Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Dream2012
Học sinh chưa nhận lớp
Dream2012
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 65
Birthday : 20/12/1995
Join date : 21/04/2013
Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5   Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 Icon_minitimeThu Nov 07, 2013 7:05 pm


Câu truyện 5: Thế giới mang tên Tuyệt Vọng
Những đôi cánh của Eric vươn lên giúp cậu bay lên cao rồi từ từ đáp xuống mặt đường , giữa một bầy thây ma đang gào thét trong cơn đói vật vã. Nhưng chỉ với một cái vẩy tay về phía trước đã đủ để tạo ra một áp lực lớn đẩy lùi toàn bộ bọn chúng ra khỏi khu vực cổng trường .

“Haizzz … Chẳng biết phải nói làm sao nữa … Ý định ban đầu của mình chả phải chỉ là giúp Zodiac vì dù sao cô ấy đã cứu mạng mình và tìm ra Sarah. Nhưng từ khi đến đây … từ khi thấy Mask, thấy lũ thây ma này … một thứ cảm xúc nào đó đang dâng lên mạnh mẽ… nỗi sợ sao?... cũng không hẳn ... có vẻ nó là một thứ còn thú vị hơn rất nhiều.”

Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy mình không thể nhắm mắt nhìn thế giới trở thành như thế này chỉ vì một trò chơi lãng xẹt và nhàm chán …! “Cô cũng nghĩ như vậy phải không? Zodiac …?” – Cậu đặt chiếc ô trên tay xuống đất rồi dùng răng cắn mạnh vào ngón tay của mình để cho những tia máu chảy xuống cán ô.

“Ý nghĩa của trò chơi này … muốn chiến thắng phải có cả ý chí và sức mạnh giống như thần thánh, giống như thượng đế sao …? Chỉ vì như thế mà đấng tối cao các người sẵn sàng hy sinh cả nhân loại như thế sao? Hay loài người vốn chỉ là những viên gạch lót đường cho các người? Những con tốt thí để trò chơi này thêm thú vị? Thần, Thượng Đế? Ta mà thèm trở thành những thứ đó sao? Nếu bản chất của các người là như vậy , ta thà bán linh hồn cho quỷ dữ, cho Bóng Tối Vĩnh Hằng “

Máu trên chiếc ô nhanh chóng quyện đặc lại và phát ra luồng tà khí khủng khiếp, cái ô hiện nguyên hình là một thanh kiếm lưỡi đen với sắc khí ghê người , thanh ác kiếm Merodach, cùng lúc ấy những đôi cánh của Eric chuyển thành màu đen thẫm – Cậu đã trở thành một Thiên Thần sa đọa.

Bọn thây ma bắt đầu run sợ và lùi lại phía sau, dù rằng chúng không có cảm xúc, nhưng với bản năng vốn có, chúng vẫn nhận biết được thứ sát khí khủng khiếp đang đe dọa mình.

Chợt phía sau Eric có tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe buýt học sinh lớn tông trực diện khiến cậu văng ra một đoạn, trên xe là một số học sinh và giáo viên mất bĩnh tĩnh đang tìm cách thoát khỏi ngôi trường này.

“Khoan đã! Não mấy người có vấn đề à ? Ngoài đó không qua được đâu!” – Eric hét lớn, nhưng có vẻ đã quá muộn ,chiếc xe đã bị lật ngửa ngay trước cửa khi va vào lũ thây ma.

Không cần suy nghĩ gì thêm, Eric lao thẳng đến hất tung lũ thây ma bao quanh rồi dùng sức đẩy mạnh chiếc xe vào bên trong sân trường và lập một vòng bảo vệ mỏng bao quanh khu vực để tránh lũ thây ma tràn vào.

“Chẳng biết cái vòng này chịu được bao lâu đây …? Một hay hai ngày đây? Mình không thể sử dụng nhiều sức mạnh được …” – Nói rồi Eric quay lưng lại và bước đến gần chiếc xe buýt đang nằm ngang giữa sân.

“Này, mấy người không sao chứ”.

