Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bactereum
Lớp phó nhà Lửa
Bactereum
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 21/12/1913
Join date : 24/05/2013
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5] Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5] Icon_minitimeThu Mar 06, 2014 5:11 pm

Tác giả: Repontoni



Chap 5 : Xử Nữ


Letli thôi nào, anh ta đang ngủ. Đừng chọc phá anh ta nữa. 
- Con có chắc là mình làm đúng không ? 
- Con không biết nữa. Mà cũng đã lỡ rồi, thôi đành liều vậy. 
- Letli. Thôi nào !! 

---------- 

- Tôi là Song Ngư. Cho hỏi, cô tên gì ? 

Cô gái có mái tóc màu xanh vẫn cố giữ chặt nắm vải lụa nếp hồng trong tay. Không đủ mạnh để khiến cho đối phương đau rát nhưng vừa đủ để cô gái kia đứng khựng. Một mảng sương nhạt màu ướt đẫm trán, kéo theo đôi ngươi hồng cũng nhòe đi vì mệt mỏi và sợ hãi. 

- Tôi là Thiên Bình. Cô còn đứng đó làm gì, mau ra khỏi khu rừng này ngay. 
- Cô hãy bình tĩnh đã. Cứ việc chạy thục mạng như vậy thì không có ích gì đâu. 

Song Ngư khép mắt ra chiều nghiêm nghị như cố tình lập nên một bức tường vững chãi cho lời nói của bản thân. Nhưng hệ thống thần kinh trong đầu vẫn đang tập trung làm chuyện riêng của nó. Nàng lắng nghe mồn một từng lời nói của tên Facraf. 

“Ngươi hãy đi theo sự chỉ dẫn của ta, đến nơi ta sẽ hướng dẫn ngươi bước tiếp theo”. 

Nàng sậm mặt xuống. Tay còn lại nắm hờ, trong lòng cảm thấy bức rức, khó chịu. Lần đầu tiên nàng phải làm chuyện hại người. Dù phần nhiều là gián tiếp nhưng nàng vẫn không tránh khỏi nhọc lòng. Nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến một ngày như thế. 

- Cô không sao chứ, nhìn mặt cô xanh quá. 

Thiên Bình lo lắng áp tay lên gò má lạnh tanh như tờ. Bóng hồng san hô nhẹ nhàng chuyển dịch đi nơi khác. 

- Tôi không sao. Hồi nãy trước khi vào rừng tôi đã có đánh dấu lại đường đi. Mới đây thôi. Chắc giờ nó vẫn còn. 
- Cô không cần phải cố sức… 
- Tôi không sao thật mà. Mau, mau đi theo tôi. Không phải cô muốn thoát ra khỏi đây sao ? 

Tà áo lần nữa lại được siết chặt. Lần này lại là kéo đi. 

Lá lại lao xao, tiếp tục dao động. Một mùi hương trong suốt như gương vuốt qua thảm đất nơi cả hai vừa đứng lại. Không mùi vị, không hương sắc. Chỉ có cảm giác rợn rợn vẫn còn âm ỉ mãi đến khi trời hừng sáng. Dẫu rằng, nó cũng không thể sưởi ấm mảnh rừng này hay đơn thuần chỉ làm cho nó bớt lạnh đi một chút. 

Một mùa sương che lấp những con đường ẩm ướt xanh màu lá. Nâu rì ảm đạm phút chốc lại hòa vào khí sắc câm lặng, chờ đời nhưng vẫn tỏa lên một thứ gì đó linh thiêng, huyền ảo của mảng rừng thiêng. Nước độc. 

… 

---------- 

- Ư…ưưm…. 
- Hình như anh ta sắp tỉnh lại rồi ? 
- Không còn chuyện của ta nữa, ta phải đi đây. 
- Khoan đã Mẹ, lỡ anh ta tỉnh dậy rồi hỏi lung tung thì con tính sao, khoan, Mẹ khoan đi đã !! 

