Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 One shot [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Teresa28
Học sinh nhà Lửa
Teresa28
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 14
Birthday : 26/11/1999
Join date : 22/05/2013
One shot [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình] Empty
Bài gửiTiêu đề: One shot [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình]   One shot [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình] Icon_minitimeThu Feb 13, 2014 9:58 pm

Tên:Tương tư, bệnh và lây [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình]
Tác giả: Teresa
Disclaimer: Nhân vật thuộc về tác giả
Thể loại: Tình cảm nhẹ nhàng, học đường, pha một chút hài.
Rating: Không có (ý mình là ai đọc cũng được)
Độ dài: One shot
Tình trạng: Đã hoàn thành
Sum:
 
Lớp 10A2 có rất nhiều thành phần đặc biệt bao gồm Lê Nguyễn Ngọc Nữ là một cô gái năng động và khá cẩn thận dù vậy… lực học của cô lại nằm ở cuối danh sách xếp hạng trái ngược hoàn toàn với người bạn thân cùng lớp: Phương Mã Thu, một con người nhút nhát và vô cùng hậu đậu, vậy mà lực học lúc nào cũng nhất nhì lớp.
Học cùng khối với họ còn có hai nhân vật đáng chú ý khác là Hạ Thiên Bình và Vương Kim Thanh ở lớp 10A1, cũng tương tự như hai bạn nữ kia, họ là sự đối nghịch của nhau. Nếu Thiên Bình là một chàng trai bình thường thì Kim Thanh lại là một học sinh gương mẫu chưa kể tới các tài năng ngoài như thể thao thì tuyệt vời nhưng lại là kiểu người ít nói.
Và người làm chủ nhiệm của hai cả lớp là ông Nguyễn Xuân Giáp, ông thầy siêu bá đạo hói đầu chuyên đì học sinh vì lợi ích cá nhân.
À, khoan đã, trước đó mình sẽ miêu tả sơ về ngoại hình một chút.
1) Lê Nguyễn Ngọc Nữ: cô đẹp theo phong cách tươi trẻ với mái tóc màu nâu và đôi mắt cùng màu, cao tầm 1m60.
 
2) Phương Mã Thu: là cô gái với khuôn mặt hiền lành cùng mái tóc đen, và đôi mắt màu lam nhẹ nhàng, cao khoảng 1m63.
 
3) Hạ Thiên Bình: là một học sinh bình thường, tóc đen, mắt vàng và nét mặt lém lỉnh, cao 1m68.
 
4) Vương Kim Thanh: Khuôn mặt lãnh đạm cùng mái tóc và đôi mắt màu xám tro, khá cao vì chơi bóng rổ: 1m75.
 
~0o0o0o0~
- Ngọc Nữ, em ở lại sau giờ học gặp tôi trên phòng giáo viên nhé. – Thầy chủ nhiệm bước xuống, nói nhỏ khi vừa tan lớp.
“Tiêu rồi! Mình đã làm gì sai sao? Không lẽ…” – Ngọc Nữ xanh mặt lo lắng, cô lục lại hộc bàn lôi ra tờ giấy kiểm tra với con năm to đùng ngay ô điểm – “Chỉ là năm thôi mà, đâu cần phải quan trọng hóa vấn đề như vậy, trên trung bình rồi mà.”
- Ngọc Nữ, cậu sẽ ổn mà, đừng sợ, thầy chỉ muốn nói chuyện thôi. – Mã Thu lại gần bạn mình động viên khi thấy cô biến sắc, giọng nhỏ như đang thú tội không bằng. – Tớ sẽ chờ ở lớp.
- Ừ, mong là như vậy. – Ngọc Nữ gượng cười.
<O><O><O><O><O><O><O>
- Ngọc  Nữ, nếu em cứ học hành kiểu này thì danh tiếng của lớp sẽ bị hủy hoại mất. – Ông thầy nhăn mặt chỉ trích làm cho sự bực bội trong người bạn Nữ tăng vụt khiến cô chỉ muốn hét lên vặc lại thầy chủ nhiệm nhưng may là cô đã kịp kìm chế.
 “Mình đâu có tệ như vậy. Mà lớp mình có danh quái đâu, chỉ thấy toàn là tiếng thôi, nào là lớp có giáo viên chủ nhiệm bá đạo nhất, lớp tập hợp những thành viên quái dị nhất,… Hứ, ông Giáp này bị ảo tưởng chắc, mai mốt mình sẽ bổ sung thêm danh hiệu này cho ổng mới được!”
- Này, em có nghe tôi nói không? – Ông Giáp tiện tay cầm luôn cuốn sổ trên bàn, cuộn lại rồi đập vào đầu người đứng trước mắt khi thấy cô vẫn tỉnh bơ không phản ứng gì.
- Vâng, vâng, em có nghe Ạaaa! Em rất xin lỗi vì đã pháaaa hoại danh tiếnggg của lớp, thưa thầyyy~ - Ngọc Nữ gian xảo nhấn mạnh và kéo dài những từ cần thiết khiến cho một vài giáo viên ngồi đó chú ý tới bàn của thầy Giáp, nhờ vây mà cô không bị ổng ăn tươi nuốt sống vì chuyện vừa rồi. Ông thầy thấy vậy đành chữa cháy bằng cách đánh trống lảng, giở vờ đội lốt cừu vào cho xứng với danh hiệu “Giáo viên xuất sắc nhất của khối”.
