Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Empty
Bài gửiTiêu đề: [Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ   [Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Icon_minitimeSat Oct 04, 2014 1:43 am

Author: Capryl Janya (tắt là Ryl hoặc Jan)


Category: Học đường, tình cảm, mang tính chất dìm hàng (nhẹ), một chút SA (nam - nam), SE


Rating: 12+ (mấy bé cấp 1 có thể đọc, nhưng nên cân nhắc kỹ càng, vì trong truyện có chút tình yêu và kết thúc buồn)


Character:


Dàn cast chính:


Sư Tử


Nhân vật xưng "tôi"


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Nvaykm


Bạch Dương


Nhân vật bị dìm, được xưng bằng nhiều cách (hắn, nó, cậu ấy,...)


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 2rdxp1f


Couple


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 103u3hd


Dàn cast phụ:


Từ Dung


Giáo viên chủ nhiệm


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 4ila8h

(Đừng để vẻ ngoài của bả lừa tình! Vào truyện sẽ biết bả hắc ám cỡ nào!)


Cặp đôi SA: Minh Nghi - Mạnh Dũng Mãnh


Giáo viên bộ môn Họa - Giáo viên bộ môn Lý


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 2e6d72b


End cast~


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 21nhys6


Xin phép cho Jan giải thích một số từ sử dụng trong truyện (mà có thể có một số bạn không biết)


*Gato: Ghen ăn tức ở (ngôn ngữ của teenager lúc bây giờ)
**Paparazzi: Theo quan niệm số đông, paparazzi là những kẻ săn ảnh xấu xa, chuyên rình mò chụp lén, xâm phạm đời tư cá nhân của các nhân vật nổi tiếng. Nhưng ở 1 góc độ khác, ít ai biết & công nhận, paparazzi còn là những người đưa sự thật ra ánh sáng, mà sự thật đó có khi đã làm rung chuyển cả một thể chế hay một quyết sách chiến lược tầm cỡ quốc tế trong chính trị, quân sự, kinh tế, ngoại giao, xã hội…

 
End.


Vào truyện thôi~


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 1z3zfjs


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 153nojq


Ngó Lơ (Part I)


Tôi là Sư Tử. Tôi là người được rất nhiều người biết đến mới ngày hôm qua đây thôi. Tôi vô tình được bạn gần xa trong trường biết đến nhờ "xử lý" được cái tên Bạch Dương - thằng bạn của tôi bằng nhiều cách khác nhau. Đến nỗi nó sợ quá mà không dám tung hoành, cho rằng mình là trung tâm nữa. Thật ra tôi chẳng xinh đẹp như Hoa Hậu, chẳng hiền lành như Lọ Lem, cũng chẳng đáng yêu như Bạch Tuyết. Cho nên việc danh của tôi nổi như cồn làm cho một số đứa có cái máu "*GATO" trong người tức muốn hộc máu, luôn nung nấu ý định đạp tôi rơi tự do từ đỉnh vinh quang xuống tận cùng của thất bại. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, mười ngàn kiếp nữa tụi nó cũng không thể làm gì được tôi đâu.
 
Tôi là con gái, nhưng không có nghĩa là ngoan hiền, yểu điệu thục nữ. Tôi dũng cảm, liều lĩnh nhất trường. Tôi luôn tiên phong dẫn đầu những đợt biểu tình, đòi lại công bằng cho những đứa bạn cùng lớp. Giáo viên ai cũng ấn tượng về tôi ở điểm này. Già trẻ, gái trai ai mà đã từng dạy tôi dù chỉ một lần cũng có chung một suy nghĩ: "Mong là mình sớm thoát khỏi cái chốn Địa Ngục này!". Và điều dĩ nhiên, sau vài tuần, cao nhất là hai tháng, lớp tôi thay đổi giáo viên (Nhưng còn mỗi bà cô chủ nhiệm thì vẫn "lỳ lợm" trụ lại). Không phải vì lý do lớp quá quậy, mà là vì họ không thể chịu đựng được tôi - Sư Tử cô nương. Bởi lẽ nếu vô tình chạm phải bạn thân của tôi, thì thể nào cũng có chuyện xảy ra, và người khốn khổ đó chính là kẻ dám mạo phạm đến bằng hữu của tôi. Đụng đến bạn tôi đã không được yên thân chứ nói gì đụng đến tôi? Cho nên tôi khá là an toàn. Vui thật. Cũng may, nhờ cái tính "men - lỳ" ấy mà tôi mới có được thành công, danh vọng như ngày hôm nay.
 
Tự dưng tôi thấy ngưỡng mộ mình quá đi. Trời sinh ra tôi thật là có ích à nha. Cứu nhân độ thế, sẵn sàng diệt gian trừ ác. Hê hê. Vậy là tôi phải tự thưởng cho mình thật hậu hĩnh để không uổng công bấy lâu nay giúp đỡ mọi người, và còn để ăn mừng sự nổi tiếng của mình nữa.
 
Nghĩ là làm ngay, tôi ung dung bước đi với dáng vẻ hiên ngang, ưỡn ngực, ngửa mặt lên trời. Tôi tự thấy mình thật ra dáng một vị tướng.
 
Ai nha, tôi nhớ có một, à không, hai câu slogan phù hợp với tôi thì đúng hơn. Một, là "đầu đội trời, chân đạp đất". Và hai, là "Nhan sắc giới hạn, thủ đoạn vô biên". Đúng, đúng thật.
 
Mải mê suy nghĩ, tôi đến căn tin trường lúc nào không hay. Đây là nơi tôi thích nhất. Tất nhiên, đối với người như tôi thì đây quả là Thiên Đường mà. Người ta ăn để sống, còn tôi sống để ăn.
 
Tôi bước vào, tất cả mọi người ai thấy tôi cũng phải dạt ra thành hai hàng danh dự, nhường chỗ cho tôi. Họ sợ tôi, nể tôi đến vậy à? Vui quá.
 
Vụt.
 
Tôi rút ví tiền ra một cách hoành tráng, mở ra một cách hoành tráng lệ, và lấy tiền ra đưa cho chị bán hàng. Tôi nhanh chóng có được món ăn yêu thích: một suất cơm hộp có kèm gà chiên nước mắm và không quên mua thức uống: một ly coca mát lạnh.
 
Một lần nữa mọi người nhường bước cho tôi, dạt ra thành một con đường thẳng tắp dẫn đến cái bàn ở trung tâm căn tin. Vinh hạnh thật. Cũng phải thôi. Dám làm những việc khó có thể tưởng tượng được với chàng công tử giàu có Bạch Dương mà ai cũng nể, và ghét không kém như hắn thì chỉ có người phải thật liều và có uy.
 
Tôi thong thả ngồi tựa một bà hoàng, đặt mâm đồ ăn xuống trước những con mắt đang mở to tròn, trân trân nhìn. Vài phút sau, mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu, ai làm việc nấy. Còn tôi, tôi mừng hết cỡ, cố không hét lên vì sung sướng. Không ngờ làm người nổi tiếng thích thật. Hèn chi trường cô có mấy con nhỏ "yếu mà bày đặt ra gió" cũng cố gắng đua đòi cái chức Hot girl.
 
Rột. Ngoàm.
 
Hút một hơi dài từ ly coca, tôi ngoạm ngay một miếng đùi gà và nhai ngấu nghiến như bị bỏ đói đã lâu. Chợt đôi mắt tôi trong lúc đảo quanh vô tình bắt gặp thằng Bạch Dương đang lủi thủi bước vào. Trông bộ dạng thiểu não, cái mặt lấm lét, đau khổ thấy mà thương.
 
Việc gì cũng có nguyên do của nó cả, "có lửa thì mới có khói" mà! Nếu muốn biết, tôi sẽ kể cho mà nghe...
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Xnb4hx
 
Bạch Dương là một thằng học sinh khá nổi trong trường Zod. Phải nói là rất rất nổi mới đúng. Hắn ta giàu lắm nhé. Bố hắn là đại gia Dương Cưu giàu nứt đố đổ vách. Nhờ vậy mà hắn mới được có tiếng lây. Vì giàu nên hắn ta rất là kiêu căng, chảnh chọe. Ở trường người ta ghét hắn ghê lắm, nhưng đâu có ai dám nói hay thể hiện ra ngoài mặt, chỉ âm thầm căm phẫn. Do vậy mà hắn ta tưởng đó là hay, nên cứ theo chiều đó mà làm. Gặp ai hắn cũng vênh váo, người ta hỏi thì không đáp, vờ làm lơ rồi bỏ đi. Riết rồi thành thói quen xấu. Chắc có lẽ hắn ta nghĩ rằng, một người giàu, đẹp như hắn thì không cần phải nói chuyện với những đứa tầm thường chi cho tốn nước bọt.
 
Một lần, tôi và nó vô tình đụng phải nhau. Nhưng nó là con trai, đứng vững hơn nên chỉ có mình tôi là tiếp đất bằng mông thôi. Ê ẩm cả người, tôi bực mình, vùng dậy, nén cơn đau nhức mà trừng mắt nhìn nó bằng từng viên đạn sắc lẹm. Nó liếc mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn qua chỗ khác, cười khẩy, tỏ vẻ không quan tâm một tí gì. Thật ra, tôi nghe nói về thằng này đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hai đứa giáp mặt. Vậy ra, thiên hạ đồn về nó quả không sai. Đúng là danh bất hư truyền. Nhìn cái mặt trơ trơ của nó mà tôi tức điên lên, chỉ muốn lao vào đánh vài cái cho nhanh. Nhưng chợt tôi khựng lại. Tôi nghĩ rằng mình nên nói chuyện trước đã.
 
- Này! Sao cậu tông phải tôi mà không chịu xin lỗi gì hết? Thái độ ấy là sao hả?
 
Bạch Dương một lần nữa liếc nhìn tôi, sắc mặt chẳng có nét gì gọi là sợ hãi hay hối lỗi cả. Nó nhếch mép, cười nửa miệng gian xảo rồi toan bước đi.
 
- Cái tên này...
 
Tôi lầm bầm. Đáng lẽ là tôi đã đánh nhanh, thắng nhanh rồi. Tôi mà giở những ngón đòn Karate và cả Judo tôi ngày đêm tập luyện thì nó chỉ có nước chầu trời, gặp lại tổ tiên ông bà thôi. Nhưng không, tôi có cách hay hơn nhiều. Đến lượt tôi nở nụ cười gian tà, gian hơn cả nó nữa. Cái thằng này, lơ ai cũng được chứ đụng đến Sư Tử cô nương đây thì có trốn xuống Địa Ngục cũng chưa chắc được yên thân. Ngó lơ tôi, khác gì coi thường tôi?
 
Vậy cách của tôi là gì? Mời các bạn cùng chiêm ngưỡng tài nghệ của tôi sau bao nhiêu năm tháng luyện tập khổ cực...
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Xnb4hx
 
Đây là lần đầu tôi cố nhịn để chờ thời cơ trả thù. Tôi đã từng nghe câu "quân tử trả thù, mười năm chưa muộn". Vậy thì tôi không có gì mà phải vội vã cả. Cứ từ từ... từ từ thôi...
 
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Tôi có cái tật, chân tay không thể nào để yên được mà cứ phải nhúc nhích, động đậy mới chịu được. Vì công đoạn trả thù lần này khá là gian nan, vất vả nên không có nơi nào trong trường là chưa có dấu chân xinh đẹp của tôi cả.
 
- Ớ...
 
Chợt tôi dừng lại, giương đôi mắt ếch nhìn vào một góc tối của hành lang mà không chớp mắt. Trời ơi, cái gì thế kia? Tôi hốt hoảng đưa tay dụi mắt, rồi gắng nhìn kỹ lại một lần nữa. Á, vậy là tôi không hề lầm.
 
Không biết tôi có nên kể ra không, sợ mọi người không tin. Nhưng tôi hiện giờ rất muốn kể! Chuyện này mà đem rao khắp mọi ngõ ngách của trường là thế nào cũng có một đợt sóng kinh hoàng quét qua.
 
Phải rồi, tôi sẽ nhân cơ hội này để trả thù nó. Tôi rón rén bước lại, không gây một tiếng động nào, dù là rất nhỏ. Vì tôi là Sư Tử nên có họ với loài mèo đấy.
 
Tôi chuẩn bị hành nghề thám tử nghiệp dư, hoặc là **paparazzi cũng được. Nghiệp dư thì nghiệp dư, nhưng trông tôi khá là rành, cứ như dân chuyên nghiệp vậy.
 
Lại gần một chút, tôi mới biết rằng thật ra do góc độ nhìn nên mới gây ra sự nhầm lẫn như vậy. Nhưng... tôi sẽ dìm, và tôi sẽ trả thù!
 
Tôi rút chiếc điện thoại mới toanh vừa tậu được, cẩn thận tắt hiệu ứng phát sáng dành cho ban đêm để tránh bị phát hiện, nhẹ nhàng giơ lên và... Tách. Tách. Tách. Tôi chụp liên tục một lượt ba tấm liền, rồi rón rén bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi cười thầm trong bụng. Thể nào trường cũng sẽ dậy sóng khi bức ảnh được công bố cho mà xem.
 
Đêm hôm đó, tôi về nhà mà không ngủ được. Tôi nhanh chóng bật máy laptop, lên trang mạng xã hội đang thịnh hành được ưa chuộng nhất: Facebook để đăng mấy tấm ảnh, không quên kèm vài dòng trạng thái: Chàng thiếu gia Bạch Dương nổi tiếng của trường là... gay!?
 
Sáng hôm sau, quả nhiên như tôi nghĩ, cả trường xôn xao bởi tấm ảnh quý giá vô tình tôi chộp được. Mọi người ghé tai nhau lên trang cá nhân của tôi xem ảnh. Có người còn rửa ra thành nhiều tấm to, dán khắp trường.
 
Bạch Dương đang ung dung thả bộ, dù thường ngày làm lơ tất cả nhưng nhìn thấy cả trường đang sôi động, rôm rả như vậy thì cũng lên cơn tò mò, bước đến một bức tường có một tốp khá đông người bao quanh.
 
- Á...
 
Bộp.
 
Bạch Dương buột miệng thốt lên, rồi mau chóng đưa tay che lại. Trước mắt nó là một cảnh tượng khủng khiếp: Một người đứng quay lưng vào trong, người còn lại đứng đối diện, thấp hơn một chút. Hình như nó đã nhận ra cái kẻ quay lưng vào trong ấy là nó!? Và hai người đều là nam... Cái ảnh... là hình ảnh hai đứa như đang hôn nhau!
 
Nhìn cái mặt thằng Bạch Dương lúc đó ngớ ra mà tôi không thể nhịn cười nổi. Lúc nó hét lên, cả mấy chục người đứng gần quay lại, và phát hiện ra nhân vật chính trong tấm "Ảnh Hot Trong Ngày". Nó luôn miệng phân bua để minh chứng rằng nó hoàn toàn trong sạch, và cái lý do nó luôn lặp đi lặp lại là sự thật: "Tôi chỉ đang giúp thằng bạn thân thổi bụi ra khỏi mắt thôi mà. Vì để giữ cho thằng bạn không giãy nảy, tôi mới dùng tay cố định hai má của nó! Mọi người tin tôi đi!" Nhưng tất nhiên, chẳng ai tin cả. Họ mỗi lúc càng xôn xao, át hết cả tiếng kêu oan của nó. Thế là nó vội vã bỏ chạy, gương mặt đỏ lự, chắc có lẽ là gần khóc hoặc xấu hổ muốn độn thổ đây mà.
 
Dần dần rồi mọi chuyện cũng bình thường trở lại. Bức ảnh quý giá của tôi càng ngày càng bị lãng quên, mọi người chuyển qua tìm kiếm sự thật của bức ảnh. Nhưng tôi nào muốn như vậy. Từ hôm đó đến bây giờ đã hai ngày, và tôi - chúa thù dai còn chưa hả giận. Tôi muốn gây sóng gió cho cái tên đáng ghét đó nữa. À, mà cái tên đó cũng đáng yêu chứ nhỉ? Hở, tôi vừa nghĩ cái gì vậy? Cái tên đó đáng ghét, đáng ghét, không hề dễ thương!
 
Để xóa ngay cái ý nghĩ vớ vẩn vô tình thoáng qua ấy, tôi mau mắn bắt tay vào công cuộc vạch kế hoạch mới để trả đũa hắn ta.
 
Mải mê đắc ý với những chiêu thức trả thù mà tôi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay. Chẳng mấy chốc đã sáng rồi. Tôi uể oải mò mẫm tìm rồi chộp lấy cái đồng hồ báo thức đáng yêu và... quẳng vào một xó như thường lệ. Nó đã là cái đồng hồ thứ... một trăm lẻ một rồi!
 
