Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bactereum
Lớp phó nhà Lửa
Bactereum
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 202
Birthday : 21/12/1913
Join date : 24/05/2013
12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7] Empty
Bài gửiTiêu đề: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7]   12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7] Icon_minitimeSat Mar 08, 2014 6:21 pm

Tác giả: Repontoni




chap 7 : Thiên Yết

…Vùng đất Valde…
Vùng đất Valde là địa phận trung tâm của lũ rồng, nằm cách Zodiland 2000 dặm, tức là gần 2 ngày theo tốc độ chim bay, và 1 tháng theo tốc độ người đi bộ (chả biết tính đúng không nữa). Vùng đất Valde theo sử sách hoàng gia là một trong những khu vực cực kì nguy hiểm, cấm người bén mảng tới, mà nói vậy thui chứ có cho cũng không ai dám vào. Cả khu vực đều bốc đầy mùi tử khí, làn khói đen hòa lẫn vào khí độc bốc ra từ các vũng đầm như bóp nghẹt sự sống sinh vật nơi đây. Ẩn khuất trong các tầng đất lún sụp là vô số bộ xương người với nhiều phần bị biến dạng, dập nát và nhiều hộp sọ mang các biểu cảm khác nhau như dọa nạt người đi đường. Cây cối khô héo đến chỉ còn là những bộ khung trơ trọi. Lần mò, bay lượn xung quanh khu vực là loài rồng xương Bonrag với toàn bộ cơ thể là một bộ xương rồng đúng nghĩa, đôi cánh như được chắp vá sơ sài bằng một tấm vải dù nâu rách rưới. Tương truyền, loài rồng khi vừa chết nếu bị đem đến đây, khói độc sẽ ngấm sâu vào cốt tủy và biến chúng thành loài rồng Bonrag vô hồn, vô phách, suốt ngày chỉ quẩn quanh Valde một cách không có mục đích. Y như cái xác sống vậy.

Cả không gian u ám của vùng đất một lúc sau trở nên náo động do sự di chuyển của một đàn rồng lớn ước chừng khoảng từ ba đến bốn chủng loại. Lướt nhanh thoăng thoắt trên vũng đất trũng với bộ móng trước dài cả mét là lũ Phaceme, chúng là những linh hồn rồng bị nguyền rủa bắt buộc phải sống tiếp, mặc dù đã chết, nên bản chất chúng chỉ là những hồn ma không chân lạc lõng giữa nhân gian nhưng không biết tại sao sau này lại đầu quân cho Darkdra. Do bản thân chúng được sinh ra từ những cơ thể chết thối rữa nên trên thân tỏa ra một luồng lửa độc gây ra nhiều mầm bệnh độc hại cho các sinh vật. Theo sát phía sau là những con Zomad và Debia, đúng như tên gọi, trông tất cả thảy bọn chúng cũng chẳng khác gì những xác chết hồi sinh, “hoàn thiện” hơn lũ Bonrag một chút là chúng còn có thêm những miếng da nâu xám xịt cố bấu víu lấy thực thể sống, hơi thở mang khói xanh mộc của chúng cứ chực chờ được thổi vào những kẻ xấu số. Chiễm chệ ở vị trí trung tâm đàn là một con Blaspark quý hiếm, gần như đã bị xem là tuyệt chủng. Theo truyền thuyết thời đi khai phá, đây là một trong những con rồng mạnh nhất với câu chuyện ngọn lửa xanh từ miệng nó phát ra có thể làm tan chảy cả những lớp đá rắn chắc nhất của tầng đất kiến tạo. Đôi mắt xanh trắng hung tợn của nó láo liếc khắp nơi trong khi kẻ đang ngồi trên đầu nó thì đang cười khanh khác như kẻ điên(!!). Chắc có chuyện gì vui lắm… Chạy theo thôi.