Nhưng đáp lại cậu không phải là những lời cảm ơn, những học sinh và giáo viên đó ngay khi vừa bò ra khỏi xe, đã lập tức giật lùi lại tránh xa cậu …Ai ai cũng đều run rẩy...đều sợ hãi co rúm người lại– Phải rồi, bởi giờ đây Eric đâu còn giống con người nữa, hoa văn trên Merodach đã bắt đầu ăn vào cơ thể cậu, những đôi cánh màu đen tuyền của cậu lại không ngừng toả ra các dải tà khí ghê sợ … Trong mắt họ bây giờ, cậu có khác gì một con quái vật đâu ?

Như hiểu điều đó, Eric nhanh chóng thu những đôi cánh của mình lại, thanh gươm trên tay cậu cũng biến trở lại thành một chiếc ô vô hại. Cậu hỏi lại một lần nữa:

“Mấy người có ổn không? Yên tâm, tôi không làm hại ai đâu”

Vẫn một sự im lặng đáng sợ, bỗng từ phía sau vang lên những tiếng khóc thút thít của các nữ sinh. Trong khoảnh khắc, Eric nhận ra họ không phải là những người duy nhất đang nhìn cậu, ánh mắt của những học sinh còn sống sót trong trường....hoảng loạn....tò mò...sợ hãi...tất cả đều hướng về chàng trai kỳ lạ trên sân.

Eric cười trừ, rồi chỉ với một cái nhún chân nhẹ, cậu bay lên thẳng trên sân thượng để tránh những ánh mắt đó – Cậu không thích nó, bởi đó vốn đâu phải ánh mắt dành cho con người.

“Bọn họ vào trở vào trường rồi à? Chắc bây giờ tình hình trong đó loạn lắm, mà mình cũng chả giúp được gì, không khéo chỉ vừa thấy mình bọn nó lại loạn hết cả lên thì phiền phức lắm … tốt nhất mình không nên xen vào lúc này.” – Eric nằm dài trên sân thượng. “Mặt trời đã đổ bóng rồi… Không biết tối nay phải tính sao đây? Chắc phải ngủ tại đây luôn quá, lũ thây ma không tràn vào được thì chắc sẽ ổn cả thôi. Vấn đề duy nhất là đám học sinh trong này …” – Nhưng rồi mấy ý nghĩ đó cũng nhanh chóng tan biến, Eric nhắm đôi mắt của mình lại và thư giãn sau một ngày nhiều biến động…

.
.
.
Một tiếng sau …
.
.
.

“Xin lỗi ... Cho phép em ngồi đây được không …?” – Một giọng nam vang phá vỡ những phút giây nghỉ ngơi ngắn ngủi của Eric. Cậu ngồi dậy và mở mắt nhìn về phía cửa – Nơi phát ra tiếng nói.

Trước mặt cậu là một cậu học sinh dáng người nhỏ con, quần áo chỉnh tề. Trên tay cậu là một chiếc giỏ tre chứa đầy ắp thức ăn.

“Phiền anh cho phép em ngồi đây được không ạ?” – Chàng trai lịch sự nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

Eric nhìn cậu ta với một cái nhìn ngạc nhiên, rồi chỉ tay xuống ngay bên cạnh ra hiệu là cứ thoải mái. Sau vài giây ngẫm nghĩ, cậu lên tiếng:

“Nhóc gan nhỉ? Nhìn thấy những việc vừa rồi mà vẫn có thể lên đây với tâm trạng bình tĩnh như vậy. Phục nhóc thật đấy!”

“Em là học sinh năm hai, ông anh đừng gọi em là nhóc được không? Anh có thể gọi em là Sơn. Ít ra thì nhìn anh cũng chả giống người xấu cho lắm, hơn nữa nếu anh thật sự là ác ma thì cả cái trường này chả ai còn sống cả” – Cậu nhóc ngồi xuống và tự tin khẳng định. Rồi cậu đưa mắt nhìn xuống phía dưới, hàng ngàn thây ma vẫn đang đập phá bức tường kết giới mà Eric dựng lên … Tiếng rên đói khát của chúng vang vọng từ khắp các hướng quanh ngôi trường, thật sự đáng ngạc nhiên nếu ai đó có thể bình tĩnh được trong lúc này.