Nhưng con rồng xanh đã nhanh chóng khuất mình vào bóng cây rừng rậm hoang sơ và tĩnh mịch. Bản tính bà không ưa con người, bây giờ và vẫn vậy, không thay đổi, dù nàng có cố gắng đến chừng nào đi nữa. 
Mà không phải nàng cũng là con người sao ? À vâng, bà không ưa tất thảy con người, trừ Cự Giải ra… 

---------- 

… 

Hơi nước trộn lẫn trong đất xông lên thành một màng khói xám nhẹ, không rắt. Một cái nhẹ bình lặng, không xánh động. Tâm tịnh. Đó có thể là những gì mà khuôn mặt của người con trai tóc bạch kim đang thể hiện. Dù giữa ngữ lạnh như băng và tâm thanh tịnh như suối đọng có sự khác biệt khá lớn nhưng trong trường hợp này đã tìm được một điểm chung duy nhất. 

Đó là giữa khoảng không u ám và tuôn đầy sát khí, Bảo Bình vẫn không mảnh may gỡ bỏ cái mặt nạ cười thích thú của chàng. 

Mặc dù bây giờ trong tay chàng không còn một chút pháp thuật. Đó cũng là một sự thật không thể chối cãi. Mọi thứ tưởng chừng như đã hóa thành bụi mù rồi bị đánh tan dưới cái cuộc chạy loạn đêm hôm trước. Một phút tự trách vì đã không chuẩn bị kĩ càng trước khi lâm trận nhưng Bảo Bình vẫn chính là Bảo Bình. Nếu không phải là người viết lại có khả năng đọc suy nghĩ của nhân vật thì chắc cũng không nghĩ đến chàng đang cực kì hứng thú với sai sót nhất thời của mình. 

Tiếng giầy đạp lên lá cỏ khô gãy gập vẫn nhịp nhàng, đều đặn. Hằn chặt lên chúng là những đường chân xếp thành một hàng thẳng tăm tắp. Độc tôn. 

Chợt. Đất rung lên một cử chỉ nhẹ như có ý định chuyển mình thêm một lần nữa. Nhưng không. Nó chấm dứt ngay sau đó. Bù lại, một thứ khác đã thu hút sự chú ý của Bảo Bình. 

Bước chân từ từ tiến lại, gần, dáng vẻ vô cùng thận trọng, suy xét. Mỗi lúc. Mỗi khoảng. Âm thanh lạo xạo lại càng trở nên rõ rệt, lẫn khuất trong đó còn sót lại một chút dư vị của tiếng kéo hơi dài, chậm rãi. Từ tốn. 

Người con trai dần dần thu hẹp khoảng cách, chốc, chỉ còn là một bụi cỏ cao giăng ngang đầu. Nhanh chóng, Bảo Bình gạt phắch nó đi. 

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn chân ngập vuốt xòe rộng đang lao tới hòng vồ nát đối phương. Bảo Bình nhờ vào phản xạ được tôi luyện nhiều năm trên xa trường đã giật lùi mau lẹ về phía sau. Chỉ để cái thứ sắc nhọn ấy kịp kéo đi một mảng áo khoác tím. 

May mắn lần đầu nhưng lần thứ hai thì không. Tiếp diễn ngay sau đó là sự xuất hiện bất ngờ của một chiếc đuôi dài bọc vẩy trắng không ngần ngại quật mạnh người Bảo Bình. Không lấy lại kịp đà, chàng lãnh trọn cú quật đau điếng đến bay xa cả thước. Kéo theo một thứ mà trong định luật Newton có nêu khi vật có khối lượng càng lớn lấy được gia tốc thì lực va chạm sẽ càng mạnh. 

Suýt một chút đã nghe được tiếng xương sườn nứt nẻ. 

Một lần nữa, con rồng trắng tinh lại giơ vuốt, và một lần nữa, Bảo Bình thoát khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ bằng một cú giật nhảy. Mặt đất gồ ghề nơi chàng vừa đứng bây giờ đã bị bốn cái vuốt cắm phập, đối với chúng, mặt đất chỉ là một khối đất sét phẳng lì. 

Bảo Bình vẫn tiếp tục lùi ra xa tầm với của nó. Hình ảnh con rồng trắng tinh như một bông tuyết phủ rộng lên đôi mắt đỏ đặc của chàng. Và nó vẫn tiếp tục được giữ vững ngay cả khi con rồng rút chân ra khỏi bãi đất vào bắt đầu di chuyển vòng tròn. Từ tốn, uyển chuyển, cơ thể đồ sồ nhưng thon gọn của nó như lướt đi mềm mại, thướt tha như một nàng tiên bọc trong nếp lụa trắng. 

