp lời. Không biết có chuyện gì đây nữa. Nàng bắt đầu lo rồi đây. Khi nào nàng mới có thể hỏi phụ hoàng về chuyện du ngoạn ở Bách Hợp Sơn?
 
- Ta muốn bàn với con một chuyện. Con đã lớn rồi, đã là thiếu nữ mười tám, ta nghĩ đã đến lúc tính chuyện an bề gia thất cho con.
 
- Xuất giá theo chồng? Không, con chưa muốn, chúng ta hãy bàn chuyện này sau được không phụ hoàng? Bây giờ con muốn du ngoạn ở Bách Hợp Sơn, không biết ý phụ hoàng thế nào?
 
- Ta không thuận. Con là công chúa, ra ngoài sẽ gặp hiểm nguy.
 
Nói rồi Hoàng Thượng lắc đầu, điềm tĩnh bước đi, vẻ mặt thoáng chút lo lắng và sầu não, để lại Khắc Minh chỉ biết đứng như trời trồng ngóng theo. Vài phút sau, nàng mới lấy lại được bình tĩnh, quay về trạng thái ban đầu. Có lẽ nàng bấy giờ mới thấm được hết lời từ chối thẳng thừng của phụ hoàng.
 
Trời ơi, vậy là bao nhiêu trông đợi, kỳ vọng, công sức của nàng giờ cũng như muối đổ bể cả rồi! Phải làm sao đây? Khắc Minh đi lòng vòng trong Vườn Thượng Uyển, gương mặt lộ rõ nét đăm chiêu, suy tư. Ai da, dù có chết nàng cũng phải được đến Bách Hợp Sơn một lần a.
 
Phải rồi! Người ta nói "bần cùng sanh đạo tặc". Vậy thì nàng cũng xuôi theo chiều gió mà phi. Phụ hoàng bảo nàng là công chúa, ra khỏi hoàng cung sẽ không an toàn, vậy thì nàng sẽ...
 
Hay là...
 
------------------------------------------oOoOo------------------------------------------
 
Diệu Thành Quốc - Hoàng cung - Nửa đêm...
 
Không gian bốn bề tĩnh mịch, lặng yên, phủ kín một màn đêm u ám, lạnh lẽo, thoang thoảng hơi sương buốt giá. Dường như tất cả đã ngủ say. Nếu đứng từ trên cao nhìn bao quát cả toàn bộ hoàng cung, thì có lẽ điểm làm cho người khác chú ý nhất chính là cung công chúa. Nàng làm gì, mà đèn vẫn chưa tắt?
 
Ánh sáng màu vàng quyến rũ mỗi lúc một chập chờn, lập lòe rồi tắt ngúm.
 
Kẹt...
 
Cánh cửa mở chầm chậm, từ từ, một thân ảnh rón rén bước ra một cách lén lút. Ai kia? Dáng vóc thanh mảnh, nhưng lại khoác lên mình y phục nam nhân, ra dáng thư sinh thật. Nhưng ai dám đột nhập hoàng cung, vào giờ này?
 
Đêm hôm khuya khoắt, một bạch y nam tử cầm thanh kiếm nhanh nhẹn phóng từ cung công chúa lên cành cây, rồi lại nhảy phóc xuống đất, cạnh Nhật Nguyệt Hồ. Nói đúng hơn là một bạch y nữ tử. Nữ phẫn nam trang, chắc có lẽ chuyện này chẳng xa lạ gì, nhưng ở hoàng cung thì đây là lần đầu tiên có người giả trang. Là Khắc Minh. Nàng đương di chuyển, chợt vô tình dừng chân trước Nhật Nguyệt Hồ. Cái hồ này liệu có gì đặc biệt làm nàng vương vấn, lưu luyến mãi không đành tâm mà nhấc gót quay đi?
 
Nhật Nguyệt Hồ... Cái tên nghe mới đẹp làm sao... Đẫm thấm tâm trạng...
 
Năm xưa nàng còn nhớ rất rõ là mẫu hậu thường hay ngồi chải và buộc cho suối tóc của nàng cạnh Nhật Nguyệt Hồ. Đã mười sáu năm xa cách, mãi mãi không còn được tương ngộ, giáp mặt lần nào nữa.
 
Khi bỏ trốn rồi, ắt nàng sẽ nhớ nơi này lắm.
 
Toong...
 
Một giọt lệ tinh khiết, trong suốt như pha lê, mặn chát như sự cay đắng trong lòng rơi xuống thủy bề êm ả. Mặt hồ khẽ lay động, tạo nên những đường vòng lan rộng ra rồi biến mất, lại trở về trạng thái ban đầu.
 
