Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 39)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 39) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 39)   That Moment, We Met...(Chapter 39) Icon_minitimeMon Sep 08, 2014 10:23 am

Chapter 39

Drunken Night II - Worrying

Một gian bếp vừa tu sửa trông gọn gàng và tươm tất. Hương nến thơm át đi mùi cồn pha từ những chiếc ly và muỗng dơ. Ánh sáng, như hai con bướm đêm bay lượn, chập chờn từ trên cao. Song Ngư ngẩng mặt lên và nghĩ đã đến lúc nơi này cần sửa sang lại điện lực. Cậu đứng trước bồn rửa và giặt chiếc áo thun nhem nhuốc của mình. Trong đầu tơ tưởng về những lần liều lĩnh. Cậu đã nhảy tiếp đất từ trên mái nhà, nhảy từ vách đá cao mười mét xuống biển, nhảy bungee, làm tất cả để vượt qua chứng sợ độ cao và đạt được một cái gì đó: sự trải nghiệm.

Tuổi thơ như một kẻ liều mạng mà Song Ngư ngờ ngợ đã quên hẳn nhưng thật ra thì chưa. Cậu còn lưu luyến lắm. Nếu tâm trí vững vàng thì cậu sẽ đi nhảy dù ngay lập tức, và cảm giác đó sẽ quay lại.

Tiếc là đã hết hứng.

Song Ngư nhìn áo thun trôi lềnh bềnh và ngâm tay. Lâu hơn nữa thì lại hồn, cậu ném áo vào máy sấy.

Bốn mươi phút chờ đợi, cậu nằm sấp trên một chiếc bàn tròn. Trông thư giản nếu cơn mơ không sớm chuyển thành ác mộng. Song Ngư mở mắt ra lúc El bước vào bếp và ném cho cậu viên đá.

Cậu chụp lấy, hít một hơi như để đánh giá thì nhận ra mùi rượu sữa đặc trưng trong cả thảy hương lẫn lộn.

"Tôi đang thèm hai thứ này: Nhẹ và thơm".

El đồng tình, hạ mâm đen đựng cà phê sữa xuống – thật chất là Bailey´s – và bảo, “Thói thèm ăn không sửa được làm tôi luôn tiếc".

“Tiếc thật,” Song Ngư tán thành, ném đá lọt tỏm vào thùng rác.

“Biết của ai không?”

“Để xem. Khách".

El đảo mắt ngay. "Không nhân viên thì là khách," Cô lôi một miếng giấy trơn loại nhỏ từ trong túi ra và đưa cho cậu. "Hóa đơn này!"

Song Ngư cầm giấy đó và thất kinh, nhưng rồi ngộ nhận: tiền của cậu lại sắp cất cánh.

Chết tiệt. Tự dưng cậu nghĩ mình cần gặp Song Tử gấp.

El lách qua người cậu, tới bồn rửa, vặn vòi và đổ cà phê xuống cống. Cô ung dung rửa ly.

“Sao tôi biết cậu ta hết tiền?” Người phụ nữ nhìn qua vai mình, hỏi.

Song Ngư tặc lưỡi, nhét giấy vào túi quần. Nghĩ tới việc phải tính lời, cậu tức điên đi được.

"Cô cho phép nó mượn nợ mà".

“Việc của tôi là ghi sổ đấy”.

“Vẫn là thiên vị,” Song Ngư cãi. “Gì cô cũng giúp nó hết. Lúc tôi vô gia cư thì có giúp đâu. Vậy mà nó cần một phòng thuê là chìa tay ra liền”.

“Quen lâu sẽ dẫn đến kết quả hay,” Cô nhắc. “Như cậu thân với con ông kia, vài tháng tới đây chơi còn được ăn lương. Ở gần mới dễ trông cậy. Nhưng hồi đó tôi nghĩ không thông. Bây giờ nếu cần thì tôi cho cậu ở tạm”.

“Tốt thế. Nhưng tôi không thích nắm tay nữa”.

“Chịu thôi,” El lau khô một cái ly hình trụ thẳng đuột, cười như biết tỏng. “Vì Song Tử cũng sắp dọn vào rồi".

“Thật phiền mà”.

Song Ngư mở cánh cửa tủ lạnh. Muốn uống nước ngọt có ga ở quầy bar nhưng ngại trả tiền.

Ngừng úp ly một giây, El hỏi, “Sao tôi không phiền?”

“Vì cô là đàn bà,” Song Ngư đáp, cầm một lon Crush vị cam mà El đã để dành cho cậu, khui nắp. Bọt màu cam bắn ra.

“Phân biệt,” Cô lại gần, kề sát mặt cậu như đang hỏi bí mật. “Chế độ Playboy của cậu đâu rồi?”

“Với người quen thì không 'bật' lên được”.

“Vậy, người quen kia thì sao? Có định nhắm vào cô ấy?”

Song Ngư uống nước ngọt, nghĩ kĩ rồi mới trả lời. “Cũng là người quen. Không hứng”.

“Đàn ông là loại gì," El nói, "Quen hay không quen cũng 'tới bến' được”.

“Phân biệt,” Cậu nhại lời cô. “Khái niệm Đàn ông của tôi khác lắm. Không phải phụ nữ nào cũng dành cho mình”.

“Cậu chỉ đang biện hộ cho chủng loài của mình".

“Cô luôn văn vẻ khi nói về đàn ông,” Song Ngư tiết lộ. “Và biết rõ thứ họ cần. Sao lại thế?”

El lắc đầu, vờ không rành. "Cậu nên tìm cho mình người phụ nữ bản lĩnh đi là vừa," Cô khuyên.

Ý tưởng lấp lóe, Song Ngư chỉ qua ô cửa hình vuông trên tường thông với nhà bếp và quầy rượu. “Người kia thì sao?”

El dõi theo ngón tay cậu, thốt lớn, “Đó là vô lo. Con gái uống say rồi thoát y. Tin được không?”

“Tôi đâu có quan tâm!” Song Ngư đáp rõ to nhưng vội hổ thẹn.

Nhìn từ nhà bếp, qua các rãnh của tủ chưng, ra quầy bar, tới người con gái đang cầm một ly JW Black thì thỉnh thoảng thấy cô ấy làm đổ rượu. Song Ngư muốn chạy ra giúp đỡ cô ghê, nhưng đâu dám, cậu ngồi do dự miết.

Đến khi máy sấy ở hướng đối diện ngừng kêu cọt kẹt, cậu đứng dậy và lấy áo.

Không cần nhìn theo, El cũng biết là Song Ngư đã qua khỏi ngưỡng cửa.



Thiên Bình ghét sốt caramel trên cùng của JW Black vì gây chát. Chỉ riêng whiskey này là một loại khó nuốt thì gia vị thêm caramel lại là một thảm họa. Nhưng cái thảm họa đó thật sự cần thiết cho tình cảnh của cô lúc này. Nó làm cô mụ mị hơn, yên lặng hơn so với lúc thưởng thức cà phê sữa. Rượu mạnh gây cảm giác buồn ngủ và chậm chạp. Thiên Bình lại có thói quen lặp đi lặp lại một hành động gì đó trong lúc chán. Cô hớp từng ngụm rượu như con kiến hớp giọt nước mưa. Thật xuềnh xoàng. Thật bê bối.

Thiên Bình nghiêng tay, vô tình làm rượu đổ ướt áo. Do cũng rất ghét ẩm nên cô cởi tuột chiếc áo hai màu, mặt sốt sắng, chạy đi tìm một ly khác.

Song Ngư đến nơi và thấy Song Tử nằm liêm diêm trên ghế – chưa hẳn lâu nên khi nghe tiếng chân là anh mở mắt.

Ngủ không đẫy giấc, Song Tử trả lời ất ơ. Gợi ý tệ nhất của anh là Thiên Bình bị tay bợm nhậu bê tha nào đó lôi kéo.

Ở một nơi tầm thường thì con người cũng tầm thường nốt. Song Ngư không có thì giờ mà thất vọng, hay nóng giận với một Song Tử vô trách nhiệm. Cậu chỉ ném lại tờ hóa đơn mà mình gần như đã vò nát.

Một màn thi thố diễn ra cạnh khu đánh bạc. Thiên Bình đứng cùng một nhóm nhỏ. Cô đang nâng ly, trông yên vui thì bị xô đẩy. Ly của cô rớt xuống đất, kêu lốc cốc và lăn về phía cậu.

"Bia này quý lắm," Gã xăm mặt loằng ngoằng là chủ thớt của màn chơi đểu, nhìn vũng bia, nói. "Tiền mặt lại càng quý hơn. Nhưng vài chục thì...êm chuyện".

