Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 5]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
♥Smile♥
Lớp phó nhà Khí
♥Smile♥
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 2422
Birthday : 04/02/2000
Join date : 18/04/2013
Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 5] Empty
Bài gửiTiêu đề: Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 5]   Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 5] Icon_minitimeSun Jul 14, 2013 11:07 am

Tác giả: Dream2012

Chap 5

Lúc này, trên chiến trường trận, cuộc đụng độ giữa nhà Hosokawa và nhà Yamana đã trờ nên ác liệt hơn bao giờ hết: mỗi khi có 1 lớp lính ngã xuống thì lập tức có lớp khác lao lên như những con thiêu thân bay vào lửa.

*KYAAAAA*

*Keng* *Keng* *Chát*

*GỨ Á Á Á Á*

*Phụt* *Ựa*

Địa ngục, đây đích thị là địa ngục, dù mới chỉ là trận mở đầu cho 1 thời kì loạn lạc, lầm than, tuy nhiên nếu ở trong lòng trận chiến ấy, hẳn chắc chắn ai cũng sẽ run sợ, siết chặt khí giới mà cầu nguyện cho tính mạng của mình….

_”Không được sợ hãi, TIẾN LÊN” – Hosokawa đốc thúc binh lính

*YAAAAAAAA* - quân lính dưới quyền ông nhất tề xông lên

_”Chặn bọn chúng lại !!!!” – chỉ huy của nhà Yamana – Yamana Sozen, hay còn là bố vợ của Hosokawa Katsumoto, nói rồi ông
cũng thúc ngựa xông lên, tiến thẳng tới chỗ Hosokawa..

_”Nghịch tử, hãy xem đây !!!!!!!” - Yamana hét lớn

_”Ông già, tôi sẽ chứng minh rằng quyết định của tôi là đúng !!!” – Hosokawa đáp trả

(Năm 1464, tranh cãi thừa kế xảy ra ở ngay trong chính Mạc phủ. Shogun (Vương gia) Ashikaga Yoshimasa, thực tế đã thoái vị.
Hosokawa ủng hộ người anh em của Shogun là Ashikawa Yoshimi làm người kế vị, trong khi Yamana ủng hộ Ashikaga Yoshihisa, đứa con thơ của Shogun. Năm 1466, hai bên đã dành vài năm để tập hợp lực lượng, cả Yamana và Hosokawa đều sẵn sàng chiến đấu, và xung đột bắt đầu bùng nổ.

Năm 1467, năm Ōnin thứ nhất, cả hai người bắt đầu lập ra các căn cứ mật và lên kế hoạch về chiến tranh)

*KENG*
.
.
.
*Cùng lúc đó, ở hậu trại của quân Hosokawa*

Lúc này đây, Thiẹn Bình, Bạch Dương, Kim Ngưu và Song Tử đã trấn tĩnh lại hơn, họ nhanh chóng nhận ra họ đang ở 1 nơi an
toàn, chí ít là an toàn hơn so với chiến trường khốc liệt ngoài kia, và điều này làm cho Song Tử thở phào nhẹ nhõm…

_”Haizzz, đồng ý là họ rất tốt khi để chúng ta ở đây, 1 nơi khá là an toàn, nhưng mà…..” – Bạch Bạch thở dài – “Có cần nhét chúng ta vào trong chuồng như thế này không hả >.<”

_”Yên lặng đi nào Bạch Nhi” – Kim Ngưu khẽ suỵt Bạch Dương – “Cậu mà còn ồn ào nữa không chừng họ tống cổ mình ra khỏi đây bây giờ…”

_”Nhưng mà, chúng ta có phải động vật đâu chứ >.<” – Bạch Bạch cay cú

_”Trong cái rủi có cái may, họ đã cứu chúng ta khỏi bọn giặc kia, thì bây giờ chúng ta cũng đâu có quyền đòi hỏi nơi ăn chốn ở chứ..” – Song Song nói – “Mà kể ra thì cái ông Hosokawa ấy là người tốt nhỉ..”

_”Hosokawa…..Yamana….tướng quân…chiến tranh…..” – Thiên Bình nãy giờ ngồi lầm bầm như vậy, rồi bất chợt cô giật nảy người lên – “Hosokawa và Yamana, đó là những nhân vật gây nên loạn Onin cơ mà ”

Rồi Thiên Bình đứng phắt dậy, gọi tên lính canh đứng gần đấy 1 cách đầy hối hả:

_”Ơ này anh lính kia ơi, weee, anh lính đẹp trai ơi, làm ơn cho tôi hỏi cái này 1 chút”

_”Tiếng nói của tù binh không có giá trị ở đây” – tên lính lạnh lùng trả lời

_”Ơ hay cái ông này, dám ăn nói với tụi tui như thế hả >.< có biết bọn tôi là ai không ??” – Bạch Dương sừng sổ

_”Là 1 lũ con gái kì dị” – tên lính cười – “Chỉ cần nhìn quần áo là đã thấy các người đầu óc có vấn đề rồi J)”

_”Gruuu, ông thì biết gì chứ, đây là đồ D&G chính hiệu nhá, giày là giày….”

