Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Yêu và hận chương 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bi Phạm
Học sinh chưa nhận lớp
Bi Phạm
Giới tính : Nữ
Zodiac : Pisces
Tổng số bài gửi : 16
Birthday : 22/02/1997
Join date : 16/07/2013
Yêu và hận chương 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Yêu và hận chương 8   Yêu và hận chương 8 Icon_minitimeTue Aug 20, 2013 7:25 pm

Tại vùng quê yên bình, có một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà hơn tháng trước vừa có một tang lễ. Một chàng trai mặc sơ mi đang ngồi trước hiên nhà, tay bấm điện thoại, suốt mấy tiếng qua người ta vẫn thấy anh ngồi như vậy
 
-thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không…….-Cự Gỉai dập điện thoại
 
Đúng là anh bực thật rồi. Mà bực cũng đúng, từ ngày nghe tin cha mất, anh phải về quê, do quá gấp gáp không thể đưa cô đi cùng. Đến giờ cũng hơn một tháng rồi, mấy ngày đầu anh và cô còn thường xuyên liên lạc nhưng còn bây giờ thì tìm cô còn khó hơn tìm vàng
 
Đau đầu vì lo cho tang lễ của cha, giờ lại còn phải lo cho cô nữa, đúng thật điên mất thôi
 
Cũng may cho anh là ngày hôm biết tin Thiên Bình đã xin theo cùng anh, cô ít nhiều cũng phụ giúp anh mọi chuyện. nỗi buồn giờ cũng vơi, giờ thì lại phải lo lắng cho cô
 
-uống nước cam đi, lại gọi cho cô ấy à? cứ 5 phút anh lại gọi, không phiền sao?-Thiên Bình chìa lon nước cam cho anh, ngồi xuống bên cạnh hỏi, cô đã quá quen với cảnh này
 
Nói đúng hơn thì ngày nào giờ này anh cũng ra đây ngồi điện thoại cho Sư Tử, nhưng không hiểu vì sao gần đây Sư Tử không nghe điện thoại, lâu lâu lại còn tắt máy nữa. thấy Cự Gỉai lo sốt vó vì Sư Tử lòng cô không khỏi mấy phần đau buồn, nhưng cô lấy tư cách gì để ghen với Sư Tử ? cô ta là bạn gái của Cự Gỉai, còn cô thì chẳng là gì cả
 
-thật là, không biết cô ấy làm gì mà anh không tài nào liên lạc được, anh rất lo-Cự Gỉai cầm lấy lon nước, tu một hơi, anh vẫn nhìn chiếc điện thoại trên tay
 
Đặt lon nước xuống, anh lại gọi cho Sư Tử. Thiên Bình ngồi bên cạnh, hai tay vòng qua gối, tựa đầu lên đó, nghiêng mặt nhìn anh. Cô vì anh bỏ cả công việc theo anh về nhà lo chuyện nhà của anh, vậy mà chưa bao giờ thấy anh lo cho cô như thế. Còn Sư Tử thì khác, cô ta luôn khiến anh bận lòng, vậy mà anh lúc nào cũng coi cô ta như báu vật.
 
“thật ra em đang làm gì vậy Sư Tử ? có biết anh đang rất lo ?”
 
o0o0o
 
Cùng lúc đó, tại phố thị nhộn nhịp, một đôi nam nữ đang sóng vai nhau ở khu trò chơi trong siêu thị, họ cười rất vui, nhìn vào không khác gì một cặp
 
-hahahaha….công nhận trò ban nãy vui thật-cô gái cười thoải mái, bá vai chàng trai-này vào chụp hình sticker đi
 
-cô là trẻ con đấy à ?-chàng trai véo mũi cô trêu
 
-sao cũng được, đi thôi- cô cong môi, lôi anh vào chỗ chụp hình
 
*tách tách tách*
 
-há há nhìn mặt anh kìa, ngố không chịu được, để tôi vẽ cho anh thêm râu nhá-cô gái cầm bút lên, vẽ mấy sợi râu cong cong vào bức hình của cả hai
 
-cô cũng có hơn gì tôi, để tôi cho cô thành con mèo luôn này-chàng trai cũng không chịu thua, lấy bút vẽ mấy sợi ria mèo lên mặt cô
 
