Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Vũ khúc Halloween [Chap 7]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Sói Mèo
Học sinh nhà Lửa
Sói Mèo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 396
Birthday : 09/12/2000
Join date : 17/04/2013
Vũ khúc Halloween  [Chap 7] Empty
Bài gửiTiêu đề: Vũ khúc Halloween [Chap 7]   Vũ khúc Halloween  [Chap 7] Icon_minitimeMon Apr 22, 2013 2:12 pm

Author: Helena98


“Cộp….cộp…cộp”

Tiếng bước chân khô khốc nện vào dãy hành lang của tòa lâu đài cổ quái, tạo thành thứ âm thanh huyễn hoặc lòng người.

Song Ngư nhẹ nhàng lướt đi trên nền đất giăng đầy bụi bám…tựa như 1 u linh vương vấn chốn nhân gian. Người con trai sau lưng chìa tay nắm lấy cái không gian vô định trước mắt, như thể đang cố nắm bắt 1 cái gì đó. Hai người bước đều.

Những con rồng già uốn mình ngậm châu trải qua hàng chục năm vẫn yên giấc trên những chạm khắc tinh xảo và hoàn mỹ của trần nhà. Đâu đó trên những vách ngăn kiên cố vẫn là những vị chiến sĩ oai dũng thời Hy Lạp kiên cường giữ nguyên nét mặt và tư thế từ hàng trăm thập niên trước. Chùm đèn pha lê được những cụ nhện già ngày đêm giăng tơ che phủ vẫn ở đó, vẫn miệt mài ngóng trông, hy vọng rồi sẽ có 1 ngày nó được gửi gắm thứ ánh sáng chan hòa, làm bừng lên khung cảnh ấm áp ngày xưa. Nó đâu biết đợi chờ là vô vọng. Nó đâu biết vì chủ nhân của nó mà cả tòa lâu đài này đã chất chứa một nỗi niềm căm phẫn, cam tâm bán mình cho quỷ dữ?Cảnh vật vẫn vẹn nguyên. Chỉ có con người là thay đổi. Đã từ lâu lắm rồi, tòa lâu đài này không có ai chăm sóc, họa chăng chỉ là những đứa trẻ tới chia kẹo cùng với Ma Hậu trong truyền thuyết, vụt đến rồi tan đi, còn ai quan tâm tới khung cảnh tuyệt lệ mà phủ đầy một màu xám tro chết chóc.

“Phì….phì…phì….”

Tiếng thè dài từ cái lưỡi đỏ ngòm đang ngoác ra của 1 mụ rắn, nó mệt nhọc trườn cái thân ì ạch của mình từng bước, từng bước một. Và dường như, nó vừa chén lấy 1 con vật gì đó rất béo bở nên những con chuột đang run cầm cập trong góc phòng theo dõi từng nhịp thở của ả không hề nhận được 1 sự quan tâm nào. Nó cuộn mình lại, mở trừng đôi mắt sáng quắc để theo dõi 2 vị khách không mời mà tới này.

“Cộp….cộp…cộp..”

Ánh mắt tinh sắc của lũ chuột và cái tai nhạy vô cùng của đám dơi đang treo mình trên trần nhà nhận ra ngay khi vừa có kẻ đột nhập vào lãnh địa của chúng. Lão dơi già dang rộng đôi cánh gầy trơ xương cùng cái thân của quỷ đói ra hiệu cho cả đám. Trong tích tắc, một lũ động vật có màu đen ngòm và hơi thở nồng tanh mùi máu lúc nhúc sà xuống tham lam tranh giành con mồi mới. Tiếng động rin rít từ cổ họng chúng phát ra dội lại vào tường như những tràng cười khoái chí đầy man rợ.

Ngư nhi khựng lại đột ngột. Cô ngước khuôn mặt xinh xắn lạnh lẽo của mình lên.

TRỪNG MẮT!!!

Khóe miệng nhỏ xinh mấp máy gì đó. Chưa đầy 5p sau, cả lũ dơi đã bỏ chạy tán loạn, đâm sầm vào nhau. Có con chẳng biết thế nào lại rớt ngay xuống đất, dập cánh, rồi từ từ cả lũ chồng chất lên nhau, vun cao như những nấm mồ.

Đôi môi nhướn lên thành 1 nụ cười quỷ quyệt.

Nhân Mã tận mắt chứng kiến mọi thứ, nhưng anh vẫn cứ bước theo cô. Tuyệt nhiên không có một câu hỏi nghi ngờ, không có 1 sự sợ hãi về con người quá khác biệt với Song Ngư anh từng quen biết, vẫn khuôn mặt băng lãnh của 1 con rối đang điều khiển. Một cảm giác nhức nhối trong anh. Nhưng nhanh chóng nó đã bị gạt sang 1 bên, tay anh xiết thật chặt, thật chặt.

Nhưng không phải là bàn tay của Song Ngư!!!

Thứ ánh sáng leo lắt đủ soi rõ cái bóng của 1 đứa trẻ con đang nắm chặt lấy bàn tay của một đứa bé đi phía trước…là cái bóng của ai đây???
-Hà….hà…hà- 1 tràng dài những tạp âm pha lẫn vào nhau, va chạm với những bức ngăn kiên cố, dội lại vào tai 2 con người đang bước. Thứ âm thanh man rợ, quái dị tới kinh hãi.

Song Ngư bất chợt đứng phắt lại, đổ rạp người xuống. Thân hình mềm mại của nhỏ nằm sõng soài trên nền đất đầy bụi.

Nhân Mã nhìn người con gái trước mặt ngã phịch xuống, ánh mắt long lên. Một con người khác trong anh đang cố đấu tranh để giành lại thể xác. Đôi mắt tinh anh lờ mờ nhỉn thấy 1 bóng người đeo khăn voan che kín mặt ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất của gian phòng, chăm chú quan sát mình. Anh nhận thấy tia nhìn lạnh lùng và chết chóc của nó như muốn ăn tươi nuốt sống và tử khí lạnh lẽo bao trùm lên mọi vật.

-Hà…hà…hà- lại chất cười man dị réo rắt

-Nhân Mã!- nó ré tên anh như 1 phạm nhân trọng tội, giọng nói khàn đục của muôn vàn linh hồn đang rú lên- phạm trọng tội thứ 3…Lust. Quyết định xử!

-Khà…khà…khà…..

-Hắc….hắc…hắc

-Phì….phì….

-Hihihihihi

Những âm thanh xoay vần với nhau tạo thành 1 vũ điệu ma quái. Một đám trẻ con từ đâu nhảy xổ ra, nắm chặt lấy tay, bao tròn xung quanh anh.

-Các người…

-Hihihihihihi

Đập vào mắt Nhân Mã lúc đó là hình ảnh không ngừng biến đổi của 12 đứa trẻ xoay lấy anh. Chúng đang múa, điệu bộ kì quái như đang tế sống một con mồi béo bở, đôi mắt lũ trẻ ấy tỏ rõ sự thèm khát, thèm khát mùi máu tanh nồng, thèm khát những thớ thịt người dai ngon, mềm mại. Và anh lại chính là kẻ không may ấy! Nhân Mã đưa mắt dõi theo từng đứa đến nỗi xúc cảm trong anh bị đảo lộn lên cả, đầu Mã ca hoa lên theo những chuyển động không ngừng

-Chuyện gì đang xảy ra thế?- Nhân MÃ hét lên

Giọng anh bị vách tường bật lại như đang trêu ngươi số phận của 1 con người. Tim Nhân Mã bắt đầu đập mạnh. Tay anh xiết thật chặt, toan giằng ra khỏi đám trẻ con quái dị này. Nhưng vô ích. Vũ điệu của chúng như rút kiệt tất cả những sức lực mà anh đang có. Tay Nhân Mã ướt đẫm mồ hôi, những giọt nước li ti trên trán là thứ duy nhất lấp lánh trong căn phòng đặc 1 mùi hôi tanh của cái bóng tối u ám này. Cơ thể anh run lên bần bật, hai bàn chân ghìm chặt xuống đất, như có muôn trùng cánh tay kéo xuống.

-Thả tôi ra!!!! Thả ra!!!

-Hihihihihihihihihihihihihihi

-Các người bị điên cả à!! Mau thả tôi ra!!!

-Hihiihihih

Bụng Mã ca bất chợt có cái gì đó ngọ nguậy không ngừng, một vật thể sống!!! Đập vào đôi đồng tử Mã ca lúc đó là hình ảnh của 1 thằng nhóc nhìn trừng trừng vào anh, miệng nở ra nụ cười chết người làm tim anh như sững lại. Khuôn mặt đó quá đỗi quen thuộc!!!

Giây phút cuối cùng ấy, Nhân Mã nhìn thấy quá khứ trụy lạc của mình hiện lên ngay trước mắt, những người phụ nữ bị anh bỏ rơi, những cô gái mới vào đời bị anh cho nếm ngay cái mùi cay đắng của ái tình đang dùng cánh tay mềm oặt và dài thõng thượt một cách đáng sợ của mình nhấn chìm đầu anh xuống cái hố đen, ngoang ngoác cái lưỡi đỏ phừng phực lửa như sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai, cùng những tràng cười sặc sụa.Cái hố sâu ngột ngạt lưu huỳnh phừng phừng giận dữ, không còn những nụ hôn cuồng nhiệt, những cái quấn quýt thể xác giữa hai con người, thay vào đó, một nỗi đau dằn xé tim gan, bao trùm lên thể xác quằn quại, co giật từng hồi của Nhân Mã.

Lửa ôm hôn anh cuồng cháy.

Nhân Mã đang ngụp lặn trong tội lỗi của chính mình, bởi những người mà anh từng đùa giỡn. Và hơn hết, 1 dòng chữ in đè lên những thứ ấy ………… JUDGE!!!

PHÁN XÉT!!!

-Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Húúúúú!!!!!!!!!!!!!!!! Hư…..hư…hư

Gió buốt tái tê, lao xao gảy lên những khúc nhạc bi thương.Một vài con quạ giật bắn mình, bay lao nhao tán loạn. Trong màn đêm tĩnh mịch đến đáng sợ, thứ thanh âm man rợ và kinh hãi ấy vang lên, hòa cùng tiếng sói tru dài như để báo động rằng những ngày tiếp theo sẽ đầy sóng gió.



Halloween vẫn chưa đến mà!!! ~
 
 

Vũ khúc Halloween [Chap 7]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Vũ khúc Halloween [Chap 3]
» Vũ khúc Halloween [Chap 20]
» Vũ khúc Halloween [Chap 4]
» Vũ khúc Halloween [Chap 21]
» Vũ khúc Halloween [Chap 5]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện kinh dị :: Vũ khúc Halloween-