Nghĩ đến đó , Eric nhận ra, chàng trai tên Sơn này thật kỳ lạ … dù bắt chuyện với một con quái vật như cậu, hay cả lúc nhìn đám thây ma ghê tởm ở phía dưới, tận sâu trong đôi mắt của cậu ta … cũng không hề có một chút cảm xúc nào, không hoảng sợ, không ngạc nhiên, tất cả những gì hiện diện chỉ là một sự bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Hay thật, à mà này, Sơn phải không? anh hỏi chút, tình hình bên trong trường thế nào rồi?” – Eric vươn vai rồi tiếp tục ngả lưng xuống sàn. Trời đã về đêm, trăng đêm nay tròn và sáng quá, đã lâu lắm rồi Eric không được nằm ngắm trăng trên sân thượng . Chỉ tiếc là … nó sẽ còn có thể đẹp hơn nữa nếu không có đám thây ma lúc nhúc bên dưới.

“Ban đầu thì mọi người hoảng loạn và vô tổ chức lắm anh à. Nhưng các giáo viên đã cố gắng ổn định lại tình hình,và mọi người cũng đã bình tĩnh hơn một chút, dù rằng không thể phủ nhận rằng một vài bạn gần như phát điên lên vì hoảng sợ. Vấn đề lớn nhất bây giờ là lương thực, chuyện này không biết chừng nào mới chấm dứt, mà thức ăn trong căn tin sợ chỉ trụ được một đến hai tuần là cùng” – Sơn thở dài, nhưng trên mặt của cậu lại chẳng biểu hiện một chút lo lắng gì cả …

Thằng nhóc này … có gì đó lạ thật? – Eric thầm nghĩ, rồi cậu chú ý đến chiếc giỏ đầy ắp thức ăn mà Sơn đang cầm, chợt cậu cũng nhận ra, từ lúc tỉnh dậy và đến đây … cậu chưa ăn gì cả …?

“Sao thế? Anh ăn không? Nhìn mặt anh giờ cứ như nhịn đói ba bốn ngày rồi ấy! Hay anh muốn ăn thịt người?” – Sơn lấy một ổ bánh mì và đặt vào tay của Eric rồi cười nhẹ.

“Khoan đã, không phải trường đang thiếu lượng thực sao? Không ăn thì anh cũng chả chết đâu!” – Eric trả lại chiếc bánh mì cho Sơn.

“Hahaha …! Nếu thật sự anh là quái vật hay ác quỷ, thì anh khác hoàn toàn với những gì em đã từng thấy đấy, Cứ cầm lấy, đằng nào không có anh thì chưa chắc em còn có thể ngồi đây đâu” – Sơn nhét luôn ổ bánh mì vào túi áo của Eric. Cậu ngáp một hơi dài rồi đứng dậy nói “Thôi em xuống dưới phân phát thức ăn tiếp đây, kẻo lại loạn hết cả lên thì mệt”

Sau khi Sơn đi khuất bóng, Eric bắt đầu nhâm nhi ổ bánh mì quý báu mà cậu đang cầm. Sống một tháng sao? Mình đã mở phong ấn năng lượng, theo Zodiac nói thì mình chỉ còn sống đúng được một tháng, nhưng nếu mình dùng Merodach như một Limiter khác, thì hoàn toàn có khả năng kéo dài tuổi thọ mà không cần chiếc dây xích kia, đằng nào khả năng chính của Merodach vẫn là hút năng lượng. – Eric thầm nghĩ.

Rồi cậu chợt nhìn thấy, ở phía bên phải nằm gần ngoài rìa sân thượng, có một căn phòng nhỏ sáng đèn trông khá giống nhà kho, nhưng không hiểu vì sao, Eric lại cảm thấy ở đó có một cái gì đó không ổn, có một luồng khí kì lạ nào đó phát ra từ căn phòng ấy. Ai đang ở đó vậy? – Eric đứng dậy rồi bước về phía đó trong khi vẫn đang nhâm nhi ổ bánh mì trên tay.

Cậu đưa tay gõ cửa, một lần, rồi hai lần, ba lần, vẫn không hề có một câu trả lời nào. Sau vài phút chờ đợi, cậu quyết định vặn cửa và đi vào phòng.

Trước mắt Eric bây giờ là một thư viện sách khổng lồ - Dù rằng nhìn từ bên ngoài thì chỉ như một nhà kho nhỏ.