Hai người bước ra khỏi chỗ chụp hình, cô gái cầm xấp hình toan nhét vào túi xách thì bị chàng trai giựt lại
 
-cô định độc chiếm hết sao? cho tôi một bức với
 
-nè để tôi chọn, anh lấy tấm đẹp nhất thì sao?-cô gái nhón chân muốn giành lại số hình nhưng với chiều cao khiêm tốn so với anh thì cô chẳng tài nào giựt được nên anh đã nhanh chóng rút ra một tấm mà anh vừa ý nhất
 
-anh lấy tấm nào đấy? cho tôi xem
 
-là tấm tôi vẽ ria mèo cho cô đấy-anh cười hiền, nhét tấm hình vào áo vest
 
-tôi thích tấm đó, đổi đi-cô gái nũng nịu kéo tay áo anh
 
-không đổi, tôi chỉ lấy một tấm, nếu cô còn cằn nhằn tôi sẽ lấy hết chỗ hình đó-anh vênh mặt dọa cô, nhưng trên môi thì lại cười tươi thấy rõ
 
Cô xụ mặt, ngu sao lại để mất mấy tấm hình chụp được anh cười ? thà mất một tấm mà có nhiều hơn. Chu chu môi, cô kéo anh vào quán bánh kem
 
-nè cô đúng là mèo, lại còn là mèo bẩn nữa-anh nhăn mặt nhìn cô ăn kem dính cả lên mặt
 
-kệ tôi, anh lo ăn đi-cô lấy khăn giấy chùi chùi rồi cắm cúi ăn tiếp
 
Sư Tử và Ma Kết đã trở thành bạn thân sau lần hợp tác giữa hai công ti, giờ đây cưa hễ rảnh rỗi là anh lại lái xe đưa cô đi chơi. Những lần đi chơi sau này thường có người gọi điện thoại cho cô, hỏi ra thì mới biết cô là hoa đã có chủ, thế nên dù trong lòng có yêu cô bao nhiêu thì ngoài mặt anh cũng chỉ có thể xem cô như bạn bè bình thường
 
“đôi lúc không nói sẽ tốt hơn”


Còn Sư Tử, dạo gần đây hay đi cùng Ma Kết nên trong lòng sớm đã dành cho anh một vị trí thật đặc biệt, có lẽ vị trí đó cũng ngang như vị trí của Song Ngư trong lòng cô. Đi với anh nhiều nên cô cũng biết thêm nhiều về anh. Chẳng hạn như anh thích cười nhưng rất ít khi cười, anh là người ấm áp nhưng luôn tạo cho mình lớp vỏ lạnh lùng, anh thích nghe nhạc nhẹ nhàng lãng mạn, anh thích ăn món cay, anh thích trang phục màu trắng và đen, anh thích phòng cách cổ điển lãng mạn, anh thích cái này, anh thích cái kia, tất cả về anh dường như cô đều hiểu rất rõ. Đã vậy một tháng trước Cự Gỉai lại phải về quê lo tang cho cha, cô không thể đi theo do công việc quá bận, vậy là tình cảm giữa cô và Cự Gỉai ngày càng bị cô lãng quên, thay vào đó cô lại nhớ những giây phút bên Ma Kết nhiều hơn.  Không phải cô quên béng mất Cự Gỉai, chỉ là cô ít khi chủ động liên lạc với anh, đôi lúc quá bận nên không nghe điện thoại của anh được. nhưng có lẽ sau này cô và Cự Gỉai cần sẽ tìm hiểu nhau thêm nếu muốn tiến đến hôn nhân. Cô nhận ra cô chưa từng biết Cự Gỉai có thói quen gì, có sở thích ra sao, trong khi đó những khoảng này về Ma Kết thì cô hiểu rất rõ. Phải chăng cô đã thay đổi ?
 
