Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Vierge Doan
Học sinh nhà Đất
Vierge Doan
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 383
Birthday : 02/09/1997
Join date : 07/02/2014
[Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối) Empty
Bài gửiTiêu đề: [Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối)   [Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối) Icon_minitimeThu Dec 18, 2014 2:49 pm

Câu chuyện ngắn này cũng đã kết thúc rồi, cám ơn các bạn đã ủng hộ *cúi đầu*

Chap 3


Vậy là cuối cùng hai năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu cuộc sống tiếp xúc với thế giới xã hội đen. Dù Nhân gian có nói rằng, đó thật sự là một quãng thời gian rất dài so với đời người. Nhưng với tôi, nó đi qua thật nhanh chóng làm sao…
 
Và giờ, cái khoảng khắc mà tôi nghĩ chắc cuộc đời mình sẽ bị đảo lộn chính là từ đây. Chính là lúc bố tôi, hay còn có bí danh là Via, giờ đây đã được kế nghiệp, trở thành một boss trùm xã hội đen thật sự.
 
___________________________
 
Một ngày nọ, tôi đã đặt ra một câu hỏi với hắn.
 
“Bố ơi…” – Tôi ngập ngừng gọi hắn trong lúc chúng tôi đang ngồi học tại thư phòng. Vì kể từ hôm tôi vào nhà hắn, hắn bảo tôi không cần phải đến trường đi học nữa và tự nguyện sẽ là người dạy kèm cho tôi – “Tại sao bố lại nhận công việc của xã hội đen ? Con thấy bố rất giỏi, vậy chí ít cũng phải là giáo viên hay bác sĩ chứ ?”
 
Via nghe xong câu hỏi, đột nhiên ném ánh nhìn ngỡ ngàng sững sờ về phía tôi. Tôi đã tưởng đâu, có lẽ vì một lý do nào đó khiến hắn không muốn trả lời. Thế nhưng, trong sự e dè có chút ngượng ngùng, hắn từ tốn đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai nhỏ bé của tôi. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, gần đến nỗi tôi như có thể thấy đáy vực sâu thẳm buồn man mác trong con mắt phải của hắn. Con mắt xanh lam sáng long lanh ấy, tôi chưa bao giờ thấy nó trở nên đẹp đến thế cả.
 
“Bố xin lỗi, nhưng bố không thể…” – Hắn thở dài – “Có lẽ, con cần nên biết một tin. Nhưng bố chỉ mong sao, sau khi nghe xong con đừng giận bố chuyện gì cả…”
 
“Vâng không sao đâu ạ !”
 
Thú thật với mọi người, sau nhiều thời gian sống chung, tôi cũng đã bất giác gọi Via là bố như một thói quen của mình. Không phải vì tôi đã bỏ cuộc sau nhiều lần thất bại lúc ám sát hắn đâu. Mà là, tôi có thể cảm nhận được tình cảm hắn dành cho tôi là một thứ mà tôi tưởng, cả đời nay tôi không thể có.
 
Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống một mình lẻ loi trong cô nhi viện, thế nên chưa một ai đối xử với tôi như thế này cả. Mặc dù, hắn ta có hơi đáng ghét và tàn bạo một chút (*cười mỉm*), nhưng với tôi, Via đúng là người cho tôi một không khí của gia đình thật sự. Tôi chưa biết mình phải làm gì để có thể đáp trả lại cho hắn, thế nên, tiếng gọi “bố” này, nhất định tôi sẽ chỉ dành cho hắn suốt cuộc đời mình.
 
_________________________________
 
Via im lặng dẫn tôi hướng ra khu vườn sau nhà, nơi có một chiếc vòm tuyệt đẹp máu trắng như tuyết cùng với bộ bàn ghế phương Tây sang trọng và ba tách trà còn đang nóng hổi. Nhìn thoáng qua, tôi nghệch mặt không một cảm xúc, đây quả nhiên là trò của Capri mà.
 
Ấy thế, cậu ấy cũng đã ở đó sẵn từ khi nào. Trang phục quản gia như ngày nào, mái tóc chải chuốt gọn ghẽ, đứng trang nghiêm như một người hầu bên cạnh thành quả của mình. Quả công nhận là Capri, cậu ta rất chu đáo trong mọi việc mà…
 
Capri kê một chiếc ghế cho tôi, nhưng mắt cậu ta lại nhìn về phía khuôn mặt đang rầu rĩ của Via mà thì thầm.
 
“Anh Via, anh đã quyết định rồi ?”
 
