Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 That Moment, We Met...(Chapter 22)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 3:54 pm

Nó quả thật...không có thật. Một giấc mơ không tưởng. Nỗi sợ rùng mình từ câu truyện Cự Giải đọc được cách đây không lâu hòa nhập cùng tầng cao nhất của tri thức: Trí tưởng tượng–như thúc đẩy cảm xúc mãnh liệt khi con người lâm vào cảnh bốn bề không lối thoát–chỉ biết trốn chạy. Ác mộng đeo bám, đọng lại trong tâm trí...và cô khóc...run rẫy...sợ hãi. Tại sao một giấc mơ về thứ khoa học viễn tưởng lại có thể đẩy mạnh những run sợ tột độ của con người? Cơn ác mộng tưởng chừng như vô hại nhưng triệu chứng mà nó để lại–bàng hoàng! Khác với “nỗi kinh hãi về đêm”(Night Terror), khi một người bị đánh thức sau cơn ác mộng (Nightmare), họ luôn ghi nhớ rõ ràng, chi tiết về những trải nghiệm trong mơ dẫn đến ám ảnh.

Lấm tấm vài giọt nước lăn dài, tuôn trào từ khóe mi, đôi mắt đẫm lệ. Cô xoay mình, thỉnh thoảng lại run lên giần giật. Nổi ám ảnh về cơn ác mộng vẫn chưa tan biến. Và dù cô đã tự nhủ rằng mình phải quên nó đi:”Rõ ràng trời còn sáng, mơ thôi...chỉ là mơ, hơn nữa...tiếng sáo dạt dào khi nãy...phải chăng đã trấn an tinh thần mình?”

Thoáng nghĩ, Cự Giải khẽ nhắm mắt–có thể đã bình tĩnh hơn–và cũng sẵn sàng quay lại giấc ngủ với hy vọng mình sẽ “tỉnh táo” sau khi thức dậy thì...

_Cô còn tính nằm tới bao giờ nữa?! - Một giọng gay gắt từ phía bên trái cất lên hằn hộc, và như phản xạ, Cự Giải trở mình thì bắt gặp ánh nhìn từ màu mắt nâu quen thuộc–có thể đối với cô là vậy–quen thuộc đến nỗi ngỡ ngàng.

Người con trai đó, anh ta vẫn nhìn cô đầy khó chịu, tự hỏi: “Con gái gì đâu vô duyên, nằm chùa trên chân người khác hết nửa tiếng, giờ còn trơ mặt nhìn mình như gặp ma giữa ban ngày?!”

Nhắc đến cái bản mặt trơ của mình thì Cự Giải quả thật sắp á khẩu tới nơi. Hai mắt cô trợn tròn, nhìn khuôn mặt chàng trai lại tưởng tượng ra nguyên một câu “ngạc nhiên chưa?” hiện rõ cứ như muốn trêu mình. Mà khoan...”Nằm? Mình nằm thì liên quan gì tới anh ta?”, vừa hỏi xong, bản thân cô lại đỏ mặt: “Khoảng cách giữa mặt mình và anh ta? Kyaaa!!!” Cách xa thật nhưng sao thỉnh thoảng Cự Giải vẫn cảm nhận được vài lọn tóc óng ánh như tia nắng ấm nhẹ nhàng, lan tỏa mùi hương thơm dịu của loài hoa nào đó–rất quen thuộc. Giật cả mình, cô vội vã quay mặt đi, còn Rey–như mất hết kiên nhẫn–anh chậm rãi nhấc một bên đầu gối mà cô đang tựa chùa lên. Cái nhấc nhẹ nhàng nhưng trong trường hợp của Cự Giải thì có khác gì vừa bị đá vào đầu? Đau điếng! Tức tưởi rồi đành ngồi dậy xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, “Dù gì mình cũng nằm nhờ trên chân anh ta từ nãy tới giờ, bị vậy là còn nhẹ. Nhưng, đàn ông con trai gì mà...THÔ LỖ! Chỉ muốn “bốp bốp” vài phát vào cái bản mặt chết bầm của anh ta!!”

Về phía Rey, nhìn thấy sự phẫn nộ ấy mà bản thân chủ nó lại không nhận ra mình đã khóc, anh liền giải thích:

_Mèo? - Ý muốn hỏi: “Cô là mèo à?”, nhưng "kiệm" được miếng nào hay miếng nấy lại là phương châm sống của “tên nhóc hai tuổi” thích nói chuyện gọn lỏn, trống không.

_Hả? - Cự Giải hơi ngạc nhiên ban đầu nhưng rồi cũng đáp - Không hẳn.

_Vì chỉ có mèo mới thích chui rúc vào lòng chủ của nó. - Chàng trai lạnh lùng, ngay cả lời lí giải cũng lãnh đạm, không có tí thăng trầm trong quãng giọng, ngang ngang mà xa cách biết bao.

_Đâu chỉ có mèo? - Cô gái đáp lại rồi ra vẻ đắn đo - Mấy con khác cũng vậy mà?

