Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 17)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 8:30 am

Sau cuộc “tán gẫu” 15 phút, hội phó đã cho phép mọi người trở lại lớp–gần như ra lệnh, bắt buộc tất cả phải làm theo.

Nối tiếp là một tràng: “Aw, hội phó à...” vang lên đầy nũng nịu cùng gần chục cặp mắt “puppy” của thành viên hội học sinh. Họ năn nỉ đến gãy lưỡi chỉ để được ở lại văn phòng nhưng không tài nào làm lung lay, chao đảo quyết định của “ngọn núi” đó, một khi đã nói thì còn khuya mới rút lại. Nhờ ý chí vững chãi, tâm địa không dễ gì mềm lòng trước những lời bay bổng, phù phiếm, chẳng đủ sức thuyết phục ấy là lý do “ngọn núi” gắn liền với cái tên Xử Nữ–biệt danh lâu nay của cô. Và sở dĩ cô phải “đuổi” tất cả đi là vì không muốn họ lợi dụng việc của hội mà cúp tiết. Có một giả thuyết cho rằng, khi gặp chuyện, con người thường dành hết tám phần của sự quan tâm để nghĩ cách đối phó và bảo vệ bản thân, hai phần còn lại mới thực sự dành cho kẻ bị hại. Nhất là khi biết rằng mọi người xuống đây hầu như đều tập trung làm mỗi công việc của mình, cái họ lo chính nhất cũng là cho bản thân, sợ sẽ bị liên lụy, chỉ muốn hoàn thành cho xong trọng trách được giao; Xử Nữ càng không thể cho phép mình mềm lòng trước hành động này.

Trong mắt cô lúc này đậm một sự nghi vấn: “Hình như mọi người, không ai là thật lòng lo cho anh ta. Anh ta biến mất đã là một chuyện...vậy thì tại sao họ vẫn tỏ ra bình thản?”

...Tất cả cũng là do Xử Nữ tự biến suy nghĩ của mình thành sự thật. Trong khi bản thân vẫn chưa nhận ra “khuôn mặt trơ lì cảm xúc nhất” lại thuộc về mình. Có lẽ vì bệnh đa nghi đã đến mức báo động, Xử Nữ giờ không còn tin vào lời nói của người khác. Dù nó có thật đến đâu, dù chính họ đã nói vậy, nhưng, họ nghĩ gì, đâu là con người thật của họ vẫn còn...là một ẩn số. Còn căn bệnh “mất niềm tin vào người khác” là từ đâu đến?...Có lẽ từ một câu chuyện cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Mọi người bước ra khỏi phòng, Xử Nữ cũng nối gót theo. Cô đi cùng Nhân Mã, đến khi không còn ai xung quanh, Xử Nữ vội kéo cánh tay người kia và khẽ nói:

_Nhân Mã, đi đây với tớ một chút!

Ban đầu là ngỡ ngàng trước hành động của Xử Nữ rồi mới theo sau nàng ta. Hai người họ đi vào phòng vệ sinh, Xử Nữ lấy chiếc điện thoại trong túi ra và nhanh tay nhấn một dãy số.

_Alô! - Cô đặt điện thoại lên tai và nói ngay sau khi nghe có động tĩnh từ phía bên kia đầu dây.

_Alô, Xử Nhi! - Giọng một người đàn ông trầm trầm, lớn tuổi vang lên - Con gọi papa chi vậy? Còn năm phút nữa vào họp rồi! - Ông ta vừa nói vừa đưa tay lên, nhìn vào đồng hồ.

_Papa, mau đến xin phép cho con và Nhân Mã ra ngoài trường một chút! - Xử Nữ đáp với một giọng ngang.

_Hả? - Ông ngạc nhiên hỏi - Có chuyện gì à? Hai đứa cần đi đâu?

_Chỉ là...- Cô gái tỏ vẻ suy nghĩ trước khi lên tiếng giải thích - Bạn con, Ma Kết hình như đã biến mất rồi nên hai đứa mới đi tìm!

_Thằng nhóc đó biến mất rồi? - Cha cô lặp lại - Có chuyện gì mà nó biến mất?

_Hừm, chuyện dài dòng lắm! Thật ra có người tung tin đồn gây tiếng xấu cho anh ta, sau khi gặp cha mình thì tự dưng biến mất!

_Hả? - Giọng ông mơ hồ như cần thêm lời giải thích chi tiết hơn từ cô con gái.

_Cụ thể là vậy! Papa có thể đến rước không? - Cô nói với vẻ gấp gáp.

_Hừm... - Ông chần chừ, khó xử vài giây - Bây giờ papa không đi được...

Mặc dù không hiểu gì, người cha phóng khoáng vẫn không ngần ngại giúp đỡ con gái mình vì tin Xử Nữ không phải loại người làm việc tùy tiện.

Và ông đáp lại bằng chất giọng vui vẻ:

_Nhưng papa có thể nhờ tài xế tới thay!

