Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Vierge Doan
Học sinh nhà Đất
Vierge Doan
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 383
Birthday : 02/09/1997
Join date : 07/02/2014
12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b) Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b)   12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b) Icon_minitimeSat Oct 25, 2014 8:40 pm

Chapitre 16b
Giấc mơ trở thành hiện thực

12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b) 302259-bigthumbnail-jpg 


“Xà Phu !! Cậu hãy tỉnh lại đi !! Đừng tấn công mọi người nữa !!!”




“Cậu không nhớ sao ? Là bọn tớ ! Nhóm Thiên sứ Hoàng đạo đây mà !!”




“Không xong… cậu ta bị mất trí rồi… Nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ chết mất !”




“Aaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”




Âm thanh này…




Những giọng nói này, rốt cuộc đó là gì thế ?




Một tổ hợp những âm thanh giống như vậy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của tôi vào mỗi buổi đêm trước khi bước lên giường ngủ. Liệu những giọng nói ấy là gì vậy ? Nó xuất phát từ ai ? Đã thế làm thế nào mà họ có thể biết đến tên tôi ? Hơn nữa, tôi nghe thấy những lời nói của họ, trông như họ đang cố gắng van xin tôi trong sự đau đớn đến tột cùng. Những tiếng thét thất thanh, còn có những lời nói như được gào lên gọi tôi phải thức tỉnh lại. Thật ra chuyện này là sao nhỉ ? Tôi nghĩ mình đang tỉnh như sáo đấy thôi… 




Tôi có thể tưởng tượng vô số những dấu chấm hỏi to đùng cứ lởn vởn quanh cái đầu của tô. Chúng vừa làm cho tôi cảm thấy tò mò, nhưng cũng cảm nhận được một nỗi lo sợ khó tả…




“Xà Phu, con còn chưa ngủ ?”




Thôi chết… Mải suy nghĩ, tôi đã không mảy may để ý cha tôi đã bước vào phòng từ khi nào. Ông ấy thở dài, đanh mặt giận dữ nhìn tôi khiến tôi chỉ biết cuống cuồng chui mình vào trong đống chăn mền êm ái. Tôi co người mình lại run sợ, hy vọng cha sẽ tha cho tôi mà ra khỏi phòng ngay.




Thế nhưng, một lúc sau, tôi nhận thấy qua lớp chăn, ánh sáng lập lòe của cây nến cha tôi đang cầm đang ngày càng sáng lên. Phải, ông ấy từ tốn tiến gần về phía tôi, đặt thanh huyền trượng cạnh đầu giường mà cười hiền.




“Xà Phu, cha không mắng con đâu mà sợ. Có chuyện gì con cứ kể cho cha xem nào !” – Ông ấy vỗ vỗ cái đống chăn mền đang nhô lên mà nén cười. Nhưng mà, không phải chỗ nào nghe có lý một chút đâu, đó lại còn ngay trúng mông tôi khiến tôi giật bắn mình, vô thức nhảy phốc lên mà đấm những nắm đấm yếu ớt vào cha. Tôi chỉ hận sao, dù cho tôi vẫn còn là trẻ con, nhưng bị xử sự như vậy thì thấy dễ tức lắm à !




“Cha !!!!!!!!!!!”




_________________________________






“Ồ… Ra là con có nghe thấy giọng nói kỳ lạ nên không ngủ được phải không ?”




“Vâng ạ… Âm thanh ấy cứ văng vẳng trong đầu con mấy ngày nay rồi. Con hiểu sao nữa.”




Tôi đã kể cho cha hết tất cả những gì tôi nghe thấy vào mỗi buổi tối. Tôi kể đến đâu, cha tôi đăm chiêu gật đầu đến đó. Tôi biết, tuy những gì tôi nói nghe có vẻ hoang đường, cứ tưởng đâu cha sẽ bật cười, nói tôi có trí tưởng tượng cao xa. Ấy thế, tôi bỗng thấy kỳ lạ làm sao, cha trông không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên hết cả. Ông ấy vuốt đầu tôi, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi bằng ánh mắt trìu mến.