… Núi lửa Volcag …

Là một trong nhiều ngọn núi lửa nằm sâu trong lãnh địa Valde. Ngọn núi này luôn bùng nổ bất kể ngày đêm, mỗi khắc lại phun ra bên ngoài những đợt dung nham rực lửa gây chấn động lên những lớp đá than đen chưa kịp nguội, khiến chúng tách rời nhau rồi chìm xuống lòng biển dung nham nóng chảy.
Một con rồng đang điềm nhiên nằm giữa hai bờ vách đá cao và rộng, nhưng hình như cũng chẳng so sánh được với kích thước đồ sộ của nó. Một cơ thể đen hơn cả những bóng tối vô định, cái lưỡi đỏ ngầu như máu và đôi mắt lam không tròng là những thứ dễ thấy nhất giữa cái khối đen ấy. Bốn đôi cánh dơi với những đốt nhọn cứa mạnh vào vách đá nghe nhức óc. Những mô răng nhọn hoắt nhai rào rạt xác người vừa bị nó bóp nát, màu đỏ tươi chảy lênh láng khắp bộ vuốt to tướng và hương vị thơm nồng của máu người làm cho nó thích chí.
Người con trai trẻ đứng đối diện nom đã trông thấy hết cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt lạnh lùng phớt nhẹ một nụ cười nửa miệng cố hủ. Trông chả có vẻ gì là sợ hãi cả. 
Cái vụ ở biển Spise ta đã chuyển lời của ngươi tới bọn chúng rồi. Ba tháng sau chúng sẽ ở bờ biển đông nam Zodiland chờ ngươi ra lệnh.
Khá lắm, Thiên Yết. Coi như ta không nhìn lầm người.
Không đợi nó nói dứt câu. Người có đôi mắt màu tía quay phắt đi, không có ý định ngồi lại tiếp chuyện với con rồng. Gì mà “khá lắm”, cái nhiệm vụ đó giao cho con nít đi làm còn được mà cứ nhất quyết bắt ta phải đi. Chẳng biết bọn chúng có âm mưu gì không nữa ?
Này, ngài Darkdra chưa bảo ngươi đi sao ngươi dám đi ?
Tiếng của một con rồng Zomad lớn bay tới đáp trước mặt chàng.
“Xoẹt”. Một cái đầu rồng rớt thẳng xuống cạnh chân của Thiên Yết với cơ mặt vẫn còn giữ nguyên cái biểu cảm vênh váo. Kế tiếp sau đó là cả thân người nó đổ sầm xuống, máu đổ lênh lánh, những cơ bắp cứ giật lên theo từng nhịp nhỏ giọt của lưỡi thương sắc bén trên tay của Thiên Yết. Lưỡi thương cong theo hình càng bọ cáp (!!) say máu tỏa lên ánh sáng chói bén nhọn đầy sát khí. Cộng với nét mặt của người con trai bây giờ cũng bình thản như không.
Dám ngáng đường ta, muốn chết ?
Thì sao ??!!!
Hàng loạt mũi dao nhỏ được bao bọc bởi bụi khói đen lao thẳng tới Thiên Yết. Xoay tít cây thương lên chỉ bằng một tay, chàng chỉ đứng yên, mắt liên tục chao đảo tìm kiếm kẻ vừa động thủ. Chợt bóng của một vật gì đó dài dài vụt qua khiến Thiên Yết phải thấp người xuống nhưng tay nhanh chóng nắm chặt thân cây thương chém mạnh lên vị trí tay cầm của vật đó. Nhát chém đi vào hư không. Theo quán tính của đòn tấn công vừa rồi, chàng nhảy ngược về phía sau thì ngay lập tức vật đó lại đâm tới . Lần này Thiên Yết quyết chặn cho được vật thể đó, cây thương có kết cấu như chiếc càng kẹp ngang thanh sắt, chàng lui nhẹ người ra đằng sau nhằm triệt tiêu lực sát thương của nó rồi bất chợt gồng sức kéo mạnh ra sau đồng thời lên chân đá thẳng vào kẻ địch.
Tên địch chưa được nhận dạng mất đà còn lãnh thêm cú đá của Thiên Yết nên vụt tay khỏi vũ khí và lăn nhào ra xa. Nhân cơ hội tốt, chàng vứt cái thanh sắt được coi là vũ khí đó đi rồi tiến dần tới cái tên “muốn chết”. Không cần biết hắn là ai, quan trọng là kẻ này dám khiêu chiến với chàng và hắn đã thua thì phải chịu chết, lưỡi thương “không hẹn mà gặp” đã giơ thẳng lên cao, theo chiều hướng sẽ chém ngang thân của tên địch. Nếu như không có…

