Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Yêu và hận chương 10

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bi Phạm
Học sinh chưa nhận lớp
Bi Phạm
Giới tính : Nữ
Zodiac : Pisces
Tổng số bài gửi : 16
Birthday : 22/02/1997
Join date : 16/07/2013
Yêu và hận chương 10 Empty
Bài gửiTiêu đề: Yêu và hận chương 10   Yêu và hận chương 10 Icon_minitimeThu Sep 12, 2013 3:57 pm

Chương 10


Người ta vẫn thường nói tình bạn là tiền đề cho tình yêu, có lẽ đúng như vậy, quá trình để tìm hiểu một người yêu thì đó là khoảng thời gian cả hai làm bạn, hiểu nhau rồi mới tiến đến yêu nhau. Nhưng có khi quá hiểu nhau, quá thân nhau đến nỗi chẳng thể nghĩ rằng đối phương có cảm tình với mình, hay giả như cả hai đều muốn tiến thêm bước nữa nhưng lại chẳng dám mở lời.
 
Tiết học sáng nay thật nhàm chán, đối với Nhân Mã là vậy. từ hôm ấy đến giờ mỗi tiết học với anh đều nhàm chán. Xoay qua nhìn Bạch Dương, anh thở dài. Bạch Dương vẫn hồn nhiên, vô tư như thế nếu nói cho cô ấy biết thì sẽ như thế nào?
 
~reng, reng, reng~
 
Tiếng chuông báo hết giờ kêu ầm ĩ, Nhân Mã chán nản thu dọn tập sách cho vào cặp. vừa định bước qua chỗ Bạch Dương thì có tiếng gọi vang lên
 
-anh Nhân Mã, về thôi
 
“lại tới rồi, trời ạ con bé không biết mệt sao?”
 
-người tình bé nhỏ của cậu lại đến kìa, mau về đi-Bạch Dương châm chọc
 
-ahhhh, cậu thôi đi, biết vậy hôm đó tớ bỏ mặc nó cho rồi-Nhân Mã kêu lên một tiếng, vò vò mái tóc rối bung lên
 
~nhớ lại hôm đó~
 
-này cô bé, đi đâu vội vậy?
 
-tránh ra, tôi phải về nhà
 
-ở lại chơi với bọn anh, về chi vội
 
-tôi bảo tránh ra, lũ côn đồ
 
-con này láo, cho nó biết tay đi tụi bây
 
-á, tránh ra, tôi la lên bây giờ, tránh ra, buông tôi ra
 
Cuộc đối thoại đó vô tình lọt vào tai Nhân Mã, và thế là máu anh hùng trỗi dậy, anh quăng chiếc xe đạp cho Bạch Dương giữ rồi xông vào bọn lưu manh đánh. Một mình anh đánh cho ba tên lưu manh bò càng.
 
-chúng bây còn bén mảng tới đây thì đừng trách tao-Nhân Mã lớn tiếng cảnh cáo
 
Đoạn anh xoay qua cô bé, cởi áo khoác choàng qua người cô, nhẹ giọng an ủi
 
-em đừng sợ, anh đã đuổi bọn chúng đi rồi, khoác tạm áo anh về nhà đi, lần sau đừng đi đường vắng nữa, nguy hiểm lắm
 
Đỡ cô bé đứng dậy, anh nở một nụ cười rồi chào tạm biệt đi mất, bỏ lại cô bé đứng hình sau nụ cười dịu dàng và màn anh hùng cứu mĩ nhân vừa rồi.
 
~hiện tại~
 
-anh Nhân Mã, nhớ anh quá, về thôi anh-con bé nhảy xổ tới, ôm cổ Nhân Mã nũng nịu
 
-ờ ờ về, về thôi Bạch Dương-Nhân Mã kéo tay Bạch Dương, tay còn lại đang cố gỡ cánh tay cô bé ôm cổ mình
 
Hai chiếc xe đạp song song nhau trên đường, Nhân Mã mặt mày nhăn nhó vì cô bé phía sau cứ ôm eo anh, còn léo nhéo bên tai nữa chứ. Bạch Dương thấy cảnh đó buồn cười không thể chịu được, mặc dù vậy nhưng cô vẫn thấy chút gì đó khó chịu len lỏi trong lòng.
 
-em thích anh Nhân Mã vậy sao cô bé?-Bạch Dương hỏi
 
-dạ, anh ấy vừa đẹp trai, vừa ga lăng, lại còn rất dũng cảm nữa-cô bé hồn nhiên trả lời, dựa sát mặt vào lưng Nhân Mã khiến anh hoảng hồn, tay lái chao đảo
 
Bạch Dương phì cười nhìn gương mặt cầu cứu của Nhân Mã mà trông đến tội.
 