_... - Rey bắt đầu im im, chỉ hơi nhíu mày.

Ba chấm, ba chấm!

Và mọi người lại được chứng kiến một cuộc đối thoại tự kỷ vô cùng từ hai kẻ “chuyên gia lạc đề”.

Quay về chủ đề thì chàng trai quyết định lơ luôn cô nàng với bản mặt phụng phịu, tiu nghỉu, môi trề ra tám thước vì còn tức vụ mình bị “đá” vào đầu. Rey đưa cây sáo lên cạnh khóe môi, từ từ, chầm chậm, thứ âm thanh trong trẻo cao vút trời như đánh động lòng người. Bản nhạc vang dội khắp bốn phía và người con gái...đắm chìm vào thứ cảm xúc của riêng mình...

Cự Giải, cô đang nghĩ gì?...Có nhất thiết phải buồn đến vậy không? Nếu như nước mắt người con gái là thứ quý giá thì sao cô lại có thể dễ dàng để cho chúng...buông xuôi?

Còn Rey...phải nói rằng chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy. Đôi mắt khẽ nhắm, từng đường nét căng thẳng ngày thường của mình đâu rồi?...Mà thay vào đó, một sự thanh thản trên khuôn mặt khiến anh thật...thánh thiện? Con người bí ẩn này–với một sự ác cảm trong tâm hồn–gay gắt! Anh chán ghét chính bản thân mình những lúc như vậy. Mặc nhiên dấn mình vào thứ cảm xúc hỗn độn của con người...Anh là người vô cảm–chính anh bảo vậy...để rồi một phút đắm chìm vào thứ âm thanh êm diệu...để rồi quên đi con người khác–ác quỷ trong thâm tâm.

Anh là ai? Anh quá bí ẩn...

Chính anh cũng không biết bản thân mình là ai...còn Rey chỉ là...một vỏ bọc.

...Vi vu...vi vu...

Từng đợt  gió thổi nhẹ, bản nhạc man mác một nỗi buồn khiến cho cả không gian chìm vào tâm trạng.

Vẫn tiếp tục ngân vang, chàng trai và thứ âm vang tuyệt diệu–hòa làm một. Say mê, cả cảm xúc của người nghệ sĩ được đặt vào chính tác phẩm của mình để đổi lại một sự đồng cảm, thấu hiểu và truyền đạt đến tai người nghe.

Hức...

Tiếng nấc nhẹ bẫng, vang lên không đồng đều. Làn môi đỏ hồng khẽ mấp máy...mặn chát! Vì sao nước mắt có vị mặn?...Và vì sao mặn đắng lại tượng trưng cho nỗi buồn?

Cự Giải bất giác đưa tay ôm miệng mà quên cả lý do vì sao cô ở đây–Red Flame? Còn anh...đôi mắt hé mở...chầm chậm–nhìn dòng lệ thủy tinh tuôn trào như suối chảy. Nhưng lại thôi, bản nhạc nào rồi cũng đến hồi kết...giống như những bí mật, mãi-mãi không bao giờ được chôn giấu...

_Có gì đáng buồn lắm à? - Anh hỏi nhưng ánh nhìn lại đăm chiêu vào khoảng không của buổi hoàng hôn. Mặt trời xuống núi, những tia nắng yếu ớt cố tìm cho mình một chỗ, chen lẫn với đống cây rừng mà không hề hay biết–tàn lụi–rồi chúng cũng phải dập tắt. Và khi ánh sáng biến mất cũng là lúc mọi vật lắng đọng, con người đồng cảm và sự thật khơi bày.

_Hức! - Cô không đáp, cảm xúc còn quá mãnh liệt khiến cổ họng như nghẹn lại, ý nghĩ thốt không nên lời.

“Có phải vì sự việc khi nãy hay là vì tiếng sáo thổi? Vì mình dễ dãi hay vì cô gái này thật sự nhạy cảm? Vì rỗi hay vì “nó”...đáng để quan tâm?”

_Thật buồn... - Rồi cô gái thốt lên vài câu mơ hồ -...bản nhạc...Anh biết nó?

Rey gật nhẹ như chờ đợi một "câu chuyện" từ cô.

“Bản nhạc này vốn dĩ vô nghĩa...”–đối với anh.

_Bài Ca Artera - cô ngưng lại - thật buồn...

_Nó có nghĩa là gì?

_”Artera, hãy tiễn tôi đi...đến nơi bình yên, chiến tranh không còn, siêu thoát cho những linh hồn tội lỗi, dấn mạnh niềm tin vào tương lai...thanh tẩy quá khứ” - Câu nói bất chợt tuôn ra từ khóe môi.

Thời gian ngưng đọng chỉ còn tiếng gió thổi, Cự Giải đắm mình vào giây phút suy tư, tự ngẫm lại ý nghĩa của câu nói, còn Rey–lặng lẽ ngồi yên quan sát từng diễn biến trên khuôn mặt dạt dào cảm xúc ấy.

