Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Hội đồng ABYS chap 10b

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
Hội đồng ABYS chap 10b Empty
Bài gửiTiêu đề: Hội đồng ABYS chap 10b   Hội đồng ABYS chap 10b Icon_minitimeSun Jul 14, 2013 5:25 pm

Hội đồng ABYS chap 10b





Tác giả Icetranngoc97








War: Văn chương sến súa nhá=)))))). Và ta đổi cụm từ "mũ hai sừng" thành "mũ hai quai", để cái kia nghe như của người Viking ấy, nàng nào thắc mắc ko biết cái nón đó ra sao thì đây: 








Hội đồng ABYS chap 10b Tiet-lo-napoleon-cung-tung-chat-vat-hoc-tieng-anh-quoc-te-giaoduc.net.vn

Sếp Bonaparte của ta ý nhầm, của nước Pháp đó í hị hị hị
Chap 10b

Đùng! Ầm!

Tiếng súng đại bác vang dội tại một khu vực yêu giới gần Waterloo, dường như đang có cuộc tập kích bất ngờ vào quân ABYS. Đạn đại bác bắn vào góc phải cánh quân rồi hất tung những binh lính ở đó lên một khoảng cao, để rồi khi rơi xuống là những chiếc đầu lăn lóc đầy máu với ánh mắt còn nguyên hoảng loạn. Chỉ còn bọn sói gần đó là háo hức chờ đợi.

-Chết tiệt… quân khốn nạn bắn lén! Dám bắn vào hàng ngũ âm binh mà ta mất mấy chục năm mới tập hợp được. – Đệ Tam lầm bầm nguyền rủa. Đoạn ngài phất gậy chỉ huy ra lệnh cho Ma Kết đang dẫn đầu cánh quân phải.

-TẤT CẢ RÚT LÊN ĐỒI! CHÚNG TA PHẢI LẤY ĐƯỢC ƯU THẾ TẤN CÔNG. – Giọng nói hết công suất của Ma Kết vang lên như sấm dậy, toàn bộ quân tướng quay lại và bắt đầu ồ ạt lên núi. Hành động này làm bất ngờ cả Đệ Tam và phe đối phương. Ngay lúc đó, như chớp lấy thời cơ, đại bác đối phương nã liên hồi vào đạo quân là hư hỏng 4 cỗ pháo trung, người chết, chiến mã ngả như rạ nhưng Ma Kết quyết lấy cho bằng được thế chủ động.

Đùng! Đùng! Đùng!

Đội pháo binh do Sư Tử chỉ huy đã leo lên trước và bắt đầu dùng đại pháo trả đũa, phe địch chết khá nhiều, tiếng kêu la vang cả một vùng yêu giới. Từ trên phía cao của ngọn đồi, chủ tướng của 2 bên vẫn đang dò xét trận địa, quân ABYS vẫn xả đạn từ trên cao xuống. Vẫn chưa thể xáp lá cà.

Chíu! Bụp!

Một viên đạn bay thẳng tới trúng ngay cái huy hiệu mà Đệ Tam thường đeo trên ngực trái nhưng nét mặt ngài vẫn không lay chuyển chút nào, chỉ điềm nhiên gỡ viên đạn xuống và liên tục ra lệnh cho binh lính tấn công. Thanh kiếm vẫn còn nằm yên trong vỏ. chỉ có chiếc gậy bạc chỉ thẳng vào phía quân địch để đại bác bắn.

-Đệ Tam… tôi có một cảm giác rất lạ. – Mizuki ngập ngừng nói, từ đầu trận tới giờ, cậu cảm thấy một sự hiện diện của ABYS trong phe địch, nhưng không hẳn là thế. Với một trực giác nhanh nhạy vốn có của 1 loài linh miêu, điều đó có vẻ không quá khó khăn gì nhưng….

-TẬP TRUNG LỰC LƯỢNG HỎA KỴ BINH! CHÚNG TA SẼ CÀN QUÉT CHÚNG!! – Một giọng nói vang lên từ phía tướng địch, các tướng lĩnh ABYS không hẹn mà đều quay lại…. khuôn mặt đó, giọng nói đó…. Không phải Đệ Nhị sao? Nhưng còn mái tóc? Và đôi mắt nữa.