Quả rất giống nàng. Từ khi nào trái tim hạnh phúc bị đả kích bởi những giọt lệ tiễn đưa người thân... Nàng phải học theo dòng thủy ấy, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng vẫn phải bình tình đối đầu. Như mặt hồ ấy, khẽ động rồi lại lặng yên...
 
- Có thích khách! Có thích khách!
 
Một giọng nói eo éo, the thé vang lên chói tai làm nàng giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ đắm chìm trong kỷ niệm mà đầu óc nàng nhanh chóng chuyển sang nghĩ kế trốn thoát. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
 
Vụt.
 
Nàng nhảy lên lớp mái ngói và phi đi mất. Quả là những tháng ngày lén lút luyện khinh công thực không uổng mà! Nàng ngồi trên một cành cây phía xa, miệng cười ngạo nghễ nhìn toán lính đang ồ ạt cầm giáo chạy khắp hoàng cung. Bấy giờ nàng đã là nam nhân rồi, không cần giữ thể diện nữa.
 
Vụt.
 
Nàng phi thẳng ra khỏi cổng hoàng cung. Nàng đã chính thức thoát khỏi ngày tháng cầm tù.
 
- Chuyện gì vậy công công?
 
- Tâu Hoàng Thượng, thần phát giác ra có người khả nghi trong hoàng cung.
 
- Hắn đâu rồi?
 
- Thần không thấy, chắc là trốn mất rồi.
 
- Vậy thì chẳng có gì đáng lo ngại nữa, hãy đi kiểm tra cung công chúa đi.
 
- Tâu vâng.
 
Về phần Khắc Minh, nàng trốn rồi, giờ biết ở đâu đây. Nàng thả bộ dọc kinh thành, cố căng mắt tìm chỗ nghỉ.
 
"Long Phụng Lâu" - Nàng thầm nghĩ - "Nghe có vẻ sang trọng, thôi thì ta đành vào vậy, dù gì cũng mệt quá rồi"
 
Rồi nàng ung dung bước vào, điệu bộ hết sức là ngông nghênh. Trông đến mà khả ố!
 
- Lão gia! Còn phòng không?
 
Nàng bấy giờ đang trong phận nam nhân, nhưng có lẽ tài đóng tuồng của nàng hình như hơi lố thì phải. Nàng đập tay thật mạnh vào quầy, một người quay mặt lại nhìn, ra chiều hơi bất ngờ trước thái độ bạo lực, sau đó niềm nở:
 
- Còn ạ, còn ạ.
 
Hắn nghĩ chắc là nàng sẽ có tiền trả, vì bề ngoài của nàng rất chi là ra dáng hoàng thất nên đã cho nàng thuê ngay căn phòng mắc nhất, tiện nghi và rộng rãi nhất, nằm ở tầng trên cùng của Long Phụng Lâu.
 
Nàng thảy ba ngân lượng lên quầy, đoạn chuẩn bị quay gót đi thì chợt nghe một giọng nói trầm ấm nhưng cũng khá ngạo nghễ khiến nàng khựng lại, không nỡ hay không thể bước đi.
 
- Ông chủ! Phòng tốt nhất bao nhiêu?
 
- Thưa thiếu gia, phòng tốt nhất vừa được người này thuê rồi ạ.
 
Khắc Minh vênh váo, kênh kiệu hất mặt lên, ra vẻ chiến thắng, dùng lỗ mũi mà nhìn người đối diện như muốn bảo rằng: "Đã có ta rồi, người mau mà lui đi chỗ khác!". Hắc y nam tử điềm đạm hạ dù, nhìn nàng cười nhạt rồi quay qua ông chủ nhà nghỉ, gương mặt không chút xúc cảm, chỉ có thần thái là thực ra dáng "con nhà quan" a. Chàng thảy lên quầy một túi vải nhung màu đỏ ánh như máu đào. Không biết bên trong có gì, nhưng chắc chắn rằng có rất nhiều và rất cứng, vì khi va chạm mặt gỗ, nó phát ra thanh âm rất vui tai.
 
- Ngươi mau xem.
 
Ông chủ vội vã gật đầu lia lịa, đón lấy túi vải nhung, khẽ mở dây buộc. Chỉ là một công việc nhẹ nhàng, chẳng khó khăn, nặng nhọc gì, sao lão lại toát mồ hôi hột thế kia, ướt đẫm cả khuôn mặt!
 
- Ba... ba lượng vàng!?
 
Môi lão mấp máy, lắp bắp thốt lên kinh ngạc. Là ba lượng vàng, ba lượng vàng đấy! Vậy thì hai lượng bạc của vị khách mặc bạch y kia có sánh gì? Như chong chóng, lão quay phắt sang vị hắc y nam tử, niềm nở mời chàng lên phòng.
 
Cạch.
 
Một lần nữa, tất cả mọi hành động đều bị gián đoạn. Nhưng lần này, người gây ra "tội lỗi" ấy là Khắc Minh. Cả lão chủ và nam nhân kia đều nhìn nàng. Và bấy giờ, con mắt của lão chớp chớp liên hồi. Ai da, một thỏi vàng. Lão chộp lấy, nhanh chóng mời nàng lên phòng. Quả là kẻ tham lam, giàu trọng nghèo khinh, thực khả ố! Nàng căm. Nhưng vì đang là phận dân thường nên không thể manh động, đại sự có thể mau chóng tiêu tan.
 
Cạch.
 
Một thỏi vàng. Lão chủ thật sự cũng chẳng biết làm thế nào. Long Phụng Lâu chỉ có duy nhất một phòng đặc biệt, cả hai người họ đều muốn thì thật khó xử. Lão đứng trầm ngâm hồi lâu, gắng nghĩ ra kế nào đó mà hắn vừa có lợi, sở hữu cả hai thỏi vàng mà không mất lòng hai chàng trai kia. A, có rồi.
 
- Hai vị đại nhân, hai người làm vậy, lão rất khó xử a~. Phòng chỉ có một mà người lại tới hai, vậy thì... có thể nào ở chung một phòng không?
 
- KHÔNG THỂ NÀO!!!
 
Khắc Minh thét lên. Nàng không thể nào ở chung với nam nhân, đặc biệt là cái tên rõ khả ố kia. Dù nàng đang phẫn nam trang, nhưng việc này không thể chấp nhận được! Nhỡ bị phát hiện thì làm sao?
 
- Ngươi nhiều chuyện quá. - Hắc y nhân lên tiếng, đoạn chàng nhìn lão chủ - Đa tạ, ta đi đây.
 
Rồi chàng đẩy Khắc Minh đi dù nàng có phản kháng cỡ nào. Còn lão chủ thì cười mãn nguyện, không ngờ hắn lại thông minh đến thế!?
 
Chuyện ở quầy đã êm, nhưng chuyện ở trên phòng thì bắt đầu căng rồi đây. Khắc Minh đang điên loạn, mạnh bạo chộp lấy những chiếc gối nhồi lông ngỗng liên tục quăng tới tấp vào người nam nhân kia.
 
- Ta tên Y Thanh, còn ngươi?
 
- Đồ điên! Đồ vô liêm sỉ! Đồ tùy tiện!
 
Bộp. Bộp. Bộp.
 
Nàng vẫn thét lên, không ngừng tha cho những chiếc gối êm ái và chàng vẫn trưng ra khuôn mặt không cảm xúc, bình thản đỡ lấy và trả lại!
 
- Ta hỏi ngươi danh tính là gì!?
 
- Họ Bảo, tên Khắc Minh.
 
Có lẽ nàng đã bình tĩnh hơn, việc phi gối dần giảm tốc độ. Chàng mỉm cười, buông lời trêu chọc, và cuối cùng nàng trở về trạng thái vừa nãy - tra tấn gối.
 
- Chà chà... - Chàng tặc lưỡi - Nhà ngươi trông khá thư sinh, cái tên thì nam tính, nhưng tính tình ngươi quả chẳng giống tí nào.
 
- Mặc ta, ngươi quan tâm làm gì?
 
- Ngươi giống nữ nhân.
 
Bụp.
 
Chiếc gối cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt chàng sau khi vừa buông lời rồi nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Nàng cũng vì nghe câu nói ấy mà cứng đơ cả người. Chết rồi, cứ thế này thì lộ mất. Nàng tằng hắng, lấy lại gương mặt điềm tĩnh, gắng trầm giọng:
 
- Ta là nam nhân đàng hoàng đó nha!
 
- Ừ thì là nam nhân, ta không nói nữa, mệt rồi, ta đi ngủ đây.


Được sửa bởi Capryl Janya ngày Sun Aug 10, 2014 10:05 pm; sửa lần 5.
 
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương   [Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương Icon_minitimeSat Aug 09, 2014 4:33 pm

(tiếp theo)


Chàng nhận thấy không nên đùa nữa. Nhìn Khắc Minh cũng khá khả ái, đôi gò má bấy giờ đã ửng hồng, chợt chàng thấy nôn nao. Không thể. Chàng cũng là nam nhân đàng hoàng, mà đã là nam nhân thì không thể xảy ra ái tình giữa hai công được.
 
- Ngươi ngủ ở đâu?
 
Nàng trố mắt ra nhìn. Quanh phòng chỉ có duy nhất một giường, làm sao hai người có thể ngủ chung được?
 
- Ở đây.
 
Chàng thản nhiên chỉ vào chiếc giường.
 
- Vậy ta ngủ ở đâu?
 
- Ở đây.
 
Vẫn câu đáp lời và hành động tương tự. Nàng đứng hình. Phải vài chục giây sau mới có thể hoàn hồn mà ngẫm lại, thấm hết cả lời nói của chàng. Không bao giờ nàng ngủ chung với hắn đâu nhé!
 
- Không được! Ngươi ngủ ở nền nhà, ta ở đấy!
 
- Sao ngươi khôn thế?
 
- Khắc Minh mà!
 
- Ngươi đang nằm mộng đấy à? Ta chỉ ngủ ở đây, chỉ ở đây thôi.
 
Nói rồi chàng ung dung bước, nằm xuống giường. Chàng giương đôi mắt đắc thắng nhìn nàng. Khỏi phải nói gì, nàng tức muốn chết luôn. Nhưng vì chưa báo hiếu cho phụ hoàng, cũng chưa có dịp du ngoạn Bách Hợp Sơn nên nàng tạm gác cơn giận ấy qua một bên, bực dọc, bất lực, ngúng nguẩy bước ra bàn ngồi. Nàng đợi khi nào hắn ngủ sẽ đạp một phát xuống nền nhà, cho một cước bay ra khỏi phòng và cuối cùng, nàng soán "ngôi" hắn. Quả là diệu kế, diệu kế. Trong lúc đó, nàng lại suy nghĩ về hắn. Cái tên "Y Thanh" khá là quen thuộc, dường như nàng đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Dù nàng là công chúa, nhưng trong giới giang hồ, nàng rất là nổi tiếng a. Tất cả đều biết đến nàng với cái danh "Đệ Nhất Cầm Thánh Ma Nữ" cùng chiêu thức độc nhất vô nhị của nàng. Nàng thường xuyên trốn khỏi hoàng cung, khoác trên mình bộ hắc y, phủ kín gương mặt bằng một tấm vải đen thưa, mang theo Khắc Minh cầm - vũ khí của nàng để dự hội nghị giữa các bậc đại nhân trong giới võ lâm. Nàng xuất hiện như một làn gió, thoáng đã biến mất, có khi là thoắt ẩn, thoắt hiện, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng qua là nàng không muốn để lộ thân phận hay để người khác biết được nàng là công chúa. Vậy nên việc đã từng thấy gương mặt ấy, nghe qua cái danh "Y Thanh" ấy thật chẳng có gì là lạ cả. Y Thanh... hình như là người của Chân Diệp Sơn Trang. Nghe nói hắn đã rời khỏi Chân Diệp Sơn Trang để có một cuộc sống bình yên hơn vì nơi ấy không được tốt. Nàng biết, Chân Diệp Sơn Trang là do cha của Y Thanh lập ra, với những môn võ không được quang minh chính đại cho lắm. Nàng khinh. Và có lẽ Y Thanh cũng nhận ra điều đó mà mau chóng rời khỏi Chân Diệp Sơn Trang. Vậy ra... hắn cũng là người biết suy nghĩ đấy chứ. Nàng ngưỡng mộ hắn đã lâu, nay có dịp tương ngộ, mới biết hắn là một người vừa khả ố vừa khả ái, quả là kỳ lạ.
 
Nửa canh giờ trôi qua...
 
Nàng đã bắt đầu buồn ngủ, mà hắn thì vẫn trân trân đôi mắt ếch thao láo nhìn nàng. Khó chịu quá. Nàng gục đầu xuống bàn, định rằng sẽ một công đôi việc, vừa nghỉ cho đỡ mỏi vừa vờ ngủ.
 
Phừng.
 
- Á! Nóng, nóng quá! Trời ơi! Cháy! Cứu tôi với.
 
Ào... Xèo...
 
Nàng thôi không nhảy nhót nữa. Nhưng bấy giờ trông nàng thật thảm hại, cứ như chuột lột ấy. Nàng từ từ ngước nhìn Y Thanh, cũng may là có hắn chứ nếu không còn gì là suối tóc đẹp đẽ của nàng nữa. Nàng thề lần sau sẽ không dám lại gần lửa một lần nào nữa. Là do nàng vô tình để tóc bén vào cây đèn dầu nên mới xảy ra cớ sự trên, thực là bất cẩn mà. Nàng cố quay mặt đi, gắng không lọt vào đôi đồng tử của Y Thanh đang nhìn nàng chằm chằm. Có gì lạ đâu chứ? Nàng ra vẻ bực dọc, mặc cho y phục đang đẫm nước, nàng lê cái bộ dạng xộc xệch tiến về chỗ cũ và ngồi đợi thời cơ đến, thực hiện kế hoạch đã vạch ra.
 
Nửa canh giờ nữa lại trôi đi...
 
Nàng mệt quá rồi. Cuộc tẩu thoát khỏi hoàng cung và tranh chấp với hắn - hắc y nhân làm nàng kiệt sức. Vậy là không thực hiện được kế sách vừa vạch ra rồi. Đoạn nàng liếc hắn một cái sắc lẻm, rồi vận khinh công mà phi lên xà nhà, nằm lên đó mà ngủ, không còn giữ một chút gì gọi là thể diện. Nàng nằm say giấc nồng, tứ chi buông thõng lòng thòng giữa không trung.
                                            
Y Thanh nhìn nàng mà muốn bật cười, nhưng không thể, có lẽ vì bệnh không cười của chàng vì quá lâu năm mà đã trở thành bệnh kinh niên mất rồi. Dù gì chàng rời Chân Diệp Sơn Trang cũng đã lâu, nhưng chẳng cảm thấy khá hơn tí nào. Chàng hận Chân Diệp Sơn Trang. Những người đó luôn chỉ biết nịnh hót, lấy lòng chủ nhân và vẫn theo những chiêu thức đáng khinh bỉ. Chàng hận A Thanh - sư huynh của chàng. A Thanh làm việc gì cũng chẳng nghe lời khuyên nhủ của ai, nhất nhất cho rằng mình đúng hoàn toàn. Vì vậy mà Hoa Xuyên - cố nhân tình của chàng ruồng bỏ chàng vì lời xúi giục của A Thanh nói với chàng đã vô tình làm tổn thương nàng ấy. Thể nào rồi cũng vì cái tính ấy mà sẽ có một Chân Diệp Sơn Trang ngày sụp đổ, A Thanh cũng chẳng còn...
 
Chàng đảo mắt, chợt đôi mắt tinh anh bắt gặp một tờ giấy bay dịu dàng trong không trung, xuất phát từ chỗ của Khắc Minh.
 
Vụt.
 
Chàng nhanh đến nỗi chỉ trong chớp mắt, chàng đã có trong tay vật thể ấy và đang nằm rất ung dung trên giường.
 
Xoạt.
 
Chàng mở tờ giấy gấp tư ấy ra. Đập vào mắt chàng là những dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng mực tàu: Công chúa đi mạnh giỏi, khi về nhớ mang quà cho Viên Viên nhé!
 
Gì cơ? Vậy ra Khắc Minh là công chúa, vậy ra cái tên tự xưng là "nam nhân đàng hoàng" ấy là nữ à? Cũng chưa biết chắc được điều gì, vì chưa ai minh chứng rằng lá thư này là dành cho cái tên đang nằm trên kia. Nhưng thật đáng ngờ, thôi thì chàng cứ tạm thời giữ nó trong mình, và sau đó gắng tìm thêm vài vật chứng nữa.
 
- Cái tên ấy... thú vị nhỉ...
 
Chàng cười xảo trá, đôi môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Nhẹ nhàng gấp tờ giấy cẩn thận, cất vào ngực áo rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
 
Sáng hôm sau...
 
- Aaaaaaa!!! Buông ta ra!!!
 
- Bé cái miệng lại, nhà ngươi sẽ gây động đó!
 
- Thì ngươi bỏ ta ra!
 
- Đây.
 
Phịch.
 
Y Thanh thẳng tay thả nàng rơi tự do xuống sàn. Khắc Minh lồm cồm bò dậy, phủi phủi bộ y phục, ngước mắt nhìn Y Thanh với vẻ trách móc, đôi gò má thoảng ửng hồng. Từ trước đến giờ chưa ai dám chạm vào nàng, dù chỉ là một cái nắm tay, vậy mà tên này còn... Ai da, nhưng mà xét cho cùng thì không có hắn, nàng cũng không còn nguyên vẹn khi ngã từ xà nhà xuống đất. Hắn mà không đỡ nàng, thì nàng đã chầu trời từ lâu rồi. Ngước mắt nhìn Y Thanh đang gắng nhịn cười, nàng hít một hơi thật sâu, khó khăn cất tiếng:
 
- Đa tạ... ngươi...
 
- Gì cơ? Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ?
 
Trời ơi, hắn muốn chọc điên nàng đây mà! Nhưng công trạng là nhờ hắn, nàng phải điềm đạm hạ mình mới được. Nhìn gương mặt bỡn cợt, nàng giận sôi máu.
 
- Đa tạ ngươi đã cứu ta!
 
- To nữa lên! Phải gọi ta bằng huynh kìa!
 
- Đa tạ huynh đã ra tay cứu giúp cái sinh mạng hèn mọn của đệ. Đệ đây sẽ khắc ghi nằm lòng công ơn của huynh!
 
- Hảo, hảo.
 
Nàng giận lắm, nhưng chẳng làm được gì. Chỉ biết nhìn hắn đang cười ngạo nghễ. Ức thật.
 
- Ngươi ở đây chơi vui vẻ, ta đi đây.
 
- Ngươi đi đâu?
 
- Bách Hợp Sơn.
 
Nàng dù có gặp sóng gió, gian lao, khổ cực đến mấy cũng phải thực hiện được mục tiêu chính của mình - du ngoạn Bách Hợp Sơn. Nghĩ đến thôi mà nàng đã rất là phấn khích rồi, chỉ tiếc một điều là do quá vội mà nàng đã bỏ quên Khắc Minh cầm mất rồi. Nếu vừa thưởng hoa, vừa tấu cầm thì tuyệt biết nhường nào!
 
- Ngươi biết đường không?
 
Ầm!
 
Một tiếng sét đánh ngang tai. Thôi rồi, nàng đã bỏ sót chi tiết quan trọng nhất. Xưa nay nàng chỉ nghe danh chứ có thấy bao giờ đâu? Ai da, thực sai lầm, sai lầm a.
 
- Ta có một ý, hay là ta dẫn ngươi đi?
 
Cái gì cơ? Hắn đang nằm mộng hão huyền đấy à? Nàng đi thưởng hoa, đắm chìm trong tuyệt sắc thiên nhiên, có hắn, khác gì vô tình làm ô uế vẻ đẹp thuần khiết của hoa? Với lại, nàng sẽ không thoải mái mà nhảy múa được. Hay da, làm sao đây?
 
- Thôi thôi, nghĩ ngợi chi nhiều. Ta không đòi công đâu!
 
Có lẽ hắn là người nghĩ là làm, không chần chừ. Hắn lôi nàng đi dù nàng có đồng ý hay không.
 
Đây là lần đầu nàng được bước chân ra khỏi hoàng cung, lần đầu tham quan kinh thành. Thật xa hoa, mỹ lệ, lại đông đúc, nhộn nhịp nữa chứ! Vui quá!
 
Nàng nhảy từ hàng này qua hàng khác, từ hàng trang sức đến hàng bánh bao, hồ lô bọc đường,... làm Y Thanh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, chậm chậm lết "xác" theo gót Khắc Minh. Chưa thấy ai lộ liễu như tên này. Chắc hẳn đây là nữ nhân rồi. Chứ nam nhân có ai hết qua những gian hàng thức ăn đến những gian trang sức, đá quý cơ chứ? Chậc chậc, tên này không có khả năng diễn xuất rồi a.
 
- Đẹp quá!
 
- Chà chà, vị nam nhân đây thực có mắt thẫm mỹ a. Cây trâm Ngọc Hoa Minh này là hàng mới nhập ở Đại Trang Quốc về, là loại mắc và đẹp nhất đó.
 
Lão chủ niềm nở, xuýt xoa khen ngợi cây trâm óng ánh trên tay Khắc Minh làm nàng càng lúc càng muốn sở hữu nó.
 
[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương 2jg2idv

- Bao nhiêu?
 
- Mười lạng vàng.
 
- Sao đắt thế? Chín lạng thôi.
 
Đấy, còn trả giá nữa cơ, vậy là đã rõ rồi, Khắc Minh là nữ nhân. Hèn chi khi Y Thanh đỡ nàng, nàng hét toáng cả lên thế.
 
- Để ta trả.
 
Y Thanh có lòng tốt, muốn trả tiền giúp nàng nhưng vô tình chàng đã chạm vào lòng tự trọng cao như núi, rộng như đồng bằng và sâu như đáy đại dương của nàng. Nàng ngỡ ngàng nhìn hắn, lên tiếng:
 
- Ngươi nghĩ ta không trả nổi à? Ta đây dư sức. - Đoạn nàng quay phắt qua ông chủ tiệm trang sức Nguyệt Kim, tay rút vàng ra khỏi túi vải đeo bên hông - Đây, ta trả, đủ mười lạng đấy.
 
Rồi nàng bỏ đi, không kịp để chàng nói lời nào. Y Thanh chỉ biết cười khổ và đuổi theo. Cả hai lại tiếp tục thả bộ đến Bách Hợp Sơn.
 
Trên đường đi, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ thấy mỗi Y Thanh là cứ tủm tỉm cười làm Khắc Minh không khỏi tò mò, cứ nhìn chàng suốt.
 
- Đây rồi.
 
Chợt Y Thanh thốt lên, làm Khắc Minh đang chằm chằm nhìn chàng một phen giật thót cả mình. Nàng lại nhìn đôi đồng tử của chàng, dường như nó đang si mê thứ gì đó trước mặt. Mặc dù không biết bao nhiêu lần chàng đi ngang qua và dạo quanh nơi đây, nhưng bây giờ chàng lại cảm thấy nó thật tuyệt vời. Theo hướng chàng nhìn, nàng cũng ngẩn ngơ trước vẻ lộng lẫy của Bách Hợp Sơn. Và nàng, đang đứng ở chân núi. Thật đẹp và hoành tráng làm sao! Lần đầu tiên trong đời nàng được chiêm ngưỡng một bức họa thủy mặc sống động và tuyệt mỹ thế này.
 
Vụt.
 
Nàng vận khinh công, phi nhanh lên đỉnh núi. Gì chứ thưởng hoa là nàng không bao giờ chần chừ, dù chỉ là một phút hay một giây.
 
Ai da, thực quả là danh bất hư truyền a. Cảnh vật thật đẹp. Được đặt chân tới chốn này rồi, có chết nàng cũng mãn nguyện.
 
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng gương mặt không giấu nổi nét vui mừng, Khắc Minh lướt từ cành hoa này, rồi lại nâng niu cành hoa kia. Thật đẹp. Vườn thượng uyển ở hoàng cung thua xa ngọn núi này.
 
- Tặng ngươi này.
 
Chợt một đóa hoa xuất hiện trước mặt nàng. Nhìn qua Y Thanh, nàng hơi ngỡ ngàng một chút. Cái tên ngạo mạn khả ố này tặng hoa cho nàng? Thực đáng ngờ à nha. Nhưng dù gì người ta cũng có lòng, nàng dù có ghét thế nào đi chăng nữa thì cũng không được từ chối. Vậy là nàng đưa tay nhận. Nàng ngắm nhìn thật kỹ, săm soi từng đường nét một, khẽ lê ngón tay mân mê cánh hoa, rồi tới nhụy hoa. Dễ thương quá.
 
- Tử đinh hương?
 
Nàng hỏi, mắt vẫn không rời đóa hoa trên tay. Trông nó rất quen thuộc. Loài hoa này phụ hoàng của nàng yêu thích lắm, và mẫu thân của nàng cũng vậy. Nhưng từ trước tới giờ, nàng cũng chưa hiểu vì sao phụ mẫu lại yêu nó? Nhất là phụ hoàng. Ngài luôn ngắm nhìn nó mỗi khi rỗi. Dù vườn thượng uyển là nơi phong phú với nhiều loại cây, hoa, nhưng Ngài chỉ thích mỗi tử đinh hương mà thôi.
 
- Phải.
 
Y Thanh trả lời, nhưng hồn lại thả vào gió, thả vào những cành hoa tươi thắm đa sắc hương chung quanh.
 
- Tử đinh hương có nghĩa là gì?
 
- Càng ngày anh càng yêu em.
 
- À...
 
Dường như nàng vẫn chưa nhận ra điều mà chàng muốn gửi gắm qua đóa hoa này. Nàng lại nghĩ về phụ hoàng. Vậy ra, dù rằng mẫu hậu nàng đã khuất hơn mười tám năm nay rồi nhưng tình yêu của phụ hoàng dành cho bà lại không phai nhạt, mà mỗi lúc lại càng đậm sâu hơn. Thật là một tình cảm đáng trân trọng, một tình yêu thật đẹp.
 
- Ta tặng ngươi...
 
- Ngươi tặng ta vì...
 
Nàng ngập ngừng khi nghe lời nói của Y Thanh. Lòng cảm thấy hơi giận một chút vì hắn dám cắt đứt suy nghĩ của nàng, vừa cảm thấy ngờ ngợ, sợ hãi rằng có thể hắn đã biết nàng là nữ phẫn nam trang. Tính mạng nàng có thể sẽ gặp nguy mất!
 
- Ta yêu ngươi.
 
- Gì cơ!?
 
Nàng thốt lên. Nàng cố chấp không chịu thừa nhận rằng, nàng là nữ nhân. Dù đất trời có lay chuyển, nàng cũng không nhận nàng là nữ nhân đâu. Cho nên nàng vẫn cứ vờ rằng nàng hoảng hốt khi nghe lời nói của hắn, trong khi nàng là nam nhân.
 
- Đừng làm bộ nữa. Ta biết ngươi là nữ nhân, và ta cũng biết ngươi là công chúa.
 
- Sao... sao cơ...
 
- Bảo Khắc Minh, ta nói, ngươi là công chúa, có phải không?
 
Chàng nhấn mạnh từng chữ một, nhằm làm cho nàng phải thừa nhận chuyện này. Chàng thích sự cố chấp khả ái này nha, chàng cũng thích gương mặt ửng hồng mỗi khi xấu hổ, e thẹn và cả khi... nổi giận nữa a!
 
- Ta...
 
- Thừa nhận rồi à, hảo, hảo.
 
Chàng lại muốn bật cười khi thấy bộ dạng ức chế nhưng không thể làm gì được của nàng.
 
- Vậy nàng có yêu ta không?
 
- Ta... Ngươi là Y Thanh, "Cung Thánh Nhân" của Chân Diệp Sơn Trang phải không?
 
Nàng bỗng dưng xoay chuyển chủ đề, làm chàng khá bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi nàng biết được danh tánh của chàng.
 
- Làm sao nàng biết được... Lẽ nào nàng là...
 
Chàng thoảng chút ngờ ngợ ra rằng Khắc Minh chính là người làm giới võ lâm dậy sóng, tất cả ai cũng kiêng nể, tôn thờ.
 
- "Đệ Nhất Cầm Thánh Ma Nữ".
 
Đúng rồi, chính là nàng ta. Vậy ra, công chúa cũng chính là một bậc đại nhân trong giới giang hồ sao? Khó tin thật. Nhưng dù sao cũng đã gặp, phải lễ độ hơn một chút, dĩ hòa vi quý mà. Chàng thu mình, không còn ra vẻ kiêu ngạo nữa, điềm đạm chắp tay như một lời chào đáp tội.
 
- Ai da, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp tương ngộ, thật quý hóa quá. Lâu nay tại hạ có hơi thô lỗ, xin thứ lỗi.
 
- Không sao. Không sao. Đừng quá khách sáo.
 
Nàng nhoẻn miệng cười, một nụ cười tươi như ánh ban mai. Ái tình giữa họ cũng nảy sanh từ đó. Và nàng, dần dần càng yêu loài hoa tử đinh hương hơn. Nó minh chứng cho tình yêu không phai nhạt của Đệ Nhất Cầm Thánh Ma Nữ và Cung Đại Nhân.
 
Vài ngày sau đó, nàng mới sực nhớ ra rằng, mình rời hoàng cung đã lâu, chắc có lẽ phụ hoàng sẽ buồn và giận nàng lắm. Nàng phải quay về thôi. Nhưng khi nàng về rồi, liệu có còn được gặp chàng nữa hay không? Và chàng cũng vậy, chàng nửa muốn nàng trở lại hoàng cung, nửa muốn nàng mãi ở bên chàng. Chàng không muốn chuyện tình của chàng lại một lần nữa không thành như với Hoa Xuyên.
 
- Hay là... để ta xin phép phụ hoàng cho ta kết duyên cùng chàng?
 
- Hảo, hảo. Nàng đi bảo trọng.
 
Chàng và nàng tạm chia tay nhau, nàng về hoàng cung, còn chàng, vẫn đợi trước cổng thành.
 
Nửa năm sau...
 
Vẫn không có tin gì từ nàng...
 
Và chàng thì vẫn chung thủy đứng đợi tại nơi cũ...
 
Rồi tròn một năm...
 
Vẫn chẳng thấy hồi âm...
 
Và chàng vẫn đợi ở đây...
 
Cuối cùng, tình yêu của chàng cũng được đáp trả. Khắp kinh thành, nơi đâu cũng giăng đèn kết hoa rực rỡ. Chính Hoàng Thượng cùng Khắc Minh bước ra khỏi cổng thành, đón chàng vào hoàng cung. Chàng đã vượt qua một thử thách do Hoàng Thượng đặt ra bằng trái tim mãi ngóng trông nàng. Dù đã một năm trôi qua...
 
Chàng đã thủy chung chờ đợi...
 
Thì nàng cũng đã chung thủy đợi chờ...
 
Chờ một ngày thành thân...
 

 
 
 

[Ma Kết - Thiên Yết] Hoa Tử Đinh Hương

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Hương vị gia đình
» Tử Đinh Hương (Syringa) - GT + Chương 1
» Tử Đinh Hương (Syringa) - Chương 2
» [Thiên Yết - Xử Nữ] Định Mệnh
» 12 chòm sao và thiên sứ định mệnh!!! [Cốt truyện]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-