Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Geminitta da Saigon
Học sinh chưa nhận lớp
Geminitta da Saigon
Giới tính : Nữ
Zodiac : Gemini
Tổng số bài gửi : 56
Birthday : 05/06/2000
Join date : 24/05/2013
Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Empty
Bài gửiTiêu đề: Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]   Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Icon_minitimeFri Jul 05, 2013 9:52 am


Chap 2a - Phượng hồng:
o0o
  Sau khi nhận được cú điện từ ông cha già biến thái, hắn thả bộ qua mấy con phố nhỏ mà những ngôi nhà xinh xinh đã che khuất vẻ đẹp nhẹ nhàng của buổi bình minh với cái vẻ rất ư là thư thả. Lúc bấy giờ, mưa đã ngớt dần, chỉ còn vài hạt và nắng đã bắt đầu  uể oải lách mình qua kẽ lá. "Còn sớm mà, tận 7h", hắn nghĩ đầy vui thú. Sau một hồi lang thang vớ vẩn từ đầu đường đến cuối hẻm, hắn mơ màng liếc lên mấy cành bàng lá đỏ như người mộng du, rồi cuối xuống cái đồng hồ cũ rích từ thời ông cố ông sơ gì đó. Vừa kéo cái tay áo sơ mi cổ đen lên, hắn mắt chữ A mồm chữ O , mặt biến sắc hoàn toàn.

  - WHAT THE....??? Bây giờ mà 7h kém 5 rồi ư, mới có 10 phút thôi mà. Á cái lão cha già nói chuyện nhăng nhít bậy bạ báo sai giờ rồi! Chết ta rồi!- hắn hét rống lên giữa đường như thằng khùng trốn viện bị bác sĩ truy sát. Với tâm trạng lo sốt vó vì nghe nói trường mới rất nghiêm khắc với những kẻ đi trễ, hắn cuống cuồng moi cái GPS trong cái áo ba lỗ nằm dưới hai ba lớp áo khoác ra, liếc qua nó trong vòng ba giây rồi giấu lại vào chỗ cũ, không quên vứt bớt áo lạnh cho đỡ vướng chân. Và rồi hắn chạy, với tốc độ của loài báo cheetah, miệng không ngừng lẩm bẩm "xx Thành Thái nối dài phường 14 quận 10, xx Thành Thái nối dài phường 14 quận 10..." mà bụng thì nhủ thầm "just keep running, keep running...". Mải chạy như ma đuổi, hắn không để ý rằng có bao nhiêu thằng đàn ông đã chửi thề khi bị hắn tông trúng, hay những cô chân dài (lẫn chân ngắn) đều phải ngoái đầu lại để chiêm ngưỡng sắc đẹp của hắn trên mọi con đường hắn đã qua. Hắn vô tâm là vậy đấy, cho đến khi chuyện đó xảy ra.
o0o
  Nhật ký ngày 19/08 (trích Nhật ký của Me - học sinh Giỏi môn Văn cấp thành phố)
~
  Ngày 19 tháng 8 năm 20xx

  Mưa. Lại là một ngày ảm đạm như bao ngày khác. Mới sáng sớm đã mưa tầm tã, báo hại bao nhiêu kế hoạch vỡ lở hết. Nhưng khoảng 7h kém 45 thì mưa tạnh, trời dần hửng sáng. Sợi nắng đầu tiên của ngày mới muộn màng xuất hiện nơi chân trời, khiến cho toàn thành phố mang cái sắc thái yên bình của thôn quê ngay trước khi trở lại với nhịp sống ồn ào. Đứng nhìn cảnh tượng đẹp tuyệt vời này, con người ta không thể không cảm thấy tự hào khi là một trong những người hiếm hoi dậy sớm vì những lí do khách quan (và cả chủ quan). Và trong cái cảm giác mơ màng đó, đúng mười phút sau cái thời điểm cơn mưa rào vừa tạnh, Me đã nhận ra một điều cực kì hệ trọng: ME ĐÃ BỊ LẠC VÀ SẮP BỊ SẠC Ở TRƯỜNG (vì tội đi trễ)!!! [Lí do vì sao mà lại xảy ra chuyện, đó là cả một câu chuyện mà kể ra thì rất dài dòng (thật ra thì cũng không quá dài nhưng mà rất ư là nhục) nên Me quyết định sẽ không đề cập đến trong Nhật ký để tránh trường hợp sau này có người nào đó phát hiện ra quyển Nhật ký này (lỡ mà là người đó...) thì Me sẽ không biết chui xuống cái lỗ nào mà trốn cho đỡ xấu hổ.]