Đôi mắt Fuchsia toát lên sự thù hận. Nó chậm rãi nhếch mép : 

- Ta đã chờ đợi, từ rất lâu, cái thời khắc quan trọng này. 

Hiển nhiên, chàng cảm thấy khó hiểu, vội cắt ngang : 
Hiển nhiên, chàng cảm thấy khó hiểu, vội cắt ngang : 

- Ngươi đang lèm bèm cái gì thế ? 

Nó tiếp lời : 

- Ta đã chờ. Thời khắc được tự tay giết chết ngươi. 

Con rồng gầm lên một tiếng rồi phụt lửa trắng thiêu trụi khoảng rừng cây bạch đàn xung quanh. Vòng cổ vẽ nên một hình tròn rộng với bức màn che tự động dệt nên thành một tấm lưới vàng màu của sét. Nhìn y hệt tấm lưới năm xưa đã làm diệt chủng giống loài Wianpe. Sáu vòng xích sắt nặng ngàn cân kiềm chặt mảnh vải phát ra những dòng điện tí ta tí tách. 

Thớ sắt đột nhiên bị cứa đứt, hoen rỉ đi và loang cả lên mắt lưới dòng suối đỏ cay, đọng bọt, lốm đốm vạt xanh tái. Là màu máu đã bị nhiễm bẩn. Và thông thường thứ càng tinh khiết thì khi bị vấy bẩn sẽ còn kinh khủng hơn cả những vật chất thông thường. 

- Vẫn chưa nhớ ra sao ? Cũng phải thôi, chưa có kẻ giết người nào lại đi nhận cái việc mà hắn đã gây ra. 

Đôi mắt hồng trong cơn giận dữ trở nên đục huyết. Nó phóng ra thêm một luồng lửa trực tiến vào Bảo Bình. Vẫn chỉ là cháy xém thêm một quãng áo. 

- Ta không hiểu điều ngươi muốn nói tới là gì nhưng nếu muốn giết được ta thì ngươi phải hành động nhanh một chút đấy. 
- Bọn con người khốn khiếp. 

Trong tình thế tay không một tấc sắt, Bảo Bình vẫn giữ được cái vẻ ngoài khiêu khích của chàng nhưng điều đó chỉ khiến cho cơn thịnh nộ của con giao long trắng thêm phần quyết liệt. Con người này, quả là thân xác và linh hồn không ở chung một chỗ. 

Nhưng con rồng đã liệu trước được. Chỉ sau mỗi bước chân của nó dời đi trên lớp thổ nâu, tấm lưới sẽ ngày càng xích lại. 

… 

…Ở cách đó không xa… 

Trong một bụi cây bạch diệp tỏa tán xanh màu lục bảo. Có tiếng nói khe khẽ của con nít vang lên : 

- Anh Kim Ngưu à, mình có nên rời khỏi đây không ? 
- Nói nhỏ thôi, nhỡ nó nghe thấy thì sao ? - Kim Ngưu ngay sát bên lấy ngón tay chặn miệng, ra hiệu nói khẽ. 
- Giọng em có nhiêu đó thôi, nói nhỏ thêm nữa thì ma nó nghe chắc. 
“Rắc”. 
Vật thể ánh xanh mang hình thể của giống rồng khai nguyên bữa đầu bỗng nhiên ngẩng phắc đầu dậy, nó đã nghe thấy tiếng động lạ. Nó hít vào phổi một luồng không khí mỏng thật sâu, rồi lại phả ra thành hai làn khói đen ô uế. Nước chảy ra từ bộ răng khép hờ đen kịt như thứ nước cống hằng ngày cứ đổ ào ra biển khơi. Một mùi hương tỏa ra chỉ có sức hấp dẫn đặc biệt với bầy vòi bọ. Đặc biệt là trêncổ nó bị buộc năm vòng xiềng xích còn dấu nung đỏ hỏn. 
Tiếng lá cây rung nhẹ trong bụi rậm cách đó không xa thu hút tầm nhìn của nó. 
Con rồng chậm rãi băng qua con suối nhỏ trước mắt, tiếng dây xích cứa vào da ken két, nó liên tục khịt khịt cánh mũi như đang đánh hơi một thứ gì đó. 
Kim Ngưu ngay từ khi thấy biến đã nhanh tay bịt miệng Rica, nén chặt cả hai xuống thềm cỏ. Nhưng hình như đã quá trễ. Nền đất bây giờ đã trở nên nặng nề, nóng hổi. Cơn hồi hộp ập đến nhanh chóng và cả hai dường như trong cơn nín thở vẫn còn có thể nghe được tiếng tim đang đập thình thịch. Mồ hôi nhuễ ra ướt đẫm lưng áo. 
Chiếc đuôi chĩa nhọn của nó giơ cao rồi đâm bổ vào bụi cây bạch diệp. Lá hoa phút chốc tung tóe tạo thành một bức tranh hoa rơi đẹp đẽ, tráng lệ. Con rồng vùi mặt vào trong tàn lá, sục soạt tìm kiếm. Đôi mắt hiện lên sự thèm thuồng của loài ăn thịt đã dồn con mồi đến chân tướng. 
Nhưng lần này kẻ ăn thịt đã phải thất vọng. Chẳng có gì. Ngoài mùi hoa diệp trắng vẫn còn thoang thoảng giữa rừng cây. 
Kim Ngưu và Rica. Chỉ nằm yên cách đó chừng hai bụi cây khác. Chỉ một loáng sau khi con rồng đen chán chường bỏ đi nơi khác. Cả hai mới bắt đầu thở phào được vài tiếng nhỏ thót. 
- Xém chút nữa là toi cả đám rồi. - Rica lên tiếng trước. Thở hồng hộc như vừa chạy đua đường trường về. 
- Có hai đứa. Cả đám nào ? Mà nếu cả đám thì chắc bị phát hiện lâu rồi. May là không có cô nương Thiên Bình ở đây. 
- Nói xấu người khác sau lưng, chắc giờ này chị ấy đang ắt xì dữ lắm ! 
- Con nít mà mê tín dị đoan thì không nên đâu. 