“Xà Phu này, thật ra cha cũng có nghe thấy những giọng nói đó.” – Ông ngước nhìn về phía bầu trời đầy sao qua cửa sổ - “Ta thật ra cũng không thể nào biết được chúng xuất phát từ đâu ra. Hoặc có khi…”




“Là của vị thần phải không ạ ?”




“Cũng có thể…”




“Nhưng con có nghe thấy câu “sẽ chết mất” từ họ. Có lẽ họ đang bị thương ! Cha và con sẽ giúp đỡ họ chứ ạ ?”




Thế nhưng, sau câu nói đó, cha bất ngờ nắm lấy huyền trượng mà chạy vụt khỏi phòng tôi. Tôi ngờ ngợ khó hiểu. Cha tôi sẽ đi cứu họ thật sao ??




“Cha ! Cha đi đâu vậy ?”




“Cha quên mất mình phải có hẹn với bạn rồi. Nên Xà Phu này, con ở nhà ngủ ngoan nhé !” – Ông ấy vội vã khoác lên mình chiếc áo chùm khổng lồ, mà chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà. Ngay khi vừa thấy tôi lon ton chạy theo, ông ấy vuốt đầu tôi rồi nói – “Có gì, cho đến lúc về, cha sẽ chữa cho con khỏi những lời nói đó nha !”




“Nhưng con vẫn chưa hiểu… Vậy còn những vị thần đó, cha định cứu họ không ?”




“Con nên nhớ rằng, họ là bất tử ấy thôi. Nên chúng ta có can thiệp vào thì cũng trở thành vô ích mà thôi. Họ sẽ không sao đâu ! Còn con, con hãy lo đi ngủ đi.”




Tôi chết lặng, câm nín như tờ mà đứng dõi theo hình bóng cha tôi đang chạy vụt đi mất, ngày càng mất dần trong lớp sương mù dày đặc đến vô tận… Rốt cuộc, chuyện quái gì thế này ? Trong con mắt của tôi, cha tôi là một thần y chuyên giúp đỡ cả người trần mắt thịt lẫn các vị thần kia mà. Vậy mà tại sao trong trường hợp này, cha tôi lại có thể thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Đã vậy, ông ấy lại còn nói là phải có hẹn với bạn bè (chắc để đi chơi ??!!). Có cái gì đó đã xảy ra với cha tôi vậy ?




Không ! Hay nói đúng hơn…




Có phải tôi vẫn còn chưa tỉnh dậy ???!!!!!!!!!!!!!!!!




Ngay khi ý thức vừa suy nghĩ đến điều đấy, tôi thấy khung cảnh xung quanh bây giờ đột ngột như muốn đổ sập xuống. Khung cảnh núi non thảm cỏ, ngay đến ngôi đền thờ chúng tôi sinh sống bỗng chốc bị vỡ tan thành trăm mảnh cứ như bị một trận cuồng phong càn quét một cách tàn bạo. Và quả đúng như tôi đoán, một biển lửa xanh khổng lồ đang điên cuồng lao tới từ cơ thể tôi như vũ bão. Chúng đi đến đâu, bất cứ thứ gì gặp chúng đều bị biết thành tro bụi. Ngay đến mặt đất, chúng bị sạt lở một cách nhanh chóng đến nỗi tôi không thể nào thấy được đáy của nó liệu có thể sâu đến nhường nào. Còn ở trên cao, bầu trời cũng vỡ tan từ từ như những mảnh thủy tinh, cuốn theo biển lửa và cũng biến mất. 




Tôi bỗng sực nhớ ra, mẹ và anh Ngọc Phu vẫn còn ở trong ngôi đến thờ đó !




“Mẹ !!! Anh !!! Mọi người đâu rồi ??”




Tôi chạy thẳng một mạch đến căn phòng của họ. Thế nhưng, chẳng còn ai ở đó cả ! Mà căn phòng cũng như sụp đổ hoàn toàn. Mặt đất nơi tôi đang đứng, chúng ngày một nứt rộng ra, kéo tôi vào trong đáy sâu lòng đất. 