_Cám ơn, papa! - Cô lễ phép đáp.

_À, mà khi nào vậy? Ngay bây giờ?

_Ưm... - Xử Nữ quay mặt sang thì thấy Nhân Mã vẫy tay, miệng mấp máy vài từ, cô liền đáp - Giờ ra chơi đi, papa!



Kết thúc cuộc gọi, hai người trở ra ngoài hành lang, Xử Nữ liền thắc mắc:

_Sao không đi ngay bây giờ luôn? Không phải cậu đòi đi tìm Ma Kết trước à?

_Thì... - Cô gái lúng túng, giờ lại tỏ ra không có hứng thú và bảo - Mình cúp hai tiết học rồi, với lại balô tớ còn để trong tiết thứ nhất. Ra chơi đi có vẻ tiện hơn!

“Mình cũng có biết Kết ở đâu đâu mà đi tìm!”, Nhân Mã khóc thầm trước đề nghị bộp chộp của mình.

_Cậu mà cũng quan tâm tới việc học à? - Xử Nữ đùa–như thật.

_Nói cứ như tớ thuộc dạng cá biệt vậy! - Nàng kia nhăn mặt bắt bẻ.

_Vốn dĩ, tớ không quan tâm tới hắn cho lắm nhưng tại cậu đòi đi nên mới chiều theo!

“Ôi giời, tôi đòi là khi nãy với tất cả mọi người chứ có riêng mình cô đâu! Làm bộ, có tình ý thì cứ nói đại đi, việc gì phải giả vờ miết không biết!”, nàng Mã cứ nghĩ thầm kiểu này có ngày bị phát hiện là “ăn dép” từ Xử Nữ mất.

_Mà này... - Thấy nàng ta không trả lời, chỉ nhìn mình hầm hầm, Xử Nữ liền tiếp - Cậu thân với tên đó vậy...có biết anh ta thường đi đâu không?

_Thân? - Nghe xong, cô gái liền trố mắt nhìn Xử Nữ như người ngoài hành tinh - Tớ thân với Kết hồi nào? Ai đồn bậy bạ vậy, làm hỏng thanh danh con gái người ta! - Trong khi người kia mới nói một câu, nàng ta đã quýnh quáng, đáp lại theo kiểu “không ai đánh cũng khai”.

_Cách xưng hô cũng hiểu rồi ha! - Xử Nữ cười kháu khỉnh, tiếp - Thường thấy hai người tâm sự riêng từ hồi cấp hai tới giờ mà bảo không thân!

_Có hả? - Cô vội đánh trống lảng - Sao tớ không nhớ?

“Cứ giả ngố kiểu này...Phải chi Dương Nhi có ở đây đã nói hộ mình!”

_Cậu chỉ giỏi đánh trống lảng! - Nhận thấy sự chán chường trong đôi mắt Nhân Mã và như đọc được ý nghĩ của cô, Xử Nữ liền nói - Tớ chỉ muốn tìm thêm thông tin về anh ta, thật phiền phức! Không phải tớ tra hỏi khó gì cậu, chỉ muốn “đánh nhanh thắng nhanh”! Còn nữa, không nhờ tớ thì cậu không bước ra khỏi cổng trường được rồi, ba mẹ Dương Nhi còn lâu mới cho cậu ấy ra ngoài giữa giờ; còn Nhân Mã, cậu chắc sẽ không xin ba mẹ mình?

_Tớ không thích! - Từng chữ rành rọt phát ra từ cửa miệng Nhân Mã với vẻ thờ ơ.

Nhìn sự chuyển biến trên gương mặt luôn tươi cười, hoạt bát của cô nàng nay như “mưa to gió lớn” và nhận ra sự phẫn nộ trong giọng nói, Xử nữ khẽ nhắm mắt và tiếp:

_Ừm, sao cũng được, 20 phút nữa gặp cậu ngay cổng trường - Cô “ném” tia nhìn hình viên đạn tới nàng ta - Không được cúp học!

Bị hù dọa như vậy, Mã ta chỉ còn biết im re, xanh mặt mà răm rắp làm theo.

*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*

Vào giờ ra chơi, tại căn phòng thực tập mỹ thuật–khu dành cho những học sinh có niềm đam mê hội họa. Thiết kế căn phòng với giàn giá vẽ dựng theo hàng, lăn lóc xung quanh gồm các dụng cụ hỗ trợ cho việc sáng tạo như thước, viết, cọ vẽ, khung gỗ, dao rạch,..vv...Hiện, gian phòng đang trong giây phút trống trải, cho đến khi một người bước vào.

Chàng trai tóc đen lựa cho mình một nơi lý tưởng gần khung cửa sổ và ngồi xuống đối viện với chiếc giá vẽ. Anh ta đưa tay vớ đại một chiếc cọ và nhúng nhẹ vào khay pha màu đặt sẵn nơi đó. Rồi từ từ, đầu cọ chạm vào mặt giấy thật nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng với một chút ngông cuồng, tùy hứng, như cánh tay không còn biết đâu là điểm dừng. Khuôn mặt thì trầm ngâm, cả suy nghĩ của anh ta như được nói lên thông qua bức họa–chưa hoàn thành.

Cộp, cộp!

Có tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng. Song, chàng trai vẫn không quay đầu lại, anh quá nhập tâm vào bức chân dung trước mặt và xem như đang ở trong thế giới riêng của mình.

_Cậu cũng ở đây à? - Giọng nói quen thuộc cất lên, kẻ lạ mặt ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, một tay anh ta cầm cây cọ, vẽ vài nét phóng túng đầy nghệ thuật lên mặt giấy và tiếp - Lâu rồi mới được chiêm ngưỡng lại mấy bức vẽ của cậu! - Câu nói vang lên đầy xa xăm–nói với người bên cạnh–như đã quen biết từ lâu.

_Ừ! - Một cái đáp lạnh nhạt vang lên.

Đôi mắt xanh lòng đại dương khẽ nhìn vào bức họa của anh ta–người tóc đen–và thầm nghĩ về hình ảnh trước mặt mình. Vẫn là sự tập trung cao độ ấy, cứ mỗi khi bắt đầu cho đến cuối bức vẽ, chàng trai sẽ không tự xao lãng, phân tán đi nhiệt huyết mà anh ta đã đầu tư vào tác phẩm của mình.

Rồi anh chàng tóc vàng đưa ra lời nhận xét:

_Nếu tôi đoán không lầm thì bức chân dung là của...

_Không có gì! - Người kia lên tiếng chặn lại trước khi anh kịp chấm dứt câu nói của mình, - Chỉ là tranh vẽ!

Anh nhìn chàng trai vẫn “nhập hồn vào cọ” mà trả lời mình, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước mặt–nơi trang giấy được bao phủ bởi một màu hồng–màu tóc của một người con gái–rồi anh tiếp:

_Vậy thì nói về “tuyệt tác” của tôi! - Anh ta quay lại với bức tranh của mình - Cậu còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau không?

.

.

.

Một ngày giao mùa giữa hạ và thu...

Bầu trời quang tạnh, mây bồng bềnh trôi theo gió, ngay giữa khung cảnh thơ mộng của ngày cuối hạ là cậu bé 11 tuổi đánh đu trên chiếc “lồng sắt đỏ”–thứ mà trẻ con hay dùng để leo lên, thường được thấy ở công viên trong phố. Đôi tay cầm cây thổi với thái độ bất cần đời, khuôn mặt kiêu ngạo, cậu ngước nhìn trời xanh, sự trống trải hằn lên trong đôi mắt và “cơn mưa bong bóng” … từ từ cuốn theo làn gió.

Đứng bên dưới, một cậu bé khác nhỏ con hơn, tay cầm xô cát, ngước nhìn sự mầu nhiệm của dải ngân hà bọt xà phòng đủ màu đang lơ lửng giữa không trung. Và, với một chút thán phục, tò mò, tự hỏi vì sao cậu ta có thể ngồi tận trên cao, vắt hai chân lên thanh xà ngang, chổng ngược cả người xuống mà có thể thổi bong bóng như vậy? Nghĩ rồi cậu bé bỏ xô cát của mình xuống nền đất và chầm chậm tiến lại “lồng sắt đỏ”. Một chân cậu vòng lên thanh sắt thứ nhất, chân còn lại đạp mạnh vào nó. Như nâng đỡ toàn bộ trọng lượng của cơ thể, hai tay vẫn không quên bám vào điểm tựa–thanh xà phía trên.

Nhưng,

Khi leo được ba bậc, cậu ta trượt chân và rơi ra khỏi “lồng sắt” từ lần thử đầu tiên.

Póc!

Vừa nãy ê mông đã đủ rồi, nay còn cảm giác như bị ai ném một “cây đinh”–tuy nhỏ nhưng đủ gây sát thương và để lại chút đau đớn cho người khác–vào đầu mình.

Có một chút khó chịu, cậu ta quay đầu và giật mình khi thấy khuôn mặt người kia đang nhìn chằm chằm vào mình.

_Té rồi! - Kẻ đó nhoẻn miệng cười và giễu - Con trai mà yếu thế?!

Cậu bé không trả lời, chỉ lườm lại một cái rồi tiếp tục công việc leo trèo của mình. Và cứ mỗi lần cậu ta té xuống thì lại được “ưu đãi” một hạt hướng dương–từ tay cậu bé kia, liên tục nhắm vào đầu mình. Tuy nhiên, không gì làm chao đảo ý chí chinh phục một thứ đồ chơi cỏn con cộng thêm việc muốn chứng tỏ bản thân với cái kẻ đang nhìn mình đầy thách thức.

Cả nghị lực để vươn lên tới đỉnh–nơi cậu bé kia như đang chờ sẵn–chợt vụt tắt ở lần thử thứ năm. Cậu ta leo lên tới mặt trên cùng của “lồng sắt hình chữ nhật”, đến gần kẻ kia hai ô vuông thì đôi chân run rẫy, phản chủ, vì thế mà trượt chân, cậu rơi xuống...

Ngay lúc đó, cậu bé tóc vàng đã nhanh tay chụp lấy một chân của cậu. Phút cứ tưởng như mình sắp “tiêu đời” ở độ cao hai mét, nay hé mở cặp mắt, cậu ta hoảng hốt vì trước mặt mình là bãi cỏ xanh–nơi có nguy cơ mình sắp sửa tiếp đất bằng đầu.

_Mau bám vào thanh sắt đi! Tôi giữ không được lâu đâu! - Một giọng gắt gỏng từ phía trên vang lên, cậu khẽ ngước nhìn thì thấy cánh tay giữ lấy chân mình hiện đang run rẫy đến cực độ.

Nhận ra kẻ đã cứu mình không được mạnh cho lắm. Cả khuôn mặt hắn ta vả đầy mồ hôi nhìn cái tên–chính là cậu–như đơ ra, “chăm chú” nhìn vào hắn ngay cái lúc dầu sôi lửa bỏng. Sau đó, cậu bé nắm lấy thanh xà và nhờ sự hỗ trợ từ người ở trên, cậu đã leo lên đỉnh thành công và rồi cả hai đều thở phào mệt mỏi. Tâm trạng khi nhìn xuống–từ đỉnh cao thế giới–đối với trẻ thơ cũng như lĩnh hội được cảm giác mới, vượt lên trở ngại, hay còn hơn thế nữa–một sợi dây vô hình gắn kết chúng lại với nhau từ lần gặp gỡ định mệnh.

.

.

.

Và dòng ký ức đó như được thu gọn trong bản thân mỗi đứa. Vẫn còn nhớ như in, nay nhìn lại trong tranh, hình ảnh năm xưa lại ùa về.

Thoáng, người kia cũng đưa mắt nhìn bức tranh với chút phản ứng rồi đáp:

_Ừm... - Cái đáp gọn gàng, giống với lúc nãy nhưng âm điệu lại khác, không còn vẻ bất cần trong giọng nói.

_Song Ngư này, cậu...chẳng lẽ còn nhớ tới vụ tai nạn năm đó? - Chàng trai hỏi với chút ngập ngừng, chờ đợi một câu trả lời từ người kia.

_Không phải còn nhớ mà là không quên được! - Cuối cùng thì người con trai đó cũng nói được một câu đầy đặn. Tuy nhiên, cánh tay anh ta vẫn tiếp tục chăm chú hoàn thành bức họa.

_Nếu đó là lý do cậu chạy trốn thì hãy quên nó đi! Cứ ôm mấy thứ đau buồn ấy chỉ tự làm khổ bản thân! Rồi sau này cậu sẽ làm được gì? - Kẻ kia đáp, giọng pha lẫn sự bồng bột mà sâu lắng, ngang cơ nhưng là lời khuyên chân thành nhất cho một lý do chỉ hai người biết rõ.

_Tôi vẫn sống nhăn răng đấy thôi! - Còn cái kẻ tên Song Ngư ấy thì đáp một cách dửng dưng, không mấy để tâm đến lời anh nói. Rồi tiếp bằng giọng lạnh như băng - Đừng nói như cậu hiểu rõ về tôi, Song Tử, tôi nhớ rằng cậu mới là kẻ lạnh lùng, không thích xía vô chuyện của người khác, vậy thì sao bây giờ lại tỏ ra quan tâm tôi như vậy? Đi mà lo cho cái kế hoạch sắp tới của cậu!

_Tôi không có kế hoạch gì sắp tới cũng không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi! Xem như ta đổi chỗ cho nhau...Hay nói đúng hơn, tôi tò mò về hành động sắp tới của cậu. - Nói rồi, Song Tử nhoẻn miệng cười–một nụ cười nửa miệng, đầy châm biếm -...Đơn giản như đang xem một bộ phim về sự giả dối sắp tới của cậu. Sự giả dối tưởng chừng vô hại mà gây tổn thương người khác! - Anh nhấn mạnh câu cuối rồi khinh khỉnh nhìn Song Ngư và gợi ý - Hình như có một người rồi thì phải!

Câu nói đầy hàm ý, ám chỉ một người nào đó làm Song Ngư như chột dạ, cảm thấy mình bị khiêu khích. Chàng trai đứng bật dậy, lỡ tay quệt một vết xéo về phía góc phải bức tranh.

_Chết tiệt, tôi vốn ghét loại người hai mặt! - Anh trở nên mất bình tĩnh khi biết mình vừa bị cho vào tròng của Song Tử.