“Ừ.” – Via châm lửa điếu thuốc lá của mình mà hút lấy hút để. Bản thân tôi nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc không kém Capri. Bình thường, hắn rất ít khi hút thuốc, nhưng chúng tôi có để ý, dạo gần đây trong thư phòng đều có mùi thuốc phảng phất trong nhà. Với một đứa suy nghĩ đơn giản như tôi, phải chăng hắn nghĩ mình trở thành ôm trùm xã hội đen rồi là muốn làm gì thì làm ??? Nhưng mà, cũng không phải ! Bởi tôi thấy, hình như sắc mặt của bố Via cũng ngày càng nhợt nhạt lắm. Đây là lần đầu tiên, tôi thấy Via trở nên suy sụp như thế cả ?!
 
Nhưng tại sao chứ ?
 
Chả nhẽ hắn buồn lòng vì tôi hay Capri ??
 
“Scor, bố không muốn phải nói với con chuyện này.” – Hắn nói, nhưng không nhìn vào mặt chúng tôi – “Có lẽ, từ nay trở đi, con không nên ở lại nhà của bố nữa…”
 
Tôi lại như nghe thấy tiếng nổ sầm bên tai…
_______________________
 
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này ???
 
“Bố !!!!!!!!!” – Tôi đứng phắt dậy, chống tay lên bàn mà thét lên. Lúc ấy tôi không hề biết, khóe mắt tôi… đã lăn dài những hạt lệ từ khi nào – “Chả nhẽ con làm gì sai sao ? Bố không muốn con ở nhà này nữa ???”
 
“Bố làm vậy vì muốn tốt cho con.” – Via nhìn thẳng vào đôi mắt tôi mà cười hiền. Song, tôi cũng thấy, hình như hắn cười, là vì không muốn phải trong tình trạng giống hệt như tôi bây giờ - “Bây giờ, bố đã chính thức đứng đầu mafia. Và lẽ tất nhiên, căn nhà này từ nay cũng sẽ không còn được yên ổn như trước đây nữa. Bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào, rồi cũng sẽ có người xâm nhập vào nơi đây và giết bố cho bằng được. Cho nên, nơi đây không an toàn cho con.”
 
Liệu đó có phải là một lý do chính đáng để tôi rời khỏi đây không ?
 
Dù cho bố có nói vậy, nhưng tôi vẫn cố một mực không chấp nhận sự thật. Tôi muốn được ở bên bố. Dù cho mối hiểm nguy có rình rập khiến chúng tôi có thể chết vào lúc nào, nhưng tôi như cảm nhận được, tôi không muốn phải rời xa hắn !! Đó là quyết định duy nhất và tôi sẽ không bao giờ thay đổi được nó !!
 
“Nhưng dù gì đi nữa, con sẽ không đi đâu hết !!!” – Tôi lúc này đã hết kiên nhẫn, trong vô thức tôi đã quát trước mặt bố mình.
 
Màn tranh luận từ lúc này trở đi dần dà chìm trong im lặng. Cứ như mọi không gian, thời gian đều đã dừng lại, chỉ còn âm thanh xào xạc của những tiếng lá trên bầu trời…
 
“Bố biết, con vẫn bướng bỉnh như ngày nào. Capri này…” – Bất chợt, hắn cho gọi Capri ngay đằng sau lưng tôi – “… kế hoạch B !!!!”
 
Thế là chỉ trong một tích tắc, tôi vô thức chìm mình trong một bóng tối vô tận.
Bố ơi… Đừng làm vậy với con mà…
__________________________________
 
Khi tỉnh lại sau giấc mộng dài, cái mà tôi nhìn thấy đầu tiên, chính là ánh sáng màu cam huyền ảo cùng cảm giác lắc lư dễ chịu. Đến khi định thần được mình đang ở đâu, tôi bỗng giật choàng mình, tôi đang ở chiếc xe ôtô. Nhưng khung cảnh bao quát bên ngoài, nó khác xa so với thành phố tôi sống !!
 
“Chào buổi tối, Scor !” – Capri ngồi ở phía trước lái xe. Khi nghe thấy động, cậu vui vẻ vẫy tay chào trước khuôn mặt phờ phạc của tôi – “Xin lỗi vì buộc phải đánh mê cô.”
 
“Capri, bố đâu ??”
 
“Hiện anh Via đang phải đánh nhau với bố mẹ rồi.” – Tôi thấy sắc mặt Capri đang dần trở nên nghiêm trọng. Và rồi, cậu ta thầm rủa – “Khốn thật !!!! Biết thế tôi đã không làm thế với cô. Bởi vì, ngay lúc thành công kế hoạch, anh Via cũng đánh mê tôi rồi gửi hai đứa sang đảo ở !!!! Bây giờ, chúng ta phải quay về dinh thự càng nhanh càng tốt, không biết được anh Via đang gặp nguy hiểm !!!!!”
 
Vậy là, bố cũng không muốn Capri dính líu vào chuyện này chăng ?
Nhưng cơ mà không quan trọng ! Bởi điều mà tôi thắc mắc, tại sao bố lại phải đánh nhau với chính cha mẹ của mình ??
 
“Capri !” – Tôi toan định hỏi cậu ấy về câu hỏi này – “Tại sao lại…?”
 
“Tập hồ sơ này là của Via đưa cho tôi. Cô nên xem thử cái này đi !!!” – Capri rút trong cốp xe một tập hồ sơ cực dày rồi ném sang cho tôi. Tôi có thể thấy, dường như Capri đang cố kiềm chế cảm xúc của mình – “Anh… anh hai tôi không phải là con ruột của gia đình họ Lữ, nên họ có con một, mà người đó chính là tôi !! Hơn nữa, đó thật sự là một bí mật khủng khiếp mà ! Đó là tất cả những gì mà anh Via và bố mẹ tôi đã giấu chúng ta suốt mấy năm nay !!!!”
 
Tôi kinh hoàng trước lời nói của Capri, lật đật giở tấm hồ sơ ra. Bên trong đó, chính là giấy tờ khai sinh của cả anh Via và tôi, những thông tin của chúng tôi, gia đình tôi, những tờ báo có liên quan cái chết của cha mẹ tôi và cả…
 
… GIẤY XÉT NGHIỆM ADN !!!
 
“…Phan Hoàng Trân…
Lữ Hữu Cảnh…
ADN của hai người đều có chung một nguồn gốc !!????”
 
“Đúng là vậy” – Capri giải thích – “Thực ra anh Via và cô đều chính là anh em ruột. Thế nhưng, báo chí có nói đấy, mười lăm năm trước gia đình cô đều bị sát hại. Căn nhà cũng thành đống tro tàn rồi nên không hề có một bằng chứng nào để bắt được tên tội phạm. Đáng lý cô và Via cũng đã chết vào khi đó, nhưng chúng đã bắt cóc hai người và về nuôi dưỡng thành trợ tá cho mục đích riêng của họ. Tuy nhiên, tôi không thể hiểu vì sao, cha mẹ tôi chỉ giữ lại anh Via. Còn cô thì đi vào cô nhi viện.
 
Thế rồi, nhiều năm sau, anh Via tự tìm hiểu và biết trước thân phận thật của mình. Tôi có nghe anh kể, anh ta đã cố hết sức tìm kiếm cô khắp nơi nhằm đưa mọi người tụ họp về nhau. Và rồi, anh nói, là sẽ đưa cô và tôi thoát khỏi cái gia đình này… Ngay cả anh Via cũng hiểu, bản thân một người con như tôi cũng cảm thấy sợ chính cha mẹ của mình nữa là…
 
Vụ này, anh Via đã giấu với cha mẹ tôi. Thế nhưng, họ đã phát hiện nên sẵn sàng trở về để bắt sống cô.”
 
Bấy giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện, tôi đưa đôi mắt mình dõi theo những bằng chứng mà bố tôi đã thu thập trong mấy năm qua rồi gật đầu tán thành. Cuối cùng tôi cũng hiểu, cái lý do tôi mồ côi cha mẹ, anh Via hai năm trước cưỡng ép tôi thành “gái ở”. Và trên hết, tôi cũng nhận ra, cái câu “Bố yêu con” mà hắn hay nói với tôi, không phải đơn thuần là ở tình phụ tử, mà còn xuất phát từ tình anh em…
 
“Vậy thì nhanh lên, Capri !!!” – Tôi mạnh bạo chồm người lên băng ghế trước rồi hô to – “Anh hai !!!! Anh không được chết đâu đấy !! Anh chỉ được chết dưới nắm đấm của em vì tội dám bắt em làm BỐ của anh ~~~~~~~~~~~ !!”
 
Tôi hùng hổ như thế mà không hay biết, Capri đang lái xa bên cạnh bỗng cười trừ, nhìn tôi bằng ánh mắt “khinh bỉ” (trước sự điên khùng của tôi chăng =.=)
___________________________
 
Thế nhưng, chúng tôi đã đến trễ…
 
Toàn dinh thự giờ đây đã trở thành một ngọn đuốc khổng lồ. Lửa từ nơi đó nổi lên cao đến nỗi như có thể chạm đến bầu trời. Thế là biết bao nhiêu những kỷ niệm của chúng tôi, đều đã chìm trong một biển lửa sâu thẳm không hề thương tiếc khiến tôi tiếc nuối vô cùng.
 
Nhưng quan trọng nhất, anh Via !! Liệu anh Via còn sống không ?
 
Không một phút suy nghĩ, tôi nhảy thẳng xuống ngọn đồi, lao về phía trung tâm ngọn lửa khiến Capri bất ngờ không kịp trở tay.
 
“Scor !!! Đừng !!!!”
 
Khói độc quá dày, lại che đi tầm mắt của tôi, thế nhưng tôi vẫn kiên trì tiếp tục bước đi. Trong tâm trí của tôi bây giờ chỉ còn là hình ảnh của Via. Là ai, ai đã khiến cho tôi dở sống dở chết với N chiến thuật ám sát khiến cô trầy da tróc vảy suốt hai năm trời ? Ai đã ngốc nghếch tặng cho tôi những nụ cười đẹp tuyệt vời đằng sau khuôn mặt khát máu có sở thích đi giết người ấy ?
 
Via… Giờ đây tôi hy vọng sao, anh có thể còn sống mà thôi…
 
“Tôi cũng sẽ giúp cô !” – Capri đã đứng cạnh tôi từ khi nào khiến tôi giật nảy mình. Và rồi, cậu ta nhấc bổng tôi lên, vút nhanh như sóc giữa một rừng ngọn lửa bập bùng cháy – “Tôi cũng muốn vào tìm anh Via. Tôi sẽ giúp cô, cô chủ của tôi.”
 
“Capri, cậu vẫn nhiệt tình như ngày nào nhỉ ?” – Tôi mừng thầm. Nếu như có một trợ thủ thập ban võ nghệ như Capri, thì chắc chắn anh Via sẽ được hỗ trợ rất nhiều.
 
Khi tôi đến được khu vườn phía sau tràn ngập ngọn lửa bao quanh. Via !! Anh đã ở đây. Xung quanh anh, là cả một vũng máu tươi của đôi người trung niên mà tôi nghĩ, chắc là của vợ chồng nhà Lữ. Thế nhưng, tôi chợt hoảng kinh, hình bóng mập mờ trong bóng tối của anh, lại nằm bên dưới những đống đổ nát của căn nhà !!
 
Tôi phóng mình như lao xuống vòng tay của Capri, chạy về phía anh…
 
Nhanh !! Nhanh hết sức có thể !!!!
Bởi vì, tôi muốn được thấy anh !!!
 
“Anh !!! Anh hai !!!” – Tôi hoảng sợ đến bật khóc khi thấy anh Via bất tỉnh với đầu bê bết máu. Anh đang bị thanh xà ngang to lớn đang bập bùng cháy của căn nhà đè toàn bộ nửa thân dưới của mình !
 
Tôi phải làm sao ? Tôi phải làm sao đây ????
 
“Scor ? Và Capri ?” – Via bật tiếng trước bốn con mắt chực khóc của chúng tôi, và rồi anh mắng chúng tôi – “Tôi đã bảo mấy người chạy đi rồi kia mà ? Tôi đã nói, tôi đã giết được hai người kia rồi ấy thôi.”
 
“Anh !! Bây giờ tụi em sẽ tìm cách giúp anh thoát khỏi đây ?” – Capri nhanh chóng rút thanh kiếm katana, chặt đi những thớ bê tông đang đè lên anh Via. Thế nhưng, chúng hoàn toàn vô dụng dưới sức mãnh liệt của ngọn lửa.
 
“Mẹ kiếp !!!” – Capri ném thanh katana sang một bên, cố hết sức mình dùng chính sức tay không nhấc bổng chúng trong cơn vô vọng – “Anh Via !! Anh không được chết !!”
 
“Anh Via…”
 
Tôi bất lực nắm lấy bàn tay đang nóng ran của anh Via. Hàng nước mắt của tôi cứ lăn dài cho đến mu bàn tay của anh. Tôi… tôi không muốn mất anh !! Chúng tôi bây giờ không còn cách nào cứu anh Via. Nhưng tôi lại không thể nhìn anh chờ chết ngay trước tôi, trong khi chúng tôi bất lực không biết làm gì !!!
 