  Ngay sau khi phát giác ra việc đó, Me đã chạy bán sống bán chết (tất nhiên!), còn không thèm dòm bản tên đường, cứ "trái, trái, phải, trái...", tóm lại là nhắm mắt mà tiến. Dường như ông Trời thương Me hay sao mà Me không bị xe tông hay bị cảnh sát giao thông tóm cổ (chạy quá tốc độ của một người đi đường bình thường - phạm nhân bị khép án tù chung thân theo điều x, khoản y, quyển z, bộ luật Giao thông đường bộ do Hội những con người hi sinh năm 2000 biên soạn). Nhưng mà "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", Me tông phải một người cũng đang chạy với tốc độ tương tự hướng thẳng về phía Me. Và hậu quả là Me được lên trời ngắm sao (><).

  Sau khi tỉnh táo trở lại, Me phát hiện ra nạn nhân (hay thủ phạm) là một cô gái. Không những thế, đó còn là một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc dài gợn sóng cực kì gợi cảm. Làn da trắng ngần như sữa Vinamilk Những con bò hạnh phúc, từng ngón tay trắng muốt nõn nà đầy vẻ ngây thơ nhưng vẫn tạo nên một sức hút đến lạ kì. Và còn đôi môi ấy nữa, đỏ thẫm và mọng nước, mê hoặc Me như một trái táo chín đỏ, độc thì độc thật đấy nhưng vẫn muốn thử một dù chỉ một lần. Me như muốn ngất đi vì cái vẻ đẹp quyến rũ đê mê ấy. Ôi! Nhất định mình phải hỏi tên với địa chỉ Facebook của nàng mới được. Trong lúc Me còn đang chìm đắm trong giấc mộng giữa đời thực thì một giọng nói ngọt ngào vang lên, cái ngọt ngào của ác quỷ khi đứng dòm con mồi của mình đang hấp hối, nó ngọt ngào đến mức dù trong cơn mê sảng Me vẫn có thể khẳng định rằng nó xuất phát từ bờ môi khêu gợi ấy:

  - À, anh gì ơi, anh làm ơn...- câu nói được cất lên như hát chưa kịp kết thúc, Me đã nhận ra cái tình thế éo le của mình. Scarlett Aphrodite (đó là cái tên Me đặt cho nàng lúc ấy) đang nằm ngay dưới Me, đôi mắt trong veo nhìn Me khiến Me ngơ ngẩn hồi lâu. Nhìn xuống dưới một chút là chiếc cổ trắng trắng, xinh xinh cao ba ngấn nằm gọn trên bờ vai thon thả. SA đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hai bàn tay bé tí nằm gọn trong ống tay áo dài thượt khiến cho Me dù nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giống một chú mèo nhỏ ưa dựa dẫm. Và, nếu để ý kĩ thì SA đang mặt một chiếc áo sơ mi được đặt riêng cho nam, vai áo hơi trễ xuống. Thảo nào hồi nãy Me chậm phải cái gì mềm mềm, ra là cái đó. Một vài ý nghĩ đen tối thoáng qua đầu Me (kiểu như ABCXYZ), và trước khi Me kịp nhận ra, bàn tay của Me đã đặt eo nàng tự lúc nào. Và điều đầu tiên Me làm là nhảy ngược ra sau, run đến mức tay chân không thèm chờ hiệu lệnh của não, cứ nhảy bài "Chicken Dance" khiến ai đi qua cũng che miệng cười khúc khích. Thú thực lúc ấy nhục không thể nào nhục hơn được.

  - Xin lỗi cô, tại cái tay tôi không chịu nghe lời mà cứ làm bậy. Cô có sao không?- bối rối là thế nhưng giọng lại cứ dửng dưng, chẳng có vẻ gì là ân hận cả. "Cái giọng nói trời đánh này, biết bao nhiêu người đã hiểu lầm tao rồi vì ngươi, vì ngươi đấy. Giờ đến cả nàng nữa.  Không biết nàng có giận ta không?"- Me đã nghĩ. Nhưng, trái ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ ấy, nàng chẳng có vẻ gì là giận dỗi cả, đúng hơn là chẳng có vẻ gì là quan tâm đến Me, chỉ lo phủi áo cho sạch. Me vừa buồn vừa tức, trước mặt hotboy là ta đây mà cái phản ứng như vậy là sao, dù gì thì Me cũng đã hạ mình xin lỗi rồi. Vừa nắm tay nàng, thì như có một luồng điện giật đi qua người Me, và ngay sau đó là giọng nói có phần hơi vội vã:

  - Xin lỗi anh, tôi đang vội, nếu không nhanh chân thì...- chữ "thì" chưa kịp bật ra thành âm thanh trọn vẹn, từ phía xa đã có một làn khói mờ, càng lại gần thì Me càng nhận ra đó chính là một đoàn người toàn là đàn ông con trai từ thanh thiếu niên mặt mũi non choẹt đến những cụ già hàng lão niên râu tóc bạc phơ đi phải chống gậy với đủ các loại băng rôn cờ hiệu mang dòng chữ "EM XINH QUÁ LÀM BẠN GÁI/NGƯỜI YÊU/ VỢ/ BÀ HAI CỦA ANH NHÉ!!!". Và trên mặt họ thể hiện đủ loại cảm xúc: sung sướng khi nhìn thấy mĩ nhân, điên cuồng vì cô gái, đê mê khi nghĩ tới những thứ đen tối.... Và cả ghen tuông với cái thằng đang đứng cạnh cô nàng nữa (là Me đấy).SA mấp máy môi những thứ rất khó hiểu đại loại như "Tiêu rồi... Ăn (nhớ) thổi anh nhé..." làm Me không hiểu mô tê chi ráo. Vừa quay xuống nhìn nàng, chợt bốn mắt gặp nhau, không hiểu sao Me đỏ tới tận mang tai, vội cụp mắt xuống, không để ý thấy trong ánh mắt nàng có sự hối lỗi (cái đó sau này mới biết). Đoàn người chạy đến cách bọn Me chừng có 100 mét nữa thôi mà sao Me cứ đứng trân người ra. Lúc ấy Me cứ tưởng là SA sẽ bỏ của chạy lấy người, để Me đối phó một mình với đám fan si tình đó thì bỗng một giọng nói õng ẹo vang lên khiến Me thót tim, liền sau đó là một cái câu cổ từ sau lưng ( cảm giác như ở bar, oa~):

  - Đây là thằng bồ thứ 11 của tôi. Ai muốn thấy bọn này âu yếm giữa đường thì cứ thử tiến thêm bước nữa!

  Nói rồi nàng kiễng chân hết mức của mình, hôn vào má Me liền ba cái, cái nào cái nấy nghe rõ kêu. Trong lúc Me đứng im chịu trận, nàng lại được nước làm tới thổi nhè nhẹ vào tai Me, cánh tay nuột nà ôm chặt người Me khiến cho bọn kia đứng hình ngay lập tức. Và trong lúc hai đứa bọn Me đang tình tứ như thế, đám người kia thất thểu ra về, chân nam đá chân xiêu, để lại sau lưng là một trời tiếc nuối. Phải nói cái cảm giác lúc ấy như được lên cõi tiên vậy! Thấy rừng người đã vơi đi đáng kể, Me vòng tay qua ôm nàng kiểu như bù trừ qua lại (nàng được ôm ta thì ta cũng phải được ôm nàng chứ!) thì nhận được một cái tát trời giáng vào đôi má lúm đồng tiền xinh xinh kèm theo câu nói:

  - Ê ê anh kia đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ à nha!

