Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Hậu Cung [Chương 2]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ThuongQuanLang
Học sinh nhà Đất
ThuongQuanLang
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 378
Birthday : 09/09/1997
Join date : 06/04/2014
Hậu Cung [Chương 2] Empty
Bài gửiTiêu đề: Hậu Cung [Chương 2]   Hậu Cung [Chương 2] Icon_minitimeSun Nov 23, 2014 10:33 am

Chương 2: 

Nữ nhân như hoa. Nhan sắc một thời thanh xuân, qua rồi thì níu kéo được gì? 


Tôi ngắm nhìn những cánh hoa đào rơi trong vườn, chúng rơi rất chậm rất đẹp, nhưng đồng thời cũng rất thê lương. Chúng chỉ sống được một thời gian, nở mau chóng, rồi tàn lụi cũng rất nhanh. 


Cuộc sống của tôi vốn dĩ cũng chẳng bị xáo trộn gì nhiều, bây giờ tôi đã chuyển vào sống ngay trong Đông cung. Ngày đầu năm mới cũng là ngày đại hỉ, ai nấy cũng đều tất bật chuẩn bị, không khí náo nhiệt hẳn lên. Thái hậu đã ban thưởng cho tôi rất nhiều phục sức quý giá, thậm chí còn dặn dò Thượng cung phải mau chóng hoàn tất hỉ phục. 


Mọi người ai cũng lo lắng, ai cũng bận rộn. Duy chỉ có hai người lại có vẻ rất bình thản, mặc cho sự thật là ai người đó mới đúng là kẻ nên lo. 


Thái tử đối xử với tôi, có thể nói là rất tốt. Đối với một người không quen biết, bỗng dưng trở thành nương tử. Thế nhưng cả hai người chúng tôi đều coi đó là chuyện dĩ nhiên.


Tôi cứ tưởng mình có thể lười biếng, nhàn hạ sống như vậy được một thời gian, chẳng ngờ đâu chưa chính thức thành tân nương, đã bị người khác gây khó dễ. Và người có gan làm việc đó, chẳng ai khác ngoài thiên kim tiểu thư Trịnh Kỳ Lạc, nhi nữ của Hữu Thừa tướng quyền lực trong triều. 


Nàng ta khó chịu với tôi, có lẽ cũng là chuyện thường tình. Vì đáng lẽ, cái chức Thái tử phi này phải chắc chắn nằm trong tay nàng ấy, chứ không đến lượt một nữ nhân tầm thường như tôi. Phụ thân của tôi là Tả Thừa tướng, tuy nhiên lại luôn đối đầu với Hữu thừa tướng, quyền lực lại kém hơn người ta vài bậc, thế nên vị trí Thái tử phi này, thua trước tôi, cũng có thể xem như là một sự sỉ nhục đến sự kiêu ngạo của Trịnh tộc. Vậy nên dù nàng xuất giá trước, nhưng là thiếp, không phải thê. 


Thượng Quan tộc và Trịnh tộc, không chỉ còn là đối thủ trên quan trường, mà nơi hậu cung này vẫn còn tiếp tục là đối thủ.


--- 


"Thượng Quan Phương Vệ, ngươi giỏi lắm." 


Đang uống trà cũng có kẻ đến làm phiền, muốn yên tĩnh một lúc cũng khó. Tôi miễn cưỡng đứng dậy, ra tiếp vị khách không mời mà đến. 


"Trịnh tiểu thư. À không, lúc này phải gọi là Trịnh phi, người đến đây có việc?" Tôi nở một nụ cười, cẩn thận quan sát người trước mặt. 


Nàng vận xiêm y màu hồng nhạt, vấn kiểu tóc tuỳ vân kế, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Tuy nhiên lúc này tôi vẫn chỉ vận lam y, tóc vấn lên cao, cài vài chiếc trâm đơn giản. Đem so ra, nàng có vẻ hợp với danh xưng Thái tử phi hơn tôi. 


"Ngươi giỏi, ngươi giỏi. Kẻ gian xảo như ngươi, đào tạo ra hạ nhân cũng gian xảo không kém." 


"Xin hỏi Trịnh phi, hạ nhân của ta làm chuyện gì sai để người phải đích thân đến đây tìm ta chất vấn?" Tôi khẽ nhíu mày, xem ra nàng ta thật sự muốn gây chuyện. 


"Người của ngươi cho mèo của ta ăn thứ bậy bạ, suýt nữa đã hại chết nó. Ngươi là chủ nhân, phải chịu trách nhiệm." 


Phản ứng của nàng ta rất mạnh, có thể con mèo ấy thật sự có ý nghĩa với nàng ta, hoặc là do nàng ta diễn rất tốt. 


"Trịnh phi, nếu hạ nhân của ta có làm việc gì sơ sót, cũng mong người bỏ quá đừng làm lớn chuyện. Ta sẽ cho người đến tạ tội với Trịnh phi, tuỳ Trịnh phi xử lý." 


"Vật yêu của ta, chỉ một câu xin lỗi của ngươi là có thể giải quyết? Phương Vệ, có phải ngươi đã quá tự tin hay không?" Nàng cười khẩy, vung tay hất đổ chén trà trên bàn. 


"Trịnh phi, ta khuyên người không nên làm lớn chuyện ra. Hạ nhân sai sót, chủ nhân cũng chỉ có thể bồi thường phần nào, ta mong người có đủ độ lượng để tha thứ." 


"Ngươi nói vậy, là có ý gì?" 


"Ta vốn không có ý gì, chỉ là mong người hiểu cho tình cảnh mà thôi. Còn người thật sự có ý gì, thì ta không rõ." 