Thiên Bình chẳng còn tỉnh táo để nhận ra chính gã đã đẩy mình. Cô loay hoay tìm cái ví thì Song Ngư đến bên cạnh.

“Bao nhiêu?” Cậu hỏi gã.

Mặt Xăm Trổ giơ lên ba ngón tay, cái nhìn sắc bén như bọn đòi nợ không muốn bị ăn quỵt.

Song Ngư đưa gã ba tờ mười đồng.

"Biết điều đấy," Gã chà tờ tiền giữa hai lòng bàn tay, hít lấy hít để mùi hương vật chất. Dòng chữ bên dưới mắt trái bị chệch đi một cách nhăn nhở mỗi khi gã cố cười thật đẹp.

Lấy thêm một trăm đô la, cậu ấn giấy xanh vào má ục ịch của gã. “Dùng tiền này mà xăm. Sao ông không xăm từ gì như 'Đểu cáng' chẳng hạn?”

Giấu đi vẻ sấn sổ, gã xăm mặt gỡ tờ tiền mà không tẩn thằng nhóc ấy một trận. Lời khuyên của nó thật khiếm nhã, nhưng vì sợ phản ứng của đám đông, Mặt Xăm Trổ không đôi co mà quác đôi mắt diều hâu nhìn cả hai.

Song Ngư vỗ vai Thiên Bình, đẩy cô đi trước khi gã đổi ý.

Cậu vào quầy phục vụ và xin giấy ăn, còn thu về được một mớ. Song Ngư thấm giấy xung quanh khuôn cằm ướt – rất thơm – mùi kẹo dẻo caramel – của Thiên Bình. Ngay cổ lại thoang thoảng tí nước hoa mùi kẹo bông. Ngọt thế này làm cậu hít hà khen ngon.

Thiên Bình hôm nay ngoan bất chợt, không bảo là cậu đứng quá gần, hay nhìn đã lâu. Song Ngư biết rất rõ cô gái này ngại bị nhìn vào mắt.

Thấy Thiên Bình hắt hơi liên tục, cậu liền nhét tờ giấy thẳng thuốm vào tay cô. Nhưng Thiên Bình vô ý ném nó xuống sàn.

“Kẻ say xỉn nào cũng...” Song Ngư nhớ lại lời El đã nói, tiếp, “Vô lo," Cậu nhặt tờ giấy, tiện thể đem vứt.

Trong khi đó, Thiên Bình đứng một mình và dụi mắt, thấy cậu quay lại, nụ cười bỗng hiện lên như đứa trẻ được mẹ đón ở trường mẫu giáo.

Trông dễ thương ghê.

Song Ngư luôn cho là Thiên Bình thu hút, nhất là ở cánh môi, càng nhìn càng gây nghiện. Ước chi cô nàng bớt cười lại một tí để cậu không phải mất tập trung đến vậy. Nhưng cô lại đáng yêu như một chú gấu bông. Vai cô mịn, thơm mùi kẹo ngọt lịm. Trông ngon chỉ muốn nếm thử.

Song Ngư cố dẹp bỏ ao ước của mình sang một bên. Sự hấp dẫn xác thịt là điều cậu cân nhắc nhất trong quan hệ giữa họ, song không có nó lại càng tốt.

Xoay mặt hướng lưng ghế, Song Tử ngủ sâu, không mộng mị. Túi đeo chéo của Thiên Bình phình lên như được nhét vải vào trong. Anh giữ túi hai tiếng đồng hồ mà không thấy cô quay lại nên dùng làm gối nằm. Bên trong đó đựng áo tank-top, son dưỡng, kẻ mắt và ví nhỏ của cô. Song Ngư chỉ lấy ra mỗi cái áo.

Thiên Bình đang hát vu vơ, rồi tự cười mình vì đã hát sai.

Ngớ ngẩn thật.

Song Ngư thầm mắng yêu với Thiên Bình. Cậu dịu dàng chồng cái áo lên đầu cô. Nhưng Thiên Bình lắc đầu nguầy nguậy làm áo sạch rớt xuống sàn nhà bụi bặm.

“Chó chết! Khi say thì cậu làm vướng bận của tôi," Song Ngư mắng, cúi xuống lụm áo và cảm thấy rất phiền. Cậu lườm Thiên Bình đang tí tửng chọc quê mình.

Cô nàng khôn thật. Cười đúng kiểu mà cậu rất thích. Giận sao được.

