Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bactereum
Lớp phó nhà Lửa
Bactereum
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 21/12/1913
Join date : 24/05/2013
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6] Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6] Icon_minitimeSat Mar 08, 2014 6:06 pm

Tác giả: Repontoni



chap 6: Nhân Mã và kí ức bị đánh mất

Gió Whipcyc là một trong những ngọn gió mạnh mẽ nhất của thế gian. Nó không chỉ có tốc độ cực nhanh mà sức ép nó mang lại nếu là người thường có thể bị xé nát. Hiển nhiên gió Whipcyc chỉ có ở dãy núi Whipcyc và may phước cho những sinh vật nơi đây là ngọn gió này chỉ tồn tại trên những đỉnh núi hoặc những cột đá cao nhất, nơi mà chỉ có loài rồng mới có thể chạm chân tới. À mà hình như còn một người nữa…
Dãy Whipcyc nổi tiếng là một dãy núi cao ngất ngưỡng và vô cùng hiểm trở. Với kết cấu các sườn núi chạy dọc thành hình vòng cung và cao dần về hướng Đông Bắc, dãy núi như tạo thành một thành chảo kiên cố và bao bọc mọi thứ bên trong. Phần thung lũng rộng lớn nằm ở giữa lại là nơi hình thành của các cột đá cao, dựng đứng thẳng lên trời, nếu nhìn từ trên xuống nom nó như một cái bàn chông khổng lồ. Nơi đây có rất ít sinh vật có thể sống được, nếu như không muốn nói là không có sinh vật nào khác ngoài lũ rồng. Sống cách biệt với thế giới bên ngoài cùng nguồn thức ăn khan hiếm là thử thách lớn cho những bộ lạc sinh sống nơi đây.

Giờ quay lại cái người mà tác giả muốn nói đến, người đó hiện giờ đang đứng trên đỉnh của một cột đá khá cao, chiếc bóng đen ẩn hiện dáng người đang đứng nắm chặt mũi tên cùng dây cung, tay còn lại giương căng phần thân cung nhưng chưa vội bắn, thoáng trông có vẻ đã đứng đó khá lâu rồi, im thin thít và bất động như đang chờ đợi một cái gì đó. Những cơn gió Whipcyc mạnh mẽ cuốn phăng lớp áo nâu huyền xen lẫn tím, phần tà của chiếc váy ngang nửa đùi xơ xát do được “một nhà thiết kế nào đó” cắt xén thô bạo(!!). Khuôn chân khép nhẹ và đôi má hồng nhanh chóng tím tái dần vì cái giá rét của tầng núi cao, nhưng không ngăn được ánh nhìn tập trung từ đôi mắt phát ra ánh sáng hồng y nhạt. Luồng không khí lạnh phả làn hơi băng của mình lên mái tóc màu nâu hạt dẻ, được cột nhẹ ở phía sau, làm cho nó đọng lại thành từng giọt sương trắng long lanh dưới tia nắng yếu ớt của mặt trời.
Một tiếng thở nhẹ như ngắt quãng âm thanh rào rạt của tiếng gió, rồi tích tắt lại đưa khung cảnh trở về với bản chất hoang vu ban đầu. Ít phút sau,..
Một tiếng động lớn của một vật thể bị va mạnh vào vách đá khiến nắm tay của nàng cung lại, nắm chặt hơn vào thân cung đang nằm trọn trong lòng bàn tay, hàng mi cong lên. Chuẩn bị… Nó tới rồi!