Gặp nhau chưa chắc đã yêu nhau, yêu nhau chưa chắc đến được với nhau, đến với nhau chưa chắc sẽ sống bân nhau răng long đầu bạc. đôi khi trong cuộc sống có những điều mà ta không thể ngờ tới
 
o0o0o
 
-Song Ngư à, anh xin lỗi nhưng chúng ta không hợp, mình chia tay đi
 
Lời nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên, nhưng đối với người nghe thì không ấm áp chút nào cả
 
o0o0o
 
Song Ngư ngồi trong phòng, đã hai tuần kể từ khi Xử Nữ nói chia tay, đã hai tuần cô không ra khỏi phòng, đã hai tuần cô không đi làm, hai tuần khóc lóc khổ sở. hai mắt long lánh giờ đây đã thâm quần, mái tóc dài đầy tự hào giờ trở nên xơ xác, khôn mặt hông hào đã không còn mà thay vào đó là khuôn mặt gầy gò, hốc hác. Trông cô lúc này đến là tội nghiệp.
 
~~Nhớ lại hôm đó~~
 
Quán cà phê quen thuộc của anh và cô. Vẫn là chỗ ngồi đó, vẫn là thói quen đó, vẫn là hai con người đó, nhưng giờ này trên gương mặt cô gái đã không còn niềm hạnh phúc, trên gương mặt chàng trai đầy vẻ hối lỗi
 
-Song Ngư à, anh xin lỗi nhưng chúng ta không hợp, mình chia tay đi
 
Cô nâng mi nhìn anh, đôi con ngươi to tròn long lanh đầy sự ngạc nhiên, khóe môi cô mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi cô lại im lặng, cúi đầy, tay lại khuấy tách capuchino. Cô đã linh tính trước có điều không hay mấy ngày nay, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thế này
 
*im lặng*
 
-lí do ?-cô hỏi ngắn gọn
 
-anh đã có bạn gái, xin lỗi em, anh đã lầm tưởng tình cảm của mình dành cho em là tình yêu cho đến khi anh gặp cô ấy-anh ngập ngừng nói, thật sự anh rất có lỗi với cô
 
-bao giờ ?-cô lại hỏi sau một lúc im lặng. Có vẻ như cô đang cố gắng kìm nén
 
-lúc ở Paris, anh và cô ấy…..anh thật xin lỗi-kết thúc câu nói, anh cúi đầu nhìn chăm chăm tách cà phê đã nguội của mình, anh không biết nên nói gì với cô nữa
 
Không gian lãng mạn trong quán đối với cả hai bây giờ trở nên thật nặng nề. không ai lên tiếng thêm câu nào, cũng không ai nhìn nhau nữa. anh cứ chăm chú nhìn tách cà phê còn cô cứ khuấy khuấy tách capu của mình như một công việc hiển nhiên.
 
Rốt cục, không chịu nổi, anh đứng dậy, thanh toán tiền rồi quay sang cô
 
-anh đi trước, dù không còn là gì nhưng anh vẫn luôn xem em như em gái của mình, hãy tìm anh khi em buồn, em rảnh hay khi em khó khăn, anh sẽ sẵng lòng giúp đỡ em, như một người anh trai đối với em gái, và cũng là một phần thành ý anh muốn bù đắp cho em, tạm biệt em Song Ngư, anh luôn yêu quý em.
 
Anh trai ?
 
Em gái ?
 
Bù đắp ?
 
Yêu quý ?
 
Anh đang thương hại tôi đó à ? anh coi tình cảm của tôi như món đồ chơi, sau khi đập tan nó thì anh lại muốn hàn nó lại bằng sự thương hại ? hahaha thì ra trong mắt anh tôi rẻ tiền như thế sao ? không được khóc nghe Song Ngư, mày không được khóc vì hạng người đó
 
*tách, tách, tách*
 
Hàng loạt tiếng nước rơi vào ly capuchino trên bàn. Đúng, cô đã không nghe lời lí trí, cô đã yếu đuối, cô khóc, khóc cho số phận của mình, số phận luôn bị người khác chiếm tình cảm
 
Đau
 
Trái tim như bị ai đó lấy mất một nửa rồi
 
Hụt hẫng
 
Tôi sẽ sống thật tốt, tốt hơn anh để tôi sẽ cười nhạo anh. Tôi hận anh. Anh sẽ phải trả giá vì đã khiến tôi như thế này
 
“con hãy nhớ hạnh phúc là thứ phải giành lấy, chứ không phải là thứ tự có được. Song Ngư, con phải nhớ lời mẹ dạy”
 
Đúng vậy, hạnh phúc không phải thứ tự có được, hạnh phúc phải do tự ta tìm kiếm, tự ta giành lấy
 
Và cô sẽ tự mình giành lấy hạnh phúc của mình. Song Ngư sẽ phụ người chứ không để người phụ mình
 
Cô đứng dậy, lau nước mắt, rồi ngẩng cao đầu rời đi.
 