Một con rồng Zomad khác bay ra chắn ngang chỗ hai người đứng và hiển nhiên, nó ngay lập tức bị xẻ làm đôi dưới lưỡi thương sắc ngọt. Thiên Yết thừa hiểu bọn rồng này dù là xác chết nhưng không phải thuộc dạng “thiêu thân lao đầu vào lửa”, chắc chắn lão rồng đen đã ra lệnh. Chàng trai có mái tóc màu đen huyết dụ lườm mắt nhìn về Darkdra đồng thời cũng kéo luôn sát khí về con rồng đó.
Facraf, Thiên Yết, các ngươi đều là thân cận của ta mà lại dám đánh nhau ở đây trước mặt ta. Muốn làm phản hả ?
Thiên Yết khẽ nhăn mặt, nhưng chàng lại không có ý định phản kháng. Chàng hiểu, “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, Thiên Yết bây giờ chưa đủ mạnh để một mình đối đầu với Darkdra huống chi hiện giờ xung quanh hắn còn có đám rồng nhãi nhép bảo vệ.
Còn cái tên vừa may mắn thoát chết thì ngược lại, mặt mày hắn trầm xuống, ra vẻ sợ sệt là phần nhiều. Hắn tiến sát lại gần hơn với Darkdra, mái tóc mang màu xanh Crom chĩa nhọn ra phía sau cúi mình quỳ gối trước mặt Darkdra, cặp môi thô hé mở:
Thưa ngài, nhiệm vụ ngài giao tôi đã hoàn tất. Đây là khối đá Lửa, xin ngài nhận cho. Và tôi cũng đã dọn sạch “cỏ” ở cái làng trong dãy núi Whipcyc rồi.
Một con rồng Deabia bay tới nhận lấy thứ gọi là khối đá Lửa rồi mang tới cho con rồng đen. Kì lạ. Trông nó đơn thuần chỉ là một cục đá nhỏ vừa tay cầm của người, trên đó vẻ nguyên một cái hình ngọn lửa trông rất sơ sài. Cả bọn rồng xung quanh do lần đầu tiên mới thấy nên “độn mặt” ra, chỉ riêng Thiên Yết do rèn luyện nhiều năm nên dù có khó hiểu cũng không lộ sắc mặt và lão rồng Darkdra. Hắn khoái chí:
Tốt, ngươi rất được việc. Thôi hai ngươi đã đi cả một quãng đường dài rồi nên đi nghỉ đi. Ba tháng sau ta hẹn gặp các ngươi tại đây rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết việc cần phải làm.
Dạ !
Một âm tiết lớn được phát ra nhưng chỉ từ một người, đó là tên Facraf còn Thiên Yết đã vì ngán ngẫm mà sớm quay bước đi từ lâu. Chàng không ưa Darkdra cùng lũ rồng nhốn nháo xung quanh hắn, và còn một kẻ nữa…, giờ hắn đang lẽo đẽo theo sau chàng.
Sao thế, Thiên Yết, cái sát khí hồ hởi của ngươi ban nãy đâu rồi ? Hay sợ quá rồi rút hết đi vậy ?
Ngươi coi chừng cái đầu của ngươi đó.
Thiên Yết vừa nói vừa lẩm bẩm, lập tức dưới chân Facraf xuất hiện những móng vuốt vươn dài lên xém chút nếu hắn không nhanh trí dùng phép thuật biến bản thân thành làn khói xám thì hắn đã bị những móng vuốt đó đâm xuyên qua cổ họng. Thầm nghĩ, đùa với tên này thật nguy hiểm. Nhưng nếu ai đã từng nghe giọng cười khanh khách của hắn ở đoạn trên thì sẽ hiểu tên này cũng thuộc dạng “điếc không sợ súng”.
Động tác nhanh nhạy lắm, ngươi làm ta nhớ đến tên Xà Phu đấy.
Thiên Yết bất chợt khựng lại đôi chút, nụ cười vô cảm luôn cố định trên môi chàng giờ lại có nét của sự khinh bỉ.
Xà Phu thì sao, ý ngươi muốn nói đến là gì ?
Tự ngươi hiểu thôi, mà ngươi biết đấy, hễ mà nhắc đến Xà Phu thì ta lại nhớ đến cảnh hắn chết dưới lưỡi thương của ngươi đấy.
Thiên Yết khí nộ xung thiên, lần thứ hai lao thẳng vào kẻ địch Facraf phía sau.
Kí ức cũng theo tốc độ đó mà trôi về…