- Thầy cũng chỉ vì lợi ích của em thôi. – ông Giáp giở vờ thở dài nói như thể ổng vừa vì học sinh của mình bắt nạt, làm các giáo viên khác lầm tưởng mà cảm thấy thương.- Vì vậy, Kim Thanh, em kèm cho Ngọc Nữ đến cuối học kì giúp thầy nhé!
-… - Kim Thanh im lặng không nói, làm sao mà từ chối khi mà ông thầy chủ nhiệm đã nhờ được. Mặc kệ hành động của cậu, ông thầy bá đạo đứng dậy, chuồn đi, không quên để lại câu nói. – Thầy trông cậy vào em đấy!
“Rắc rối.” – Kim Thanh nghĩ thầm. Thật vậy, thà cậu kèm cho người khác chứ Ngọc Nữ nổi tiếng là nói nhiều, hay bày trò, cứng đầu… thì làm sao mà cậu chịu được. Tóm lại là Kim Thanh hoàn toàn không ưa cô nàng này. – “ Khổ thật…”
Nếu đây là rắc rối với Kim Thanh thì lại là hạnh phúc với Ngọc Nữ. - “Woa… mĩ nam kèm mình!” – Lòng Ngọc Nữ reo lên sung sướng, vì vậy mà bạn Nữ cũng không ngần ngại hào phóng. – “Mã Thu, tớ không cần cậu nữa rồi, dù vậy để đền đáp công lao của cậu, tớ sẽ dắt cậu đi ăn!”. Thật tình mà nói thì không phải là Mã Thu không giúp đỡ cho bạn mình học tập, ngày nào họ cũng cùng nhau làm bài tập sau mỗi buổi học, chỉ có điều thay vì làm cùng thì Ngọc Nữ chỉ ậm ừ nói rằng mình hiểu bài rồi copy toàn bộ bài làm của bạn.
*~*~*~*~*~*~*~*~*
- Ngọc Nữ, cậu không sao chứ. – Mã Thu đang ngồi thì bật dậy khi bạn mình mở cửa cùng khuôn mặt… khá là phởn, lo lắng hỏi.
- Há há, tớ ổn mà. Ông Giáp cho Kim Thanh kèm tớ học, há há, mĩ nam đấy! – Ngọc Nữ, trả lời với giọng cười khá là man rợ. – Mà tên kia đâu rồi? – Cô nhìn quanh hỏi.
- Cậu ấy về rồi, chắc là có việc gì bận thôi. – Cô đáp cùng nụ cười gượng vì phản ứng của ai kia.
- Ừ… - Ngọc Nữ khẽ đáp, giọng hơi đượm buồn rồi lại hớn hở nói tiếp. – Với lòng biết ơn dạt dào vì những ngày tháng cực khổ cậu kèm tớ học, tớ bao cậu ăn nhá.
- Hay quá, tụi mình đi giờ nhé.
Rồi hai bạn dắt nhau ra quán kem theo ý muốn của Mã Thu.
~^o^~~^o^~
- Này chuyện của cậu sao rồi? – Ngọc Nữ chỉ chiếc muỗng về phía người đối diện, hỏi.
- Chuyện gì cơ… à, ừ… cái đó… vẫn chưa có gì cả. – Mã Thu đỏ mặt thú thật.
- Nếu cậu không nhanh thì mất đó. – Cô nói, rồi lại tiếp tục ăn.
- Nhưng tớ… không phải cậu cũng vây sao!
- Ừ… - Ai đó mải ăn nên không để ý, mãi sau cô mới hiểu thấu câu nói trên. - Cái gì! Thôi thôi, làm ơn đừng nói về chuyện đó nữa. – Khẽ thở dài - Dù gì…
- Tớ xin lỗi.Tớ không có ý đó. – Cô cúi đầu, lí nhí nói.
- Không sao đâu, cậu cũng đâu có lỗi gì, đó cũng là sự thật mà. – Ngọc Nữ cười nhẹ, trấn an bạn mình, ai chứ Mã Thu mà mang các giác tội lỗi thì chắc chắn cô ấy sẽ ngồi tự kỉ, dằn vặt suốt thôi. 
^*^*^*^*^*^*^*^*^*^
[ Ngày hôm kế tiếp, sau giờ học ]
Sau khi Mã Thu ra về theo như lời nói của Ngọc Nữ bảo rằng cô không cần phải đợi, Kim Thanh bước vào lớp. Họ đã quyết định sẽ học một tiếng sau khi tan lớp.
- Này, cô không hiểu phần nào vậy? – Kim Thanh lơ đãng hỏi, trên tay cầm cuốn sách toán.
- Tất cả. – Ngọc Nữ cũng tỉnh bơ trả lời, câu này làm người trước mặt xém ngất xỉu vì lên cơn đau tim – Mà trước khi học, em muốn hỏi… có phải cái gì thầy cũng biết không ạ?
-… - Lại là một sự im lặng đáng sợ giữa hai người, một lúc sau… - Tùy.
- Vâng, thế em hỏi một câu nhé. Thầy, cách để chữa bệnh tương tư là gì ạ? Thầy là một người thông minh, em nghĩ chắc thầy sẽ biết nhỉ. – Ai đó cười thật tươi, che dấu những cảm xúc của mình.
“Bộp” – Cả cuốn sách giáo khoa dày cộm đập thẳng vào đầu Ngọc Nữ không thương tiếc, khiến cô ôm đầu rên rỉ cùng lời nói của “thầy” – Mở sách trang mười sáu.
