Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ZzZ
Học sinh nhà Khí
ZzZ
Giới tính : Nam
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 157
Birthday : 24/09/1999
Join date : 22/05/2013
[Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me Empty
Bài gửiTiêu đề: [Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me   [Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me Icon_minitimeSat May 16, 2015 7:05 pm

Truyện này không phải ta viết nhưng nó thuộc quyền sở hữu của ta. 
Ủ truyện gần một năm để chờ đợi mùa hè sôi động, hi vọng có thật nhiều người đọc nó.
 
You Belong With Me
Author: Rain
[Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me Clip_image001
 
Nhỏ lật đật chạy lên cầu thang, mồ hôi nhễ nhại. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt cành bông hồng đỏ thắm, mặc cho gai nhọn đâm vào. Nhỏ nghiến chặt răng, cố dồn hết sức để chạy. Nhỏ đến muộn, và nhỏ sợ. Sợ không được thấy bóng hình đó nữa, sợ khoảng không trống rỗng, sợ phải một mình, chơi vơi với niềm hụt hẫng. Sợ lắm.
 
Cánh cửa bật tung. Ánh hoàng hôn rọi thẳng vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Nhỏ chạy vụt lại ban công, mắt lấp lánh niềm hy vọng. Miệng nhoẻn cười.
 
Kia rồi! Là người ấy! Không thể sai được!
 
Chiếc ba lô rơi xuống đất. Âm thanh đó làm người đang đứng cạnh ban công giật mình. Anh xoay người.
 
- Em tìm anh có chuyện gì?
 
Giọng nói trầm ấm vang lên. Nhỏ tiến tới gần anh, vẻ ngại ngùng lộ rõ trên gương mặt. Đầu óc nhỏ rối bời với những suy nghĩ. Kịch bản đã viết hết rồi, giờ là lúc diễn. Khổ nỗi diễn viên lại quên lời thoại. Nhỏ chẳng biết nói gì nữa. Về phần mình, nhận ra vẻ lúng túng của nhỏ, anh chỉ cười, nhịp chân liên tục. Nhỏ lại sợ, sợ anh sẽ bỏ đi. Thôi thì đành buột miệng nói luôn vậy.
Nhỏ chìa cành bông hồng trước mặt, giọng lắp bắp:
 
- Em… em… thích… thích…
 
Giọng nhỏ nhỏ dần, tắt hẳn. Dường như nhỏ không đủ can đảm để nói nốt câu. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để anh hiểu ý của nhỏ. Anh khoanh tay, dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn nhỏ. Mặt nhỏ đỏ ửng, người co rúm lại, trông đáng yêu vô cùng. Khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc chờ đợi câu trả lời của anh, tim nhỏ như ngừng đập, toàn thân bất động. Đôi mắt nâu nhắm chặt, nhỏ chờ đợi. Chờ đợi cành bông hồng rời khỏi tay mình. Chờ đợi một cái ôm ấm áp. Chờ đợi… một câu trả lời…
 
- Anh… xin lỗi!
 
Giọng anh nhẹ tênh, tựa gió thoảng. Phải rồi, một cơn gió đông lạnh buốt lướt qua người nhỏ. Lạnh đến thấu xương. Lạnh đến chết cóng. Lạnh đến… đóng băng con tim…
Một bầu không khí nặng nề bao trùm khoảng không. Nặng lắm cơ, nặng đến mức đè chặt đôi vai bé nhỏ của nhỏ, ấn đầu nhỏ xuống một cách thô bạo. Nhỏ cúi gằm. Mái tóc đen xõa trước mặt, che đi bóng hình trước mặt. Có cái gì cay cay nơi sống mũi. Nhỏ nắm chặt cành bông hồng, cố ngăn thứ sắp chực trào nơi khóe mắt. Anh nhìn nhỏ, gãi đầu lúng túng. Anh không biết nhỏ sắp khóc.
 
- Vâng.
 
Giọng nhỏ cũng nhẹ tênh, hệt như khi anh từ chối nhỏ. Có lẽ chỉ chờ có vậy, anh túm lấy chiếc ba lô ra đi, để lại nhỏ chới với trong vô vọng.
 
- Vậy anh về nhé!
 
