Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 14)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 14) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 14)   That Moment, We Met...(Chapter 14) Icon_minitimeThu May 23, 2013 8:23 am

[Day 4]

Hai ngôi nhà với sự trái lập rõ rệt đứng ra độc chiếm vị trí đẹp nhất của con phố. Ngôi thứ nhất vì mặt tiền hướng về 14th Street nên dù nằm ngay ngã ba hay giao tiếp với “ai” đi chăng nữa vẫn phải mang danh là "thành viên thứ 14". Và sở dĩ con đường này có tên 14th Street là vì sự đặc biệt của nó, chỉ chứa 14 căn hộ, chia thành 7 - 7 đối diện nhau. "Đứa em nhỏ nhất" của nơi đây được xây theo lối hiện đại, lấy hai màu: trắng và xanh dương làm chủ đạo. Lối thiết kế vô cùng độc đáo, pha chút sự phá cách, không có hình dạng xác định, cứ như những khối lập phương đan xen, từng chỗ lồi, lõm "lộn xộn" mà bù đắp cho nhau, góp phần tạo nên một nền kiến trúc lạ mắt và đầy nét sáng tạo.

Còn căn nhà thứ hai thuộc lãnh địa Maryland–con đường chắn ngang 14th Street–ngay bên phải sừng sững một cây cổ thụ đã có tuổi.

Cái "hộp hình chữ nhật đứng" này lại có phần giản dị hơn "kẻ địch" bên kia đường. Thiết kế ngôi nhà gồm bốn bức tường được bao bọc bởi gỗ–sơn màu vàng nhạt. Bên trong có tất cả ba tầng, một trong số đó là nhà kho, nằm trên cùng và tiếp nó là mái nhà dạng xéo về phía trước. Ngôi nhà đứng trên nền cỏ xanh với kích thước 8 x 10m, nằm hơi lệch về hướng cây cổ thụ, xung quanh là tường dây leo màu trắng tạo nên không gian thoáng đãng và trong lành, áp đảo cái nóng của mùa hè. Trước cánh cổng đen của căn nhà, một chàng trai trong tư thế ngồi xổm, dựa lưng vào tường và ngáp một cách ngon lành. Nhìn anh như chú mèo con còn đang ngái ngủ, từng cái ngáp, độ ngắn dài có thừa. Nếu nhớ không lầm thì trung bình một ngày ngủ của chàng ta lên tới 10 tiếng trong khi người bình thường chỉ ngừng ở mức giữa 7 và 8. Không biết anh ta lấy đâu ra sức để ngủ nhiều như vậy nhưng trong tình huống hiện giờ chỉ có hai từ "lười nhác" là diễn tả chính xác biểu cảm của mình lúc này.

Rồi cái "đồ lười nhác" ấy liếc nhẹ chiếc đồng hồ trên tay mình.

"Trễ 10 phút." Anh ta ra vẻ tính toán, như vậy cũng đủ hiểu là đang đợi ai đó.

Đúng lúc ấy, cánh cửa nhà bật mở, cô gái thanh lịch bước ra với thái độ dửng dưng. Để người ta đợi lâu như vậy, song, nhìn khuôn mặt cô lúc này không có vẻ gì là hối lỗi.

_Đồ rùa mò! - Chàng trai nổi gân xanh đầy mặt và "quăng" cho cô một thái độ khó chịu.

_Nói gì hả?! - Cô đáp lại ngay lập tức và giương mắt lườm anh.

_Đợi cậu kiểu này chắc tớ tổn thọ mất! - Cứ như lời cô nói đều không lọt tai mình, anh ta mặc nhiên trả lời rồi đứng dậy, vươn vai nhằm thư giãn gân cốt do tác hại của việc ngồi quá lâu.

_Ai cần cậu đợi đâu!! - Cô nàng gắt gỏng vì mới sáng sớm đã bị bắt bẻ rồi vô tình nói một câu có khả năng gây mích lòng rất nhiều người, không riêng gì kẻ đứng trước mặt mình.

_Nhớ đó! - Anh chỉ đáp lại một câu lạnh băng, không thêm không bớt chữ nào.

Ngay lúc đó, từ đằng sau, chiếc xe đua màu bạc chầm chậm lăn bánh lại gần và dừng cạnh hai người. Họ lập tức đưa mắt nhìn chiếc xe. Khi cánh cửa tài xế được mở ra, một người bước xuống làm cả hai đã vô cùng ngỡ ngàng. Trước mặt họ, người con trai tóc vàng, mắt xanh, trên môi vẫn không quên nở một nụ cười ngạo nghễ.

_Chào buổi sáng! - Chàng trai mở lời đầy thân thiện nhưng không ai đáp lại, anh đành tiếp -

Tôi đến đón Thiên Bình, nhưng hình như...cậu cũng vậy? - Rồi ánh mắt anh dừng ngay trước kẻ đối diện–một người con trai khác.

Anh và người kia im lặng nhìn nhau, mọi ý nghĩ như được truyền đạt thông qua ánh mắt.

Cái không khí yên lặng đến đáng sợ này, không biết đã gặp bao nhiêu lần rồi. Nó ngộp ngạt đến khó chịu, Thiên Bình đành phải lên tiếng đập tan sự u ám đó:

_Ừm, tôi...Song Ngư đi với tôi được rồi...làm phiền anh, Song Tử! - Cô lắp ba lắp bắp nhìn hai người họ đứng đọ mắt với nhau.

_Sao vậy được! - Song Tử liền cãi lại - Đi bộ mỏi chân lắm, tôi cũng cất công đến đón cô rồi! - Anh chu mỏ nhìn cô nũng nịu.

_... - Song Ngư vẫn im lặng. Anh quan sát vẻ khó xử trên khuôn mặt Thiên Bình một hồi rồi quyết định lên tiếng - Hai người cứ đi với nhau, không làm phiền hai người!

Nói rồi anh ta quay mặt, chuẩn bị bước đi thì...vạt áo sau lưng mình, cô đã nắm lại. Thiên Bình nhìn anh đầy lúng túng, không hiểu vì sao mình làm vậy.

_Tôi sẽ đi, nhưng mà... - Cô quay sang nói với Song Tử - Cậu ấy cũng đi...

Hai chàng trai giật mình nhìn cô vài giây rồi Song Tử mở lời, không quên kèm theo một nụ cười gượng:

_Được thôi! Mời lên xe!

Anh mở cánh cửa trước rồi trang trọng chìa một tay mời cô lên xe nhưng Thiên Bình lại kéo

Song Ngư xuống khu ghế sau. Cô dùng tuyệt chiêu "đẩy người" với anh chàng, chỉ một phát là lọt thẳng vào trong xe.

_Ể, như vậy đâu có được! - Song Tử đưa tay chặn lại trước khi cô bước vào - Người khác nhìn vào sẽ tưởng tôi là tài xế của hai người, "ai đó"... - Tuy nói là "ai đó" nhưng đã có ý ám chỉ người nào từ trước - ...lên ngồi ghế đầu cho đúng lệ mới phải!

Nghe anh nói vậy, cô mới nghĩ lại, thấy... cũng có lý!

...Thành ra...

.

.

.

Chiếc xe lăn bánh, Song Tử liếc vội qua kính chiếu hậu, nhìn người con gái đang cố ý tránh sự chạm mắt với mình. Vẻ mặt cô ta vô cùng lúng túng, chẳng là không khí trên xe hiện đang rất u ám.

_Giờ thì như bọn bắt cóc tống tiền vậy! - Song Tử nói với Song Ngư–người ngồi cạnh mình nhưng anh chỉ im lặng, ánh nhìn xa xăm còn khuôn mặt vẫn một vẻ lạnh tanh, gần như vô cảm.

Tiếp theo là sự im lặng tột độ.

Trên xe, mỗi người một việc, một suy nghĩ, chẳng ai dám mở lời cũng không chắc mình nên nói gì trước hoàn cảnh éo le như vậy.

...

Đi được 3/4 đường thì chiếc xe thắng lại, cánh cửa bên tay phải được mở ra, chàng trai tóc đen bước xuống, không nói cũng chẳng rằng. Như đã "bình luận" ngay từ đầu, khuôn mặt anh ta, không có lấy một cảm xúc và cả bây giờ cũng chưa có chuyển biến gì tốt đẹp.

_Cậu đi đâu vậy? - Cô gái bất ngờ, hỏi, rồi mở cánh cửa và chạy theo anh ta - Đợi đã!!

Chàng trai đi được 3m liền dừng lại khi nghe tiếng người gọi mình. Anh quay đầu, nhìn cái dáng nhỏ, trên khuôn mặt cô đầy hoài nghi như có rất nhiều điều muốn hỏi mình.


_Chuyện gì vậy? - Cô lại hỏi trong sự mơ hồ - Có chuyện gì sao cậu không nói cho tớ biết? Cần thiết phải im lặng như vậy sao?! - Anh...vẫn không trả lời, cô liền gắt - Tại sao cậu không nói?!!
Bạn bè đối với cậu phiền phức lắm sao?!! - Thiên Bình nắm chặt đôi tay mình, cả người giận run lên như đã chịu hết nỗi.

_Không phải chuyện của cậu! - Anh nhìn cô, lạnh lùng đáp.

_Không phải chuyện của tớ? - Cô lặp lại, cảm thấy nhói lòng - Vậy đừng có tỏ thái độ trước mặt tớ được không? Đừng kéo tớ vô câu chuyện vô vị của hai người! Cậu và Song Tử cãi nhau cũng đừng lôi người khác vào cuộc chứ!

_Tớ không có lôi cậu vào cuộc! - Anh đáp với giọng chắc nịch.

_Ồ, có đấy! Cậu như con người khác khi gặp tớ đi chung với Song Tử!

_Tớ không quan tâm! Là cậu kéo tớ lên xe! - Anh lên giọng nạt lại - Thiên Bình, cậu làm ơn đừng nhúng tay vào chuyện của tụi này được không? Có cố đến mấy cũng không nối lại mối quan hệ của tớ với hắn!

_Tớ chỉ muốn giúp... - Cô khẽ nói.

_Giúp? - Anh cười nửa miệng trước một lời nói hoang đường rồi tiếp - Ai mượn cậu! Còn nữa, muốn làm bạn với hắn thì tùy cậu, nhưng đừng lôi TÔI vào!

_Vậy, chẳng khác nào bắt tôi phải chọn một trong hai?!! - Như thất vọng trước sự phũ phàng của người con trai đứng đối diện mình, cô buộc phải nói thẳng ra suy nghĩ thật mà bản thân đã muốn giấu đi ngay từ đầu.

_Là cậu tự nghĩ vậy! - Anh vẫn đáp–ngắn gọn.

_... - Lần đầu tiên, cô nghe được những câu vô tình như vậy từ anh, cảm giác tức ở nơi lòng ngực ùa đến, Thiên Bình không biết nên đáp lại như thế nào.

...Vù vù...Gió thổi mạnh.

...Không khí căng thẳng giữa hai người.

Nhìn cô lặng người đi còn đôi mắt biết cười nay một đỏ dần, anh cũng thấy khó chịu. Người con trai hạ giọng lại:

_ Thiên Bình, tôi vốn ghét kẻ nói dối! Hôm qua tên đến nhà cậu là hắn phải không? Đừng làm như tôi không biết.

_Biết thì sao? - Cô chợt lên tiếng -...Chẳng phải không muốn thấy tôi và Song Tử...sao còn hỏi? - Thiên Bình cúi gầm mặt, hai tay nắm chặt chiếc váy, cổ họng như nghẹn lại. Cảm giác tức đến nổi nói không nên lời - Nếu biết thì cậu sẽ không coi tôi như là bạn nữa phải không?! Tôi sợ việc đó sẽ xảy ra nên mới giấu cậu...còn nếu như cậu không chấp nhận thì... - Cơn gió như làm nhòa đi tầm nhìn, làn sương nhỏ chợt động lại khiến cô phải lấy tay quẹt ngang mắt - Cứ theo ý của cậu!

Con người là vậy, ích kỷ, vì bản thân mà sẵn sàng cắt đứt một mối quan hệ...tổn thương nhất, có lẽ là kẻ đứng giữa, như bị dồn đến đường cùng, buộc phải chọn một trong hai.

Cô gái bỏ đi, vô tình bờ vai hai người chạm nhau.

Đầu vẫn không ngoảnh lại, chàng trai chỉ lặng yên nhìn chiếc xe ở phía xa đang tiến lại gần mình. Từ bên trong, qua khung cửa sổ, một kẻ đã lên tiếng và nhìn anh đầy thương hại:

_Chà... - Anh ta cười khinh khỉnh, tỏ vẻ hiếu kỳ - Cậu tính làm gì đây, Song Ngư?
Nói rồi, chiếc xe cũng vụt đi, để lại mình anh...bất lực và chết lặng.

*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*

Tại một phía khác của con đường là chiếc Limousine đang chạy nhanh, khẩn trương không kém gì chiếc xe đua màu bạc. Phía sau khu tài xế gồm hai dãy ghế đối diện có độ dài gần bằng một chiếc giường lớn.

Hiện,

...có hai kẻ đang nằm dài, tạo dáng như đây chính là phòng ngủ của họ.

Một người thì trùm mền, thỉnh thoảng lại đưa tay lật trang giấy quyển sách mình đang đọc. Còn người nằm ở chiếc ghế đối diện, hai mắt dán chặt vào màn hình TV, các ngón tay di chuyển liên tục trên công tắc của bộ điều khiển XBox. Lâu lâu lại nghe được những câu như "Chết đi!!", "Bắn nó đi, giết nó đi!!", "Dám đánh ta à?", "Trời ơi, Game Over!!" phát ra từ cái mồm to của anh chàng. Cô gái luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi chàng ta la lối, muốn bịt chặt hai tai mình lại nhưng do phải cầm quyển sách nên kế hoạch A đã không thành. Chuyển sang kế hoạch B, cô nàng nghĩ đến việc chạy lại đạp anh ta một phát và dán cái miệng hà bá đó lại rồi cầm gối bịt mặt cho chàng chết ngộp chơi, sau đó thì cắt dây điện của chiếc XBox hay TV cũng được. Như vậy thì khỏi sợ bị làm phiền!...Ngặt nỗi, nàng ta quá lười để lết xác mình ra khỏi chiếc chăn ấm, kết quả, đành cắn răng ngồi yên vị suốt chuyến đi.

Sau khi bị "nả đạn" quá nhiều, nhân vật của mình thì "bỏ mạng nơi chiến trường", chàng trai chán nản, quăng bộ điều khiển qua một bên và rên rỉ:

_Ư...ư...ai làm game này mà mình cứ thua hoài!! - Anh chàng chu mỏ và phình má, nói với giọng oan ức - Có mặt nạ điều ước rồi mình sẽ ước cho người ta chơi game sẽ không bao giờ bị chết!

...Vù...

...Hiện tượng gió thổi...vì chẳng ai quan tâm tới lời chàng nói.

Cô gái vẫn im lặng mà đọc sách. Thấy cô không thèm ngó ngàng gì tới mình, chàng ta quay qua bắt chuyện, nhằm làm cô phân tâm:

_Vậy khi nào mới xuất phát? Tớ muốn có cái mặt nạ đó lắm rồi! - Anh vừa nói vừa vẫy tay vẫy chân.

_... - Cô không thèm trả lời, mắt chỉ dán chặt vào trang sách, cứ tưởng đã được yên tĩnh thì lại bị quấy rầy, nàng ta chỉ biết "khóc thầm trong bụng".

Trong khi đó, tưởng cô không nghe mình hỏi, anh trườn người lại gần và la lớn vào tai cô:

_BẢO BÌNH!! Khi nào đi vậy?!

...Lùng bùng lỗ tai, Bảo Bình giật mình, và...

BỐP!

Cô phang mạnh quyển sách vào mặt chàng trai theo phản xạ.

_Làm hết hồn! - Bảo Bình vuốt ngực và thở phào, quay qua nhìn tên đang ôm bản mặt đỏ lét của mình - Làm gì mà la toáng lên vậy, Sư Tử?

_Ư... - Sư Tử rên rỉ, lần này là vì quá đau, mặt chàng ta hầm hầm - Bạo hành!!

_Ai biểu to mồm!

_Xùy... - Anh vẫy tay rồi trề môi - Còn sớm, không thèm cãi với cậu! Mà khi nào thì mới đi đây?! - Nói với vẻ thúc đẩy - Sao không đi ngay bây giờ?

_Đợi khi nào "thỏa thuận" với tên kia xong, nếu anh ta chịu giúp thì may ra chúng ta chỉ tốn một ngày để tìm được ngôi đền! - Cô đã lên kế hoạch từ lâu, giờ chỉ còn mỗi phần "dụ dỗ" tên mình vừa đề cập.

"Hai tên mù hướng đi với nhau, tệ lắm ba ngày mới tìm ra!"

_Ừm... - Sư Tử gật đầu ra vẻ đã hiểu ý của cô rồi hỏi - Mà tên đó là ai? Hắn ta có rành đường ở đây không vậy?

_Không biết! - Bảo Bình nói thẳng ra như bản thân cũng không chắc - Nhưng, theo kinh nghiệm ăn uống của hắn thì chắc sẽ mò ra chỗ đó!

_Hả? - Sư Tử ngớ mặt.

Đúng lúc đó, chiếc xe thắng lại trước cổng trường, cả hai liền "lưng mang ba lô" và bước xuống.

Dưới sân trường, một cô gái đồng hành cùng bạn của mình đang dạo bước với biểu hiện "ngượng chết đi được" trên khuôn mặt. Chuyện là vầy, từ năm giờ sáng, cô đã bị người bạn hò hét, gọi mình thức dậy với lý do: Làm đẹp! Rồi bạn ấy lên tiếng đòi trang điểm liền bị cô cứng đầu mà từ chối. Bắt mặc đồ nữ tính là đã quá tội nghiệp cho một kẻ "tomboy" như cô, nay còn bị vẽ đầy mặt thì có chết "ta cũng không chịu". Vì không được làm theo ý mình, cô bạn mới tỏ ra giận dỗi, bắt buộc phải để mình làm tóc mới chịu "thả lỏng", "cấp phép" cho nàng kia bước ra khỏi phòng.

Và thành quả của người bạn thân chí cốt để lại là...

Cái đầu bù xù, tổ quạ của cô kia đã được sửa chữa và gắn thêm dây nhợ lung tung beng. Ấy thế mà trông nàng "tomboy" lại đẹp ra thì phải. Mái tóc uốn nhẹ kiểu gợn sóng, vào nếp chỉnh chu, ngoài ra còn được buộc lên thành hai chùm nhỏ với chiếc nơ đỏ trông vô cùng nữ tính. Bình thường, cô nàng đã nổi tiếng nhờ khuôn mặt "xinh như hoa" và sự cá tính của mình, thu hút được một lượng “fan girls” đông đảo, nay, sau khi được chải chuốt thì đám con trai đều phải "lé mắt". Thú vị hơn nữa, thứ thu hút nhất có lẽ...là vì nàng ta hôm nay đã mặc váy–đồng phục quy định của con gái–đi học!!

_Bạch Dương! Hôm nay không tập bóng à?! - khi đi ngang qua sân bóng đá thì nghe tiếng người gọi mình, cô liền quay đầu lại nhìn.

_Chắc không được đâu! - Một trong đám bạn (con) trai của cô lên tiếng - Hôm nay cậu ấy mặc váy mà!

Nói rồi, bọn họ quay lại luyện tập tiếp, trong khi đó, vừa nhìn thấy quả bóng được tâng trên đầu gối, chuyền từ chân người này sang người kia, Bạch Dương liền lên cơn "thèm thể thao" của mình.

_Không, các cậu, tớ cũng muốn tập... - Chưa kịp nói dứt câu đã bị "ăn" cù chỏ từ kẻ bên cạnh.

_Con gái không thích bị dính bùn lên quần áo! - Nhân Mã như đang thuyết giảng cho cô hiểu hai từ "nữ nhi" là gì.

_Mã Nhi à~ - Cô nài nỉ bằng một giọng ngọt xớt, nổi cả da gà - Một chút thôi, nha?

_Không là không! - Nàng kia nhướn mày nhìn cô ra vẻ cương quyết.

...Tính toán...Bạch Dương đang nặn óc ra suy nghĩ...

Chợt,

Cô chỉ tay về phía hành lang, nơi đám con gái đang tụ năm tụ bảy, rồi nói:

_Song Tử tới rồi kìa!!

ĐÙNG!!

Tiếng súng hiệu lệnh xuất phát nổ lên trong đầu cô bạn.

Sau đó thì "Mã chạy toán loạn", hai mắt hiện lên hình trái tim màu hồng,

_Á, Song Tử, chờ em với!! - Nàng ta chạy mất dép, để lại Bạch Dương đứng cười hả hê rồi chuồn thẳng xuống sân bóng.

Từ xa là hai bóng người nối bước họ trên sân trường.

_Đi mà để ý thấy rác rải theo hàng trên đường, nhất là thức ăn thì báo cho tớ ngay lập tức! - Cô gái tóc xanh lên tiếng, đôi mắt cũng quay 360 độ nhằm tìm kiếm "kẻ tình nghi".

Chàng trai cao to đi cạnh tuy không hiểu gì cũng răm rắp làm theo, anh đưa mắt lượn một vòng rồi dừng lại trước một người ở ngay dưới sân bóng.

Tiếp theo đó,

Miệng anh há dài chạm đất.

Quác quác...

Đàn quạ bay ngang đầu, còn Sư Tử thì trợn tròn mắt đăm đăm nhìn cô gái mặc đồng phục, mái tóc bồng bềnh bay theo gió, khuôn mặt lại tràn đầy nhiệt huyết, sự đam mê hằn lên trong đôi mắt. Người con gái đứng cạnh vừa để ý thấy hiện tượng "rớt xuống hố vì shock" của anh liền nhìn theo ánh mắt rồi lên tiếng hỏi:

_Có phải là cô gái mà hôm trước cậu...không?

Sư Tử không trả lời, vẫn chăm chú nhìn người kia...mặc váy mà chơi bóng...để lộ đôi chân thon (ngắn) và gì đó, ngay lập tức, khuôn mặt anh ửng hồng! Tình thế cấp bách, chàng ta ba chân bốn cẳng bay xuống, bế xốc cô nàng đặt trên vai, không quên cáo từ với mấy thành viên trong đội rồi bỏ chạy.

...

Hai người nhưng chỉ một đôi chân là đi sâu vào vườn hoa gần đó.

_Aaaaa...Thả tôi xuống!! - Cô gái la í ới, hai tay "vẫy như cá", đánh đập tàn nhẫn vào cái lưng tội nghiệp của chàng trai - Sư Tử chết tiệt, thả ta xuống!!

Vì sức chịu đau của con người cũng có giới hạn, thế là..."Bịch" một cái, nàng ta tiếp đất bằng mông.

_Ui da!!! - Bạch Dương la thé lên một tiếng rồi từ tốn đứng dậy.

Cô giương mắt mèo lườm "tên vũ phu" đang ngẩn tò te, khuôn mặt thì đỏ như cua luộc, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó.

_NHÌN CÁI GÌ VẬY HẢ?! ĐỒ BIẾN THÁI!! - Nói xong mặt nàng cũng đỏ lên rồi ôm hai vai mình.

_Xin lỗi! - Sư Tử quýnh cả lên, giải thích - Ta không có nhìn cái LCD của cô đâu, ta chỉ... - Tự nói, tự tưởng tượng, rồi chàng ta tự xịt máu mũi.

Bạch Dương "tắt thở" khi nghe phải ba từ trời đánh, nàng ta cúi đầu, chống hai tay xuống đất rồi "hồn lìa khỏi xác". Thấy kẻ trước mặt mình suy sụp tinh thần dữ dội, Sư Tử áy náy:

_Nhưng mà...ta thích thế! - Bản mặt anh ta trơ ra như không hiểu ý của câu mình vừa nói là gì.

_Đồ bệnh hoạn, thích...là thích cái gì?!!! - Hiện, bản mặt nàng Bạch còn đỏ hơn nham thạch, đầu thì bốc khói.

_Không phải!! Lúc đầu cứ tưởng cô là con trai nên ta mới thất lễ như vậy... - Từ lúc nào, Sư Tử đã "rưng rưng nước mắt", nhìn cô bằng đôi mắt trẻ thơ - Biết cô là con gái thì... - Những lúc anh ấp a ấp úng như vậy trông rất dễ thương.

_Thì sao?! - Cô nạt lại.

_Thì... - Anh xấu hổ, những lời định nói đều như không cánh mà bay - ...ta không biết nữa! Nói chuyện một hồi lại loạn lên, chả biết mình định nói gì nữa!!

Sư Tử vừa dứt lời thì Bạch Dương đã nghĩ ra mình định nói gì:

_Tôi! Ghét! - Cô phán một câu cuối rồi đứng khoanh tay nhìn anh.

Tuy nhiên, Phản ứng của Sư Tử lại hơi khác với những gì cô mong đợi:

_Cũng phải... - Anh tỏ ra thất vọng lúc ban đầu nhưng sau đó liền "sống lại", Sư Tử nói như tự động viên chính bản thân - Không sao, sau khi có được Mặt Nạ Điều Ước thì ước cho cô hết giận ta cũng được mà!

_Hửm? - Nghe anh nói vậy, Bạch Dương liền nhướng mày hỏi - Mặt Nạ Điều Ước?

_Phải! Chiều nay ta sẽ đi tìm nó! - Sư Tử nói đầy tự hào cứ như chuẩn bị lập được chiến công lớn - Có gì ta sẽ cho cô mượn!

_Phụt... - Còn cô chỉ che miệng lại nhằm không cười quá hố để anh chàng khỏi phải xấu hổ.

"Đồ trẻ con, vậy mà cũng tin! Mặt Nạ Điều Ước?! Haha..."

_Sao thế?! - Thấy vẻ mặt buồn cười của cô, anh liền hỏi.

_Haha...haizz...- Cô vẫy tay rồi tiếp - Chúc may mắn trên hành trình truy tìm Mặt Nạ...Phụt! - Chỉ nói đến cái tên thôi cũng đủ khiến cô nàng ôm mặt mà cười.

_Cảm ơn cô nhiều nha! - Tiếc thay, cái tên ngây thơ (vô số tội) này lại nghĩ đó là một lời chúc thật sự, hai mắt hắn ta sáng rực lên mừng rỡ. Rồi như nhớ ra một chuyện quan trọng - Giờ ta phải đi xem bạn ta có tìm được tên kia chưa! Ta đi trước nhé!

Nói rồi, Sư Tử vội vã bỏ đi trong khi Bạch Dương vẫn còn chết kẹt với cơn đau bụng do cười quá nhiều. Một lúc sau, nàng ta cũng phải bỏ cuộc vì không muốn học sinh xung quanh nhìn vào lại tưởng mình tự kỷ nên đành tự điều chỉnh lại cơ mặt nhằm kiềm chế nguy cơ mắc cười lần thứ n.

Bạch Dương rời khỏi vườn hoa và đi đến sân chính của trường. Bên cạnh khu này là tòa nhà duy nhất có sân thượng là một vườn thực vật. Ngay bên dưới, hình ảnh cô bạn thân quen thuộc với vẻ mặt căng thẳng, mắt dán chặt vào một tờ rơi nhặt được trên sân trường.

_Làm gì mà cậu thẩn người ra vậy, Nhân Mã? - Bạch Dương hỏi và tiến về phía cô. Sau khi liếc nhẹ vào mảnh giấy trên tay Nhân Mã, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi.

Nhìn lên sân thượng, hàng trăm mảnh giấy cùng một nội dung đang rơi xuống. Bất cứ ai nhặt được cũng sẽ phải giật mình không kém gì học sinh nơi đây. Hình một chàng trai chỉ với chiếc áo sơ mi trắng được mở nút, lộ cả phần thân trên, nằm cạnh một cô gái quyến rũ nhưng khuôn mặt bị làm mờ đi. Hơn thế nữa, không phải là ai xa lạ, Bạch Dương và Nhân Mã mỗi người cầm một bên tờ giấy, tay khẽ run lên và đồng thanh:

_HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH BỊ PHÁT HIỆN ĐÃ NGỦ CHUNG VỚI MỘT CÔ GÁI!!!
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 14) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 14)   That Moment, We Met...(Chapter 14) Icon_minitimeThu May 23, 2013 8:30 am

tem
 
 

That Moment, We Met...(Chapter 14)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 2)
» That Moment, We Met...(Chapter 15)
» That Moment, We Met...(Chapter 24)
» That Moment, We Met...(Chapter 4)
» That Moment, We Met...(Chapter 16)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-