Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 11)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 11:26 am

Shhh...Song Ngư đang ngủ đấy!...Nhìn cái dáng vẻ đó cũng đủ biết, đầu thì cúi gầm, mái tóc đen mượt mà che khuất đôi mắt và khuôn mặt “con nít” của mình. Và cứ thế...lim dim, hai hàng mi khẽ lay động rồi chìm dần vào giấc ngủ say...Nụ cười âm thầm dường như hiện lên trên khóe môi. Song Ngư, anh đang mơ gì thế? Có phải là từ cái lúc hồn nhiên, ngây ngô nhất của mỗi người...TUỔI THƠ. Cụ thể là khi anh vẫn còn cười được như vậy...

Tuổi thơ với tâm hồn ngây dại, phiền muộn gần như không tồn tại. Những đứa trẻ mãi mê vui chơi, trong suy nghĩ của chúng, “lo âu” có nghĩa là gì? Rồi biết khi nào chúng sẽ trở nên già dặn trước ý nghĩ về cuộc sống này?...Có lẽ cũng sắp thôi nhưng hy vọng ngày đó hãy còn xa...



“Bong bóng xà phòng bay tự do theo gió...tớ muốn một ngày nào đó chúng ta cũng bay được như chúng...bay xa khỏi thế giới hỗn loạn này...”



“Một khi là bạn, mãi mãi là bạn! Song Ngư, cậu là người bạn thân duy nhất của mình...”



Từng đợt, từng đợt...dào dạt...những cảm xúc hỗn độn cứ thế...dâng trào. Khuôn mặt “người đó” hiện lên quá rõ chứng tỏ anh vẫn chưa quên, chưa thể quên...không-bao-giờ có thể quên!...Và cũng từ lúc đó...dòng nước của cảm xúc lăn dài hai bên má...mặn mà, ấm áp vô cùng...

Nhưng rồi lại thôi, thứ cảm xúc dữ dội như dịu lại...và anh nhớ cái ngày mình gặp cô...

“Sao cậu nhìn buồn vậy?...Ngồi một mình? Có muốn làm bạn với Bunni không?”

Một cô nhóc với mái tóc bồng bềnh màu kẹo ngọt dài phủ lưng chìa đôi tay bé nhỏ ra trước mặt mình. Thứ lù xù, lông nhợ che khuất cả con ngươi kia có lẽ là “người bạn” mà cô nhóc ấy yêu quý nhất. Cậu bé ngỡ ngàng nhìn nó...rất giống mình hiện giờ và tự hỏi: Vì sao cô biết mình đang buồn? Sự cô đơn trong mình dễ nhận ra đến vậy?...Nỗi cô đơn về một sự mất mát...dằn vặt và việc mình cần một sự thấu hiểu nay như được phản chiếu thông qua đôi mắt xanh thẳm đó?...Có lí nào?

Không! Cậu ghét như vậy...ghét màu mắt đó–những kẻ với màu mắt xanh lòng đại dương...như khuấy động tâm can cậu, soi rọi từng góc tối tâm hồn...Cái cảm giác còn có người hiểu mình thật giả tạo, bị dò xét, nó khó chịu đến nhường nào.

Nhưng, “Mình đang làm gì vậy?”...Đôi tay cậu khẽ giơ lên...có lẽ đã đến lúc dừng lại, cậu đã quá mệt mỏi với việc mang bên mình vẻ lạnh lùng ấy...và thoáng cậu đã có ý nghĩ...”Một người bạn..có lẽ là tất cả mình cần...giống như lời “kẻ đó” đã nói...”


Sự thăng trầm của những kỉ niệm đau buồn nay được lắng xuống bởi thứ cảm xúc khác...Thật nhẹ nhàng, chầm chậm và lắng xuống hẳn...Vì đến giờ, Song Ngư chỉ nghĩ tới một điều...”Vui vẻ, mình phải sống vui vẻ giống như những gì họ đã đem đến cho mình...”

Nhưng cũng có một chút “thất vọng” vì họ là những người bạn không-bình-thường!

Mới đó mà anh đã thay đổi nét mặt. Hừm...lần này Song Ngư lại đang mơ tới chuyện gì đây?



[Song Ngư]

Hai điều nhục nhã nhất đối với một thằng con trai (đúng nghĩa) là bị bắt nạt bởi con gái và...bị họ làm bạn khóc sưng mắt!

Cả hai điều trên đều đã xảy ra ít nhất một lần trong đời của kẻ quá ư là hiền lành–tôi đây–và mỗi khi nhớ lại cái tuổi thơ dữ dội hồi cấp hai, thì phải nhắc đến lần đầu mình trở thành bạn của...những cô gái!