Mũi tên tre bọc sắt xoáy mũi nhọn của mình xuyên vào trong lớp mây trắng mù mịt. Tiếng gào thét dữ dội kéo theo một cái đầu rồng ngẩng hẳn lên giữa trùng trùng núi cao. Một con Vigon hung bạo. Cái đầu tua tủa vây rồng nhọn hoắt của nó rung lắc điên cuồng để lộ ra phần khoang cổ đã bị mũi tên nhọn cắm trúng và chỗ bị thương đang liên tục rỉ máu. Thấy người, nó mất tự chủ lao thẳng tới. Trong cơn điên, nó không biết bản thân đã bị một con rồng khác húc trúng. Cả cơ thể đỏ máu của nó tông sầm vào cột đá nhưng nó vẫn đủ sức dùng bộ móng vuốt nhọn bám trụ vào lớp đá đen sậm. Cái mõm nhọn của nó quay sang kẻ vừa tấn công mình, tức giận nghiền nát phần đá nằm dưới vuốt.
Con rồng vừa tấn công giờ cũng đã quay về đáp tạm lên một cột đá kế bên thiếu nữ. Hơi màu khá nhạt hơn so với con rồng kia nhưng cả cơ thể nó thì như được đốt lên bằng lửa. Một dòng lửa dài chạy từ gáy đến hai bên đôi cánh khá nhỏ so với thân thể, và tiếp tục cháy rực tới tận chóp đuôi. Những vị trí duy nhất trên cơ thể nó không bắt lửa là đầu, tứ chi và khoảng trống nơi giao nhau giữa cánh và lưng.Cái thân thon dài như của loài thằn lằn đất xuôi dọc theo cột đá, tạo ra một dáng vẻ uy hiếp khác hẳn con rồng đang hoảng sợ kia. Mặc dù cả hai đều chỉ thuộc dạng rồng có cơ thể vừa, nhỏ.
Thiếu nữ lại tiếp tục giương cung bắn một mũi tên mạnh vào con rồng đỏ. Lần này nó may mắn né được. Đôi cánh dài của nó đập liên hồi cố tìm đường thoát thân.
-Agi, mau đuổi theo nó.
Vừa nói nàng vừa nhảy khỏi cột đá. Con rồng tên Agi hiểu ý chủ nên nhanh chóng đỡ ngay phía dưới rồi ép chặt tay chân phóng tới phía trước. Cuộc truy đuổi bắt đầu. Nhưng trông chả cân sức gì mấy. Con rồng đỏ phía trước phần do bị thương, phần do phải né các cột đá cao nên dần đuối sức. Còn Agi, do cơ thể thuôn dài cùng đôi cánh ngắn nên thuận lợi hơn trong việc luồn lách, càng lúc nó càng áp sát con rồng kia. Với kết cấu đá cao lổm chổm, nhác nhô, cả khu vực giờ như một cái bẫy chôn thây cho con rồng đỏ. Đoán trước được hướng chuyển sắp tới của nó. Người thiếu nữ nhảy ra khỏi lưng con rồng, đạp mạnh lên đỉnh đá chông chênh, rồi “Phập”. Mũi tên được phóng ra ở cự ly gần chớp nhoáng xuyên thẳng qua cổ họng của con rồng, cướp lấy hơi thở sự sống cuối cùng của nó. 
Bờ môi mịn của người thiếu nữ mỉm cười. Tay nàng với nhanh, nắm chặt lấy đôi cánh của con rồng đã chết và đang rơi “tự do” cùng nó. Con rồng Agi đã tới kịp, bộ móng không quá dày nhưng cứng cáp của nó bám chặt lên thân con rồng, nâng xác nó bay lên. Người thiếu nữ nào giờ cũng đã bình thản leo phắt lên vai con rồng chết, ngồi vắt vẻo tự hào về “thành quả” của mình.