Không để Bạch Bạch khoe của hết, Thiên Bình lấy tay che miệng Bạch Bạch lại, đạon cô quay sang nháy mắt ma mãnh với Ngưu và Song:

_”Kìa, 2 cậu giúp tớ đi chứ >J”

_”Ơi~~ơiii, anh lính kia ơi, nhìn sang đây nào” – Song Song giở giọng “yêu nữ” ra, vừa nói cô vừa khẽ kéo cổ áo mình xuống 1 chút (tha cho tác giả nhé) – “Lại đây nói chuyện 1 chút nào <3”

_”Ê à ờ… à mà không được, ta không được lơ là khi đang canh gác >.<” – tên lính mặc dù đã bị hớp hồn đến 9/10 nhưng vẫn cương quyết không bị dụ

_”Thôi nào anh chàng đẹp zai, đừng có dối mình như vậy chứ” – lần này đến lượt Kim Ngưu, tay cô vẫy vẫy theo đúng kiểu mèo

_”Tới liền, anh tới liền đây J)” – “con cá” đã cắn câu – “Thế bây giờ các cưng muốn hỏi anh cái gì nào ??”

_”Ui cha, anh tốt quá à” – Song Tử tiếp tục màn mỹ nhân kế - “Anh có thể cho tụi em biết ngài Hosokawa khi nãy là ai không ?”

_”Trời ơi, sao em ngốc thế” – tên lính trả lời với đôi mắt hình trái tim (==’) – “Ngài ây là chủ ở đây,tướng quân Hosokawa Katsumoto đó”

_”Không…không thể nào như vậy được” – Bình Bình thì thầm như vậy, rồi cô ra hiệu với Kim Ngưu

_”Vậy thì anh lính ơi, bây giờ là năm bao nhiêu ấy nhỉ <3” – Thiên Bình hỏi bằng 1 giọng điệu hết sức ngọt ngào

_”Ơ hơ ơ ơ” – tên lính đã hoàn toàn bị hút hồn, hắn trả lời như đang bay trong thế giới thần tiên – “Năm…năm Onin thứ nhất…”

_”Ý anh là năm 1467 ư ” – Thiên Bình giật mình – “Có chắc chắn là như thế không ??”

_”Chắc chắc chứ sao ko” – “anh lính” đáp – “Nhưng mà thôi, chúng ta bàn về chủ đề khác đi nhé <3”

_”Vậy thì…” – Song Song đáp, 2 tay ôm má tên lính, chiếu thẳng đôi mắt mèo con long lanh tội nghiệp của mình vào mắt hắn – “Anh có biết chìa khoá mở cửa lồng đang ở đâu không nè ?”

_”Hihihi, tướng quân dặn không được thả các em ra đâu đó” – sắc mặt tên lính có phần nghiêm túc hơn khi nhắc về Hosokawa – “Vì thế anh sẽ không nói là…là.. anh để chìa khoá…ở bên hông anh đâu nhé”

_”Hi hi hi cám ơn anh đã nói ra nhá” – Kim Ngưu nhanh tay “thó” mất chiếc chìa khoá

_”Ế không đùa đâu, trả ngay đây, nếu không…” – tên lính hốt hoảng.

_”Từ từ nào, bây giờ anh cùng làm với chúng em việc này đã nhé, xong rồi em trả J” – Bạch Bạch trả lời đầy dụ dỗ
Ngay lập tức tên lính lại mắc mĩ nhân kế, hắn khoái chí hỏi:

_”Việc.. việc gì nào ? Nói ngay đi J)”

Bạch Bạch chỉ chờ có thế, cô nhẹ nhàng vòng tay ra sau gáy hắn, từ từ kéo đầu hắn lại gần khung sắt…

Rồi cô thì thầm vào tai hắn:
_”Oyasumi….”

*BỐP*

Bạch Dương kéo đầu hắn đập thẳng vào khung sắt của cái lồng, bây giờ thì hắn đã chính thức “yên giấc”

_”Hà hà hà, đó là cái giá phải trả khi xem thường ta đấy >J” – Bạch Dương phủi phủi tay, hả hê nói

*CÁCH* - cánh cửa lồng bật mở.

_”Nào nào, mau trốn khỏi đây thôi” – Song Tử và Bạch Dương hăm hở đi trước, họ kiếm được mấy thanh kiếm gần đó, Bạch
Bạch đưa nó cho Thiên Bình và Kim Ngưu.

_”Thế bây giờ các cậu tính đi đâu” – Bình Bình vẫn đứng yên ở đó – “Mặc dù nghe khó tin nhưng mà chúng ta đang ở thời Chiến quốc đấy, bây giờ đâm đầu ra đó có mà chết à >.<”

_”Thế cậu tính ở đây chết cho nó gọn à ?” – Kim Ngưu hỏi – “Thà đi ra ngoài kiếm người giúp đỡ đi chứ…”

_”Nhưng mà theo tớ được biết thì tướng quân Hosokawa là người tốt cơ mà, thể nào ông ta sẽ giúp đỡ chúng ta thôi…”

_”Giúp đỡ như thế nào, cậu nghĩ ông ta sẽ giúp chúng ta tìm được cái giếng để từ đó quay trở về thế giới hiện tại giống như Kagome trong Inuyasha ấy à ” – Song Tử mỉa mai

_”…”

_”Cậu không đi thì thôi, tớ và Bạch Bạch sẽ đi 1 mình vậy” – Song Song huých vai Bạch Bạch – “Đi nào”
Vừa lúc đó thì….