Tai nhỏ ù đi, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc nhỏ ngã khuỵu xuống. Từng hạt pha lê long lanh cứ thi nhau rơi xuống cùng tiếng nấc nghẹn. Đôi vai bé nhỏ run lẩy bẩy. Bàn tay siết chặt cành bông hồng. Nhỏ cảm nhận rõ từng cái gai đang đâm chặt vào tay, vào tim mình.
 
Buồn? – Có thể.
Hụt hẫng? – Hình như vậy.
Đau đớn? - Chắc chắn rồi.
 
Đó là lần đầu tiên nhỏ khóc, khóc vì một thằng con trai.
 
Tim nhỏ vỡ tan. Không có cách nào hàn gắn được. Nhỏ nhặt những mảnh vỡ, cất vào một chiếc hộp và khóa nó lại. Sẽ không còn ai có thể làm nhỏ đau đớn được nữa. Nhưng đó là sau này. Còn bây giờ, trong ánh chiều tà là một cô bé đang đau khổ. Tay siết chặt những cái gai nhưng chẳng có vẻ hề hấn gì so với nỗi đau tinh thần. Nhỏ vẫn cứ ngồi đó, vẫn cứ khóc sướt mướt.
 
Nhỏ hy vọng điều gì? Hy vọng anh sẽ chấp nhận tình cảm của nhỏ và bỏ rơi người yêu mình ư? Họ chỉ bất đồng thôi. Cặp tình nhân nào chả vậy. Nhỏ đang chìm đắm trong mộng tưởng rồi. Những mộng tưởng phi thực tế. Nhỏ sẽ chết đuối nếu không cố bơi khỏi đó. Phải thoát ra thôi.
 
Thế nhưng sự thật là nói bao giờ cũng dễ hơn làm: Nhỏ cóc biết bơi! Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!
 
Phải làm sao bây giờ???
 
Phao. Phao đâu rồi? Đâu mất rồi?
Có ai không, làm ơn ném cho tôi cái phao với!
 
Làm ơn…
 
Nhỏ nấc lên từng hồi. Nước mắt sắp nhấn chìm nhỏ rồi. Nhỏ sắp chết đuối…
 
- Làm gì ở đây thế?
 
Một chất giọng quen thuộc vang lên làm nhỏ bừng tỉnh. Khẽ quay đầu lại. Đôi mắt ầng ậng nước cố định hình chủ nhân giọng nói ấy qua làn tóc đen dày.
 
“Sao lại là hắn? Sao lại là lúc này? Ông trời! Ông muốn tôi chết đi mới vừa lòng phải không?”
- Hỏi sao không trả lời? – Vẫn cái giọng ấy.
 
- Hỏi gì?
 
Nhỏ quệt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, nói bằng chất giọng đã nghẹn. Nhỏ không muốn hắn thấy nhỏ khóc.
 
- Làm gì ở đây?
 
Hắn vừa hỏi vừa tiến lại chỗ nhỏ, điệu bộ dò xét. Đôi mắt đen nhanh chóng “tia” được cành bông hồng trong tay nhỏ. Hắn chắc mẩm:
 
- Thôi khỏi nói! Nhìn bộ dạng này là biết mới tỏ tình rồi bị từ chối phải không? Ha ha! Mặt vậy mà ế kìa!
 
- Mặt vầy thì sao???
 
Nhỏ quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. Hắn giật mình, lùi hẳn vài bước. Đây là lần đầu hắn thấy “nữ tướng cướp” trong bộ dạng thê thảm thế này. Vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt điển trai. Nhỏ nhìn hắn, rồi lại khóc. Thê lương a ~
 
- Xin lỗi…
 
Giọng hắn không nhẹ tênh mà nhỏ nhẹ, dịu dàng. Trên đời này hắn sợ nhất là con gái khóc, dù có phải là lỗi của hắn hay không.
 
“Làm gì bây giờ?”
 
Ôm? - Muốn chết mới làm vậy.
Vỗ vai? – Sao được? Nhỏ đâu phải nam nhi trai tráng chứ!
Lau nước mắt? – Có là gì của nhau đâu!
 
Hắn cứ vò đầu bứt tai mãi.