-Bữa nay lại có thịt rồng ăn rồi.
-Không biết khi về mọi người sẽ nghĩ gì nhỉ. Hì hì, đúng rồi, là Nhân Mã giỏi, Nhân Mã là người tuyệt vời nhất, là người thiếu nữ tài ba nhất thế giới(!!!).
Hàng loạt hình ảnh và ý tưởng bơi lội “tung tăng” trong suy nghĩ của Nhân Mã. Nàng cứ mãi hình dung đến cảnh bọn nhóc sẽ chạy ùa ra đón mình, rồi kéo mình vào làng, khi đi ngang qua chòi nước của bác Sam thì sẽ được “đặc cách miễn phí” một chầu chè khoái khẩu. Lúc về đến làng chắc cũng là chiều rồi, tất cả mọi người sẽ cùng đốt lửa rồi chia nhau con rồng, rồi cùng nhảy múa, ừ nhỉ, hôm qua mình nhảy còn chưa đã mà… Mọi thứ ý nghĩ giản đơn nhất đều được Nhân Mã liệt kê ra không thiếu thứ gì, hình như cuộc sống của nàng ở đây rất thoải mái và vui vẻ… Giống như… Nhân Mã đã quên hết mọi truyện trước kia rồi…
Gió của vùng núi càng về chiều càng mạnh, gió cát đều bị hất tung theo đường đi của nó. Vô tình, một hòn sỏi đã nương theo làn gió va thẳng vào đầu của Nhân Mã. Một tia sáng như bất chợt lóe lên trong đầu nàng. Đôi mắt bỗng tối sầm lại, nàng không nhìn thấy gì trước mắt nữa, chỉ lờ mờ nghe thấy những âm thanh rất lạ, không phải tiếng gió rít, không phải tiếng phản âm của vách đá, mà là tiếng gọi của một người…

----- flashback-----

-Song Tử, cậu mau chạy lẹ đi. Mọi thứ cứ để mình lo.
-Ừ, vậy cậu phải cẩn thận đó Nhân Mã.

-----end flashback-----

Sau một khoảng khắc, Nhân Mã lấy lại được ánh sáng cho đôi mắt, chợt nhận ra thoáng chốc mình đã xém rớt ra khỏi vai con rồng đỏ. Nàng giật mình lùi lại, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm hai gò má.
-Cái quái gì vậy ?. Sao mình lại nghe thấy tiếng gọi đó, mà sao giọng nói đó lại mang đến cho mình một cảm giác thân thuộc. Vậy là sao ? Song Tử là ai ?
Nhân Mã thở hắt như có ai đang bóp cổ mình rồi nàng lấy tay lau sạch mồ hôi trên trán, cố trấn tĩnh lại.
-Có lẽ mình nên đi hỏi đại tế tư. Bà ấy chắc biết rõ những hiện tượng kì lạ này.
Cứ theo quyết định của mình, nàng tiếp tục bay về làng. Nhưng không hiểu sao bây giờ lòng như thắt lại, sốt ruột. Và cảm giác ấy mỗi lúc một dào dạt thêm khi quãng đường về làng càng ngày càng được rút ngắn. Tim nàng đập liên hồi, ánh mắt lo lắng hiện rõ trên gương mặt trái xoan của cô.
Gần tới rồi, nhưng sao lại có khói đen, mà vị trí nơi nó bốc lên lại là ngôi làng của Nhân Mã. Nàng ra lệnh cho con rồng bay nhanh hơn nữa, càng đến gần, mùi khói càng trở nên ngộp ngạt, khó thở.
Đến nơi. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt. Cả ngôi làng đã bị thiêu rụi, những xác người chết cháy nằm ngổn ngang trên lớp đất giờ đỏ hoen lên vì sức nóng hầm hực, cây cối dường như đã bị đốt cháy đến mức chỉ còn phần thân trơ trụi, đen nhám. Nhân Mã nhảy xuống rồi bước từng bước theo con đường trước kia đã từng là lối đi, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng. Con rồng Agi đặt mạnh khối thịt mới “thu hoạch” được xuống rồi bước theo Nhân Mã. Mùi thịt bị cháy đến khét bốc lên nồng nặc, nhà cửa dường như đổ sập đến tận gốc, để lộ những xác chết tập thể của một gia đình và đứa bé dù đã được cha mẹ nó che chở cũng bị thiêu đến không ra hình thù. Con rồng khịt mũi ra vẻ kinh ngạc trước cảnh tượng tan hoang này trong khi Nhân Mã nắm cả đôi tay mình lại đến móng tay cứa vào da rướm máu, nghiến chặt răng tức giận đến không nói thành lời. Nàng đã đến quá trễ.

Nhân Mã bước nhanh đến căn nhà của mình nào giờ cũng chung số phận với những nơi khác, nhưng nàng không phải lo cho nó mà là lo cho nhà của bác Sam. Nó cũng bị thiêu trụi rồi và bác ấy cũng vậy. Bác Sam hiền lành tốt bụng của Nhân Mã giờ đã nằm đó với đôi chân như được cấu thành từ những hạt bụi, đứt lìa, chỉ cần một cơn gió thì tất cả sẽ bị cuốn phăng. Chòi mất thì còn có thể dựng lại, bác Sam mất rồi thì ai thay thế được. Nhân Mã hét lớn như người điên, tay chân quơ điên loạn vào những vật dụng xung quanh. Bởi vì, bác Sam chính là “người thân” duy nhất của Nhân Mã. Nói chính xác hơn, bác ấy không có con cháu gì, Nhân Mã lại càng không, nên từ lâu, do cảm mến sự ân cần mà Nhân Mã đã coi bác Sam như là người thân duy nhất trên đời, chính bác là người đã giúp nàng quên đi cảm giác trống vắng người thân của mình, cảm giác của một người không có gia đình…
-Mà gia đình mình là ai ?
Ngay lập tức, Nhân Mã tát bản thân một cái sau khi vừa bất giác hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.
-Đến giờ này mà mình còn nghĩ lung tung như thế được sao ?
Nhưng quả thật câu hỏi này nàng đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu rồi. Kì lạ, tại sao nàng lại chẳng nhớ gì những chuyện trước năm nàng 16 tuổi. Thật chẳng có một chút gì đọng lại cả, không hình ảnh gia đình ấm cúng, không những món ăn mang hương vị của mẹ, không tiếng mắng ân cần của cha… thứ kí ức xa nhất mà nàng còn có thể nhớ là khoảng khắc nàng mở mắt ra và chỉ biết mình tên là Nhân Mã. Bà lão tế tư đã nói là gia đình nàng vừa mất nhau trên núi và vì quá đau buồn, nàng đã ngất lịm đi… nhưng tại sao nàng vẫn không có một chút kí ức gì về điều đó…
-Hức, hức,… chị Nhân Mã ơi…
Nghe thấy tiếng người, Nhân Mã như hoàn hồn, bây giờ chỉ cần bất kể một âm thanh nào khác không phải là tiếng gió kêu rét lòng hay âm khói mù mịt cũng đều khiến nàng hy vọng thêm một chút.
-Làm sao các em thoát được ?
Một chất giọng trong trẻo, mừng rỡ thoát ra.
-Bọn em đi hái thuốc ở sau núi, khi về thì đã… thành ra như thế này, hức !
-Cha mẹ em… chị ơi… cha mẹ em…
Những âm điệu cứ mỗi ngắt quãng sau từng tiếng nấc của lũ nhóc chừng năm đứa, không đứa nào nói được cả câu trọn vẹn. Cũng đúng, ngay cả người lớn còn không chịu nổi cảnh tượng này thì làm sao lũ trẻ chỉ dăm chín, mười tuổi như chúng chịu nổi.
-Không sao, không sao cả đâu mà, mọi thứ rồi cũng sẽ qua thôi.
Ôm chầm đứa nhỏ nhất vào lòng, Nhân Mã dường như đã lấy lại hoàn toàn chất giọng của mình. Bây giờ nàng phải bình tĩnh, bình tĩnh cho nàng và cho cả tụi nhỏ. Nàng bây giờ là tia hy vọng sống cuối cùng của chúng.