1. Mối thù thứ nhất: Lần đầu được mời nhảy dây chung bị một đứa con gái tên Xử Nữ cố tình quật dây trúng mặt và bắt nhảy lại gần 30 lần, nhảy không được thì bị gọi là kém cỏi. Thử hỏi coi có thằng con trai nào chịu cực như tôi, chăm chỉ rèn luyện, đến khi mình rành rồi thì bọn họ đòi đổi trò, nói nhảy dây là dành cho con nít cấp một?!

2. Mối thù thứ hai: Bị Thiên Bình đem ra làm "người mẫu tóc", nguyên buổi cứ "nắm đầu" mình mà tết tóc kiểu Medusa. Vì sao tôi lại ngồi yên chịu trận? Lý do đơn giản: Chiều cao khiêm tốn.

3. Mối thù thứ ba: Bị "Bạch tỷ" đày đọa, bắt mua cơm trưa và giao hàng đúng 12 giờ. Một lần do nhà ăn quá đông, tôi giao cơm trễ có năm phút, kết quả là bị "đá đè"–tảng đá Bạch Dương, thản nhiên ngồi trên người mình mà "bẻ tay bẻ chân".

4. Mối thù thứ tư: Sau khi "Bạch tỷ" chịu lê cái thân của mình ra–đối với đứa "suy dinh dưỡng" như tôi mà nói thì một chữ "nặng" là đủ–một cô bé với mái tóc đuôi ngựa, Nhân Mã lại gần và chìa tay ra ý muốn giúp tôi đứng dậy. Cuối cùng cũng gặp người tốt! Thế nên tôi mới nhanh chóng nắm lấy bàn tay đó thì cái cảm giác "lạnh sống lưng" ùa đến...có thứ gì nhồn nhột, cọ quậy trong lòng bàn tay mình. Vừa đưa mắt nhìn lại thì phát hiện một con sâu đang ve vẫy, nhìn tôi mà cười hiền...Chết ngất! Đó cũng là lần đầu tôi rơi lệ vì một bạn nữ.

Vì bốn mối thù trên mà dẫn đến tình trạng "sợ vướng vào rắc rối với con gái" và câu "Con gái...phiền phức" trở thành lời nhận xét duy nhất của tôi dành cho phái yếu.

Nhưng trong cái rủi lại có cái may, tuy mình nhiều "kẻ thù trung học" như vậy mà cũng gặp được một tên thú vị! Tên này hay đứng ra cứu nguy cho tôi trong lúc mình bị đàn áp. Tuy nhiên, sự thật không như mong đợi, hắn ta bỗng thất thế, một mình tên đó chọi không lai bốn "nữ tặc"...ba thôi, Thiên Bình không tính, chỉ có điều tôi cứ thấy mình ngày càng nữ tính hơn khi chơi chung với cô nàng, trong khi nàng ta lại rèn luyện được phần nam tính cho mình.

...Và sau khi tên đó "sụp ô", giấu cái bóng đi không cho tôi núp nữa...Haizz, lại đành phải "đơn thân độc mã". Còn hắn-bận "cãi lý" với oan gia của mình, chắc đến tận thế cũng chưa "đóng tiệc".

Nhắc đến "con quạ đen" của mình...tôi đang mơ thấy hắn. Nếu mấy điều trên nhằm diễn tả "khoảnh khắc nhục nhã" nhất, vậy "khoảnh khắc biến thái" nhất của tôi lúc này là: Mơ về một thằng con trai!!

[Ngôi thứ ba]

_Con quạ kia, mau biến khỏi giấc mơ của ta!! - Chàng trai vẫn còn thất lạc trong giấc mơ của mình, anh ta múa máy tay chân đầy quằn quại.

Đang khúc cao trào thì một tai của mình như được nhấc lên. Người ngồi bên cạnh đang áp dụng biện pháp "nhéo lỗ tai" làm con Cá cũng tỉnh hẳn và la lên trong đau đớn.

_Cái tên này, ngồi kế tôi mà còn dám ngủ gật! - "Hung thủ" đang hành hạ "con cá chết cạn" Song Ngư ấy đích thị là chị "Phó Chằn".

_Mới tiết đầu mà cậu đã ngủ gật rồi. - "Phụ tá" của nàng ấy, kiêm "con quạ đen" của chàng ta đang "châm dầu vào lửa" - Mấy tiết kia không học chung chắc cậu lại biến nó thành giờ ngủ của mình quá!

_Giờ ngủ duy nhất của mình mà hai người cũng không để yên nữa! - Con Cá bị "nướng" kĩ quá cũng lên tiếng kêu la.

_Song Ngư, cậu dám lớn tiếng với người bề trên như vậy sao? - Xử Nữ vừa hỏi vừa nhìn anh "âu yếm" đến nổi toát cả mồ hôi.