Chiều hôm đó, sau khi đưa cục nợ của Nhân Mã về nhà an toàn, trên đường chỉ còn lại anh và cô
 
-sướng nhá, có một cô bé xinh xắn đồng ý nâng khăn sửa túi cho rồi-Bạch Dương trêu
 
-cậu thừa biết tớ không thích con bé mà, đừng trêu nữa được không?-Nhân Mã hậm hực nói
 
-ơ lạ chưa, tớ thấy con bé cũng xinh, nhà cũng khá giả đấy, lại còn thương cậu như thế, kiếm đâu ra một đứa tốt như vậy-Bạch Dương bỏ ngoài tai lời Nhân Mã, tiếp tục nói
 
-tớ không thích nó
 
-thôi đi, thích thì nói, giấu làm gì
 
Nhân Mã im lặng, anh không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa. thực chất anh không cần phải giải thích, người ngoài nhìn vào cũng rõ, anh chẳng thích con bé ấy, còn con bé đơn giản chỉ là thần tượng và mang ơn anh thôi.
 
 
Đường về nhà hôm nay có vẻ dài hơn mọi hôm, nắng cũng không còn cười đùa trên đôi vai họ nữa, và cũng không còn nghe tiếng cười đùa của Nhân Mã và Bạch Dương.
 
-o0o-


Từ sau hôm vụ ''anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng gặp nạn'' thì có vẻ cái nhìn của Bảo Bình về Kim Ngưu đã thay đổi.
''nhìn kĩ thì anh ta cũng đâu tệ. Cũng đẹp trai, menly, tốt bụng chứ''


Bảo Bình đang nằm sải lai trên giường, mơ mộng về ''hoàng tử'' Kim Ngưu


Chậc chậc, có người phải lòng Ngưu nhà ta rồi. Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà


Đột nhiên


Who let the dog out
Woof, woof, woof, woof
Who let the dog out
Woof, woof, woof, woof


Ôi trời, đến nhạc chuông điện thoại cũng phản ánh bản chất con người


Bảo Bình lười biếng, với tay lấy điện thoại đang tru tréo đầu giường, ê a trả lời:


-anô? Ai đấy?


-ân nhân đẹp trai đây-đầu dây bên kia vang lên tiếng Kim Ngưu cùng tiếng nhạc chát chúa ầm ầm


Bảo Bình hơi nhíu mày, cái tiếng nhạc khiến cô khó chịu


-mắc ói, gọi làm gì đấy?


-đi ăn không? Đang rảnh đây


-đi, sang đón tôi đi, đang ở nhà-Bảo Bình bật dậy như mông gắn lò xò, hai mắt sáng rực


-hôm nay cô không đến công ty à?-Kim Ngưu ngạc nhiên hhỏi


-không, tôi mệt quá, chắc sắp bệnh rồi-Bảo Bình kéo dài giọng như đang làm nũng


-cô mà cũng bệnh nữa hả?-đầu dây bên kia Kim Ngưu lầm bầm


-anh nói cái gì? Nói lại xem?


-tôi có nói gì đâu, thôi chuẩn bị đi, 15 phút sau tôi qua đón-Kim Ngưu nhanh chóng lảng sang đề tài khác


-liệu hồn anh đó-Bảo Bình gằn giọng, rồi gác máy


Xem ra cặp đôi trẻ này tiến triển khá tốt đây. Đến địa chỉ nhà, số điện thoại cũng biết rồi, còn thường đi với nhau nữa chứ, nhìn vào không biết còn tưởng hai người yêu nhau nữa a.


-o0o-


Yêu đơn phương là cái gì đó thật đau đớn. Cho đi rất nhiều mà chẳng nhận lại bao nhiêu.


Có phải cô đã quá ngu ngốc khi cứ khăng khăng tin vào cái lời hứa trẻ con 10 năm về trước? Có phải cô đã quá cố chấp khi cứ nghĩ anh sẽ là của cô?


''Mày thật ngu ngốc Thiên Bình à, mày là cái thá gì kia chứ? Mày lấy quyền gì tranh giành với người ta? Mày lấy quyền gì ghen với người ta? Haha con ngốc như mày đúng là mù quáng thật mà''


Tiếng nhạc hết cỡ ở bar không thể kéo Thiên Bình ra khỏi thế giới kia. Cô đau khổ, chán nản, tuyệt vọng.


Yêu? Có phải là cái tội không? Sao ông trời lại bắt cô phải đau đớn như thế này?


Thiên Bình nằm dài ra bàn rượu, hai má ửng  hồng do uống quá nhiều rượu, miệng cứ liên tục hét, la rồi lại cười ha hả. Tuy nhiên nước mắt trên má là không khi nào khô.


-thất tình à cô gái?-một giọng nói ngọt ngào vang lên


Thiên Bình khó nhọc ngẩng đầu, quay sang chỗ kế bên, hai mắt lừ đừ cố mở to nhìn kĩ. Trước mặt Thiên Bình là một cô gái thân hình hoàn hảo, mặc một chiếc váy bó sát màu đen trông rất quyến rũ. Khuôn mặt trắng hồng với đôi mắt đen kẻ đậm làm người khác bị hút hồn không thôi. Mái tóc dài uốn sóng bồng bềnh, lấp lánh dưới ánh đèn bar. Cô ta đẹp thật, mà hình như mình đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.