Khi một thiên thần muốn trở thành ác quỷ thì nó sẽ là con ác quỷ tàn nhẫn nhất


 
 
-o0o-
 
Tại nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm thành phố, trong căn phòng ăn rộng rãi xa hoa, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ váy đen dài ngang gối, tóc búi cao làm tôn lên nét quý phái của bà. Bà đi đi lại lại, miệng liên tục nhắc nhở hai người đàn ông còn lại trong phòng phải làm thế này, làm thế kia. Còn người đàn ông trung niên trông rất oai phong, mặc vest đen ngồi trên ghế đọc tạp chí, trông ông rất bình thản như chẳng có chuyện gì. Người đàn ông còn lại, à không, phải nói là một chàng thanh niên mới đúng, anh ta mặc vest xám, cổ không thắt caravat mà thắt nơ cùng màu, anh ngồi trên ghế, hai chân không yên vị mà gác lên một cái ghế kế bên, đầu gật gật
 
-ông chỉnh lại caravat đi, sửa lại áo khoác kìa, Kim Ngưu, con ngồi ngay ngắn lại-giọng Ngưu mẹ hối thúc hai cha con
 
-kìa bà, có phải lần đầu chúng ta gặp mặt gia đình họ đâu-Ngưu ba cuối cùng cũng buông tạp chí xuống, nghe lời vợ chỉnh lại trang phục mà cằn nhằn
 
-biết là vậy, nhưng đây là lần đầu hai đứa nhỏ gặp mặt, cũng phải ăn mặc tươm tất chứ-Ngưu mẹ giải thích, lại quay sang Kim Ngưu quát-Kim Ngưu, ngồi ngay ngắn lại, chỉnh lại trang phục của con đi
 
Kim Ngưu vẫn không nhúc nhích, tiếp tục ngồi gật gật, thỉnh thoảng lại còn hú lên một tiếng
 
Ngưu mẹ nhẹ nhàng tiến đến gần con trai yêu quý, bà mỉm cười gian xảo, đoạn bà giơ tay, dùng hết sức bình sinh đập vào lưng cậu quý tử một phát
 
*bang*
 

 
Người trên ghế bị đánh suýt lòi tròng mắt ra ngoài, lập tức gập người lại, phone cũng rơi ra, gương mặt tràn đầy niềm “ đau”
 
-mẹ, mẹ làm gì vậy ? đau chết con rồi-Kim Ngưu khóc không ra nước mắt, banh mồm la
 
-ôi, mẹ thấy có con muỗi, đập nó chết ấy mà-Ngưu mẹ lại cười gian
 
-ô thế con muỗi chắc phải to lắm đây-Kim Ngưu hờn dỗi
 
-đúng a, to thế này này-vừa nói bà vừa giơ tay ra tả lại kích cỡ con muỗi cho Kim Ngưu xem
 
Kim Ngưu xì một tiếng, lại tiếp tục đeo phone vào, lắc lắc cái đầu. Ngưu mẹ thấy vậy liền giựt phăng phone ra, vặn loa hết cỡ vào tai Kim Ngưu
 
-mau cất ngay phone, lo mà chuẩn bị đón gia đình chú Bảo đi
 
-nhưng mà…………
 
Kim Ngưu im phắt khi thấy ánh mắt sắc lẻm của mẹ mình, tình hình này mà còn nói thêm chắc lát nữa cái ipod này sẽ về đoàn tụ với mấy cái trước mất. thôi thì thuận theo ý trời mà sống lâu
 
Kim Ngưu đứng dậy, chỉnh lại trang phục, lại ngồi xuống ghế, hai tay để trên gối, trông chẳng khác gì học sinh gương mẫu
 
-ngoan, tiểu bảo bối lát về mẹ thưởng cho cục cưng nga-Ngưu mẹ vò vò đầu cậu con trai sủng nịnh
 
Gia đình này thật rất đáng yêu nha, từ trên xuống dưới chỉ phân ra hai cấp bật. Một là người cầm quyền, hai là người có quyền nhưng không cầm được. Và đương nhiên người cầm quyền chỉ có một và đó là Ngưu đại phu nhân của chúng ta, còn hai cha con Kim Ngưu thì chính là giai cấp phục tùng người cầm quyền. ai bảo cha con anh quá thương mẹ, thương vợ làm chi
 
*cạch*
 
Cánh cửa phòng ăn mở ra, gia đình ông Bảo cũng đã đến. ông Bảo Lâm đi đầu, ông mặc vest trắng thanh lịch, phía sau ông hai mẹ con bà Bảo cũng đang khoác tay nhau bước vào. Bảo phu nhân  mặc bộ váy vàng nâu, trên cổ có đính hoa văn trông rất đẹp, còn Bảo tiểu thư mặc bộ đầm dài ngang gối, phần tùng xòe rộng, màu trắng kem, tóc dài đen buông thả tự nhiên, trông cô không khác gì một cô công chúa

 
-a anh chị đến rồi, mời ngồi-Ngưu mẹ thân thiện chào hỏi-ông ra chào hỏi anh Bảo đi
 
-không sao, chúng ta là chỗ thâm giao, chị không cần khách khí như vậy-Bảo phu nhân vui vẻ nói
 
Cả hai gia đình ngồi vào bàn, Ngưu mẹ cố tình để Kim Ngưu ngồi kế cô Bảo tiểu thư kia khiến anh cảm thấy rất ngộp ngạt. Cô gái này, không biết cô ta là cố tình hay do bản tính cô ta như vậy nữa, chỉ thấy cô ta cười suốt, mở miệng ra là vâng vâng dạ dạ, nói những lời hoa mĩ nghe mà nhàm chán, nếu không vì Ngưu mẹ thì anh đã về từ lâu
 
-Bảo tiểu thư, năm nay cháu bao nhiêu rồi ? lần trước gặp cháu còn là một nhóc con, giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi đây này-Ngưu mẹ khen tới tấp khiến cô nàng đỏ mặt
 
-bác gọi cháu là Bảo Linh được rồi ạ, Bảo tiểu thư nghe xa lạ quá, cháu năm nay 20 rồi ạ-Bảo Linh thẹn thùng đáp
 
-ô lớn thế này rồi à ? Kim Ngưu nhà bác đã 24 rồi, trông xứng đôi lắm đấy, chị xuôi chị thấy thế nào ?-Ngưu mẹ thoải mái nói làm Bảo linh càng thêm đỏ mặt
 
-vậy thì còn gì bằng, không biết Tiểu Ngưu có ý kiến gì không ?-Bảo mẹ cười nói
 
Bảo Linh lén đưa mắt nhìn sang Kim Ngưu đang chăm chú ăn. Từng nét, từng nét trên gương mặt anh đều thu hút sự chú ý của cô. Ngay từ lúc mới bước vào thì cô đã bị anh bỏ bùa mê rồi. khuôn mặt nam tính, dáng người cao to, lại còn phong thái có vẻ lạnh lùng kia nữa. Ô ô ngồi gần anh thật sắp khiến cô chết ngạt mất thôi
 
-Kim Ngưu, con ăn mãi thế ?-Ngưu mẹ quát to làm Kim Ngưu đang ăn sặc sụa
 
Bảo Linh thấy vậy vội rút khăn giấy đưa anh. Kim Ngưu đưa tay nhận khăn giấy, đồng thời cũng nhìn cô. Đây là lần thứ hai từ lúc bước vào anh nhìn cô. Thật sự cô rất giống một người anh gặp, giống từng nét trên khuôn mặt, chỉ khác là mái tóc cô màu đen mà thôi.
 
Bảo Linh thấy anh nhìn mãi thì đâm ra ngại, cô cúi mặt xuống, hai má đỏ ửng
 
Kim Ngưu định thần, lấy lại phong thái vốn có, anh cằn nhằn mẹ mình
 
-mẹ à, định hại chết con trai mẹ sao ?
 