  - Chứ không phải cô là người bắt đầu trước sao, cô còn kêu tôi ăn hàng nóng phải nhớ thổi nữa kia mà. Chưa kể là cô đã ôm tôi thì tôi phải được quyền ôm cô chứ, cô chơi vậy là đâu có phe-plây!

 - Không có phe plây phe pliếc gì ở đây cả! Ăn hàng nóng phải nhớ thổi à? Mắc cười! Tôi bảo là "xin lỗi anh nhé" chứ ăn uống gì. Ông anh về nhà rửa tai đi. Với lại, tôi nhớ là tôi có bảo là tôi đang vội mà, sao ông anh còn không mau biến lẹ đi cho tôi nhờ?- nàng xổ ra một tràng như vậy, tới cái thằng hiền nhất còn phải sôi máu huống chi là Me. Kiềm nén lắm cơn giận mới không bùng lên, Me trở về với kế hoạch ban đầu kèm theo nụ cười tỏa nắng của mấy chú Hàn Quốc:

  - Thôi thôi tôi thua, cô có địa chỉ Facebook không để tôi add friend, bữa nào chúng ta hàn thuyên tâm sự nhé!- Me chưa kịp nói hết câu thì nàng đã chạy đi mất. Me mặt ngu như thú đứng dòm theo bóng nàng, mãi khi nàng chuẩn bị đạp pedal để rồi biến mất sau con hẻm nhỏ  mới định thần lại được:

  - Khoan đã, tôi còn chưa biết quý danh của cô mà. Tôi là Nhân Mã, còn cô?- câu hỏi có một sức ảnh hưởng to lớn. Nàng đứng khựng lại, quay đầu về phía tôi nói đúng một chữ, không quên đi kèm cái nheo mắt gợi tình của Tây Thi, cái nụ cười chết người của Điêu Thuyền, cái vẫy tay tạm biệt dịu dàng của Chiêu Quân, và cả cái dáng vẻ thanh tao mà đài các của Dương Quý Phi nữa. Me lúc ấy như trở thành cậu học trò ngu ngơ trong bài hát Phượng hồng. "...Em chở mùa hè của tôi đi đâu/Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám/Thuở chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu..."- vâng, em chở mùa hè của tôi đi mất rồi, cô em bé nhỏ của một ngày đầu thu lặng lẽ. Nhưng cái mùa hè em đem đi chẳng phải là mùa hè thứ mười tám, cái mùa hè ấy còn xa lắm em ơi, với cả em cũng chẳng phải là mối tình đầu của tôi nữa. Mặc dầu thế, tôi vẫn không sao quên được cái tên được bật ra từ đôi môi chúm chím của em, cái tên độc nhất vô nhị:
(Hết giấy)

 
pecankute
Học sinh nhà Khí
pecankute
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1369
Birthday : 07/10/2000
Join date : 27/05/2013
Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]   Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Icon_minitimeFri Jul 05, 2013 12:00 pm

Tem hóng
 
Geminitta da Saigon
Học sinh chưa nhận lớp
Geminitta da Saigon
Giới tính : Nữ
Zodiac : Gemini
Tổng số bài gửi : 56
Birthday : 05/06/2000
Join date : 24/05/2013
Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]   Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Icon_minitimeSat Jul 06, 2013 1:48 pm

Cho t/g xin cái cmt
 
Sponsored content
Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]   Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a] Icon_minitime

 
 

Ngày ấy và bây giờ [chapt 2a]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Ngày ấy và bây giờ [chapt 1]
» 14h00 ngày 24/09 chơi ngay Naruto số 1 Châu Á nào
» Giao lưu của các thành viên ~ Ảnh của các thành viên ~ Mọi người vào góp phần đóng góp cho sinh nhật 4rum (Kỷ niệm 4rum tròn 1 tuổi) ~ Hạn chót đăng ảnh (9h13 ngày 29/6 =>> 22h ngày 30/6)
» 12 Chòm sao và căn nhà bí ẩn [chapt 2]
» 12 Chòm sao và căn nhà bí ẩn [chapt 3]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Ngày ấy và bây giờ-