_Song Ngư, tập trung vào bài giảng! - Ma Kết lại "phụ họa" cho cô. Hai người, một phụ đề một lồng tiếng, tội cho cái tên diễn viên ở giữa bị "khủng bố tinh thần".

_Mấy người... - Ức quá, Song Ngư giận run - TẠI TÔI HIỀN QUÁ NÊN LÀM TỚI PHẢI KHÔNG??!! - Anh đứng bật dậy, tay giơ hình nắm đấm, hết nhìn trái rồi phải, không màng tới việc cắt ngang giây phút giảng bài hăng say của giáo viên.

_Em nghĩ mình hiền quá nên làm tới phải không? - Cô giáo "ném" cái nhìn súng đạn cho chàng trai - Giữa giờ học mà dám phát biểu lung tung! Đi ra ngoài hành lang đứng cho tôi!! - Giọng cô the thé làm anh chàng sợ tím mặt, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.


_Haizz...Song Ngư, tháng này cậu xếp hạng chót. - Ngay lúc "dầu sôi lửa bỏng" mà Xử Nữ còn bình thản phán thêm một câu rồi lấy sổ của hội học sinh ra ghi nhận.

......

Đứng phạt...đường đường là người của hội học sinh nay lại phải đứng phạt, nhục mặt chưa?! Mấy đứa khác mà thấy được lại cười anh cho coi...nhưng cái lớp đối diện đã chứng kiến rồi còn đâu! Mấy đứa học sinh đang thảnh thơi vì giáo viên không có mặt mà nháo nhào, ngắm nhìn rồi tội nghiệp thay cho Song Ngư “hiền lành” bị hai cấp trên bắt nạt.

Một nhân tố trong cái đám đông đang to nhỏ đủ điều về hội học sinh ấy...lặng lẽ...tách bầy, chạy về phía anh chàng rồi giơ tay ra trước mặt:

_Trả cậu nè! - Thiên Bình cười ngố, mặt thì hớn hở nhìn cái kẻ đang hầm hầm.

“Cái cậu này hình như không biết tình hình ra sao ấy...nhìn cái mặt phỡn kìa!...Chỉ muốn mắng cho một trận!” Song Ngư cau có mà nghĩ xấu cho người ta.

Xong, anh nhìn lại, trên tay Thiên Bình là vài bộ DVD.

_Cảm ơn đã cho tớ mượn nha! - Vẫn cứ cười, nàng ta nói trong sung sướng - Ôi yêu Iron Man quá đi! Xem phim xong tớ cũng muốn làm Iron Man!! - Ghé sát tai anh, Thiên Bình hí hửng bảo - Lúc đó cậu khỏi sợ bị Xử Nữ và Ma Kết bắt nạt!

_... - Đứng lặng trước suy nghĩ rất ư là...”hảo huyền” của Thiên Bình, Song Ngư chỉ biết chịu thua mà nhận lại bộ DVD của mình.

Anh khẽ thở dài, nhìn lại cuộc sống trung học này. Suốt mấy năm đến giờ tự dưng lại có ý nghĩ “Bạn thân nữ giới thì đầy mà “bạn” để yêu...F.A. Đích thị mình là F.A.!”.

Uầy...anh chàng này có bị gì không? Đang nói tới việc mơ ước làm anh hùng của cô bạn mình mà sao...lạc đề vậy?! Cứ như không thèm để ý tới lời Thiên Bình nói ấy!

Nhưng quả thật thì trong đầu con Cá Mơ Mộng giờ chỉ nghĩ được mấy chuyện đó thôi! Mặc kệ người trước mặt đang lảm nhảm thứ “ảo tưởng” gì đó, Song Ngư giờ chỉ muốn nghĩ đến việc của bản thân. Ích kỷ hay vô tâm cũng được, cô ta nghĩ gì thì tùy nhưng cũng đến lúc “Mình nên quan tâm cho bản thân nhiều hơn...”, anh thầm nhủ.

_Xem phim rồi tự dưng tớ lại thấy làm anh hùng thật cao cả! - Thiên Bình vẫn chưa bớt được thói “điên bất chợt” của mình, nàng ta hết huyên thuyên lại mở miệng hát một bài mình mới chế...rất sốc!

~I'm gonna be a hero.
Being able to save people.
Then we can protect the quơ ồ (world).
And hang out with all the famous gơ ồ (girls).~

“Trời ơi, cái miệng!!! Cô ta có phải là con gái không vậy?!” Song Ngư tối sầm mặt.

Thiên Bình là vậy...đây là cái cách cô hay chọc cười/điên người khác. Song Ngư cũng từng bị vầy nhiều rồi nên anh hiểu. Anh nghĩ là cô vô tư đến nỗi vô tâm! “Cười nhiều như vậy...ích được gì với tâm trạng hiện tại của mình?”. Sự thật là anh đang chán...chán đến phát ngán đây! “Phải chi có một cô gái trưởng thành, hành động không nông cạn như cô nàng này làm bạn gái của mình thì hay nhỉ?”, anh nghĩ.

Còn về phía Thiên Bình, cô cảm thấy hơi “sượng”. Cảm giác sẽ thế nào khi bạn vẫn phải nhăn răng mà cười trong khi đã cạn ý tưởng để nói tiếp? Chủ yếu muốn làm người mà bạn yêu quý vui lên nhưng lại bị đưa vào “thế bí”...có khác gì bạn đã thất bại? Có thể anh không thấy được nhưng bên trong cô không hề cười. Nhìn bản mặt như bị ai ăn mất của của Song Ngư cô không tài nào vui nổi! Miệng cười thế thôi nhưng...MẶT NẠ, cô ta đeo trên mặt một chiếc mặt nạ thật hoàn hảo khiến Song Ngư đã tin...anh phải tin!

_Haiz...haha... - Khẽ thở dài rồi Song Ngư bật cười, cảm thấy vui lên một chút - Đồ con nít quỷ!

Cô liếc anh nhưng anh chỉ nhìn cô đầy trìu mến rồi nhẹ nhàng đặt một tay lên xoa đầu cô.

“Có lẽ...ở cạnh một cô nhóc như vậy lại khiến mình không muốn tìm người để yêu nữa!” Anh cười nhẹ.

Cũng cái lúc Thiên Bình hơi đỏ mặt thì...để ý lại...mình đang đứng giữa hành lang mà!!

Trố mắt mà nhìn! Học sinh hai lớp đang “ngắm” hai bạn ấy bằng cặp mắt “giết người”. Tò mò muốn biết họ vừa “tâm tình” cái gì mà “anh nhìn cô cười hiền rồi xoa đầu cô trước bàn dân thiên hạ” thế này?! Hơn nữa, Song Ngư đang bị phạt! Sực nhớ ra chuyện đó, anh quay đầu nhìn vào lớp mình thì “chụp” được ánh mắt “dao găm” từ...không ai khác...”chị hai” Xử Nữ của mình đang nhìn chăm chú vào cái tay tội đồ đặt trên đầu Thiên Bình!

Không cần nhắc mọi người cũng đoán được số phận...nghiệt ngã, như thuyền gặp nạn của Song Ngư...giờ chìm nghỉm bởi làn sóng dữ được biết đến với tên gọi: Xữ Nữ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vào giờ ra chơi, trên hành lang, cái kẻ đi mà chẳng bao giờ nhìn đường ấy hôm nay đã có mắt trở lại, chủ yếu là mất đi đôi tai. Cô gái vừa đi vừa lắc lư theo điệu nhạc. Và, cũng tại con "hẻm" này, cô nàng gặp lại "bạn cũ". Chỉ có điều lần này bạn cô không bịt mắt mà giật cái headphone làm nàng ta nhảy đỏng lên mà "xỉa xói":

_Trả lại đây, tên gàn dở!! - Thiên Bình sợ đủ chuyện có thể xảy ra với cái tai nghe mới của mình, ví dụ: tay dơ, nhiều khi tên kia trượt tay, rớt xuống đất thì một trầy hai...dơ!

_Cô nghe cái gì mà đi như lật đật thế? Để xem! - Vừa nói, tên "gàn dở" Song Tử vừa gắn headphone vào tai.

@#$%@$"...Đây là những gì Thiên Bình hay nghe: Rock, Rap, Hip Hop, Dubstep...lâu lâu chơi thêm Opera cho nó lạ tai!!

_Hơ...con gái mà nghe nhạc "dữ dội" quá ha... - Song Tử liền nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ như không nghĩ trước mặt mình là một đứa con gái.

_Trả lại đây! - Thiên Bình giật phắt thứ vốn dĩ thuộc về mình lại - Anh muốn cái gì mà bám theo tôi hoài vậy??!

_Tôi thích thì bám theo thôi, bé hỏi lạ nhỉ?! - Song Tử với bản mặt "tỉnh ruồi", nhăn răng ra cười. Sau khi nhớ ra một việc, anh ta lại chuyển sang tông ngập ngừng - À mà...hình như cô quen một người tên "____ ___" phải không?

Anh nhìn cô như chờ đợi một phản ứng gì đó.

Cứ như đặt cược vận may của mình là 50/50, Song Tử đang tính toán xem nên đi bước cờ tiếp theo như thế nào. Nếu không phải là "cậu ta" thì...một chút hụt hẫng còn đỡ hơn phải sống ám ảnh cả đời.

Và...thoáng...Song Tử chợt nhớ lại cảnh tượng huy hoàng hôm đó...

Chiếc xe lao vào trạm xăng và...cháy rực, mọi thứ chìm trong biển lửa...Hai cậu bé như chơi trò rượt đuổi trước cổng tử thần. Rồi thì một trong hai đã ngã quỵ trước cái nóng, ngộp ngạt, như thiêu đốt nơi lòng ngực. Nước mắt cậu úa ra nhìn người bạn của mình kêu gào tên ai đó trong tuyệt vọng. Tai cậu không còn nghe rõ, mắt thì cay xé, mọi thứ cứ thế ngày một nhòa đi, dần dần biến mất...Cậu bé nằm buông xuôi, cái chết cận kề khiến cậu không còn niềm tin vào hai chữ "hy vọng". Rồi một ý nghĩ điên cuồng xâm chiếm cả trí não, cậu sẽ chết! Cái chết trong cơn giận giữ của lửa, vây lấy, nhanh như cắt thiêu đốt trái tim còn đang "dang dở"...kết cuộc cũng như hai kẻ mà cậu bé kia...tìm kiếm trong vô vọng.

"Tất cả sắp kết thúc, tại sao cậu vẫn tiếp tục kêu gào?" Ráng lắm, cậu bé mới nói được một câu...rát cả cổ.

"Xin...hức...lỗi, Song Tử...tôi phải đi tiếp...hức...ba mẹ tôi...nếu sống...đừng tìm tôi!" Cả câu nói bị đứt quãng bởi tiếng nấc từ nơi cổ họng...cũng là câu nói cuối cùng mà Song Tử nghe được trước khi chìm vào cõi vô thức.

.......

_Hửm? - Tiếng nói của Thiên Bình vang lên kéo anh quay về với hiện thực -...Phải, thì sao?

_Ha...ưm...không có gì! Chỉ là... - Anh cười gượng, nói như một cuộn băng bị trầy - Tôi có quen một người như vậy, còn bạn cô, cậu ta có vẻ khác...diện mạo bây giờ của cậu ta được bao lâu rồi?

_Anh hỏi gì vậy? Diện mạo nào ở đây? Cậu ấy như vậy lâu rồi mà!

Mặc dù bản thân cũng giỏi về cách phát ngôn đầy ẩn ý, Thiên Bình nay lại cảm thấy bực bội với kiểu nói chuyện mờ mờ ảo ảo, khiến người khác không tài nào đoán được đâu là suy nghĩ thật của Song Tử. Cả hai nhìn nhau, "soi" mọi góc cạnh, một chút sơ hở cũng đủ để đối phương "đi guốc trong bụng"...Nhưng, họ lại không ngờ rằng cái giây phút định mệnh ấy lại đến nhanh như vậy. Sau lưng Song Tử, tiếng bước chân của người con trai ấy ngày một gần.

_A, Song Ngư! - Cô gọi tên người đó.

_Cậu đứng đây làm gì... - Chàng trai cô vừa gọi đáp được nửa câu thì người kia quay lưng lại, chợt, ánh mắt họ...khẽ chạm.

Cái nhìn xa lạ, lạnh lẽo từ người kia phản chiếu trong đôi mắt bàng hoàng của Song Ngư. Cả Thiên Bình cũng thấy rõ sự biến đổi cảm xúc một cách đột ngột trên khuôn mặt anh.

_Hân hạnh, được làm quen, một-lần-nữa... - Từng chữ được cất lên rành mạch, trên khuôn mặt đẹp không tì vết kia, một nụ cười bí ẩn làm chao đảo suy nghĩ của người đối diện -...tôi tìm cậu lâu lắm rồi, Song Ngư! - Anh tiến lại gần và đặt một tay lên vai người đó - Hay tôi phải gọi cậu là Per..

RẦM!!

Song Ngư đẩy mạnh người Song Tử vào khung cửa kính - Tôi! Cấm! Cậu! - Ánh mắt anh hằn lên những tia đỏ, nhìn chàng trai như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bộp!

Chiếc headphone do Thiên Bình đánh rớt vì quá sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Cả hai đưa mắt nhìn cô, chỉ mỗi khuôn mặt của Song Ngư là rất đáng sợ, không còn là người con trai mà cô quen biết.

Họ thì thầm trong lúc cô cúi xuống lượm chiếc headphone.

_Này, cô ta chưa biết gì, phải không? - Tuy nói là thì thầm nhưng Song Tử dường như có chủ ý làm ngược lại.

_Cậu muốn gì? - Song Ngư hỏi thẳng.

_Cậu sợ gì...sợ tôi làm lộ bí mật của cậu à? Trước cô ta hay còn vì lý do gì nữa? Đừng quên cậu vẫn là người của tổ chức, bọn họ sẽ truy lùng cậu! - Song Tử nói một câu vừa như lời cảnh báo vừa như lời nhắc nhở.

_Cậu...đến đây để truy sát tôi?! - Song Ngư lên giọng, sát khí tỏa ra trong đôi mắt.

_Không! - Câu trả lời tiếp theo của Song Tử làm cả không gian đứng lặng - Chúng ta không còn là bạn...từ cái ngày tôi không ngăn được cậu!...Cứ coi như là lỗi của tôi... - Câu cuối được nói ra, hầu như với chính bản thân, song, cánh tay của Song Ngư lại buông thõng xuống.

_Vậy... - Song Ngư tuy có chút giày vò, nhưng vẫn lạnh nhạt như ngày nào -...sau này coi như không quen biết!

"Chậc...nói năng phũ phàng như vậy, xem ra cậu đã kiên quyết rồi!" 

Song Tử nở nụ cười nửa miệng, đôi mắt chan chứa một nỗi buồn khi phải chấm dứt tình bạn gần như là "tri kỷ"–chỉ mình anh hay biết.

...

Cuộc đối thoại nặng nề dành riêng cho hai người cũng chấm dứt. Thiên Bình đứng đó nãy giờ như người ngoài, không hiểu họ nói gì, cũng không có ý định tò mò, đơn giản, cô không nên xen vào. Cả hai giờ đã tách ra, Song Ngư với vẻ ngoài vô cảm còn "bạn" của anh (từng là vậy) vẫn giữ y nguyên "chiếc mặt nạ cười" trên khuôn mặt.

...Im lặng...thật sự là một cảm giác đáng sợ. Đôi mắt Thiên Bình giờ đây không còn điểm dừng, cô hoang mang nhìn từng người...chỉ mong ai đó lên tiếng đập tan bầu không khí u ám này.

Rồi thì thần giao cách cảm–kẻ đáp lại nguyện vọng của cô–thực chất là một tên "mua vui",

_Nhìn cái gì mà nhìn! Mặt tôi có gì lạ lắm hả? - Nụ cười của Song Tử thật hoàn hảo, nó đã hoàn thành đúng công việc che giấu nỗi niềm thay anh.

_Hả...không... - Sự thay đổi đến chóng mặt của anh làm cô lúng túng.

Song Tử đi lại phía Thiên Bình, thì thầm vào tai cô:

_Có chút hiểu lầm thôi! - Như đang trấn an người khác - Chuyện giữa tôi với tên này...cậu ta không ưa tôi! - Rồi anh nhún vai ra vẻ đây chỉ là một câu nói đùa - Bé hiểu mà...người quen lâu năm không gặp ấy!

_...Vậy anh là bạn hồi nhỏ của Song Ngư trước khi cậu ta chuyển tới trường của tôi? - Thiên Bình tròn mắt hỏi.

"Chuyển trường à?...Thú vị, không có nghĩa là tôi để yên cho cậu!"

_Ờ, có lẽ vậy! Như lời bé nói! - Anh nhìn lại và cười hiền sau đó đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, vuốt ve mái tóc, anh bảo - Vậy...hẹn gặp lại bé tối nay!

Nói rồi, Song Tử lặng lẽ bỏ đi để lại Thiên Bình với khuôn mặt ngố tàu,

"Tối nay???"

......

Sau khi chia tay hai người kia, Song Tử lặng lẽ bước đi trên hành lang. Tới cuối đường thì..."RẦM" một cái. Không biết anh ăn ở ra sao mà số lượng "gái theo" tỷ lệ thuận với số người muốn "ám sát" mình. Cô gái đứng ngay con hẻm bên trái, khuôn mặt tỉnh bơ nhìn cái kẻ vừa bị mình gạt chân, hiện đang nằm vồ ếch cộng hôn sàn nhà.

...Núi lửa phun trào...

Song Tử nổi quạu trước cái tính cách không biết "thương hoa tiếc ngọc" của cô nàng.

_Cô "bệnh" à?!! Xuất hiện như bóng ma giữa đường còn gạt chân người khác nữa!! Tôi mà chấn thương sọ não thì ba đời nhà cô cũng trả không nỗi cái mạng này.!!! Cái đồ $#@...!!! - Song Tử lên giọng "chợ búa" của mình và tự tin mắng - KHUÔN MẶT NÀY, CÔ ĐỀN KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!!!

_Còn la hét được chứng tỏ anh không sao! - Trên khuôn mặt cô gái chỉ có một cảm xúc: Tôi không quan tâm!

"Con nhỏ này...mình hận cái ngày mình gặp nó!" Bức rức cả tay chân, anh chàng chỉ muốn dùng tới vũ lực, nhưng vì cô là con gái nên đành phải rủa thầm

_Hừ! Cô muốn gì đây? - Song Tử đưa tay gãi đầu ra vẻ khó chịu.

_Anh muốn gì mà bám theo Thiên Bình? - Cô hỏi ngược lại anh.

_Hả...Thiên Bình? - Mặt anh ngẩn tò te trước cái tên lạ.

_Phải, anh giở trò gì trên hành lang với cô ấy vậy, còn có Song Ngư nữa!

"...Ra cô ta tên Thiên Bình..." Song Tử đưa tay chống cằm, nghĩ ngợi 

_Tôi thích cô ta đấy! Ghen à? - Vừa nói vừa cười chọc tức kẻ đối diện.

...Không phản ứng từ phía bên kia...

...Rồi thì...

...Hơn cả những gì anh mong đợi, cô gái tròn mắt, nhìn anh như sinh vật lạ.

_Xạo! - Câu trả lời cụt lủn làm nguyên chữ "Quê Xệ" hiện trên khuôn mặt chàng trai.

_Hơ...ai mượn cô tin!

_Lúc nãy tôi còn thấy Song Ngư, hai người có ẩu đả gì với nhau vậy? - Cô hỏi với thái độ "đừng hòng qua mắt ta".

_Thì... - Toát cả mồ hôi, Song Tử đảo mắt lia lịa trong lúc đang suy nghĩ ra một câu trả lời -...Cậu ta...ghen đấy mà! Hơ..hơ...

_Thật? - Cô nàng nửa tin nửa ngờ lời của cái kẻ hay "rao tin vịt"–Song Tử - Không lẽ..."em gái"(Song Ngư) của ta, nó đã biết yêu rồi sao?

"Hả? Thiên Bình là em gái Xử Nữ?" Hiểu lầm trầm trọng từ phía bên kia.

_Cuối cùng cũng chịu bỏ cái tính "đàn bà" của nó! - Xử Nữ cười hả hê.

"Vậy là có tin hay không trời?"

Cuộc đối thoại kết thúc bởi ba dấu chấm.

...............

Cùng lúc đó, trên sân thượng,

...Vi vu...

"Gió thổi nhè nhẹ, trời nhiều mây, che cả nắng..."

Chàng trai nằm trên chiếc ghế gỗ thân thuộc của mình đưa ra những lời bình...ngắn gọn mà xúc tích??!

Khuôn mặt thì trầm ngâm, anh đưa một tay lên che trước hai con ngươi. Đối với loài sinh vật khắc ánh sáng như anh ta, dù là một tia nắng mới lớn cũng khó lòng lọt vào đôi mắt (nâu) của mình.

Bịch...bịch...

Haizz...Không biết là do xui xẻo hay số trời đã định?! Đang trong giây phút riêng tư nhất thì "con chuột nhỏ" lại mò tới.

...Lén lút...

...Thịch...

Theo phản xạ, anh quay đầu lại nhìn "thứ" phát ra tiếng ồn ấy:

_Làm cái quái gì mà cô cứ lảng vảng ở đây hoài vậy?!

"Con chuột nhỏ" là một cô gái, hay có thể gọi là cái "vòi nước di động" mà anh từng gặp.

_Ơ...anh hỏi lạ, tôi lên đây ngắm hoa chứ có ngắm anh đâu! - Cô nàng nói với chất giọng thành thật nhất nhưng đôi mắt của mình thì chưa bao giờ chạm tới anh.

"Nói dối!" là điều anh ta đang nghĩ tới lúc này.

_Anh nghĩ mình đẹp trai như Zelo (B.A.P) hay sao? Khi nào được như vậy tôi sẽ "để ý" tới anh.

"?????" Không chỉ một mà năm dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu chàng trai, "Tên quái nào đây?!"

_Còn nữa, sân thượng này đâu phải của riêng anh? Cái gì không có tên của người khác là của tôi!

Từ đầu buổi tới giờ, anh chỉ mạo phạm hỏi cô một câu, để đáp lễ, cô "phan" cho anh những ba lí do (không) hợp lí.

Nếu như ánh mắt anh sử dụng lúc bấy giờ là công cụ nhằm "vạch miệng" những nạn nhân của mình, chốt lại thì họ đều có chung một biểu hiện. Cái vẻ lúng túng của cô ta, nguyên khuôn mặt thì núp sau chậu cây treo tường, một ánh nhìn trực tiếp cũng chẳng có, nói dối ắt hẳn là nói dối!!

_...

Không còn gì để nói, hay đúng hơn là hết hứng thú, chàng trai đặt quyển sách lên khuôn mặt của mình, hai mắt nhắm lại. Giờ mà muốn "níu kéo" sự để ý của anh ta thì chẳng khác nào đem cân một con voi?

...Trừ khi...

Cô gái lật tung quyển sách ra khỏi mặt chàng trai.