*TÙÙÙ….Ù….مم*

Tiếng tù và báo hiệu Hosokawa trở về, đồng thời cũng đập tan hi vọng đào tẩu của bọn Bạch Bạch….

_”Núp…núp mau đi, bị phát hiện trốn tù là coi như tiên đấy” – Kim Ngưu nói nhỏ.

Cũng may là trong doanh tại có mấy cái lều trống nên việc tìm 1 chỗ núp vừa kín đáo vừa thuận tiện theo dõi tình hình cũng không có gì khó đối với bọn họ…

_”Tướng quân, tướng quân bị làm sao thế ??” – tên lính nào đó hỏi, giọng đầy âu lo

_”Tướng quân…sau khi đẩy lùi được quân của Yamana thì đuổi theo, không ngờ dính đòn “Hồi Mã Thương” của hắn nên đã…” – thằng tướng nào đó nói – “Tình hình của ngài hiện rất nguy cấp, chết tiệt thật >.<”

_”Thầy thuốc, thầy thuốc đâu rồi ??” – một tên lính hoảng hốt

_”Thầy thuốc đã tử thương mất rồi” – một tên khác nói trong vô vọng – “Nếu cứ kéo dài tình hình như thế này thì ngài Hosokawa sẽ tử vong mất”

_”Chết tiệt, ở đây có ai biết sơ cứu không ??” – 1 thằng lính gào lên

Nhưng không có ai đáp lại hắn, đơn giản là vì binh lính ngày xưa chỉ quan trọng sức vóc và võ nghệ, còn việc cứu chữa thì bị gạt sang 1 bên…..

Bỗng Thiên Bình đứng dậy, cô rời chỗ núp đi thẳng tới nơi Hosokawa đang quằn quại trong đau đớn….

_”Thiên Bình, cậu bị điên à ?” – Bạch Bạch kéo tay cô lại

_”Buông tớ ra, tớ phải đi sơ cứu cho ông ta, dù gì, chúng ta cũng nợ ông ấy mạng sống mà” – Bình Nhi quả quyết

Biết tính của Thiên Bình 1 khi đã quyết là như sắt đá vậy, nên bọn Bạch Bạch đành lục tục kéo theo sau cô…

_”Tướng quân, xin ngài cố chịu đựng…” – một tên lính van nài

_”Tránh ra nào” – Thiên Bình gạt nhẹ hắn sang 1 bên

_”Ngươi là ai chứ, con nhóc kia ?”- hắn trừng mắt nhìn cô

_”TRÁNH RA MAU, ta đến để sơ cứu cho ông ta” – Thiên Bình trừng mắt nạt lại hắn.

Khi nghe vậy, ai ai cũng nhìn cô (và bọn Bạch Bạch) như 1 tia hi vọng mong manh, cả Hosokawa dù đang đau đớn nhưng cũng cố
ngước nhìn cô:

_”Cô…cô nhóc hồi nãy….”

Giọng ông yếu đến không ngờ, khó tin được rằng cách đây không lâu, ông còn là 1 vị tướng cực kì oai hùng, dẫn đầu quân ra trận….

_”Yên tâm, tôi sẽ tìm cách cứu ông…” – Thiên Bình đáp, rồi cô quay sang Bạch Bạch:

_”Này, mấy cậu cởi đồ ông ấy ra, để lộ vết thương ra giùm tớ”

Trong khi Bạch Bạch lúi húi cởi giáp của Hosokawa ra, thì Bình Nhi quay sang đám lính đang đứng xì xào điềi gì đó:

_”Các anh, mau đi kiếm cho tôi nước ấm, 1 bình rượu, quân kì và…mạng nhện lại đây, NHANH LÊN !!”
.
.
.
Một lát sau, sau khi Song Song đã lau sạch máu quanh vết thương cho Hosokawa và đám lính đã mang đầy đủ những gì Thiên Bình yêu cầu, thì cô liền bắt tay vào việc sơ cứu cho Hosokawa 1 cách thuần thục: đầu tiên là cầm máu bằng mạng nhện, dùng nước ấm rửa qua vết thương, đổ rượu lên sát trùng và cuối cùng rửa sạch lại rồi xé quân kì ra, băng lại cho Hosokawa….

Nhìn chung lúc này, tình hình của Hosokawa đã khá ổn, ông không còn than đau nữa, nhưng nhìn vào sắc mặt của ông, thì rõ ràng ông đang thiếu máu trầm trọng, điều này làm cho Thiên Bình lo lắng nhất, vì vào thời này thì chẳng cách nào mà truyền máu được cả….

Đúng lúc cô đang nát óc tìm cách truyền máu, thì đám quân lính bỗng nháo nhào giọng đầy bất ngờ và hoảng hốt:

_”Tướng quân Azai, tại sao ngài lại ở đây !!”

Một người đàn ông vô cùng uy phong lẫm liệt phăm phăm bước vào lều của Hosokawa, theo sau ông là cả 1 đoàn đại binh hùng hậu. Ông đến đứng kế bên Hosokawa mà không có 1 chút tôn kính nào, đoạn Azai nở 1 nụ cười ngạo mạn:

_”Thê thảm đến thế này sao hả Hosokawa J) thật bõ công ta đem quân đến tiếp viện cho ngươi”

Cười nhẹ, Hosokawa thều thào đáp:

_”Tôi xin lỗi, nhưng mà chiến trường mà, đâu ai biết sống chết như thế nào, nhưng mà tôi biết rằng, giờ đây, tôi…sắp chết rồi”

Giọng của Azai như trầm hơn:

_”Thế ngươi có trăng trối gì không ?”