----- flashback -----

Thiên Yết và Xà Phu( là con trai nha ) là một trong hơn trăm đứa trẻ bị bắt đi trong cái đêm khói lửa mù mịt ấy, hiển nhiên cả hai đều được bọn rồng nuôi dưỡng cùng lũ trẻ. Xà Phu, Thiên Yết và Facraf ngay từ lúc nhỏ đã sớm bộc lộ khả năng chiến đấu và tư duy linh hoạt của mình. Và họ cũng sớm trở thành tri kỉ. Xà Phu cảm mến Thiên Yết vì tính cách trầm, suy nghĩ thấu đáo và tôn trọng bạn bè. Thiên Yết thích thú Xà Phu vì tính tỉ mỉ và hoạt bát. Chỉ thế thôi.
Lần đó là năm cả hai người đều đạt tuổi 14, Darkdra đã tổ chức một cuộc đấu tay đôi cho tất cả lũ trẻ bắt được. Chỉ chọn lấy hai đứa chiến thắng, còn tất cả sẽ bị ểm bùa để trở thành những cái xác vô hồn. Hắn không cần nhiều, chỉ cần hai là đủ. Trước khi cuộc đấu bắt đầu. Xà Phu đã đến gặp Thiên Yết :
Nếu chẳng may lần này chúng ta phải đối đầu nhau trong trận đấu. Nếu thắng, cậu phải giết luôn mình.
Không thể.
Sau lại không. Bộ cậu muốn mình trở thành những cái xác vô hồn mặc cho bọn chúng điều khiển sau.
Thiên Yết thoáng khựng lại. Nghĩ cũng đúng, không ai lại muốn mình trở thành một vật thể sống phải nghe hoàn toàn theo sự sai khiến của kẻ khác, nếu là chàng, chàng cũng sẽ làm vậy. Nhưng… ra tay với chính người bạn duy nhất của mình thì…
Cứ quyết định vậy đi, Thiên Yết, cậu không được quên !
Rồi cuối cùng cái gì đến, người sống sót đầu tiên chính là Facraf và hiển nhiên cặp đấu cuối cùng lại là của Xà Phu và Thiên Yết. Kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán, sau nửa giờ giao đấu kịch liệt, Thiên Yết đã đánh bật được vũ khí của Xà Phu và giờ lưỡi thương của chàng đang kề ngay cổ người bạn mình.
Thiên Yết, kết thúc đi.
Thiên Yết ! Trận đấu đã kết thúc rồi, ngươi đã thắng, còn không mau rút thương lại !
Thiên Yết, nhanh đi trước khi quá trễ !!
Đây là lần đầu tiên trong đời chàng cảm thấy do dự, lưỡi đao vô tình lạnh lẽo như chính cái chất kim loại đã làm ra nó lần này lại không thể lấy đi sinh mạng của một người. 
Thiên Yết ngươi không được giết hắn.
Thiên Yết, nhanh!!!
Trong lúc đầu óc chàng đang đấu tranh dữ dội thì một lực lớn kéo mạnh cây thương đồng thời kéo cả lý trí của chàng trai tóc đen huyết về thực tại. Chàng và tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về Xà Phu, người con trai đó đã dùng lưỡi thương cứa mạnh vào cổ của mình. Dòng máu phun ra từ vết thương và miệng cứ ào ạt tuôn trào ra và đôi mắt màu nâu ánh vàng dần nhạt dần đi trong nhịp thở đã tắt lịm.
XÀ PHU!!!
Thiên Yết vứt nhanh cây thương đi khuỵu hẳn xuống bên xác người bạn của mình. Tay nắm chặt. Đau.
Thiên Yết là người chiến thắng. Cuộc đấu đến đây kết thúc !!!
Giọng con rồng vang rất lớn, tiếng lũ rồng xung quanh xào xáo… và cả tiếng cười của Facraf cũng rất lớn. Nhưng tại sao chàng lại chẳng nghe thấy gì. Sao chỉ có tiếng lòng như đang oán than. Khuôn mặt không một chút biểu cảm. Không một giọt nước mắt. Chỉ thấy đau…
Đau… 
Rất đau…

----- End flashback-----

Không như lần đánh thứ nhất, lần hai này Facraf đã có chuẩn bị kĩ hơn nhưng cuối cùng vẫn thảm bại dưới tay Thiên Yết. Thật đấu với tên này chẳng hứng thú chút nào. Không có ý định muốn thách thức quyền uy của lão Darkdra lần nữa, lần này Thiên Yết tha cho tên Facraf láo lếu. Hắn chốc lại cười phá lên :
Chưa kết thúc đâu, Thiên Yết, mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu.
Phải… chưa phải kết thúc…
Ánh lửa đỏ rực của dòng chảy dung nham thay mặt trời phản phất bóng người mỗi lúc một xa, chàng lại bước đi, giống cách mà chàng đã bước ra khỏi đấu trường ngày hôm ấy. Mọi thứ chưa kết thúc đâu bởi lẽ nó vẫn còn đang tiếp diễn. Mối thù này chàng nhất định phải trả. 
Hãy đợi đấy, Darkdra, Facraf và cả lũ rồng đánh khinh kia. Sẽ có ngày ta hủy diệt tất cả.
Âm giọng thì thầm nhưng mạnh mẽ, quyết tâm. Thiên Yết sẽ bước đi cô độc trên đoạn đường này. Môi mỉm cười nhưng lòng giờ sẽ chỉ chất đầy hận thù…

…Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt…
… mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình…
----------
…to be continue…

Đọc truyện trước giờ thấy nhà Yết toàn vì hận tình mà hóa ác, giờ chơi khác người chút ^^, vì bạn mình mà trả thù. 
Chap này tác giả vô phương cảm nhận. Chỉ ngồi uống chè chờ phản ứng của mọi ng đặc biệt là nhà Yết thui T_T(giống đợi bị tử hình quá).
à tiện thể trả lời dùm mình câu hỏi ở trên nha ^^ Thanks trước.
 
 

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 7]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 13]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 4]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 14]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 5]
» 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng [chap 6]
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện thần thoại, phép thuật :: 12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng-