Tile: On rainy days
Author: Charlotte Scarlett
Notes:
- Viết ra khi nghe lại bài On rainy days của BEAST :">
- Cực nhảm và lan man. Cứ nhai nếu như bạn có thể =w=
- Cuối: Thích thì nhấn giùm nút like Truyện bắt đầu....
I. Khởi đầu
Mưa.
Hối hả.
Cô ngồi bên hành lang, tay hí hoáy cây viết chì. Đôi lúc lại nhíu mày, vớ cục gôm tẩy lấy tẩy để như thể nhiều lỗi lắm.
"Đẹp nhỉ!"
Anh nói. Cô ngước nhìn.
"Cảm ơn anh!" Cô cúi đầu "Nhưng...tôi có biết anh không?"
"À..ừm...không!" Anh đáp thẳng thừng "Tôi, chỉ đơn giản là khen một bức tranh mà tôi thích!"
"À...vâng! Thành thật cảm ơn nếu anh thấy nó đẹp. Nhưng...anh có thể góp ý thẳng thắn để tôi sửa chữa được không? Tôi muốn nó phải thật hoàn hảo..." Cô đáp khảng khái, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
"OK! Không thành vấn đề. Nhưng tôi muốn biết tên cô trước khi chúng ta hợp tác làm việc."
"Thiên Yết." Cô đáp cụt lủn. "Hai từ thôi, được chứ?"
"Nhân Mã là tên tôi. Rất vui được làm việc cùng với cô!" Anh cười, chìa bàn tay rám nắng của mình trước cô.
"Hmm...Sao? Anh chìa tay làm gì?" Cô thắc mắc.
"Một cái bắt tay xã giao coi như lời chào đầu, không được sao cô bạn?"
Thiên Yết đưa tay ra.
Cái bắt tay thay cho lời chào đầu.
Trời vẫn mưa...
II. Những bức tranh
Thiên Yết chìa bức tranh trước mặt Nhân Mã. Cười toe toét. Nhân Mã nhìn cô, yên bình...
Chẳng biết từ bao giờ, anh bắt đầu thích nhìn thấy những bức tranh kèm theo nụ cười rạng rỡ mà cô đưa cho anh.
Chẳng rõ....
Đơn giản là thích. Và muốn nhìn thấy cô hàng ngày.
"Nhân Mã! Sửa cho tôi đi..." Thiên Yết kéo tay anh, đặt cục gôm và chiếc viết chì lên giấy.
Lại mưa!
Anh không thích mưa. Trong khi cô lại ngược lại. Cô đã từng nói rằng, cô yêu mưa nhất. Nhưng vì sao cô không rõ, cô chỉ nói mưa làm trôi đi tất cả những gì cô muốn rũ bỏ.
Vậy! Tranh của cô. Luôn-luôn-có-mưa!
Anh ngại sửa.
"Anh không thích mưa đúng không?" Thiên Yết hỏi, ánh mắt cô nhìn anh như xuyên thấu trái tim.
"Sao...sao cô biết?!!!"
"Tại tôi thấy anh nhìn những bức tranh về mưa của tôi với vẻ ái ngại..." Thiên yết đáp "Đúng chứ!"
"À ừ....Tôi ghét mưa."
"Tôi biết. Anh không cần sửa chúng nữa đâu." Cô lấy lại bức tranh từ tay anh. "Hẹn anh ngày mai gặp lại!"
Bỏ đi.
III. Nắng
Tạnh mưa.
Nắng lên, rọi ánh sáng ấm áp sưởi ấm vạn vật.
Nhẹ nhàng. Nắng len lỏi qua khắp nơi.
Nắng vươn vai, chào đón một ngày mới năng động sau trận mưa đêm hôm trước.
Cô đưa anh một bức tranh khác.
Anh nhìn bức tranh.
Ngạc nhiên.
"Cô vẽ nắng?" Anh hỏi cô, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt đa nghi.
"Vâng. Có gì sao?"
"Chỉ là...chưa bao giờ tôi thấy cô vẽ nắng..." Nhân Mã ái ngại "Tôi cữ nghĩ cô giận tôi."
"Đừng để ý tới mấy việc lặt vặt đó. Tôi không phải đứa tốn nhiều thời gian để giận người khác. Tôi...chỉ quan tâm tới những bức vẽ của tôi."
Anh cứng đơ người. Chỉ quan tâm tới những bức vẽ????
IV. Thổ lộ
"Thiên Yết.." Anh gọi cô "Tôi mượn tập giấy và cây viết chì được chứ?"
"Được thôi. Đây!" Cô rút ra từ trong chiếc túi tập giấy trắng và hộp viết chì, "Cứ dùng nếu anh muốn"
Anh đỡ lấy xấp giấy. Và nhớ lại về thời gian cô và anh đã cùng làm việc. Cũng được năm tháng rồi nhỉ! Những bức tranh anh sửa cho cô, anh không nhớ hết. Nhưng tài năng và cách cô làm việc với anh, anh nhớ tới từng chi tiết.
Và anh bắt đầu uốn cây bút trên xấp giấy trắng của cô những hình thù quái lạ.
Vẽ...
Vẽ...
và vẽ....
Dừng bút.
Cô nhìn chăm chăm vào tờ giấy.
Anh nhìn cô.
"I love you..."