_”Có, về quân lính của tôi, xin ngài cứ dùng chúng mà chống lại nhà Yamana, giúp tôi đưa Ashikawa Yoshimi lên làm vua…”

Khẽ gật đầu, Azai hỏi tiếp:

_”Còn gì nữa không ?”

Hosokawa ho mạnh, máu me thi nhau trào ra từ miệng ông, báo hiệu thời khắc cuối cùng của 1 đời người. Mặc cho đám quân lính đứng quanh đó kêu gào, Hosokawa lấy chút hơi tàn cuối cùng, ông chỉ tay vào bọn Thiên Bình, Bạch Dương đang chực trào nước mắt ở đó:

_”Giúp…tôi,… chăm sóc…bọn nhỏ… này”

Nói xong, Hosokawa ngã vật xuống…..

Tại nơi ở của Saitou Dousan … Ông đã từ cuộc họp trở về …

Một lên lính chạy ra :

_”Thưa ngài, ba người được tìm thấy ở vườn hoa đã tỉnh dậy ạ!” <Tên lính nói>

_”Mau đưa ta đến gặp họ!” Dousan nói

Tên lính nhanh chóng đưa ông đến phòng nghỉ dành cho khách … Thiên Yết, Ma Kết và Bảo Bình đang ngồi trong đó

_”Đây là đâu?” - Chỉ vừa nhìn thấy Dousan, Bảo Bình đã nhanh chóng hỏi

_”Đây là dinh thự của Saitou Dousan ta!” Dousan trả lời

_”Dinh thự? Saitou Dousan?” – Thiên Yết chớp nhẹ đôi mắt

Ma Kết có vẻ nhận ra cái tên của Dousan … cô ngồi suy nghĩ một lát rồi nói …

_”Đây là Nhật Bản?” Ma Kết hỏi

_”Làm sao cậu biết?” Bảo Bình tròn mắt

_”Đây là Nhật Bản phải không ngài Dousan?” Ma Kết vẫn tiếp tục hỏi

_”Phải, nhưng tại sao ngươi lại hỏi như thế?” Dousan tròn mắt

_”Saitou Dousan, là tên của một lãnh chúa, và cũng là một huyền thoại thời chiến quốc Nhật Bản, cũng chính là thứ mà tôi dày công nghiên cứu!” Ma Kết nheo mắt

_”Nghiên cứu? Ngươi nghiên cứu gì về ta?” Dousan hỏi

Ma Kết không trả lời câu hỏi của Dousan mà bước ra ngoài … nhìn cảnh vật xung quanh … từng lớp người làm vườn đang đi lại giữa một vườn hoa rộng lớn … những người lính canh đang đi tuần trong dinh thự ….

_”Chúng ta đang ở trong thời Nội Chiến của Nhật Bản?” Ma Kết quay lại

_”Hiện tại thì đang có một vài lãnh chúa đứng lên tranh chấp nhau, nhưng mà ngươi hỏi những điều đó với mục đích gì? Các ngươi là ai?” Dousan hỏi

_”Lãnh chúa? Hahahahahahaha!” Ma Kết cười to

_”Chuyện gì vậy Ma Kết?” Bảo Bình và Thiên Yết chạy ra kế bên Ma Kết

_”Cậu nhớ cuốn sách về thời Chiến Quốc Sengoku Nhật Bản mà tớ đưa cho cậu cách đây 2 tuần không?” Ma Kết hỏi Bảo Bình

_”Nhớ! Nhưng mà … có chuyện gì?” Bảo Bình tròn mắt

_”Thật sự rất khó tin … nhưng chúng ta đang ở trong thời kỳ đó đấy!” Ma Kết nói

_”Có thể đây là một giấc mơ!” Bảo Bình nói

Thiên Yết đưa tay nhéo mạnh vào hông của Bảo Bình

_”Cậu làm gì vậy, đau quá!” Bảo Bình giật mình, té ra phía sau

_”Có đau có nghĩa là cậu vẫn còn tỉnh táo, đây không phải là mơ!” Thiên Yết lạnh lùng nói

_”Ma Kết, cậu lấy gì chứng mình đây là thời Chiến Quốc?” Bảo Bình hỏi

_”Thứ nhất, Saitou Dousan là một tên tuổi của thời Chiến Quốc, thứ 2, cậu nhìn thử khung cảnh xung quanh và y phục của mọi người đi?” Ma Kết trả lời

_”Các ngươi đang nói gì vậy?” Dousan hỏi

_”Ngài chính xác là Saitou Dousan phải không?” Ma Kết hỏi

_”Ngươi đùa chắc, ta chính là Saitou Dousan, đó là tên ta!” Dousan nhăn mặt

_”Có thể hơi … à không … rất khó tin, nhưng không hiểu vì lý do gì chúng tôi ở đây, chúng tôi đến từ tương lai!” Ma Kết nói

_”Tương lại, lúc nãy vừa gặp 2 tên nhóc đến từ tương lai ở phe Oda Nobunaga, bây giờ đến 3 ngươi, 3 ngươi có chứng cớ gì?” Dousan hỏi

_”Oda Nobunaga? Ngài vừa gặp ông ta ở đâu?” Ma Kết lộ rõ một nét lo lắng kỳ lạ trên khuôn mặt