Ánh sáng như đọng lại trên mí mắt, anh phải nhíu mày trước cái thứ ánh nắng khó chịu ấy.

_Hì hì! - Cô gái đưa khuôn mặt thánh thiện của mình lại gần và nhìn anh-ở hướng ngược lại, đôi môi nở nụ cười ngố chịu không nỗi - Anh tên gì vậy?

Phản ứng đầu tiên là khi anh lườm cô rồi sau đó thì quay mặt đi.

_Sao không trả lời? Cho tôi biết tên đi! - Cô cũng không bỏ cuộc, quay mặt theo - Tên anh là gì vậy? Mở miệng nói khó lắm sao?

Cả hai cứ thế mà "anh giấu mặt, cô chặn đầu" tới bốn lần, cộng thêm số lượng câu hỏi ngày càng tăng thì..."sức người cũng có giới hạn".

_Im cái mồm lại! - Anh ra một lệnh bài như "thiếu nước miếng".

_Sao thế? - Trong khi cô vẫn cứ ngây ngô hỏi - Sao không chịu nói chuyện với tôi?

_Tôi không quen cô!

_Vậy anh chỉ nói chuyện với bạn anh?

_...

...Im lặng...Anh không trả lời...Hai chữ "bạn bè" đối với anh là quá xa vời. Anh không có người thân hay thậm chí không quen ai.

_Này, tôi đang buồn lắm nên mới kiếm người để nói chuyện! - Như mất hết kiên nhẫn, cô bỏ cuộc, ngồi phịch xuống cạnh chiếc ghế gỗ, hai tay ôm lấy chân mình, úp mặt lên đầu gối.

"Tôi biết cô buồn nên mới lên đây!"

_Tại sao người lớn luôn thích áp đặt trẻ con? Sao cứ thích đè nặng cái thứ trách nhiệm khó hiểu lên đầu con của họ? Tại sao con cái không được nói lên suy nghĩ của chúng? Tại sao... - Bài ca "hỏi đời một chữ Tại Sao" ấy hầu như ai cũng biết đến hay thậm chí đã từng dùng nó cho chính bản thân, nay được phát ra từ miệng cô gái.

"Đừng hỏi tại sao, hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình...tất cả nằm trong chính bản thân mỗi người. Nếu như chân đã không đứng vững thì đừng hỏi sao ta chịu thua trước áp lực của cuộc sống!"

Giá như cái thứ "thần giao cách cảm" là có thật, cô ắt đã cảm nhận được những câu anh vừa nghĩ. Vì nỗi sợ hãi đối với một trải nghiệm mới là thứ khiến anh tự chui vào vỏ bọc của mình và cách ly với thế giới bên ngoài...lời chân thành nhất từ anh, chẳng bao giờ...đến được tai cô.

...

Họ im lặng...chợt, cô gái quay qua nhìn anh và cười hiền:

_Xin lỗi, tôi nói nhiều quá! Anh đừng để ý...nhưng mà, anh có thể cho tôi biết tên của anh được không? - Sự tò mò lại trỗi dậy trong cô làm phá tan giây phút "nghiêm trọng" khi nãy.

Người con trai ngồi dậy, có chút mệt mỏi và không màng nhìn cô một cái.

_Anh đi đâu vậy?..Hơ... - Thấy anh vừa đứng lên, cô vội nói - Tôi sẽ nói tên của mình cho anh biết! - Thấy chàng trai tiến về phía cánh cửa, cô liền hét lớn - TÔI TÊN CỰ GIẢI, NÀY!!

Một tay vịn cánh cửa, anh quay đầu lại nhìn cô,

_Rey - Câu trả lời ngắn gọn từ chàng trai vang lên trước khi cánh cửa đóng lại.


Được sửa bởi yoohaney ngày Mon May 13, 2013 9:12 am; sửa lần 2.
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 11:54 am

A TEM
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 12:36 pm

Nàg tem ta...ta tem nàg...huề zốn =]]]]]
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 12:57 pm

hêhêhêhê
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 1:17 pm

cười nhìu wé gãy răng a~
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 1:26 pm

không gãy răng mà chỉ rách miệng
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 8:07 pm

Rách ròi màk còn nói nhìu ghê :3
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:23 pm

ta đi khâu lại =))
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:26 pm

Nhà may nèo màk khâu nổi miệng nàg :)))))
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:28 pm

ta tự khâu =))
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:32 pm

Vất vả a~ =]]]
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:37 pm

không khó =))
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitimeSun May 12, 2013 9:41 pm

Chỉ tội choa mũi kim thou đã vất vả =]]]]]]
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 11) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 11)   That Moment, We Met...(Chapter 11) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 11)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
» That Moment, We Met...(Chapter 27)
» That Moment, We Met...(Chapter 19)
» That Moment, We Met...(Chapter 7)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-