“Con gái đúng là chúa rắc rối!”

 
- Nè, lau đi.
 
Nhỏ ngẩng mặt lên. Là một chiếc mùi xoa. Nhỏ đưa tay đón lấy, cẩn thận đứng dậy. Thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Nghĩa đen thôi à nha, chớ có hiểu nhầm ~
 
Hắn quay đi, không muốn cho nhỏ thấy những vệt hồng hồng trên mặt. Nhỏ cẩn thận lau hai hàng lệ, buông thõng cành bông hồng “giết người” kia. Hắn đột ngột quay lại, bắt gặp hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn rướm máu. Tim hơi nhói.
 
- Lại đây băng cho.
 
Nhỏ lủi thủi lại chỗ hắn như một con cún nhỏ. Bình thường nhỏ ghét hắn lắm, cả hai cứ như chó với mèo. Một ngày không cãi nhau là không chịu được hay sao ấy. Nhỏ thuộc loại nổi loạn, toàn chọc phá thầy cô, bạn bè. Hắn thì ngược lại, đúng mác “con ngoan trò giỏi”, lại giỏi thể thao, đàn hát, tài lẻ vô biên, vẻ ngoài cũng không đến nỗi nào. Ấy là nhỏ nói thế chứ thực ra phải là dạng điển trai hiếm có. Mà có lẽ vì khác nhau quá nên khó mà dung hòa được. Ngày mà cô giáo sắp hai đứa ngồi chung với nhau đúng là cái ngày “định mệnh”…
 
“Thiên Bình, nhiệm vụ của em là kèm bạn Song Ngư học. Còn Ngư phải nghe lời bạn, rõ chưa?”
Câu tuyên bố “long trời lở đất” của cô, đến giờ nhỏ vẫn còn nhớ. Kinh khủng a ~
 
Nhỏ vốn cứng đầu, ngang ngạnh, ít nghe lời ai, bởi thế mà hôm nào có tiết tự học là cả lớp lại um xùm trời đất. Hắn nói câu nào nhỏ đốp liền đốp lại câu ấy. Quan hệ “cộng tác” cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn.
 
- Dạo gần đây học hành sa sút cũng vì mấy chuyện này à?
 
“Á! Chết tôi! Trúng tim đen rồi!”
 
Nhỏ im lặng, đưa mắt nhìn ra phía xa xa. Bàn tay rướm máu đã được hắn băng bó cẩn thận. Cái tên này, đi học mà cũng đem theo đồ cứu thương là sao?
 
- Muộn rồi, về thôi!
 
Hắn gói chém “đồ nghề” trong khi nhỏ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc với cái chân bị trật khớp. Ây dà, sao lại ra nông nỗi này hở?
 
Mà cái tên Thiên Bình này cũng tinh mắt gớm, chưa chi đã phát hiện vết thương thứ hai của nhỏ rồi. Và thế là lại băng băng bó bó.
 
- Leo lên.
 
Hắn quay lưng, đưa tay đón lấy nhỏ. Gì thế này? Để hắn cõng á? Không bao giờ! Và đừng có mong chờ!
 
Nhỏ phồng má, quay mặt tỏ vẻ không đồng ý. Nhìn bộ dạng đáng yêu đó hắn không khỏi bật cười.
 
- Được cõng bổn cô nương là vinh dự lớn nhất đời cậu đấy nhé!
Thể nào cũng phải nói móc lại nhỏ mới chịu. Hắn không nói, chỉ cười. Nụ cười đầy ẩn ý.
 
- Con gái con lứa gì nặng như voi ý!
 
- Cái gì? Có giỏi nói lại xem nào!
 
- Gì đây? Muốn rơi từ tầng năm xuống à?
 
- Cậu dám?
 
- Sợ gì mà không?
 
Cứ thế, cả hai vừa cãi nhau chí chóe vừa đèo nhau về nhà. Tâm trạng của nhỏ cũng khá hơn phần nào. Phải rồi. Tình cảm đâu thể ép buộc được. Nước mắt đâu giải quyết được gì. Người thích hợp rồi sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian.
 
Ngoài trời, gió đùa lá bay bay.
Gió cuốn nỗi buồn của nhỏ về tận phương trời nào.
 