Kim Ngưu lồm cồm toan bò dậy nhưng sống lưng phút chốc lạnh tanh. Ngay cả bản thân chủ của cái lưng ấy cũng linh cảm có cái gì đó rờn rợn. Một giọt nước khổng lồ rơi xuống ngay sát. Một chút nước nhếc nháp bắn vào tay lập tức bị ăn mòn. Cháy rát. 

Một cảm giác vừa sợ nhưng cũng vừa rất quen thuộc… 

Kim Ngưu từ từ chậm rãi quay ngược đầu ra phía sau. Trong mắt hiện lên bóng con rồng vừa rồi. Khoảng cách giữa cả hai giờ chỉ còn là sống mũi thuôn dài của nó. 

- MAU CHẠY ĐI !!! 

Kim Ngưu hét thật lớn như ra hiệu rồi cung chặt cổ tay của cô bé Rica cùng chạy. Nhưng sải chân của một đứa bé mười hai tuổi làm sao bì kịp với một thanh niên cao to, khỏe khoắn. Khắc sau, cô bé ngồi gọn trên vai của Kim Ngưu và để yên cho chàng băng thẳng qua con suối trước mặt. 

Hai tiếng đạp nước cách nhau chỉ như một cái chợp mắt. 

Nhưng lợi thế chỉ dành cho nó được vài giây. Con rồng đen không ngờ rừng cây lại là thứ ngáng đường nó. Trong khi bản thân con rồng chật vật xoay xở với cái bộ vảy giáp cứng như sắt nhưng lỉnh kỉnh của mình thì Kim Ngưu đã nhận ra được lợi thế trước mắt và càng lẫn sâu vào tản lá và rừng cây bụi rậm, cố gắng thoát khỏi tầm mắt của nó. 

Nhưng đời đâu có dễ vậy, cái lợi trước mắt lắm khi chỉ là cái lợi nhất thời. 

Luồng khí đen bất ngờ lan ra từ hơi thở của con rồng đen nhanh chóng biến hàng rào cây gỗ thành một lớp bùn nhão chảy sền sệt lên mặt đất cũng đang dầm nhũn ra như cháo. Cái chất kết dính ấy sủi bọt đen đì đùng, tưởng chừng như trong lòng nó đang nóng lên rừng rực. Một thứ không ai muốn chạm chân vào. 

Nhưng tốc độ mục nát của hàng cây tăng lên rất nhanh, chốc đã thay thế cho con rồng áp sát chàng trai tóc nâu và cô bé Rica. Rồi bất chợt Kim Ngưu đổ khuỵu người xuống như bị ai đó đốn ngã, cô bé bị mất đà lăn tới sát mép dòng nước chảy. Vừa khít. Trong đôi mắt ngỡ ngàng của cô hiện lên hình ảnh Kim Ngưu vừa liên tục cào móng tay lên da thịt đến rỉ máu, chốc lại nắm chặt tim như nó sắp bị bóp nát ra. 

Chất độc trong người Kim Ngưu lại tái phát. Trong một tình cảnh nguy cấp đến ngoặt nghèo. 

Con mồi đã bị dồn vào bước đường cùng và không có khả năng chống trả. Và kẻ đi săn đang từ từ tận hưởng sự thích thú của giây phút cuối. 

Không chần chừ như ban đầu, con rồng đen chỉ vừa bước đến lưng chừng đã vội nhào tới nhưng rồi nó chỉ thấy một màn đỏ trùm lên đôi mắt đen kịt vốn có của mình. Nó nghiến răng ken két. Chi trước bị kiếm rạch sâu đến tận xương, mất hẳn tri giác, bây giờ thứ còn lại bám dính trên tay chỉ là một khối thịt khổng lồ không còn khả năng cử động. 

Con rồng đen loạng choạng tìm cách giữ vững phần thân trước bằng một chân, rồi lại chừng mắt lên nhìn kẻ đã khiến cho nó thảm hại như thế này. 
Cô bé Rica và Kim Ngưu đang thở dốc cũng không khỏi tròn xoe mắt, há hốc mồm : 

- SƯ TỬ !! 

---------- 

Chàng trai tóc cam sậm từ từ hé mắt, ánh sáng chói chang xuyên qua từng kẻ lá khiến cho chàng nhói mắt, nhưng điệu nhạc râm ran kì lạ của khu rừng lại mang cho chàng một cảm giác bình yên, phẳng lặng. Tựa ngỡ thiên đường. 

- Đây là thiên đường sao… 
- Gần tới thôi, thiên đường lần này chưa cho anh lên đâu. - Cự Giải ngồi sát bên cười khúc khích. Tựa như thiên thần. 
- Còn có cả thiên thần nữa này… 

Cự Giải ngây người rồi lắc đầu, quay sang nhìn con rồng xanh nhỏ tên Letli đang dụi đầu vào tay nàng, tự hỏi : 

- Não anh ta chắc bị chấn thương nặng, hay là tại chị dùng thuốc hơi quá tay Letli nhỉ ? 

Như hiểu ý chủ, con vật nhỏ nhắn lập tức nhảy phốc lên bụng của con người vừa mới tỉnh giấc. Nhảy lên nhảy xuống không ngừng tưởng chừng như người bên dưới là một tấm đệm nhảy mềm mại. 

À, cái này phải gọi là hiểu sai ý chủ mới đúng. 

Thành công trước mắt thì chưa thấy gì nhưng hậu quả thì thừa mứa. Chàng trai tiếp tục xỉu thêm một lần nữa. Cự Giải hoảng hốt : 

- Này này, đừng chết chứ, công sức của tôi đã phải để anh bỏ phí như vậy. 

Lá cây chao mình, uốn lượn theo gió, tiếp tục du dương cái điệu nhạc thanh bình của chốn thần tiên. Chốn thiên đường ngoại cảnh. 

Nhưng…mọi thứ không bao giờ là mãi mãi… 

Thiên đường sẽ có ngày hóa thành địa ngục… 

Thiên thần sẽ có ngày dâng mình cho ác quỷ… 

Hoa sẽ tàn, cây trụi lá… 

Lệ tuôn thành máu, tình thành không… 

Âu phút cuối còn lại chỉ là nỗi tiếc nuối về một quá khứ đã trôi, thời gian là thứ không bao giờ có thể lấy lại… 

Thiên đường hay là địa ngục, có lẽ chỉ là do cảm giác mà ra cả thôi ? Nhưng đó cũng là thứ khó bền vững nhất.



…to be continue…


12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5] 27828792 

Whisur của xử nữ nè :D 


Được sửa bởi Bactereum ngày Sat Mar 08, 2014 6:16 pm; sửa lần 1.
 
libra1999
Học sinh nhà Khí
libra1999
Giới tính : Nữ
Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 1888
Birthday : 03/10/1999
Join date : 03/01/2014
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5] Icon_minitimeThu Mar 06, 2014 5:27 pm

Mau ra chap ms =w=
 
 

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 8]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 9]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 10]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng-