Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 15)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 15) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 15)   That Moment, We Met...(Chapter 15) Icon_minitimeThu May 23, 2013 8:26 am

_XIN MỜI HỘI TRƯỞNG HỘI HỌC SINH MA KẾT LÊN VĂN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG NGAY LẬP TỨC! XIN NHẮC LẠI, MỜI EM MA KẾT... - Thông báo được lặp đi lặp lại, vang dội khắp Arron Knight.

Người vừa được đề cập trong bản tin chầm chậm đứng dậy và bước ra khỏi chỗ ngồi. Cảm xúc trên khuôn mặt anh ta vẫn một vẻ điềm tĩnh, không mấy ngạc nhiên như đã đoán trước chuyện-này sẽ xảy ra...mà nếu đoán được như vậy thì tin đồn...có thật hay không?...Phải chăng là cố tình?...Mọi chuyện vẫn chưa rõ đầu rõ đuôi vậy mà những kẻ xung quanh lại im bặt, cả lớp học như chìm trong sự u ám. Chàng trai vừa di chuyển ra khỏi phòng, tất cả liền đưa mắt nhìn theo. Những người thuộc lớp kế bên rồi dọc khắp hành lang, từng nhóm tùng nhóm, tiếng thì thầm, to nhỏ vang lên đầy náo nhiệt.

Vẫn lớp học khi nãy, thông báo vừa dứt thì một cô gái đưa mắt nhìn người con trai ngồi cạnh mình. Cô ta chỉ cần nháy mắt một cái, chàng trai liền vội gật đầu như đã hiểu ý. Nhìn họ có vẻ khả nghi lắm! Rồi anh ta cúi xuống, vẻ mặt vờ căng thẳng, hai tay ôm bụng và nói lớn:

_Cô ơi, em đau bụng quá! Cần phải xuống phòng y tế gấp!

Nghe vậy, mọi người trong lớp liền chuyển ánh nhìn về phía anh, còn cô gái thì đứng bật dậy rồi giơ tay xung phong và bảo:

_Thưa cô, em sẽ đưa bạn ấy đi!

Chưa cần sự đồng ý hay một cái gật đầu từ giáo viên, cả hai đã chạy như bay ra khỏi lớp trước khi mất dấu người kia.

Cùng lúc đó, tại một phòng học khác, bây giờ đã chuyển thành "chợ trời". Do vắng mặt giáo viên, tiết đầu của họ trở thành tiết trống và có khả năng một cuộc thi hùng biện đầy lôi cuốn sắp được diễn ra. Còn thí sinh tham dự là những học sinh trong lớp. Mỗi người một ý nghĩ, một quan niệm đưa đến nhiều quyết định khác nhau và trung tâm bị bàn tán nhiều nhất...có lẽ cũng chính là kẻ không-bao-giờ được quyền lên tiếng.

_Không biết cậu ta có bị kỷ luật không nữa? - Mở đầu bằng một tên con trai ngồi ngay giữa đám đông, tay anh ta xoay xoay cây viết, vẻ hiếu kỳ lộ rõ trong câu nói.

_Mà có chắc là đúng như tấm giấy đã ghi không vậy?! - Người đứng cạnh cau có, thái độ nửa tin nửa ngờ, chỉ muốn biết sự thật - Nhìn mặt tên đó đâu tới nổi...sao dám làm chuyện tày trời như vậy được?!

_Thì cậu đã thấy mặt Ma Kết trong tờ giấy rành rành đó thôi! Không lẽ là ảnh ghép?! - Một cô gái khác đưa ra ý kiến khả thi nhưng lại có vẻ làm dậy thêm cơn sóng nghi ngờ nơi mọi người.

_Nếu là ảnh ghép thì đâu cần gọi trực tiếp một cách công khai như vậy, hội học sinh cũng đã kiểm chứng rồi! - Một người nữa lên tiếng, bác bỏ ý nghĩ vừa nãy - Chứng tỏ phải là ảnh thật, mời gặp hiệu trưởng luôn mà!

Câu nói làm những người còn lại suy ngẫm, rồi thì...họ gật đầu. Một số người, tuy còn chút hoài nghi về suy luận vừa rồi, song, nếu chứng cứ không có thì chỉ biết im lặng mà chấp nhận rằng đó là sự thật.