Còn một nơi cuối cùng phải tới. Nhà của đại tư tế. Biết đâu bà còn sống. Nhân Mã ngẩng cao đầu hướng mắt nhìn về căn nhà trong hốc đá gần ngôi làng. Với đôi chân được rèn luyện trở nên cứng cáp, nàng nhanh chóng chạy tới nhà của bà. Nhưng vừa bước đến cửa thì…
Thân xác vị tư tế già bị treo giang hai tay trên tấm trần đá, chiếc áo rách rưới che phủ bớt cơ thể tàn tạ dưới những đòn roi, cả đôi chân đều có vết tích bị vật gì đó nặng dập nát, khuôn mặt người đàn bà hoang dại được che khuất đi bởi mái tóc hạt tiêu phủ ra đằng trước, hốc miệng nhỏ máu… Mùi máu còn tươi làm cho cảnh sắc hoang tàn trong căn nhà trở nên rùng rợn.
-Ááááá!!!
Mãi ngắm nhìn cái xác mà nàng quên mất lũ trẻ chạy theo nàng cũng đã tới nơi, cả năm đứa đều hét lớn. Nhân Mã dõng dạc :
-Tất cả ra ngoài, không có sự cho phép của chị, không đứa nào được bước vào đây.
Lời nói như đanh thép kéo cả lũ trẻ tháo chạy ra phía ngoài. Con rồng Agi biết tính chủ nên “may mắn thoát nạn”.
Nhân Mã bước nhẹ tới chỗ bà tư tế, định cắt dây đặt bà xuống nhưng nàng lại vô tình dẫm phải vũng máu tạo hình kì quái của bà. Đây là chữ Singuent, một loại chữ cổ đặc biệt của dân làng nơi đây, người từ nơi khác nếu nhìn vào thì sẽ chỉ nhìn thấy những đốm tròn khó hiểu. Đại tư tế đã để lại lời nhắn cho Nhân Mã… hay là cho người đến sau:
-Hãy… bảo vệ… báu… vật… linh thiêng.
-Bảo vật linh thiêng! Báo vật linh thiêng là cái gì ? Không lẽ…
Nàng ngước nhìn lên bàn tế, nơi một bức tượng được tạc tay thành hình một con rồng với khuôn răng mọc dày đặc răng sắc nhọn trong vô cùng kì dị. Nàng đã nhìn thấy nó rất nhiều lần mỗi khi tới đây nhưng nàng không có ý định hỏi nó là cái gì bởi vị tế tư thế nào cũng sẽ không trả lời. 
Nhân Mã nhanh chóng kiểm tra tất cả những chỗ khả nghi từ các khoang phòng trong nhà đến việc cố vặn vẹo, hay ấn tay thử vào khắp người con rồng. Không có gì lạ diễn ra, nàng leo xuống khỏi nó và vô tình làm rơi một quyển sách nhỏ cùng lúc lá bùa đen được kẹp trong đó rơi ra. Tò mò, nàng lụm lên xem, thì phát hiện. Tên người trên đó không ai khác chính là mình. Ngay lập tức, theo quán tính nàng nhặt cuốn sách lên và điên cuồng lật. Rồi trong phút chốc, nàng đánh rơi cả cuốn sách, tay run và khuôn mặt bất giác trở nên bần thần. Trang sách được mở ra là cách để đưa linh hồn thiếu niên 18 tuổi vào báu vật để nuôi sống linh hồn trong báu vật, và hôm nay, nàng vừa đúng 18 tuổi. Vậy là…tất cả đã quá rõ rồi… nhưng… tại sao chứ…
Tiếng hét đau đớn của nàng lại cất lên. Tại sao chứ… tạo sao mọi người lại muốn giết mình… hóa ra… mọi thứ trước giờ chỉ toàn là sự dối trá… không thể nào… nàng đã cố gắng hết sức để học tập săn bắt… coi đó như là một nghĩa vụ, một niềm vui… Tại sao chứ…
Trong sách còn nói, một khi linh hồn được no đủ nó sẽ ban phát phước lành cho tất cả người xung quanh. Người hiến tế chết càng đau đớn, phước lành sẽ càng tăng. Tàn bạo !!!
-Ra đây mới thực sự là những gì các người muốn. Vì chỉ khi đối xử tốt với một người thì khi người đó bị chính người đã đối xử tốt với mình hại chết, ắt họ sẽ đau đớn gấp vạn lần. Đáng sợ, thật đáng sợ.
Tiếng nói lạc lõng giữa âm tan vỡ òa của những giọt nước mắt nhấn chìm nàng trong nỗi đau thương, xót xa. Rồi nàng lẩm bẩm, nhận ra bản thân thật quá dại khờ :
-Được thôi. Hôm nay nếu như các ngươi không chết thì ta chết. Coi như đây là quả báo của các ngươi. Háháha…
Tiếng cười chất chứa nỗi đau vang lên đầy uất hận. Lòng người quá khó đoán, ai biết được lúc họ cưu mang mình thì đã sắp đặt sẵn âm mưu này, vậy cũng có nghĩa là… có thể câu chuyện về quá khứ của mình trước kia cũng chỉ là bịa đặt. 
Nhân Mã phút chốc nhận ra “sự thật” bèn cất đi những giọt nước mắt của mình và lao đi lục tung hòm sách trong phòng, không quá khó khăn để nàng tìm ra quyển sách chứa thông tin nàng cần. Thì ra, nàng đã đến đây theo một đoàn du mục, khi bị bọn thổ dân này phát hiện, đa số người của đoàn đều bị tiêu diệt ngoại trừ những người dưới 18 tuổi như nàng, bọn chúng đã dùng thuật xóa sạch kí ức trước kia và bắt đầu “nhận nuôi” tất cả, hòng đợi đến ngày này.