Tôi cứ nức nở trong lòng bàn tay của anh như thế. Bỗng nhiên, anh hỏi tôi.
 
“Với tư cách là một người bố, Scor, em gái này, em muốn điều gì nhất nào ?”
 
Khi nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm nụ cười của anh. Tôi còn biết mình nên trả lời sao bây giờ ? Điều mà tôi muốn nhất, là được nhìn thấy nụ cười của anh như trước kia, những năm tháng mà chúng tôi vẫn còn hạnh phúc ở bên nhau trước khi chuyện này xảy ra. Vậy mà, tôi chưa kịp nói, anh đã hỏi tôi bằng nụ cười…
 
Tôi ôm chặt lấy anh trong hàng nước mắt, thủ thỉ.
 
“Em không cần gì nữa đâu ạ ? Anh đã làm hết vì em rồi…”
“Và anh còn một bí mật nữa…”
 
Sau câu nói, anh Via vén lên mái tóc của mình, lộ ra con mắt bên trái của mình khiến tôi sững người hoàng hồn. Khác xa so với đôi mắt bên phải là một màu xanh lơ, mắt trái của anh, nó có màu nâu hạt dẻ, giống hệt với đôi mắt tôi.
 
“Suốt bao năm nay, vì muốn nhớ đến em, anh không muốn mình phải nhuộm hết cả hai mắt theo lời của cha mẹ Lữ. Anh để lộ con mắt trái ra trước gương, để từ đó, anh có thể thấy, như chính em cũng đang nhìn anh vậy. Anh đã không nghĩ đâu sẽ được gặp em gái mình trong hoàn cảnh thế này. Cho nên, cảm ơn em, vì đã đến với anh…”
 
“Scor !!!!!!!! coi chừng !!!”
 
ẦM  !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
“Tên thật của tôi Lữ Hữu Cảnh, bí danh là Via.” 
 
“Liệu tôi phải làm gì để cô có thể tin tôi ?”
 
"Gọi tôi là bố mới phải chứ phải không nào ?"
 
“Scor, ra vườn chơi với bố không ? Hôm nay trời đẹp mà .”
 
“Bố làm vậy vì muốn tốt cho con.”
 
“…cảm ơn em, vì đã đến với anh…”


"Anh... Anh Via..."
 
Đây… là lần cuối cùng… tôi được nhìn thấy Via, người anh trai, và cũng là người bố tuyệt vời nhất trong cuộc đời này.
 
Sẽ chẳng có ai thay thế được một người như anh cả…
 
Và đó là câu chuyện về một người con gái, đồng thời cũng là em gái của một ông trùm xã hội đen. Người đó, là Phan Hoàng Trân, chính là tôi.
_______________________________
 
Tôi thường hay ngẩm nghĩ về một quá khứ đầy hạnh phúc của mình trong hai năm ngắn ngủi này, mỗi khi đến ngọn đồi nơi dinh thự của anh ngày xưa được xây. Thế nhưng, bây giờ, nó chỉ còn là một khu đất trống. Cây cối cũng đã mọc um tùm khiến cho giờ đây nó trông như một khu rừng non thật sự.
 
Cho đến một ngày, trong một giấc mơ cuối cùng của cuộc đời…
 
“Ngôi dinh thự ! Mình đã về nhà !”
 
Anh Via, Capri – vốn dĩ đã mất cách đây vài năm do căn bệnh ung thư hành hạ, hai người đã xuất hiện trước mặt tôi trong những bộ đồ mafia như thuở ngày xưa. Tôi cũng trở về thời của một cô bé hung tợn suốt ngày khoái ám sát hắn và canh chừng cảnh giác Capri hòng qua mắt được cậu ta cho những kế hoạch công phu của mình. Trong một phút tỉnh táo, tôi đã nắm lấy tay áo anh Via mà thốt lên bằng những giọng nói mà bấy lâu nay mình đã kìm nén.
 
“Bố ơi… Anh ơi…”
 
 
 
 [Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối) 535515-1680x1050
 
 

[Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..." (chap 3 - chap cuối)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Thiên Yết - Bạch Dương] - Hành trình tìm lại nụ cười (Chap 1)
» [Thiên Yết - Thiên Bình] Bản nhạc cuối cùng
» {Thiên yết - Xử Nữ } Là Anh - Niềm Tin Cuối Cùng Của Em
» Tìm lại nụ cười chap 3
» Tìm lại nụ cười chap 1
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện hành động :: [Thiên Yết - Xử Nữ - Ma Kết] "Bố ơi... Anh ơi..."-