Tôi đã quá sợ hãi mà chỉ biết vô vọng thét lên kêu cứu…




Nhưng rồi, kỳ lạ thay, trong lòng đất này, mà tại sao tôi lại không hề cảm thấy tối tăm gì cả. Tuy hơi tối, nhưng ít ra cũng có chút ánh sáng lập lòe từ vô số đốm ánh sáng từ những phương vô định. Ngay khi tôi nhận thức bản thân mình đang ở đâu, thì khung cảnh giờ đây khiến tôi không khỏi chấn động. 




Những phiến đá xanh lục lơ lửng…




Khung cảnh vũ trụ rộng mênh mông ở trên cao…




Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là Cõi Siêu Mộng !!!!!




Và rồi, bỗng chốc, tôi kinh hoàng khi thấy da thịt của mình ngày một bị lóc đi một cách nhanh chóng. Từ một thân hình bé con chập chững biết đi, tôi bây giờ trở về lại hình dạng thiếu niên cỡ mười sáu tuổi với bộ áo vải đơn sơ…




Thì ra là vậy… Cõi Siêu Mộng hóa ra không phải là một phần của Thế giới Mộng ảo mà tôi thường hay nghĩ. Mà không gian này, chính là do tâm tư của tôi đã tạo ra nó. Nơi này hoàn toàn miễn nhiễm Bóng tối nên có thể giúp tôi trở lại bình thường.




Cuối cùng, tôi cũng đã làm chủ được ý chí của mình.


Thiên sứ Huyền Thoại Ophiuchus, tôi cuối cùng thoát khỏi gọng kìm giấc mơ do cha tôi đã tạo ra.




Và bây giờ, tôi phải quay lại thể xác của mình. Có thể trong lúc hồn tôi bị phụ vương hấp thụ rồi phong ấn, ông ấy đã dùng nó như một con rối để đánh bại các Bộ tộc Thiên sứ khác.




Tôi phải quay lại nơi đó trước khi…


_______________________________




Trở về Thế giới Mộng ảo, từ trên cao, tôi có thể thấy toàn cảnh hoang tàn từ nơi đây. Cỏ cây, núi non, biển cả, tất cả đều bị phá hủy đến không một mầm sống trong suốt trận chiến. Thậm chí, đôi chỗ tại không gian đã xuất hiện những lỗ đen vũ trụ đang ngày một lan rộng, ăn mòn nơi đây. Tôi nhìn xung quanh như người mất hồn. Vậy là, xem như món quà mẹ tôi để lại, Thế giới Mộng ảo trong ước mơ của tôi đến đây đã bị đổ vỡ…




Cách đây không xa, có vẻ như tộc Thiên giới và Angel cuối cùng xâm nhập được vào Thế giới Mộng ảo. Thế nhưng, xác họ do tử trận mà nằm la liệt khiến tôi rùng mình. Tất cả họ đều có đặc điểm chung là bị ngọn lửa đen của anh Ngọc Phu đốt cháy linh hồn đến chết. Tôi siết chặt thanh huyền trượng. Nhất định, tôi phải buộc phụ vương phải đền tội !




Khi tôi đi đến tận cùng của thế giới này, nhóm Hoàng Đạo mà tôi hằng mong được gặp đã ở đó. Họ đang cùng nhóm Can Chi và Thái dương hệ chiến đấu cật lực với những nội lực kinh hoàng về phía một Thiên sứ, mà ngoại hình của Thiên sứ ấy khiến tôi ngỡ ngàng một hồi. Đúng là vậy, đó là tôi ! Tôi đang một mình chiến đấu hết một lượt những ba mươi tư Thiên sứ Huyền thoại. Đằng sau đó, do có phụ vương hậu thuẫn cùng sức mạnh của Thiều Lan, nên cho dù mọi người có hợp lực thì cũng không thể đánh bại nổi con người của tôi !!




Đáng sợ hơn, những gì tôi thấy, họ đang bắt đầu kiệt sức và bị tôi giáng xuống thanh lam hỏa kiếm từ trên trời. Ngọn lửa đó kết hợp với lửa đen từ phụ vương, chúng như có ý thức bao quanh lấy họ mà thiêu cháy mãnh liệt… Sức nóng từ đó kinh khủng đến nỗi đến tôi lơ lửng từ rất cao mà cũng có thể cảm nhận được mình như đang bị thiêu cháy. Tôi sợ hãi nhìn suốt trận chiến, nếu vậy mọi người sẽ chịu được nổi không ?




Tôi biết, đây là lúc để tôi – một Xà Phu phiên bản ý thức hành động !!




“ Cái gì thế này !! Sao lại có hai Xà Phu ???!!!!”




“Bây giờ có giải thích thì cũng dài dòng lắm. Mọi người, hãy để tớ giải quyết xong hết việc này !”


___________________________________




“Ái chà Xà Phu… !” – Phụ vương nhận thấy sự xuất hiện của tôi. Tôi có thể thấy ông ta đang cố gắng che giấu sự ngạc nhiên của mình bằng nụ cười man rợ - “Ta không ngờ con có thể bẻ khóa được vòm giam ảo ảnh kia đấy.”




“Quả đúng là cha không hề tốt như con nghĩ nhỉ ?” – Tôi lạnh lùng, ném ánh nhìn căm hận về phía ông ta mà quát lớn – “ Hãy trả lại thân xác của con đây !”




“Đúng là ta đã thật sai lầm khi hai nghìn năm trước đã không tử hình con.” – Ông ta nắm lấy vai thân xác không hồn đang bị điều khiển của tôi khiến tôi rợn người ghê sợ - “Ta sẽ xem thử con định làm gì khi hai đứa chúng bây đánh nhau nào ?”




Còn tôi, tôi lại cảm thấy sự đời trớ làm sao khi nhận thấy, cha tôi chắc có sở thích thưởng thức những màn các bản sao, các con của chính mình lại đánh nhau chứ…




Nếu cha muốn chúng tôi đánh nhau ? Được ! Tôi sẽ chứng minh rằng, chúng tôi, như ông ta nói, tuy hai nhưng một. Tôi sẽ khiến thân xác của mình phải thoát khỏi sợi dây rối của cha tôi !


__________________________________




Ấy thế, nói thì dễ, nhưng còn làm được hay không thì tôi lại không chắc chắn lắm…




Bởi vì trong tình thế bây giờ, tôi chỉ là một ý thức có hình dạng nhất định với bộ áo vải đơn giản đến mức không còn cái nào giản đơn hơn, ngoài ra tôi không có sức mạnh nào dành cho mình trừ đôi cánh có thể bay lượn được. Trong khi bên đối phương, thân xác của tôi lại là một Thiên sứ với nguồn nội lực áp đảo. Đôi cánh Huyền thoại sải dài đến mười hai thước, đó là còn chưa kể thanh huyền trượng luôn chực chừ có thể giết tôi bất kì lúc nào. 




Đó là lý do, tôi không còn cách nào khác là thuyết phục bằng niềm tin và hy vọng thôi…




Thân xác của tôi đang chủ động tấn công trước bằng cách thu lại huyền trượng giắt sau lưng, thay vào đó là hai bàn tay không với ánh lửa xanh lam bập bùng mạnh mẽ. Tôi đanh mặt không biết nói gì rồi đổ mồ hôi mạnh. Nó định dùng thanh lam hỏa kiếm giết tôi thiệt hả trời ??!!!




Trong phút chốc, tôi đã kịp thời né tránh đòn giáng chí mạng của nó xuống đúng nơi tôi đang đứng. Tôi bay lên cao, sắp cho mình một cuộc đàm phán từ xa hòng đảm bảo khoảng cách an toàn cho mình. Thế nhưng, nó lại nhanh hơn tôi rất nhiều. Nên chưa kịp định thần, tôi đã bị chính mình giáng một cú đá karate đập thẳng xuống tầng ôzôn cứng chắc. Trên nền trận chiến này vì thế mà cũng muốn nứt ra ngay khi tôi bị đập đầu một cú ác liệt.




“Ngươi… tại sao ngươi lại ở phe phụ vương !?”




“Hãy thôi ngay hành động phản nghịch lại, chúng ta phải về phe của cha !”




“Khoan khoan ! Hãy nghe ta nói đã !!!”




Nhưng dù tôi có dùng bao lời lẽ thế nào nhưng đối phương vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Nó tấn công tôi rất nhiều đợt liên tiếp không ngừng nghỉ, trong khi đó tôi phải vừa né đòn vừa thuyết phục. Tôi thầm tự thông tự cảm cho mình. Tôi chưa bao giờ phải lâm vào tình trạng như thế này trong khi bản thân mình vốn đã không giỏi dùng lời lẽ gì cả. 


_____________________________________




Rốt cuộc, cuộc chiến không cân sức này kéo dài khiến cả hai chúng tôi cảm thấy dần dà kiệt sức. Tôi nghĩ đâu đây có thể là lúc thích hợp nhất để có thể nói chuyện được rồi. Tôi ngập ngừng, bình tĩnh tiến lại gần thân xác của mình mà từ tốn nói.




“Ngươi hãy nghe ta, ta sẽ giải thích cho ngươi. Được chứ ?”




“Lại nữa à ? Ngươi còn không chịu bỏ cuộc ?” – Tôi thấy bản thân mình như không muốn nhìn về phía tôi. Nó thở dài chán nản rồi bỏ đi – “ Ta không chấp với ngươi nữa. Ngươi đúng là đồ phản nghịch mà. Ngươi chẳng lẽ lại vô tình đến nỗi vẫn thản nhiên như không sau khi thấy ký ức của cha ?”




“Tất nhiên đúng là ta không cam lòng khi gia đình phải lâm vào hoàn cảnh thế này.” – Tôi nắm chặt lấy bàn tay của thân xác mình. Lúc này, khuôn mặt đầy máu me của nó ngỡ ngàng nhìn về phía tôi. Tôi mừng thầm trong lòng, vậy là cuối cùng nó cũng chịu nghe tôi ! – “Nhưng ta lại không muốn chấp nhận cái cách trả thù của cha một chút nào ! Ta có thể bỏ qua cho quá khứ mà bắt đầu lại từ đầu kia mà. Vậy mà tại sao cha lại không chọn theo cách này chứ ? Hơn nữa, chống lại phụ vương, đó cũng chính là nghĩa vụ mà cha mẹ đã giao chúng ta từ lúc họ còn trong sạch. Ngươi không nhớ điều đó sao ?”




“Đúng là vậy thật… Cha mẹ ngày xưa từng nói chúng ta như vậy…”




“Với lại, chúng ta là một kia mà.” – Tôi gõ gõ vào vầng trán của nó, vì thật ra tôi cũng muốn bắt chước anh Ngọc Phu của mình một lần ^^ -“Giờ chúng ta nhập lại thành một được chứ ?”




“Ừ !!!”




Chúng tôi nhìn nhau mà mỉm cười. Cuối cùng, tôi cũng đã thành công rồi… Tôi đã thuyết phục được chính bản thân mình quay lại con đường chính đạo ! Bây giờ tôi sẽ nhập lại vào nó và chống lại phụ vương…


______________________________________




“Hừ !! Đồ vô dụng !!!”




Tôi giật bắn mình quay lưng lại. Thì chỉ trong một tích tắc, tôi bỗng nhận thấy ánh sáng hắc ám đang lao đến mình với tốc độ khủng khiếp. Phụ vương… Phụ vương đang dùng sức lực cuối cùng từ Thiều Lan và bản thân mình để kết liễu tôi ? Tôi vẫn đứng trời trồng thế này, không biết liệu sẽ phải nhận lấy một kết cục viên mãn cho cuộc đời mình ?




Thế nhưng...




… những gì đang xảy ra, với tôi như thước phim quay chậm…




Tích tắc thứ nhất, thứ ánh sáng vừa chỉ còn cách tôi nửa mét. Lúc đó, tôi nhận thấy toàn bộ một máu đen có thể bao trùm lấy mình.