_Không ai biết rõ nguồn gốc của sự thật nhưng những gì gắn liền với Artera đều là một quá khứ buồn. Nếu như thứ cuối cùng mà bạn nhìn thấy là loài hoa này thì số phận cũng như đã định–họ đều chết...

_Như vậy...- Giọng anh ngập ngừng - không có nghĩa là một câu chuyện buồn. Mang dư âm của hơi ám kinh điển, một người khi chết đi chưa hẳn là bi đát, nhiều khi còn ngược lại...hạnh phúc.

Cự Giải chỉ im lặng rồi cô tiếp:

_Những người này tội rất nặng, cái chết mà họ nhận được đáng ra còn kinh hãi hơn nhiều. Như số mệnh đã đặt nhưng rồi một vị thánh hiền lương, mở lòng từ bi và việc gieo rắc hoa Artera trên đường như một dấu hiệu của sự cứu rỗi - Cô ngưng lại và đưa mắt nhìn anh - Anh có tin vào thần thánh?...Có vẻ không thật nhưng người ta vẫn tin, dù gì thì linh hồn của họ cũng được siêu thoát, họ ra đi trong im lặng và thanh thản biết bao. Như trút bỏ được nỗi giày vò về tội ác mình gây ra...có lẽ chỉ có thánh mới làm được.

Rey trầm ngâm, anh lắng nghe và như nghiệm lại chút ý nghĩa mình hiểu được từ lời cô nói.

_Nếu biết đó là tội lỗi... - Liên tưởng đến bản thân - vậy sao còn mắc phải...?

_Vì hoàn cảnh - Cô đáp ngay lập tức rồi nghĩ lại -...có lẽ là một nguyên nhân. Dù sao thì trên thế giới không có gì là hoàn hảo...

_Và rồi câu nói đó trở nên phổ biến?

_Với thời tranh chiến–có thể - Giọng cô chắc nịch - Chiến tranh loạn lạc và người binh sĩ muốn tìm đến phút bình yên cuối đời, họ thốt lên câu nói này và ra đi trong im lặng. Dù rằng họ không có tội, chỉ những cuộc tranh giành–tự hỏi khi nào sẽ kết thúc? Chiến tranh là thứ đem lại thương tổn lớn nhất cho nhân loại... - Một lần nữa như vừa nghĩ ra ý gì đó, Cự Giải lại đưa mắt nhìn anh đầy hoài nghi rồi cô hỏi - Rey này, không ai muốn biến mất khỏi thế gian đâu nhỉ? Chính vì vậy mà câu chuyện về cái chết của họ thật-đáng-buồn.

_Hừm... - Trong một phút suy nghĩ rồi chàng trai ra vẻ không đồng tình - Chết là hết...như một lẽ thường tình, sự sống và cái chết là số mệnh...không có cảm xúc.

_Vậy...khi người ta chết có thật là kết thúc? Hay họ sẽ đến một nơi... - Cự Giải ngừng lại để Rey có thời gian suy nghĩ–với mong muốn nhận được vế sau của câu nói, để rồi ánh mắt họ...chạm nhau. Rey không đáp, anh thường nói rất ít nhưng những lời vừa rồi dường như đã vượt cả mong đợi–và chưa lần nào anh thấy mình suy tư nhiều như vậy. Tự dưng lại đi tiết lộ hết thảy mọi tâm tư của mình trước cô gái này...

“Có lẽ chỉ mình cô ta...”

Về phía Cự Giải, thấy anh im lặng mà nhìn mình như vậy cứ như hai người đã tìm thấy một sự đồng cảm, cô liền tiếp:

_Người đã khuất họ sẽ đến một nơi không phải là địa ngục, không phải là thiên đường vì họ–vốn dĩ đã luôn ở...- Cô đặt tay phải lên giữa ngực, lệch về bên trái–nơi chứa đựng “nhịp đập mãnh liệt” của mỗi người và dùng ánh mắt hiền từ...cô nhìn anh.

Rey có vẻ ngỡ ngàng, anh ấp úng vài từ:

_Triết lý...khó hiểu - Phút vừa nói xong, anh quay đi, nhẹ nhàng đưa thanh sáo lên gần khóe môi và Bài Ca Artera–một lần nữa–cất lên.

Họ ngồi cạnh nhau. Anh nhắm chặt mắt, để lại sự cảm nhận của tâm hồn. Cô nhìn xuống thảm cỏ xanh như đang "gợn" cùng cơn gió, để rồi trái tim ôm trọn lấy tiếng sáo thổi. Hai cá thể riêng biệt nhưng không khác biệt, giữa họ tồn tại một thứ–sự đồng cảm–thứ duy nhất liên kết hai trái tim cùng một nhịp đập...Và chậm thôi...đó chỉ mới là sự khởi đầu.

...Cô gái tựa vào vai chàng trai và thiếp đi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một con phố tấp nập người qua kẻ lại, chen chúc giữa đống bề bộn của xã hội, vẫn dính chặt vào màn hình điện thoại là chàng trai với sự hằn hộc trong đôi mắt mang màu trời. Như thúc đẩy toàn bộ cơ mặt, điều chỉnh cảm xúc phẫn nộ của mình lúc này, rồi từng động tác tay nhanh lẹ, dòng tin nhắn gửi đi. Thoáng mà ý nghĩ như lồng lộng trong tâm trí, anh HẬN cái ngày mình tiếp xúc với họ. Một ý nghĩ sai lầm mà ngay cả khi quay ngược thời gian, “Liệu có thể cứu chữa?”

Rẽ vào con đường nhỏ nhưng đôi tay vẫn không dừng, hai mắt dán chặt, sự thật thì tâm trí anh giờ không còn thuộc về nơi nào. Tất cả rồi cũng chỉ duy về một dòng Nhiệm-Vụ gắn liền với hai từ Số-Mệnh. Nghĩ thôi mà thấy buồn, anh tự hỏi “Thế gian này liệu có ai như mình, tự trói buộc vào định mệnh của bản thân...không lối thoát...” Chàng trai khẽ cúi đầu, đôi mắt chan chứa một nỗi buồn khó tả–một tâm trạng không thể chia sẻ.

“Tôi thật sự chưa nghĩ đến việc làm nó vào tối nay” - Dòng tin nhắn.

“Chưa được một tuần...mình gặp họ, lý tưởng thay đổi, tự dưng cũng có lúc muốn được làm người “bình thường”, làm những việc như người ta vẫn thường gọi: “Cuộc sống học sinh trung học”, dẫu rằng...mình, đã quá...khác thường”.

Rồi thì âm thanh ký ức vang dội...



“Cậu cũng thích làm siêu anh hùng?” Đứa trẻ tóc đen lên tiếng đầy ngỡ ngàng như tìm thấy một điểm chung giữa mình và người kia.

“Phải nhưng chỉ là thích thôi, mình có cố gắng cả đời cũng chẳng bao giờ được người khác công nhận”, cậu bé còn lại từ tốn giải thích. Trong những câu nói luôn ẩn chứa hàm ý sâu xa, hiếm có ai hiểu được.

“... - Người kia im lặng vài giây, chờ đợi để cảm nhận suy nghĩ mà cậu ta mang lại, và rồi, dùng những lời thật lòng nhất - ...Cậu dám mơ ước cho riêng mình, thật cao cả...những kẻ làm việc tốt không chỉ để công nhận, đó mới là phẩm chất của cậu! - Chỉ tay vào người cậu bé tóc vàng - Rất cao quý...những kẻ đó biết đâu là việc nên làm, không nên làm, tin tưởng và nghe theo lời trái tim mách bảo...bằng cách đó–tự chủ–rồi người khác sẽ tôn trọng cậu...vì sở dĩ, cậu–đã là siêu anh hùng từ lâu rồi”.




Chàng trai khẽ mỉm cười, có chút đau khổ “Song Ngư, những lúc thế này...cậu lại bỏ mặc tôi. Nếu một người bạn là để vượt lên mọi khó khăn của cuộc sống vậy khi tôi cần an ủi cậu lại...bỏ-mặc-tôi...”, anh im lặng và tối sầm mặt.

“Không cần mày làm, đã có kẻ thay thế” - Mẩu tin nhắn còn chưa kịp đọc thì chàng trai ngã lăn ra đất cùng “vài” người, điện thoại trong tay văng đi mất.

_Oh Sh**, thằng nhãi, đi đứng không nhìn đường!! - Một người đàn ông bặm trợn với hai gò má đỏ khạc nhổ ra nhiều câu xỉ vả nồng nặc mùi rượu và nhìn thứ chất lỏng đổ đầy người. Chai rượu lăn lóc bị vỡ ra nhiều mảnh khắp vỉa hè. Bên cạnh dường như là bạn bè cùng “hưởng” của ông ta, phải nói là có rất nhiều miễng chai điểm vài vệt máu.

Còn “thằng nhãi” gây ra chuyện lại đang rất “bận”. Chàng trai đảo tay liên tục trên mặt đất, mảnh kính sát tròng vừa rơi khỏi trộn lẫn với đống thủy tinh, thỉnh thoảng lại cảm thấy rát tay vì bị cứa mạnh, nhưng nếu không tìm được nó anh sẽ không thấy đường.

_Mày điếc à, thằng khốn?!! - Như mất hết kiên nhẫn, giọng hằn học vang lên từ phía mấy “con nghiện”.