"Ngươi..." Nàng run run đứng không vững, ánh mắt ngập tràn hận ý, phất tay áo quay người bỏ đi.


Phải chăng là nàng ta đang cố gắng làm khó dễ cho tôi? Nàng ta thật sự có đủ năng lực để hạ bệ được tôi. Nhưng không phải lúc này. 


--- 


"Tiểu thư, gần tới giờ rồi, chúng ta phải đi thôi." Giản Vân ở bên cạnh, luôn miệng hối thúc. 


Cũng gần đến giờ yến tiệc bắt đầu, tôi cũng phải khởi hành đến điện sớm. Thật sự tôi không thích những buổi yến tiệc xa hoa ấy, nhưng bất đắc dĩ phải đi. 


Hoàng cung luôn là nơi có những buổi đại yến, tiêu pha xa xỉ, lộng lẫy không từ nào diễn tả được. Khắp nơi treo đèn kết hoa, ánh sáng rực rỡ cả một vùng, tiếng nhạc tiếng cười nói ồn ào, khác hẳn với khung cảnh trầm lắng vào ban đêm của ngày thường.


Hình như tôi đã đến quá sớm, hầu hết các phi tần đều chưa tới, chỉ có hạ nhân của họ đến sắp xếp vị trí, chỗ ngồi. Tôi chưa quen với không khí này, cũng chưa có quyền thật để quản họ, vậy nên chỉ biết ngồi một chỗ, nhàm chán ngắm nhìn khung cảnh nơi này, nhàn rỗi ngâm vài câu thơ. 


Ngồi được một lúc đã có người đến, đông đúc hơn, ồn ào hơn trước. Đây là đại yến tiệc trong cung, chiêu đãi các phi tần, vậy nên cả một điện rộng lớn, đều là các mỹ nhân xinh đẹp, như hoa nở đua nhau khoe sắc. Hoàng đế đã ngoại tứ tuần, nhưng mỹ nhân vẫn không thiếu người tiến cung, không thiếu người có chung một tham vọng. 


Đã gần đến giờ Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, nhưng cả Thái tử lẫn Trịnh Kỳ Lạc đều chưa tới. Thái tử đến trễ, hoặc không tham dự cũng không sao, còn nàng ta không có mặt, thì chuyện lớn sẽ đến. 


"Thái hậu giá lâm." 


"Hoàng thượng và Hoàng hậu giá lâm." 


Tiếng hô vạn tuế thiên tuế vang khắp điện, ai nấy cũng đều quỳ xuống nghênh đón thánh thượng. Quyền lực của người ở trên cao luôn làm cho những kẻ bên dưới phải hạ mình đón tiếp.


"Miễn lễ, miễn lễ." Hoàng thượng tươi cười, không câu nệ. 


Đại yến bắt đầu, ồn ào, vui tươi, tiếng cười nói, tiếng nhạc, đông vui là vậy nhưng tôi lại cả, thấy rất nhàm chán. Tôi liên tục ngóng ra ngoài cửa điện cách rất xa, không biết là bản thân đang ngóng trông điều gì.


"Hoàng nhi đến trễ, mong Phụ hoàng thứ tội." Thái tử cuối cùng cũng đến, mặc dù muộn. 


"Không sao, không sao." Hoàng hậu ân cần, dịu dàng cười nói. 


Thái tử ngồi xuống cạnh tôi, im lặng không nói gì. Tôi cũng không nói nhiều, chỉ hành lễ rồi lại ngồi yên. 


"Ta đến trễ, đã để nàng một mình lâu đến vậy." 


Bất chợt Thái tử cất tiếng nói, giọng nói trầm vốn lạnh lùng, nhưng hôm nay lại đặc biệt ấm, rất ấm. Tôi chỉ biết cúi đầu, khẽ mỉm cười. 


"Không sao. Người đến cũng được, không đến cũng được. Vốn dĩ người không cần phải xin lỗi thần." 


"Ta chỉ cảm thấy để nàng một mình ở đây thì không hay." 


Tôi ngẩng đầu quay sang nhìn Thái tử, bắt gặp nụ cười nhạt của người, rất lạ lẫm, nhưng lại rất đẹp. 


"Từ trước đến giờ ta vẫn thường hay trốn mấy buổi yến tiệc này." 


"Có vẻ như người không hề thích chúng." 


"Phải. Nhưng bây giờ ta có lý do để đi." 


Tôi chưa bao giờ cảm thấy Thái tử lại xa lạ như vậy, tôi không biết đây có phải là con người lạnh lùng ngồi trên điện tại Đông cung ngày đó hay không. Người ấm áp, nhưng rất khó nắm bắt. 


"Thái tử có chuyện vui?" 


Chưa kịp nghe câu trả lời của người, thì cuộc nói chuyện đã bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của một người. 



Trịnh Kỳ Lạc, nàng vốn là vô tình đến trễ, hay là quá tự tin mà cố ý đến trễ?
 
 

Hậu Cung [Chương 2]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Hậu Cung [Chương 3]
» Hậu Cung [Chương 1]
» 12 Cung hoàng đạo » Tử Vi Hàng Tuần » Tuần mới 05-08 đến 11-08 2013 Cung Kim Ngưu và “chuyện ấy” – 18+ Thứ 2 Ngày 5-08-2013 của 12 cung hoàng đạo Tuần mới 05-08 đến 11-08 2013
» Xin lỗi, chỉ vì em là kẻ thứ ba (Chương 2b)
» Xin lỗi, chỉ vì em là kẻ thứ ba (Chương 2c)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Hậu cung-