-con ăn cứ như bị bỏ đói không bằng, để bác Bảo cười cho này-Ngưu mẹ nói đùa
 
-thanh niên trai tráng phải ăn nhiều rồi, không sao
 
Kim Ngưu nghe vậy thì nhăn răng ra nhìn mẹ anh cười hề hề, trông cái mặt bảnh bao kia thật ngố không chịu nổi, xong lại cắm đầu tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Ngưu mẹ thấy thế chỉ còn cách cười trừ
 
-Bảo Linh này, cháu thấy Tiểu Ngưu nhà bác thế nào ?-Ngưu mẹ dò hỏi cô con dâu tương lai
 
-dạ, anh ấy rất tốt ạ-Bảo Linh e thẹn đáp
 
-cô chưa gặp tôi lần nào mà biết tôi tốt sao ? cô dễ tin người thật đấy-Kim Ngưu đang ăn nghe Bảo Linh nói vậy liền ngậm một mồm đầy thức ăn nói có vẻ mỉa mai
 
-em …….. em ……..
 

 
Ngưu mẹ thẳng chân đá vào ống quyển Kim Ngưu khiến cậu chàng kêu một tiếng vang trời
Kim Ngưu đột ngột la lên khiến không khí ngượng ngùng khi nãy tan biến hết, Bảo Linh vội quay sang hỏi thăm nhưng Kim Ngưu chỉ lạnh lùng ừ hử cho qua chuyện rồi thôi. Mặc dù Bảo Linh rất giống cô ấy nhưng cô và cô ấy hoàn toàn khác nhau, cô ấy sẽ không bao giờ nhẹ nhàng với anh như Bảo Linh, sẽ không có thái độ e dè với anh như Bảo Linh, và anh thì yêu cái sự thô lỗ của cô ấy hơn là cái sự dịu dàng của Bảo Linh.
 
Bữa ăn kết thúc khá vui vẻ ngoại trừ việc Kim Ngưu liên tục bị Ngưu mẹ đá vào chân đau điếng vì tội ăn nói không lựa lời, ngoài ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Kim Ngưu nghe lời Ngưu mẹ đưa Bảo Linh về trước để người lớn hai bên còn nói chuyện
 
~Trên xe về nhà~
 
Kim Ngưu ngồi cầm lái, một tai gắn phone, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng nhịp nhịp, anh đã trút bỏ áo vest vướng víu, nơ trên cổ áo cũng tháo ra quăng mất, trên người giờ chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng cởi bỏ vài nút trên cùng và quần tây xám, nhưng những điều đó lại không khiến anh mất đi vẻ đẹp vốn có mà càng khiến Bảo Linh mê mẩn vẻ đẹp lãng tử kia
 
Anh xoay sang, bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh chăm chăm thì lên tiếng hỏi
 
-tôi lạ lắm sao ?
 
-khô ….. không ….. không ạ-Bảo Linh ấp úng
 
Anh cười giòn tan khiến cô càng thêm xấu hổ. bị bát gặp đang ngắm nguời ta trắng trợn ra thế không xấu hổ sao được.
 
Không khí lại im lặng, cô thật sự thấy rất ngộp ngạt nên bạo dạn lên tiếng bắt chuyện trước
 
-anh Kim Ngưu, anh ghét em sao ?
 
-không
 
-em cảm thấy anh chẳng có chút thiện cảm nào với em-Bảo Linh xụ mặt nói
 
-là cô nói, tôi không có nói thế-Kim Ngưu vẫn không nhìn cô, đúng là anh không có thiện cảm với cô nhưng cũng không đến nỗi ghét cô
 
Nhận được câu trả lời khiến Bảo Linh cứng họng. suốt đoạn đường về nhà cô cũng chẳng dám mở miệng nói chuyện với anh thêm nữa. không khí trong xe càng ngày càng ngộp ngạt, khó xử
 
Đưa Bảo Linh đến cổng nhà, Kim Ngưu thò đầu ra xe nói như một phép lịch sự :
 