Thiên Bình vỗ vỗ vào đầu, cố nhớ lại. Đột nhiên cô gái kia cười lớn, Thiên Bình ngừng vỗ đầu, quay sang hỏi:


-cô cười cái gì?


-tôi cười vì cô quá ngốc, để tình yêu làm ra nông nỗi này-cô ta hớp một hớp rượu, thản nhiên nói


-cô nói cái gì? tôi thế nào thì mặc tôi-Thiên Bình say mềm, đầu nghiêng ngả, chỉ tay về phía cô gái hằn giọng


-nếu không phải vì tình tại sao cô lại ra thế này? Tôi rõ điều đó hơn cô-cô gái lại mỉm cười


Thiên Bình mất tỉnh táo, dựa gục vào bàn rượu, mắt lim dim, cô nghe bên tai tiếng nói ngọt ngào:


-thật giống tôi ngày đó, chỉ có điều tôi không tệ như cô. xem ra người đó rất quan trọng với cô nhỉ? Tôi cũng vậy, anh ấy rất qua trọng với tôi, ngày ấy tôi không thể ở bên anh ấy, nhưng bây giờ thì tôi hoàn toàn xứng đáng. Hãy nhớ nếu cô không từ bỏ được, hãy giành lấy. Hạnh phúc không phải thứ tự có được, chúng là do ta tạo ra. Thôi khuya rồi, tôi sẽ đưa cô về, để xem....


Cô ta vừa nói, vừa đưa tay vào túi xách Thiên Bình, lấy ra chứng minh thư. Rồi cô ta dìu Thiên Bình ra xe, nhanh chóng đưa cô về nhà.


Câu nói cứ như bài học, lảng vảng trong đầu Thiên Bình ''hạnh phúc không phải thứ tự có được, chúng là do ta tạo ra''

-o0o-


Nếu ta là người cao thượng, ta sẽ tha thứ. Nhưng thật tiếc, ta là con quỷ ích kỉ và mưu mô, thế nên ta sẽ trả thù. Lần này, ai cũng không thể ngăn cản ta. Ta sẽ khiến các ngươi đau hơn ta gấp trăm lần.


Song Ngư ngồi trong xe, khuôn mặt thanh tú không chút cảm xúc, ánh mắt trong veo sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa kính.


-cô nghĩ gì vậy? Nhìn mặt cô như đưa đám, thật khó coi-tiếng ai đó trầm trầm vang lên


Song Ngư quay sang người cầm lái, ánh mắt hằn vài tia khó chịu


-sao anh nói nhiều thế hả?


-tôi không muốn lát nữa người khác hỏi người yêu tôi vừa dự đám tang về hay sao thôi-Thiên Yết vẫn giữ thái độ hờ hững mà châm chọc


Song Ngư nhíu mày, vẻ khó chịu càng lộ rõ, môi định nói gì đó nhưng lại thôi, tiếp tục xoay người nhìn cửa kính


''cái vỏ bọc lạnh lùng này không phù hợp với cô chút nào''


~Nhà hàng tiệc~


Song Ngư và Thiên Yết đã tới, nhưng vùng vằn mãi cũng chưa vào trong


-nếu không nhanh lên chúng ta sẽ trễ đó-Thiên Yết đưa tay ra, giọng nói bắt đầu thiếu kiên nhẫn
Song Ngư vẫn đứng trơ như tượng đá, đưa mắt nhìn Thiên Yết


-không khoác tay được không?-cô đáng thương hỏi


-không


Trả lời thật phũ phàng


-tôi không quen, cứ tự nhiên đi vào là được, sao rắc rối thế?


-vì cô là bạn gái tôi, nhìn xem có ai yêu nhau lại hai người hai hướng không?-Thiên Yết bực mình, mày hơi chau lại
Song Ngư vẫn chần chừ, đứng trơ trơ nhìn Thiên Yết.


-a tổng giám đốc Thiên Yết, trễ vậy?-một giọng ai đó la lên


Thiên Yết và Song Ngư hết hồn, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ xa một người đàn ông mặc vest đen sải bước dài đi tới.


Thiên Yết vội ôm lấy eo Song Ngư, cô giật mình, định đẩy ra thì nghe một âm thanh đe dọa:


-cô mà đẩy ra, chắc chắn hối hận-kèm theo là cái siết mạnh eo cô khiến cô nhăn mặt


''tên chết bầm, dám lợi dụng ta, ta sẽ bâm dầm ngươi''


-tới trễ vậy? Sao không vào đi?-người đàn ông ban nãy cười chào Thiên Yết, chợt nhận ra sự có mặt của Song Ngư, ông ta trố mắt-đây là ai vậy tổng giám đốc?


-bạn gái tôi đấy, thấy thế nào?-Thiên Yết cười


''làm như cười đẹp lắm vậy? Bình thường mặt lạnh như tiền, giờ cười như đười ươi nhập''


-wow bấy lâu nay giấu kín quá nha, bây giờ mới cho phu nhân xuất hiện. Chậc chậc, tôi ghen tỵ đó. Cô tên gì vậy?


-tôi tên Song Ngư ạ-nghe khen nên Song Ngư khoái chí ra mặt


-A


Đột nhiên cô la lên, mặt hơi tái đi nhưng vẫn cười


-cô sao vậy cô Song Ngư?


-tôi không sao, không sao-Song Ngư xua tay cười


Đoạn xoay sang Thiên Yết, mắt giận dữ (đối thoại qua ánh mắt)


-anh điên à?


-cô mới điên đấy, sao lại cười với hắn?


-có vậy thôi sao? Tôi thích làm gì tôi làm, còn giờ mau bỏ cái tay đang siết eo tôi ra


-nếu cô còn như vậy nữa tôi sẽ cho cô đi không nổi đó


Thì ra Yết nhà ta đang ghen tỵ đây mà, nhưng ghen thì ghen có cần siết eo người ta không? Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả


Cả ba người cùng bước vào trong, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Song Ngư. Cô có cảm giác như bọn họ sắp lột da cô ra xem luôn. Thấy cô hơi rụt về phía sau, Thiên Yết vòng tay chặt hơn quanh eo cô, kéo cô lại gần


-đừng sợ, cứ theo sát tôi-Thiên Yết ghé tai Song Ngư nói nhỏ


Hai má cô ửng hồng, hơi thở nam tính khiến cô mụ mị, ở trong vòng tay anh làm cô cảm thấy an toàn. Thế nhưng cử chỉ có phần ám muội kia khiến các quý cô độc thân đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Song Ngư. Xem ra tên Thiên Yết quả có sức hút nha.


Bữa tiệc khá suôn sẻ, ngoại trừ việc chiếc váy Song Ngư mới mua bị bọn con gái đổ rượu vào rồi giả vờ xin lỗi. Thế nên từ chiếc váy maxi dài đi dự tiệc, giờ Song Ngư phải mặc chiếc váy body bó sát của một cô nhân viên công ty Thiên Yết. Nhưng nói Song Ngư đẹp quả không ngoa, mặc chiếc maxi trông cô dịu dàng, đáng yêu thì diện chiếc body trông cô thật quyến rũ mà. Có vẻ nhiều ánh mắt thèm thuồng nhìn cô rồi. Kể ra chiếc váy ngắn quá, lại cúp ngực, bó sát khiến cô hơi ngượng ngùng. Ngồi ở một góc phòng mà cô vẫn cảm thấy rất bất tiện


Chợt một chiếc áo khoác lên người cô, đưa mắt nhìn thì ra là Thiên Yết, anh ta vừa tiếp khách quay về chỗ cô


-xong rồi à?


-ừ, cô mệt chưa? Tôi đưa cô về-Thiên Yết ngồi xuống bên cạnh cô, tay xoa xoa thái dương


-không sao, lát về cũng được-cô đáp, tay kéo áo vest của Thiên Yết kín một chút


-biết vậy lúc nãy để cô mặc luôn chiếc váy bị bẩn đó cho rồi-Thiên Yết lẩm bẩm nhìn Song Ngư chật vật che chắn


Nhưng anh thật sự rất thích nhìn cô như thế này, dù cô dịu dàng hay quyến rũ, trông cô vẫn luôn rất đẹp. Tuy nhiên, anh chỉ muốn mình anh được nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của cô mà thôi.


Yêu? Liệu anh còn yêu được không? Người con gái đó, rất giống cô, là thay thế hay là tình cảm. Chỉ thời gian mới chứng minh được.
 
-o0o-
 
Tình yêu luôn là sự ích kỉ
 
Con người luôn có vô số những lỗi lầm
 
Lỗi lầm tôi gây ra, xin hãy thứ tha cho tôi để tôi được hạnh phúc.
 
Thù hận sẽ phá hủy con người, hãy dừng lại trước khi quá muộn.
 
-o0o-
 
-em đang nghĩ gì đấy?
 
Song Tử giật mình, ngước lên thấy Xử Nữ đang đứng trước mặt mình, tay cầm hai cốc cà phê. Đón lấy một cốc, cô cười:
 
-em đang nghĩ về cô gái đó-Song Tử từ trước đến giờ vẫn không giấu giếm Xử Nữ điều gì
 
-ai?
 
-Song Ngư
 
Xử Nữ chợt im lặng, hai mắt nhìn Song Tử khó hiểu.
 
-anh đừng nghĩ nhiều. Em chỉ thấy cô ấy rất quen, hình như em đã gặp cô ấy, nhất là đôi mắt đen lạnh như băng đó-Song Tử nhớ lại ánh mắt đó mà rùng mình
 
-cô ấy đã thay đổi. Lúc trước cô ấy cũng như em, dịu dàng, mong manh và rất thân thiện. Là do anh nên mới vậy-Xử Nữ thở dài, ôm Song Tử vào lòng.
 
Phải, là tại anh nên Song Ngư mới thay đổi. Cô ấy thay đổi quá nhiều. Là do anh hết, anh nợ cô
 
-anh đừng tự trách, anh không có lỗi-Song Tử nắm lấy bàn tay Xử Nữ an ủi
 
Anh cười dịu dàng, hôn lên trán cô rồi vòng tay siết chặt cô hơn. Anh không muốn để chuyện của Song Ngư ảnh hưởng đến anh và Song Tử.
 
Reng, reng, reng
 
Chuông điện thoại Song Tử réo rắt liên hồi. Cô
rời khỏi vòng tay anh, chạy đến bàn làm việc của Xử Nữ
 
-alô? Ba ạ? Dạ con về rồi. con vẫn tốt, còn ba? Chắc vài hôm nữa con sẽ về. Vâng, con biết rồi, ba giữ gìn sức khỏe nhé. Tạm biệt ba
 
Gác điện thoại, môi Song Tử đột nhiên giương lên gian manh. Từ từ tiến về phía Xử Nữ, cô như con hổ đang vồ mồi
 
-này em làm gì đấy?-Xử Nữ bật cười khi thấy hành động trẻ con của Song Tử
 
-em đang bắt con rể về cho ba em
 
-cái gì? Anh đâu phải đồ vật hay con vật đâu mà bắt-Xử Nữ cười lớn hơn
 
-anh không phải đồ, cũng không phải con, anh là chồng em-Song Tử nhào tới, ôm lấy Xử Nữ, cả hai ngả ra giường
 
-em thật là, không biết ngượng à?
 
-chồng em thì em bảo chồng em, anh lạ thế? Hay là có cô khác rồi?-Song Tử giả vờ giận, xoay mặt chỗ khác
 
-anh chỉ có cục nợ này cũng đủ mệt rồi, thời gian đâu lo thêm nữa-vừa nói anh vừa cù cô
 
Căn phòng nhỏ vang lên tiếng cười đùa vui vẻ. Hạnh phúc thật. Nhưng liệu có kéo dài?
 
-o0o-
 
Cùng lúc đó, tại nhà Sư Tử, cô đang ngồi ở bàn làm việc. Phải công nhận từ lúc đi làm đến giờ Sư Tử trưởng thành hơn rất nhiều, không còn ham chơi, nghịch ngợm như trước nữa. Tương lai có lẻ cô sẽ trở thành một nữ cường nhân cho xem.
 
Tay đang ghi chép lại các công việc phải làm, thì tiếng chuông điện thoại vang lên
 
Kết Kết is calling
 
Cô buông bút, bắt máy, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng Ma Kết:
 
-mèo ham ăn, cô đang làm gì đấy?
 
-làm việc, sao à?
 
-không sao, chỉ là tôi không muốn cô làm việc quá sức. Còn bây giờ gác chúng sang một bên, thay quần áo đi với tôi-Ma Kết ra lệnh
 
-đi đâu?
 
-đến nơi rồi biết, nhanh lên tôi đang ở dưới nhà đợi cô đây-giọng điệu Ma Kết bí hiểm
 
Sư Tử miễn cưỡng buông bút, đứng dậy đi đến tủ quần áo, chọn lấy một bộ rồi nhanh chóng thay.
 
Cô vừa bước ra khỏi cổng, đã thấy Ma Kết đang đứng dựa vào mui xe, hai tay khoanh lại trước ngực, mắt nhìn về phía cổng. Hôm nay anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, khoác ngoài chiếc áo len đen không tay cùng quần jean xanh, trông anh khỏe khoắn hơn mọi ngày.
 
Sư Tử tiến về phía Ma Kết, hai tay kéo áo kín một chút. Tiết trời hôm nay lạnh thật
 
-vào xe đi, chúng ta đi ăn-Ma Kết kéo tay, đẩy Sư Tử vào trong xe
 
Chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy im ru trên đường. Bầu trời tối đen, không khí nặng mùi nhựa đường sau cơn mưa.
 
-dạo gần đây nhiều việc lắm sao?-Ma Kết đột nhiên lên tiếng
 
-hả? À gần đây mới nhận thêm hợp đồng mới, khá bận. Còn anh?-Sư Tử trả lời một cách máy móc
 
-vẫn vậy, nhưng mấy ngày không gặp, tôi lại nhớ cái mặt mèo của cô
 
Sư Tử chợt sững sờ. Anh ta vừa nói nhớ cô sao? Tự nhiên hai má thấy nóng ran, mắt trợn tròn nhìn anh. Xoay qua thấy bộ dáng của cô, Ma Kết bật cười to. Anh chỉ đùa, không lẽ cô tin sao? Bị một vố quê, Sư Tử trừng mắt, xoay mặt nhìn ra ngoài.
 
Chiếc xe chạy mãi rồi cũng dừng lại trước một quán ăn. Nói là quán cũng không hẳn, chỉ có một chiếc xe đẩy thức ăn và bàn ghế xếp trên vỉa hè mà thôi.
 
Ma Kết xuống xe, hết sức tự giác đi đến một bàn trống ngồi. Sư Tử thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau, ngồi cạnh. Anh ra hiệu với ông chủ hàng ăn, lát sau ông ta bê ra hai tô mì khói nghi ngút. Mùi mì thơm phức, nóng hổi làm Sư Tử thấy bụng bắt đầu cồn cào. Ma Kết đưa đũa cho cô, cười híp mắt rồi cắm đầu ăn. Sư Tử gắp một đũa cho vào miệng. Vị ngọt của nước súp làm bụng cô ấm hơn trong cái tiết trời lạnh như thế này.
 
Cả hai ăn xong, Ma Kết gọi thêm hai ly trà gừng. Ông chủ quán cặm cụi một hồi, bưng ra hai ly trà thơm phức, đặt xuống bàn, ông ta nhìn Ma Kết nháy mắt:
 
-hai ly trà khuyến mãi, hôm nay dắt cả bạn gái tới luôn nha. Khéo chọn lắm, đẹp đấy
 
Ma Kết nhăn răng cười với ông, rồi đẩy một li trà cho cô. Hai tay lạnh tê cầm li trà đưa lên môi, hơi nói tỏa lên khiến hai má cô ửng hồng, trông thật đáng yêu.
 
Chợt điện thoại reo, cô nhanh chóng thò tay vào túi lấy điện thoạo ra. Là Cự Giải gọi, anh căn dặn cô như mọi hôm rồi hôn tạm biệt. Vì mấy hôm nay bận bịu nên không thường gặp anh được, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại mà thôi. Tuy vậy, tình cảm của cả hai vẫn khá tốt.
 
Ma Kết nhìn cô mỉm cười hạnh phúc sau cuộc điện thoại của Cự Giải, lòng anh chợt thắt lại. Dù biết cô là hoa đã có chủ, dù biết tình cảm của cả hai sâu đậm, nhưng anh vẫn không thể kìm lòng với cô. Anh yêu cô, yêu cái vẻ tinh nghịch lần đầu gặp gỡ. Anh yêu cô, yêu những giọt nước mắt khi thấy cô khóc tại cánh đồng hoa. Anh yêu cô, yêu nét chững chạc qua từng ngày của cô. Mọi thứ về cô anh đều nhớ như in trong tâm trí. Cô nhẹ nhàng bước vào trái tim anh và cô không thuộc về anh.
 
Ma Kết lắc đầu cười khổ, là anh tự đa tình mà thôi. Nếu không thể ở bên tự tay chăm sóc cô, chi bằng anh sẽ thay Cự Giải bảo vệ cô những lúc anh ta không ở cạnh. Cứ cho việc này là ngu ngốc đi, anh vẫn chấp nhận làm thằng ngu đó.
 
Sư Tử nghiêng đầu nhìn Ma Kết khó hiểu. Anh ta đau đầu hay sao vậy? Cứ lắm đầu mãi là sao?
 
-này, anh bệnh cũ tái phát à?-Sư Tử đột nhiên nhìn anh đầy thương cảm
 
-tôi làm gì có bệnh mà tái với không tái-Ma Kết ngẩn tò te trả lời
 
-nếu không phải đau đầu sao cứ lắc đầu vậy?
 
-có sao? Sao tôi không biết?-Ma Kết bị phát hiện ngượng ngùng chối
 
Sư Tử bĩu môi, mắt nghi ngờ. Định hỏi thêm nhưng Ma Kết bật dậy tính tiền rồi kéo cô ra xe. Anh đưa cô đến bên bờ biển. Mở cửa bước ra, gió biển liền ập vào mặt.
 
Mát rượi
 
Mặn chát
 
Đứng ngược chiều gió, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cứ như là gió biển thổi hết mọi ưu phiền trong cô đi mất.
 
Cô xoay đầu lại, tay vén mớ tóc bị gió thổi rối tung qua một bên, cô nheo mắt nhìn Ma Kết đang lục lọi gì đó sau cốp xe
 
Lát sau anh bê ra một hộp to to, còn cầm theo một chùm bóng bay đủ màu. Tiến về phía cô, anh đặt cái hộp xuống rồi buộc chùm bóng bay vào xe. Bong bóng cứ nhảy lên, nhảy xuống, bị gió thổi phừng phừng như thể sắp đứt dây bay mấy.
 
Cô ngồi xổm xuống bên cái hộp, chỉ chỉ nói:
 
-bánh hả?
 
-ừ, bánh đó
 
Sư Tử hí hửng định mở hộp ra, lấy miếng bánh thật to thì nghe tiếng nói
 
-ăn đi rồi về đòan tụ với ông bà-Ma Kết tiếp lời  trong khi tay vẫn bận bịu treo chùm bóng còn lại
 
Cô liếc Ma Kết một cái muốn rách mắt. Tay mở chiếc hộp ra, bên trong là vô số những ống pháo hoa đủ màu, đủ cỡ. Mắt mở to ngạc nhiên, rồi chốc lát liền híp lại cười tít
 
Treo xong chùm bóng bay, anh mở cửa xe bê ra cái hộp to nữa, nhưng lần này là bánh thật, lại còn là cái bánh kem nữa.
 
Tiến tới chỗ cô, anh đặt hộp bánh xuống rồi ngồi cạnh cô. Tay tháo hộp bánh ra
 
-hôm nay ngày gì vậy? Đâu phải sinh nhật tôi?-Sư Tử nhìn anh tay bận liên tục, không suy nghĩ hỏi
 
-chỉ đột nhiên muốn ăn bánh kem thôi
 
Anh bật lửa thắp nến. Bật lên, bị gió thổi tắt. Lại bật lên, gió lại thổi tắt
 
-haha anh ngốc thật, đang ở biển thì làm sao thắp nến-Sư Tử cười chảy nước mắt
 
Anh nghe vậy cũng gãi đầu cười theo, cất bật lửa vào túi. Cười nói với cô:
 
-hôm nay có bánh kem, dù không thắp được nến. Tôi và cô cùng ước, hi vọng nó sẽ thành sự thật
 
-nhưng đâu phải sinh nhật, ước làm gì-Sư Tử chần chừ
 
-tôi nghe nói ước một điều ước ở biển vào ban đêm thì điều đó sẽ thành sự thật(có vụ này sao? Ta phải làm thử mới được)
 
Sư Tử nghe vậy, bán tín bán nghi nhưng cũng làm theo, dù sao cũng chẳng mất gì thôi thì thử đại.
 
Ước xong, họ bắt đầu cắt bánh và xử sạch nó. Ma Kết chơi bẩn, anh lấy kem bánh trét lên mặt Sư Tử, trông cô lúc này chả khác mèo là bao nhiêu. Thỏa mãn với trò đùa, anh bò lăn ra đất cười. Sư Tử bị trét cũng chẳng chịu thua, nhào tới đè lên người anh, úp hết cả miếng bánh vào mặt anh.
 
Biển vào tối đó thật đẹp, một chiếc xe treo đầy bóng bay, cạnh đó có hai nam nữ đang đùa nhau, vang lên những tiếng cười hạnh phúc.
 
Một ngày vui vẻ đối với Sư Tử, cô không còn dùi đầu vào đống giấy vô tri nữa, mà có thể cười đùa tại một nơi lãng mạn như thế này. Còn với anh, đó là sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời mình
 
-o0o-
 
Cự Gỉai sau khi điện thoại cho Sư Tử thì không tài nào chợp mắt được. anh nhớ cô, thật sự rất nhớ. Suốt mấy ngày vừa qua vì quá bận rộn quảng bá cho hình ảnh mới của bệnh viện nên anh chỉ có thể nghe được giọng của cô. anh rất muốn nhìn thấy cái gương mặt nghịch ngợm kia, rất muốn ôm lấy thân hìn mềm như bông kia, rất muốn hôn đôi môi ngọt ngào như kẹo mạch nha kia. Nhưng bệnh viện mới sắp được đưa vào phục vụ, mà anh lại là viện trưởng nên không thể bỏ lơi.
 
Hằng ngày anh đều ăn qua loa, thậm chí có khi còn bỏ bữa nhưng anh không bao giờ quên gọi điện cho cô. với anh được nghe giọng cô đã là một hạnh phúc rồi. nhiều khi nghĩ lại, anh bật cười không hiểu tại sao một người ít nói, lầm lì như anh lại có thể yêu một người sôi nổi, nghịch ngợm như Sư Tử nữa. chắc đây là quy luật bù trừ mà người ta thường hay nói.
 
Đang miên man với dòng suy nghĩ, đột nhiên điện thoại reo. Anh với tay lất điện thoại, nhìn vào màn hình, những con cố nhảy múa muốn hoa cả mắt. là Thiên Bình gọi. anh hơi chần chừ, từ khi biết Thiên Bình thuê một căn hộ gần nhà anh thì anh luôn cố tránh mặt cô. anh biết cô có tình cảm với mình, nhưng anh đã có Sư Tử, vả lại anh đối với cô chỉ xem như một người bạn thân mà thôi. Cô còn tương lai phía trước, anh không muốn vì anh mà cô hủy hoại tương lai của mình.
 
Rốt cục, sau một lúc suy nghĩ anh cũng nghe máy. Đầu dâ bên kia truyền đến một giọng phụ nữ lạ lẫm
 
-anh là Cự Gỉai đúng không?
 
-là tôi đây! Cô là ai mà lại cầm máy của Thiên Bình?-Cự Gỉai giọng hoài nghi, không lẽ Thiên Bình xảy ra chuyện?
 
-cô ấy say quá, mà ở nhà chỉ có một mình, điện thoại chỉ có mỗi số của anh nên tôi mới đường đột gọi như vậy. anh hãy đến chăm sóc cô ấy, tôi còn việc nên không thể ở lại-cô gái sau khi giải thsich rõ thì cúp máy
 
Cự Gỉai thở dài, đường đường là một đại tiểu thư ăn sung mặc sướng lại không chịu, chạy đến đây sống một mình. Bây giờ có chuyện thì không ai bên cạnh chăm sóc. Không biết cô ấy nghĩ gì nữa.
 
Anh vơ lấy vội chiếc áo khoác, mặc tạm rồi đến nhà Thiên Bình. Căn nhà nhỏ màu trắng với dàn hoa hồng trồng trong sân dần dần hiện ra trước mắt. Cự Giải đẩy cổng gỗ, tiến vào trong. ''ding'' một cái, chuông cửa kêu lên, bên trong lập tức có người ra mở cửa.
-xin lỗi, đêm hôm thế này còn phiền cô...-Cự Giải chưa nói hết câu đã kinh hô một tiếng-Song Ngư?
Cô gái trước mặt khẽ nhíu mày, quay lại phía sau. Chẳng thấy ai, cô quay đầu lại, chỉ vào mình ý như hỏi ''anh gọi tôi?''
Cự Giải đứng trơ như tượng đá, mắt mở to nhìn cô gái trước mặt mình.
-anh gì ơi, không sao chứ? Chắc anh nhận nhầm người rồi. Nếu không tôi về trước đây-cô nói rồi lách người qua cánh cửa, đón taxi đi mất
Cự Giải vẫn lẩn quẩn với đống suy nghĩ của mình, đứng chôn chân ngoài cửa
''là Song Ngư, sao cô ta lại xem mình như người xa lạ thế nhỉ?''
''không đúng, cô ta khăng khăng mình nhận nhầm người mà''
''vô lí, nếu chỉ là trùng hợp sao lại có người giống nhau đến thế?''
dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng nôn thốc nôn tháo của Thiên Bình trong nhà. Anh giật mình, vội đóng cửa rồi vào trong nhưng đầu óc vẫn không thể rời khỏi cảnh cô gái lúc nãy.
 
Cảnh tượng hỗn độn xuất hiện ngay trước mắt Cự Gỉai. Bình thường Thiên Bình luôn dọn dẹp nhà cửa giúp anh, sao nhà cô ấy lại bừa bộn thế này? Quần áo, giày dép, sách báo quăng tứ tung trên sàn nhà. Chăn mềm lộn xộn, còn Thiên Bình thì đang yên giấc trên giường. lắc đầu ngán ngẩm, anh bắt tay vào thu dọn nhà cửa cho cô. cũng may là cô gái lúc nãy đã giúp Thiên Bình thay quần áo, nếu không thì anh cũng chẳng biết phải làm sao.
 
Cự Gỉai nhẹ nhàng dọn lại giường, sau đó đắp chăn cho Thiên Bình. Gương mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền trông cô như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. vuốt mái tóc tán loạn trên gương mặt cô, anh chuẩn bị rời đi thì một bàn tay nhỏ nhắn níu tay anh lại.
 
Cự Gỉai sững người, quay lại nhìn Thiên Bình đang níu chặt tay anh, miệng nhỏ mấp máy không rõ lời. chắc cô đang mơ, anh khéo léo gỡ tay cô ra, rồi rời khỏi phòng ngủ. bên ngoài phòng khách tình trạng cũng chẳng khá gì hơn mấy. rất là bừa bộn. anh bắt tay vào dọn dẹp, lâu lâu lại phải chạy vào khi nghe tiếng Thiên Bình nôn mửa.
 

Xem ra đêm nay anh không thể yên giấc rồi. 
 
yumileo2607
Học sinh chưa nhận lớp
yumileo2607
Giới tính : Nữ
Zodiac : Leo
Tổng số bài gửi : 88
Birthday : 26/07/2000
Join date : 21/06/2013
Yêu và hận chương 10 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Yêu và hận chương 10   Yêu và hận chương 10 Icon_minitimeThu Sep 12, 2013 8:40 pm

hay wá!! :) Cảnh Ma Kết với Sư Tử cũng lãng mạn thiệt, nếu tưởg tượg xa hơn nữa :))thì ko bít thế nào!! Ra nhanh chap mới nha <3
 
 

Yêu và hận chương 10

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Yêu và hận chương 8
» Xin lỗi, chỉ vì em là kẻ thứ ba (Chương 2a)
» Yêu và hận chương 4
» Yêu và hận chương 7
» Yêu và hận chương 9
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Yêu và hận-