Phải chi Thiên Bình là loại con gái nói gì làm đó thì hay. Nhưng bảo ghét mà vẫn ở gần thì Song Ngư càng thấy mình tồi. Cậu còn nợ cô một lời xin lỗi.

Lát sau Song Ngư lên tiếng. "Muốn tôi đưa về hay cậu tự lái?".

Thiên Bình dần dà đã ý thức được câu nói đùa nhưng không thấy vui. Trái lại, cô ngồi xuống ghế và cúi mặt làm Song Ngư nóng ruột.

"Sao thế?" Cậu hỏi từ phía sau lưng cô.

"Tôi chỉ là," Thiên Bình thổ lộ. "Muốn làm việc mình thích với cậu thôi".

"Vậy thì lập một danh sách đi. Nhưng, tôi xin lỗi vì đã không nhớ..."

"Sinh nhật?"

Đôi mắt hy vọng của cô làm Song Ngư nuốt khan. “Ừ,” Cậu thừa nhận."Ngày khó quên".

"Đồ tồi!" Cô mắng. "Cậu đâu có nhớ".

Song Ngư mỉm cười với Thiên Bình, vuốt mái tóc, rồi nghiêm mặt. "Tôi nhớ cậu thôi. Dịp đặc biệt hay không thì tôi vẫn lo cho một kẻ 'nổi loạn' như cậu”.

“Mới có một đêm thôi mà”.

“Thế là còn hai ba đêm nữa à? Rồi ai xem chừng cậu”.

“Tôi đâu phải là con nít,” Thiên Bình nhăn nhó.

“Nhưng cậu khờ,” Song Ngư chống hông ra vẻ.

Cậu biết cô đủ rắn rỏi để tự lo song vẫn cứ lo. Một kẻ thiếu cảnh giác như cô nếu thả rong một mình chắc chắn sẽ gặp chuyện. Song Ngư xem việc trông chừng Thiên Bình như trách nhiệm của cậu. Nếu không phải vì tình yêu thì cũng từ lòng chân thành mà ra.

"Tôi tồi ư?" Song Ngư tiếp, "Kẻ quan tâm tới cậu nhất. Ngay từ đầu cậu đã chấp nhận một tôi như tôi. Không phải sao?"

Thiên Bình không ngăn nổi một cái thở dài. "Chưa lần nào cãi thắng được cậu,” Cô nói. “Tôi đã chấp nhận”.

Chần chừ một vài giây, Song Ngư mới hỏi, "Còn ghét tôi không?"

"Ghét," Cô thành thật. "Nhưng tôi cũng thích cậu nữa".

“Vậy sao được?”

“Do cậu chỉ chịu làm bạn với tôi”.

Thiên Bình còn muốn nói thêm thì Song Ngư đã lên tiếng.

"Đừng nói ra bí mật mà khi tỉnh dậy cậu sẽ thấy hối hận”.

"Tôi sợ tỉnh rồi mình sẽ không dám nói ra. Cứ để tôi uống".

Cô định chụp lấy một cái ly tumbler ở trên bàn thì Song Ngư nhanh tay hơn. Cậu đứng đối diện Thiên Bình, cúi sát mặt và nhìn thật rõ màu mắt của cô. Nâu lục nhạt. Bấy lâu nay cậu không để ý.

Mùi kẹo ngọt ngào quanh quẩn bên sóng mũi. Thế mà cậu hít sâu.

"Tôi tặng cậu món quà này," Song Ngư vịn chặt hai vai Thiên Bình như thể muốn cô ghi nhớ – cậu chỉ nói điều này một lần. "Người thổ lộ trước sẽ là tôi. Lúc cậu tỉnh. Tôi không say. Và cậu sẽ không phải sợ nữa"

Thích thú nhìn vẻ mặt ngờ ngợ của Thiên Bình, Song Ngư yên tâm bước vào bếp. Cậu tìm đến chiếc bàn mà mình luôn dành để đánh giấc.

Thời gian trôi qua mau, và El vào giục cậu dậy.

“Bạn của cậu,” Dường như El phải ngưng lại để thở rồi mới nói tiếp được. “Cảnh sát đang ở ngoài cửa. Mau ra ngăn cô ấy”.
 
 

That Moment, We Met...(Chapter 39)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 1)
» That Moment, We Met...(Chapter 14)
» That Moment, We Met...(Chapter 34)
» That Moment, We Met...(Chapter 42)
» That Moment, We Met...(Chapter 2)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-