Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitimeMon Sep 01, 2014 12:20 pm

Author: Capryl Janya (Tắt là Ryl hoặc Jan)


Category: Tình cảm nhẹ nhàng


Rating: Mọi độ tuổi đều đọc được (Nhưng mấy bé bi cấp 1 nên cân nhắc trước khi đọc)


Characters: Thiên Yết nữ - Ma Kết nam


Thiên Yết: Maclay


[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Tagcxk


Ma Kết: Niak


[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Juy52t




[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh 3535m3t


Cánh Đồng Bồ Công Anh


Rào rào...
 
Ầm...
 
Mưa.
 
Mù mịt.
 
Đất trời như che phủ bởi màn nước mờ ảo.
 
Từng giọt nước mát lạnh cứ thi nhau lao vùn vụt xuống, bất chấp tất cả, bất chấp đáp xuống nơi nào. Cứ thế mà nhắm mắt nhắm mũi, lao đầu hoang dại như con thiêu thân tìm ánh sáng. Đôi lúc, chớp còn rạch ngang trời khô khốc, quả là một cảnh tượng hãi hùng. Nhưng nào có ai quan tâm?
 
Trên đường, dòng người tấp nập, hối hả tìm chỗ trú, hay mau chóng vận hết tốc độ mà chạy về nhà - mái ấm chở che an toàn nhất. 
 
Đông đúc đến là vậy, nhưng ai cũng cảm thấy rằng, có một sự cô đơn, lẻ loi buốt giá len lỏi thật sâu vào những khe hở của tâm trí.
 
Ít có ai nhận ra rằng, giữa hàng ngàn người như thế, có cả Maclay. Tất nhiên, đâu có ai còn thì giờ mà chú tâm đến một người nào nữa chứ. Maclay cũng như bao người khác, cũng cố sức tránh mưa. Xui thay cho cô, hôm nay do vội đến phim trường quá mà quên bẵng mất cái ô xinh xinh treo trên tường, cạnh chiếc áo khoác lông cô đang mặc đây! Việc hệ trọng thế mà cô cũng không nhớ nổi! Thật là... Tháng này mưa to, mưa nhiều lắm, giống như công việc của cô vậy. Cô phải giải quyết êm đẹp một số việc nhỏ nhặt khác thật nhanh để còn hoàn tất bộ phim "Tách Cà Phê Đen" nữa.
 
- Hừ, lại mưa! Cái thời tiết quái quỷ gì thế này!
 
Cô nhíu mày, tặc lưỡi. Đôi bàn tay lạnh băng, nhăn nheo vì ướt đẫm nước cố gắng nắm giữ vạt áo, sợ nó bị gió cuốn mà bay mất hút. Chân không ngừng đập mạnh bạo vào nền vỉa hè, mặc cho nước mưa cứ bắn tung tóe mà chạy. Cô mà cảm lạnh nữa thì khổ!
 
Hiện giờ cô đang rất là căng thẳng. Bộ phim đang tham gia dở dang gặp trục trặc vì cô dính phải scandal trốn nợ một tốp xã hội đen nào đó trong giới giang hồ. Chẳng biết tên nào độc mồm, độc miệng mà lại đi phao tin đồn bậy bạ vô chứng cớ về cô như thế. Cô chẳng lạ gì cánh nhà báo cả. Cứ như chim lợn vậy. Nghe hơi tin tức gì đó là đến nhanh như chớp, vài giờ sau đã xuất hiện trên Internet, hôm sau đã có trên những tờ báo thường nhật, những cuốn tạp chí "Người Nổi Tiếng". Cho nên phải cẩn trọng lời ăn, tiếng nói, dù chỉ là một nụ cười, một cái nháy mắt, ngay cả hơi thở! Cô cũng đã rất kỹ lưỡng, cân nhắc tất tần tật mọi thứ trong lời nói, hành động,... Vậy mà cũng có kẻ ghen tức với cô mà hại cô ra nông nỗi này!
 
Dù gì cô cũng là Maclay - cô ca sỹ từng đạt nhiều giải thưởng lớn về âm nhạc, kiêm cả nghề diễn viên, người mẫu ảnh. Quả là những tài năng thiên phú mà! Có ai may mắn được như cô? Cô sở hữu giọng hát ví như sơn ca, say đắm lòng người; một thân hình tuyệt mỹ, cân đối, cả gương mặt khả ái với từng đường nét hoàn hảo, ai nhìn cũng phải si mê mà thốt lên rằng "Tiên nữ giáng trần!?"; và tất nhiên, khả năng diễn xuất thật không thể chê vào đâu được! Vì cô hoàn hảo đến vậy nên việc tìm lý do hạ thấp cô, phá hoại danh dự của cô thật sự rất khó khăn và nan giải. Vậy mà... cuối cùng những kẻ nhỏ mọn, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ cũng đã làm được điều đó. Nhưng liệu có ai chịu tin không khi một nữ nghệ sỹ thành công, một ngôi sao sáng chói trên bầu trời Showbiz giàu có lại thiếu nợ chứ?
 
Mải mê suy nghĩ mà không chú ý đến phía trước, nên Maclay vô tình va chạm với một người cũng đang di chuyển tới với bộ dạng hớt hải theo hướng ngược chiều.
 
- Á!
 
Oạch.
 
- Tôi xin lỗi. Cô có sao không?
 
Vội vã đỡ Maclay đứng dậy, người đó vừa hơi cúi thấp người, vừa trưng ra bộ mặt hối lỗi.
 
"Thật vô ý quá" - Cô nghĩ, gương mặt ngước lên ra vẻ kênh kiệu vốn có. Cô nhìn người đối diện, hơi bất ngờ một chút. Là một chàng thanh niên? Có lẽ là trạc tuổi cô, hoặc hơn. Dầu gì trông hắn cũng khá điển trai, mà người đẹp thì cô thấy nhiều rồi, nhưng chẳng hiểu sao nhìn hắn ta rất khác, không giống những người cô quen biết trong giới nghệ sỹ. Qua màn nước mưa trong suốt, dày đặc, cô rướn mắt ngắm nghía, không ngăn nổi tò mò mà quyết tìm ra điểm khác biệt. A, hắn trông sang trọng, rất giống người thành đạt nhưng không hề mang nét "chảnh" thường thấy của những người nổi tiếng. Nét mặt hiền lành, sát gái một cách kín đáo, không cần phô trương mà cũng đổ gục. Thú vị quá nhỉ.
 
Rồi cô lại đảo mắt săm soi từ chân lên đầu, rồi từ đầu xuống chân, lòng thầm thán phục. Với đôi mắt thẩm mỹ thiên phú của cô, cô có thể thấy rằng, ngoại hình chuẩn, gương mặt cũng không cần chỉnh, thật hoàn hảo. Cứ tưởng trên đời này chỉ có mình cô thôi chứ? Ai ngờ, cũng có kẻ may mắn như cô. Chậc, chậc. Cô đã quá tự cao, tự đại rồi.
 
Chợt cô không cảm thấy lạnh nữa, cũng chẳng thấy sự đả kích của mưa. Ngước nhìn xung quanh, cô nhận ra rằng, mình đang đứng dưới một mái hiên. Có lẽ là do mải suy nghĩ mà một lần nữa cô không để ý gì, bước theo bóng dáng người ấy - chủ đề mà cô đang nghĩ tới.
 
- Tôi sợ cô đứng dưới mưa suốt như vậy sẽ cảm lạnh mất. À nhân tiện, tôi là Niak, 25 tuổi.
 
Cô nhìn hắn, vô thanh vô thức nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, đôi mắt như xoáy vào nụ cười đáng yêu, nhưng chứa đầy yêu mị khiến ai cũng phải nhìn. Chợt cô rụt tay lại, cứ như người vừa thoát khỏi cơn mê, cô thở dốc. Sau đó, để lấy lại tâm trí và bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu và khẽ phà ra, quay mặt đối diện với hắn. Cô cười đáp lại, một nụ cười khả ái, dễ thương chẳng thua kém gì hắn. Thâm tâm cô thầm cười ngạo nghễ. Nếu hắn đổ gục trước cô - Maclay thì chắc chắn rằng, cô đã chiến thắng, đã trả thù được và sẽ không còn người đàn ông nào có thể đứng vững khi thấy cô nữa. Quả đúng là Maclay - luôn nghĩ đến việc hơn thua, đấu tranh và luôn muốn mình chiến thắng.
 
- Cám ơn anh. Tôi là Maclay, 23 tuổi. Hân hạnh được biết anh.
 
Một lần nữa cô cười thầm trong bụng. Dường như cô đã đoán ra gì đó qua nét mặt Niak. Cách anh nhìn cô lúc đó quả rất lạ. Có lẽ anh đã bị cô hút hồn mất rồi. Phải, tất nhiên, làm sao có thể cưỡng lại sức quyến rũ của cô cơ chứ? Nhưng cái nhìn đắm đuối ấy trong tức khắc tan biến ngay, để lại một gương mặt điềm tĩnh. Hình như hắn đang gắng nhịn để khỏi bật cười thì phải.
 
Hứ, có gì hay ho đâu mà cười? Rõ ràng hắn đang muốn trêu tức cô đây mà! Quả là hắn đã ăn nhầm phải gan hùm, uống phải mật gấu rồi mới cả gan dám chạm đến siêu sao xinh đẹp Maclay này.
 
- Xin lỗi, hình như cô là diễn viên kiêm người mẫu ảnh và ca sỹ Maclay?
 
Niak hỏi, vẻ mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra. Điều này làm cô khá khó chịu, và tức nữa. Cả đời anh ta gặp được siêu sao như cô, thì phải tỏ rõ sự vui mừng, niềm hạnh phúc mà chẳng mấy ai có được vinh hạnh ấy chứ. Tại sao lại có thái độ thế kia? Muốn cô điên lên hay sao?
 
- Đúng rồi đấy, cuối cùng anh cũng nhận ra. À mà anh làm nghề gì?
 
Dù trong lòng thì bực mình thật, nhưng cô không muốn mất hình tượng "xinh đẹp, thân thiện", phải giữ thể diện mà hạ mình. Cô hỏi, trong giọng nói có chút vênh váo.
 
- Tôi là thợ chụp ảnh.
 
- Tôi quen biết nhiều thợ chụp ảnh lắm, sao chưa thấy anh bao giờ nhỉ?
 
Maclay ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, đưa tay vuốt cằm, điệu bộ như đang vuốt râu. A, hay là do anh ta không đủ kinh nghiệm, tài năng, danh vọng và cả tư cách để hợp tác, làm việc cùng cô? Rất có thể, rất có thể. À há, vậy là cô có cách để trả thù cái tên Niak hồ đồ, có mắt mà không thấy trời cao, bể rộng, không thấy núi Thái Sơn đang hiện diện sờ sờ trước mặt đây.
 
- Hay là... anh quá tệ? Phải rồi, tôi là siêu sao nổi tiếng, anh làm gì có đủ tư cách chụp ảnh cho tôi?
 
Cô nói với giọng mỉa mai. Nếu gặp người nóng nảy, dễ giận thì có lẽ cô đã tiêu đời rồi. Với giọng điệu châm chọc, chê bai, phỉ báng ấy, ai mà chẳng thấy bực khi bị xúc phạm, bị coi thường như thế? Nhưng Niak thì khác. Anh bình tĩnh đến mức khó tin, từ chuyện không bị đổ trước Maclay đến chuyện này, thật là một con người có thần kinh thép. Nói thế thôi chứ càng lúc càng thấy anh mặt dày thì đúng hơn!
 
- Xin lỗi cô, tôi mạn phép trả lời: Tôi được đánh giá là khá chuyên nghiệp. Còn việc cô chưa gặp tôi bao giờ có lẽ là do cô không đủ tiêu chuẩn để được làm việc với tôi.
 
Aisshhh! Không ngờ Niak lại đấu võ mồm giỏi đến như vậy! Maclay thầm thán phục anh. Quả thật, xét về tất cả, nét thân thiện, vẻ điềm đạm, và cả việc dù bị xúc phạm nhưng vẫn từ tốn, lịch sự đáp lời. Nhưng tất nhiên, cô không vì ngưỡng mộ anh mà tha cho anh. Anh dám nói là "cô không đủ tiêu chuẩn" sao? Hứ, rõ là bực mà.
 
- Thôi, không nói với anh nữa, tôi đi đây!
 