- Sao thầy đánh em. – Cô nhăn mặt hỏi nhưng cũng nghe lời lật sách.
Cùng lúc đó, cửa phòng học mở.
- A, Minh Dương, sao cậu chưa về? – Ngọc Nữ thốt lên khi thấy mặt người vừa bước vào.
- Tớ chạy lên lấy đồ thôi. – Minh Dương mỉm cười. – Mà Ngọc Nữ hôm nay chăm học đột xuất nhỉ.
- Hứ, tớ vẫn vậy mà. – Cô giả vờ dỗi rồi quay sang Kim Thanh – Thầy, thằng này là bạn hồi bé của em, nó tên Minh Dương.
- Thầy? Cậu vẫn ngốc như vậy nhỉ. – Anh bật cười, xoa đầu cô, rồi quay sang người còn lại đang trong tình trạng khó chịu vì lại gặp phải rắc rối. – Dù vậy cô ấy là người tốt, nên chăm sóc con bé này cho tớ nhé.
- Ngốc cái gì cơ. – Ngọc Nữ tiện tay nhéo bạn mình, đỏ mặt nói.
“ Cái đó chẳng phải là quá rõ sao?” – Kim Thanh chống cằm, nhìn ra cửa sổ, lắng nghe câu chuyện của “đôi bạn trẻ”, nghĩ thầm.
- A, đau. – Minh Dương rên, lấy tay xoa chỗ bị “hành “rồi cười. – Thôi tớ về đây.
Nói rồi, Minh Dương đi khỏi lớp, buổi học diễn ra bình thường nếu không điểm tới những câu nói pha trò của ai đó. Kết thúc buổi học là một xấp bài tập được Kim Thanh đập lên đầu Ngọc Nữ bắt về nhà làm, mai nộp.
~OO~~OO~~OO~~OO~
Đàn chị lớp 12, đội trưởng, con át chủ bài mang lại nhiều giải thưởng của câu lạc bộ cầu lông của trường. Không chỉ vậy cô còn là hội trưởng hội học sinh vì thế, lực học của cô cũng được liệt vào hạng nhất và là một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài màu tím than, đôi mắt màu lục của sự thông minh, nhanh nhạy. Tài sắc vẹn toàn, vì thế việc một chàng trai phải lòng cô là một chuyện hết sức bình thường. Thậm chí chuyện cô có một đám “bạn” và “đàn em” hâm mộ cũng không có gì là cả.
Thiên Bình cũng là một trong những người đó. Tuy vậy anh biết mình chẳng có tài cán, tiền tài, hay gì cả. Vì vậy mà cậu cũng chẳng để lộ rõ điều đó, nhưng cuối cùng Thiên Bình lại có một quyết định vô cùng táo bạo.
O^O^O^O^O^O^O
Hôm nay, ở đâu đó dưới gốc cây bằng lăng nở rộ những chùm hoa tím, một chàng trai dưới vào thân cây, hồi hộp chờ đợi.
“ Mình biết thời này chắc chẳng còn ai làm vậy nhưng… nếu đồng ý chắc chắn cô ấy sẽ tới. “
Phải rồi, nếu đó không phải là Thiên Bình thì còn ai trồng khoai dất này được nhỉ? Lấy chiếc điện thoại trong túi, đã quá giờ hẹn rồi mà cô ấy vẫn chưa tới. Thở dài chán nản, anh nghĩ ”Mình bị từ chối rồi!”
Thiên Bình định ra về thì, có bóng người con gái chạy tới.
- Cậu là… Thiên Bình? – Mã Thu thở dốc, chần chừ hỏi.
- Ừ. – Anh đáp trong sự bất ngờ  
- May quá, xin lỗi vì đến trễ, tớ phải mang chồng tài liệu lên phòng giáo viên.
“Cô ấy là ai vậy?”
[+][+][+][+][+][+][+][+]
Thằng  bạn chí cốt Cự Khôi của Thiên Bình cười ha hả khi nghe bạn mình kể lại đầu đuôi câu chuyện vào ngày hôm sau.
- Tao chưa thấy thằng nào như mày hết. Thời này mấy đứa đi bỏ thư tình vào tủ như mày đã khó tìm thì đứa bỏ thư nhầm tủ còn hiếm hơn nữa. – Ai đó cười lăn lộn , vỗ vào vai bạn mình ra vẻ an ủi, may mà lúc đó lớp đã đi ăn trưa hết rồi chứ không thì Thiên Bình đã mang Cự Khôi đi xử tử rồi.
- Ai mà biết được, tủ các khối được để chung, chưa kể cô ta lại trùng tên nữa.
- Cô ta tên gì? – Cự Khôi thôi không cười, hỏi.
- Phương Mã Thu, trùng tên với với chị ấy, Thiên Mã Thu. Lúc tao viết thư thì chỉ ghi Mã Thu thôi…
- Thôi thôi, thế cô ấy nhìn được không? Nếu mày không ưng thì thảy qua cho tao đi, tao đang chán chết vì ế đây!