Rồi, đây mới đích thị là sự thật, nàng đã đến từ một nơi khác, có lẽ rất xa, không cần biết lý do gì trước đó bản thân phải rời đi, giờ nàng chỉ biết, nàng cần phải quay về, trước nhất, là phải rời khỏi cái vùng đất đáng khinh này.
-Nhưng còn bọn trẻ thì sao… Đáng ghét, cha mẹ chúng đã muốn giết mình, tại sao mình phải lo cho chúng… cứ kệ chúng sống chết ra sao cũng mặc.
Nhưng Nhân Mã à, nàng đâu phải người xấu đâu đúng không?
-Nhưng nếu mình đi, thì mình lại chẳng khác gì cha mẹ chúng, nhưng nếu mình ở lại thì có khi nào đồng nghĩa với việc mình vuột mất cơ hội lấy lại kí ức của mình rồi không? Rốt cuộc, mình phải chọn như thế nào đây ?
Nhân Mã cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân đến nỗi không nhận ra ánh chiều đã sớm tắt từ lâu. Lờ mờ qua khe cửa, nàng nhìn thấy một ánh lửa nhỏ hiện lên. Nhân Mã chồm mình lao ra khỏi hang đá. Đến giờ nàng vẫn mong tất cả chỉ là giấc mơ. Nhưng không, đấy là sự thật. Đám lửa nàng thấy chỉ là ngọn lửa của năm đứa nhóc đốt lên để thưởng thức thịt con rồng đỏ. Chúng nhanh nhẩu kéo nàng lại cùng chung vui, chí ít ra, đây cũng là một tình cảm chân thực và may mắn nó vẫn tồn tại ngay giữa muôn vàn sự lừa lọc, dối trá của người trên. Là hơi lửa nồng hay sự nhiệt thành ấm áp của lũ trẻ dành cho nàng đã khiến nàng phần nào thấy nhẹ lòng hơn.
-Có lẽ, ở đây cũng không quá tệ ? Thôi được, coi như việc này là ta trả nợ cho tất cả những gì các ngươi đã cho ta suốt hai năm qua…
Lời thì thầm của Nhân Mã vừa thoát ra đã tan ngay vào không gian yên ắng và tĩnh mịch của trời đêm. Trời se lạnh dần, phủ hơi sương của nó lên mảnh đất đã khô cằn, phủ cả lên trái tim ấm cúng của nàng dành cho bọn trẻ, một trái tim đầy lòng vị tha và nhân hậu.
Gió Whipcyc mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm… nhưng làm sao sánh được bằng người thiếu nữ này…

-----------

…to be continue…




Tự bản thân thấy chap này hơi dài và còn nhạt nữa, tội lỗi với các Mã Mã quá đi T_T.
 
 

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 13]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 4]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng-