Title: Dương Cầm
Author: Annie Typian
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi
Rating: K
Pairing: Sư Giải
Category: Tragedy (lần đầu thử viết cái thể loại này ~ hy vọng mình viết không quá tỡm )
Length: Twoshot (có thể hơn =w=)
A/N: Vốn dĩ là muốn cho bạn Sư chết cơ ~ mà thấy nội dung chả ra sao nên đổi lại cho bạn Cua chết TTvTT
Lần đầu tiên ghét mình đến thế > . < Vốn định viết về Yết Giải cơ~~~ Mà nhân vật chả hợp chút nào > . <
Anyway~~~ Enjoy it ^-^
Tốt nhất là vừa đọc vừa nghe nhạc
Ta cài nhạc auto trong này rồi
ai không nghe được thì vào link
nàyCự Giải rất thích chơi nhạc cụ. Đặc biệt là dương cầm.
Cự giải ước mơ có được một cái. Nếu được chọn thì cô hy vọng đó sẽ là chiếc dương cầm đỏ ngoài cửa hàng nhạc cụ Leo.
Dương cầm đỏ, sáng bóng loáng nằm yên vị ở trung tâm cửa hàng. Hàng ngày hàng chục người vào xem thử cây đàn. Âm thanh của nó rất hay, vang vọng khắp cửa hàng. Tất cả vị khách đều muốn mua nó nhưng không hiểu tại sao chủ cửa hàng không bán. Anh chỉ trưng nó ở đó, từ ngày này sang tháng nọ.
Mọi người bảo anh ích kỉ muốn giữ hàng độc làm của riêng. Ừ thì anh ích kỉ thật mà! Có một cô bé nhỏ thường xuyên đi ngang qua cửa hiệu của anh. Có vẻ cô rất thích chiếc đàn dương cầm này. Vì mỗi lần đi ngang qua, cô đều nhìn nó với ánh mắt khao khát, tràn đầy hi vọng. Anh muốn nhìn ánh mắt này mãi mãi... Nó thuần khiết, tràn đầy sự mong muốn của cô. Mỗi lần thấy ai đến đề nghị mua là ánh mắt cô lại xịu xuống, nhìn buồn buồn. Anh không muốn nhìn thấy cô như thế. Vậy nên anh giữ chiếc đàn này lại, đặt nó ở vị trí trung tâm cửa hàng để cô dễ nhìn thấy.
Hàng ngày đi học về, theo thói quen, Cự Giải lại đứng đối diện cửa hàng nhạc cụ Leo ngắm nhìn chiếc đàn dương cầm đỏ. Ước mơ của cô là trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Nhưng đáng tiếc là gia đình không cho cô theo học nhạc và tất nhiên chiếc đàn dương cầm đỏ ấy là một thứ quá xa vời, cô không thể nào với tới.
Hôm nay cũng vậy, cô lại đứng trước cửa hàng nhìn nó.
"Em thích cây đàn đỏ ấy à?" Một chàng trai bước ra từ cửa hàng nhạc cụ nói.
"Dạ vâng." Cô trả lời, hai mắt híp lại, nở nụ cười thật tươi.
"Em biết đánh đàn không?"
"Em biết chút chút à..."
"Em muốn chơi thử không?"
Cô ngẩn mặt lên nhìn anh. "Ừm... Nhưng mà... Em không có tiền đâu..."
"Không sao!"
Nói rồi anh nắm tay cô kéo vào trong tiệm.
○ Dương Cầm ○
"Em biết đánh bài gì thì cứ đánh đi!"
"Ừm..."
Cự Giải ngồi xuống. Những ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên bàn phím. Từng nốt nhạc vang lên trong bầu không gian yên tĩnh của cửa hàng, thật chậm rãi.
Oceans apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the painCô khẽ hát thầm theo bài hát.
I will be right here waiting for you
Waiting for you...Nốt nhạc cuối cùng vang lên một lúc rồi dứt. Tiếng vỗ tay bắt đầu lớn dần lên.
"Em đàn hay lắm! Mặc dù còn sai đôi chút nhưng cũng không sao." Anh khẽ lên tiếng.
"Cảm ơn anh." Nó lại cười. Nụ cười nó trong veo như của thiên thần, thuần khiết không chút giả dối. "Giờ em trễ rồi. Gặp lại anh sau nhé!" Nói rồi nó xách cặp, toan chạy đi.
"Anh còn chưa biết tên em." Anh hét lên.
"Cự Giải..." Cô quay đầu lại nói lớn rồi chạy tiếp.
"Anh là Sư Tử..." Anh cũng đáp lớn lại, với hi vọng cô sẽ nghe thấy.
○ Dương Cầm ○
Một ngày...
Hai ngày...
Ba ngày...
Một tuần...
Sư Tử hàng ngày vẫn đứng trong cửa hàng nhìn ra, ngày nào cũng thế, chờ đợi... Nhưng hình bóng nhỏ bé ấy như biến mất khỏi cuộc đời anh sau ngày hôm đó. Cự Giải không còn đi ngang qua cửa hàng của anh nữa.
Anh nhớ cô, nhớ rất nhiều... Anh muốn nhìn thấy cô, nhìn nụ cười hồn nhiên, thuần khiết của cô. Muốn nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô khi chơi đàn...
○ Dương Cầm ○
Hôm nay Sư Tử nghỉ làm. Lần đầu tiên trong đời anh cho phép bản thân mình bỏ việc vì một người con gái. Anh đi khắp khu phố hỏi thăm về Cự Giải. Mất hơn nửa ngày tìm kiếm, đến một ngôi nhà nằm tận cùng khu phố.
Sư Tử nhấn chuông.
Két...
"Cự Giải???"
Một cô bé thò đầu ra nhìn trông khá giống Cự Giải, hỏi: "Anh là ai vậy?"
"Anh là bạn của Cự Giải, Sư Tử" Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé.
"Chị Cự Giải đang bệnh. Anh về đi!" Nói rồi, cô bé toan đóng cửa lại.
Sư Tử vội lất tay chặn cửa lại. "A..."
"Em xin lỗi... Anh có sao không?"
"Ờ không sao..." Sư Tử xoa xoa tay. "Mà Cự Giải sao vậy em?"
"Chị Cự Giải bị... ung thư. Cách đây khoảng nửa tháng chị ấy về trễ giờ uống thuốc nên vài ngày sau bệnh tái phát. Bây giờ chị ấy rất yếu. Bác sĩ nói chị sắp đến lúc rồi..." Cô bé nói, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của em.
"
Nửa tháng trước... Đó là lúc mà mình đã kéo Cự Giải vào cửa hàng mà..." Tim Sư Tử thắt lại khi nhớ lại ngày hôm ấy. Đáng lẽ ra anh không nên làm vậy.
"Anh còn muốn vào thăm chị ấy không?" Cô bé đứng trước mặt anh lên tiếng, vừa nói em vừa lấy tay lau nước mắt."
"Ừm..."