Cộp. Xoảng.
 
Những tiếng động vui tai phát lên, kèm theo sau đó là nụ cười không mấy thiện ý của tôi. Ngáp ngắn ngáp dài, tôi vươn vai, rồi nghiêng mình về phía chiếc giường nệm lò xo êm như mây bông và... Huỵch. Tôi thả tự do cơ thể và "hạ cánh" trên giường, cạnh con gấu teddy.
 
"Buồn ngủ quá"
 
Tôi than thở, cố gắng lết xác vào nhà tắm với bộ dạng chẳng khác gì thây ma trong bộ phim kinh dị tôi mới coi hôm kia. Sau đó, tôi ăn vội cái bánh kẹp trên bàn ăn, rồi ôm cặp, ôm luôn cả những ý đồ trả thù chạy biến đi mất. Vừa chạy vừa nhai ngấu nghiến cả cái bánh trong miệng, tôi tự thấy mình giỏi thật.
 
Đấy, đúng là thời gian hôm nay trôi nhanh thật. Mới có một chút thôi mà tôi đã có mặt trước cổng trường rồi.
 
- E hèm.
 
Tôi tằng hắng, bỏ lại cái hình ảnh một đứa con gái hối hả, lo sợ cạnh cổng sắt của trường, thay vào đó là một đại sư tỷ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, đường đường chính chính bước vào.
 
Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi lên lớp. Tiết đầu là tiết Toán của cô chủ nhiệm Từ Dung. Chưa bao giờ tôi có tình cảm với môn này, đặc biệt là tiết này, dù chỉ là một chút tình yêu nhỏ nhoi thôi. Nhưng hôm nay, tôi thấy khá thích sau khi nghe lời nói của cô:
 
- Từ hôm nay, Bạch Dương sẽ chuyển qua lớp ta học. Bạn ấy là người mới, tất cả phải giúp đỡ bạn nghe không?
 
Há há, cái tên Bạch Dương học ở đây sao? Vậy là Ông Trời đã có mắt, thương cho sự bỏ công bỏ sức trả thù tên này. Bạch Dương... ngươi sắp tiêu rồi. Tôi mừng như có lễ hội vậy. Nó học ở đây, tôi càng có nhiều cơ hội thực hiện kế hoạch của mình. A, lại càng may mắn nữa khi nó... ngồi cạnh tôi! Từ trước tới giờ tôi độc chiếm cái bàn này, cả cái ghế này nữa, bây giờ có nó, chẳng khác nào tôi mất quyền chiếm hữu của riêng. Tức thật, lại thêm một lý do nữa làm ý chí của tôi như lớn lao hơn nữa, niềm tin và niềm mong muốn thực hiện kế hoạch trả thù mỗi lúc một sục sôi.
 
Đây là lần đầu tiên tôi không phô trương, không gây chú ý, mà chỉ âm thầm thực hiện mọi hành động. Tôi lặng lẽ theo dõi nó - thằng Bạch tội nghiệp sắp sửa bị đem lên thớt, chặt chém thành nhiều mảnh và cuối cùng nó chỉ còn là món cừu quay bởi "đầu bếp" Sư Tử đại tỷ - là tôi. Tôi lặng lẽ nhìn nó vênh cái mặt kênh kiệu bước tới cạnh mình, ngồi xuống với điệu bộ một ông hoàng. Tôi lặng lẽ lôi hết những diệu kế trong đầu ra và bắt đầu chọn lựa.
 
- Ai có thể giải bài này? Biết thì giơ tay, không thì đừng giả vờ đùa cợt. Ai có thái độ đó, tôi sẽ phạt nặng.
 
Cô Từ Dung nghiêm khắc lắm. Nói đúng hơn cô là một "bà già" khó tính, khó chịu và khó ưa. Đúng với cái tên, cô có dung mạo hiền từ như tiên sa, nhưng tính tình thì... ôi thôi! Cô chưa tới ba mươi, nhưng tâm và tính thì còn hơn cả người bốn mươi. Cũng may là tôi đã rút kinh nghiệm sau một lần vô tình đùa như lời cô bảo. A, phải rồi... Tại sao tôi không làm vậy với thằng Bạch nhỉ? Tuyệt vời!
 
Tôi cười thầm, trong bụng như mở cờ. Tôi chầm chậm đảo mắt khắp lớp, giờ tôi mới thấy mình thật sáng suốt khi chọn dãy bàn cuối lớp mà ngồi: vừa quan sát được cả lớp vừa tránh né được những ánh mắt hăm dọa của thầy cô. Một lần nữa tôi lại cười thầm. Không ai giải được cả. Vậy là thuận buồm xuôi gió rồi. Tôi quay qua thằng Bạch, thấy nó đang ngơ ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi có tán lá phượng xanh thắm một màu trời. Có lẽ nó đang thả hồn vào thiên nhiên, thả tâm trí đong đưa trên cành cây. Tôi nhìn nó, thoáng chút tội nghiệp, nhưng suy nghĩ đó mau chóng biến mất. Tôi lén thò tay bên dưới bắp tay nó, khẽ lay lay, miệng ghé sát vào tai nó mà thì thầm: "Cô hỏi ai là Bạch Dương kìaaaa..." Tôi gắng kéo dài chữ cuối cùng cho đến khi còn có thể. Nó giật mình, đứng phắt dậy không chút chần chừ, đôi môi giật giật không ngừng liến thoắng:
 
- Dạ! Dạ! Dạ thưa cô! Là! Là! Em ạ!
 
- Ồồồồồồồồồồồồ...
 
Tiếng "ồ" vang lên khắp lớp, tất cả giương đôi mắt trầm trồ nhìn nó. Nó ngơ ngác đáp lại bằng gương mặt khó hiểu và tay gãi gãi đầu. Chắc nó đang thầm nghĩ rằng: Bộ nó làm gì sai sao?
 
- Giỏi lắm! Hãy làm cô bất ngờ đi nào! Bài này khó, mà em vẫn gan dạ đồng ý giải!
 
- Ơ... Em đâu biết gì đâu ạ?
 
"Bây giờ mới thật sự là bất ngờ đấy, cô Từ Dung ạ."
 
Tôi nghĩ, cố không bật cười ha hả thành tiếng, dù khóe môi vẫn đang nhếch lên hết cỡ mà không kiềm chế được. Tôi ngước đôi mắt đắc ý được che phủ một tấm màn "ngây thơ vô số tội" hết quan sát nó, rồi lại đảo qua đối tượng thứ hai: cô giáo. Cô đang im lặng nhìn nó, vẻ mặt tỏ rõ sự khó hiểu trước gương mặt không-thể-ngây-thơ-con-nai-tơ-và-đáng-thương-hơn của thằng Bạch, rồi dần dần đôi chân mày, và đồng tử cô giãn ra như đã ngờ ngợ hiểu ra chuyện gì đó.
 
- À...
 
Cô Từ Dung nở một nụ cười hiền như không hiền. Một nụ cười ẩn chứa sự nham hiểm. Và đời không như là mơ, mơ thì cũng chẳng thể nào giống như sự việc xảy ra với thằng Bạch đây: cô giáo vẫn im lặng ra hiệu. Mà sự im lặng cùng hành động thì lúc nào cũng đáng sợ hơn những lời nói đậm chất "phong ba, bão táp". Cô phẩy phẩy ngón tay trỏ theo hướng từ dưới lên trên, chỉ về Bạch Dương đang ngơ ngác. Nó vô thức bước theo sự ra lệnh của cô, chẳng ngần ngại mà tiến tới trước mặt "Tử thần". Nhìn gương mặt nó thì khá là ngu ngu như chưa hiểu ra chuyện gì nhưng trán đã bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi mặn chát thấm đẫm sợ hãi.
 
- Em vẫn chưa biết tội của mình sao?
 
Cô nghiến răng, tạo ra tiếng "ken két" chói tai. Đây cũng là một cách áp đảo tinh thần người đối diện của cô. Chợt cô dừng lại, nhưng hai hàm răng vẫn không rời mà nhe ra, trông như gắng gượng cười và gắng gượng kiềm chế cơn giận. Vì thằng Bạch, nó cả gan lắc đầu không chút suy nghĩ.
 
- K-i-ể-m-đ-i-ể-m, ngay và luôn!
 
Cô nhấn mạnh từ "kiểm điểm" với vẻ mặt nghiêm nghị đằng đằng sát khí, và bình thản thốt ra cụm từ "ngay và luôn". Nhìn nét mặt ngây ngô vẫn chưa hiểu ra chuyện gì của nó, bất chợt cô quay phắt ra chỗ khác, đôi mắt bắn từng viên đạn như súng liên thanh vào tôi. Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn cô, chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi là kẻ đã gây ra chuyện này?
 
- Sư Tử, em giúp bạn. Sau giờ ra chơi phải nộp cô, ngay và luôn!
 
Bà cô này bị nghiện cụm từ này hay sao ấy, lúc nào cũng sử dụng nó cả. Tôi thấy hơi hối hận một chút, vì tôi cũng bị liên lụy, may là Bạch nó không khai báo thủ phạm gây ra chuyện này là ai. Hứ, tôi đâu có rỗi hơi mà giúp nó viết bản kiểm điểm? Nhưng thôi vậy, dù gì cũng do mình, coi như là cứu nhân độ thế vậy. Như thế mới là Sư Tử cô nương chứ.
 
Nghĩ rồi tôi thầm thán phục mình. Không ngờ từ một tội phạm lại nhanh chóng trở thành vị cứu tinh. Mà nạn nhân vừa xui vừa may ấy lại là cái thằng Bạch kiêu ngạo.
 
Nó ủ rũ bước xuống, nhìn nó là biết nó chưa kịp hoàn hồn sau sự việc hồi nãy. Có lẽ nó đang rất bàng hoàng và ngỡ ngàng về độ kỳ lạ của lớp tôi. Cho đáng đời nhà nó! Tôi vô tư nhe răng ra cười với nó, điệu bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù tôi biết, chuyện là do tôi.
 
Hai tiết Toán tra tấn chẳng bằng này, tôi dường như kiệt sức hoàn toàn. Sao mà tôi ghét nó thế không biết. Mỗi bài toán, mỗi bài học là một cơn ác mộng kinh hoàng đối với đầu óc "thất thường" của tôi. Tôi đôi khi rất là thông minh và sáng suốt, nhưng đôi lúc lại chẳng khác gì "đồ đầu đất" cả.
 
Tôi quay qua thằng Bạch, nó cũng đang đau khổ không kém gì tôi. Chắc là do vừa mới đặt chân vào lớp này chưa được mười phút đã có "nghĩa vụ cao cả" là viết kiểm điểm và ăn nguyên một quả trứng đà điểu to đùng vào sổ đầu bài rồi.
 
Reng!!!
 
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi. Tôi chưa bao giờ không yêu cái âm thanh dễ thương dễ mến này. Chỉ mới nghe qua thôi mà tôi đã như người chết vừa sống lại.
 
Tôi vội vã bật dậy, tính chạy xuống căn tin nhâm nhi vài cái bánh và mua C2. Chợt một bàn tay níu tôi lại. Nhưng tôi cảm nhận được sự căm ghét, thù hận qua cái bấu víu này. Tôi quay phắt người, tìm chủ nhân của cái nắm thô thiển ấy. Tôi trợn tròn mắt nhìn nó - thằng Bạch. Nó đang nghiến răng, một tay phe phẩy tờ giấy được viết một dòng chữ to đùng duy nhất "BẢN KIỂM ĐIỂM", tay còn lại thì đang kéo tôi. Tôi liền cố gắng lục lọi lại ký ức của mình. A, phải rồi, tôi phải giúp nó theo lệnh của cô giáo. Phen này tôi phải ở đói mà bất đắc dĩ giúp đỡ nó.
 
Tôi giật phăng tay nó ra, hất mạnh tóc, nói đúng hơn là cái mái ngố thưa đáng yêu của tôi. Tôi hậm hực ngồi phịch xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa.
 
- Này, coi chừng tôi đấy.
 
Nghe thấy giọng nói sặc mùi hăm dọa của nó, tôi ngừng hẳn việc rủa thầm. Từ từ quay đầu qua (Cái này là do tôi bị nhiễm của phim kinh dị ấy. Lúc nào con ma cũng quay đầu chậm chậm hết.), nheo mắt lại nhìn nó như muốn bảo rằng: "Mới nói gì, nói lại nghe coi?".
 
- Ơ... ờ thì...
 
Nó run cầm cập. Cái mặt cố tỏ ra vênh váo nhưng không giấu nổi sợ hãi. Mặt nó tái xanh, miệng lắp ba lắp bắp mãi chẳng nói được lời biện minh nào. Thấy chưa, tôi biết mình có uy lắm. Và cũng đáng sợ không kém nữa. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Tôi phũ phàng quay phắt đi, lấy ngay cuốn truyện dành cho tuổi mới lớn đang đọc dở dang để trong hộc bàn mà không mảy may để ý đến nó, cũng chẳng cười lấy một cái để xoa dịu nỗi sợ hãi. Và cuốn truyện này, tất nhiên, tôi đọc trộm trong giờ học. Tôi gí mắt vào từng hình ảnh, từng dòng chữ một nhưng chẳng để ý gì cả. Tôi len lén nhìn nó mỗi khi cảm thấy an toàn. Liếc trộm nó được vài cái thì bị nó phát hiện mất. Nó ngó tôi, ngây thơ hỏi một câu làm tôi "sốc đến tận óc":
 
- Mà viết kiểm điểm về cái gì đây nhỉ?
 
Trời đất, vậy chứ suốt từ nãy đến giờ, thứ mà nó cặm cụi viết là cái gì? Tôi vứt ngay quyển truyện sang một bên, vừa mạnh bạo dùng hai tay đập mạnh xuống bàn, vừa đứng phắt dậy. Lườm nó một cái muốn rách cả mặt, tôi hỏi, giọng khá "nhẹ nhàng" và từ tốn:
 
- Thế nãy giờ "bạn" đang viết gì thế?
 
Tôi cố gắng kéo dài chữ "bạn" và chữ "thế" như muốn nhấn mạnh điều gì đó. Và dường như tôi đã thành công. Mấy lớp lông tơ trên người nó cứ theo âm ngân dài của tôi mà dựng hết cả lên. Nó lắp bắp như gà mắc tóc:
 
- Tui... ơ... tui...
 
- Đưa đây coi!
 
Tôi không phải là hạng người kiên nhẫn. Tôi giật mạnh tờ giấy trước mặt nó, đưa lên đọc một cách chăm chú...
 
Sau đây, Sư Tử tôi xin tường thuật lại những gì tôi đã được chứng kiến:
 
(Xin phép bỏ qua một số phần để tiến tới phần quan trọng nhất: Nội dung chính - phần đã gây nên những hậu quả khó lường sau này cho thằng Bạch)
 
Kính gửi: Hội trưởng Hội Bảo Vệ Quyền Lợi Của Học Sinh Trường Zidca.
Tôi tên: Âu Bạch Dương (là đại công tử, con cưng của đại gia Âu Dương Cưu)
Hôm nay tôi viết đơn này xin kiện học sinh Sư Tử của lớp Z. Với hành vi bêu xấu, vu oan, vu khống của bạn ấy, tôi đề nghị Hội Trưởng có những hình phạt thích đáng (và thật tàn nhẫn) nhằm lấy lại danh dự, công bằng cho tôi và để ngăn chặn đức tính xấu của bạn ấy.
 
(Bỏ qua nốt phần ký tên)
 
Vừa đọc xong, tôi đứng hình. Chừng một phút sau đó, tôi quay lại, trợn mắt, ngỡ ngàng nhìn Bạch Dương đang run cầm cập, mắt gần như nhắm nghiền. Chắc nó sợ tôi sau khi đọc xong là giết nó và phi tang tờ giấy - vật chứng hay sao ấy.
 
- Vậy ra... từ nãy đến giờ... là viết cái này!?
 
Tôi cố gắng chỉnh volume vừa nghe nhất có thể. Tôi thấy rằng mình nên làm giống như trước, nên ngậm đắng mà trả thù sau còn hơn là "xử" tại chỗ.
 
- Tui... tui xin lỗi... Hì hì, tui chỉ muốn đùa thôi à! Tha cho tui nha!
 
Nó năn nỉ, rồi vội chộp lấy tờ giấy trên tay tôi và bỏ chạy một mạch. Nó quên mất không viết bản kiểm điểm. Thế là sau giờ ra chơi, nó không có gì để nộp cho cô Tâm Tâm. Kết cục: Cô Tâm Tâm đã gọi điện báo cho Phụ huynh về tình hình của nó. Theo như óc phán đoán và những thông tin mà tôi được biết, nó bị cắt tiền quà vặt trong vòng một tháng, không được đi chơi vào cuối tuần, bị cấm túc và mỗi ngày phải viết một trăm lần câu: Xin chừa, sau này sẽ nghiêm túc hơn ở mọi nơi. Cho đáng đời cái tên láu cá! Khỏi phải nói tôi đắc ý đến cỡ nào! Nhưng mà... tôi vẫn chưa hài lòng. Tôi muốn chính tay mình gây khổ đau cho nó cơ. Vậy là tôi lại bắt tay vào thực hiện kế hoạch đã vạch ra.
 
Đêm đó, tôi lén qua nhà thằng Bạch. Cổng khóa, bờ rào cao, lại nhọn hoắt. Tưởng chừng như điều đó sẽ làm tôi bỏ cuộc. Nhưng không. Tôi là ai cơ chứ? Sư Tử đại tỷ chưa bao giờ biết đến chữ "khuất phục". Đây quả là thời cơ thích hợp để tôi sử dụng hoàn hảo những chiêu thức đột nhập mà tôi đã luyện từ lâu. Tôi bẻ tay, chuẩn bị tinh thần và bắt đầu. Tôi với tay bám chặt vào hai thanh sắt, lấy đà và nhảy phóc lên, ôm lấy cả tường rào. Rồi với "khinh công" và tài năng thiên bẩm được thừa hưởng của Tôn Ngộ Không, tôi khéo léo luồn lách. Cuối cùng, tôi đã vào được khuôn viên căn biệt thự của nó mà chẳng mất nhiều công sức là mấy. Tôi đảo mắt quan sát khắp mọi ngõ ngách, nhìn bao quát cả căn nhà. Chợt đôi mắt tôi dừng lại, mở to tròn, sáng rỡ như đèn pha khi phát hiện ra cái cửa sổ ở lầu hai đang mở toanh. Đầu tôi mau chóng nảy ra một ý tưởng: đi bằng cửa trước không được, thì ta đi bằng cửa sau, nhưng cửa sau không được nữa thì ta tùy cơ ứng biến, vào bằng cửa sổ là vui nhất.
 
Bộp.
 
Trong chớp mắt, tôi đã đặt chân lên tầng ba. Tôi uyển chuyển như rắn, khéo léo đánh đu như vượn, và nhẹ nhàng như mèo. Tôi rón rén đi tìm thằng Bạch.
 
- Chết, chết rồi. Quả trứng này, biết giấu ở đâu đây? Không lẽ đem chôn? Hay thiêu đốt để nó trở về với cát bụi? Làm sao đây?
 
Á à, cái giọng này, quen lắm. Là giọng của nó! Chẳng thể lẫn vào đâu được. Tôi bắt đầu men theo âm thanh mỗi lúc một to, chứng tỏ tôi đang tiến đến rất gần nó. Tôi khựng lại. Giọng nói bây giờ khá rõ. Và tôi đang đứng trước một căn phòng có cửa sơn màu nâu với họa tiết cách điệu. Nhà giàu có khác! Cửa không đóng, nên tôi ghé mắt nhìn qua khe hở và thấy thằng Bạch đang đi lòng vòng, hết leo lên giường thì lại chạy xuống đất. Cứ thế nó làm mấy chục vòng mà không thấy chóng mặt, thật đáng bái phục à nha. Nhưng mà, nó không chóng mặt, chứ tôi thì sắp xỉu rồi đây. Tôi nhìn kỹ mặt nó, trông khác thường ngày ghê lắm. Tái xanh, vã mồ hôi và toát lên nỗi sợ hãi. Tôi đưa mắt tìm khắp phòng, nhưng chẳng thấy quả trứng nào cả. Vậy "quả trứng" mà nó nhắc đến là gì? Tôi đăm chiêu suy nghĩ. Chợt tôi nhớ ra: Sáng nay nó mới ăn con "không" vì môn Toán. À há, ra là nó giấu không muốn bố mẹ biết vụ nó bị 0 điểm. Số tôi may thật, chưa kịp làm gì cũng chẳng mất bao nhiêu thời giờ đã như ý rồi. Xem ra Ông Trời thương tôi thật.
 
Tôi nở nụ cười "đểu cáng", rón rén quay người và về nhà trong vinh quang...
 
_End Part I_


[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 2woxcf5
 
Capryl Janya
Học sinh chưa nhận lớp
Capryl Janya
Giới tính : Nam
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 35
Birthday : 17/01/2001
Join date : 02/08/2014
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ   [Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Icon_minitimeSat Oct 04, 2014 1:43 am

Ngó lơ (Part II)


Ngày hôm sau...
 
- Tiết này được nghỉ tụi bây ơi!!!
 
- What!? Mày nói thật á?
 
- Giỡn chi mày?
 
- Sao vậy?
 
- Ông "Hường" có chuyện rồi!
 
- Tuyệt vời!
 
Thấy mấy đứa nhoi nhoi trong lớp sung sướng mà tôi tự cảm phục mình. Tụi nó đâu biết, hai tiết Lý được nghỉ là nhờ một tay tôi gây ra.
 
*Cùng quay về quá khứ vài chục phút trước*
 
Lão Hường là biệt danh tôi đặt cho ông thầy dạy Lý lưỡng tính. Ổng khá mê màu hồng và hay ngầm chọc ghẹo mấy đứa đẹp trai trong lớp tôi. Tên thật của thầy là Mạnh Dũng Mãnh. Nghe cái tên "men - lỳ" đến là vậy nhưng giới tính thì ôi thôi, thất vọng tràn trề. Ổng điển trai nhất trường, nữ sinh nào cũng mê mẩn cho đến khi biết được sự thật phũ phàng. Sẵn tiện tôi kể luôn: Người yêu ổng là thầy Minh Nghi dạy Họa lớp tôi (tôi đặt biệt danh cho thầy là "bà Mỹ" vì thầy cũng rất đẹp, làm việc gì cũng hoàn mỹ, và đặc biệt là thầy yêu nước Mỹ với câu slogan "nước Mỹ muôn năm").
 
Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày vì tôi biết rằng, hai người đó lúc nào cũng gặp nhau để tâm tình khi trường còn chưa mở cổng để đón học sinh. Tôi leo rào, lén lút nấp sau những cây cột và trong góc khuất, theo dõi ông Hường và bà Mỹ để chờ thời cơ thực hiện bước đầu của kế hoạch vĩ đại.
 
- Nghi đẹp thật đó nha~
 
- Mãnh xạo quá à~ Tính nịnh Nghi đó phải không?
 
- Làm gì có~ À mà chắc là nịnh Nghi thật đó~! Nghi cho hôn một cái đi nà!
 
- Ứ ừ, kỳ cục quá hà! Nè, hun đi!
 
Nói thật chứ, mọi người đừng nghĩ công việc của tôi là đơn giản. Cũng may tôi đã uống mấy vỉ thuốc chống sốc, chống nôn đầy đủ rồi, nếu không thì chỉ có nước tự cắn lưỡi mà chết thôi. Tôi không ngờ hai giáo viên tài giỏi lại làm ô uế khuôn viên trường học như thế. Trời ơi, tôi nghe giọng nói ẻo lả, bộ dạng uốn éo của họ, cộng thêm cả cái chu mỏ của bà Mỹ nữa mà tôi muốn quyên sinh luôn ấy. Còn đâu là tâm hồn trong sáng, thánh thiện của tôi nữa?
 
- Á~ Tự dưng Mãnh đau bụng quá~ Xin lỗi Nghi nha~ Để khi khác Mãnh bù cho nụ hôn nồng thắm khác... Còn bây giờ... AAAA!!! Tào Tháo ơi, đừng rượt con!!!
 
Rồi, cơ hội đã đến. Tôi rón rén chạy theo ông Hường đang hớt hải hướng đến nhà vệ sinh.
 
Đợi khoảng vài phút, tôi bắt đầu thấy ông Hường đã chuẩn bị đấu lại với Tào Tháo. Việc đầu tiên là ổng lấy quần treo lên cánh cửa (quàng lên bên trên) và chiến. Tôi thực hiện thao tác nhanh - gọn - lẹ, vội chụp lấy quần của ổng và... giấu đi ở góc nào đó mà tôi cũng chẳng nhớ.
 