_Nhưng đâu thể dựa mỗi vào hội học sinh! Nhiều khi họ không có khả năng chứng minh tấm ảnh được ghép? - Thêm một kẻ đưa ra đề tài để dân chúng bàn tán -...còn nữa, nhiều khi họ cố tình che giấu sự thật thì sao?

_Ý cậu là có người phản bội à? - Thu nhận và người kia tóm gọn lại ý của anh ta.

_Này! Không phải chính cậu bầu cho Ma Kết làm hội trưởng, thêm mấy người trong hội rồi còn gì? Bây giờ lại giở giọng... - Một cô gái trong nhóm liền bắt bẻ.

_Thì ban đầu cứ tưởng hắn ta có khả năng lãnh đạo, ai ngờ lại là "hạng đó”! - Anh ta biện minh. Cái cách anh nói lên hai từ “hạng đó” nghe sao mà vô cớ, cứ như một phút nông nổi, ý nghĩ tuôn ra từ đầu lưỡi, chưa kịp ngẫm nghĩ, để cho cảm xúc phân tán lý trí. Một câu nói vô tình không chứng cứ, may thay đây chỉ là nói sau lưng, cả anh và người kia cũng chẳng có quan hệ gì nhưng khi bị người mình không quen phát ngôn một cách vô trách nhiệm...thật sự là điều ai cũng muốn tránh khỏi.

_Cũng do cậu mà ra! - Rồi kẻ khác lại chen vào...chen vào và từng người lại chen vào.

_Phải! Đừng nói như mình hiểu rõ về cậu ta như vậy!

_Làm như có mình tôi bầu cho hắn! Vậy các cậu đã bầu cho ai?!

Từ một cuộc tán gẫu thông thường lên tới tranh cãi cấp độ nhẹ, bây giờ, có khả năng sắp thành chiến tranh. Từng câu nói vô trách nhiệm cứ thế tuôn-ra từ những kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, mặc nhiên mà "lỗi là ở người khác, không phải của tôi!" hay “chuyện anh, anh làm anh chịu, tôi thản nhiên đứng nhìn, phê phán vài câu vì tôi nghĩ sao nói vậy”.

...

"To mồm thì có ích gì trong tình huống này?!

...sự ích kỷ chỉ là một thứ ô uế của xã hội mà con người để lại..."

Chàng trai–thuộc thành phần không bao giờ tham gia vào dư luận của xã hội–ngồi cúi mặt lên bàn ngay một góc phòng. Thoạt nhìn cứ tưởng anh đang ngủ, song, họ nói gì, bàn tán gì, hay thậm chí những câu phỉ báng nhau, anh đều nghe tất. Trong tình cảnh hỗn độn thế này, người ta chỉ biết giữ cái miệng và chỗ đứng cho mình, những kẻ không muốn dính líu cũng phải nghe điều mà bản thân không muốn nghe.

...

Ngồi một bên căn phòng, lưng dựa vào bức tường gắn khung cửa sổ, cô gái chỉ lặng yên lắng nghe người ta bàn cãi, giờ mới quyết định mở miệng nói vài chữ–không rành mạch:

_Tôi tin hội trưởng...

Ngay lập tức, những đơn vị hiện diện trong căn phòng tạm dừng cuộc tranh cãi vô vị quay sang nhìn cô gái. Rồi cô ta tiếp:

_Các cậu có thể vì một scandal chưa rõ đầu đuôi câu chuyện mà nói xấu người khác?! - Có một chút khó tin trước thái độ của mọi người, cô gái đứng dậy, đôi mắt tỏ ra kiên định - Hội trưởng là người như thế nào, chắc hẳn mọi người đã rõ nên mới bầu chọn cho cậu ấy!

_Nhân Mã, cô nói gì vậy? - Một trong số họ lên tiếng phản đối - Chứng cứ rành rành là cậu ta “quan hệ” với một cô gái còn những chuyện khác thì không cần thiết!

_Anh ta không có! - Nhân Mã nói với giọng chắc nịch - Từ nãy đến giờ vẫn chưa ai nêu ra khả năng anh ấy bị người khác hại!

_Ma Kết đâu gây thù oán gì với ai?! - Cô gái ngồi bàn trên Nhân Mã cũng bắt đầu nhập cuộc. Ban đầu cảm thấy hơi vô lý trong suy luận của bạn mình nhưng sau khi nghĩ lại, cô liền thêm -...Nhưng đúng như lời cậu bảo, cậu ta không phải hạng người đó! - Từng chữ được gằn lên rõ ràng với niềm tin tưởng mà dường như Nhân Mã đang muốn truyền đạt lại với mọi người.

Như đoạn băng bị ngắt quãng, tất cả im lặng nhìn hai người họ và chờ đợi một lý do thuyết phục hơn.

_Ý hai người là sao?

Nghe vậy, Nhân Mã liền đáp:

_Tôi và Dương Nhi quen biết anh ấy từ nhỏ, tính tình ra sao, tụi này đều rõ!

_Tên đó hiền như vậy, có chết cũng không làm mấy chuyện đó! - Người con gái đứng cạnh tiếp sức cho cô. Tuy không có hứng thú trong chuyện tranh chấp vì một kẻ mình không thân, song, sự thật đối với cô là thứ luôn cần được làm sáng tỏ.

_Lúc nhỏ khác, bây giờ khác! Hai cậu có dám chắc là hắn ta không thay đổi gì từ đó tới giờ hay không? - Bảo vệ chủ kiến là điều nhất thiết phải làm trong một cuộc tranh cãi, vì vậy, những "thí sinh" kia cứ liên tục hỏi khó.

_Thật ra...

"Bọn họ nói đúng!", Nhân Mã ngừng lại và cố tìm một lý do khác để bảo vệ ý kiến của mình.

_...Thì ban đầu tôi cũng đã đề cập đến việc cậu ấy bị hại! Có người cố tình làm vậy! Các cậu nhìn xem, - Nói rồi cô giơ tấm giấy đã gây náo loạn dư luận lên trước mặt, một tay chỉ vào ảnh người con gái - nếu không phải có chủ ý gây xấu danh tiếng của cậu ấy, vậy thì tại sao họ lại làm mờ đi ảnh của cô gái?

_Thì... - Trên khuôn mặt những học sinh khác lấm tấm vài giọt mồ hôi vì trở nên thất thế, tuy vậy, họ vẫn cố cãi bướng -...nhiều khi là người ngoài trường nên không cần thiết phải biết mặt?!

_Thế à? - Nhân Mã cười khinh khỉnh như đã nắm được tầm thắng trong tay cho lập luận sắp tới của mình - Mọi người không thấy lạ là tờ rơi được rải khắp sân trường, cố tình tung scandal như vậy, đích thị muốn ám chỉ mỗi một người. Nếu như đây là hành vi đáng lên án, việc đầu tiên là nên báo giám thị, đâu nhất thiết phải cho cả trường biết, như vậy chẳng khác nào trả thù việc cá nhân? Còn nữa...- Bây giờ, cô không đứng yên một chỗ nữa mà cầm tấm hình đến trước mặt từng người rồi chỉ rõ -...lúc chụp tấm hình này là cỡ xế chiều, nhìn vào cửa sổ này, trong khi đó, Ma Kết lại đang nằm ngủ, còn cô gái, chẳng phải là đang đưa mặt nhìn về hướng camera sao? Cô ta biết mình bị chụp lén mà dửng dưng nằm đó? Còn nếu không phải là chụp lén, vậy có khả năng cô gái chính là thủ phạm chụp tấm hình này!

...Im lặng...

Tất cả như bị cuốn vào lối suy luận hợp khớp của Nhân Mã. Cô gái nói liến thoắn những suy nghĩ của mình làm mọi người như bất động, khó mà lên tiếng cãi lại.

_Một điểm đáng ngờ nữa... - Câu chốt của cô được nói lên với ánh nhìn đăm chiêu, đầy đầu tư cho chứng cứ cuối cùng của mình - ...mọi người có để ý mắt trái của cậu ta thâm hơn bên phải không?

Vừa nghe xong, Bạch Dương lập tức đi lại phía cô, giựt phắt tờ giấy, những người khác cũng bắt đầu nhìn lại tấm ảnh.

_Không phải thâm quầng mà là thâm tím... - Bạch Dương căng mắt mà vào tấm ảnh và nói với vẻ lưỡng lự như không chắc -...giống như do đánh nhau mà ra! - Vì sao cô nghĩ vậy? Đánh nhau! Đánh nhau và biết rõ vết thương do đấy mà ra như thế nào đều là “sở trường” của mình.

_Vậy... - Một người bỗng lên tiếng và đưa mắt nhìn về phía Nhân Mã -...là có người đánh cậu ấy rồi cố tình dựng chuyện?

Cô chậm rãi gật đầu một cách lưỡng lự. Sự thật thì nàng ta chỉ dự đoán thôi, từ đầu tới giờ có nghĩ tới trường hợp đó đâu! Ấy thế mà lại hay, trong lúc "cô gái thám tử" đưa ra những lập luận sắc bén thì có người đi ngang và tình cờ nghe được. Hai người họ, một gái một trai, đứng ngay cánh cửa lớp được mở toan và đã chứng kiến màn đọc thoại thú vị của cô nàng.

Cốc! Cốc!

Người con gái gõ mạnh vào cánh cửa nhằm dịch chuyển sự chú ý của người trong lớp về phía cô. Và đúng như "ước nguyện" của mình, tất cả cặp mắt dồn về phía phát ra tiếng ồn ngay lập tức.

_Mã, Dương! - Cô gái nhìn vào trong đám đông và nói như ra lệnh - Hai cậu đi với tớ một chút được không?

Hai cô gái vừa được gọi thì có chút ngỡ ngàng, họ nhìn nhau rồi quay sang người con gái đứng ngay cửa lớp.

Sau đó, cả hai cũng quyết định "lon ton" đi theo.

RENGGGGG...

Một nhịp chuông ngân lên báo hiệu tiết học đã chấm dứt, học sinh có tất cả năm phút di chuyển tới lớp tiếp theo của mình. Ngay lúc đó, trên hành lang, bốn người họ cùng nhau trải dài cả lối đi. Rồi một người mở lời với vẻ hiếu kỳ:

_Xử Nữ, Song Ngư hai người vừa đi đâu vậy?

_Tụi tớ vừa đến chỗ hiệu trưởng. - Cô gái tên Xử Nữ trả lời, đôi mắt cắm cúi nhìn con đường.

_Tới chỗ hiệu trưởng? Vậy... - Bạch Dương tiếp - hai cậu có gặp Ma Kết?

_...

Hai người được hỏi im lặng. Họ chỉ chăm chú nhìn xuống lối đi và...suy nghĩ. Thật khó cho họ khi phải trả lời một câu hỏi mà cả bản thân cũng không chắc chắn.
Thoáng, một chút hình ảnh ký ức hiện về trong tâm trí Xử Nữ...

.

.

.

Theo đuổi được tới tận hang rồng–phòng hiệu trưởng–hai người ấy, cô và anh ta, lén lút, lấp ló, mập mờ đằng sau bức tường nhìn chàng trai vừa đóng cánh cửa và bước vào trong. Gay cấn!... Chỉ còn thiếu 5cm để cửa được đóng sát vào khung, thì..."ngón tay thần thánh" của ai đó đã nhanh chóng chặn cánh cửa ấy lại.

Bên trong căn phòng, một người đàn ông trung niên, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt hướng về cánh cửa sổ như đang chờ đợi ai đó.

Cánh cửa chỉ hé mở được...gần như 2cm, đủ để tròng đen của mắt nhìn vào?... Và vì đây là loại cửa có khả năng "đàn hồi", suy ra, cần có người giữ nó trước khi bị dội ngược lại vào khớp. Xui hơn nữa, cánh cửa rất nặng nên khi đóng lại theo kiểu "thả lỏng", tiếng "RẦM!" ắt sẽ vang lên, còn ai mà dịu dàng, nhẹ nhàng thì chắc cũng nghe được một cái "Cạch!".
Đúc kết lại, ngón tay giữ cửa có thần thánh đến đâu thì cũng sắp sưng tấy lên tới nơi, và, thế là...

Cạch!

Chàng trai rút ngón tay lại rồi đưa lên miệng mà thổi, nước mắt như sắp úa ra (vì đau). Còn kẻ kia thì "quê xệ", cứ như "phim hay vướng phải quảng cáo", đang khúc cao trào mà không cho xem, hỏi sao còn có thể bình tĩnh được?!

Cùng lắm, chỉ biết "nện nhẹ" vào đầu tên "bù nhìn" muôn đời vô dụng của cái hội nàng ta đang tạm thời gánh vác. Rồi thì, công cốc mà đứng đợi chứ sao!

.

.

.

Đằng sau cánh cửa kia, một cuộc đối thoại đầy căng thẳng đang diễn ra giữa hai kẻ có quan hệ trên cả thầy trò.

_Chuyện này là sao?! - Người đàn ông hỏi như đang gắt, nhìn cậu con trai đứng trước mình vẫn không có tí cảm xúc hay phản ứng gì trên khuôn mặt.

_Là giả! - Anh ta đáp ngắn gọn, đơn giản vì không biết nên giải thích như thế nào.

_Cậu nhìn tấm hình, chứng cứ rành rành như thế này mà bảo không phải mình? - Hiệu trưởng lên giọng, ông nhướn mày nhìn anh ta như đang mơ hồ về chuyện gì đó.

_Em không nói đó không phải là mình nhưng...- Chàng trai ngập ngừng rồi bị người kia chặn họng.

_Vậy mà còn chối? - Người đàn ông cất tiếng đầy thất vọng và khẽ lắc đầu - Cậu...rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này ra sao?

Như không còn hy vọng vào câu trả lời tiếp theo của anh, ông lặng lẽ quay mặt đi, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

_Em không biết... - Chàng trai khẽ nói - nhưng không phải mình làm! - Rồi anh đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn vị hiệu trưởng đáng kính - Chẳng lẽ...thầy cũng không tin?

_... - Người thầy không đáp lại.

_Thầy? - Anh chỉ còn cách hỏi tới.

_...

...

Không gian im lặng trong giây phút nhói lòng...Người đàn ông vẫn không ngoái đầu lại.

Thoáng, anh đã có ý nghĩ “Chỉ cần một người tin mình thôi, sao mà khó tìm?”

Một khi đã không quen với việc bộc lộ cảm xúc thì truyền đạt ý nghĩ có lẽ sẽ rất khó cho bất cứ ai....Làm sao để khiến người ta tin trong khi một lời biện hộ cũng không nắm vững? Nếu như những gì mình định nói đều mất đi sự mạch lạc, không còn đủ sức thuyết phục, thì có phải ta đang viện cớ?...Hay đơn giản, ánh mắt của kẻ đối diện như đang giằng xé tâm can, soi rọi từng khuyết điểm, và ngay lập tức, mọi ý nghĩ đều không cánh mà bay?...Chàng trai không lên tiếng giải thích vì biết mình sẽ chẳng bao giờ nói nên lời. Ngay khi cả bản thân còn chưa rõ đâu là câu trả lời thì làm sao dám có ý nghĩ người khác sẽ đứng về phía mình?

Tuy hiểu rõ như vậy, nhưng, sao anh vẫn ngoan cố mà hy vọng?

...Có lẽ...niềm tin từ máu mủ ruột thịt chính là thứ duy nhất anh cần ngay lúc này.

...

_Cha? - Rút hết cả can đảm để nói lên mỗi từ ấy, chàng trai vẫn chờ đợi chút phản ứng gì đó từ ông.

_Ma Kết... - Thoáng, vị hiệu trưởng có chút sững người, chỉ một chút, rồi cũng quay lại thư thái điềm tĩnh, ông khẽ bảo -...cậu bị đình chỉ học từ giây phút này, thời gian... - Ông thở dài -...cho đến khi tin đồn lắng xuống.

Đến nước này, chỉ còn là vô vọng...anh rời khỏi căn phòng trong lặng lẽ.

.

.

.

Cạch!

Cánh cửa bất thình lình được mở ra, chàng trai với đôi mắt trơ trọi, đầy cảm xúc của mình–không ai hay biết–khẽ nhìn người con gái đứng ngay phía đối diện.

_Hiệu trưởng đã nói gì với anh vậy? - Cô gái như nhận ra một chút khác biệt về anh, vội hỏi.

_Không phải chuyện của cô! - Anh cười gượng, chỉ đáp một câu ngắn gọn, có chút vô tình, sau đó bỏ đi.

Anh lướt qua người cô với cái nhìn lạnh thấu xương, Xử Nữ chợt thức tỉnh sau giây phút đắm chìm trong ký ức, không nhiều nhưng cũng đủ để con người ta ngẫm nghĩ...
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 15) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 15)   That Moment, We Met...(Chapter 15) Icon_minitimeThu May 23, 2013 8:30 am

tem
 
 

That Moment, We Met...(Chapter 15)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 5)
» That Moment, We Met...(Chapter 22)
» That Moment, We Met...(Chapter 36)
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-