- Nhìn cũng được nhưng tao không… - Thiên Bình đang nói thì cửa mở
- Thiên Bình… cậu đi ăn trưa với tớ không? Tớ đã mua sẵn rồi. – Phương Mã Thu bước vào ngơ ngác hỏi khi thấy Cự Khôi đang quàng vai kéo Thiên Bình quay lưng lại với cô thì thầm to nhỏ gì đó mà cụ thể là:
- Sao mày hên thế, đưa nhầm người đẹp cơ đấy, thế mà chê ỏng chê ẻo. Mà nếu “em ấy” đến tức là mày có cơ hội rồi. Hốt đại đi mày. – Cư Khôi cười cười nói nhỏ. – Còn nếu không thì nhường cho tao đi, rồi lần sau lo bỏ cho đúng tủ là được rồi.
- Đó mới là vấn đề đấy, cô ấy cứ như vậy thì làm sao tao nỡ nói thật cho cô ấy biết. – Thiên Bình nhìn Mã Thu, đỏ mặt nói.
- Ờ ờ, nhìn cô ta ngây thơ thật. Thôi thì chuyện của mày thì tùy mày thôi. Lo đi ăn với bạn gái đi.
- Ờ, tớ xin lỗi. Tụi mình đi ăn nhé. – Thiên Bình quay sang người con gái đang đứng chờ, đỏ mặt, gãi đầu nói.
- Thế bạn cậu không đi à? – Ai đó hỏi lại, quên mất cả cơ hội để ”hẹn hò” riêng với ai kia.
- Thôi thôi, hai người cứ đi đi. – Cự Khôi phẩy tay, nói.
Vậy là hai bạn dắt sau xuống sân trường. Không phải là Mã Thu giống dạng người theo trai bỏ bạn như bạn mình nhưng vì Ngọc Nữ đã bị Kim Thanh bắt đi học vào giờ ăn trưa để bù cho hôm qua bạn này đã bỏ học để giúp Mã Thu đi gặp Thiên Bình. Cô phải liên tục nói trong vòng gần nửa tiếng để “dụ dỗ” bạn mình nên cuối cùng chúng ta mới được kết quả trên kia.
(~)(~)(~)(~)(~)
Theo ý của Ngọc Nữ mà Kim Thanh đành phải dọn chỗ học xuống sân sau vào giờ ăn trưa.
- Thầy, thầy, mai mốt mình học ở đây luôn nha.
- Lo học đi, giờ nghỉ trưa không kéo dài mãi đâu, học ở đâu cũng được. Đừng gọi tôi là thầy nữa.
Kim Thanh đang ngồi giảng bài thì Ngọc Nữ nói:
- Em hiểu rồi. Thầy giỏi thật đó, mấy cái này khó vậy mà thầy hiểu được, hay quá!
- Không hẳn, tôi thấy chúng rất đơn giản. Chỉ cần áp dụng đúng các định lí và công thức thì cô có thể giải nó. Đáp số của chúng luôn xác định. Nhưng chúng ta không thể áp đặt định lí hay công thức lên người khác, và họ cũng không cố định mà luôn luôn thay đổi.– Kim Thanh nhìn xa xăm nói rồi anh quay lại, cầm cuốn sách đánh lên đầu Ngọc Nữ. - Mà này, cô lo học đi.
- Thầy đánh em hoài, lại đánh ngay đầu nữa chứ, thầy làm vậy sẽ sẽ bị ngốc đi đấy. – Cô chống nạnh, phồng má nói.
- Thì chẳng phải cô ngốc thật sao? – Ai đó thản nhiên nói.
- Thầy! Mà thầy nè, thầy nổi tiếng thật đó. Vừa học giỏi, vừa giỏi thể thao, lại rất tốt khi bỏ thời gian để kèm em nữa. Em chưa từng nghĩ có ai như thầy ở ngoài đồi hết. Em chắc là thích thầy mất rồi. – Cô mỉm cười nói - A, đúng rồi, thầy chưa ăn trưa mà phải không, chúng ta nghỉ để thầy đi ăn nhé. Chiều này không học phải không thầy, thầy có trận đấu bóng rổ mà, thầy phải thắng đấy. Em sẽ tự làm bài tập… - Ngọc Nữ nói rồi ôm chồng sách bỏ chạy để lại Kim Thanh ngơ ngác chả hiểu gì.
Kim Thanh ngồi đơ ra vì chuyện vừa rồi, chợt anh thấy cái gì đó lấp lánh trên bãi cỏ dưới ánh nắng chói của buổi trưa.
“Dây chuyền và nhẫn à?” - Kim Thanh nhặt vật đó lên, là một sợi dây chuyền với mặt dây là một chiếc nhẫn. - “Chắc là của cô ta rồi.”
~*~*~*~*~*~*~*~
Ngọc Nữ chạy tới hành lang thì giảm tốc độ lại, cùng lúc đó, cô gặp Mã Thu đang đi cùng với Thiên Bình. Mã Thu định chạy lại rủ bạn mình cùng đi nhưng Ngọc Nữ thấy được thì liền mỉm cười, lắc đầu, phẩy tay ra hiệu bảo Mã Thu cứ đi đi, đừng quan tâm tới mình.
Vậy là Mã Thu cũng nghe lời cùng Thiên Bình đi về phía sân sau vắng ngoe vì Kim Thanh lúc này cũng bỏ đi rồi.
- Thiên Bình… cậu thích mấy món này chứ? – Mã Thu nhìn Thiên Bình ăn, hỏi.
- Ừm, ngon lắm. – Thiên Bình trả lời hoàn toàn thật lòng. – “Đúng là toàn mấy món mình thích, sao cô ấy biết được nhỉ?”
- Hay quá, tớ không biết cậu thích cái gì nên chọn mấy món này không ngờ lại chọn đúng như vậy. – Cô mỉm cười.
- Thế cậu không ăn à? – Anh hỏi. – “Cô ấy cứ như vậy thì làm sao mình nói rằng ‘Tớ chỉ bỏ nhầm ngăn’ được”
~+~+~+~+~+~+~+~+~
- Trận đấu hôm nay cậu tuyệt thật đấy. Ghi được nghiều điểm nhất nhờ vậy mà chúng ta thắng áp đảo nhá. – Bảo Quân, một người bạn cùng đội với Kim Thanh cười nói.
Anh đang đi thì bắt gặp Minh Dương đang đi cùng một cô gái. Họ khá thân mật với nhau. Lơ câu nói của thằng bạn, đưa mắt về hai người kia Kim Thanh hỏi:
- Hai người đó là một cặp à?
- Ừ, cặp đó khá nổi tiếng. Họ rất hợp nhau. Mà sao tự nhiên cậu quan tâm vậy? Cậu thích Song Khánh à? – Bảo Quân khá bất ngờ nói.
- Ai vậy?
- Thôi quên đi.
Chợt lúc đó, Kim Thanh nhớ đến lời nói của của Ngọc Nữ - “Cách để chữa bệnh tương tư là gì ạ?”
<^><^><^><^><^>
- Ê, tao điều tra kĩ rồi, cô gái mà mày gửi thư nhầm là Phương Mã Thu, cô ấy học lớp 10A2, mới tham gia vào câu lạc bộ cầu lông của chị Thu. Cô ta học rất giỏi, nhìn cũng khá vì vậy cô ta hay được so sánh với chị ấy. Điểm khác biệt nổi bật nhất giữ họ là tính cách, nếu chị ấy năng động, mạnh mẽ và hiện đại thì cô này lại đúng theo mẫu con gái truyền thống, dịu dàng và nhẹ nhàng. Tao thấy cũng được đấy. – Cự Khôi nói nhưng đáp lại chỉ là lời ậm ừ của Thiên Bình.
Thiên Bình muốn nói sự thật nhưng nhớ tới lời nói của Mã Thu – “Thật ra tớ cũng thích cậu từ lâu rồi.” thì lại chẳng cách nào nói được chưa kể đến khuôn mặt của cô ấy nữa chứ.
0+0+0+0+0+0+0+0
- Thầy, em làm hết bài tập rồi nè, bài kiểm tra hôm nay em được bảy nhé. – Ngọc Nữ chạy lại chỗ gốc cây Kim Thanh đang ngồi, hét lớn.
- Ờ.
- Em biết thầy sẽ nói vậy mà. – Ai đó cùng nụ cười không rời môi nói rồi lại đỏ mặt lắp bắp thưa – Mà thầy đừng quan tâm… chuyện hôm qua… ý em… là việc em nói… thích… thầy…
- Cô nên nói người đó với người bạn thuở bé của mình thì hơn. – Kim Thanh lãnh đạm nói rồi đưa sợi dây của Ngọc Nữ lên. Chiếc nhẫn khẽ đung đưa, thỉnh thoảng lại phản chiếu lại cái thứ ánh sáng của tự nhiên vào buổi chiều. – Từ cậu ta phải không?
- Thầy… sao thầy… - Ngọc Nữ giật vội sợi dây.
- Hôm qua cô làm rơi nó.
- Sao thầy biết… đây là của… cậu ấy, cả vụ em… t…th…
- Đoán. – Kim Thanh lại tiếp tục ngắt lời người trước mặt. – Vì cậu ta có bạn gái nên cô không đeo nó nữa phải không?
- Ừm. Minh Dương – Song Khánh, họ thật đẹp đôi. – Ngọc Nữ để tay lên trán, đôi mắt vô hồn ứa nước, quẹt vội nước mắt, cô chuyển chủ đề. – Mà thầy quả là cao thủ tình trường… mới nhìn mà đã đoán đươc chuyện của em.
- Thì tại nó rõ như ban ngày mà.
- Thầy đừng đùa, thầy có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này đâu… Hơn nữa thầy cũng chỉ mới biết hôm qua thôi mà. Thầy là chuyên gia sao?
- Không, tôi đâu có biết ba cái này. – Kim Thanh chối vội.
- Vậy sao. – Ngọc Nữ thất vọng nói – Minh Dương cho em từ hồi còn bé xíu, giờ thì cậu ấy đã có bạn gái rồi. Thầy đừng…
- Tôi không rảnh mà nói cho người khác đâu.
- Thầy, em không cố ý nói thích thầy để chơi đâu, em chỉ muốn coi thử khác biệt khi phải nói cậu đó với cậu ấy thôi. Có lẽ nó không dễ như lúc em nói với thầy. Thôi, thầy đừng quan tâm… mình học tiếp đi. – Cô vơ vội cuốn sách lảng sang chuyện khác, thật cô chẳng muốn nói về chủ đề này nữa.
- Cô cầm sách ngược kìa. Sao nhỉ, tốt nhất là cô nên cố đi. – Kim Thanh tuy lạnh nhưng cũng không phải là người tệ đến mức thấy người khác như vậy mà không an ủi, nhất là con gái nữa chứ.
- Thầy, em ghét câu nói đó, mọi người cứ nói cố lên, nhưng em phải cố gì cơ, em phải làm gì chứ. Em chẳng biết gì cả. – Ngọc Nữ bật khóc trước sự ngỡ ngàng của Kim Thanh.
Anh đứng dậy, đặt tay lên đầu cô nói:
- Suy nghĩ kĩ đi rồi cô sẽ biết mình cần gì, hôm nay cô được nghỉ.
 “Mày điên rồi!” - Kim Thanh vừa chạy ra hành lang vừa nghĩ
<><><><><><> 
Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Kim Thanh thấy Ngọc Nữ nói chuyện với Minh Dương nhưng khi thấy Song Khánh thì lại tự động nhượng bộ rút lui. Vì “bận” quan tâm đến bạn gái của mình mà Minh Dương chẳng để ý đến nét mặt của bạn mình.
“Đồ ngốc, tại sao lại phải gượng ép đến như vậy?”
Buổi học của học của họ sau đó đa phần diễn ra trong không khí nặng nề, thỉnh thoảng lại có vài câu hỏi ngây thơ của Ngọc Nữ về bài học.
=o=o=o=o=o=o=
Về phần hai người nào đó thì lúc tan trường Thiên Bình đã rủ Mã Thu ra công viên chơi định nhân dịp đó rồi nói ra sự thật luôn. Nhưng chờ mãi cũng chẳng có cơ hội cho đến lúc.
- Hơ… chị Thu kìa. – Mã Thu đang đi thì chợt dừng lại, chỉ người trước mặt. Vừa nghe cụm từ “chị Thu” thì Thiên Bình đơ ra.
“ Chị ấy vừa nhìn về phía này sao? Vậy thì mai mốt mình đưa thư lại chị ấy sẽ nghĩ mình bắt cá hai tay mất.” – Lo lắng nghĩ, Thiên Bình kéo người con gái cùng mình đi về hướng ngược lại. – “Không sao đâu, tại sao chị ấy phải nhìn mình chứ! Thôi mà như vậy cũng hay, mình nên nói sự thật thôi.”
- Mã Thu… thật ra… vụ lá thư đó… chỉ là…
- Thiên Bình, tụi mình đi ăn nhé. – Mã Thu mỉm cười hồn nhiên cắt ngang lời của ai đó.
“Lại nữa rồi” – Thiên Bình khóc ròng nhưng cũng đồng ý đi. – “Mình sẽ nói sau vậy.”
~_~_~_~_~_~
Cùng lúc hai bạn trẻ kia đang đi ăn thì ở sân trường, hai nhân vật kia lại tiếp tục ngồi học.
- Thầy, thầy có thích ai chưa?
- Hả…
- Em thấy thầy hay quan sát mọi người mà. Hay thầy muốn làm thám tử nên mới làm vậy, đúng rồi, thầy rất thông minh mà. Thầy, em cũng thích đọc truyện trinh thám lắm đó như Conan nè.
- Cái gì cơ?  – Kim Thanh nhăn mặt hỏi lại thoáng mừng vì Ngọc Nữ đã vui vẻ trở lại. – Không, tôi muốn là bác sĩ.
-Vậy à, không sao đâu, thầy làm được mà, em thấy thầy cũng hay quan tâm tới người khác.
- Thật sao, mọi người hay bảo tôi vô cảm.
- Không có đâu, tại họ không hiểu thầy thôi. Chẳng phải thầy rất quan tâm cho em sao? Thầy cũng hay nghe em kể chuyện, dù đôi khi nó rất là nhảm. – Ngọc Nữ cười ngượng nói.
- Cám ơn.
- Mai mốt thầy chữa bệnh miễn phí cho em nhé.
- Xin lỗi, tôi không biêt cách chữa bệnh ngốc đâu.
- Thầy. – Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào vai Kim Thanh.
=*=*=*=*=*=*=*=
- Chị Mã Thu đẹp thật nhỉ, chị ấy là mẫu người hoàn hảo nhỉ. Đó là lí do tớ đã thử tham gia chơi cầu lông để được như chị ấy. Vì tớ trùng tên với chị ấy mà mọi người hay đem tớ ra so sánh. Nhưng tớ là tớ, chỉ là con bé tầm thường sao mà bằng chị Thu được? Tớ lại nói lung tung rồi nhỉ? – Mã Thu cười ngượng. – Nhưng nếu tớ được như chị ấy, chắc cậu sẽ thích tớ hơn.
- Ừm, mà Mã Thu, cậu thích tớ ở điểm nào vậy?
- Tất cả mọi mặt, tớ đoán thế! – Cô mỉm cười thật tươi nói.
Thiên Bình nghe vậy chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt, không nói.
^*^*^*^*^*^*^*^*^*^
- Thầy đừng lo. Em chắc chắn sẽ thoát khỏi mấy con điểm kém đó mà. – Ngọc Nữ đi cùng “thầy” trên hành lang, nắm chặt tay, ra vẻ quyết tâm, nói, chợt cô nghe ai đó nói ‘ Chắc tớ sẽ chia tay với cậu ấy’ – “Giọng nói này… Song Khánh” – Cô nghĩ rồi kéo Kim Thanh vào một bụi cây gần đó.
- Nhưng tại sao, hai cậu rất hợp nhau mà. - Con bạn thân của Song Khánh bất ngờ hỏi lại.
- Vì tớ sắp phải chuyển trường rồi. – Song Khánh cười buồn.
- Nhưng nếu như vậy cậu vẫn có thể liên lạc với Minh Dương mà.
- Không được đâu Kết Phương, tớ không đủ tự tin rằng mình có thể giữ cậu ấy lại, Minh Dương khá nổi tiếng chưa kể Ngọc Nữ, Mã Thu lại chơi rất thân với cậu ấy. Nếu tớ đi, chắc cậu ấy sẽ thích một trong hai người họ.
“Là tại mình sao?”
- Cậu ta chưa biết phải không? Vậy khi nào cậu nói?
- Ừm, tớ đoán là sáng mai.
Nói rồi Song Khánh cùng Kết Phương ra về, Ngọc Nữ cũng chào tạm biệt Kim Thanh rồi chạy đi mất.
(+)(+)(+)(+)(+)
“ Không biết cô ta có ổn không nhỉ?” – Kim Thanh lo lắng đi lại trên hành lang trong giờ nghỉ trưa khiến không ít người trong đám bạn bất ngờ còn đám con gái thì cứ nhao nhao cả lên nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa xa. Cuối cùng anh cũng quyết định sang lớp của Ngọc Nữ.
- Cậu vừa chia tay với Song Khánh phải không?  – Ngọc  Nữ nhìn bạn thanh mai trúc mã của mình với khuôn mặt buồn rầu, hỏi.
- Sao cậu biết?
- Mọi người đang đồn ầm lên kìa mà tại sao vậy? – Cô giả ngây, hỏi kĩ lại.
- Không biết, bỗng nhiên cô ấy đòi chia tay. – Minh Dương gắt gỏng trả lời.
- Cậu không nghĩ mình nên hỏi lí do sao? – Ngọc Nữ cố gắng giúp đỡ bạn mình.
- Xin lỗi Ngọc Nữ, cậu đừng nhiều chuyện nữa được không? Đây là chuyện của tớ, không liên quan tới cậu đâu, hãy để tớ yên đi. – Anh nhắm mắt thở dài, miễng cưỡng nói rồi quay sang Mã Thu, người đã đến đây trước và an ủi cậu. - Cả cậu nữa, đừng quan tâm đến tớ.
- Nhưng…  - Mã Thu giật mình, sợ sệt nói, Minh Dương chưa bao giờ mắng cô, dù vậy cô vẫn không giận bạn mình vì cô biết cậu chỉ không muốn ai lo lắng vì mình thôi.
- CẬU IM ĐI, CẬU THÌ BIẾT GÌ CHỨ! – Ngọc Nữ tức giận hét lên rồi chạy đi đến sân sau, chạy vụt qua Kim Thanh – người đã nghe toàn bộ cậu chuyện nhưng cô không để ý, cậu cũng chạy theo sau.
- Ngọc Nữ… Aish… - Minh Dương bất ngờ gọi tên bạn mình nhưng rồi lại thở dài mệt mỏi. Tại sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu anh vậy!
- Minh Dương, cậu nợ Ngọc Nữ một lời xin lỗi nhưng không phải lúc này đâu. Cậu nên bình tĩnh lại thì hay hơn. Tớ sẽ lo cho cậu ấy. – Mã Thu nhẹ nhàng nói rồi cũng bỏ đi, dù vậy lời nói của cô cũng giúp người trong lớp. Hơn ai hết, cô là người hiểu hết mọi chuyện từ lí do Minh Dương chia tay, tình cảm của Ngọc Nữ và tâm trạng của cả hai lúc này.
+~+~+~+~+~+~+
Mã Thu chạy xuống sân sau thì thấy bạn mình đang ngồi bó gối, úp mặt khóc còn Kim Thanh thì ngồi bên cạnh nói gì đó. Thấy vậy Mã Thu ra hiệu nhờ cậu chăm sóc Ngọc Nữ, gật đầu cám ơn rồi quay lại chỗ Minh Dương, Kim Thanh cũng gật đầu bảo cô đừng lo.
- Thầy… cách chữa bệnh… tương tư? – Ngọc Nữ hỏi trong tiếng nấc.
Kim Thanh vẫn ngồi đó, không nói gì, anh cho rằng cứ để cô ấy khóc thì tốt hơn.
=*=*=*=*=*=*=*=
Vài ngày sau, hôm nay vì Ngọc Nữ và Minh Dương đều có công việc nên Mã Thu lại đi học cùng Thiên Bình, dù gì cậu cũng đã hẹn cô trước.
“ Tại sao hôm nay cô ấy lại đến trễ chứ, nhưng hôm  nay dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ nói sự thật. Mình không thể lừa dối cô ấy mãi được.”
- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đến trễ. – Mã Thu cười ngượng.
- Không sao đâu. Tớ muốn có chuyện này muốn nói với cậu từ lâu rồi.
- Chuyện gì cơ? – Cô ngiêng đầu hỏi lại.
- Lá thư trong tủ cậu chỉ là nhầm lẫn thôi, người tớ muốn gửi là chị Mã Thu cơ, Thiên Mã Thu.Vì vậy, tớ nghĩ… chúng ta nên….
- Vậy sao… cuối cùng cậu đã nói. – Cô cúi đầu, nước mắt ứa ra, chầm chậm nói. – Tớ cũng nghĩ… mọi chuyện rồi cũng như vậy… chỉ là vấn đề thời gian.
- Khoan đã, cậu biết từ trước rồi sao? Tại sao… - Không nén được sự bất ngờ, anh hỏi lại.
- Tớ đã nói rằng tớ thích cậu rồi mà phải không, vì vậy tớ đã quan sát cậu… người cậu thật sự thích là ai… dĩ nhiên là tớ cũng biết rồi. – Ai đó đỏ mặt thú nhận cùng nụ nười buồn. - Cũng tại Thiên Bình cứ hành động lộ hết cả ra.
- Cái gì, thật sao?
- Ừm, cái này… tặng cậu… - Mã Thu đưa một chiếc hộp nhỏ cho Thiên Bình rồi nói. – Tớ đã hi vọng nhờ vào cuộc hẹn hò nhầm lẫn này mà… cậu sẽ thích tớ và sau khi tớ đan chiếc khăn tay này xong thì điều đó sẽ trỏ thành sự thật. Nhưng,… có vẻ ước muốn của tớ đã không thành. Chiếc khăn này tớ đã đan từ lâu nhưng hôm qua tớ mới đan vội để kịp, nếu có vài chỗ xấu thì cậu bỏ qua nhé. Nếu không phiền thì xin cậu hãy giữ nó. – Cô quẹt nước mắt, mỉm cười. – Tớ lại nói lung tung nữa rồi. Dù gì thì sinh nhật vui vẻ Thiên Bình.
Mã Thu vừa nói xong thì bỏ chạy. Để lại Thiên Bình ngập tràn trong cảm giác tội lỗi. Sinh nhật anh, anh còn không nhớ, vậy mà cô ấy lại…
~O~O~O~O~O~O~
Nhưng ngày sau đó Thiên Bình không gặp Mã Thu nữa, anh có mấy lần qua lớp cô nhưng đều không gặp. Thiên Bình bắt đầu cảm thấy nhớ cô.
- Sao nào, nhớ cô ấy rồi phải không? – Cự Khôi nhìn thằng bạn của mình ngồi thẫn thờ đã được một lúc.
- Vớ vẩn, lần này tao nhất định sẽ bỏ đúng tủ.
- Tùy mày thôi.
~*~*~*~*~*~*~
- Thầy, em đã nói rồi? – Ngọc Nữ nắm tay Kim Thanh lắc lắc, nói.
- Nói gì cơ? – Anh nhíu mày hỏi.
- Em đã thú nhận với Minh Dương, cũng kể chuyện của Song Khánh luôn rồi. Họ sẽ trở lại làm một cặp thôi. Thầy em chuyển mục tiêu sang thầy nhé.
Kim Thanh im lặng một lúc rồi nói.
- Thầy hỏi em một câu nhé.
- Hơ hơ, thầy vựa tự nhận là thầy kìa. Nhưng mà người thông minh như thầy mà phải hỏi con ngốc như em sao? – Cô mỉm cười, nghiêng đầu thắc mắc khiến cho ai đó đỏ mặt.
- Ừ… cách để chữa bệnh tương tư là gì? – Kim Thanh cười tươi hỏi.
- Thầy… thầy… -Ngọc Nữ thốt lên làm Kim Thanh nghĩ cô sẽ có hành động gì tình cảm lắm chứ, ai dè… - Thầy, bệnh tương tư cũng lây sao?
Một ngọn gió vi vu thổi qua.
- Ừ, thầy đoán thế. Vậy em sẽ lại hỏi thầy câu đó chứ?
- Không đâu… vì em đã có câu trả lời rồi. Thầy, em thích thầy.
(_)(_)(_)(_)
Dưới gốc cây bằng lăng kia, lại một lần nữa anh chàng Thiên Bình đứng chờ ở đó.
“ Lần này mình đã bỏ đúng ngăn rồi. Mà sao lúc nào mình tỏ tình thì cũng bị leo cây vậy nè, chắc lại bị từ chối rồi.”
-  Thiên Bình… - Một giọng nói vang lên khiến tim anh đập mạnh. – Cậu đang đợi ai vậy.
- …
- À, ừm… tên tớ là Phương Mã Thu đấy. – Cô cúi đầu lí nhí nói.
- Tớ biết mà.
- Vậy lần này không phải nhầm lẫn nữa phải không? – Mã Thu ngẩng đầu, tay cầm lá thư của anh, hỏi.
- Ừ, lá thư đó đã được gửi đến người tớ thích, Phương Mã Thu.
Bệnh tương tư có lẽ lại tiếp tục lây nữa rồi, các bạn nhỉ!
~ Hết ~


P/s:
Mình biết là truyện của mình vẫn còn nhiều thiếu sót, mong các bạn sẽ góp ý cho.
Các lỗi type và lặp từ mình cũng có phạm phải dù đã kiểm tra nhiều lần. Riêng lỗi lặp từ thì có vài chỗ mình cũng có thấy nhưng không biết sửa như thế nào cả.
Còn về việc còn nhiều đối thoại thì mình cũng không biết phải lược bớt ra sao.
 
Tóm lại là, mọi người cứ ném nhiều gạch cho mình nhé!
 
 

One shot [Xử Nữ - Kim Ngưu - Nhân Mã – Thiên Bình]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Kim Ngưu - Song Tử - Thiên Bình] Đôi cánh của thiên thần chết
» [ Kim Ngưu - Thiên Bình ] The last ...
» [Sư Tử - Ma Kết - Thiên Bình - Kim Ngưu]
» [Nhân Mã - Thiên Bình] Dark love
» TWOSHOT-(Kim Ngưu-Bạch Dương)(Thiên Bình-Sư Tử)Please always next to me (GTNV)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-