-tạm biệt, ngủ ngon
 
Và phóng xe đi thẳng, bỏ lại Bảo Linh đứng ngẩn ngơ
 
Anh không thích em thì em sẽ làm anh phải chú ý đến em, nhất định là thế, Kim Ngưu anh hãy đợi xem
 
o0o0o
 
*tích tắc, tích tắc, reng reng reng*
 
Tiếng đồng hồ chạy im im rồi kêu lên nghe đinh tai nhức óc. Người nào đó trong chăn vẫn chưa chịu ngồi dậy, tiếp tục trùm kín đầu, một tay thò ra khỏi chăn mò mẫm tìm cái vật thể đang “kêu la” in ỏi kia và ném mạnh vào tường.
 
“Nín rồi, thật thoải mái quá nha, còn sớm vậy mình nướng thêm chút nữa vậy”
 
Không khí lại tiếp tục im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của ai kia mà thôi. Và rồi lại một “vật thể lạ” phát ra tiếng kêu nữa
 
-chết tiệt
 
Sư Tử tung chăn, bật dậy, hai mắt vẫn còn nhắm hít, chửi một tiếng, cô đưa tay với lấy điện thoại
 
-Sư Tử nghe ?
 
-chị Sư Tử, giúp em với, mấy hôm nay chị Song Ngư cứ như người khác vậy-đầu dây bên kia là gọng Bạch Dương hoảng hốt, nghe như sắp khóc đến nơi
 
-huh ? em bình tĩnh, từ từ nói chị nghe-Sư Tử dụi dụi mắt hỏi
 
-chị Song Ngư ấy, dạo này không hiểu vì chuyện gì đột nhiên thay đổi ngoại hình, cả tính cách cũng dường như thành một người khác, em có hỏi thế nào chị ấy cũng chẳng chịu hé môi nửa lời-Bạch Dương trình bày cặn kẽ
 
-được rồi, được rồi, em bình tĩnh lại, chị sẽ nói chuyện với Song Ngư-Sư Tử cố trấn an Bạch Dương
 
-cảm ơn chị
 
Sư Tử phi xuống giường, vào nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi đến cửa hàng hoa tìm Song Ngư
 
Đã lâu rồi không quan tâm đến cậu ấy, có lẽ nên là lúc này
 
o0o0o
 
*leng keng*
 
Chuông cửa vang lên nhè nhẹ, Sư Tử bước vào cửa hàng, tiếng máy lạnh chạy đều đều, hương thơm thoảng thoảng của hoa bay khắp nơi làm người ta thấy thật thoải mái. Sư Tử đang chăm chú quan sát xung quanh tìm kím bóng hình quen thuộc của Song Ngư, chợt cô dừng mắt về phía chỗ để hoa tulip, một bóng người nhỏ nhắn nhưng ăn mặc khá sành điệu, trông rất bắt mắt nha. Dù đứng từ phía sau, chỉ thấy mái tóc bob uốn xoăn phần đuôi, trên người mặc một chiếc quần short đen, áo khoác đen và bốt đen cùng màu, nhìn tổng thể tuy có đơn giản nhưng rất thu hút ánh mắt người khác.
 
-chị Song Ngư, có bạn đến tìm chị kìa
 
Sư Tử giật mình, đến đây cốt để tìm Song Ngư hỏi chuyện, ai dè lại lo ngắm người ta mà quên mất. và rồi Sư Tử lại một lần nữa đứng hình khi bóng dáng lúc nãy quay người lại
 
Là Song Ngư
 
Không thể nào, sao Song Ngư lại như thế này ?
 
Sư Tử dụi dụi mắt, cố nhìn cho rõ, cố xác định mình không nhìn lầm
 
-cậu……cậu là Song Ngư sao ?-Sư Tử lắp bắp chỉ tay về phía Song Ngư hỏi
 
-cậu nói đúng không ?-Song Ngư cất giọng trong trẻo, ánh mắt đùa hỏi Sư Tử
 
Sư Tử lắc lắc đầu như muốn dứt khỏi cơn say rượu. đã nghe Bạch Dương nói Song Ngư thay đổi, nhưng không ngờ lại thay đổi đến mức này. Váy hoa ngọt ngào ngày trước giờ lại trở thành một tông đen, mái tóc đen mượt ngày nào giờ lại ngắn củn cỡn xoăn tít nữa chứ, lại còn giọng điệu kia nữa, chẳng còn là Song Ngư ngày nào nữa rồi
 