Sau đó, tôi bỏ chạy, mặc cho ổng í ới gọi, van xin,... Và tôi chắc chắn một điều là: chẳng ai cứu được ổng hết. Cũng bởi vì sĩ diện, nên ổng sẽ không dám nhờ vả một ai đâu. Vậy là tôi đã thành công rồi.
 
*Quay về thực tại*
 
Tôi đứng dậy, hiên ngang bước lên bục giảng. Bộp bộp - tôi vỗ tay để gây sự chú ý. Như mong muốn của tôi, tất cả đều dừng lại mọi hoạt động, hướng mắt về phía tôi.
 
- E hèm - Tôi tằng hắng - Có ai muốn chơi trò chơi không?
 
Một câu hỏi nhẹ nhàng, chẳng có gì là phô trương cả, nhưng cả lớp đã rần rần cả lên:
 
- TUYỆT VỜI! CHƠI TRÒ CHƠI KÌA! CÓ GIẢI THƯỞNG GÌ KHÔNG? THỂ LỆ THẾ NÀO?
 
- Dễ lắm! Và giải thưởng cũng khá hấp dẫn, nhưng xin giữ bí mật đến phút cuối. Còn bây giờ... Huýt!
 
Nghe tiếng huýt còi của tôi, một tốp khoảng vài người thanh niên bước vào lớp, trên tay là mấy trăm ký trái cây đủ loại. Trước những con mắt ngỡ ngàng của mọi người, tôi bình thản công bố luật và cách tham gia trò chơi.
 
Trước hết, tôi chia lớp thành hai đội, và thằng Bạch Dương thuộc đội B. Tôi ra lệnh cho tất cả ổn định chỗ ngồi, rồi đề nghị hai đội cử ra một người đại diện bốc thăm chọn thí sinh cho vòng đấu thứ nhất. Và đây là kết quả bốc thăm:
 
♥ Đội A: Băng Tiên.
 
♥ Đội B: Bạch Dương.
 
Khỏi phải nói thằng Bạch Dương nó khó chịu cỡ nào. Tôi đã biết trước chuyện này rồi. Vì trong thùng đựng thăm của đội B, tôi toàn ghi tên của nó. Nên dù có lấy cái nào thì nó cũng là người chơi - và cũng là nạn nhân duy nhất của tôi.
 
Cuộc thi bắt đầu bằng tiếng hô của tôi. Cả hai người được chọn đều phải ăn thật nhanh đĩa trái cây được tôi chọn ngẫu nhiên để trước mặt. Tất nhiên, toàn là những loại quả có hạt. Và tôi quy định rằng, không được ăn hạt, phải lọc ra cho kì hết.
 
- Cái gì!? Cô tính trả thù tôi hay sao vậy?
 
Thằng Bạch Dương hét lên khi tôi vừa cho biết cách chơi và cả hình phạt cho người thua cuộc: Tùy ý trọng tài. Nhưng sự tức giận của nó chỉ nhận được sự im lặng, tỏ vẻ không quan tâm của tôi. Vậy là nó chẳng nói chẳng rằng, lao vào ăn điên cuồng và cố gắng lọc hạt ra.
 
Tôi đứng nhìn nó, bụm miệng cười. Tôi... cho nó ăn thanh long! Thanh long mà lọc hạt ra thì chỉ có nước thua cuộc và cái miệng của nó sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Nghĩ mà tức cười làm sao.
 
Và hiển nhiên: nó thua. Nó thua trong thảm hại với đôi môi hơi sưng một chút vì liên tục phun hạt thanh long và cái lưỡi phồng rộp, rướm máu vì vô tình cắn phải nhiều lần. Tôi nghĩ, chắc có lẽ nó là đứa khổ sở nhất trong ngày, nhọ nhất trong tuần và ức chế nhất trong năm. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Ai bảo chọc phải Sư Tử cô nương làm chi.
 
Càng tưởng tượng đến cảnh phạt nó, tôi không giấu nổi niềm vui sướng. Tuyệt làm sao! Thế là tôi cứ tủm tỉm cười trước vẻ mặt đau khổ của nó và những con mắt trợn tròn cùng cái mồm há hốc của cả lớp. Mãi một lúc lâu sau, tôi mới bình tĩnh lại được mà bắt tay vào việc đày đọa thằng Bạch. Tôi tằng hắng, trịnh trọng đưa tay vuốt cằm, nhìn nó trìu mến rồi phán một câu xanh rờn:
 
- Vô nhà vệ sinh nữ đi. Mười phút.
 
- Gì cơ? Tôi không làm thì sao?
 
Nó cố chấp, vênh váo cái mặt lên cho thấy, nó sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Nhưng trước gương mặt đang dần chuyển sang vẻ gian gian của tôi, nó hơi lo một chút. Tôi nở nụ cười "mê hồn", cất tiếng lảnh lót, làm nó nghe xong như muốn lùng bùng cả hai lỗ tai:
 
- Đồng ý thực hiện hay là để tui dâng trứng ngỗng Toán cho ba má ông xem đây hả?
 
- Ớ... làm thì làm! Sợ gì!
 
Cứ như hay lắm vậy. Nó làm bộ bất cần, quay người và bước đi về hướng nhà vệ sinh nữ. Khi bóng dáng nó đi khuất khỏi tầm nhìn ra cửa lớp, tôi mới há miệng cười ha hả, rồi tất tả chạy đuổi theo, sợ nó trốn mất, không quên nhìn mọi người và nói:
 
- "Ai - phôn", "Samsung Gà - lắc - xy" mô rồi? Thẳng tiến nào! Chuẩn bị có tin nóng vừa thổi vừa nghe đây!!!
 
Dù tôi nói không đầu cũng chẳng có đuôi, nhưng cái tụi "báo lá cải" này đều hiểu hết. Chúng nó đồng loạt rút "dế yêu" ra, theo gót tôi đang dẫn đầu đoàn săn tin tiến đến chỗ thằng Bạch.
 
Tách. Tách. Tách.
 
Những bức ảnh liên tục được lưu vào bộ nhớ của hơn ba mươi cái máy, bao gồm cả điện thoại và máy tính bảng. Bạch Dương dù không muốn một chút nào, nhưng nó vẫn phải tạo dáng uốn éo như con rắn giữa phòng vệ sinh trong vòng mười phút như yêu cầu của tôi. Nhìn gương mặt nó trông tếu tếu, cười mà đau khổ vô cùng. Nó vừa nhăn nhó vừa gượng nhếch mép.
 
Vài phút sau, tất cả học sinh của những lớp khác nghe tiếng hò reo, hú hét cũng nhiều chuyện mà ùa ra, mặc cho giáo viên đang giảng dạy có thét, có ra lệnh như thế nào. Lúc này, mặt thằng Bạch đang đỏ lại càng đỏ hơn, chẳng khác gì quả cà chua di động hết. Và hiển nhiên, số lượng ảnh ngày một tăng nhanh, vì ai thấy cảnh này mà không thích lưu giữ lại để khoe với mọi người trên mạng xã hội chứ. Mười phút trôi qua đối với những "nhà báo" nghiệp dư thật sự ngắn, quá ngắn đi chứ. Còn với Bạch Dương, nó chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như lúc ấy (Sau này nó kể cho tôi biết). Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ êm xuôi sau khi thằng Bạch hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn: thu hút thêm nhiều người và thành lập cả một cái chợ buôn dưa lê, bán dưa chuột chen chúc nhau tại hành lang. Tôi lại đâm ra khó xử, chẳng biết làm thế nào. Tôi và cả nó lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến hay lùi, đi đường nào cũng không được. Mãi hai chục phút, bốn mươi hai giây, mười lăm tích tắc sau, vị cứu tinh cũng đã tới. Thầy Giám thị đẹp trai đáng mến (cũng là người trong mộng của tôi và nhiều nữ sinh khác) oai phong huýt còi, sử dụng giọng nói uy nghiêm, trầm ấm và dứt khoát để điều khiển dòng người đông nghịt. Ôi trời, tôi đến chết mê chết mệt cái ông này mất thôi. Bảnh gì đâu! Lúc đi ngang qua thầy, tôi liều mình đá lông nheo một cái, định là chỉ đùa cho vui, ai ngờ đâu bị thầy bắt gặp. Cũng may là thầy không bắt phải đi viết bản kiểm điểm và cho mời phụ huynh vì tội vô lễ. Chắc là thầy mê sắc đẹp của tôi nhỉ? Xem ra tôi cũng có sức quyến rũ đó chứ.
 
- Mơ mộng gì vậy?
 