Không gian ở đây là như thế nào vậy ? Làm sao có thể tồn tại thứ trong lớn ngoài nhỏ thế này? – Cậu thầm nghĩ, toàn bộ đều là sách, đủ thể loại, đủ ngôn ngữ, thậm chí tất cả còn được sắp xếp một cách ngăn nắp theo tên– Một điều mà cả trăm người cũng không làm nổi đối với một thư viện khổng lồ thế này.

Nơi này gần như vô tận, từng viên gạch nhỏ lót dưới sàn đều được mạ vàng, làm thế nào một trường học lại có một nơi như vậy?

Trong lúc Eric đang ngó nghiêng, thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía trên:

*Eric phải không? Tôi chờ cậu lâu rồi đấy* – Dù nghe có vẻ thần bí … nhưng chắc chắn Eric vẫn nhận ra, đây là giọng của con nít, và chắc chắn còn là một con nhóc tì.

Cậu hướng đôi mắt về phía phát ra tiếng và trông thấy một cô bé với mái tóc dài vàng óng, mặc độc bộ đồ ngủ, đang ngồi trên mép cửa sổ để đọc sách.

Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 952898933_1791968868_574_574
“Con nít …? Sao lại ở đây?” – Eric lắp bắp, riêng cái thư viên này đã đủ để khiến cậu ngạc nhiên, nhưng một đứa con nít lại ở đây lúc này càng khiến cậu không thể tin vào mắt mình.

*Con nít ư …? Theo luật bình thường thì tôi đã trừng phạt cậu rồi. Nhưng trong tình trạng này thì không thể. Mà cũng chả sao, đằng nào tôi cũng có chuyện phải nói với cậu* Từ dưới mặt đất, một con rắn khổng lồ trồi lên, cô bé nhanh chóng đứng lên đầu rắn rồi trượt theo thân nó xuống mặt đất. Và rồi ngay khi cô đặt quyển sách xuống bàn, một con chim cú màu trắng xuất hiện, gắp nó đặt trở lại kệ sách

Eric bắt đầu hiểu chuyện gì đang diễn ra … Cô gái này, có thể là một vị thần …! – Cậu thầm nghĩ.

*Chắc cậu đang thắc mắc tôi là ai nhỉ? Cơ mà đừng nhìn tôi chằm chằm như thế …! Bệnh hoạn vừa thôi, đồ ấu dâm!* – Cô bé đưa hai tay che ngực khiến Eric há hốc mồm chả nói thêm được câu nào.

“Khoan đã nào … Làm sao cô biết tên tôi ? “– Chưa dứt câu, Cô bé lại chen vào:

*Tôi biết tất cả về cậu, tên cuồng em gái Bệnh.Hoạn ạ. Đôi mắt của chú chim này cho tôi biết đôi chút về tương lai* – Con bé ngân dài từng chữ ra như muốn trêu Eric trong khi tay vẫn đang vuốt ve con chim cú màu trắng ban nãy.

Eric tự dưng cảm thấy hình ảnh này quen thuộc một cách kỳ lạ, dù vậy, cậu vẫn chưa thể biết được … cho đến khi …:

~Con rắn của Đất Mẹ, loài chim của Thần Chết, trí tuệ của Phụ Nữ, điều này làm lên cái tên của một vị thần tối cao bảo hộ cho Athen … Cô ta có thể là đồng minh của cậu …~ Một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu cậu.

“Ai đấy?” – Eric hoảng hốt nhìn quanh, nhưng không có ai ngoài cậu và cô bé này cả … bỏ qua việc đó, cậu bắt đầu để ý đến những lời nói ấy … “Vị thần bảo vệ Athen …? Thần thoại Hy Lạp …? Athena ư???”

*Cậu có thể đoán ra thân thế của tôi sao? Đúng là ngoài những gì tôi mong đợi.* - Cô bé tỏ ra rất mừng rỡ.

Cô bé này … Thật sự là Athena sao? – Có vẻ sự ngạc nhiên chưa bao giờ ngừng tìm đến Eric.

*Đúng là cậu rồi … kẻ đủ sức mạnh giải thoát tôi khỏi nơi nhàm chán này. Bá Vương … à không … Chính xác hơn, kẻ duy nhất có khả năng luân chuyển trong lốt Thiên Thần và Ác Quỷ, kẻ duy nhất đủ khả năng sử dụng Merodach ở hiện tại và tương lai … Một trong bảy vị vua thống trị nơi sâu thẳm nhất của địa ngục mà chính Hades cũng phải nể sợ … Lucifer … Cậu là người duy nhất đủ sức mà tôi có thể cầu cứu chống chọi với Satan – Kẻ đã giam giữ tôi*

“Khoan đã? Cô nói cái gì thế?”

.
.
.
.

Cùng lúc đó tại nhà kho lớn trong khu D của trường học …

Một bóng người đang bước một cách chậm rãi về phía dãy hành lang gần đây, Vẫn một bộ đồng phục chỉnh tề, cùng với chiếc giỏ tre đầy ắp thức ăn bên trong, kẻ đó không ai khác chính là Sơn – Người vừa nói chuyện với Eric trên sân thượng.

Càng về đêm , mùi tử khí càng toả ra nồng nặc , từng mảnh xác người vương vãi khắp các hành lang , lớp học , những vạch máu đỏ tươi nhuộm đỏ từng bờ tường và cả những bồn hoa Huệ Tây kế bên khung cửa sổ, cảnh vật xung quanh chìm vào sự im lặng chết chóc.....

“Thật tình … ta đã bảo là không được giết hết học sinh nơi này rồi mà? Chúng ta cần khá nhiều thức ăn dự trữ đấy! Khẩu phần chỉ là mỗi ngày năm đến mười đứa mà thôi! Ta tính là ta sẽ trụ được hai ba tuần ở đây, bây giờ không biết một tuần có được hay không? Đừng bắt ta phải ăn xác thối chứ!”

Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 953100445_180336261_574_574
Trước mặt hắn là một cô gái trẻ người nhuốm đầy máu tanh, tay của cô ta mọc ra những bộ móng vuốt nhọn hoắt gớm ghiếc.

“Ngươi phiền phức thật đấy … Satan, do lũ này dám chạm vào người ta nên ta mới xuống tay giết hết mà thôi, đường đường là một vị vua của địa ngục, mà lại phải sống chung với bọn rác rưởi hạ cấp này, làm sao ta chịu được. Nếu ngươi không thích thì có thể thử ăn thức ăn của chúng, thật ghê tởm! . Nói thế thôi … cứ yên tâm, ta chỉ mới giết hết bọn học sinh ở khu D này thôi, những khu còn lại vẫn còn nguyên vẹn, chưa mất cái chân cái tay nào cả.”

“Leviathan, để ta nói cho ngươi biết một chuyện quan trọng, Quỷ chúa Lucifer đã trở lại, ta đã gặp hắn ở trên sân thượng của trường học này, xem ra công sức của chúng ta để tống hắn đến tương lai là uổng phí rồi, nhưng điều thú vị là ở chỗ, hắn hoàn toàn không nhớ gì về chúng ta, hay về thân phận của hắn cả ” – Sơn – Nay là Satan bật cười một cách điên loạn. Hắn quăng thẳng chiếc giỏ thức ăn xuống đất rồi dẫm liên tiếp lên nó.

“Trên sân thượng ư?”- Leviathan nghiến răng. “Có thể bây giờ hắn đang ở chỗ Athena rồi ấy chứ, nếu con nhóc đó thoát ra thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy, cơ mà cũng không sao … Đây chính là cơ hội tốt để chúng ta tiêu diệt cái gai trong mắt này …Một lần và mãi mãi!”

.
.
.

To be continued
 
cherryshen
Học sinh nhà Lửa
cherryshen
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 124
Birthday : 07/12/1996
Join date : 29/07/2013
Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5   Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5 Icon_minitimeSat Nov 09, 2013 10:16 pm

mặc độc bộ đồ ngủ, có viết sai chữ không a? ừm... nhiều lời thoại qá, nhưng chắc là cần thiết chăng? không có type lỗi nào cả *vỗ tay*
 
 

Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 5

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Lost soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 6
» Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 7
» Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 1
» Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 2
» Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac - CHAP 3
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: Lost Soul - The Begin of Heroes Zodiac-