~quán cà phê gần đó~
 
Hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, một cô xinh đẹp, nổi bật còn một cô quyến rũ nhưng cũng rất dễ thương, quả là hai mĩ nhân hiếm có nha
 
-xin hỏi hai cô dùng gì ?-người phục vụ lên tiếng hỏi nhưng mắt vẫn không dám ngước nhìn khách hàng của mình
 
-cho bọn em hai capuchino nhé-Song Ngư vừa cười nói vừa nháy mắt với anh chàng phục vụ khiến mặt anh ta đỏ bừng
 
-cậu học đâu ra thói đó thế ?-Sư Tử có vẻ không hài lòng về sự thay đổi này của Song Ngư
 
-tự nhiên thôi, thay đổi một chút sẽ tốt hơn mà-Song Ngư dửng dưng nói, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ
 
Đúng, đôi lúc thay đổi sẽ giúp con người ta thoải mái hơn. Nhưng với cô, dù thay đổi như thế nào thì trong lòng cô vẫn không yên
 
Sư Tử im lặng nhìn cô bạn thân. Quả là thay đổi rất nhiều, nhưng có một chuyện sẽ không bao giờ thay đổi
 
-chuyện rất lớn phải không ?-Sư Tử bâng quơ nói, khóe miệng cô mỉm cười, cô không hiểu Song Ngư thì ai hiểu
 
-có lẽ
 
-rất đau ?-Sư Tử lại hỏi nhưng mắt không nhìn Song Ngư nữa
 
-đau hay không cũng chẳng quan trọng nữa
 
Hai tách capuchino nóng hổi được đặt trên bàn, Song Ngư và Sư Tử đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Cả hai im lặng một lát Song Ngư lại lên tiếng
 
-cậu có hứng thú không ?
 
Sư Tử mỉm cười, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo kia thay cho câu trả lời, dù Song Ngư cố tỏ ra bình thường nhưng ánh mắt cô đã tố cáo rất rõ
 
-mình và Xử Nữ đã kết thúc-Song Ngư lại cười
 
Giật mình khi nghe Song Ngư nói vậy, rất muốn mở miệng hỏi nhưng Sư Tử vẫn im lặng nhìn cô gái đối diện. đôi mắt trong veo kia đã mất đi vẻ hồn nhiên vốn có, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ thu không tí gợn sóng
 
-anh ta nói chỉ xem mình như em gái, và anh ta đã quen người khác khi còn ở nước ngoài-Song Ngư lại đều đều lên tiếng, giọng nói như đang kể một câu chuyện của ai khác chứ không phải của cô
 
-nếu đau khổ như vậy sao cứ phải kìm nén ?-Sư Tử đau lòng khi thấy Song Ngư như thế
 
-đôi lúc như vầy sẽ tốt hơn-Song Ngư nhẹ giọng trả lời, ánh mắt lại hướng ra phía cửa sổ
 
Cả hai cứ ngồi mãi như vậy, hai tách cà phê trên bàn gỗ đã nguội từ lúc nào, bên ngoài ánh nắng buổi sáng yếu dần, những đám mây đen đang kéo đến, trời sắp đổ mưa, cũng như ai đó lúc này đang đổ một cơn mưa trong lòng mình
 
yumileo2607
Học sinh chưa nhận lớp
yumileo2607
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 88
Birthday : 26/07/2000
Join date : 21/06/2013
Yêu và hận chương 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu và hận chương 8   Yêu và hận chương 8 Icon_minitimeFri Aug 23, 2013 11:21 am

Hay wa t/g!! ma mih ko hih dung ve thay doi cua Song Ngu nhu the nao het ah TT-TT
 
 

Yêu và hận chương 8

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Xin lỗi, chỉ vì em là kẻ thứ ba (Chương 2c)
» Yêu và hận chương 4
» Yêu và hận chương 5
» Yêu và hận chương 9
» Yêu và Hận - Chương 2
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Yêu và hận-