Thành phố S.
Biệt thự số 18.
6.30 AM.
Phòng game.
-Ngựa ngốc,cô nhẹ tay thôi cho tôi nhờ...-Bạch Dương hét lên khi thuốc sát trùng chạm vào vết thương của anh.
-Tôi là ngựa còn tốt hơn gấp vạn lần so với con cừu trắng chết tiệt đáng bị cạo sạch lông nhà anh.Anh cũng biết sợ sao,vậy tại sao lúc nãy còn hù dọa tôi?-Nhân Mã tức giận ấn mạnh miếng băng urgo lên vết thương trên cổ người đối diện.Quả thực Nhân Mã cô trời không nể,đất chẳng kiêng,chỉ sợ duy nhất 1 thứ:MA.Mặc dù cô sống trên đời 17 năm không dịu dàng,ngoan ngoãn gì cho cam nhưng cũng có thể gọi là hiền lành,thật thà,ấy vậy mà cái bản tính sợ ma vẫn không dứt ra được.Nghĩ tới việc có kẻ đem yếu điểm này của mình ra mà trêu chọc là cô lại tức đến phụt máu,liếc nhìn tên "nghịch tặc" đang ngồi xoa xoa vết cào trên cổ mà không khỏi hậm hực lườm hắn 1 cái.
-Tôi đâu có dọa cô...
-Thế sao anh vào đây không bật đèn,rèm cửa cũng không mở ra,tay vừa lạnh vừa ướt chạm vào tay tôi,lại còn thổi phù phù vào tai tôi làm gì?
-Cô có thể bớt vô lý 1 chút dùm tôi được không?Chơi game không tắt đèn,đóng rèm thì còn gì là chơi nữa,tôi lại vừa vấp phải dây điện làm cái màn hình tắt ngóm rồi,không tìm công tắc trên tường để bật đèn thì chẳng lẽ lần mò để thò tay vào ổ điện sao?-Bạch Dương chỉ chỉ vào lon coca lạnh trên bàn.-Tay ướt là do nó.
-Tôi nghĩ anh là người thú hay thứ gì đó đại loại như thế nên mới ra tay mạnh như vậy chứ nếu sớm biết thì đã...-Nhân Mã vừa nói vừa vớ lấy lon coca tu ừng ực.
-Này...Cái đó tôi đang uống dở đấy...
-Ừ thì sao?
-Thì cô đang hôn gián tiếp tôi chứ sao.
-Ừ thì...Phụt...Anh nói cái gì?
Ngụm coca kia "vinh dự và tự hào" được phun thẳng vào mặt kẻ vừa lãnh 1 vết cào đau đớn kia,chuẩn xác tới mức ma quỷ phải chào thua...
Nhân Mã:"..."
Bạch Dương:*Gân xanh nổi lên rầm rầm biểu tình,quanh người nồng nặc mùi thuốc súng*
-Xin lỗi-Giọng cô bây giờ có thể so sánh với tiếng muỗi kêu.
-...Tôi có 1 điều kiện.-Bạch Dương nghiến răng thốt ra từng chữ.
-Anh đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng sợ như vậy,thà anh cứ mắng tôi 1 trận còn hơn...
-Nếu cô qua được phụ bản tôi đang chơi dở,tôi sẽ bỏ qua cho cô,nếu không thì cô phải trả nợ.-Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía dàn máy tính sáng chói lóa ở góc phòng.
-Hả?-Nhân Mã đáp lại bằng 1 vẻ mặt ngây ngốc.
-Nếu cô qua được phụ bản tôi đang chơi dở,tôi sẽ bỏ qua cho cô,nếu không thì cô phải trả nợ.-Bạch Dương kiên trì lăp lại mặc dù lửa giận trong lòng đã bốc lên tới chỏm tóc rồi.
-Thế trả kiểu gì?
-Chưa nghĩ ra,cô có muốn chơi không?
-Được!-Nhân Mã dứt khoát đáp,cười hỉ hả đeo headphone vào tai mà không để ý rằng kẻ kia cũng đang nở nụ cười xảo quyệt,đuôi hồ ly 9 cái lộ cả 10.
----------
Biệt thự số 18.
Tiền sảnh.
-Mẹ,con chưa muốn có chồng!-Song Tử gào lên trong điên thoại,ấm ức kéo kéo vạt áo mà không để ý rằng ở sau lưng mình cũng đang có 1 kẻ lâm vào tình cảnh tương tự...
-Mẹ đừng hòng bắt con lấy vợ...
-Nội trong 1 tuần mà không dẫn được bạn trai/bạn gái về thì đừng có mong gặp lại đống xe đua trong gara của con...Tút...-2 bà mẹ dị khẩu đồng thanh,nói xong thì lạnh lùng cúp máy cái rụp...
Song Tử:*T^T*
Sư Tử:*>"<*
-Mẹ đùa con sao,con kiếm đâu ra bạn trai/bạn gái bây giờ????-Cả 2 cùng gầm lên đầy phẫn nộ rồi quay lại tròn mắt nhìn nhau đồng thời cũng nhận ra rằng hóa ra trên đời vẫn còn kẻ có hoàn cảnh bi thương giống như mình.("-.-).Bất chợt,4 con mắt đồng thời lóe lên 1 tia sáng kỳ dị.
-Anh/cô làm bạn trai/bạn gái tôi nhé!(Tg:Nói thật nhé,2 người không yêu nhau thì hơi bị phí đấy!)
Sư Tử im lặng,nhét điện thoại vào túi quần,nghiêng đầu tỏ ý nhường Song Tử nói trước:
-Mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt...-Cô thở dài,ngửng đầu lên nhìn trời buông ra 1 câu cảm thán rồi nhanh chóng ngồi sụp xuống bậc thềm,mặt ỉu xìu như tờ giấy ngâm nước lâu ngày.Song Tử cô người theo đuổi không hề ít,nếu không muốn nói là quá nhiều,có chăng chỉ là do họ không với tới tiêu chuẩn của cô mà thôi.Vả lại cô vẫn còn muốn sống kiếp tự do tự tại của mình thêm vài năm nữa...
-Mẹ tôi cũng thế,thời hạn là 1 tuần...-Ngưng lại 1 lúc,anh ngồi xuống,nhét vào tay cô 1 chai nước khoáng rồi tiếp tục.-Thế nên vì cuộc sống độc thân vĩ đại,tôi thấy chúng ta nên hợp tác với nhau.-Sư Tử vừa nói vừa ngầm quan sát cô gái bên cạnh mình.Ừm,không tệ.Cô gái trước mặt anh xứng đáng để được gọi bằng 2 chữ "mĩ nhân".Mái tóc màu nâu hạt dẻ buông xõa trên vai,đôi mắt màu tím toát lên vẻ khó xử trông thật dễ thương,đôi môi màu hồng đào có vẻ rất mềm mại kia trông thật...Khoan đã...Anh đang làm cái gì thế này?Sư Tử anh xưa nay dù là xinh đẹp đến cỡ nào cũng chỉ liếc nhìn mà buông lời tán tỉnh,sự thật là anh chưa bao giờ ngồi ngắm 1 cô gái lâu như thế này...Hơn nữa...Hình như...hình như...mặt anh đỏ lên rồi...(Sư Tử:"Tg,đừng có dìm hàng tôi,mặt tôi chưa bao giờ đỏ cả!".Tg:*Khinh khỉnh nhìn Sư Tử*"Ừ,tại da mặt ngươi dày quá ấy mà.".Sư Tử:"...")
-Được,quyết định thế đi,hợp tác 2 bên cùng có lợi,vì cái gara đầy xe đua yêu thương của tôi....-Song Tử đưa tay ra trước mặt người con trai ngồi cạnh,gương mặt đầy vẻ quyết tâm.-Tôi là Song Tử.
-Tôi là Sư Tử,hợp tác thuận lợi.-Sư Tử đưa tay ra bắt lấy bàn tay ấm áp của ai kia.
-Này...
-Sao?
-Tôi là vì muốn bảo vệ đống xe đua nên mới bị ép phải dẫn bạn trai về nhà,còn anh thì sao?Chẳng lẽ...mẹ anh phát hiện ra trong phòng của anh có nuôi 1 đàn "heo" nên nghi ngờ anh bất bình thường về tâm lý,muốn anh dẫn bạn gái về nhà?-Song Tử cứ vậy nói hết những suy nghĩ hoang đường của mình ra mà không để ý rằng khóe miệng ai kia bắt đầu giật giật.
Sư Tử bỗng nở 1 nụ cười điềm đạm nho nhã,nhìn cô hết đỗi dịu dàng nhưng gương mặt đã tối sầm lại 1 nửa:
-Tôi.giết.cô.bây.giờ!
Cô mới bất bình thường về tâm lý,cả nhà cô bất bình thường về tâm lý...
----------
Biệt thự số 18.
Phòng đọc.
-Gâu!
-Ahhhhhhhhhhhhhh!
"Rầm."
"Lộp cộp."
"Binh."
1 loạt những âm thanh "sống động" vang lên từ phía phòng đọc thu hút sự chú ý của Kim Ngưu.Đặt ly sữa xuống bàn,anh rảo bước về phía cuối hành lang,lòng thầm cầu trời khấn phật không phải cún cưng của mình đang phá phách.Bỗng,nhanh như chớp,1 bóng hình nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng lao ra từ cánh cửa vừa bật mở,phi thẳng vào lòng anh...
-Ma Kết,cứu mình với,có chó kìa!!!!!!!!-Song Ngư vừa khóc vừa túm chặt lấy áo Kim Ngưu nhất quyết không chịu buông.
Cùng lúc đó,1 chú cho Husky trắng muốt từ tốn xuất hiện trước cửa phòng,đôi mắt xanh biếc ánh lên cái nhìn thích thú:
-Gâu gâu!Gâu!(Chủ nhân,người thật...tốc độ!)("-.-)
-Crux!
Crux hiểu ý,mau lẹ vọt về phòng,trước khi đi còn kịp ngoái đầu lại nhìn 2 kẻ đang diễn phim tình cảm sướt mướt kia 1 cách "trìu mến" đồng thời sủa vang mấy tiếng:
-Gâu!(Chủ nhân cố lên nhá!)
Kim Ngưu:"..."
-Ma Kết,cậu bị viêm họng à?Sao giọng cậu nghe lạ thế?
Song Ngư khẽ sụt sịt,ngửng đầu lên và...
-Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!QUÂN LƯU MANH!
Kim Ngưu bị tiếng hét chói tai của cô dọa cho giật mình,bất giác buông cô ra,lùi ra phía sau mấy bước.
-Ê...
-Sao anh lại mặc áo màu vàng giống Ma Kết?Anh đúng là đồ...đồ...Oaaaaaaa!-Song Ngư ngồi thụp xuống đất,bắt đầu gào khóc thảm thiết.
-Này này...Tôi đã làm gì cô đâu,hơn nữa lúc nãy là cô lao vào tôi mà!-Kim Ngưu khóc dở mếu dở,nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt cô nàng mít ướt.
-Thật không?-Song Ngư lau nước mắt hỏi.
-Thật.-Anh đáp lại,trong lòng thầm khâm phục sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của cô.
-Không tin.Tôi..tôi sẽ mách Ma Kết làm thịt anh,mách Song Tử mắng chết anh,mách Bảo Bình tạt axit anh,mách Nhân Mã đánh anh,mách...Đúng rồi,Boss mà biết sẽ ám sát cả nhà anh!-Song Ngư vui vẻ kể lể ra 1 loạt những hình phạt ác độc đang chờ đón Kim Ngưu mà không để ý rằng trên đầu anh 1 đàn quạ đang nháo nhác bay ra...
-Được.Tôi thua cô rồi.Cô muốn tôi phải làm sao đây?
-Anh phải bảo chó của anh không được lại gần tôi.
-Cô dị ứng lông chó?-Kim Ngưu nhướn mày.
-Không...Tôi..sợ bị nó cắn.-Giọng Song Ngư càng lúc càng nhỏ dần,đến cuối câu thì gần như chẳng nghe thấy gì nữa.
-Phụt...Cô yên tâm,Crux nhà tôi không thích ăn cá.
-Còn nữa,từ nay trở đi,sáng nào anh cũng phải dậy sớm đi bộ cùng tôi.
-Hả?Cô còn bé lắm hay sao mà còn phải có người đi bộ cùng?
-Oaaaaa,Boss...
-Được rồi,được rồi,tôi nghe cô hết!-Kim Ngưu vỗ vỗ trán tỏ vẻ bất lực.
-Nhớ nhé,5h sáng mai tôi chờ anh ở ngoài cửa đấy!-Song Ngư cười đểu giả,nháy chân sáo lên cầu thang,dường như tâm trạng đang rất tốt.
Kim Ngưu nhìn theo cho tới khi bóng hình kia mất hút thì mới lầm lũi trở về phòng.Crux vẫy vấy đuôi nhìn chủ nhân ra chiều đắc ý lắm.Anh nhéo tai nó,giọng oán trách:
-Tại mi hết đấy!
Ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng nói lảnh lót:
-Kim Ngưu,anh giúp tôi dọn lại phòng đọc nhé!Thank you!
Crux đưa chân trước ra vỗ vỗ vai Kim Ngưu,ánh mắt tỏ vẻ an ủi:
-Gâu!(Chủ nhân,người gặp phải oan gia rồi!)