“ Đứng lên!
Gạt đi… giọt nước mắt…
Phải mạnh mẽ hơn! Phải!”
 
Nhỏ tự nhủ vậy. Và nhỏ làm thế thật. Tối về nhà, nhỏ ôm gối khóc sưng mắt. Khóc một lần cuối cùng. Khóa tim lại. Sẽ không còn ai làm nhỏ tổn thương được nữa.
 
Từ giờ, nhỏ sẽ mạnh mẽ. Vững chãi… như xương rồng trước gió...
 
 
 
 
Học kì II, bài vở cao như núi. Nhỏ cắm đầu vào học, gạt bỏ những cảm xúc. Điểm số của nhỏ bắt đầu khá hơn, cũng nhờ có hắn. Từ sự cố trên sân thượng hôm đó, hắn có vẻ để ý đến nhỏ hơn. Hôm nào tan học hắn cũng lẽo đẽo theo nhỏ về mặc cho nhỏ đuổi như đuổi tà. Hắn khăng khăng đòi kèm nhỏ học vì sợ điểm số của nhỏ sẽ ảnh hưởng đến thành tích lớp, và cũng vì cô giáo đã giao trách nhiệm cao cả này cho hắn. Nhưng nhỏ nào có chịu, vẫn tìm cách trốn thoát đó chứ. Tan học, nhỏ chạy như bay khỏi lớp, chẳng một cái ngoái đầu. Phi thẳng vào thư viện “trú thân”.
 
- Làm gì ở đây?
 
Lại giọng nói ấy, nhưng lần này nhỏ còn hoảng hơn lần trước. Hắn lù lù xuất hiện sau lưng, mặt rất ư là “tỉnh” làm nhỏ suýt ngất. Có vẻ là trùng hợp.
 
- H… hả…
 
- Gì đây? Đừng bảo là định trốn tôi đấy nhé?
 
- T… tôi…
 
- Có tật giật mình đây mà.
 
Á khẩu!!!
 
Nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, miệng ú ớ chẳng nói được câu nào. Mọi suy nghĩ thầm kín nhất của nhỏ đều bị hắn “đọc” được. Ức chế a ~
 
- Này, cậu có siêu năng lực hả???
 
- Lảm nhảm gì thế?
Hắn cốc đầu nhỏ một cái rõ đau.
 
- Không phải sao? Tiếc thật a! Cứ tưởng cậu là phiên bản 2 của anh Do Min Joon chứ!
 
- Thằng đó là ai?
 
Giọng hắn đổi tông. Chân mày nhíu lại lộ rõ vẻ khó chịu. Nhỏ ngạc nhiên, hai đồng tử mở to, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
 
- Thằng gì mà thằng! Ảnh đẹp trai lắm đó nha!
 
Nhỏ rút trong túi một bức ảnh đưa cho hắn. Trái với ý nghĩ của nhỏ, hắn sẽ tròn xoe mắt trước vẻ đẹp của thần tượng. Nhưng không.
 
- Xì! Mắc ói!
 
Hắn phẩy tay, nói với giọng tỉnh chưa từng thấy. Trong lòng hắn khó chịu thế nào ấy. Cái cảm giác bứt rứt, nóng như lửa đốt là thế nào? Ghen sao?
 
“Vớ vẩn!”
 
- Này này, cậu GATO thì nói đại à nha! Ai cho phép cậu xúc phạm thần tượng của tôi?
Nhỏ giựt lại bức ảnh, không quên “phun” một câu mỉa mai.
 
- Người đâu mà mắt híp thấy sợ. Da mặt thì trắng bệch chẳng khác nào xác chết. Mà ăn mặc bảnh bao thế thì chắc là gay rồi. Đầy khuyết điểm vậy thì GATO làm gì cho mệt?
 
- Trời ạ, nhìn lại mình đi. Mặt nhăn như khỉ ăn ớt thế mà không GATO à?
 
Nhỏ chìa cái gương cầm tay trước mặt hắn. Ngượng chín người a ~ Đúng là vẻ ghen tức đang hiện rõ mồn một trên gương mặt điển trai ấy.
 
- Không. Đi thôi.
 
Hắn lại trở về với tông giọng ban đầu làm nhỏ hơi hụt hẫng. Nhưng nhỏ cũng thừa biết hắn chỉ muốn giữ lại cho mình chút tự tôn thôi. Kệ vậy!
 
- Sự thật vẫn mãi là sự thật thôi. Cậu không thừa nhận cũng chả sao. Tôi hiểu mà.
 
Nhỏ vỗ vai hắn một cái rõ đau, lực đập hệt như khi hắn cốc đầu nhỏ lúc nãy. Hắn nổi cáu, rượt nhỏ chạy khắp hành lang.
 
- ĐÃ NÓI LÀ TÔI KHÔNG GATO MÀ!!!
 
- Whatever! (Sao cũng được)
 
- ĐỨNG LẠI ĐÓ!!!
 
- Có ngu mới đứng.
 
Nhỏ vừa co giò chạy vừa quay lại lè lưỡi trêu làm hắn tức ói máu. Vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày của hắn đã biến mất, thay vào đó là nét giận dữ trông moe vô cùng ~
Nụ cười đã trở lại trên môi nhỏ… và cả hắn. Nghĩa đen!
 
Từ sự cố hôm đó, nhỏ liệt luôn tên bà lao công đáng ghét vào “sổ đen”. Làm việc chẳng chuyên nghiệp chút nào cả, để thừa vũng nước to tổ chảng giữa đường thế đấy, báo hại nhỏ trượt chân, đau ê ẩm cả người.
 
Nhưng đó chưa phải là tất cả…
 
Phía sau con bé đang nằm sóng soài trên nền nhà là một thằng con trai đang chạy với vận tốc “khủng” chưa từng thấy. Mà hắn lại mắt nhắm mắt mở mới chết chứ!
 
@#$%&*!!!
 
Chẳng biết đó là âm thanh gì, kinh khủng ra sao, chỉ biết là sau cái trượt chân là một vụ va chạm giữa hai đôi môi. Hắn ngã, thân hình to lớn đè lên vóc dáng nhỏ bé của nhỏ. Nhỏ chẳng cựa quậy được gì. Nặng kinh khủng luôn!
 
- AAAAA!!!!! MUỐN CHẾT HẢ????
 
Tiếng hét long trời lở đất của nhỏ làm hắn bừng tỉnh. Và đôi đồng tử cũng dãn hết cỡ y hệt nhỏ lúc nãy.
 
- THÁNH THẦN THIÊN ĐỊA ƠI!!!!
 
Nhỏ tiếp tục hét. Hắn hoảng hồn, nhảy bật dậy như cái lò xo bị nén lâu ngày. Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.
 
- Xin… xin…
 
- Xin cái gì mà xin??? Trời đất ơi! Chết tôi rồi!
 
Nhỏ “nhảy” vào miệng hắn “ngồi” làm hắn chẳng giải thích được câu nào. Hắn chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng, rồi ngạc nhiên khi phát hiện những “hạt pha lê”.
 
- Tôi có làm gì cậu đâu mà khóc?
 
- Còn nói là không làm gì sao? Cậu không biết đó là first kiss của tôi à? Tôi… tôi… để dành… cho tình yêu… đích thực của mình chớ bộ…
 
Nhỏ dụi mắt, nói bằng giọng đã nghẹn. Cái gì thế này? Nhỏ đã tự hứa với lòng sẽ không khóc nữa mà. Tại sao lại thất hứa chứ?
 
- First kiss đấy sao? Cũng không đến nỗi nào nhỉ?
 
Hắn liếm môi, nở một nụ cười “đểu”. Nhỏ nhìn thái độ đó mà máu trong người cứ sôi sùng sục. Tức quá mà!
 
- Cậu nói gì hả? Gây chuyện rồi định trốn tránh trách nhiệm à???
 
- Ấy ấy! Ai bảo thế? Cậu còn “nguyên” chứ có bị gì đâu mà bắt tôi chịu trách nhiệm? Người chịu trách nhiệm phải là cậu mới đúng chứ!
 
- Sao lại thế được?
Nhỏ hỏi. “Pha lê” đã ngừng rơi.
 
- Vì… đó cũng là… first kiss của tôi chứ bộ…
 
Hắn thôi vênh mặt như lúc nãy, nói bằng giọng ấp úng. Nhỏ ngồi dưới nền nhà, dễ dàng trông thấy những vệt hồng hồng trên mặt hắn. Moe thật a ~
 
Nhưng đâu thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
 
- Trời! Mặt vậy mà chưa có first kiss kìa! Quê quá đi! Lêu lêu!
 
- H… hả…
 
Hắn ngẩng mặt lên, nhìn nhỏ như nhìn người ngoài hành tinh. Vừa khóc ỉ ôi, giờ đã nhanh chóng vui tươi trở lại rồi sao? À mà không, thật ra là oắt con đã gian manh chớp thời cơ để mỉa mai người ta nữa đây mà. Thật là ~
 
- Bái bai!
 
Nhỏ đứng phắt dậy, phẩy tay rồi chạy vụt đi, cố giấu gương mặt đã đỏ ửng tự lúc nào. Trêu thì trêu chứ nhỏ vẫn ngượng lắm. Lần đầu chạm môi mà.
 
- Ê ê đứng lại! Định trốn tránh trách nhiệm hả? Đứng lại đó cho tôi!
 
Hắn gọi lớn rồi cũng chạy vụt theo. Cuộc rượt đuổi lại tiếp tục. Vẫn là những câu trêu ghẹo nhau, nhưng cảm xúc thì đã đổi khác. Lạ lẫm lắm.
 
 
[Song Ngư]
“Khoảnh khắc đó thật kì lạ. Dường như có tiếng đàn của thiên sứ cùng ánh ban mai sưởi ấm trái tim mình ngay khoảnh khắc môi chạm môi với cái tên Cân Cân chết tiệt ấy. Mà sao lại thế nhỉ? Mình ghét hắn lắm cơ mà. Nhìn cái bản mặt đó thôi là cũng không nuốt nổi cơm nữa ý chứ. Cơ mà… giờ nhìn lại… mới thấy… cũng… đẹp ra phết… ấy nhỉ… :”> Nhưng còn lâu mới bằng anh Do Min Joon của mình >”< Còn lâu a!”
 
 
[Thiên Bình]
“Có lẽ… đã đến lúc… trói cô ấy lại bên mình rồi nhỉ?”
Những dòng nhật kí viết vội vào một buổi hoàng hôn ấm áp.
Ở đâu đó… trên thế giới này… có hai trái tim… bắt đầu đập… những nhịp… không bình thường…



“Này, có ai từng nói cậu rất đẹp chưa?”
“Cái này thì chưa…”
“Thì đúng rồi! Tôi có thấy cậu đẹp quái gì đâu!”
“…”
 
 
 
Kết thúc năm học, nhỏ đạt loại Giỏi. Nhỏ mừng quýnh lên, muốn khoe với mọi người ngay. Và người đầu tiên nhỏ nghĩ đến là hắn. Cũng nhờ hắn ôn tập ròng rã hai tháng trời mà nhỏ mới đạt được thành quả ngày hôm nay. Nhỏ cũng muốn cho hắn biết cảm nhận thực sự của mình về hắn. Nhỏ hẹn hắn lên sân thượng.
 
- Có chuyện muốn nói?
Giọng hắn vẫn lạnh tanh.
 
- Không có thì kêu lên đây làm gì? Ngốc!
 
Nhỏ kiễng chân, cốc một cái vào đầu hắn, nhưng không thô bạo như lúc trước. Nhẹ nhàng và “tình củm” hệt các cặp tình nhân mắng yêu nhau vậy.
 
- Biết rồi! Tính khoe thành tích với tôi chứ gì?
 
- Sao cậu biết?
 
- Đã nói là tôi có siêu năng lực rồi mà. Vậy nên đừng có thần tượng cái thằng ấy nữa. Thần tượng tôi nè!
 
Lại á khẩu!!!
 
Cái tên này thật là. Lòng tự tôn của hắn còn hơn chiều cao của hắn nữa cơ đấy.
 
- Ờ biết rồi. Cũng nhờ cậu cả. Thanks nhiều!
 
Nhỏ thở dài. Có lẽ đã quen với cái tính này của hắn rồi.
 
- Không có gì. Tôi về nhé!
 
- Này! Tôi chưa nói xong mà!
Nhỏ chộp lấy tay hắn làm hắn hơi ngạc nhiên.
 
- Gì nữa đây? Lợi dụng nắm tay tôi à? Gian thật đó nha!
 
- Đã nói là chưa xong mà!
 
- Rồi rồi. Có gì nói lẹ đi cô.
 
Hắn xoay người lại, nhìn chăm chú làm nhỏ ngượng chín người. Nhỏ hít một hơi thật sâu, rút một mảnh giấy nhỏ trong túi dán cái “bộp” lên trán hắn. Hắn lơ mơ gỡ xuống, mắt tròn mắt dẹt nhìn dòng chữ trên mặt giấy.
 
“Tôi thích cậu, Thiên Bình.”
- Nè!
 
Nhỏ gọi bất chợt làm hắn giật mình. Lại tròn mắt nhìn vật mà nhỏ đang cầm. Một con gấu bông.
 
- Cầm lấy!
 
- Chuyện này là sao?
 
- Gì? Bộ cậu không biết đọc hả?
 
Nhỏ nhíu mày khó chịu. Vốn nhút nhát trong chuyện tình cảm nên việc bày tỏ bằng lời có vẻ hơi khó đối với nhỏ. Với lại nhỏ cũng muốn giữ chút oai cho mình trước mặt cái tên “oan gia” kia.
 
- Đọc hộ tôi đi.
 
Oành!!!
 
Sét đánh ngang tai nhỏ. Gì đây? Nhỏ đã “hạ mình” bày tỏ rồi mà. Chẳng nhẽ hắn muốn nhỏ quỳ gối với chiếc nhẫn kim cương sao?
 
- Không đọc được thì thôi!
Nhỏ xoay người bỏ đi.
 
- Khoan đã!
 
Hắn gọi với theo, nhưng nhỏ nào có nghe. Vẫn tiếp tục đi.
Có tiếng bước chân phía sau.
 
- Gì nữa đây?
 
Nhỏ khó chịu nói trong vòng tay của hắn. Hắn siết chặt nhỏ hơn, giọng nũng nịu:
 
- Nói đi mà!
 
Nhỏ thở dài. Thật hết cách với tên này.
 
- Tôi thích cậu.
 
- Gì cơ?
 
- Tôi thích cậu.
 
- Cậu nói gì tôi nghe không rõ.
 
- TÔI NÓI TÔI THÍCH CẬU!!! BỘ CẬU ĐIẾC HẢ???
 
- Ha ha, tôi cũng thích cậu lắm!
 
Hắn cười lớn, siết chặt lấy nhỏ.
Tiếng thiên sứ a ~
 
Tim nhỏ đập rộn ràng.
 
- Song Ngư.
 
- Chuyện gì nữa?
 
Nhỏ quay lại càu nhàu. Đôi mắt nâu tròn xoe ngạc nhiên. Lại cái khoảnh khác đó. Môi chạm môi.
 
- Làm bạn gái tôi nhé?
 
Oành!!! – Sét lại nổ.
 
Nhỏ ngẩng gương mặt ửng hồng lên, kiễng chân đặt một nụ hôn vào làn môi mỏng. Cái đầu nhỏ bé cứ dụi dụi vào người hắn.
 
Hai trái tim… hòa chung một nhịp đập…
 
“Này, sao cậu vào được trái tim tôi?”
“Dùng chìa khóa.”
“Rồi chìa đâu???”
“Tôi liệng rồi!”
[Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me Clip_image002
 
 
 

[Thiên Bình - Song Ngư] You Belong With Me

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [ Sư Tử - Thiên Bình - Song Ngư ] Trớt quớt :3
» [Nhân Mã -Song Tử-Thiên Yết-Thiên Bình]Một lần nữa anh sẽ yêu em...(Chap 1)
» [Song Ngư-Thiên Bình] Tôi có phải là mẫu người em thích?
» [Thiên Bình - Song Ngư - Sư Tử] Giả vờ nhưng em yêu anh tt
» [Song Tử-Thiên Bình] Real Love
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-