Chàng trai vừa nghe tiếng quát bên tai thì cổ áo như bị giật mạnh. Anh nhắm một bên mắt và chừa bên còn lại. Chỉ định xác nhận tình hình ra sao để còn biết đường mà lường lấy thì “BỐP!!”, cú đấm trời giáng ngay gò má...chàng trai lại ngã ra đất, hên thay, đống “kim cương vỡ” nằm cách xa nơi này. Tiếp sau đó, bàn tay sắp rướm máu như bị ai chà đạp, cơn đau tê tái, thần kinh phản xạ ra hiệu cho anh phải mím môi và nhắm chặt mắt. Rồi anh chỉ biết nằm co rúc, họ đạp mạnh lên người, quá áp đảo! Về số lượng, không tài nào đứng dậy phản công! Xung quanh, tiếng thì thầm to nhỏ...phải, đánh nhau thì có đáng gì để họ xen vào ngoài chỉ biết đứng nhìn?!

Ở một hướng đối diện, cô gái tóc đỏ tung tăng trong tâm trạng vốn có của mình–vui vẻ. Liệu, sự hồn nhiên ấy có thể tan biến trong tích tắc? Khi mà hiệu ứng đám đông quá mạnh, “Cái chỗ người ta tụ tập ấy, xem gì nhỉ?”, với chút tò mò và cô chen lấn vào giữa họ.

_Hơ... - Giọng run rẫy - Có phải là...Song Tử!!

“Anh ta làm gì ở đây?! Mấy tên kia, họ là ai?!”

Bàng hoàng khi nhìn người con trai “của mình”–đối với cô là vậy–bị đánh ư? Chuyện gì đã xảy ra? Cô gái lấy lại lý trí và nghĩ đến việc mình cần làm là...

_CẢNH SÁT!!! - Tiếng hét vang lên với hy vọng cứu vãn tình hình, dùng thông tin không có thật.

Nhưng mà hữu dụng! Đám người đó vội vã kéo nhau chạy đi, Nhân Mã cũng tiến lại chỗ của Song Tử–bồn chồn và thấp thỏm vô cùng! Nhìn anh khẽ trở người đầy uể oải, rồi rên lên vài tiếng vì đau mà sao cô thấy bất an? Cũng phải thôi, trong hoàn cảnh này thì cảm xúc của con người như được truyền đạt vậy, chỉ có điều, đám đông đã giải tán.

_Song Tử! Anh có sao không?! - Nhân Mã như thét lên, chạy hối hả tới chỗ anh–cũng không quên tránh xa những mảnh vỡ–thì đôi chân chạm phải một vật.

DING! - “You have a new message: …”

Cô cúi xuống nhặt chiếc điện thoại rồi với chút hoảng hốt–như không tin vào mắt mình, thứ thông tin vừa được biết hoang đường đến đáng ngờ.

_Ư...ư...

Vừa nghe tiếng rên của Song Tử, Nhân Mã giật mình và nhớ lại, anh còn nằm đó...”Nếu không ai giúp đỡ...!!!” Nghĩ quởn rồi cô vội vã cất điện thoại vào túi, chạy lại và quỳ xuống bên cạnh.

_Song Tử? Song Tử! Anh nghe không?! Có đau lắm không? Cần vào bệnh viện?! - Giọng vang lên như mếu vì vẻ mặt người con trai bây giờ hằn lên một sự đau khổ–không phải vì cơn đau thể xác, đúng hơn là tinh thần...có gì đó diễn biến sâu sắc bên trong nội tâm Song Tử ngay lúc này–và tất cả, cô đều chứng kiến.

Nhân Mã đỡ Song Tử, cố gắng choàng tay anh lên vai. Nhìn bàn tay đẫm máu kia buông thả tự dưng lại nhăn mặt, tưởng tượng chính mình bị như vậy, bản thân cô không khỏi buồn nôn, “Anh đang đau...đau như thế nào?”

Loạng choạng được vài bước thì Song Tử cũng “tỉnh dậy” và anh kéo tay mình lại. Còn cô–giật mình–gì thế này? Không phải là anh không thể cử động được sao? Nhưng, cái lườm sắc bén đó...sao bây giờ lại hiện rõ...và dường như là dành cho cô?

Người con trai nắm chặt bàn tay đau rát của mình, bộ dạng thê thảm mâu thuẫn với cái nhìn băng giá, giọng lạnh buốt thốt lên một lần nữa–tàn nhẫn:

_ĐÁNG GÌ ĐỂ CÔ BẬN TÂM! Đi về đi, không cần cô lo! Đừng có xuất hiện kiểu 24/7 trước mặt tôi!

Nhân Mã đứng bất động với những câu hỏi trong đầu “Gì nữa đây?...Không lẽ vẻ mặt khi nãy...cái nhíu mặt cứ như phải đưa ra một quyết định lớn–khó xử, đau khổ, dằn vặt...Tôi nghĩ là người đó lại xuất hiện. Đấu tranh giữa hai tính cách liệu có thật?”

...Đúng vậy và Song Tử đổi chỗ cho Song Tử. “Anh ta đang đứng trước mặt mình”

_Người kia đâu?... - Giọng lắp bắp, cô đi lại vịn tay anh - Song Tử khi nãy...anh ta đâu?! Sao lại là anh mỗi khi tôi được dịp gặp anh ta?! Trả lời mau!!  - Cô gắt lên đầy giận dữ – TRẢ CHỖ CHO ANH TA!!

_BIẾN ĐI!! Nhìn thấy cô là tôi phát tởm! - Anh quát rồi hất tay cô ra.

Phút định quay người thì bị Nhân Mã ném thứ gì đó vào đầu mình, Song Tử trợn mắt nhìn lại nhưng cô đã chạy đi mất. Anh cúi xuống nhặt nó lên...”Sách nấu ăn ư?” nhếch mép cười, “Rồi tất cả cũng chỉ có mình là người xấu...Haizzz, Nhân Mã à, nếu cô muốn yêu tôi, cô phải chịu chấp nhận con người thật của tôi–vốn dĩ nó là vậy–còn cái kẻ giả mạo kia chỉ là mộng tưởng. Nếu như còn tiếp tục, tôi sẽ giày vò cô...”

_Đó là lý do tôi bảo cô bỏ cuộc - khẽ nói rồi Song Tử lặng lẽ bước đi.

.

.

.

Về phía Nhân Mã...cô gái đã chạy với nỗi ấm ức đầy mình và khi vào nhà thì thẳng lên phòng và đóng sầm cửa.

_Hộc hộc... - Với gương mặt căng thẳng, thở hổn hển, lồng ngực đau nhói...tim cô sao lại đập mạnh như vậy? Có phải vì lúc cô chạy hay còn vì...lý do nào khác?

_Về rồi à? Chị về sao không chào hỏi còn đóng mạnh cửa, có biết đã phá hỏng phút riêng tư của tôi không? - Giọng nói vang lên–chưa một lần có lấy sự cung kính thuộc về đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Chính “nó”(Nói theo thái độ của Nhân Mã)–Mya–người có thể làm cô đanh mặt lại sau một tràn cảm xúc dâng trào.

That Moment, We Met...(Chapter 22) Large
Mya (Ma Kết nữ)

Mya–Cứ như nó không biết cười và thật là nó chưa bao giờ cười trước mặt Nhân Mã–một nụ cười thật sự chứ không phải với thái độ khinh bỉ...mà theo sự thật thì nó, đúng là...chưa bao giờ xem cô như một người chị. Đối với cô, con bé thật ngỗ nghịch còn đối với con bé, cô là vật cản. Nó kém hơn cô một tuổi nhưng lại gợi nhiều kỷ niệm không hay mỗi khi cô nhìn nó. Từ cái ngày nó bước vào nhà này, ba năm trước thì phải, cũng là cái ngày mà cô căm ghét gia đình kinh khủng. Hận nhất là người cha đã khiến cho mình mồ côi mẹ. Còn nó...có thật nó là ác quỷ bị tổn thương?

Mya, cô ta tắt điện thoại và leo xuống giường với đống bừa bộn của mình. Nhân Mã cùng thứ cảm xúc không hơn không bớt–chướng mắt–và cô nhìn thấy chính chiếc giường của mình bị Mya nằm lên, đã vậy, thùng giấy xung quanh, “Đồ đạc của mình?” Cứ như sắp chuyển nhà tới nơi vì mọi thứ thuộc quyền sở hữu của cô gần như được dọn sơ sài vào mấy chiếc thùng.

_Tôi muốn đổi phòng! - Mya liền giải thích - Ngày mai tôi có bạn đến ngủ, chị đừng làm gì tai tiếng giùm. Mà phòng tôi nhỏ hơn phòng chị nên giờ đổi luôn! - Vừa tuyên bố mà không cần hỏi ý kiến, cô ta tự mình làm cái hành động ngang ngược rồi hất mặt - Chị làm gì có bạn để mời về nhà nhỉ! Haha...Nếu có thì mời anh chàng này về cũng được!

Nhân Mã sững người khi thấy những tấm hình của “ai đó” được giơ lên còn đứa em thì nhìn mình khinh khỉnh:

_Chị cuồng người ta quá rồi, chụp lén luôn! - Cô ta xoay mặt tấm hình đối diện hướng mình rồi ra vẻ chu choa, nhìn soi mói vào người trong đó - Đẹp trai đấy! Trường cấp ba hử? Năm sau chắc tôi sẽ được gặp anh ấy.

_Trả lại cho chị! - Nhân Mã từ đâu xuất hiện lù lù trước mặt làm cô gái hoảng hồn. Nhìn mặt người chị như muốn xé xác mình, từng chữ được gằn ra–đe dọa - Trả! Lại! Mau!

_Xí, làm như đồ quý lắm vậy! - Vẫn với chất giọng nghênh nghênh, cô nhìn Nhân Mã e dè nhưng có tí xấc xược, đôi tay thì đung đưa tấm hình qua lại - Có mỗi hình trai cũng ích kỷ với “em gái”! - Hai từ “em gái” của Mya nghe thật ngông cuồng, cô ta nói vậy nhưng châm biếm vô cùng vì vốn dĩ bản thân cũng đâu biết Nhân Mã có thật sự xem mình là em của cô?

Bộc phát! Mất hết kiên nhẫn, “Vì sao mình rãnh rỗi mà chơi đùa với con nhỏ này?!” Nhân Mã tự hỏi rồi chụp được một góc của tấm ảnh trên cùng. Cô nhìn Mya bằng đôi mắt của hổ dữ như muốn những ngón tay CHẾT TIỆT đó rút lại và để yên cho mình. Cả hai giằng co, sự nóng giận đun đầy, từng ánh nhìn như muốn thiêu đốt đối phương liên tục trao đổi. Nhưng chỉ cần biết Mya phải trả lại thứ vốn dĩ thuộc về mình và ngưng ngay phút đùa giỡn quá trớn–là đủ–và...“Thứ thuộc về mình là của mình, hơn nữa tấm hình đó không phải là vật ai muốn lấy thì lấy!”

Ngay khúc gay go thì một tiếng động vang lên làm Nhân Mã buông vội tấm hình. Nhìn và cô thấy một đường nét xấu xí vừa để lại–cứ như sắp bị xé rách. Tấm ảnh mà cô yêu quý biết bao, “Nếu quả thật nó bị rách thì...”, Nhân Mã giựt mạnh tấm hình trong lúc Mya không để ý rồi cô trừng mắt nhìn cái đứa dửng dưng nói thêm một câu–vô học:

_Nếu chị còn láo như vậy coi chừng tôi xé nát mấy tấm hình này!! - Cô ta giơ những tấm hình còn lại lên và quát vào mặt chị mình.

Chịu hết nổi và Nhân Mã đành phải...

BỐP!

...tát con bé.

Cô tát Mya mà cảm thấy đau vô cùng...có phải vì bản thân đã quá nóng vội?...Hay là vì tâm trí từ vài phút trước vẫn không thể nghĩ về ai khác ngoài anh?...”Song Tử, anh là gì của mình?” Nếu quả thật anh có thể buông tha cho cô thì cô đã không hành động như vậy–tát chính đứa em gái mình không hề có thiện cảm?

...Rốt cuộc thì đâu là câu trả lời?

Và trong lúc bế tắc, Mya–cô ta như con thú dữ bị chọc giận, nhìn Nhân Mã đầy căm phẫn và rít lên:

_CHỊ DÁM?!! NHÂN MÃ!!

Roẹt!! Roẹt!! Roẹt...!

Một mảnh...rồi hai mảnh...rồi ba...liên tục...rơi xuống cùng nhịp với nước mắt của Nhân Mã.

_AAAAAAAAAA...Hức! - Cô thét lên và như không kìm được, nước mắt tuôn rơi. Nhân Mã sụp người xuống bên cạnh thứ mà cô yêu quý nhất...tan nát–cũng như chính trái tim của mình. Và cô lại gào lên - AAAAAAAAAAAAAAA...!!!

Kẻ kia còn phải sững người, không nghĩ cô lại vì mấy tấm hình mà bức xúc đến vậy...Không! Hơn cả thế, phẫn nộ! Sự thật là Nhân Mã như muốn phát điên đến nơi.

Rồi, cô vội bắt lấy một chút “hy vọng”–như cũng muốn rời xa mình...bay ra ngoài khung cửa sổ còn đang mở. Nhân Mã chụp lấy từng mảnh ghép–đau lòng và cô ôm lấy chúng, bỏ chạy vào căn phòng bên cạnh. Khụy cả người như suy sụp, ngồi tựa lưng vào cánh cửa và cô ôm mặt...thút thít lên vài tiếng. Như vậy có phải là quá bất công? “Mọi người, ai cũng tỏ thái độ thù ghét với mình...Nếu mẹ có ở đây thì...- Cô vuốt lấy khuôn mặt và thở dài - Thôi quên đi! Mình cũng đâu biết mặt bà ấy!”

Từ bên ngoài là bước chân “bịch bịch”, rồi tiếng gõ cửa...một giọng nữ ấm áp cất lên, nhưng liệu có đủ để xoa dịu trái tim đầy thương tổn này?

_Nhân Mã, con làm sao vậy? Ta nghe tiếng con hét... - Và đó là “mẹ” cô–nếu đúng vậy thì bà phải thật sự lo lắng lắm–mong chờ một chút tin tức từ đứa con gái không máu mủ của mình.

Nhân Mã bịt chặt miệng, cô không muốn “mẹ” biết mình đã khóc và cũng không muốn dính liu đến bất cứ chuyện gì với người đàn bà này. Để rồi tiếng “Cộc! Cộc!” ngày một vang–nhức cả đầu.

_PHIỀN QUÁ!! ĐỪNG GÕ NỮA! KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA BÀ! - Cô hít sâu một hơi rồi bịt chặt tai và gào lên - TẤT CẢ ĐỂ CHO TÔI YÊN!!!!

...Im lặng...

Cánh tay đặt hờ trên cửa–nhẹ nhàng buông xuôi. Tiếng nấc, tiếng gọi tên mình, tiếng gõ cửa, mọi âm thanh giờ không còn, để rồi một gian phòng tối...cô gái ngồi thu mình với nổi khỗ chỉ bản thân hiểu rõ.


Mười phút trôi qua...

...Vẫn vậy...Nhân Mã ngồi nhìn vào khoảng không vắng lặng–một mảng tối và đôi mắt cô–vô hồn!

BỘP!

Chiếc điện thoại rơi ra khỏi túi. Cô gái như bình tâm trở lại, đưa tay nhặt nó lên–chậm rãi. Ánh trăng len lỏi qua màn cửa sổ, đọng lại trên màn hình điện thoại và Nhân Mã–ngỡ ngàng trước từng dòng chữ bí ẩn với nội dung...khá là quen thuộc–ít nhất cô cũng biết đến thứ mà họ “trao đổi” với nhau. Rồi biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi trùng khớp với từng tin nhắn–liên tục và diễn biến rất nhanh. Dừng lại nơi mẩu tin cuối cùng thì sự nghi hoặc đong đầy.

Trăng hôm nay sáng hơn mọi ngày, và ánh sáng là thứ duy nhất...có khả năng phơi bày...sự thật.


Được sửa bởi yoohaney ngày Wed Dec 11, 2013 4:03 pm; sửa lần 2.
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 3:56 pm

tem
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 3:56 pm

nhanh thía :3
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:02 pm

sao toàn chậm 2p ko ta?
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:04 pm

reading đã viết:
sao toàn chậm 2p ko ta?
Mạng chậm :3
 
Ploy♥
Lớp trưởng nhà Lửa
Ploy♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 3026
Birthday : 10/12/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:06 pm

phũ phàng
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:07 pm

Ploy♥ đã viết:
phũ phàng
phũ phàng vì mất tem hảh? :v
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:16 pm

2 minute lun, vì cái comp của em nó phải Reload mới coi dc cái mới nhứt
 
Park Sung Min
Lớp trưởng nhà Khí
Park Sung Min
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1081
Birthday : 16/10/1998
Join date : 23/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:21 pm

Ck kì quá :(( sao ko để em giựt tem
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:32 pm

á há,
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:33 pm

@Min + Rít: thật ra cái tem nàh taz hứa choa sờ mai òi _"__
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:37 pm

ai kiu chậm
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 4:40 pm

màk h nàng ấy còn k onl lun =]]] thou kệ con rùa iik
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 6:01 pm

YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

*trợn mắt*

chả tem đây huhuhu

Yooh: nàng là tên trời đánh nhìu nhất ta từng thấy ><

hix!!!!!lúc ấy ra chapt thì ta đã die từ thuở nào òi. Rùa quá. ><

huhuhuhu đòi tem cho ta!!! *nức nở*
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 6:02 pm

♥Smile♥ đã viết:
YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

*trợn mắt*

chả tem đây huhuhu

Yooh: nàng là tên trời đánh nhìu nhất ta từng thấy ><

hix!!!!!lúc ấy ra chapt thì ta đã die từ thuở nào òi. Rùa quá. ><

huhuhuhu đòi tem cho ta!!! *nức nở*
Seo chửi taz!!! @@ đòi Rít á!!
 
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 6:09 pm

ta ko chửi nàng!
*đạp rít , cướp tem haha*
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 6:12 pm

mơ nhá
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 7:05 pm

hai đứa đều rùa như nhau thou :3 *phè phởn*
 
reading
Học sinh nhà Lửa
reading
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 2274
Birthday : 08/08/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeThu May 30, 2013 7:15 pm

sao rùa c?
 
♥dInO♥
Học sinh chưa nhận lớp
♥dInO♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 132
Birthday : 21/09/2000
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeFri May 31, 2013 4:22 pm

Ô mô =)) Mợ thật vĩ đại =)) Cái chap nó dài dễ sợ a....
Thế mà không cho con viết dài a....*bĩu môi*
 
yoohaney
Học sinh nhà Nước
yoohaney
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1689
Birthday : 23/10/1996
Join date : 19/04/2013
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitimeFri May 31, 2013 7:44 pm

♥dInO♥ đã viết:
Ô mô =)) Mợ thật vĩ đại =)) Cái chap nó dài dễ sợ a....
Thế mà không cho con viết dài a....*bĩu môi*
Tại tấm hình chiếm chỗ chứ chưa dài lém âu kon :v
Kon vít dài mợk lười đọc =]]]
 
Sponsored content
That Moment, We Met...(Chapter 22) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: That Moment, We Met...(Chapter 22)   That Moment, We Met...(Chapter 22) Icon_minitime

 
 

That Moment, We Met...(Chapter 22)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» That Moment, We Met...(Chapter 5)
» That Moment, We Met...(Chapter 36)
» That Moment, We Met...(Chapter 18)
» That Moment, We Met...(Chapter 23)
» That Moment, We Met...(Chapter 27)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện học đường :: That Moment, We Met...-