_Ô hô, cậu mà mất bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy sẽ bị làm xấu đi bởi “vệt màu” thứ hai, do phút nóng giận, cắt cớ mà ra! - Song Tử nhìn vào bức tranh, cảm thấy hài lòng vì đó là chân dung của một người con gái–đúng như mình dự đoán. Rồi anh nhấn mạnh câu nói ẩn ý thêm một lần nữa -...Chính xác hơn thì đây là lần thứ ba nhỉ?!

Song Ngư hiểu được ý nghĩa của hai từ “vệt màu” mà người kia đang muốn nhấn mạnh, ám chỉ một “vết xe đổ”, một sai lầm mình gây ra trong phút nóng giận, vì vậy mà mặc cả cảm giác của người xung quanh–theo như bản tính sợ tổn thương, trốn tránh trách nhiệm của anh–nay lại bị Song tử đem ra chế nhạo.

_Cậu!...- Khuôn mặt Song Ngư đanh lại, anh đã nổi giận...thật sự–như bị dồn nén quá mức–không còn quan tâm trước mặt mình là ai, chàng trai bỗng gắt lớn - Vừa lòng rồi nhỉ?! Cậu vào đây cố ý chọc tức tôi phải không?!

_Tôi không có hứng thú với mấy việc đó! - Song Tử thản nhiên đáp - Chỉ cho cậu một lời khuyên, đừng biến mình thành nhân vật chính rồi chết sớm!

RINNGGGG...

Hồi chuông điện thoại vang lên cắt ngang giây phút căng thẳng giữa hai người họ. Riêng Song Tử lại thấy khó chịu vô cùng. “Khách không mời mà đến”, kẻ không hoan nghênh vẫn kiếm chuyện chen vào. Tất cả như đã có chủ ý sẵn–cướp đi cái ngày bình yên của anh–một lần nữa.

_Chậc! Mình chúa ghét loại người mặt dày... - Song Tử lẩm bẩm rồi quay sang nói với chàng trai - Tôi có việc phải đi, thất lễ trước! - Nói rồi anh bỏ ra ngoài để nhận cuộc điện thoại vô bổ và câu trả lời như dự định–vẫn không thay đổi.

Còn về phần Song Ngư, anh cũng đứng dậy rời khỏi căn phòng ngay sau khi người kia vừa đi mất hút. Họ bỏ đi để lại những kỷ niệm thời thơ ấu cạnh bức chân dung một người con gái...

*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*o~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oOo~*~oO

Chiếc xe hơi tắp trước căn nhà màu trắng–màu của sự tinh khiết, trong trắng nhưng dễ bị lu mờ bởi một vết ố cũng như chịu nhiều sự tổn thương.

Hai cô gái trong trang phục một trắng một đen vừa bước ra khỏi xe đã quay lại nhìn nhau đầy nghi ngờ.

_Cậu có chắc Kết ở đây không vậy? - Người con gái thứ nhất mặc đồ đen với mái tóc đỏ hung–tượng trưng cho sự quyền lực và quyến rũ của phái đẹp–lên tiếng hỏi.

_Tớ không dám đảm bảo...nhưng anh ta chỉ có một thói quen, mỗi khi gặp chuyện thường trốn biệt trong nhà. - Người thứ hai nói như không chắc. Cô ta vận y phục màu trắng, mái tóc gợn sóng hai màu–nâu hạt dẻ điểm mạnh sự giản dị, một nét đẹp tự nhiên và vàng nhạt như tôn vinh vẻ đẹp thời thượng–nhằm nói lên một nhân cách có chừng mực và ôn hòa.

_Haiz... - Cô gái ban đầu thở dài và tiếp - Đành vào thử mới biết vậy! Mà này, Xử Nhi, nếu hội trưởng không có ở đây thì đi đâu tìm bây giờ?

_Tớ chưa biết nữa! Nhưng với kẻ tự tiện bỏ công việc của mình mà chạy trốn, vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa, tớ tuyệt đối không tha! - Xử Nữ đáp một cách chắc nịch, tay giơ nắm đấm, hăm he tới cái kẻ mà cô và bạn mình đang nói tới - Phải bắt anh ta về cho bằng được!

Hai người họ đi lại trước cửa nhà, Xử Nữ lịch sự nhấn chuông. Vì cảm thấy gấp rút, cô gái tóc đỏ vội gõ cửa cùng lúc tiếng chuông vang lên, tạo nên những tiếng động inh ỏi, chẳng khác nào đống lô cốt ngoài đường phố.

Cốc cốc...Renggg...Kéttt...

Âm thanh kì lạ phát ra giữa một ngày không có gió khiến hai cô gái trợn tròn mắt nhìn vào không gian tối om phía trước rồi đồng thanh–như đang thét:

_CỬA KHÔNG KHÓA?!!

_Hội trưởng mất trí rồi nên rãnh rỗi đi dâng hiến “của” trong nhà! - Sự trách cứ trong câu nói của cô gái tóc đỏ thì không nhiều, đa phần lại thiên về kiểu nói đùa “chớp nhoáng”.

_Tên điên này muốn trộm vào nhà hay sao mà để cửa mở như vậy?! Xử Nữ ta sẽ cho ngươi một trận! - Xử Nữ xỉa xói rồi hùng hổ đạp toan cánh cửa còn mở dở, cô quay đầu lại, ngoắc tay ra lệnh với người kia - Tiến thôi, Nhân Mã!

Thế là, hai người họ bắt đầu cuộc “càn quét” vào trong địa bàn của tên điên kiêm chúa tể bóng tối đó vì cả căn nhà đều không có lấy một ánh đèn.

_AAAA đau quá!...Trời ơi, công tắc nằm ở đâu vậy?! - Nhân Mã la toáng, từ nãy tới giờ cô nàng đã va chạm biết bao nhiêu thứ từ bàn, ghế,...đến kệ tủ trong nhà.

_Bám theo tớ rồi lần lên trên cầu thang nè! - Xử Nữ nói với vẻ bực bội vì tính cẩu thả của ai kia - Hơi đâu mà tìm công tắc điện, kiếm hắn cho nhanh rồi quay về trường nữa!

Nàng Mã sau khi nhận được “tia laze” từ đôi mắt của Xử Nữ nhắm thắng vào mình–dù là trong bóng tối–cũng cảm thấy rợn người. Cuối cùng nàng ta chỉ còn cách nghe theo lời “sư tỷ” nhằm bảo vệ cái mạng “quý báu” của mình. Về phía Xử Nữ, cô cảm thấy phiền phức vô cùng, vừa phải giữ một đứa trẻ, không biết cách điều chỉnh volume–cái mồm to của mình–Nhân Mã, nay còn phải chơi trò “trốn tìm” với kẻ có sở thích “khiến người khác lo lắng” như Ma Kết thì muốn làm ngơ cũng không xong.

_Hội trưởng?! Ma Kết?! Anh chết chưa?! - Nhân Mã chắp tay thành cái loa, vừa bước lên cầu thang vừa nói lớn - Hành lang lầu một thì lại mở đèn, chứng tỏ có khả năng ai đó vừa ở đây!

Nói rồi, nàng ta phi thẳng tới một căn phòng bị khóa duy nhất, nhìn rõ ánh đèn hé sáng qua khe cửa rồi khăng khăng nói với Xử Nữ:

_Hội trưởng ở trong đây nè! Thấy chưa, cửa còn đang khóa! - Vừa nói cô vừa vặn tay cầm cánh cửa–rất bạo lực–sau đó, lên tiếng với người trong phòng - Bớ hội trưởng, anh có mở cửa không thì bảo!!

Không có tiếng trả lời lẫn tí động tĩnh gì diễn ra, Nhân Mã tiếp tục “nện” nắm đấm vào cánh cửa tội nghiệp nhưng vô ích. Cô nàng đứng cạnh mình thì sát khí–thuộc hàng khủng–ngày một lan tỏa. Rồi nàng ta tiến lại, lên tiếng đe dọa:

_Tôi đếm tới ba, không mở thì đừng hỏi tại sao anh tốn tiền thuê người sửa cửa!

_Hả, Xử Nhi định làm gì vậy? - Nhân Mã bỡ ngỡ khi thấy cô bạn mình–một tiểu thư thục nữ, tính cách thì có hơi đại bác tí xíu–đang đứng ở thế lấy đà, cách cánh cửa ba bước.

Và rồi...A Lê Hấp!

Cạch...Rầm!!

Nhân Mã trố mắt nhìn cảnh đẹp có một không hai trước mặt mình. Cánh cửa không những không ngã xuống mà hai thân hình còn đang ôm chầm lấy nhau.

Mang danh là thành viên của câu lạc bộ “Săn Tin” như nàng ta thì “Tách!”–chụp một tấm làm kỷ niệm có đáng là bao!

“Hehe...Chuyện này cho vào kỷ yếu thì vui phết!”

Đang trong giây phút đắm chìm vào mộng tưởng và cười nham hiểm thì “tà khí” đâu ra, ngùn ngụt, lan tỏa từ sau lưng Nhân Mã. Nàng ta quay lại, mồ hôi đầm đìa như bị ai đó kề dao ngay cổ. Nhìn kẻ trước mặt mình như “la sát hiện hình”, cô liền lắp bắp:

_Tớ xóa mà...hơ, hơ...bình tĩnh nào, Xử Nhi... - Rồi nàng ta đưa tay bấm nút trên máy ảnh điên cuồng.

_Lúc này mà cậu còn giỡn được, thiệt tình! - Xử Nữ nhấc cái thân của mình ra khỏi người chàng trai–gần như hồn bay phách lạc do đập đầu xuống sàn nhà–xong, cô đứng lên và “phủi bụi”.

_À, ờ mà hội trưởng này! Đứng dậy! - Trong lúc nàng ta còn đang chải chuốt lại quần áo của mình, Nhân Mã kéo tay anh chàng xấu số đứng dậy.

Khi sáu bàn chân đều đứng trụ trên sàn nhà, khuôn mặt căng thẳng cùng với sự trơ trọi cảm xúc của ai kia, Xử Nữ liền lên tiếng trước:

_Ma Kết, anh làm gì mà để cửa nhà mở như vậy?! Muốn trộm vô khiêng đồ đạc đi hết à?!

Nghe vậy, chàng trai ngẩn ngơ nhìn cô đôi lát rồi bảo:

_Tôi quên mất...

Nhân Mã lập tức chen vào:

_Sao anh không bắt máy vậy, mọi người gọi anh từ sáng tới giờ rồi! Ngủ quên hả?

Anh nhìn cô với đôi mắt “lơ tơ mơ” rồi khẽ đưa tay vào túi:

_Hình như tôi để quên điện thoại dưới nhà...

Đến lúc này thì Xử Nữ và Nhân Mã mới căng thẳng nhìn nhau. Họ trao đổi những nhận xét về chàng trai trước mặt mình thông qua ánh mắt. Và họ tự hỏi, cái kẻ tâm hồn lơ lửng trên mây này liệu có phải là Ma Kết mà mình biết?

_Vậy... - Người con gái tóc đỏ ấp úng nhìn anh đầy e ngại, khó nói nên lời - Hội trưởng sao lại về nhà vậy? Ừm...chúng tôi tìm ra chứng cứ minh oan cho anh rồi nên...anh mau quay lại trường đi!

Đáp lại, anh chỉ cúi xuống nhìn cô gái, biểu cảm vẫn không thay đổi, chỉ có đôi mắt–cửa sổ tâm hồn–là như nói lên tất cả nỗi niềm của mình.

Cứ mỗi khi trong lòng buồn bực hay có chuyện xảy ra, Ma Kết luôn giữ một sự im lặng tuyệt đối cho riêng mình, không nói cũng không cho ai hay, thậm chí, với cả gia đình mình. Anh cứ như vậy mà hình thành một thói quen, ngay từ nhỏ đã sống khép kín và khó mở lòng với ai. Nhiều người tưởng rằng anh trầm cảm, nhưng lời anh nói có mấy ai để ý tới?

_Cám ơn đã báo tin này cho tôi, nhưng...hai người hình như đã phí công vô ích.

Đôi mắt người con trai buồn man mác–về một trải nghiệm của tuổi thơ–một sự việc nhỏ thôi cũng đủ đánh động vào tâm lý của những đứa trẻ khiến chúng lớn lên mang theo cái nề nếp về sự hình thành nhân cách của mình lúc bấy giờ...Và con người là vậy, một khi đã tin thì suy nghĩ khó có thể thay đổi.

Chàng trai khẽ đưa ra lời giải thích:

_Nếu như ông ấy còn không tin thì những người khác...niềm tin của họ còn đáng gì?

_Nhưng mà... - Người con gái liền cắt ngang ý nghĩ sai lầm ấy - Ma Kết, anh chịu ngồi yên nhìn người khác đâm sau lưng mình như vậy sao? - Xử Nữ như bức xúc thay anh, cô nói với sự chân thành nhất, một chút như đang cố gắng thuyết phục - Chẳng lẽ lòng tự trọng của anh thấp vậy sao? Thanh danh của mình cũng không dám giữ lấy! Lẳng lặng ngồi yên mà chịu trận, anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ trôi qua êm thắm sao?!

_Xử Nhi nói phải! - Cô gái còn lại chậm rãi lên tiếng, tỏ ra bất bình không kém - Hội trưởng à, còn nhiều người đáng để anh đặt niềm tin vào...hơn là cha của anh!

Đúng như những gì họ biết về anh, từ nhỏ đã coi anh như một người bạn, Xử Nữ và Nhân Mã cũng chỉ nói lên suy nghĩ mà hai cô cho là tốt nhất dành cho Ma Kết.

_Hai người không hiểu rồi... - Anh lại tiếp, với chất giọng trầm ấm của mình, nghe thật u buồn vào lúc này - Được nhiều người tin không bằng một người tin, ngay cả một cá nhân nhỏ nhất còn không thuyết phục được thì chẳng khác nào làm phụ lòng tin của tất cả...- Anh chợt dừng lại, suy ngẫm, nhìn hai cô gái vẫn lặng yên rồi khẽ cười - Hôm nay tôi hơi mệt nên không tiễn hai người được, xin lỗi!

_Nói vậy là anh không quay về trường với chúng tôi?! - Nhân Mã vội nói khi thấy cánh cửa đóng lại dần - Này!

Rầm!

_Hội trưởng, tôi ghét những tên ngốc, anh đúng là tên đại ngốc! - Tiếng cô gái như thét lên.

Nhưng cánh cửa đã đóng lại...

Chàng trai ngồi phịch xuống, dựa lưng vào cánh cửa, anh đưa hai tay ôm lấy đầu, bịt chặt tai, đôi mắt nhắm nghiền...chỉ ước sao những chuyện làm mình đau đầu sẽ tan biến như một giấc mơ. Mặc cho tiếng gõ cửa vẫn cứ vang, mặc kệ chúng!...Là những gì anh có thể làm ngay lúc này.

Ở bên ngoài, người con gái vô vọng mà gõ tay vào cánh cửa–ngày một nhẹ dần–như đã biết trước việc làm này sẽ không tác dụng được lâu, song, cô vẫn luôn miệng trách mắng. Bảo anh là thỏ đế, là hèn nhát, chỉ biết trốn trách sự thật, nếu không đối mặt thì nó vẫn sẽ bám theo anh suốt đời. Tự trách sao anh lại ngoan cố như vậy? Luôn miệng tin vào lý tưởng của bản thân còn lời khuyên của người khác thì...nằm ngoài tai.

Bên cạnh cô vẫn còn một người và kẻ đó chỉ lặng yên quan sát rồi suy ngẫm, nghĩ xem bước tiếp theo sẽ ra sao. Tuy không nói ra nhưng trong đầu cô ta gồm hàng chục sợi dây tư duy, đan xen và đang trong quá trình lựa lọc kỹ càng, xem cách tốt nhất sẽ là cách gì.

Chần chừ trong giây lát rồi nhìn thấy cảnh tượng không vừa ý trước mắt mình, cô gái khẽ nói với khuôn mặt lạnh như tiền:

_Đi thôi, Nhân Mã! Đối với một kẻ dám đóng cửa trước mặt Xử Nữ này thì cũng như không thèm nhận sự giúp đỡ từ người khác! Có nói gì rồi cũng sẽ vô dụng. - Sau đó, cô hướng lại gần cánh cửa, bảo - Tôi không ngờ niềm tin của anh dành cho mọi người lại ít như vậy!

Nói rồi cô ta bỏ đi, Nhân Mã thấy vậy–dù không cam lòng–cũng chỉ còn cách làm theo.

Ra khỏi nhà và ngồi vào trong xe, Xử Nữ chợt nhớ lại lời anh đã nói:

“Được nhiều người tin không bằng một người tin, ngay cả một cá nhân nhỏ nhất còn không thuyết phục được thì chẳng khác nào làm phụ lòng tin của tất cả...”

Và cô hiểu–nghĩ rằng mình có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Thoáng, Xử Nữ ngẫm lại...những gì mình biết về anh ta thật ra chỉ là một phần–cô cũng chẳng hiểu gì về anh. Và rồi cô tự hỏi: “Nếu như mình là một cá thể, vậy niềm tin của anh–hay đúng hơn của cô để lại trong anh...nhiều đến cỡ nào?”
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:12 am

tem
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:13 am

thiệt tềnh....=,=
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:22 am

nàng ơi!!!!!!!!!!
ta đau lòng quá đó. Dạo này chả làm ăn đc gì cả ><
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:23 am

làm ăn z :v trn nàg ngâm muối lâu wá a~
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:24 am

hehe
mà ta ko có ngâm muối. Ta ngâm giấm, ngon hơn
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:25 am

kakaka
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:30 am

có ý j??????????????
có ý đồ xấu xa gì!!!!!!!!
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:33 am

Rít mún kjll nàg lúc 12h khuya ấy :v
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:41 am

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
OMG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:44 am

èo, ta chỉ cười thôi mà, mà nàng 0 lấy phong bì thì ta lấy
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:51 am

Rít chơj z zừa tem zừa fong bì?? :v chị sắp sạt nghiệp òi đây
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:55 am

cho nàng phá sản lun
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 10:56 am

lấy luôn dụng cụ luôn (hk ai lấy e lấy v)
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:01 am

nhà taz nghèo cóa z âu màk cướp trắng trợn thía kja@@
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:11 am

tại chị ra chapt lâu qué
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:18 am

cướp hết đi
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:28 am

lâu âu mờk lâu :3 viết mòn mỏi thía thou
@Smile: cướp cái đầu nàg!!! :v
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:36 am

sao lại cướp đầu ta!!!!
hix!!!!
có mỗi cái đầu nó cũng cướp hix
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:37 am

xem cóa chất xám k thou :v chắc k *bỏ thùng rác*
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:40 am

lại giở thói hành hung. bắt nạt trẻ con
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:45 am

è, chị yooh chơi trò hành hung con nít T-T *lêu lêu* è è,
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 11:57 am

kon nít wỷ thì sợ z =]]]
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 12:07 pm

è, nhưng mà người nhớn ( chị Min bảo mà(tức là yooh già =))í) mà bắt nạt kon nhít
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitimeThu May 23, 2013 12:28 pm

còn Read thì cậy bé trêu lớn này hehe
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 17) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 17)   That Moment, We Met...(Chapter 17) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 17)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 2)
» That Moment, We Met...(Chapter 15)
» That Moment, We Met...(Chapter 24)
» That Moment, We Met...(Chapter 4)
» That Moment, We Met...(Chapter 16)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-