Tích tắc thứ hai, một bóng hình bất ngờ lao đến chắn ngang trước mắt tôi. Một bóng hình Thiên sứ, nhưng giống hệt tôi như đúc. Không lẽ nào là… 




“Lần này, là ta tạ lỗi cho ngươi đấy… Từ nay trở đi, ta không còn là cái “nhà” cho ngươi ở được rồi.”




Tôi chết trân trước nụ cười của thân xác mình. Tại sao ?? Tại sao chuyện này lại thành ra thế này ??? Tại sao nó lại hy sinh mình chỉ để bảo vệ tôi chứ ?? Trong khi, tôi chỉ là một ý thức. Dù cho tôi có chết, nhưng nó đã được cải tà quy chính thì có thể sức mạnh của chúng tôi sẽ được giữ lại kia mà ??!!!!




“Này này này này !!!” – Tôi cuống cuồng lay lay nó dậy như muốn níu giữ nó lại bên mình. Tôi không muốn nó phải chết vì tôi, nhưng vì tôi biết mình bất lực không thể nào cứu nó. Hàng nước mắt vì thế lăn dài trên má tôi không ngừng – “Ngươi sao lại hành động tùy tiện thế chứ ??????”




“Thì ta vốn thích thế thôi. Ta thích cái nghĩa vụ là bảo vệ một linh hồn trong sáng mít ướt như ngươi đấy mà.” – Tôi có thể nhìn thấy như chính bản thân mình đang cười bỡn cợt, lau đi những giọt nước mắt trên má tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy, hóa ra, nụ cười của mình là như thế này sao ? Đúng là mang đến cho người ta một niềm xót xa đến vô cùng tận – “Ta nghĩ, với một ý chí như ngươi, ngươi có thể sẽ thay đổi cả một Thế giới Thiên sứ, Trần gian… Nói chung là vạn vật này đấy… Dù cho, sức mạnh lam hóa kiếm, hắc hỏa kiếm của cha mẹ cũng sẽ tan biến theo ta. Nhưng nhờ có tinh thần đoàn kết của các Thiên sứ khác cùng ngươi, ta chắc chắn, ngươi không cần chúng mà vẫn có thể mạnh mẽ hơn ta. Ta hy vọng thế, linh hồn của ta…”




Hình bóng của thân xác tôi nhạt dần và tan biến trong không khí thành vô số tinh linh lấp lánh. Tôi vô thức quờ quạng, nắm bắt lấy chúng đang vụt bay đi mất mà nức nở thành tiếng… 




“Xà Phu…” – Tất cả các bạn Hoàng Đạo, Can Chi đều đến bên tôi vỗ về - “Cậu ta nói đúng đấy… Bọn tớ sẽ giúp cậu thay đổi cả Thế giới Thiên sứ này, lập lại hòa bình cho vạn vật và thế gian.”




“Chúng ta tuy không phải là những Thiên sứ hoàn hảo.” – Giáp Tý lên tiếng – “Nhưng chính những việc nhỏ sẽ được đúc kết lại thành những việc lớn đấy thôi !”




“Đúng như vậy !!!”




Tôi nhìn hết một lượt mọi người. Tôi thầm nghĩ, đó không phải là một ý tồi !


Tôi đã mất hết cả cha lẫn mẹ, lẫn người anh trai tôi vô cùng yêu quý. Ngay cả bao nhiêu sức mạnh tôi thừa hưởng được từ mẹ tôi cũng đã về cát bụi. Nhưng mà…




“Ừ tớ sẽ cố.”




Tôi không bao giờ cô đơn.


Vì Bộ tộc Thiên sứ Huyền Thoại, đó chính là gia đình mới của tôi !


________________________________________ 




Kết cuộc, để bảo vệ sự tồn tại của Thế giới Mộng ảo, tất cả các Bộ tộc Thiên sứ đều bị xóa khỏi ký ức về trận chiến ác liệt này. Ai nấy đều trở về quê hương tiếp tục công việc của mình. Còn thân nhân những ai tử trận thì sao ? Tất nhiên, tôi đành phải nhờ nhóm Thiên sứ Thái dương hệ cũng xóa hết những kỷ niệm của họ với ngươi đã khuất. Tôi biết, việc này có gọi là dã tâm. Nhưng thật sự tôi không còn cách nào khác…




Tôi cũng không thể cứu được Thiều Lan, người con gái mối tình đầu của tôi. Điều này đã khiến tôi vô cùng đau lòng trong suốt nhiều năm tháng. Thiên Hoàng cũng nghe tin này, ông cũng cho mời tôi vào Triều có một buổi nói chuyện riêng.




“Cái cái cái cái gì ???????!!!!!!!!! Thiều Lan vẫn còn sống ?????”




“Đó mới chỉ là một bản sao của nó để tham quan dưới Trần gian thôi. Con bé ấy có thể sao chép cơ thể mình thành vô số con người khác nhau kia mà.” – Thiên Hoàng bật cười khi thấy cằm của tôi rớt xuống tận nền mây. – “Tên thật của nó là Bạch Nhiên. Và hiện nó đang là Đại Công chúa của Thiên giới với những trọng trách như một quan lớn trong Triều Đình… Con bé đó thật sự cũng là một Thiên sứ rất có tài năng đấy.”




Và rồi, một thời gian sau, tôi đã được diện kiến trước Bạch Nhiên. Trước sự ưng ái của cô ấy, tôi đã được Thiên Hoàng chọn là một trong những ứng cử viên cho hôn phu của cô ấy. Đến khi cuộc thi bắt đầu, tôi phải cố hết sức mình thôi !!!




Trong khi ấy,…


… chắc các bạn cũng phải nhớ đến ước mơ của tôi chứ ?


____________________________________




“Được rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa ?”


“Lúc nào bọn tớ cũng sẵn sàng !!!!!”




Toàn gia đình bộ tộc Thiên sứ Huyền thoại cùng tôi đã góp nhau tái xây dựng Thế giới Mộng ảo. Mỗi một nhóm nhỏ các Thiên sứ sẽ sao chép mỗi vùng thế giới hiện thực, vận chuyển tinh linh và những linh hồn của các Thiên sứ tử trận về làm dân cư cho thế giới chúng tôi.


Ngoài ra, tôi cũng đặt cho Thế giới mình một quy định. Cứ cách mười năm một lần sẽ cho một số người Trần gian đi tham quan Thế giới Mộng ảo bằng con đường giấc mơ. Giấc mơ của của họ sẽ vô tình kết nối ý thức của tôi, giúp họ vào được bằng con đường Cõi Siêu Mộng. Sau đó, đích thân tôi sẽ dẫn họ đi tham quan thế giới của mình như một liệu pháp có hiệu quả chống ác mộng.




Và rồi, sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình. Mỗi một Thiên sứ đi sang một ngả, cai trị mỗi vùng của riêng mình và bắt đầu làm việc cho đến bây giờ…




_______________________________




“Xà Phu !!! Xà Phu !!! Cậu làm gì mà lâu dữ vậy ??!!!”




“À ! Đợi tớ chút !! Tớ bắt tay vào việc ngay !!!!!”




Tôi đang mải mê với quả cầu gợi ký ức trên thanh huyền trượng huyền thoại của mình thì giọng nói từ nhóm Hoàng Đạo bất ngờ vang lên, phá hỏng khoảng khắc yên tĩnh khi tôi đắm chìm trong dòng tơ tưởng của chính mình.




Thế giới Mộng ảo, một Thế giới trong mơ mà người thường không thể tưởng tượng được nếu chưa một lần ghé qua. Và đó cũng là một Thế giới trong mơ của toàn Thế giới Thiên sứ và mọi người.




Hẹn gặp mọi người tại thế giới của chúng tôi nhé !
 
 

12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối/ phần b)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương cuối / phần a)
» 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (Chương 5)
» 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (chương 14)
» 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (Chương 7)
» 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo (Chương 11)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao - Truyện tích Thế giới Mộng ảo-