Cô thua rồi. Chính thức thất bại trước con người khó ưa này. Cô quay mặt ra nhìn bên ngoài mái hiên. Tạnh mưa rồi. Chỉ còn sót lại vài giọt. Ai nha, hôm nay Ông Trời "khóc" lâu quá. Đã vậy còn nhiều nữa.
 
Trời khóc... Là vì đâu... Có lẽ ở phương trời xa xăm nào đó... Lại có người phải biệt ly... Như cô  ngày nào...
 
Mười lăm năm về trước...
 
- Hức... Bố! Bố đừng bỏ đi mà! Hức... hức...
 
Phía xa xa, dưới màn mưa dày đặc như sương mù mờ ảo thấp thoáng bóng dáng con người, một to lớn, cao ráo, một nhỏ nhắn, đáng yêu. Tiếng mưa, tiếng sấm gào rú vang trời tựa chó sói những đêm trăng tròn như hiểu thấu lòng người bấy giờ cũng đang hoảng loạn.
 
Kinh hãi.
 
Hình ảnh một cô bé con chạy vội theo người đàn ông, gắng gượng dùng hết sức mà bám vào chân, níu vạt áo lại và khóc thét lên, rồi nghẹn lại, chỉ còn những tiếng "nấc" đứt quãng làm những ai nhìn thấy không khỏi xót xa. Thật tội nghiệp mà.
 
- Buông tao ra! Tao không thích sống với mẹ mày!
 
- Tại sao... Hức...
 
Dường như không chịu khuất phục trước sự vùng vẫy khó chịu của người đàn ông đang cố giật phăng tay cô bé ra, hất ngã cô bé mà cô còn kiên trì đứng bật dậy, mặc cho tay chân, quần áo lấm lem bùn đất, ướt sũng nước cùng những vết xước, lao vào tiếp tục bám víu như níu kéo một hy vọng nào đó, dù nhỏ nhoi và mong manh lắm.
 
- Hỏi mẹ mày đấy!
 
Lần này thì ông có lẽ đã quyết tâm cực độ, cơn giận cũng đã lên đỉnh điểm nên vô tâm mà đẩy mạnh cô bé ra, bước vội vào chiếc Taxi đang đỗ trước cổng nhà.
 
- Bố!!! Không!!!!!
 
Rào rào...
 
Cô lịm đi trong cơn mưa giông nặng hạt, trong tiếng thét của Trời. Trời khóc thương thay cho hai con người tội nghiệp nào có lỗi gì đâu? Sao họ lại phải chịu sự cay đắng của tình đời bạc bẽo...
 
Cứ thế một năm, hai năm, căn nhà vẫn chìm trong đau khổ không nguôi. Người mẹ và cô bé vẫn sống trong niềm vấn vương hơi ấm vững chãi của người đàn ông phụ bạc - người chồng và người cha đáng chê trách, vẫn nuối tiếc, thèm thuồng một tình yêu, một bờ vai để tựa...
 
Rào rào...
 
Đêm đông cuối cùng, trong căn nhà nhỏ vẫn sáng đèn - ánh sáng le lói một màu vàng chập chờn của đèn dầu...
 
Ầm...
 
Lại một cơn mưa giông nữa.
 
Trời lại khóc, lại gào thét một lần nữa.
 
- Hức... Mẹ ơi...
 
- Mẹ... mẹ xin lỗi con...
 
- Mẹ!!! Không!!!!!
 
Cùng một kiểu câu nói, được lặp lại hai lần... Nhưng đối tượng lại thay đổi... Lần đầu thét lên tiếng hét trong vô vọng, cô bé đứng nhìn người đàn ông đang hậm hực bước vội đi giữa cơn giông lạnh thấu xương... Bây giờ lại thốt lên tiếng hét trong tuyệt vọng, cô bé ngồi cạnh người đàn bà đang nằm trên chiếc giường nệm, tận hưởng sự ấm áp của căn nhà giữa cơn giông... Như ngày nào...
 
Cô mất cha...
 
Giờ lại mất mẹ...
 
Sao Ông Trời lại quá đỗi nhẫn tâm đến vậy...
 
Cha cô ra đi vì nghi ngờ rằng mẹ cô lừa dối ông...
 
Mẹ cô ra đi vì quá đau buồn bởi sự vô tâm của ông...
 
Nhưng thật ra...
 
Cha cô ra đi vì người đàn bà giàu có khác...
 
Mẹ cô ra đi vì nghe tin ông và bà ta phá sản, phải sống cơ cực...
 
Hôm ấy cô đã khóc rất nhiều...
 
Có lẽ Trời cũng thấu mà khóc cùng cô...
 
"Dù gì cũng là quá khứ rồi, nên hướng về tương lai xán lạn thì hơn..."
 
Maclay khẽ tặc lưỡi, lắc đầu nhẹ nhàng vài cái để xua đi cái ký ức đau buồn đang vây lấy cô. Đưa tay hứng một vài giọt mưa còn lại như níu giữ giọt lệ buốt giá, cô khẽ mỉm cười. Chợt nắm chặt lại, nước giữa lòng bàn tay cô như nghẹt thở, không còn chỗ nào để ngự trị nữa mà bị ép đẩy ra ngoài. Hết sạch. Coi như cô vừa tạ ơn Trời đã khóc vì những người khốn khổ, rồi nhanh chóng mặc cho cái sự thương hại trong "nước mắt" ấy muốn đi đâu thì đi, cô không muốn giữ nó.
 
Từ cái hôm mà bố cô bỏ mẹ con cô mà đi, làm mẹ cô phải đau khổ, ray rứt suốt hai năm ròng để rồi giã biệt cõi đời và người tình cũ của cô chia tay cô vì sự giàu có của Sytta - nhỏ bạn thân lâu năm, cô hận, cô căm, cô thù bọn đàn ông. Trong thâm tâm cô luôn nuôi dưỡng một ý nghĩ là, bọn đàn ông ai cũng như nhau cả thôi. Cũng đều tham lam, có trăng quên đèn, đều xem phụ nữ là đồ chơi, muốn dùng thì dùng, muốn bỏ thì bỏ. Hứ, cô khinh!
 
- Cô không sao chứ?
 
- À, không sao. Không sao...
 
- Cô chắc chứ?
 
- Ừ...
 
Cô cảm nhận trong lời nói của Niak bây giờ chẳng còn chút gì là đùa cợt nữa, mà đẫm thấm quan tâm - quan tâm cô với cả trái tim, tận đáy lòng. Cô cũng vì vậy mà quên bẵng rằng mình đang đấu khẩu với anh, trả lời anh với âm giọng dịu dàng thường thấy, nhưng nó cũng đượm buồn nữa. Cô đang buồn mà.
 
- Tạnh mưa rồi. Tôi về đây. Chào anh...
 
- Trông cô không ổn lắm. Hiện giờ tôi đang khá rỗi, hay là tôi đưa cô đến một nơi, mà tôi nghĩ rằng nó sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn?
 
- Vâng, cám ơn anh.
 
Cô nối gót anh, bước đi thiểu não. Nhưng so với cái lúc đứng dưới mái hiên, cô thấy vui hơn rất nhiều. Cô ghét bóng tối. Cô ghét sự âm u lạnh lẽo. Và tất nhiên... cả mưa nữa. Bây giờ thì sao? Sau cơn mưa trời lại sáng, quả thật, thật ấm áp và tràn ngập ánh sáng.
 
Vù...
 
Một làn gió thổi qua, làm tung bay mái tóc của Niak làm nó bồng bềnh trong gió, thật ra dáng lãng tử mà. Vẻ đẹp kiêu hãnh ấy thực quyến rũ và cuốn hút. Phải, chứng minh cho điều đó là khá đông những người đi trên đường, vỉa hè đều ngớ người ra khi vô tình nhìn thấy cảnh này. Và Maclay cũng không ngoại lệ.
 
Đi cạnh Niak, Maclay chợt khựng lại, thở hổn hển. Tim cô vừa đập lệch một nhịp sao? Không, không được. Mặc dù hắn khá tốt, điềm tĩnh, thành đạt và... đáng yêu, nhưng cô không thể yêu một lần nào nữa! Cũng không thể để trái tim bị tan vỡ một lần nào nữa! Lỡ khi cô và anh yêu nhau rồi, cô không còn là siêu sao nữa, thì liệu anh có bỏ cô không? Những suy nghĩ vẩn vơ cứ lẩn quẩn bao quanh cô, mỗi lúc cô càng lo lắng hơn. Cô cứ đứng chôn chân ở đấy cho đến khi Niak nhận thấy rằng sự thiếu vắng của cô mà quay lại, không nói không rằng nắm lấy cổ tay cô kéo đi, không nhanh không chậm.
 
Ba mươi phút sau...
 
- Tôi mạn phép...
 
- Hả...
 
Không để Maclay nói dứt câu, Niak đã bước ra đằng sau, đưa một tay lên che đôi mắt cô, tay còn lại khẽ đặt lên vai cô để dẫn đi.
 
- Oa!!!!!
 
Maclay thốt lên khi Niak vừa buông tay ra. Trước mặt cô là một mảnh đất rộng ngập gió và... bồ công anh! Lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng một cánh đồng bồ công anh rộng và đẹp thế này! Tuyệt làm sao! Nhưng... tại sao hắn lại đưa cô tới nơi này?
 
- Có lẽ tôi hơi ích kỷ một chút, nhưng tôi thật sự chỉ muốn nơi đây là của riêng tôi. Dù nó không thuộc chủ quyền của ai cả, nhưng tôi vô tình tìm ra nó, và đây là chỉ duy nhất của tôi. Tôi thích sự yên tĩnh.
 
- Ồ...
 
- Cô là người đầu tiên được đặt chân đến đây đó, cũng vì vậy mà tôi phải che mắt cô lại, nhằm mục đích là cô không biết đường đến đây, nơi này sẽ không bị lộ.
 
- Vậy à, tôi vinh hạnh quá nhỉ?
 
Cô cười đáp lại, lời nói có pha chút đùa giỡn nữa. Rồi ngay sau đó, cô chạy tung tăng ra giữa cánh đồng, dang hai cánh tay rộng hết cỡ, ngửa mặt lên trời để tận hưởng từng đợt gió mát rười rượi đang ồ ạt tấn công cô. Niak đứng đằng xa nhìn, khẽ cười, thầm nghĩ:
 
"Maclay thật dễ thương... Cô ta không hề kiêu một chút nào cả..."
 
Chợt Maclay bước lại gần anh, chỉ cách khoảng hai mét, quay lưng lại và hướng về phía xa, đôi mắt bao quát cả cánh đồng. Rồi cô quỳ xuống, tay khẽ hái một cây bồ công anh trắng muốt, mịn màng.
 
"Một... Yêu... Hai... Không Yêu... Ba... Yêu..."
 
Cô thầm nhẩm từng con số một trong khi tay cứ bứt từng cái một cánh loa vành từ chùm quả như quả cầu trắng. Trong lúc cô đang mày mò, chăm chú với "đóa hoa tiên tri" thì Niak từ đằng xa nhìn cô. Anh cũng đâu có lạ gì hành động này. Giới trẻ thường làm vậy để đoán trước tình yêu. Vậy ra, cô ta cũng đang yêu. Nhưng cô ta yêu ai?
 
Vù...
 
Cơn gió thổi qua, vô tình thổi bay một cành loa vành từ đóa bồ công anh trên tay Maclay, cô nhìn theo, vội vã đưa tay chộp lấy nhưng không kịp. Về phần Niak, một chùm tơ trắng thấp thoáng bay tới chỗ anh, đáp xuống tay anh. Anh nhìn nó rồi khẽ cười. Nó vừa rời đóa bồ công anh của Maclay và tới gặp anh.
 
"Không... yêu..."
 
Cánh cuối cùng rồi. Maclay khẽ thì thầm. Vậy là nếu cô yêu anh thì cũng chẳng nhận được gì cả. Cô không mê tín, nhưng cô nghĩ rằng, người đàn ông tuyệt vời như anh ta, cô khó mà với tới được. Cô khẽ cười, ủ rũ bước đến chỗ anh. Cô chợt nghĩ ra rằng, có lẽ định mệnh không muốn cho cô và anh kết đôi, nên mới thổi bay cái cành loa vành mang chữ "yêu" đi.
 
- Mình về thôi...
 
Cô đề nghị. Niak không muốn phụ lòng cô, liền gật đầu đồng ý và đưa cô đi. Lần này anh không che mắt cô nữa. Anh biết, hành động đó lúc này là không phù hợp. Cô đang buồn mà. Có lẽ đóa hoa đó đã nói lên từ "không yêu".
 
Vài tháng sau...
 
- Aisshhh... Làm sao đây... Mình yêu Niak mất rồi...
 
Suốt một thời gian dài, cô và anh cũng thường gặp nhau, chụp ảnh, đi uống café,... Và cô chợt nhận ra, cô yêu anh... Nhưng phải làm sao đây? Cô rất sợ, sợ một lần nữa bị phản bội... Sợ lắm... Và anh... có yêu cô không?
 
- Này, Maclay, em có sao không?
 
Niak khẽ lay vai Maclay, lôi cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lúc ấy, cô mới nhớ ra rằng mình đang ở công viên, và ngồi cạnh anh.
 
- Anh có điều muốn nói...
 
- Vâng, anh nói đi.
 
- Anh... yêu em...
 
Một nụ cười thoáng qua, đôi chân mày cô vừa giãn ra đã nhíu lại. Cô quay mặt đi, khẽ thốt lên nghẹn ngào.
 
- Cám ơn anh... Nhưng mà em... đóa bồ công anh đó... đã nói lên rằng...
 
- Em đếm cái cuối cùng là "không yêu" sao?
 
- Vâng.
 
Nghe đến đây, anh phì cười, lắc đầu. Anh nhẹ nhàng lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, đưa ra trước mặt cô và mở nó.
 
- Đây là... - Cô ngập ngừng.
 
- Yêu.
 
- Cành loa vành cuối cùng?
 
- Phải.
 
Cô ôm chầm lấy anh, rươm rướm nước mắt.
 
Có anh, tình yêu đôi ta mới hoàn hảo...
 
Và đây là cánh loa vành cuối cùng cô đánh mất...
 
Định mệnh đưa nó đến cho anh...
 
Và anh... đã giúp cho đóa bồ công anh ấy thật sự đầy đủ...
 
Anh - mang tình yêu tới cho em...
 
Anh - đưa cánh loa vành mang chữ "yêu" đến đóa bồ công anh...
 
Tình em có... là nhờ anh...
 
Em mong rằng... anh sẽ thật sự là cánh loa vành cuối cùng ấy...
 
Sẽ chỉ là cuối cùng của đời em...
 
Sẽ chỉ là mối tình bền đẹp của đời em...
 
♥ Mon Nô ♥
Học sinh nhà Khí
♥ Mon Nô ♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 264
Birthday : 14/10/2000
Join date : 17/03/2014
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitimeMon Sep 01, 2014 1:53 pm

" bất chấp đáp xuống nơi nào " chỗ này ta thấy k ổn  ^_^
Truyện rất hay !
 
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitimeMon Sep 01, 2014 2:25 pm

♥ Mon Nô ♥ đã viết:
" bất chấp đáp xuống nơi nào " chỗ này ta thấy k ổn  ^_^
Truyện rất hay !
Cám ơn nàng nhiều nhé  1
 
Alexandra_25
Học sinh chưa nhận lớp
Alexandra_25
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 134
Birthday : 25/03/1999
Join date : 29/07/2014
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitimeTue Sep 02, 2014 12:22 pm

Nói chung là đọc thì thấy ổn đấy! Cứ típ tục phát huy nghen! ^^
Ta sẽ hóng những câu chuyện của bạn với mọi hình thức~~~! 1 1
 
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitimeThu Sep 04, 2014 6:57 pm

Alexandra_25 đã viết:
Nói chung là đọc thì thấy ổn đấy! Cứ típ tục phát huy nghen! ^^
Ta sẽ hóng những câu chuyện của bạn với mọi hình thức~~~! 1 1
Vinh hạnh quá đi  1
Cám ơn bạn nhiều nhé! 20
 
Sponsored content
[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh   [Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh Icon_minitime

 
 

[Thiên Yết - Ma Kết] Cánh Đồng Bồ Công Anh

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Kim Ngưu - Song Tử - Thiên Bình] Đôi cánh của thiên thần chết
» Khi vướng vào lưới tình, ai sẽ chủ động tấn công?
» [Thiên Yết - Cự Giải] Yêu anh hay muốn cổ em ra tiết canh?
» ( Bạch Dương- Thiên Bình) Bản hợp đồng tình yêu.
» Khi 12 cung hoàng đạo nữ đóng vai "Sư Tử Hà Đông"
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-