_”Ông ta? Ông nào? Nobunaga là nữ mà!” Dousan tròn mắt

_”Hả????” Bảo Bình hoảng hốt

_”Ngài vừa gặp … Nobunaga ở đâu?” Ma Kết chỉnh lại câu hỏi của mình

_”Đền Shoutokukuji” Dousan trả lời

_”Ngài vừa chấp nhận bàn giao Mino cho Nobunaga phải không?” Ma Kết tiếp tục hỏi

_”Làm sao ngươi biết?” Dousan ngạc nhiên

_”Chết thật, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!” Ma Kết hoảng hốt

_”Hả? Tại sao?” Dousan thắc mắc

_”Theo lịch sử mà tôi biết về ông, ngay sau khi ông chấp nhận bàn giao Tỉnh Mino cho Nobunaga, con trai ông là Saitou Yoshitatsu sẽ ra lệnh giết chết ông! Và sự kiện trong lịch sử là ông sẽ chết bởi tay con trai mình!” Ma Kết toát mồ hôi

RẦM RẦM RẦM RẦM!!! Tiếng vó ngựa với số lượng khổng lồ vang lên từ đằng xa

_”Thưa ngài Dousan! Quân của Yoshitatsu không báo trước và cũng không rõ lý do đang xông thẳng về hướng này, bọn chúng đã phá hủy hoàn toàn những nhà dân trong khu vực tỉnh!” <Một tên lính hoảng hốt chạy vào>

Dousan nhìn Ma Kết một lúc với khuôn mặt ngạc nhiên rồi bước ra ngoài …

_”Misuhide!!!!” Dousan hét lớn

_”Có tôi!” Misuhide từ xa chạy đến …

_”Mau chuẩn bị tất cả những quân lính ta có thể gọi được! Ta sẽ đánh trận này!” Dousan nói

_”Vâng!” Misuhide tuân lệnh

_”Khoan đã! Tại sao ngài không chạy?” Ma Kết nói

_”Danh dự của một samurai không cho phép ta làm điều đó! Hơn nữa hiện tại Nobunaga đang gặp rắc rối với Imagawa [Một lãnh chúa đối địch với Nobunaga, luôn tìm mọi cơ hội để tiêu diệt nhà Oda] , nếu bây giờ ta không ngăn cản Yoshitatsu thì nó cũng sẽ tấn công cả Nobunaga, một khi đã bị cột ở hai đầu thì mơ ước của con gái nuôi ta sẽ chấm dứt!” Dousan nghiêm túc nói

_”Nhưng mà …!” Ma Kết dè chừng

_”À! Misuhide, ta có một nhiệm vụ quan trọng dành cho ngươi!” Dousan nhìn Misuhide

_”Chuyện gì thưa ngài?” Misuhide tròn mắt

Dousan nói điều gì đó với Misuhide …

_”Tuyệt đối không! Không bao giờ!” Misuhide nói

_”Nếu ngươi xem ta là chủ, nếu ngươi trung thành với ta! Hay thực hiện nhiệm vụ này!” Dousan nói

_”Nhưng …!”

_”Không nhưng nhị gì cả! Nhưng con người có thể mang đến tương lai cho đất nước nhất quyết phải sống!” Dousan nói lớn rồi bước ra ngoài, chuẩn bị lao vào trận chiến … một trận chiến mà ông biết chắc rằng ông sẽ chết …

.
.
.
.
.

Tại doanh trại của Oda

Một tên lính chạy thẳng vào ngay giữa cuộc họp của những lãnh đạo …

_”Thưa ngài! Chuyện khẩn cấp!” <Tên lính hoảng hốt nói>

Tên lính lại gần và nói nhỏ vào tai Nobunaga

_”Cái gì?” Nobunaga hoảng hốt chạy thẳng ra ngoài

Phía ngoài là một vài người lính, trong đó có Misuhide, phía sau là 4 cái kiệu lớn …

_”Đây là bạn cậu, những con người đến từ tương lai!” Misuhide mở kiệu ra … Thiên Yết, Ma Kết và Bảo Bình bước ra, vừa nhìn thấy Nhân Mã và Xữ Nữ họ mừng rỡ khôn xiết … lao thẳng vào họ ôm

_”Các cậu cũng ở đây à? Không sao chứ?” Xữ Nữ hỏi thăm

_”Không sao, mừng quá!” Bảo Bình cười

_”Còn đây là tiểu thư của Dousan …. Saitou Kichou …. Ngài ấy nhờ cô nuôi nấng giúp đứa bé này!” Misuhide nói trong nước mắt

_”Dousan đâu?” Nobunaga cảm thấy chuyện không ổn, đỡ Misuhide lên và hỏi … nhìn kỹ lại … người Misuhide dày đặc những vết thương …

_”Ngài ấy ….!” Misuhide đưa cho Nobunaga một bước thư

Nobunaga, con gái của ta. Khi ta gặp được con, ta cảm thấy rằng giấc mơ của mình vẫn chưa kết thúc, ta thấy rằng cuộc đời mình bỏ ra để mở rộng biên cương là không vô ích. Không gì làm ta vui hơn được nữa. Tất cả một ngày nào đó rồi cũng sẽ chết, rồi cũng tới lúc chúng ta phải vĩnh biệt, nếu Oda Nobunaga chấp nhận tiếp tục giấc mơ của Saitou Dousan này, vậy là quá đủ với ta rồi, ta sẽ ở đây và ra đi vì một thế giới mới. Ở thế giới bên kia, ta sẽ cầu nguyện cho giấc mơ của con thành sự thật, hãy dõi theo cái chết của ta, và cố gắng đưa giấc mơ của cả hai ta trở thành sự thật …

Nước mắt rơi trên khuôn mặt Nobunaga …

_”Ngày ấy dặn đi dặn lại rất nhiều lần, rằng không được đưa quân tiếp viện …!” Misuhide cũng bắt đầu khóc

Nobunaga cầm bức thư trên tay, nước mắt rơi làm ướt đẩm khuôn mặt bé nhỏ của cô

_”Toàn quân … toàn quân … khởi bình …!” Nobunaga nói trong nước mắt

Katsuie lao thẳng vào đánh vào gáy Nobunaga làm cô ngất đi

_”Tôi xin lỗi …!” Katsuie nói

_”Tại sao cô lại làm vậy?” Nhân Mã hoảng hốt

_”Nếu bây giờ huy động lực lượng cứu viện, thì lập tức Imagawa sẽ tấn công chúng ta ngay lập tức! Lúc đó mọi thứ sẽ chấm dứt!” Katsuie

_”Vậy cô tính sau khi cô ấy tỉnh dậy rồi nói với cô ấy Dousan đã chết à?” Xữ Nữ hỏi

_”Chúng ta còn có thể làm quái gì hơn nữa?” Nagahide lộ rõ nét nổi buồn và sự tức giận trên khuôn mặt cô …

_”Cứu Dousan, thay đổi lịch sử!” Ma Kết nói

_”Cứu? Cứu bằng cách nào?” Katsuie hỏi

_”Cứu à? Ý kiến rất hay đấy!” Khổng Minh bước ra

_”Nhưng chúng ta không thể điều động quân lính được!” Nagahide nói

_”Điều động một lực lượng nhỏ để cứu Dousan!” Xữ Nữ nói

_”Khả năng sống sót gần như không hề có, một lực lượng nhỏ để đối mặt với cả vạn lính Mino và cứu Dousan sao? Với lại ai sẽ chấp nhận đi?” Katsuie nói

_”Cho tôi 300 lính súng trường, tôi sẽ cứu Dousan về đây!” Nhân Mã kiên quyết nói

_”….!” Nagahide suy ngẫm gì đó …

_”Tôi sẽ đi chung với cậu ta để chắc chắn rằng cậu ta sống sót trở về!” Khổng Minh nói

_”Ông sẽ giúp tôi sao?” Nhân Mã tròn mắt

_”Đây cũng là lúc để xem công dụng của khẩu súng trường!” Khổng Minh cười

_”Vậy cả tôi cũng sẽ đi!” Xữ Nữ nói

_”Còn riêng các cậu, hãy nghỉ ngơi ở đây, bọn này nhất định sẽ an toàn trở về!” Nhân Mã nói

_”Điều gì khiến các cậu phải làm vậy?” Thiên Yết hỏi

_”Trách nhiệm của một tướng quân dưới trướng Nobunaga!” Xữ Nữ cười

_”Ngốc thế! Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong 3 người chết?” Nagahide có vẻ không hề đồng ý một chút nào

_”Yên tâm, bọn này nhất định sẽ không chết đâu!” Nhân Mã cười

_”Một tướng quân dưới trướng Nobunaga? Nobunaga là cô gái vừa cầm bức thư?” Bảo Bình hỏi

_”Thật sự hơi khó tin, nhưng sự thật là vậy!” Nhân Mã gãi đầu

_”Bọn này hôm nay đã trải qua quá nhiều sự kiện khó tin rồi!” Ma Kết nói

_”Nhanh chóng khởi binh nào, với 300 lính, chúng ta hoàn toàn có thể đánh cắp được Saitou Dousan khỏi Mino!”

Nhân Mã, Xữ Nữ và Khổng Minh nhanh chóng đưa 300 binh lính lên đường đến Mino …

.
.
.
.

Gần một ngày sau …

Tại một khu rừng thuộc tỉnh Mino, Saitou Dousan đang tử thủ chỉ với gần 100 lính sống sót … kẻ địch của ông là hơn hàng vạn lính Mino khác thuộc quyền Yoshitatsu

_”Hỡi những người còn trung thành với ta đến giờ phút này, ta thật sự rất cảm kích các ngươi, ta sẽ ở lại đây chống chọi đến giây phút cuối cùng, những người may mắn thoát ra khỏi vòng vây kẻ địch phải nhanh chóng đến Owari, ở đó Nobunaga sẽ bảo vệ các ngươi! Và hãy lưu truyền cho hậu thế Saitou Dousan này chết như thế nào!” Dousan la lớn và rút gươm ra

_”Dừng lại !!!! Không được làm vậy!” Nhân Mã chạy đến

_”Nhóc đến từ tương lai? Ngươi đến đây làm gì?” Dousan giật mình

_”Dousan, hãy đi với tôi, tôi sẽ giúp ông thoát khỏi đây!” Nhân Mã nói

_”Ta từ chối!” Dousan kiên quyết nói

_”Đồ cứng đầu! Mau đi chung với bọn này! Nếu ông chết ở đây thì Nobunaga sẽ buồn đến thế nào? Ông chỉ biết nghĩ đến danh tiết của một võ sĩ, sao ông không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy?” Nhân Mã hét

_”Thằng đần độn! Còn nếu ngươi chết ở đây thì sao? Con bé sẽ còn buồn hơn nữa!” Dousan cải lại

_”Nhưng …!” Nhân Mã e dè

_”Hãy dẫn dắt Nobunaga theo con đường đúng! Vì ngươi là người đến từ tương lai, và ngươi cũng hoàn toàn có thể chia sẽ ước mơ với nó!” Dousan nói

_”Tôi hiểu …! Nhưng ông phải trở về cùng tôi!” Nhân Mã nói

_”Ngươi có bị ngu không? Ta nói nãy giờ không thấm à?” Dousan giận dữ

_”Đối với Nobunaga, gia đình của cô ấy không hề thương yêu cô ấy, cha mẹ cô ấy cũng xem cô ấy như một người xa lạ! Đối với cô ấy! Ông là người cha duy nhất! Nếu ông chết đi! Nobunaga sẽ nghĩ như thế nào? Tôi nhất định sẽ không để cô ấy phải buồn!” Nhân Mã nói

_”....!” Dousan yên lặng, có lẽ ông cảm thấy rằng mình không thể từ chối con người này được nữa …

.
.
.

Trong giấc mơ của Oda Nobunaga

_”Mẹ ơi, con đã bảo vệ được biên cương lãnh thổ, con đã đánh đuổi được giặc ngoại xâm và bảo vệ cho gia tộc ta!” Nobunaga mừng rỡ chạy vào nhà, người vẫn còn mặc áo giáp

_”Sao ngươi dám xuất hiện trước mặt mẫu thân ngươi khi đang mặc thứ quần áo thảm hại như vậy hả? Ngươi còn dám tự gọi mình là một công chúa gia độc Oda sao? Cút khỏi đây!”

_”Mẹ …!” Bóng tối xuất hiện xung quanh Nobunaga

Khung cảnh xung quanh hoàn toàn bị bóng tối che lấp …

_”Chẳng lẽ trên đời này chẳng có ai thương yêu ta sao?” Một câu nói vang lên trong tuyệt vọng …

_”Có chứ!” Katsuie xuất hiện ngay trước mặt Nobunaga …

_”Chúng tôi là thuộc hạ của cô, nhưng đối với chúng tôi, cô là gia đình của chúng tôi!” Nagahide xuất hiện với một nụ cười rất hạnh phúc

_”Các cô …!” Nobunaga bắt đầu khóc

_”Đừng khóc, người yêu thương cô trên thế gian này còn rất nhiều!” Nhân Mã xuất hiện gạt nước mắt của Nobunaga

_”Ngươi …!”

_”Hãy luôn làm một thống lĩnh tuyệt vời …!” Nhân Mã cười

.
.
.
Nobunaga mở mắt ra ………

_”Vừa rồi chỉ là mơ thôi sao?” Nobunaga ngồi dậy … trước mặt cô là các thuộc hạ của mình …

_”Nhân Mã, Xữ Nữ và Khổng Minh đâu?” Nobunaga nhìn quanh …

_”Tình hình là …!” Mồ hôi toát ra trên trán của Katsuie

_”Họ đâu rồi?” Nobunaga hỏi lại, nét mặt của cô nhăn lại

_”Mino ..!” Meada trả lời …

Nobunaga lập tức đứng bật dậy đi ra ngoài …

_”Toàn quân! Mau chóng khởi binh!” Nobunaga ra lệnh

.
.
.
.

Quay về với bọn Nhân Mã, Dousan đã chấp nhận đi theo sau họ

_”Tôi tính dùng đường thủy, nhưng lính của bọn chúng trải dọc khắp xong, nếu đi đường đó thì chúng ta không khác gì bia cho bọn chúng bắn!” Nhân Mã nói

_”Vậy thì bây giờ tốt hơn à?” Xữ Nữ nói

Phía sau họ là cả một đội quân đuổi theo …

_”Nhanh lên, đến hẻm núi đó là chúng ta sẽ thoát! Khổng Minh đang chờ ở đó!” Nhân Mã nói

_”Dousan, hai chàng trai trẻ, hãy đến nơi an toàn, bọn tôi sẽ chặn bọn chúng!” <Những người lính còn lại của Dousan nói>

_”Nhưng mà …!” Nhân Mã có vẻ e dè

_”Chúng tôi có thể sẽ chết đi! Nhưng chỉ cần chủ nhân còn sống, thế là quá đủ rồi!” <Những người lính đó cười>

_”Cảm … cảm ơn các ngươi, ta sẽ không bao giờ quên ân nghĩa này!” Dousan cảm động

_”Từ sâu trong trái tim mình, tôi mong ước mơ của ngài sẽ thành sự thật, Saitou Dousan, vĩnh biệt!” Họ quay ngựa lại và lao thẳng về phía quân địch

.
.
.

Họ nhanh chóng chạy đến hẻm núi … quân địch một toán lớn đã bị chặn lại, toán còn lại vẫn đuỗi theo phía sau họ

_”Khổng Minh, bắn đi!” Xữ Nữ hét lớn rồi chạy ngựa thẳng về phía sau Khổng Minh

ĐOÀNG!!!! Tiếng của một loạt súng vang lên

Loạt lính tiên phong của địch đã ngã xuống

_”Đừng lo! Chúng sẽ phải nạp đạn rồi mới bắn được tiếp!” <Một tên tướng nói>

Đoàn quân bọn chúng tiếp tục lao lên

ĐOÀNG!!!!

_”Thế quái nào mà….?” <Tên tướng quân hoảng hốt>

Tại chỗ của Khổng Minh …

_”Mọi người cố gắng thực hiện thật đều nào!” Khổng Minh nói

Tại hẻm núi hẹp đó, quân súng trường của họ xếp thành 3 hàng ngang, hàng đầu bắn, hàng thứ 2 lên đạn, hàng thứ 3 nhồi thuốc súng và cứ thay phiên nhau, đạn được liên tục bắn ra

_”Chúng ta có thể chênh lệch về số lượng, nhưng ở một hẻm núi hẹp như thế này, chuyện số lượng không còn phải lo!” Xữ Nữ cười

_”Rút lui! Rút lui!” <Tên tướng quân la lên>

_”Bọn chúng cong đuôi chạy rồi!” Nhân Mã cười

_”Chưa đâu, bọn chúng sẽ còn quay lại!” Dousan nói

_”Đúng đấy, một kế không xài được hai lần đâu! Chúng ta cũng rút thôi!” Khổng Minh nói

Họ nhanh chóng rút quân về khu vực Owari …

_”Chúng ta đã đến Owari rồi, đây là lãnh địa của Oda, tạm thời có thể an toàn!” Xữ Nữ nói

_”Không ổn lắm, mọi thứ có vẻ như giá dể dàng!” Dousan nhìn xung quanh

_”Ông già, số ông tận rồi!” Saitou Yoshitatsu đứng ở phía trước, quân của hắn đã bao vây cả khu vực

_”Không ổn rồi, với địa hình hiện tại không thể triển khai đội hình súng được!” Khổng Minh nói

_”Các ngươi sẽ chết tại đây!” Yoshitatsu la lớn

_”Còn cách nào khác không?” Nhân Mã hỏi

_”Có vẻ như phải liều mạng rồi, không giống ta thường ngày lắm!” Khổng Minh cười

_”Xin lỗi đã kéo ông vào tình trạng này!” Xữ Nữ nói với Khổng Minh

_”Không sao! Chúng ta sẽ không chết ở đây đâu!” Khổng Minh quả quyết

Ô…*…Ô…*…Ô Tiếng reo hò của binh lính vang lên phía sau đội quân của Yoshitatsu

Đó là đội quân của Nobunaga ……

_”Saitou Yoshitatsu, ngươi đã dám xâm phạm lãnh địa của gia tộc Oda bằng quân đội, ngươi dám giết cha ruột của mình chỉ vì quyền lực, ngươi lại còn âm mưu hãm hại tướng quân của ta! Toàn quân! Giết!” Nobunaga hét lớn, cả đội quân xông vào ….
Hai đội quân va chạm vào nhau … quân của Yoshitatsu do mất đi lợi thế bất ngờ nên nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau, Saitou Yoshitatsu nhanh chóng rút lui về Mino …

_”Nobunaga! Sao lại đem cả quân đội như thế? Nếu lỡ Imagawa tấn công thì sao?” Nhân Mã nói

BỐP!!!!! Nobunaga tát vào mặt Nhân Mã

_”Nếu lỡ ngươi chết thì sao?” Nobunaga hỏi

_”Tôi …!” Nhân Mã đứng dậy

_”Vì một lý do nào đó, những người ta yêu quý đều lần lượt rời bỏ ta mà đi, dù phải đánh đổi điều gì, ta nhất định cũng không để mất bất cứ thứ gì quý giá đối với mình nữa!” Nobunaga nói

_”Tôi xin lỗi …!” Nhân Mã có vẻ buồn …

_”Trong mắt người khác, các ngươi có thể chỉ là thuộc hạ của ta, nhưng trong mắt ta, tất cả những tướng lĩnh sẵn sàng chết vì ta, tất cả thuộc hạ của ta … đều là gia đình!” Nobunaga cười

_”Bây giờ mọi chuyện bên phía Mino đã tạm ổn … nhưng … mọi chuyện chưa kết thúc đâu!” Dousan nói

_”Thưa ngài!” Một tên lính hớt hãi chạy đến kế bên Nobunaga

_”Chuyện gì vậy?” Nobunaga hỏi

_”Imagawa đã phát lệnh tấn công chúng ta!” Tên lính nói

_”Quả thật phiền phức rồi đây!” Katsuie nói

_”Imagawa là lãnh chúa nắm giữ nhiều quân lính và thuộc địa nhất đất nước này hiện tại, lần này sẽ rất khó khăn đây!” Nagahide nói

_”Mau rút quân về!” Nobunaga ra lệnh

_”Ngày hôm nay có lẽ đã kết thúc, nhưng ngài mai sẽ là một ngày rất mệt nhọc đây …!” Xữ Nữ lau mồ hôi trên trán

_”Mau chóng về củng cố lực lượng, kẻ thù sắp đến rồi!” Nagahide nói


Hết chap 5 rồi nhé ^^
 
 

Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 5]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 8]
» Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 9]
» Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 1]
» Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 2]
» Zodiac Dynasty – The Chaos of History [Phần 3]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện khoa học - viễn tưởng :: Zodiac Dynasty – The Chaos of History-