-YAAAAAAAAAAA!! – Đã không còn thì giờ để ngạc nhiên gì nữa, các hỏa kỵ binh đối phương đang lao như vũ bão vào ABYS. Vừa cưỡi ngựa, họ vừa dùng súng trường xả đạn vào hàng ngũ các Thống chế và Đệ Tam đang đứng trên đỉnh đồi.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Một trận mưa đạn trút vào mọi người trên đồi, một số thống chế bị thương và đã được đưa ra phía sau. Tình hình đang bất lợi cho ABYS. Các pháo thủ chỉ còn biết cách tiếp tục bắn trả bằng đại bác, người gục xuống càng lúc càng nhiều. Một pháo thủ ngã xuống, trên miệng anh đầy máu, thấp thoáng nụ cười tươi trẻ thời kỳ ABYS mới thành lập, ca vang “hát lên bài ca chiến thắng là mở toang những rào chắn, chúng ta sẽ thắng…” rồi từ từ gục xuống…nụ cười vẫn còn trên môi.

-Khốn khiếp…. – Mắt Đệ Tam long lên đầy tức giận, màu đỏ càng thêm đục. Những người lính, những con người ngài xem như là anh em, là gia đình của ngài lại chết một cách vô nghĩa. Bỏ ngoài tất cả tên bay lạc đạn, ngài giật phắt lấy khẩu súng và tự tay mình bắn, miệng ngài lầm rầm niệm chú.

ĐÙNG! ẦM!

Mặt đất phía dưới nứt làm đôi hút chặt bọn địch vào sâu trong lòng đất, nơi mà các tầng địa ngục đang chờ chúng để hành hạ… và ngài đang dùng cấm thuật.

-NGĂN NGÀI ẤY LẠI! MAU LÊN! – Thiên Yết là người đầu tiên la lên, ngay tức thì, Mizuki và Ma Kết nhào lên ôm chặt Đệ Tam lại. Cấm thuật này không làm chết người nhưng nó phạm vào quy định của ABYS. Đệ Tam có thể bị cách chức không thương tiếc.

-Đệ Tam! Xin ngài hãy bình tĩnh lại mà ra lệnh lui binh! XIN NGÀI! CHÚNG TA MẤT QUÁ NHIỀU RỒI!! – Các thống chế la lớn lên, điều cần thiết bây giờ là phải lui binh, các binh sĩ đã thấm mệt qua mấy giờ chiến đấu. Nhưng rút đường nào đây? Mọi đường rút đều đã bị xiết chặt, quân ABYS chỉ biết cố thủ trên ngọn đồi.

Bụp!

Một viên đạn bay tới, nhưng không rõ ai bị trúng cả…. Một vị thống chế cảm thấy nhói ở bụng nhưng anh vội xua tan sự đau đớn đó vì trận đấu còn trước mặt.

-НАСТУПЛЕНИЕ!!! – Một giọng Nga vang lên như sấm, như một cơn vũ bão mang màu trắng quân phục ồ ạt tràn vào cố gắng mở đường máu cho quân ABYS. Như chớp thời cơ, Đệ Tam gấp rút lui binh, nhưng hình ảnh cậu thiếu niên bên kia vẫn in sâu trong tâm trí ngài. Không lẽ là sự phản bội? Hay là bị điều khiển?

Đại bác tiếp tục nổ ran để mở đường máu, các cảm tử quân Nga nhào ra ngay họng súng giặc không hề run sợ, hai bên tiếp tục giằng co từng chút một để không chế từng trận đột phá. May mắn thay, trời bỗng dưng rơi tuyết – một trong những địa hình mà quân Nga luôn làm chủ thế. Quân ABYS rút êm đẹp. 

~~oOo ~~

-Well… mém chút là chết rồi, Huy nhỉ? A ha ha ha.- Vị Nga hoàng bụng bự, quân phục trắng tinh và khuôn mặt trẻ con mang một bộ râu xoăn cùng chiếc mũ lông thú đính ngọc. Nga hoàng vẫn vui tươi như ngày nào.

-Có phải là cậu ta…. – Đệ Tam nghi ngờ lên tiếng.