Nếu thầy Giám thị là người đáng yêu nhất, thì cái thằng Bạch là người đáng ghét nhất. Tôi đang mơ tưởng đến cảnh hoàng tử cưỡi bạch mã (mà thầy là hoàng tử điển trai) thì nó lại nỡ lòng nào đập một cái bộp vào vai tôi, hỏi một câu hết sức là vô duyên, làm lộ bí mật, làm thầy nghi ngờ, quê chết được. Đúng là đồ khó ưa mà. Nhưng mà nói gì thì nói, tôi thấy nó cũng dễ thương ấy chứ. Một nét dễ thương ngầm. Aisshh... Tôi đang nghĩ gì thế này? Không được. Rũ hết, bỏ hết. Giả dối, giả dối. Tôi vỗ đầu mấy cái cho tỉnh táo. Rồi vô tình quay qua nhìn nó, và thấy nó đang nhìn chằm chằm tôi, miệng há hốc. Mặt nó hiện rõ một dấu chấm hỏi thiệt là to, ý như muốn bảo: "Bị điên à?"
 
- Tui biết tui đẹp rồi, khỏi ngắm hen.
 
Nghĩ khác, nhưng trả lời khác. Tôi đùa, sau đó nhanh chân bước đi thật nhanh về lớp. Bỏ lại thằng Bạch đang từ từ thấm hết câu nói của tôi. Vài giây sau, chắc nó đã nhận thức hết được mà vờ nôn ọe, chắc là nó sốc lắm nhỉ?
 
Đêm hôm đó, tôi nhận được cả ngàn lượt thích của học sinh toàn trường và số lượt thích vẫn đang tăng lên dồn dập không ngừng nhờ cái clip có tựa đề là "Công tử Bạch Dương của trường Zod trong nhà vệ sinh nữ" kèm một cái biểu tượng cảm xúc "vã mồ hôi". Thấy chưa, những kế hoạch của tôi thực sự rất hoàn hảo và có lợi cho tôi rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc phải dừng lại rồi, không nên đùa quá trớn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Và thằng Bạch, nó cũng bỏ hẳn cái tính "chảnh" và "kiêu", "khinh người" của nó rồi.
 
Và bây giờ, tôi cảm thấy vui thật. Câu chuyện về những trò chọc phá thằng Bạch của tôi đã kết thúc rồi đó. Vậy chắc có lẽ mọi người cũng đã hiểu lý do tại sao tôi lại nổi tiếng và tại sao Bạch Dương nó lại mang bộ dạng thiểu não ấy mà lê thân vào căn tin.
 
- Ê Dương! Lại đây tui bảo!
 
Tôi vẫy tay gọi nó, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra dù xung quanh tôi, mọi người đang bàn tán xôn xao về chiến tích vĩ đại của Sư Tử đại tỷ. Về phần Bạch Dương, nó nhìn tôi ngơ ngác như người mất hồn, rồi ủ rũ bước tới chỗ tôi, trông chẳng khác nào thây ma trong bộ phim The Walking Dead mà tôi cày suốt một đêm hôm qua.
 
- Ông sao thế?
 
Tôi giương mắt ếch dòm nó, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ như con nai tơ. Nó liếc tôi với một ánh mắt căm thù, vài giây sau lại trở về trạng thái ban đầu: đờ đẫn. Nó gượng nhếch mép, lên tiếng:
 
- Còn hỏi! Giả vờ đấy à? Ai đã hại tôi ra nông nỗi này, còn bày đặt quan tâm thế?
 
- Ờ thì... hề hề... Chuyện cũ ấy mà! Quá khứ, nhắc lại làm gì! Thôi bỏ qua, bỏ qua hén!
 
Tôi vội vàng xua tay, cười xòa rồi liên tục khua môi, làm nó chẳng có cơ hội để nói một tiếng nào. Nó bực mình, nên cũng không thèm nói gì sau đó nữa. Vậy là tôi cố gắng không nhìn vào mắt nó, chăm chú vào ăn. Và nó thì cứ ngồi đó dòm tôi. Khó chịu quá.
 
- Ông đi ra chỗ khác đi, ngồi đây sao tui ăn được?
 
- Ờ.
 
Nó trả lời cụt ngủn, đứng dậy và đi một cách khá là "tỉnh". Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cái thằng này, liệu thần kinh nó có bình thường không vậy?
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Xnb4hx
 
- Chết mồ, giờ sao đạp xe về nhà đây?
 
Tôi than thở, ngồi phịch xuống. Tôi quên mất là mình phải chạy xe đạp, mà lại đánh nhau, để bây giờ trặc chân, đi còn không nổi chứ nói gì đến việc chạy xe? Kiểu này tôi tiêu đời rồi.
 
- Ê Sư Tử! Sao vậy? Còn không về nhà, ở đây chơi với ai thế?
 
Tôi ngước mặt lên, phía xa là Bạch Dương đang tung tăng tiến tới. Đã xui xẻo rồi, mà còn gặp nó, đúng là mệt hơn nữa ấy chứ. À mà... người ta nói "trong cái rủi, có cái may". Hay là tôi thử tìm cái may bên trong cái rủi ấy xem sao.
 
- Đau chân quá, không đạp xe được. Hay ông chở tui về được không?
 
- Hở, đi xe đạp á?
 
- Ừ.
 
Làm gì mà nó phải ngạc nhiên, ngớ người ra như vậy? À phải rồi, nó là con nhà giàu, suốt ngày chỉ biết Limousine, Ferrari... chứ làm gì biết đến xe đạp.
 
- Vậy là ông không biết đi?
 
- Gì cơ!? Tui đi được, để tui chở!
 
Chưa kịp để tui phản ứng gì, nó nhanh nhảu chộp lấy tay lái, gạt chống và ngồi lên. Nó hất đầu, ra hiệu cho tôi lên xe. Ngồi trên xe mà tôi cảm tưởng như mình đang đối đầu với Thần Chết vậy. Tôi có một chút lo lắng. Lo thằng Bạch không biết nó có đạp được không, hay là nghe lời chọc ghẹo của tôi mà nó liều mạng thể hiện? Đúng là cái miệng nó hại cái thân mà.
 
- Này, nhớ đi cẩn thận nhé.
 
Trên đường đi, ngoài chỉ đường ra thì tôi nhắc đi nhắc lại câu ấy cả chục lần. Tôi sợ nó quên mất mà gây ra tai nạn.
 
- Ê ê, xem kìa! Dễ thương nhở?
 
Nghe tiếng thằng Bạch, tôi rướn người lên, ngó ánh mắt của nó. Rồi theo hướng nó nhìn và tay nó đang chỉ, tôi quay ra tìm thứ "dễ thương" ấy. Và nhanh chóng, đôi mắt tôi sáng rỡ. Trước mắt tôi là một tiệm bán gấu bông với đủ kiểu, và đủ loại. Nhưng thu hút ánh nhìn của tôi và cả Bạch Dương là cặp gấu bông đôi khoác áo màu đỏ, trông yêu hết biết luôn ấy.
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 29cqlop


Vì mải mê ngắm hai "đứa" nó mà tôi không biết rằng, thằng Bạch nó quay lại, khẽ lén liếc nhìn tôi một cái. Hình như sau đó, nó mỉm cười nhẹ nhàng, chắc là thấy bộ dạng tôi lúc ấy trông kỳ cục lắm. Rồi nó quay mặt đi, và lén cười một cái nữa. Tôi không biết nó đang suy tính cái gì, nhưng mà bộ dạng nó khá là gian xảo.
 
Ầm.
 
Dòng suy nghĩ của tôi lập tức bị cắt ngang. Chiếc xe đạp vấp phải viên đá to nằm giữa đường mà đổ xuống. Tôi và nó đều ngã. Lồm cồm bò dậy, tôi không quên phồng mang trợn má, la hét ỏm tỏi cả lên. Cũng may, xung quanh chẳng có ai, nếu không thì người ta sẽ vây lại nhìn hai đứa tôi như lần đầu tận mắt thấy người ngoài hành tinh mất.
 
Sau nửa tiếng, mười một phút, bốn mươi tám giây, năm tích tắc, tôi mới thôi không "thuyết giáo" nữa. Lúc đó, tôi mới chợt nhận ra, trong lúc tôi nhắm mắt nói luôn mồm, thì Bạch Dương, nó đã vào lề đường ngồi nghỉ mệt từ khi nào, mặc cho tôi đứng giữa đường nói, chẳng khác nào một "con điên" vừa trốn viện đang tự kỷ vậy. Và vừa mới hả giận vài giây trước, tôi lại bắt đầu nổi điên. Nó xem tôi là cái gì, mà lại có thể làm tôi quê đến vậy?
 
Hầm hầm bước tới, tôi thét lên, nhìn bộ mặt mơ mơ màng màng thấy mà ghét quá. Giương tay tính đánh nó một cái cho nó tỉnh mộng, nhưng không hiểu sao, tôi không thể. Dù trông thấy ghét thật, nhưng cũng không thể phủ nhận một điều: gương mặt thật hoàn mỹ làm sao! Từng đường nét một...
 
- Này! Đi về thôi! Tui xin lỗi, không biết bà có bị thương không?
 
Nó tỉnh, làm tôi giật cả mình. Nghe nó hỏi, giọng nói chứa chan sự quan tâm và vẻ hối lỗi, tim tôi bất giác đập lệch một nhịp.
 
Vậy là sao!?
 
Chẳng lẽ tôi đã có cảm tình với nó? Không thể...
 
Và tôi... không ngừng suy nghĩ... suốt trên đường đi... Trong vô thanh vô thức, tôi nhếch môi, mỉm cười - một nụ cười nhẹ nhàng mà chẳng chú ý gì đến xung quanh, có một số tai nạn nhỏ đang xảy ra vì nét hút hồn thánh thiện của tôi (mà sau này tôi được một người đã từng chứng kiến kể lại). Chợt, nụ cười mau chóng lụi tàn, biến mất khỏi bờ môi anh đào của tôi, thay vào đó, tôi bắt đầu thấy mình thật ảo tưởng, thật nực cười làm sao. Với một thằng con trai giàu có như nó, thì chắc có lẽ chẳng bao giờ yêu nổi một đứa con gái ngỗ nghịch, không chút thục nữ như tôi đâu. Nhưng lỡ... có ngoại lệ thì sao?
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ Xnb4hx
 
Tôi tập viết nhật ký kể từ bây giờ...
 
Ngày .. tháng ..
 
Mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng ..
 
Bạch Dương dễ thương thật. Nhìn bề ngoài như vậy, ai nào biết được, bên trong, Bạch Dương quả là hoàn hảo. Mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng ..
 
Bạch Dương vừa tỏ tình với mình. Hai đứa mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng ..
 
Trước giờ mình không thích đến trường, nhưng sao mấy tuần nay, mình lại thấy, đi học thật vui. Phải chăng là vì... có Bạch Dương? Và Bạch Dương cũng nói với mình, trước giờ cậu ấy cũng chẳng ưa gì lớp học, nhưng bây giờ, cậu lại thấy mỗi ngày đi học là một ngày vui. Chắc là vì có mình. Hai đứa mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng ..
 
Hai đứa chính thức hẹn hò. Mình và cậu ấy hay đi chơi, hay uống café, dạo lòng vòng khắp thành phố trên xe đạp... Hai đứa mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng..
 
Mình tự thấy mình không xứng với cậu ấy. Cậu ấy điển trai, học cũng giỏi, tính tình khá tốt, lại giàu có. Chẳng bù cho mình, nhan sắc bình thường, trình độ học vấn tầm thường, tính tình thất thường. Hai đứa mình đang yêu.
 
Ngày .. tháng ..  
 
Mình tự xa lánh Bạch Dương. Mình tự ti. Mình không xứng với cậu ấy. Mình vờ như là đã không còn yêu nữa. Nhưng không. Bạch Dương! Tớ yêu cậu! Mình đang yêu - yêu thầm lặng. Dương đang yêu - yêu phô trương.
 
Ngày .. tháng ..
 
Mình nói lời chia tay. Mình mong Dương tìm được người tốt hơn để yêu. Mình đang yêu - yêu đau đớn. Dương đang yêu, hay đã hết yêu?
 
Ngày 1 tháng 8
 
Khép mình. Giữa dòng đời nghiệt ngã, mình như lạc lõng cô đơn. Dương... cậu đâu rồi?
 
Ngày 12 tháng 8
 
Hôm nay là sinh nhật mình. Vậy mà... Dương... cậu đang ở đâu?
 
Ngày 13 tháng 8
 
Hôm qua là sinh nhật mình. Mình chia tay, không có nghĩa là chia ly... Dương... tớ không muốn xa cậu! Tớ chỉ muốn đứng sau tấm màn nhung, từ phía cánh gà, nhìn thấy cậu hạnh phúc bên người mới hoàn hảo hơn nơi sân khấu huy hoàng... Cậu đâu rồi... Đừng lìa xa tớ!
 
Ngày 15 tháng 8
 
Sự thật... bao giờ cũng đau lòng cả! Đã nửa tháng rồi... Dương ơi... Lúc nào tớ cũng mong cậu đừng xa tớ cơ mà! Dù thầm lặng... nhưng cậu phải hiểu chứ... Dương ơi...
 
Vẫn là gương mặt ấy... Vẫn là đôi mắt ấy... Thật đẹp, và hoàn mỹ... Vẫn là bờ môi ấy... bờ môi vẫn đem lại cho tôi sự ấm áp, dù rằng, nó chưa bao giờ chạm vào tôi... Tôi cảm nhận được, qua sự mấp máy đều đặn. Nhưng sao bây giờ, tất cả đều cứng đờ vậy? Gương mặt vẫn đối diện với tôi, đôi mắt vẫn hướng nhìn tôi, bờ môi khép hờ không động đậy...
 
Tôi chẳng bao giờ cảm thấy dễ chịu khi cậu ấy ngó lơ tôi. Thà rằng cứ ngoảnh mặt đi, còn hơn là nhìn tôi ngây ngô như thế, nhưng không nói một lời nào... Tại sao chứ? Đừng làm lơ tớ!
 
Ngày 12 tháng 10
 
Đã tròn một tháng cậu ấy mất... có lẽ mình không chịu nổi nữa rồi!
 
Người ta nói, cái chết là sự kết thúc. Nhưng không, theo tôi, Bạch Dương mất đi, để đầu thai kiếp khác, sống một cuộc sống tốt hơn, không có tôi, và có lẽ đó là may mắn, Dương sẽ tìm được một người tốt hơn tôi, để yêu thương...
 
Tôi biết vậy, và luôn tự nhủ như thế, nhưng sao... mỗi khi nhìn cậu trong tấm ảnh trước bia mồ, tôi lại thấy lòng đau nhói. Hình ảnh đối lập giữa khung cảnh ấm áp tràn ngập tiếng nhạc hòa cùng ánh sáng và hình ảnh một con người đang quằn quại chống chọi với cơn co giật liên hồi, đau đớn trên giường bệnh lại hiện ra trước mắt tôi. Tất cả đều đưa đến một cái kết chung: tàn. Tiệc của tôi tàn, sự sống của Dương cũng tàn.
 
Mỗi năm, tôi đều tổ chức sinh nhật vào buổi sáng sớm... và dự đám giỗ Dương ngay sau đó...
 
Hai năm...
 
Ba năm...
 
Năm năm...
 
Những tưởng mọi thứ đều diễn ra như vậy, đều diễn ra như một điều tất yếu khó thể thay đổi, nhưng không... Đời không như là mơ... Và tôi cũng chẳng hề đang say ngủ. Tôi đang đối mặt với thực tế.
 
Tôi đang bay. Lơ lửng khắp phòng. Tôi chẳng nhớ gì cả, chỉ biết là, tôi đã nhìn thấy một mảng trắng tinh bao quanh, và bây giờ, trước mắt tôi, là hình ảnh các bác sỹ, y tá đang vây lấy xác tôi...
 
Tôi không tổ chức sinh nhật cùng ngày với Dương... nhưng... kể từ bây giờ...
 
Người ta sẽ làm đám giỗ cho cả tôi và Dương, cùng một lúc, vào ngày sinh nhật của tôi.
 
Hôm nay là ngày 12 tháng 8.


_The End_
 
[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ 2woxcf5
 
 

[Sư Tử - Bạch Dương] Ngó lơ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Ta la Bach Duong
» [Bạch Dương - Ma Kết] Thú
» Bí mật người yêu và chị gái ( Bạch Dương - Sư Tử )
» [one shot] [Bạch Dương-Ma Kết] "Bởi vì anh yêu em, Cừu Nhỏ!"
» (Bạch Dương - Song Ngư) Lọ điều ước
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-