-Ô hô hô hô! Nếu cậu hỏi ai nhờ ta tới cứu viện thì đó là Shinji, còn hỏi thằng nhóc bên chủ tướng phe đối phương có phải là Shirou hay không thì ta chịu. Khi 2 người đó đến Nga thì ta chỉ thấy mỗi Shirou “kia” thôi. – Ngài vẫn cười, nhưng giọng nói pha chút nguy hiểm. –Shinji nói cậu ta lo xong việc thì sẽ tới ngay. – Ngài vuốt vuốt bộ râu đăm chiêu nhìn những binh lính ngoài xa đang cố sức đem xác đồng đội mình đem đi chôn cất, xác chiến mã sau vài giờ trương phình lên mời gọi bọn ruồi, nhặng. Cả bọn sói đói mồi cũng chầu chực từng phen xác của quân lính.

-Tất cả tập trung! Chúng ta sẽ cắm trại lại đây đêm nay! – Đệ Tam dõng dạc nói rồi quay ngựa đi ra để giúp mang những thương binh vào cho quân y.

Ở một góc cây khá xa nơi quân lính cắm trại, một người thanh niên lê từng bước khó nhọc để đến được một gốc cây. Bộ nhung phục thống chế màu đen thêu hoa văn vàng cầu kỳ, chiếc mũ 2 quai cắm lông đà điểu lệch hẳn sang một bên so với một người nổi tiếng là ngăn nắp nghiêm chỉnh và dải băng khoác xéo qua thân đầy máu.

-Hộc… hộc. – Chất lỏng đặc sệt mang màu sắc chết chóc đó thấm sâu xuống lớp tuyết mới được bồi đắp. Không biết đây là lần thứ mấy từ khi phát súng đó nổ ra.

-Khục khục khục… Kết nhi trốn ra đây chơi à? – Giọng cười đặc trưng vang lên, một cậu thanh niên mang đôi mắt cùng màu với thứ mà Ma Kết vừa nôn ra. Nó sâu thẳm và cuốn người khác vào trong từ cái nhìn đầu tiên.Thiên Yết. –Cậu…. – Lời nói chưa ra khỏi miệng, Thiên Yết khựng lại ngay khi thấy vũng máu dưới nền tuyết, cả Ma Kết của cậu cũng mang đầy máu trên miệng. Dường như hiểu được ý đối phương, Ma Kết vẫn cố gắng cười nói:

-Tôi nghĩ là tôi bị xuất huyết dạ dày, không s--. – Anh vẫn chưa dứt lời thì một thân hình cao lớn ập tới xiết mạnh 1 vai Kết mà run lên còn tay kia đặt xuống eo anh. Thiên Yết đang hoảng loạn! Thật khó mà tin con người ngàn năm không biết hoảng loạn là gì mà bây giờ mặt mày đang tái mét chỉ vì người con trai nhỏ bé trước mặt.

-Khi nào?? – Giọng nói rít lên qua từng kẽ răng. Cậu thề là sẽ băm vằm bất cứ tên nào dám làm Ma Kết bị thương dù nặng hay nhẹ. Chợt bàn tay phải của cậu cảm thấy cái gì đó ươn ướt và một chút mùi tanh…. Máu…máu tuôn ướt đẫm cả vùng áo quanh bụng, thấm qua cả 4 lớp vải!

-Khi…hộc…. – Ma Kết tiếp tục nôn ra từng hồi máu, khuôn mặt quằn quại đau đớn nhắc cho Thiên Yết biết bây giờ không phải lúc để chất vấn. Cậu bế Kết lên rồi chạy thẳng về quân khu, bằng tất cả tốc lực mà cậu có được. Máu vẫn tuôn ra từ bụng và miệng của Ma Kết. Thấm loang lổ vào bộ nhung phục xanh dương của Yết. Anh từ từ lịm đi.

-QUÂN Y!! QUÂN Y ĐÂU?? – Vừa về tới, Thiên Yết đã la lớn lên gọi quân y. Ma Kết đã bất tỉnh từ lúc nãy. Các bác sĩ hối hả chạy ra, họ đặt Ma Kết lên cáng rồi khiêng vào trong để cầm máu, có vẻ như khá ít hy vọng. Chỉ còn Thiên Yết với đôi mắt lo lắng…và tức giận.

Chợt…một thoáng quá khứ bỗng trôi lại trong cậu….


~~~Flashback~~~

-Ne… cậu muốn vô Hoàng cung thật à? – Một cậu bé với mái tóc hơi rối màu vàng rơm, đôi mắt đỏ ngồi xoay xoay cuốn sách trên bàn của một cậu nhóc khác mang mái tóc đen tuyền cắt ngang trán.

-Ừ. – Cậu nhóc tóc đen trả lời gọn lỏn rồi tiếp tục đọc sách. Hành động này khiến cho cậu tóc vàng kia cảm thấy như đối phương coi thường mình, dù đây không phải là lần đầu. Cậu hất mạnh cuốn sách trên tay cậu tóc đen, xoay người cậu nhóc ốm yếu đó đối diện với mình rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền nghiêm nghị đó.

-Nhưng… lỡ có chuyện gì rồi sao? Cậu thích cái chốn lao xao đó ư?... Ma Kết? – Cậu nhóc đó nhướng mắt nhìn cậu bé có tên Ma Kết. Nó làm Ma Kết cảm thấy bối rối và khó xử, quả thật cậu không muốn xa nơi này nhưng không lẽ cậu cứ bám lấy mãi một chỗ để người khác nuôi lấy mình sao? Cậu đã mất cả cha lẫn mẹ, người bạn thân của cha cậu đưa cậu về nuôi nấng. Cậu không thể làm phiền người khác mãi như thế được, và nhất là người đó.

-Cậu… sẽ dự kỳ thi với tôi chứ? Thiên Yết? – Kết ngập ngừng vì cậu biết gia đình Thiên Yết đã bị chính triều đình hãm hại, cả mẹ cậu – một pháp sư danh tiếng của Zodiacsland vì thế mà đau buồn, sinh bệnh rồi mất.

-…. – Một sự im lặng thoáng buồn bã cùng với cái lắc đầu khe khẽ.

-Tôi xin lỗi… Yết à. – Ma Kết xụ mặt, cụp mi xuống lầm bầm nói trong họng, nhưng một bàn tay khác lại nâng khuôn mặt cậu lên.

-Nhưng tôi sẽ luôn chờ cậu ở đây. Nhé! – Một nụ cười. Nó khiến Ma Kết cảm thấy nhẹ nhàng.


~~~End Flashback~~~









- Tôi vẫn chưa bao giờ hối tiếc về tình yêu của tôi.





Em!





Người khiến tôi có thể trở thành một con mèo





hay cả một con hổ. 





Dù có chết tôi vẫn mong





vui tươi lên, em nhé.





- Tôi vẫn chưa bao giờ hối tiếc về tình yêu của tôi.





Anh!





Người luôn khiến tôi phát điên





từ nét mặt ngượng ngùng hay đôi mắt đăm chiêu.





Dù có chết tôi vẫn mong





hãy quên tôi đi!





Xem nó như một ký ức buồn





mà thôi.




============================================
Quân phục của Ma Kết, ta vẽ xấu nhá:)) nàng nào ko hiểu hướng dẫn sử dụng trong đó hỏi ta=)). Bản gốc là của Thống chế Michel Ney, thường mang boot cao tới gối chứ ko mang tất
Hội đồng ABYS chap 10b 052-jpg
Cái cây giắt ngang hông là gậy chỉ huy, thường của thống chế Pháp phải là gậy to hơn, quấn lụa xanh và gắn sao. Còn cái huy hiệu thì các nàng bơ nó đi, ta vẽ đại vì thấy chỗ đó trống quá, còn hoa tuyết thì ta ko biết vẽ
 
 

Hội đồng ABYS chap 10b

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» hội đồng ABYS chap 11
» Hội đồng ABYS chap IIb
» Hội đồng ABYS chap 1,2,3,4
» Hội đồng ABYS chap 5,6,7,8
» Hội đồng ABYS chap 9
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian các truyện thuộc thể loại khác :: Đam mỹ :: Hội đồng ABYS-